[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 21: Chương 21





CẦU VOTE Ạ ????????????
CHƯƠNG 21
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dì Vương đương nhiên trước nay đều không cảm thấy Tiếu Dao là ngốc bạch ngọt, bằng không cũng sẽ không làm Chu Hải Vinh say mê.

Bất quá đối với chuyện giấu giếm chính mình biết đàn dương cầm này, dì Vương ngược cảm thấy đây là tình thú nhỏ giữa vợ chồng, chẳng có vấn đề gì lớn.

Bà ngược lại tò mò, chờ đến ngày Chu Hải Vinh nhìn thấy Tiếu Dao đàn dương cầm tốt như vậy, sẽ là cái phản ứng gì.

Hẳn là sẽ càng yêu cậu đi?
Suy nghĩ một chút bà còn cảm thấy có chút hưng phấn.

“Cậu đàn thật tốt,” dì Vương nói, “Nhà này huynh đệ tỷ muội bọn họ đều biết đàn dương cầm, lão đại Chu Đồng còn biết kéo đàn violon, cậu biết đàn dương cầm, về sau theo chân bọn họ cũng nhiều tiếng nói chung, bản lĩnh tốt như vậy, đừng cất giấu.”
Tiếu Dao nói: “Cháu cũng đã lâu không đàn, có điểm mới lạ.”
“Thật ra tôi nghe nói điều kiện nhà cậu không được tốt, cư nhiên cũng học dương cầm …… Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác, chỉ là cảm thấy học dương cầm này rất tốn tiền, lúc trước ta xem Hải Vinh bọn họ huynh đệ tỷ muội đều học, cảm thấy hài tử biết vài món tài nghệ, là có chút khí chất, cho nên liền tiêu tiền cho hai đứa nhỏ ở nhà học, kết quả hai đứa nhỏ học không mấy tháng, tôi liền cảm thấy quá phí tiền.”
Học dương cầm tiêu phí rất nhiều, nói đến bản thân cậu, khi còn nhỏ học dương cầm, lão sư giảng bài, một tiết học 200 trăm, sau này khả năng đàn dương cầm đến cấp bậc nhất định, tìm một lão sư học viện âm nhạc dạy cậu, một tuần lên lớp 1 lần, một tiết học 500 tệ, vẫn là lão sư thấy cậu có thiên tư cho cái giá hữu nghị, trừ bỏ phụ đạo chuyên nghiệp, ngày thường liền dựa vào chính mình đến lớp luyện đàn, một tháng 400, thêm lên mấy thứ này, một tháng tiêu phí ở việc học đàn, liền phải tới 3000, này vẫn là tiêu phí học đàn cơ bản, càng không cần đề cập đến tiêu tiền vào địa phương hoa hoè loè loẹt khác, nghệ thuật trước nay đều không phải lĩnh vực dân thường học.

“Nhà của bọn cháu trước kia vẫn ổn, cho nên học qua một chút.” Tiếu Dao nói.

Tiếu Dao của《 Hào Môn Nam Tức 》, gia cảnh kỳ thật ngay từ đầu vẫn là không tồi, nhà bọn họ là sau này mới nghèo khổ, cha mẹ làm ăn buôn bán phá sản.

Vốn dĩ liền không phải công ty lớn gì, tiểu xưởng phá sản, năng lực xoay người cũng không có, thiếu một đống nợ.

Cha Tiếu từ đó không gượng dậy nổi, có cái tật xấu say rượu, sau lại bởi vì say rượu bị tai nạn xe cộ, chết như vậy, mẹ Tiếu một nữ nhân, phải đem theo con, còn kéo một thân bệnh, đòi nợ mỗi ngày tới cửa thúc giục, lại bệnh thêm, căng mấy năm cũng đã chết.

Nhà bọn họ, xác thật học không nổi dương cầm.

Nhắc tới thân thế Tiếu Dao nguyên tác, kỳ thật cũng rất đáng thương, đây cũng là lí do cậu tuy rằng là pháo hôi thụ, nhân khí lại rất cao, mọi người đều cảm thấy cậu khổ cực, thiết lập nhân vật của cậu ta là người bị tâm lí biến dạng trong cái khổ cực, bởi vì nghèo sợ, cho nên không lãng phí một chút mỹ mạo của chính mình, một lòng một dạ mà tìm kim chủ.


Bởi vì giai đoạn trưởng thành trải qua tương đối nhấp nhô, trong xương cốt có cảm giác dị thường tự ti, mặc dù tìm được người đàn ông tốt như Chu Hải Vinh, tâm lý cũng vẫn là không yên ổn, cho nên đánh chết không cùng Chu Hải Vinh thân thiết…… Này kỳ thật với chuyện cậu ta truyền thống phong kiến cũng không có quan hệ gì, cũng không riêng gì vì chuyện kiếm cơm, cậu ta là sợ.

Hiện giờ người để ý mấy chuyện này cũng không nhiều, gay bên trong liền càng ít, nhưng cậu ta lo lắng vạn nhất bị Chu Hải Vinh chơi rồi ném, nam nhân cậu ta tìm tiếp theo, ngàn hảo vạn hảo, duy chỉ đặc biệt để ý cái này, vậy cậu ta phải làm sao bây giờ?
Đã tìm được người dựa vào, cơ hội xoay người làm kẻ có tiền ở phía trước, cậu ta không cho phép chính mình có một chút ítsai lầm, cần phải bảo trì hoàn mỹ, loại tâm lý này có chút dị dạng, bởi vì chuyện trải qua khi trưởng thành, mọi người đều có thể bao dung, cho nên người khác rất để ý cậu.

Dì Vương nghe cậu nói thân thế của mình, khởi động bản năng tình thương của mẹ, nói: “Cậu cũng thật không dễ dàng, cũng may hiện giờ khổ tận cam lai.”
Tiếu Dao nghe xong cười cười, khổ tận cam lai sao? Tiếu Dao cuối cùng chính là nhảy sông.

Suy nghĩ một chút thật đúng là một người rất đáng thương.

Ngày Chu Hải Vinh bọn họ về, Tiếu Dao không rảnh đi đón, phải đi học, bất quá cậu vẫn là trước khi đến trường học, làm một phần điểm tâm cho Chu Hải Vinh, giao cho dì Vương.

Chu Hải Vinh vừa xuống xe liền chạy vào trong, Chu Hải Quyền nhăn nhăn mày, liền nghe Chu Hải Vinh kêu: “Tiếu Dao, Tiếu Dao, anh đã về rồi.”
Nhìn ra được vui sướng tiểu biệt thắng tân hôn.

Dì Vương cười từ trên lầu đi xuống: “Sao lại về muộn hơn dự định thế?”
“Phi cơ trễ chút, dì Vương, Tiếu Dao đâu, ở trên lầu sao?” Chu Hải Vinh hưng phấn mà hỏi.

Dì Vương cười nói: “Không có, cậu ấy hôm nay phải đi học.”
Chu Hải Vinh lập tức đầy mặt thất vọng.

Phía sau Chu Hải Quyền mang theo rương hành lý, nói: “Trong nhà không ai giúp chú cầm hành lý đâu, tự mình lấy.”
Chu Hải Vinh quay lại lấy hành lý, có chút bực bội mà nói: “Sao nhà chúng ta đến người xách hành lí cũng không có, lại không phải nuôi không nổi.”
Bất quá lời này Chu Hải Quyền không nghe được, anh đã đi lên lầu.

Dì Vương biết nguyên nhân hắn bực bội, cười nói: “Lần đầu tiên đi công tác lâu như vậy, thật là vất vả cho cậu, Tiếu Dao trước khi đi chuẩn bị điểm tâm cho cậu, cậu muốn tắm rửa thay quần áo trước, hay là ăn trước?”
“Ăn ăn ăn, cháu đã sớm đói bụng.” Chu Hải Vinh lập tức đầy máu sống lại.


Tiếu Dao làm, là bánh nước mật anh đào.

Có chút quá ngọt, Chu Hải Vinh vừa trở về, khát nước, ăn không vô.

Hắn kêu dì Vương lại lấy một cái dĩa lại, sau đó phân hơn phân nửa sang cái dĩa kia, chính mình cầm dao nĩa chọc một hồi, bày một bàn.

“Đợi lát nữa cháu nói với anh cả Tiếu Dao cũng làm cho anh ấy một phần, dì Vương, dì đừng vạch trần cháu.”
Dì Vương cười nói: “Đây nói thế nào cũng là tâm ý của cậu ấy với cậu, sao cậu nỡ chia cho anh cả cậu đây?”
“Quá nhiều.

Hơn nữa, em ấy chỉ làm cho cháu, không có phần của anh cả, đợi lát nữa anh cả có lẽ lại cảm thấy mình phải ăn cẩu lương.

Dì không ở chung với anh ấy, dì không biết, cháu mấy ngày này thật sự là đi chịu tội, trước kia cháu cho rằng anh cả đi công tác nước ngoài, trời cao mà xa, lại không ai quen biết anh ấy, anh ấy sẽ ra ngoài đi đâu đó chơi, kết quả người này thế nhưng vẫn giống y như ở nhà, mỗi ngày trừ đi làm vẫn là đi làm, rất không thú vị.

Tự anh ấy nhàm chán còn chưa tính, cháu đi ra ngoài chơi, anh ấy cũng lạnh mặt, cháu ở trước mặt anh ấy gọi video với Tiếu Dao, anh ấy lại đen mặt…… Bọn cháu người yêu gọi điện cho nhau, không có chút lời ngọt ngào, Tiếu Dao sẽ còn để ý đến cháu sao?”
Dì Vương giỏi về bắt trọng điểm: “Cậu ở nước ngoài đi chơi, đi đâu?”
Chu Hải Vinh sửng sốt, cười nói: “Cháu dì còn không biết sao, cháu chỉ là chơi chút, sẽ không làm gì chuyện khác người.”
“Dù cho không phải thế, chính là bởi vì cậu lúc trước như vậy, anh cả cậu mới cảm thấy cậu chỉ đang chơi đùa, không đồng ý hôn sự của cậu cùng Tiếu Dao.

Nếu cậu cũng đã là người sắp kết hôn, cũng nên thu hồi tâm, sống thật tốt với Tiếu Dao.”
Chu Hải Vinh mặt ửng đỏ, nói: “ Biết rồi biết rồi, sao dì cứ giống hệt anh cả thế.”
Dì Vương làm cho hắn một chén gạch cua, lúc sắp ăn xong Chu Hải Quyền tắm rửa xong đi xuống.

Dì Vương vội đi nói cho hắn ở phía dưới, Chu Hải Vinh vội vàng đứng lên, đem dĩa bánh nước mật anh đào qua: “Anh cả, Tiếu Dao làm, đây là cho anh.”
Chu Hải Vinh ăn uống rất được, ăn xong bánh nước mật anh đào, còn ăn một chén mì.


Chu Hải Vinh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, liền đi tìm Tiếu Dao.

Tới trường học, phát hiện Tiếu Dao đang luyện hạ eo.

Hạ eo, cái này chủ yếu là vì luyện tập tính vận động mềm dẻo cho thân thể, Chu Hải Vinh xem đến cảm xúc mênh mông.

Hắn thích Tiếu Dao luyện mấy thứ này, cảm giác tương lai có thể giải khóa rất nhiều tư thế bạch bạch bạch!
Sau khi Tiếu Dao thấy Chu Hải Vinh tới, liền vẫn luôn trộm quan sát hắn và Tô Lâm, muốn nhìn một chút hai người trước sự kiện say rượu kia phía có thông đồng hay không.

Chu Hải Vinh đi công tác về, lệch múi giờ cũng chưa chỉnh lại, bởi vì vui sướng tiểu biệt thắng tân hôn, cũng chưa thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại trong mắt tinh quang rạng rỡ, nhìn chằm chằm vào cậu, Tiếu Dao bị hắn nhìn đến ngại, chờ đến lúc tan học, thử thăm dò hỏi: “Trong lớp bọn em đều là soái ca mỹ nữ, nhìn thấy không?”
Chu Hải Vinh “Ân” một tiếng, nói: “Biểu diễn chuyên nghiệp khẳng định phải có tuyển chọn, bằng không dưa vẹo táo nứt về sau không làm gì nổi.”
“Người đẹp trai nhất lớp em anh có nhìn ra là ai không?”
“Em nha.” Chu Hải Vinh nói mà không cần nghĩ ngợi.

Quả nhiên, nam chủ chính là nam chủ, lúc này nếu đã cùng Tô Lâm liếc mắt, chẳng phải là tra nam sao, thân là nam chủ sao có thể sẽ có loại vết nhơ này, trách không được trong mắt Chu Hải Vinh hiện giờ nhìn không thấy một chút tồn tại của Tô Lâm.

Chu Hải Vinh nhìn vào đôi mắt đầy ánh sáng của cậu, vừa nhìn chính là củi khô lửa bốc, hỏi cậu kế tiếp muốn đi làm gì: “Em buổi chiều hình như không có lớp đi?”
“Không có lớp là không có tiết học,” Tiếu Dao trấn định mà nói, “Nhưng em phải đi tìm sư phụ em, ông ấy hôm nay có, muốn em đến nhà ông ấy một chuyến.”
Chu Hải Vinh có chút thất vọng, nói: “Đều lâu như vậy không gặp, em cũng không nhớ anh.”
“Em sao lại không nhớ anh?” Tiếu Dao hỏi.

“Em nhìn vào mắt anh anh đã nhìn ra, Tiếu Dao, em gần đây có phải có thành kiến với anh hay không, anh có cảm giác em đối với anh có chút lạnh nhạt.

Em có thành kiến gì với anh nhất định phải nói ra, anh phiền nhất là người có chuyện không nói lại giữ trong lòng.”
“Không có, em thật sự rất bận.

Nếu không anh đi về trước ngủ một giấc, chỉnh lại lệch giờ, chờ về nhà lại nói.”
“Anh mặc kệ, em nói một tiếng với Thẩm Tinh Chi, nói em bị bệnh, đi không được, rốt cuộc là sư phụ quan trọng hay là nam nhân quan trọng?”
Tiếu Dao đương nhiên không đồng ý, lúc này cùng Chu Hải Vinh ở bên nhau, không khác gì dê vào miệng cọp a.

Kết quả nói hai ba câu, Chu Hải Vinh phát bực.


Dục vọng trên người nam nhân, lúc dục cầu bất mãn, vô cùng dễ dàng mất đi lý trí, đầu óc bị nửa người dưới điều khiển, cảm xúc vô cùng dễ mất khống chế.

Chu Hải Vinh trước mắt chính là như vậy, trừ bỏ dục vọng quấy phá, hắn còn tức giận, hắn cảm thấy Tiếu Dao quá lạnh nhạt, hắn đi công tác trong lúc mỗi lần gọi video, hắn đều cảm thấy Tiếu Dao có chút qua loa, ngày ngày kêu mệt.

Lúc này tới vốn dĩ cho rằng đối phương sẽ giống hắn, chỉ tiếc không thể một ngày 24 giờ dính ở bên nhau, kết quả Tiếu Dao còn muốn đi gặp thầy.

Trước kia không phải hắn đã nói, không hy vọng Tiếu Dao tiếp tục hát tuồng sao! Cái gánh hát kia một đám tiểu soái ca, hắn mỗi lần nhìn đều khó chịu!
Tiếu Dao nhìn Chu Hải Vinh tức giận mà đi, trong lòng có vài phần áy náy, đang do dự có nên gọi hắn lại nói hai câu lời ngon tiếng ngọt hay không, bả vai bỗng nhiên bị đánh một cái, cậu vừa quay đầu, là Tô Lâm.

Vừa thấy đến gương mặt Tô Lâm diễm lệ tuấn tú, áy náy trong lòng lập tức bay đi như ánh sáng.

Chu lão nhị a Chu lão nhị, ngọt ngào của anh sắp đến rồi, anh lại nhịn một chút!
“Người đó là?”
“Đối tượng của tôi.” Tiếu Dao nói.

Tô Lâm lắp bắp kinh hãi, sau đó liền cười, nói: “Rất tuấn tú, rất xứng với cậu.”
“Cảm ơn.” Tiếu Dao bổ não một phen ngày sau hai người đại chiến xé bức, ngượng ngùng mà nói, “Hắn còn rất có tiền, cao phú soái.”
Tô Lâm lại sửng sốt một chút, cười vỗ bờ vai của cậu một cái: “Không nói nữa, tôi phải đi gấp rồi,” cậu nói liền vác túi chạy, một bên chạy một bên xua tay: “Ngày mai gặp.”
Chậc chậc chậc, quả nhiên là chính quy thụ, không chút động lòng nào vì tiền tài cùng sắc đẹp, tam quan kia quả thật rất chính! Cậu rất tò mò hai người kia sau này thông đồng thành công như thế nào.

Lúc cậu đến chỗ Thẩm Tinh Chi, mới biết được Thẩm Tinh Chi gọi cậu đến, là vì có nhiệm vụ.

Toà thị chính Nam Thành mời rất nhiều nam nư thiếu niên đầy hứa hẹn đến cùng làm một tiệc tối “Thanh xuân chi ca”, tham dự có quyền quý Nam Thành, cũng có rất nhiều nhân tài nghệ thuật Nam Thành.

Mà Tiếu Dao bởi vì là đồ đệ Thẩm Tinh Chi, có thể cùng sư huynh cậu, cũng là đại đồ đệ của Thẩm Tinh Chi Tô Quát cùng nhau tham dự diễn xuất lần này.

Thẩm Tinh Chi có tâm dìu dắt cậu, nề hà cậu Càn đán năng lực không so được với Tô Quát, hai người nếu cùng nhau lên đài xướng một đoạn Côn khúc, chỉ sợ Tiếu Dao bị nghiền áp không còn chút xương.

Thẩm Tinh Chi vì bận tâm quan môn đệ tử của mình, cũng vì bận tâm mặt mũi, liền cho bọn họ, an bài cho bọn họ một kịch dân gian nhỏ.

Không cần xướng Côn khúc, cũng không cần giả nữ trang, chỉ cần mặc trường bào, cùng sư huynh hai người hát một bài tiểu khúc nhi truyền thống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện