[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 47: 47: Chương 40





[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 40
Truyện được đăng sớm nhất trên Truyện Bất Hủ SKNTx2Qing.

Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://.facebook.com/x2Qing/
https://.Truyện Bất Hủ.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao là một con người thật, nói theo đạo lý, không phải càng không có sợ hãi càng làm, cậu ấy trái lại, càng không có cảm giác an toàn càng tự ti, càng làm.
Chu Hải Vinh nhìn nhận cậu ấy như vậy, cậu ấy rất đau lòng, nhưng lại có chút bực bội, làm đến tâm tình cậu cũng rất kém cỏi.

Hai người ở trên xe một đường không nói gì, thời điểm về đến nhà, đã là rạng sáng hai giờ.
"Giờ không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút, không cần nghỉ gì cả, trước ngủ một giấc."
Tiếu Dao thút tha thút thít, đều khụt khịt đến có chút thiếu oxy, choáng váng mà về tới trong phòng mình.
Vừa đóng cửa, cậu liền trực tiếp mệt mỏi ngồi trên mặt đất.
Thật sự mệt mỏi quá!
Chu Hải Vinh cũng cảm thấy rất mệt, hôm nay vốn là muốn đi ra ngoài thông khí, kết quả nháo ra những việc này, lòng mệt.
Chuyện tới nông nỗi này, Chu Hải Vinh cùng Tô Lâm rốt cuộc có phải trong sạch hay không đã không quan trọng, quan trọng là Chu Hải Vinh phát hiện bộ mặt vốn dĩ xấu xí của cậu ấy, miệng phun lời xấu xa, hết thảy ôn nhu đều là ngụy trang, còn tìm người giám thị hắn, sau lưng làm tiểu nhân, bôi nhọ Tô Lâm......!Chu Hải Vinh không tiếp thu được Tiếu Dao như vậy.
Tiếu Dao cũng không tiếp thu được, không tiếp thu được chuyện Chu Hải Vinh không tiếp thu được cậu ấy, cậu ấy nóng lòng muốn cùng người khác nói hết, cho nên ngày hôm sau liền liên hệ Hà Minh Minh bọn họ.
Hà Minh Minh bọn họ vừa thấy mặt liền bắt đầu điên cuồng phê phán Chu Hải Vinh: "Anh ta trước kia thanh danh đã xấu, làm một cái lại một cái, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chó không đổi được tính ăn phân!"
Tiếu Dao cảm thấy những lời "Chó không đổi được tính ăn phân" này tới hình dung Chu Hải Vinh lặp đi lặp lại nhiều lần cùng Tô Lâm xuất quỹ bất quá lại thích hợp.

Chu Hải Vinh chính là chó thối tha, Tô Lâm chính là đống phân kia!
Vài người cùng nhau đem Chu Hải Vinh và Tô Lâm mắng tới máu chó đầy đầu, Hà Minh Minh nói: "Theo chị thấy, em vớt chút chỗ tốt, nhanh chóng chia tay đi, hà tất tra tấn chính mình!"
Tiếu Dao đột nhiên lên tiếng khóc lớn: "Em mẹ nó chia không được a."
Nghiệt căn đâm sâu vào rồi.
Mấy người Hà Minh Minh thấy cậu ấy khóc, một bên mắng cậu ấy tiện, một bên dẫn cậu ấy đi chơi game: "Chúng ta chơi suốt đêm, để em tạm thời quên phiền não, em cứ xem Chu Hải Vinh cùng tiểu tam kia là người trong trò chơi, dùng sức ngược chết bọn họ!"
Đây là ý kiến hay, vì thế một đám người liền đi một quán bar rất xa hoa, Tiếu Dao "Không hề ngụy trang chính mình", ngậm thuốc lá, ngồi xổm trên sô pha tiệm net, cùng Hà Minh Minh bọn họ tổ chức thành đoàn thể chơi game.
"Chị, chị giết hắn nha!"
"Chị đánh yểm hộ cho em!"
"Đcmn, tên ngốc này, đem em hố chết!"

"Làm hắn làm hắn làm hắn!"
Tiếu Dao thật sự đã lâu chưa từng chơi trò chơi, chơi không được tốt, vẫn luôn bị bọn Trần Tiểu Phàm mắng, thân thể cậu cũng không được tốt, hút thuốc vẫn luôn ho khan, chờ đến sau khi phát hiện có người chụp lại dáng vẻ ngậm thuốc lá chơi game, cậu liền đem thuốc lá ném đi, ghé vào trên bàn máy tính ho khan một đoạn thời gian thật dài, ho khan thẳng đến sắc mặt đỏ bừng, đều sắp không thở nổi, sợ tới mức Hà Minh Minh chạy nhanh cho rót nước cho cậu: "Em nhưng đừng thành Lâm muội muội, ho tới ho ra máu."
Tiếu Dao cười cười, quay đầu nhìn người vừa rồi chụp ảnh, đang nhìn lén cậu.
"Cậu cãi nhau với lão nhị, cứ đi ra ngoài phát tiết như vậy?" Về đến nhà, Chu Hải Quyền liền trực tiếp như vậy răn dạy cậu: "Xảy ra vấn đề, hai người các cậu giải quyết cho tốt, cậu ở bên ngoài như thế này, bị người khác chụp truyền đến bạn bè trong giới, đều là người quen, nhìn thấy cậu như vậy sẽ nghĩ như thế nào?"
Đến anh cũng sợ ngây người.
Tiếu Dao hồng mắt, cũng không nói lời nào.
Chu Hải Quyền thấy cậu như vậy, ngữ khí liền hòa hoãn một ít, nói: "Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, cậu tương lai nếu cùng lão nhị kết hôn, chính là một phần tử nhà này.

Tôi không thể lừa cậu, cậu ở bên ngoài cái dạng gì tôi đều có thể tiếp thu, cậu khả năng cảm thấy cái nhà này đối với cậu không đủ bao dung, bất quá sinh hoạt gia đình chính là như vậy, có đôi khi bận tâm đến toàn bộ thanh danh gia tộc, bởi vì chúng ta vẫn là phải cùng những người khác giao tiếp, tương lai cậu cũng là phải cùng những người này giao tiếp, cậu hiểu ý tôi không?"
Tiếu Dao sao lại không rõ.

Cậu gật gật đầu, nói: "Đã biết."
Bất quá Chu Hải Vinh liền không dễ nói chuyện như anh cả hắn vậy, Tiếu Dao là đối tượng của hắn, dáng vẻ không chấp nhận nổi này bị chụp lại, truyền đến trong vòng bằng hữu, hắn không những cảm thấy mất mặt, còn cảm thấy Tiếu Dao đây là cố ý, cố ý muốn chọc giận hắn, trả thù hắn.
Đặc biệt là người quay video này, còn ở trong nhóm bạn âm dương quái khí mà nói: "Ai nha, nhị thiếu, đây là tiểu soái ca kia nhà các anh sao, nhưng đủ cay nha."
Chu Hải Vinh tức không nhịn được, hỏi Tiếu Dao: "Em đây là muốn làm gì?"
Tiếu Dao có thể tiếp thu Chu Hải Quyền răn dạy giáo dục, không đại biểu cậu ấy có thể tiếp thu Chu Hải Vinh ghét bỏ cùng phê phán đối với cậu ấy.

Cậu ấy hồng mắt, nói: "Tôi chính là người như vậy, tôi chính là người như vậy, thật thực xin lỗi, tôi không phải loại người anh tưởng!"
"Em như thế nào thành như thế này," Chu Hải Vinh đau lòng lại phiền chán mà nói, "Em sao lại là như vậy."
Rốt cuộc là biến thành như vậy, hay là vốn dĩ chính là như vậy, hắn cũng không biết.

Hắn chỉ cảm thấy Tiếu Dao rất xa lạ, ngọt ngào đều đã không thấy, hắn nhìn thấy Tiếu Dao, liền cảm thấy mệt.
Tiếu Dao chỉ là khóc, không nói chuyện nữa.
Tháng bảy, cứ như vậy tới khi vẫn đang Tiếu Dao khóc sướt mướt.

Mỗi ngày sáng sớm nhìn thấy cậu, vành mắt đều là đỏ, người cũng héo, cả người hốt hoảng.
Này thật sự không phải cậu giả vờ, cậu gần đây mất ngủ lợi hại, mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ, ban ngày phải đi trường học lên lớp, lúc không có lớp phải đi đoàn hí kịch tập diễn 《 Mẫu Đan Đình 》, nói thật, hát tuồng với cậu mà nói phi thường mất sức, Thẩm Tinh Chi tuy rằng luôn luôn thiên vị hắn, nhưng trên sân khấu lại đặc biệt nghiêm khắc, tâm thần và thể xác đều có chút mệt mỏi, tinh thần liền hoảng hốt đi theo, đi đường cũng đều lắc lư.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Người Chu gia đại khái đều biết hai người bọn họ xảy ra vấn đề, lại còn rất nghiêm trọng.

Chu Hải Quyền sáng sớm mỗi ngày đều phải nhìn thấy Tiếu Dao hai mắt sưng đỏ, cũng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn rồi, hắn hỏi Chu Hải Vinh: "Sao lại tiếp tục nháo rồi?"
Chu Hải Vinh liền đem ngọn nguồn sự tình nói một lần, bao gồm chuyện quán bar lần trước: "Cậu ta* chính là bệnh đa nghi, em nói cái gì cũng không tin, em còn có biện pháp gì."
*Hết yêu rồi nên mình đổi cách xưng hô nhá.

Chu Hải Quyền nói: "Không có biện pháp, liền mặc kệ không hỏi?"
Chu Hải Vinh đốt điếu thuốc: "Để em nghĩ lại."
Chu Hải Quyền duỗi tay liền đem thuốc lá trong miệng hắn rút đi.
Chu Hải Vinh kỳ thật muốn đánh lui trống lớn, chuyện kết hôn chỉ sợ phải bỏ qua một bên, hắn thậm chí nghĩ loại tình huống này của hai người bọn họ, có lẽ Tiếu Dao dọn ra ngoài ở một đoạn thời gian càng tốt hơn một chút, mọi người đều bình tĩnh một chút, ngẫm lại cho tốt.

Nhưng hắn không mở miệng được, chỉ có thể kỳ vọng Tiếu Dao tự mình chủ động rời đi.
Trong lòng có cái ý tưởng này, liền càng ngày càng bức thiết hy vọng Tiếu Dao có thể chủ động hơn, trong tiềm thức bất tri bất giác mà liền bắt đầu cố ý lãnh đạm Tiếu Dao.

Này tuy rằng là nhân chi thường tình, nhưng đáy lòng rốt cuộc có chút áy náy, cho nên liền thường thường ở bên ngoài tăng ca, mỗi ngày đều trở về đặc biệt muộn, đi ra ngoài đặc biệt sớm.
Tiếu Dao cũng vội, hai người liền không có thời gian gặp mặt gì.
Thẩm Tinh Chi đối Tiếu Dao đặc biệt không hài lòng: "Con diễn Xuân Hương, là một nhân vật hoạt bát xinh đẹp nhất, nhưng con nhìn con xem, cả ngày đều không lên tinh thần, giọng nói cũng càng ngày càng kém."
"Thực xin lỗi," Tiếu Dao khom lưng nói, "Con sẽ tiếp tục nỗ lực."
"Ngày mai con đừng tới," Thẩm Tinh Chi nói, "Hảo hảo ở nhà điều chỉnh một chút, điều chỉnh tốt, liền tiếp tục xướng, điều chỉnh không tốt, thừa dịp hiện giờ thời gian còn sớm, liền thay đổi người."
Tiếu Dao nắm chặt góc áo, vội nói: "Sư phụ, người lại cho con một lần cơ hội, con nhất định sẽ trở lại sân khấu bằng trạng thái tốt."
Tiếu Dao gặp phải nguy cơ trọng đại trong đời, nam nhân cậu ấy trăm cay ngàn đắng câu đến, hiện giờ đối với cậu ấy lạnh lạnh nhạt nhạt, hình như có dấu hiệu chia tay.

Cậu ấy thật vất vả bái được Thẩm Tinh Chi môn hạ, Thẩm Tinh Chi tựa hồ cũng thất vọng với cậu ấy.
Người yêu của Chu Hải Vinh, đồ đệ Thẩm Tinh Chi, hai cái thân phận này, là căn bản để cậu ấy lấy xoay người, mất đi một cái còn ổn, mất đi hai cái, có nghĩa là cậu ấy phải đi lại hết từ đầu.

Cậu ấy không sợ làm lại từ đầu, chính là nếu cậu ấy lại đi từ đầu, giá trị con người cũng đã không còn như trước nữa.

Nam nhân bị hào môn vứt bỏ, học sinh bị đại sư từ bỏ, có hai cái danh hiệu này ở trên người cậu ấy, cũng đủ ép tới cậu ấy mất đi thanh xuân cũng không xoay được người.
Về sau còn con cái nhà giàu nào cần cậu ấy, còn xã diễn nào nhận cậu ấy.
Tiếu Dao cảm nhận được rõ ràng tuyệt vọng của pháo hôi thụ.
Thời tiết tháng bảy, đặc biệt nóng, phơi đầu não người say xe.

Tiếu Dao lại bị bệnh, lúc này đây là mệt nhọc quá độ.
Gần đây cậu gầy xuống tốc độ mắt thường có thể thấy được, Chu Hải Quyền cũng hoài nghi cậu sinh bệnh gì, ở trong lúc Tiếu Dao nằm viện, thuận tiện cho cậu làm kiểm tra.

Chính là bác sĩ nói không có bệnh tật gì: "Hẳn là vấn đề phương diện tâm lý."
Chu Hải Quyền rất lo lắng cậu bệnh trầm cảm, nghĩ tìm một cơ hội, nhất định phải để Tiếu Dao giải sầu.
Trên chuyện tình cảm, dì Vương cũng giúp không được gì, chỉ có thể mỗi ngày đổi đa dạng làm chút đồ ngon, bất quá không biết trời nóng hay là thân thể không tốt, Tiếu Dao sức ăn rất ít.


Bà nói: "Cậu tiếp tục như vậy mãi sao được, người là thiết cơm là cương, ăn no mới có sức lực làm việc nha."
Tiếu Dao héo héo, cũng không nói lời nào, cả ngày nằm ở trên giường, cũng không ra khỏi cửa.
Tiếu Dao càng hoảng hốt, muốn tương lai giữ Hải Vinh càng chặt, thấy Chu Hải Vinh liền khóc, mưu toan được nam nhân thương hại.

Chính là người đều thích xem gương mặt tươi cười, ai nguyện ý cả ngày đối mặt với một thiếu niên ốm yếu khóc chít chít.

Tiếu Dao một bên cầm giấy vệ sinh khụt khịt một bên nghĩ, nếu là cậu ngày nào đó đột nhiên trở về làm chính mình không khóc không náo loạn, Chu Hải Vinh có thể hay không cho rằng chính mình gặp quỷ.
Cậu bên này bị bệnh, 《 Mẫu Đan Đình 》 bên kia lại không thể một gánh hát đều chờ cậu, đành phải tìm người thay cậu.

Không cần phải nói, chuyện này đối với Tiếu Dao nguyên tác mà nói, không khác gì dậu đổ bìm leo.

Cậu chuyên môn kéo thân bệnh đi tìm Thẩm Tinh Chi một chuyến, nhưng Thẩm Tinh Chi không ở đó, là Tô Quát thấy cậu ấy.

Tô Quát nói: "Cậu đừng kích động, dưỡng hảo thân thể trước, về sau diễn xuất cơ hội còn đến nhiều."
Thời điểm Tiếu Dao trở về, ở trên cầu lớn Nam Giang một hồi lâu.
Cậu ấy cảm giác chính mình cùng đường, vì thế quyết định chiến một trận đập nồi dìm thuyền.
Sắc dụ.
Không sai, thân thể, chính là tiền vốn cuối cùng của cậu ấy!
Cậu lúc trước khi đang xem 《 Hào Môn Nam Tức 》, vẫn luôn phun tào cái giả thiết này, chính là nguyên tác Tiếu Dao cùng Chu Hải Vinh, rõ ràng là hai tình lữ, lại một chút cảnh diễn thân thiết cũng không có.

Đứng ở góc độ chính quy thụ mà xem, như thế hợp lý, bởi vì người đọc nào nguyện ý xem công cùng pháo hôi thụ thân thiết a, kia không phải cách ứng xử thường thấy sao! Pháo hôi, cậu ấy chính là một ngón tay của công cũng đừng nghĩ dính lấy!
Trong Chu Tiếu đảng, nhiều người đọc hy vọng Tiếu Dao có thể cùng Chu Hải Vinh bang ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng cậu từ khi xuyên qua thành Tiếu Dao về sau, lại vô cùng cảm tạ giả thiết này của tác giả, miễn cho cậu nhiều ít phiền toái, bằng không để lựa chọn mạng sống và hy sinh sắc tướng ở trước mặt cậu, cậu thật đúng là không dễ chọn!
Nhưng là giãy giụa cuối cùng của Tiếu Dao trước khi nhảy sông, chính là sắc dụ.
Nghĩ tới nghĩ lui, đây là đòn sát thủ cuối cùng của cậu ấy.

Hai người từ sau khi ở bên nhau, Chu Hải Vinh năm lần bảy lượt muốn cùng cậu ấy kia gì, cậu ấy vì treo Chu Hải Vinh, thoái thác trốn tránh các loại, khi đó Chu Hải Vinh vì mê muội cậu ấy, lại yêu cầu không hợp lý đều có thể đáp ứng, hiện tại lại không được, đều nói thân thể nhĩ tấn tư ma*, sẽ khiến cảm tình thăng cấp, hiện giờ tử chiến cuối cùng tới, cậu ấy muốn thử thử một lần.
*Thân thiết kề bên.
Tiếu Dao cuối cùng ngâm mình một lần với cánh hoa, tẩy cả người thơm ngào ngạt, sau đó gõ vang lên cửa phòng Chu Hải Vinh.
Chu Hải Vinh hôm nay trở về đã khuya như cũ, đi nhà bạn bè chơi mạt chược uống rượu, chuyên môn nửa đêm mới trở về, cho nên nghe thấy lúc Tiếu Dao ở bên ngoài gõ cửa, quần áo hắn cởi một nửa lại mặc trở về.
"Là em đây," Tiếu Dao lại lần nữa nói, "Em có thể tiến vào không?"
"Vào đi." Chu Hải Vinh cài lại cúc áo.
Tiếu Dao đẩy cửa tiến vào, tóc vẫn đang ướt dầm dề, chỉ mặc một cái áo ngủ đơn bạc tùng suy sụp, lộ xương quai xanh.
Tiếu Dao gần đây thật sự gầy rất nhiều, đều có chút gầy thoát tướng, có chút khó coi.
Hai người đã vài ngày không gặp mặt, Chu Hải Vinh có chút hổ thẹn, lại có chút xấu hổ, nói: "Còn chưa ngủ a?"
Tiếu Dao gật gật đầu, một đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy mà nhìn hắn.
Chu Hải Vinh bị nhìn càng thêm quẫn bách, mất tự nhiên hỏi: "Có việc?"
"Không có việc gì liền không thể đến nhìn anh sao?" Tiếu Dao hỏi.
"Có thể," Chu Hải Vinh nói, "Vậy em ngồi đi, ngồi xuống nói."

Tiếu Dao lại không có ngồi, chỉ thẳng tắp mà nhìn hắn.

Chu Hải Vinh cầm lấy ly nước uống một ngụm, đang nghĩ ngợi tới phải cùng Tiếu Dao nói cái gì, liền nghe Tiếu Dao nói: "Hai chúng ta kết hôn đi."
Chu Hải Vinh thiếu chút nữa bị sặc đến, ho khan lau lau chút miệng, nhìn về phía Tiếu Dao, cười, là cười có chút xấu hổ, lại cảm thấy Tiếu Dao đang nói giỡn, cười nói: "Em nói cái gì?"
"Hai chúng ta kết hôn đi." Tiếu Dao nói, "Anh không phải vẫn luôn muốn em sao, anh cùng em kết hôn, em liền cùng anh làm tình."
Cậu ấy nói liền cúi đầu, cởi bỏ nút thắt áo ngủ một viên lại một viên.Ở dưới ánh đèn, cổ hắn thon dài, tóc rũ xuống, cơ hồ che khuất mắt cậu ấy, bả vai quá mức thon gầy, giống như dưới da đều là cốt cách*.
*Khung xương.
Bất quá thân thể cậu ấy hiện tại, thật sự không có gì xem, nguyên bản mảnh khảnh nhưng cân xứng có thịt, hiện giờ chính là củi đốt bổng, hơn nữa Chu Hải Vinh tuy rằng háo sắc, nhưng cũng không phải tiểu nhân, hắn duỗi tay sờ lên Tiếu Dao áo ngủ, thay cậu ấy cài lại một viên nút thắt.
Tiếu Dao rũ đầu, nghẹn ngào nói: "Vậy, hai chúng ta là phải chia tay sao?"
Chu Hải Vinh nghe xong hai chữ này, cũng rất không dễ chịu, hắn vuốt cánh tay Tiếu Dao, cuối cùng đáp ở trên vai cậu ấy, nói: "Là anh thực xin lỗi em."
Đây là hắn tự hỏi mấy ngày này quyết định.
"Không có, anh không yêu em, cũng không phải vấn đề của anh, trách em không tốt."
Một người nếu cũng đủ tốt, người khác sao lại sẽ không yêu hắn.
Tiếu Dao nói như vậy, Chu Hải Vinh ngược lại không biết nên nói cái gì, không khí hơi có chút quẫn bách, lại thực thương cảm, Tiếu Dao khóc rất là thương tâm.
"Em không tìm người giám thị anh thì tốt rồi, còn xem trộm di động của anh, luôn là hoài nghi anh, anh sợ nhất cái này......" Chu Hải Vinh bừng tỉnh lại ý thức được chính mình hiện tại nói mấy việc này không quá thích hợp, liền trầm mặc một hồi, trộm nhìn nhìn Tiếu Dao biểu tình, chính là Tiếu Dao rũ đầu, căn bản thấy không rõ.
"Anh ngay từ đầu, là thật muốn cùng em kết hôn." Chu Hải Vinh nói, "Tại sao sẽ tới tình trạng này, anh cũng không biết."
Kỳ thật hắn cũng không nghĩ đi đến một bước này, cũng muốn ngọt ngào như thời điểm mới vừa quen biết, cho nhau tín nhiệm.
Tiếu Dao khóc lợi hại hơn, cậu ấy vốn dĩ thân thể đã có bệnh, sau khi khóc lớn hơn, thế nhưng có chút nôn khan, một bên nôn khan một bên khóc, thập phần dọa người.

Chu Hải Vinh đột nhiên thực đau lòng, cũng đỏ hốc mắt theo, đem Tiếu Dao ôm vào trong ngực.

Tiếu Dao trên mặt đều là nước mắt, nói: "Hai chúng ta kết hôn được không, Xem như em cầu xin anh."
Chu Hải Vinh quả thực đấu tranh cực kì, Tiếu Dao nói: "Em rất yêu anh."
Đại khái hắn vẫn luôn là một người dễ dàng xúc động, Tiếu Dao lại khóc lại cầu, dưới tình thế như vậy, nhất thời kích động, thế nhưng gật gật đầu, nói: "Hảo."
Kỳ thật nói xong hắn liền hối hận, chính là Tiếu Dao cao hứng lại khóc lại cười, bảo đảm nói: "Em về sau nhất định đều nghe anh, em có tật xấu gì, chỉ cần anh nói, em đều sửa.Anh muốn làm cùng em không, hiện tại em liền có thể......"
Hắn kéo lại tay Tiếu Dao muốn cởi quần, cười bất đắc dĩ lại sợ hãi, nói: "Hảo hảo, chúng ta không vội nhất thời tại đây, thân thể em còn chưa tốt đâu, nhanh trở về ngủ đi."
Tiếu Dao đã kiệt sức, giọng nói đều khóc ách, nhiệm vụ cuối cùng trước khi nhảy sông, cậu cuối cùng là thuận lợi hoàn thành.
Cậu đổ một thân mồ hôi, trên mặt đều là nước mắt, lau một phen, lại cùng Chu Hải Vinh nói nói mấy câu, liền về tới phòng mình, nhìn xem lịch ngày biểu phía sau cửa, đã gạch đến ngày bốn tháng bảy.
Cậu suy sụp ngồi xuống trên mặt đất, cười một chút, khóc một chút, người thật lâu mới từ trong cảm xúc của nhân vật Tiếu Dao này khôi phục lại.
Tiếu Dao nhảy sông, kỳ thật là đã chết, bởi vì đến lúc đó cậu liền có thể làm Trần Ngộ, từ một góc độ nào đó mà nói, Tiếu Dao đã không còn nữa.

Thời gian cuối cùng thuộc về Tiếu Dao, ngày tháng rối gỗ giật dây, cuộc đời hoang đường này, rốt cuộc phải có một sự biến chuyển, chết rồi sau đó sống, quang cảnh ra sao, kết quả thế nào, cậu cũng nóng lòng biết.
- ----------------------------------------------------------------------
MỘT CHƯƠNG CŨNG DÀI DÀI GẦN 4000 CHỮ
HẾT TẾT RỒI NHA QUẦN CHÚNG
EM LẠI LẶN TIẾP ĐÂY
#TGiai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện