Chương 12: Chương 12
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 12
Truyện được đăng trên Truyện Bất Hủ SKNTx2Qing.
Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://.facebook.com/x2Qing/
https://.Truyện Bất Hủ.com/story/261358286-edit-%C4%91am-m%E1%BB%B9-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao không nghĩ tới chuyển phát nhanh của mình thế nhưng bị người ta mở ra.
Thời này mua những mặt hàng này ai dùng tên thật a, đều là dùng tên mạng, cái tên mạng kia của cậu cùng là do Tiếu Dao trước kia đặt, cậu cũng không sửa, điện thoại đăng kí chính là điện thoại của cậu ấy, cậu chỉ lo đánh đàn, di động để trong phòng ngủ, lúc trở về vừa thấy, mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ.
Cái hộp đã bị mở ra, dì Vương vừa giải thích xin lỗi một vừa cười với cậu: "Không nghĩ tới là đồ của cậu, liền mở ra, thật sự xin lỗi, về sau chúng tôi nhất định chú ý."
Tiếu Dao thấy bộ dáng buồn cười của dì Vương kia, mặt đều đỏ lên.
Cũng may dì Vương không nói thêm gì, nói xin lỗi xong liền đi ra ngoài, Tiếu Dao lấy mặt nạ dưỡng mông ra, ngượng một hồi lâu, nghĩ thầm tính toán, đành bỏ qua, dù sao về sau cậu nhất định phải rời khỏi nơi này, đến lúc đó đâu còn ai biết ai a!
Tưởng tượng đến tương lai mỗi người nơi này khả năng đều không hề có bất luận liên quan liên lụy gì với cậu, cậu cảm thấy tâm thẹn liền sẽ giảm đi rất nhiều.
Vào lúc ban đêm cậu liền đem mặt nạ dưỡng mông ra dùng, không cần phải nói lại "Vừa vặn không khéo" bị Chu Hải Vinh thấy, làm cho lửa cháy hoi hổi nhảy nhót trong thân thể kia, cầu cậu ấy muốn thân thiết, cậu ấy thực nghiêm túc mà nói: "Không kết hôn, không được."
Lúc này đây có thể là t*ng trùng lên não, Chu Hải Vinh thế nhưng có chút tức giận, đàn ông dục cầu bất mãn cảm xúc đều không thể tốt nổi, hắn nói: "Em nghẹn anh như vậy, anh sẽ ăn vụng ở bên ngoài!"
Tiếu Dao nói: "Vậy anh đi đi."
Chu Hải Vinh cuối cùng rất tức giận mà đi rồi.
Bất quá nam nhân lúc không có được, tức giận vĩnh viễn đều là tạm thời, huống chi tức giận là bởi vì ăn không được, chờ đến lúc bình tĩnh lại liền bắt đầu hối hận, Chu Hải Vinh lại trở về năn nỉ cậu ấy.
Tiếu Dao không nói lời nào, cũng không để ý tới hắn, Chu Hải Vinh liền đi theo cậu nói tốt, thời điểm cơm chiều vì có mặt Chu Hải Quyền mà làm trò thu liễm một ít, chính là Chu Hải Quyền vẫn nhìn ra được dáng vẻ nô tài cụp mi rũ mắt của em trai mình.
Làm anh cả cũng giống như làm cha mẹ, chịu không nổi nhất người nhà mình vì người ngoài trở nên không giống chính mình, liền tôn nghiêm đàn ông đều từ bỏ?
Anh liền nghĩ đến mặt nạ dưỡng mông, Chu Hải Quyền không thể không thừa nhận, Tiếu Dao này thủ đoạn rất cao siêu, nhìn cậu rũ đầu, bộ dáng thủy tú trầm tĩnh, quả thực thanh thuần đến chỉ làm người thương, không chịu được khinh nhờn cậu một chút, ai có thể nghĩ đến sau lưng lại là lửa nóng phong tình như vậy.
"Đừng nóng giận." Chu Hải Vinh nhỏ giọng nói.
"Không giận." Tiếu Dao đồng dạng thấp giọng nói.
Chu Hải Vinh tinh thần thực sa sút, héo héo.
Hắn hôm nay đi làm kỳ thật đã rất mệt, mấy lãnh đạo chi nhánh công ty tất cả đều là lão bánh quẩy, hắn uổng có cái này danh phận, ở trong công ty nói chuyện căn bản không hữu dụng bằng một phần anh cả hắn.
Chủ yếu chính là hắn thật sự không thích đi làm, cảm thấy rất không thú vị.
Cuộc đòi ngắn ngủi, nên dùng để hưởng thụ, dùng để yêu, trong nhà thả một mỹ nam tử, hắn lại không rảnh thủ, suy nghĩ một chút liền cảm thấy đặc biệt mệt.
Hắn liền cùng Chu Hải Quyền nói, hắn không muốn đi làm.
Chu Hải Quyền đương nhiên không đồng ý, anh hiện tại tưởng tượng đến dáng vẻ nô tài kia của Chu Hải Vinh trên bàn cơm trong lòng liền không thoải mái: "Không đi làm, dựa vào người nhà nuôi? Không muốn kết hôn? Kết hôn cũng dựa vào người nhà?"
Chu Hải Vinh nói: "Em không cần nhờ anh nuôi em, ba mẹ lưu lại tài sản không phải còn có một phần năm của em sao, em......"
Nói lời không nên nói, Chu Hải Quyền liền vỗ bàn một cái: "Chú muốn chia gia sản?!"
Lần này anh là thật tức giận, nói: "Giỏi a, chú ngày mai liền đi tìm Trương thúc thúc, hỏi chú ấy phân chia thế nào, cái gì của chú, anh đều cho chú, chú dẫn theo Tiếu Dao nhanh cút đi!"
Trương thúc thúc là luật sư nhà bọn họ, văn kiện pháp luật Chu gia vẫn luôn do ông ấy xử lý.
Chu Hải Vinh ý thức được chính mình lúc kích động nói sai rồi, vội không ngừng mà nói: "Em......!Em không phải ý đó."
Hắn thật quá khó chịu.
Dì Vương ở ngoài cửa nghe thấy bọn họ hai anh em đang cãi nhau, bưng đồ vật cũng chưa dám vào đi, chờ lúc Chu Hải Vinh từ trong phòng ra, bà nhỏ giọng nói với hắn: "Cậu sao lại nghĩ đến chuyện chia gia sản?"
Chu Hải Vinh nói: "Không có, chính là......"
Hào môn này của họ đều đặc biệt truyền thống, rất ít khichi nhà, nếu nhà nào tách ra, khẳng định làm dư luận xôn xao, trở thành tiêu điểm trà dư tửu hậu toàn thành.
Năm kia Trần gia Nam Thành bởi vì phân gia nháo túi bụi, mấy nhà anh em ruột thậm chí làm đến kiện tụng, chuyện này ở xã hội thượng lưu bọn họ, cực kì mất mặt.
Càng là có tiền người, càng là kiêng kị thưa kiện vì tiền, chính là hào môn nhà giàu, lợi ích rắc rối khó gỡ, nhà nào chia ra một phần nhỏ khả năng đã lên đến chục triệu đến trăm triệu tiền tài, tài sản kếch xù trước mặt, ai có thể chịu minh bạch phân chia? Cho nên hào môn phân chia, vô cùng phiền toái, gia đình giàu có cũng rất ít khi sẽ phân ra.
Chu Hải Vinh thực buồn bực, ở nhà không nổi, liền đi ra ngoài tìm bạn bè uống rượu đi.
Trước khi đi còn nói một tiếng với Tiếu Dao, Tiếu Dao "Ân" một tiếng, nói: "Đi đi, trên đường cẩn thận."
Chu Hải Vinh liền càng buồn bực, tức giận mà rời đi.
Tiếu Dao đứng ở cửa thang lầu, nhìn hắn xuống lầu, cả người đều mang dáng vẻ thiếu niên trẻ tuổi bóc đồng.
Cậu biết, đại khái sắp bắt đầu rồi.
《 Hào Môn Nam Tức 》, cảm tình của hai người là từng chút từng chút tan vỡ, rất nhiều nhân tố, hai người đã có tính cách cùng quan niệm thượng không hợp, cũng có Chu Hải Quyền cản trở, còn có yếu tố dụ hoặc bên ngoài, trừ cái này ra, còn có bản thân Chu Hải Vinh bản tính phong lưu.
Tiếu Dao tuy rằng là người đầu tiên hắn yêu đến hừng hực khí thế, nhưng làm pháo hôi thụ, cảm tình lần đầu tiên của nam chính đương nhiên không có khả năng đều cho cậu ấy, có chút cảm tình quý giá nhất vẫn là muốn để lại cho thụ chính quy.
Mà Chu Hải Vinh đối với cậu cùng chính quy thụ khác nhau rất lớn, chính là hắn đối chính quy thụ là hoàn toàn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, trong mắt không còn người khác, nhưng là ở thời điểm yêu cậu ấy, lại vẫn như cũ thường thường mà hái hoa ngắt cỏ.
Không sai, hiện giờ tình yêu của Chu Hải Vinh còn chưa đủ trinh tiết, hắn cho rằng chính mình yêu Tiếu Dao nhất, hơn nữa muốn cùng cậu ấy kết hôn, nhưng cũng không cảm thấy hắn muốn cùng người khác hoàn toàn phân rõ giới hạn, tuy rằng hắn cũng không có lệch đường quá, nhưng hắn cảm thấy kỳ thật ngẫu nhiên ăn vụng một chút, cũng không có gì cùng lắm thì, đầu năm nay, kẻ có tiền có mấy cái còn có thể trước sau như một a, huống chi hắn là loại phong lưu thành tính.
Chính là bởi vì chính bản thân không có tín niệm kiên định trung trinh, mới có thể ở một lần tụ hội uống say rượu, trời xui đất khiến mà cùng chính quy thụ đã xảy ra tình một đêm.
Tiếu Dao cảm giác chính mình cũng không thể hoàn toàn bứt ra bên ngoài việc này, cậu vẫn là vì lại chuyện chuông tang than khóc này cảm giác cảm thấy có chút mất mát, bất luận cảm tình gì, dù cho là trời sinh một đôi vẫn là chú định không thích hợp, cuối cùng nhìn thấy khi nó từng bước một tiêu vong, đều làm người ta cảm khái tiếc nuối.
Cậu thở dài, lúc xoay người muốn về phòng, thấy Chu Hải Quyền nhìn thẳng vào cậu.
Cậu không nói chuyện, cúi đầu đi vào trong phòng mình, áo ngủ bóng loáng mềm mại trên người, hơi hơi hút ánh sáng.
Ngủ đến lúc tự tỉnh, di động bỗng nhiên vang lên, là Chu Hải Vinh gọi qua, cậu mơ mơ màng màng tiếp điện thoại, liền nghe thanh âm Chu Hải Vinh mang theo say rượu, nói: "Anh nhớ em."
Tiếu Dao ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt nói: "Nhớ em, anh còn ở bên ngoài uống rượu không về nhà."
Chu Hải Vinh không nói chuyện, chỉ phát ra vài tiếng cười mệt mỏi nhiễm men say, Tiếu Dao nhìn ra cửa sổ, sắc trời đã tờ mờ sáng, trên tàu thuỷ sông còn sáng đèn, vựng vựng một mảnh, giống như đắm chìm trong hơi nước.
Cậu chính là muốn nằm mãi như vậy, trong hoàn cảnh sắc trời gần sáng mờ ảo, lần đầu cậu có một loại cảm giác cùng nhân vật Tiếu Dao này hòa hợp nhất thể.
Làm một người, tướng mạo biến thành người khác, người chung quanh biến thành người khác, thế giới cũng thay đổi thành thế giới khác, sống trong đó lâu rồi, giống như chính mình thật ngược lại như là một giấc mộng không chân thật.
Bất quá cũng may đối với cậu và Chu Hải Vinh mà nói, cơn sóng thương cảm nhỏ đều chỉ là tạm thời, chờ chính quy thụ xuất hiện, Chu Hải Vinh tự nhiên sẽ cảm nhận được hạnh phúc chưa bao giờ cảm thụ qua, nào còn sẽ vì cậu ấy mà mua say, hắn đến lúc đó cũng sẽ tự do, vô cùng vui mừng!
Điều chỉnh cảm xúc một chút, ngày hôm sau Tiếu Dao tiếp tục "Tự mình bào chế bữa tối tình yêu cho Chu Hải Vinh".
Thời điểm Chu Hải Quyền từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy trên bàn bày một đĩa đậu hủ hạnh nhân đông lạnh, trên mặt đặt hai viên anh đào đỏ tươi, vài miếng anh đào cắt mỏng.
Bởi vì giáo huấn lần trước, Chu Hải Quyền động cũng chưa động, kết quả dì Vương lại nói với anh: "Mau nếm thử xem, Tiếu Dao làm, làm vài phần đó, đây là giữ cho cậu."
Chu Hải Vinh nói muốn tăng ca, cậu ấy cho hắn một phần trong tủ lạnh.
Phần này chính là chuẩn bị cho Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, lại không ăn, trực tiếp lên lầu tắm rửa đi.
Chờ đến cơm chiều, thấy đậu hủ hạnh nhân còn đặt ở trên bàn, đã có chút thủy nước tan ra.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là ăn, hạp một ngụm, đậu hủ trắng vị trơn mềm, mang theo hương hạnh nhân, chính lúc ăn, Tiếu Dao xuống lầu, gọi một tiếng "Anh cả".
Chu Hải Quyền gật gật đầu, như cũ chậm rì rì mà ăn, Tiếu Dao cũng là chào hỏi xong liền tự mình đi đến phòng bếp.
Nhưng thật ra ăn ý.
Đậu hủ hạnh nhân này kỳ thật không quá hợp khẩu vị của anh, anh là cảm thấy không ăn liền thôi, nếu ăn, vẫn là ăn hết tương đối ổn.
Vì thế anh liền ăn sạch sẽ.
Lúc ăn dùng muỗng múc, đậu hủ trơn mềm lắc lắc, không biết sao lại đột nhiên nghĩ tới sự kiện mặt nạ dưỡng mông kia, cũng không biết bảo dưỡng mặt nạ dưỡng mông, có phải hay không cũng giống đậu hủ trơn mềm sáng choang.
Nhất thời cũng không biết nên nói lão nhị mắt mù, hay là nói hắn có phúc khí..
Bình luận truyện