Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái
Chương 74-4
[CHƯƠNG 74.4]
Nhưng chuyện giữa Chu Kiến và Uông Nhạn đã cho Giang Nhu một lời cảnh tỉnh, lúc trước cô lo nghiêm túc ôn tập không quan tâm đ ến Lê Tiêu, văn phòng của Lê Tiêu chuyển Ngân Sơn cô cũng chưa qua xem.
Hiện tại phỏng vấn đã kết thúc, vốn còn muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bây giờ cô lại ngồi không yên. Vì thế, ngày hôm sau, Giang Nhu bèn lái xe chở An An đến trung tâm thương mại mua rất nhiều quần áo và giày dép đẹp, sau khi chưng diện cho bản thân cực kì xinh đẹp, cô đi thẳng đến công ty Lê Tiêu.
Mang một đôi cao gót mười centimet, Giang Nhu lộc cộc đi lên tầng cao nhất.
Vốn dĩ còn có người ở tầng dưới chặn cô lại, Giang Nhu bèn gọi điện thoại cho Lê Tiêu, sau đó không bao lâu trợ lý của Lê Tiêu đã xuất hiện đón cô. Cuối cùng, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cô nắm tay An An vào thang máy lên tầng cao nhất. Sau khi tới phòng làm việc của Lê Tiêu, An An vừa thấy bố đã ngay lập tức tủi thân oán trách: "Bố ơi, An An mệt mỏi quá."
Lê Tiêu buồn cười đặt bút trong tay xuống: "Sao vậy con?"
An An phồng mặt: "Mẹ cứ mua hoài mua mãi, mua biết bao nhiêu là quần áo, chân con cũng sắp gãy rồi."
"Con không muốn làm con gái nữa đâu, thật là đáng sợ."
Lê Tiêu bật cười: "Bố không giúp được con chuyện này đâu."
Bà cụ non An An dường như thở dài, cảm thấy hết sức phiền muộn.
Giang Nhu dứt khoát đá rơi giày cao gót nằm lên sô pha nghỉ ngơi, đi dạo cả một buổi sáng quả thật có hơi mệt.
Nghe cha con hai đối thoại, cô cũng không kiềm được mà bật cười.
Buổi trưa, Giang Nhu và An An ở lại văn phòng của Lê Tiêu ngủ một giấc. Ngủ được nửa chừng, Lê Tiêu mò vào, cẩn thận bế An An đang ngủ say cùng với chăn ra sô pha, sau đó hắn nằm xuống bên cạnh Giang Nhu.
Hai vợ chồng tình cảm ôm nhau ngủ một giấc, cho đến khi Lê Tiêu thức dậy lúc hai giờ chiều, hắn lại bế An An vẫn đang ngủ say trở vào.
Công chúa nhỏ không biết gì hết, sau khi tỉnh lại nhìn thấy mẹ bên cạnh, còn làm nũng ôm lấy Giang Nhu thỏ thẻ: "Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm. Lúc nãy con còn nằm mơ thấy mẹ, mẹ mua cho con rất nhiều kẹo, chỉ cho con ăn chứ không cho bố."
Giang Nhu xoa đầu con gái, cô không có mặt mũi nói với bé cưng, giấc mơ này hẳn là trái ngược với thực tại.
Nhưng chuyện giữa Chu Kiến và Uông Nhạn đã cho Giang Nhu một lời cảnh tỉnh, lúc trước cô lo nghiêm túc ôn tập không quan tâm đ ến Lê Tiêu, văn phòng của Lê Tiêu chuyển Ngân Sơn cô cũng chưa qua xem.
Hiện tại phỏng vấn đã kết thúc, vốn còn muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bây giờ cô lại ngồi không yên. Vì thế, ngày hôm sau, Giang Nhu bèn lái xe chở An An đến trung tâm thương mại mua rất nhiều quần áo và giày dép đẹp, sau khi chưng diện cho bản thân cực kì xinh đẹp, cô đi thẳng đến công ty Lê Tiêu.
Mang một đôi cao gót mười centimet, Giang Nhu lộc cộc đi lên tầng cao nhất.
Vốn dĩ còn có người ở tầng dưới chặn cô lại, Giang Nhu bèn gọi điện thoại cho Lê Tiêu, sau đó không bao lâu trợ lý của Lê Tiêu đã xuất hiện đón cô. Cuối cùng, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cô nắm tay An An vào thang máy lên tầng cao nhất. Sau khi tới phòng làm việc của Lê Tiêu, An An vừa thấy bố đã ngay lập tức tủi thân oán trách: "Bố ơi, An An mệt mỏi quá."
Lê Tiêu buồn cười đặt bút trong tay xuống: "Sao vậy con?"
An An phồng mặt: "Mẹ cứ mua hoài mua mãi, mua biết bao nhiêu là quần áo, chân con cũng sắp gãy rồi."
"Con không muốn làm con gái nữa đâu, thật là đáng sợ."
Lê Tiêu bật cười: "Bố không giúp được con chuyện này đâu."
Bà cụ non An An dường như thở dài, cảm thấy hết sức phiền muộn.
Giang Nhu dứt khoát đá rơi giày cao gót nằm lên sô pha nghỉ ngơi, đi dạo cả một buổi sáng quả thật có hơi mệt.
Nghe cha con hai đối thoại, cô cũng không kiềm được mà bật cười.
Buổi trưa, Giang Nhu và An An ở lại văn phòng của Lê Tiêu ngủ một giấc. Ngủ được nửa chừng, Lê Tiêu mò vào, cẩn thận bế An An đang ngủ say cùng với chăn ra sô pha, sau đó hắn nằm xuống bên cạnh Giang Nhu.
Hai vợ chồng tình cảm ôm nhau ngủ một giấc, cho đến khi Lê Tiêu thức dậy lúc hai giờ chiều, hắn lại bế An An vẫn đang ngủ say trở vào.
Công chúa nhỏ không biết gì hết, sau khi tỉnh lại nhìn thấy mẹ bên cạnh, còn làm nũng ôm lấy Giang Nhu thỏ thẻ: "Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm. Lúc nãy con còn nằm mơ thấy mẹ, mẹ mua cho con rất nhiều kẹo, chỉ cho con ăn chứ không cho bố."
Giang Nhu xoa đầu con gái, cô không có mặt mũi nói với bé cưng, giấc mơ này hẳn là trái ngược với thực tại.
Bình luận truyện