Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 61: 61: Thắt Cà Vạt




Lúc Nặc Nặc nhíu mày chuẩn bị nói gì đó thì Cừu Lệ đã dựa vào người cô rồi ngủ mất.

Cô không còn cách nào khác đành đỡ anh lên giường, sau đó xuống lầu tìm mẹ Trần.

Nhưng khi xuống dưới mới biết mẹ Trần đã về.

Nặc Nặc không có chìa khoá của phòng cho khách, cô nghĩ một lát rồi quyết định đêm nay sẽ ngủ ở sopha.

Đêm đến biệt thự rất an tĩnh, cô sờ môi mình, cơn giận cũng chưa tan.

Nếu nam chính thật sự thích Tưởng Tân Nguyệt vậy thì anh theo đuổi cô ta đi, dựa vào tính cách bá đạo của anh mà còn rụt rè như vậy, thì điều đó có phải chứng tỏ rằng Tưởng Tân Nguyệt là đặc biệt quan trọng không?
Nặc Nặc nghĩ, nếu trong truyện gốc Tưởng Tân Nguyệt và Tống Liên có giao thoa thì chắc chắn cô ta có ý muốn ở bên cạnh Cừu Lệ.

Nếu là như vậy thì sớm muộn gì người phụ nữ lợi hại kia sẽ tìm tới mà thôi.

Trải qua chuyện của Trần Thiến, Nặc Nặc không dám thiếu cảnh giác với bất kì nữ phụ nào.

Bọn họ thích Cừu Lệ là tốt, nhưng nếu nghĩ cách để hãm hại cô thì không tốt chút nào.

Tuy cô sống ở một xã hội có luật pháp, nhưng không có bất kì một cô gái nào điên cuồng như các nữ phụ cả.

Sáng hôm sau, lúc Cừu Lệ tỉnh dậy, anh lạnh mặt xoa xoa cái trán.

Dù sao cũng là say rượu, khi tỉnh lại đương nhiên sẽ khó chịu.

Anh nhìn thấy đây là phòng của Nặc Nặc, tay chạm vào cằm, miệng vết thương đã đóng vảy.

Cừu Lệ không nhớ ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, bình thường anh không dễ say như vậy.

Nhưng tối qua anh thất thố, anh vốn cho rằng mình đã che giấu rất tốt, để Nặc Nặc thi đại học, sau đó chặt đứt ý nghĩ rời đi của cô.

Nhưng câu nói cuối cùng của Trần Thiến ngày hôm qua đã khiến anh bạo nộ.

Cô ta đứng trên sân thượng điên cuồng cười to: "Cừu Lệ...tôi thích anh nhiều năm như vậy mà anh cũng không hề mềm lòng chút nào.

Tại sao ngay cả liếc tôi mà anh cũng chẳng thèm liếc một cái? Tại sao chứ? Anh thích Tống Nặc Nặc, tôi biết anh thích cô ta.

Nhưng Cừu Lệ ơi, cô ta không thích anh.

Người tàn nhẫn như anh có biết gì không, kết cục hôm nay của tôi cũng chính là kết cục của Tống Nặc Nặc ở một ngày nào đó thôi.

Đến một ngày nào đó, cô ta sẽ vì để rời khỏi anh mà không tiếc gì cả, sẽ giống như tôi lúc này, nhảy từ trên đây xuống."
Trương Thanh Đạc thấy sắc mặt của Cừu Lệ thì sợ tới mức lắp bắp: "Anh Lệ...anh đừng tin cô ấy nói.

Trạng thái của cô ấy không tốt, chỉ đang nói khùng nói điên thôi."
Nhưng ngay sau đó Trần Thiến đã nhảy từ trên tầng thượng xuống.

Cho dù phía dưới có cứu trợ kịp thời thì cô ta vẫn trở thành người thực vật.

Từ lúc đó về sau Cừu Lệ vẫn luôn trầm mặc.

Anh nhớ tới ngày còn ở thôn Lý, cô cũng dùng ánh mắt đó để nhìn anh khi anh không cho cô ra khỏi cửa.

Nếu thực sự có một ngày Nặc Nặc chỉ vì rời khỏi anh mà không màng tất cả, thì anh phải làm sao đây?
Trương Thanh Đạc ngồi uống rượu với anh cả nửa ngày.

Vốn dĩ Trương Thanh Đạc có hảo cảm với Trần Thiến, chỉ là qua năm này tháng nọ lại càng ngày càng thất vọng.

Cừu Lệ không nói một lời, anh nhớ tới cái máy nghe trộm kia, rồi nhớ tới những lời Trần Thiến nói.

Từng lu rượu cứ vơi lại đầy, anh phải làm gì bây giờ?
Anh không buông tay, nếu buông tay sẽ mất cô vĩnh viễn.

Sáng nay khi tỉnh lại ở phòng của Nặc Nặc, Cừu Lệ biết có chuyện không hay rồi.

Anh vào phòng tắm soi gương, thấy trên cằm có dấu răng nhợt nhạt, chắc chắn là Nặc Nặc cắn.

Tính cách của cô rất mềm mại, nếu không làm gì quá mức thì cô sẽ không cắn anh.

Cừu Lệ nhíu mày, ngửi thấy trên người mình toàn mùi rượu, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Mẹ Trần đang tưới cây.

"Nặc Nặc đâu?"
"Cô chủ đi chạy bộ rồi ạ."
Nặc Nặc mang theo ba chú chó becgie đi chạy bộ.


Sáng dậy cô thấy môi mình sưng lên, tâm trạng tối tăm không muốn nhìn thấy mặt của tên Cừu Lệ kia.

Mặc cho ai bị hôn như vậy thì cũng sẽ không vui vẻ gì.

Tiểu Mao chạy trốn không thấy bóng dáng đâu, một lát lại trở về.

Đại Mao cùng Nhị Mao thì gắt gao bảo vệ cô, chỉ chạy kè kè bên cạnh Nặc Nặc.

Cô chạy vài vòng quanh biệt thự bởi không thể chạy ra bên ngoài được.

Sáng sớm ở hoa viên mênh mông sương mù, bởi vì trời rét nên khi thở ra cũng toàn sương trắng.

Rốt cuộc Nặc Nặc vẫn sợ lạnh, chạy một lát thì về.

Vừa về cô đã thấy Cừu Lệ, anh đang đứng ở cạnh cửa đợi cô.

Ánh mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy.

Nặc Nặc cảm thấy kỳ quái, dựa theo tính cách của Cừu Lệ thì anh sẽ trực tiếp đi tới chứ không chỉ đứng xa xa mà nhìn cô.

Nặc Nặc đoán có lẽ anh đang do dự không biết chọn ai giữa cô và Tưởng Tân Nguyệt.

Đừng do dự mà, cứ quyết đoán chọn Tưởng Tân Nguyệt đi.

Nặc Nặc có chút vui vẻ, nếu nam chính nguyện ý chọn Tưởng Tân Nguyệt thì cô sẽ tha thứ cho hành vi tối hôm qua của anh.

Cô đi tới định thử một chút, rốt cuộc tự mình suy đoán cũng không tốt.

Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô.

"Cừu Lệ, sáng hôm qua Trần Mậu gọi cho tôi."
Ánh mắt của anh lập tức nguy hiểm: "Cậu ta nói cái gì?"
Nặc Nặc nhìn sắc mặt của anh, nỗ lực khắc chế giọng điệu nhảy nhót mà làm ra vẻ trầm trọng: "Anh ta nói người anh thích chính là Tưởng Tân Nguyệt.

Thần sắc của Cừu Lệ cổ quái, ngay sau đó anh nhíu mày: "Em tin?"
Nặc Nặc tin nhưng không dám nói, cô sợ Cừu Lệ nổi điên.

Cừu Lệ cười lạnh: "Xem ra Trần Mậu không biết cách kẹp chặt đuôi làm người rồi."
Cũng là do anh sơ sẩy, tin tức về Nặc Nặc luôn được anh bảo mật kĩ càng, nhưng Trần Mậu vẫn tra ra được số điện thoại di động của Nặc Nặc là bởi vì trước kia hắn ta làm việc cho anh.

Nặc Nặc thấy anh không nói vào trọng điểm nên có chút gấp gáp: "Anh thích cô ấy sao?"
Lông mày Cừu Lệ nhíu chặt: "Nói gì thế? Tưởng Tân Nguyệt ra nước ngoài từ cấp ba, sau đó lấy chồng bên đấy, năm nay mới ly hôn về nước.

Sao tôi có thể thích cô ta được?"
Nặc Nặc nghi hoặc nhìn anh, nhìn anh không giống đang nói xạo.

Nhưng nghĩ lại cô mới thấy, trách không được Cừu Lệ không chịu cứng rắn giữ Tưởng Tân Nguyệt bên người, chẳng lẽ để ý chồng trước của cô ta?
Đàn ông mà nên bao dung một chút, quá khứ thì cứ cho qua đi.

Nặc Nặc nhỏ giọng nói: "Qua một đời chồng rồi cũng không sao mà."
Cừu Lệ bị cô chọc giận đến nỗi bật cười: "Tống Nặc Nặc!"
Cô ngước mắt, anh thấy dáng vẻ cô ngây thơ không biết sai thì lại càng tức hơn.

Mặt anh lạnh băng, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Mắng không nỡ mà đánh cũng không được, cố tình cô còn nói mấy lời làm anh đau lòng.

Cái gì mà kêu qua một đời chồng cũng không sao? Nếu cô mà dám lấy người khác thì anh nhất định sẽ giết tên khốn kia trước, sau đó có trói cũng phải trói cô mang về.

Nhưng bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại anh liền nghĩ tới câu nói đầy châm chọc của Trần Thiến.

Nếu anh ép buộc cô quá, cũng sẽ có khả năng mất đi cô.

Cừu Lệ lạnh giọng nói: "Về phòng học đi, em sắp thi đại học rồi đừng suốt ngày chạy ra ngoài."
Nói xong anh quay người đi đến gara xe.

Tiết Tán đi theo phía sau còn mải suy nghĩ, không đúng, kỳ nghỉ của Cừu tổng còn chưa kết thúc, sao anh lại đến công ty sớm mấy ngày thế này?
Nặc Nặc về phòng cũng nghĩ, chẳng lẽ Cừu Lệ được cô khuyên nên thông suốt rồi.

Bây giờ đang đi ra ngoài tìm Tưởng Tân Nguyệt???
Cô có chút vui vẻ, nhớ tới tối hôm qua còn chưa kịp dạy Lữ Tương vẽ mắt nên vội call video cho cô nàng.

Lữ Tương khẩn trương gần chết: "Anh ấy sẽ chấp nhận mình sao? Anh ấy có từ chối mình vì mình béo không? Mình lo quá...không được, mình không đi nữa đâu."
Nặc Nặc cười ngâm ngâm nhìn cô nàng.


Trong chốc lát Lữ Tương lại cắn răng: "Nặc Nặc, sao cậu không khuyên mình, cho mình xíu dũng cảm hả?"
Nặc Nặc dịu giọng nói: "Cậu chắc chắn sẽ đi."
Lữ Tương: "..."
Sau đó cô nàng lại nói: "Đúng vậy, nếu không thử mình sẽ không cam lòng."
Tới buổi tối, Lữ Tương kích động đến nỗi đỏ bừng cả mặt: "Nặc Nặc ơi mình thành công rồi! Anh ấy, anh ấy nói cũng thích mình, chúng mình đã hẹn với nhau rồi, sẽ cùng nhau thi cùng một trường đại học, khi ấy sẽ bắt đầu nói tới chuyện hẹn hò!"
Nặc Nặc cũng rất vui, mỉm cười chúc phúc cho cô nàng.

Lữ Tương do dự, hỏi Nặc Nặc: "À...cậu và Cừu tổng...cũng sẽ ở bên nhau sao?"
Nặc Nặc sửng sốt hồi lâu mới hàm hàm hồ hồ đáp: "Tuỳ duyên đi."
Không phải ai cũng có cơ hội tốt như vậy.

Có người sẽ được ở cạnh người trong lòng.

Bạn thích người đó, mà người đó cũng vừa lúc thích bạn.

-
Sau khi khai giảng, bầu không khí của khối 12 đột nhiên thay đổi.

Học kỳ cuối cùng, những bạn học ngày trước còn nhàn nhã cũng bị bầu không khí này làm cho hoảng hốt, bắt đầu nỗ lực học tập.

Lữ Tương bởi vì đã hẹn với anh hàng xóm sẽ cùng thi vào một trường đại học nên càng ngày càng cố gắng học.

Cả người giống như được tiêm máu gà.

Mà qua một kì nghỉ đông, Nặc Nặc cũng để lộ thực lực của mình.

Ở kì thi tháng, cô lọt vào top 3 của lớp.

Cả lớp đều sợ ngây người.

Đây chính la Tống Nặc Nặc đó! Hơn nửa năm trước còn đứng nhất từ dưới đếm lên, bây giờ có thể lọt vào top ba của lớp.

Đây là thiên tài sao? Thật là đáng sợ.

Ngay cả chủ nhiệm lớp - Triệu Lệ cũng khó có thể tin, cô ấy dạy học nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy ai có thể hăm hở tiến lên lợi hại như Nặc Nặc.

Bởi vì chuyện của Nặc Nặc lên cả khối nổi lên một phong trào học tập: Cậu nhìn Tống Nặc Nặc của lớp ba kìa, chính là người đã nỗ lực từ hạng dưới từ nhất đếm lên rồi lọt vào top 3 đó.

Còn không mau nắm chắc thời gian mà bắt đầu cố gắng!
Trong lớp 3 cũng có người nhỏ giọng thảo luận: "Sao Tống Nặc Nặc chăm học thế nhỉ? Cậu ấy là vị hôn thê của Cừu tổng thì còn sầu sau này không có việc làm sao?"
"Cậu thì biết cái gì, có lẽ muốn cố gắng để xứng đôi với Cừu thiếu đó."
Nặc Nặc mắt điếc tai ngơ.

Mùa xuân tới, cô vẫn chưa thể về thế giới của mình.

Nếu chỉ có thể ở lại nơi này thì cô cũng muốn có bản lĩnh tự lập tự cường.

Người không khẩn trương và nhẹ nhàng nhất lớp lúc này có lẽ là Hàng Duệ.

Tuy đại học nổi tiếng đã đặc cách cho cậu lên thẳng, nhưng cậu vẫn như trước kia, tới lớp rất sớm, ít nói nhưng vẫn cố gắng học hành.

Thành tích của Tống Liên tụt dốc không phanh.

Từ hạng 20 tuỵ xuống hạng 40, về nhà Triệu Tiệp cũng không chịu được mà mắng cô ta một hồi.

"Mẹ nghe chủ nhiệm của các con nói Tống Nặc Nặc lọt top 3, còn con thì sao? Nhìn thành tích bây giờ của mình đi, sao con lại để con tiện nhân kia vượt mình hả?"
Tống Liên hét lên: "Con ghét phải so sánh với cậu ta, con không muốn nghe."
Cô ta đóng cửa lại, bao nhiêu uất ức cùng không cam lòng cứ thế tràn ra.

Cực kì không cam lòng.

Rõ ràng ngay từ đầu cái gì cũng là của cô ta, nhưng sau này tất cả đều trở thành của Tống Nặc Nặc.

Vốn dĩ Hàng Duệ không thích Tống Nặc Nặc, vốn dĩ Cừu Lệ cũng chán ghét cô, còn có thành tích, cảm tình của các bạn trong lớp.

Nhưng bây giờ có rất nhiều người thích Tống Nặc Nặc.

Tống Liên quá áp lực.

Vào đêm mưa ấy, Tống Liên bung dù đi ra ngoài.

Cô ta dựa vào bảng thống kê của lớp học, đi đến trước nhà Hàng Duệ.


Mưa nhỏ tí tích rơi, cô hỏi người đi đường, cuối cùng cũng tìm được nhà của cậu.

Thiếu niên mở cửa thấy là Tống Liên, trên gương mặt lạnh nhạt thoáng qua tia giật mình khó phát hiện: "Tống Liên?"
Cô ta cắn răng, kéo cậu ra tới mái hiên.

Hàng Duệ hất tay cô ta ra: "Cậu làm gì vậy?"
Tống Liên thấy xung quanh không có ai, lúc này mới cảm thấy lạnh.

Cô ta khắc chế sự hồi hộp, hưng phấn cùng run run: "Hàng Duệ, nếu tôi nói tôi thích cậu, nguyện ý cố gắng thi đậu trường đại học A cùng cậu, thì cậu có đồng ý chấp nhận hẹn hò với tôi không?"
Hàng Duệ cảm thấy cô ta đúng là điên rồi, cậu cau mày: "Cậu về đi, coi như hôm nay tôi chưa nghe thấy gì cả."
Thiếu niên xoay người muốn đi.

Tống Liên hô to: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Tại sao Tống Nặc Nặc lại được mà tôi thì không? Lúc trước cậu cũng từ chối cậu ta, nhưng sau đó cậu đã hối hận.

Hôm nay cậu từ chối tôi, sau này nhất định sẽ thấy hối hận!"
Bước chân của Hàng Duệ dừng một chút.

"Tôi chưa từng hối hận." Cậu quay đầu lại, từng câu từng chữ nói rất rõ ràng: "Khi cô ấy tỏ tình tôi không thích cô ấy.

Sau này khi thích cô ấy tôi cũng không có dũng khí để cùng cô ấy ở bên nhau.

Từ trước đến nay đều không có khả năng ở bên nhau thì sao phải hối hận?"
Tống Liên che mặt lại: "Không phải như thế.

Hức...rõ ràng mọi chuyện không nên như thế này."
Vậy thì nên như thế nào?
Đêm hôm ấy Tống Liên mơ một giấc mơ, cô ta mơ thấy hoàn cảnh tương tự nhưng mọi thứ lại không giống nhau.

Ở nơi đó Cừu Lệ thích cô ta, Hàng Duệ cũng từng yêu thầm cô ta.

Ngay cả Bách Diệp là bạn của Cừu Lệ cũng cực kì thâm tình với cô ta.

Ở trong mộng, cô ta chính là một người cực kì quan trọng, cô ta hoạt bát nghịch ngợm, mấy người đàn ông đều vì cô ta mà si cuồng.

Mà Tống Nặc Nặc thì sao?
Tống Nặc Nặc sống ở xóm nghèo bẩn thỉu, khóc lóc cầu xin cô ta cứu Hàng Duệ.

Chân của Hàng Duệ lại bị thương lần thứ hai, bị nhiễm trùng nặng, nếu không có tiền chữa trị thì sẽ tàn phế hoàn toàn.

Tống Liên thấy mình từ chối.

Sau đó Tống Nặc Nặc bí quá hoá liều, muốn đi quyến rũ Cừu Lệ.

Kết cục cuối cùng rất thảm, nhưng Tống Liên cũng không tha cho cô.

Trong giấc mơ ấy, Tống Liên suýt chút nữa cười tỉnh.

Cô ta có tình yêu của Cừu Lệ, khi uất ức thì có Bách Diệp mở rộng vòng tay ấm áp vì mình.

Chính là đồng hồ báo thức đã làm cô ta tỉnh lại, cô ta mới biết đó chỉ là mơ.

Tống Liên sửng sốt hồi lâu, xuống giường nhìn gương mặt bình thường không hề có ý cười hạnh phúc của mình.

Cừu Lệ, Hàng Duệ, Bách Diệp, không một ai thích cô ta cả.

Tống Liên nắm chặt tay, cô ta còn muốn đi cướp về sao?
Không cướp, cô ta vĩnh viễn chỉ có thể đi trên một quỹ đạo bình thường, gả cho một người đàn ông cũng bình thường, sau đó sinh con, rồi cả đời chỉ nhọc lòng về mắm muối gạo tiền.

Nhưng nếu đi cướp, đối với Nặc Nặc đã từng cứu mình, đối với một Nặc Nặc có nụ cười ấm áp, cô ta có thể làm được sao?
-
Mùa xuân đến nhanh mà đi cũng nhanh, đảo mắt cái thời tiết cũng đã nóng dần lên.

Rốt cuộc Nặc Nặc không cần mặc quần áo dầy nữa.

Mẹ Trần thấy cô ở nhà mà vẫn còn mặc đồng phục thì nhớ đến cô con dâu một ngày không trang điểm là khó chịu của mình.

"Cô chủ, cô nhiều váy như vậy sao suốt ngày mặc đồng phục thế?"
Nặc Nặc nghĩ nghĩ: "Các bạn đều mặc như vậy ạ."
Mẹ Trần dở khóc dở cười, lúc cô chủ nói dối thì cả mặt sẽ đỏ ửng, rõ ràng cô mặc thế này mới có cảm giác an toàn.

Từ tháng 2 đến tháng 5, cô chủ nỗ lực học tập thế nào thì toàn bộ người ở biệt thự đều rõ như ban ngày.

Lần trước Cừu thiếu về nhà, thấy cô ghé vào trên bàn ngủ rồi.

Anh nhìn hồi lâu, mặt đầy âm lệ nhưng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, cũng không quấy rầy cô.

Sở dĩ anh có thể nhịn đến bây giờ là vì hôm đó sau khi nói chuyện công việc xong, Trương Thanh Đạc đã kể rằng: "Cô vợ mạnh mẽ của Lưu Tụng vừa mất mà không đến hai tháng sau hắn ta đã vui mừng cưới về cô vợ 18 cực kì xinh đẹp."
Bách Diệp cười nói: "Tôi cũng nghe nói qua, cô vợ bây giờ của hắn ta lúc trước sống chết cũng không thèm để ý hắn.

Mà hiện tại cả hai gắn bó như keo sơn."
Trương Thanh Đạc làm mặt quỷ, nói với Cừu Lệ: "Anh Lệ, em hỏi hắn ta rồi, hắn bảo chịu khó chiều chuộng dỗ dành, cũng không cấm cản gì vợ của hắn.

Dù sao tuổi còn nhỏ mà, cưng chiều nhường nhịn một chút cũng không có gì."
Cừu Lệ liếc mắt: "Biến."
Trương Thanh Đạc uất ức: "Còn không phải là em thấy anh dạo này không vui sao? Ăn Tết xong đi làm lại, ai cũng nơm nớp lo sợ nên em mới đi học hỏi kinh nghiệm giúp anh.

Nặc Nặc dịu dàng xinh đẹp biết bao nhiêu, so với vợ của Lưu Tụng thì tốt hơn nhiều.


Anh đừng hung dữ như thế, tính tình cũng phải tốt một chút, chịu khó dỗ dành thì nói không chừng Nặc Nặc sẽ vui vẻ ở bên anh."
Ánh mắt Cừu Lệ đen nhánh, trở nên trầm tư.

"Cô ấy muốn gì thì anh cho cái đó.

Dù gì anh cũng nhiều tiền như thế."
"Cậu thì biết cái gì." Cừu Lệ lạnh lùng nói, nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Nhưng cái gì cô không cần, chỉ một lòng muốn rời xa anh.

Hơn nữa chuyện này không nên nghĩ tới, vừa nhớ đến là tim anh như có ai dùng kim châm vào một nhát, đau đến nỗi không khắc chế được thô bạo.

Trong khoảng thời gian này anh không vui vẻ gì, suốt ngày lạnh mặt, người hầu trong biệt thự cùng với cấp dưới đều không dám thở mạnh một hơi.

Mẹ Trần nghĩ nghĩ, gọi Nặc Nặc tới: "Cô chủ, cô nói xem chú Trương, Tiết Tán, ông Triệu, bọn họ đối xử với cô chủ rất tốt đúng không?"
Nặc Nặc nghiêm túc gật đầu.

Mẹ Trần nói: "Bây giờ bọn họ đều muốn quỳ xuống xin cô chủ đừng nhìn sách nữa mà hãy nhìn Cừu thiếu một cái đi."
"...."
Nặc Nặc nói: "Bây giờ là tháng 5 rồi, còn có 1 tháng nữa con phải thi đại học."
"Mẹ Trần biết, nhưng cô chỉ cần 5 phút là có thể làm mọi người sống yên ổn cả tháng."
"Năm phút?"
"Đúng vậy, sáng mai cô chủ thắt cà vạt cho Cừu thiếu được không?"
Nặc Nặc cảm thấy rất thẹn thùng, tuy rằng cô biết để mọi người sống trong lo sợ không tốt, nhưng thắt cà vạt là một hành động rất thân mật.

Cừu Lệ vui nhưng cô bài xích.

"Con không biết thắt."
"Không sao, để mẹ Trần mời người dạy về cho cô.

Buổi chiều người đó sẽ tới, mọi người đều trông chờ vào cô chủ đó." Mẹ Trần dừng một chút: "Cô chủ cũng nên nghĩ về sự nhượng bộ của Cừu thiếu đi.

Cậu ấy vẫn luôn không vui nhưng không hề trách cô.

Cậu ấy đang chậm rãi học cách cho cô tự do.

Nhưng nếu cậu ấy không nhịn được nữa mà nổi giận thì cô chủ sẽ không còn được sống những ngày tháng yên bình này nữa đâu."
Nặc Nặc ngơ ngẩn.

Buổi chiều, "cô giáo cà vạt" quả nhiên đến.

Phụ nữ trung niên tủm tỉm cười trêu chọc mà nhìn Nặc Nặc đến nỗi da đầu cô tê dại.

Mẹ Trần mặt không cảm xúc đứng bên cạnh: "Cô chủ đừng xấu hổ, cố gắng học.

Mẹ Trần không thấy cái gì cả, tôi thay mặt mọi người cảm ơn cô chủ."
Người nọ dạy trong chốc lát: "Tiểu thư thật thông minh, nhanh như vậy đã học được."
Nặc Nặc cầm cái cà vạt kia, cả gương mặt hồng lên, ai muốn nhận khích lệ này chứ.

Khó lắm mẹ Trần mới lộ ra ý cười.

Buổi tối mẹ Trần đi trước, xụ mặt nói với cô: "Cô chủ phải giữ lấy lời, sáng mai nhất định phải đi."
Nặc Nặc cười khúc khích: "Con biết rồi mẹ Trần." Cô lại chớp chớp mắt: "Con vẫn luôn rất tò mò, có phải tiền lương của mẹ Trần rất cao không mà mẹ tận tâm tận lực vậy?"
Mẹ Trần thấy cô nghịch ngợm, trong mắt mới nhu hoà chút: "Cô chủ đừng đùa, mẹ Trần già rồi, chỉ hi vọng người trẻ tuổi như cô cậu sống vui vẻ mà thôi."
Sau đó bà do dự, lần đầu tiên duỗi tay xoa đầu Nặc Nặc: "Cô phải sống thật tốt đấy.

Nếu thật sự muốn cái gì đó thì làm nũng với Cừu thiếu, so với chống cự tốt hơn nhiều."
Nặc Nặc nổi da gà.

Làm nũng với Cừu Lệ?
Thật là đáng sợ, gan cô còn chưa to như thế.

Huống hố thứ mà cô muốn thì đừng nói làm nũng mà cho dù vui vẻ giương oai thì Cừu Lệ cũng sẽ bóp chết cô.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Nặc Nặc đứng trước cửa phòng Cừu Lệ, nhưng lúc này mới biết được cảm giác thẹn thùng vẫn không thể hoàn toàn khắc chế được.

Cô cắn răng, được rồi, như mẹ Trần nói thì dựa vào tính cách bá đạo cuồng vọng của Cừu Lệ, anh nhịn tới tháng 5 đã là cực hạn rồi.

Nếu cô không đi tới một bước mà để anh phát bệnh thì tất cả mọi người đều xong đời.

Nặc Nặc gõ cửa.

Cánh cửa này chỉ có một người có thể gõ, mà Cừu Lệ biết đó là ai.

Anh có chút ngoài ý muốn mở cửa ra, Nặc Nặc ngơ ngác dùng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn anh.

Áo sơmi của anh đã mặc xong, cài tới viên cúc cuối cùng.

Cừu Lệ rũ mắt không cảm xúc nhìn cô, nếu mới sáng ra mà cô đã nói mấy câu chọc tức anh thì anh sẽ không nhịn nữa.

Anh sẽ dùng chính phương pháp của mình để dạy cô nên đối xử với người đàn ông của cô như thế nào.

Chính là vào sáng sớm của tháng 5, tiếng chim hót ngoài biệt thự thanh thuý.

Anh thấy má cô chậm rãi đỏ lên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện