Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 27
Kỳ Lương Tần đã có kính viễn vọng, có thể minh mục trương đảm mà nhìn Nghiêm Bách Tông, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Xoay xoay tiêu cự, tầm nhìn xê dịch, chờ đến khi Nghiêm Bách Tông cưỡi ngựa quay lại, cậu liền bắt đầu nhìn nửa người dưới hắn, nhìn về chỗ mà không lâu sau đó cậu liền phải sờ.
Làm một quyển truyện không đứng đắn, «Phan Kim Liên phiên bản nam» rất thích miêu tả một vài bộ phận không thể miêu tả, nói một vài lời không thể miêu tả. Cậu tự mình an ủi, đây không phải là do cậu muốn xem, đây là Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết muốn xem. Vì sao Kỳ Lương Tần muốn nhìn tới chỗ không đứng đắn, tự nhiên là xuân tâm khó nhịn.
Kỳ thật về năng lực phương diện kia của Nghiêm Bách Tông, căn bản không cần có bất luận hoài nghi và thăm dò gì. Làm một công gần như hoàn mỹ, Nghiêm Bách Tông là “tính cách thân sĩ, thân thể ngựa đực”, hắn giống như một gốc cây tùng bách, hùng tráng che trời, thẳng tắp trong mây, sinh mệnh lực tràn đầy mà sung túc. Mà Kỳ Lương Tần cũng biết, bộ phận nào đó của hắn cũng hùng tráng cao ngất giống như đại thụ che trời, khiến người ta cúng bái.
Dường như so với nữ nhân thì đồng chí càng có tâm lý cúng bái với bộ phận sinh dục, cho dù quá lớn chưa chắc là chuyện tốt, nhưng bọn họ lại vẫn khát vọng một thứ khiến bọn họ vừa nhìn liền sinh lòng thần phục, cảm nhận lực lượng của giống đực. Kỳ Lương Tần trước kia ngây thơ vô tri, vỡ lòng trên phương diện này của cậu trên cơ bản đều là tới từ tiểu thuyết. Cậu nhớ rõ lúc mới đầu cậu xem tiểu thuyết, công trong đó hở một cái liền hai mươi cm, dẫn đến có lần cậu nhìn thấy một cái mười tám cm, còn có một ít cảm giác mất mác.
Dịp chuyển biến là có một lần cậu đột nhiên muốn biết cái gọi là mười tám cm và hai mươi cm rốt cuộc nhìn cụ thể là bộ dạng thế nào, vì thế cậu liền đo đo mấy thứ đồ vật bên người.
Vừa lúc cậu đang uống một chai cocacola nhựa, vì thế cậu liền đo một chút.
Chai cocacola kia vừa lúc chính là mười tám cm.
Cậu có chút sợ ngây người, nhìn chằm chằm chai coca trước mặt.
Rốt cuộc cậu biết cụ thể hình tượng mười tám cm là dài thế nào, từ đó về sau, cậu nhìn thấy trên mười lăm liền kinh hồn táng đảm, mà Nghiêm Bách Tông làm một công hoàn mỹ, tự nhiên thỏa mãn cái gọi là ba tiêu chuẩn 180 điển hình của nam nhân hoàn mỹ trên mạng: 180mm,180cm,180㎡.
Một hồi đua ngựa chạy xong, hai anh em Nghiêm thị gần như song song đứng nhất, Nghiêm Tùng Vĩ hưng phấn phất tay với cậu, lấy mũ xuống hô: “Thế nào?”
Kỳ Lương Tần đứng lên cười, làm cái YES, cậu cảm thấy mình hiện tại quả thực là một tên khốn. Kỳ thật Nghiêm Tùng Vĩ cưỡi ngựa cũng vô cùng tốt, tuyệt đối không kém Nghiêm Bách Tông, có đôi khi thậm chí có thể thắng Nghiêm Bách Tông.
Nhưng mà làm sao được, trong mắt của cậu chỉ có Nghiêm Bách Tông.
Cậu không dám nhìn Nghiêm Bách Tông nữa, giống như trong lòng càng thích, ánh mắt càng tránh né. Cậu đưa nước cho Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ đưa cho Nghiêm Bách Tông, sau đó cậu lại đưa một chai, Nghiêm Tùng Vĩ mới vặn ra uống. Vài người đều đổ mồ hôi, cưỡi ngựa không phải là một chuyện thoải mái.
Mọi người đi tắm rửa, sắc trời đã đến chạng vạng, Nghiêm Tùng Vĩ tổ chức tiệc thịt nướng.
Buổi đêm đầu hạ, ăn thịt nướng, uống bia, nhân sinh quả thực không thể càng như ý hơn. Kỳ Lương Tần tựa vào trên ghế dài, cầm trong tay một chai rượu.
Cậu không uống được rượu trắng, lại uống bia rất được. Đây đều là mấy năm nay luyện ra trong công việc. Cậu còn nhớ rõ lúc mới vừa tốt nghiệp đại học, một chút rượu cậu cũng không thể uống, có lần uống nhiều một chút, một mình mình trở về, kết quả moi nửa ngày, lại không tìm được chìa khóa.
Kỳ thật chìa khóa ngay trong áo khoác của cậu, nhưng mà cậu uống say, lại không tìm được, cũng không biết xảy ra chuyện gì, thế mà ngủ ở cửa nhà một đêm.
May mà trong hành lang cũng không tính là lạnh, ngày hôm sau cậu bị tiếng nói chuyện của hàng xóm đánh thức, mở to mắt liền nhìn thấy hàng xóm mở cửa đi ra giật mình nhìn cậu. Cậu nhanh chóng đứng lên, đụng đến chìa khóa mở cửa.
Chuyện thứ nhất tự nhiên là đi wc, cả giày cậu cũng không thay, trực tiếp đi toilet, nhìn thấy gương mặt mình tái nhợt trong gương.
Nam nhân cô độc, hẳn là nên dưỡng thành thói quen có thể uống rượu, người sống một mình, nếu uống rượu sẽ có bao nhiêu đáng thương, cậu từ trong gương nhìn thấy được.
Khi đó cậu còn vô cùng kiểu cách, thiếu trải nghiệm cuộc sống, chưa từng cảm nhận được cuộc sống cô độc gian nan, chưa luyện được một trái tim trầm muộn không lên tiếng. Cậu vừa rửa mặt, lại vừa nghẹn ngào, cảm thấy cuộc sống hỗn độn không chịu nổi, không biết vì sao cậu lại sống như vậy.
Sau đó cậu cũng chậm rãi học được uống bia, không còn cảm thấy đắng nữa.
Có đôi khi cậu xem tiểu thuyết, thấy tiểu thụ trong đó không biết hút thuốc không biết uống rượu, sạch sẽ, đơn giản như vậy, trong lòng liền cảm thấy dị thường hâm mộ. Không phải mỗi một nam nhân đều nhiệt tình yêu thương uống rượu hút thuốc, nhưng cũng không phải mỗi một nam nhân đều có thể lựa chọn có uống rượu hút thuốc hay không. Ở trong mắt cậu, những tiểu thụ sạch sẽ khói rượu không dính đó, là bởi vì bên cạnh có một nam nhân che mưa chắn gió cho họ.
Cậu không có nam nhân như vậy, còn phải vất vả làm việc, cố gắng sinh hoạt, khói rượu là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt của cậu.
Nhưng đối với vài người mà nói, khói và rượu, chỉ là vì mình thích. Ví dụ như đám phú nhị đại trước mắt, ví dụ như cậu giờ này khắc này gả vào hào môn.
Lần đầu tiên cậu bởi vì thích ý mà uống rượu, cậu tựa vào trên vai Nghiêm Tùng Vĩ, ánh mắt thường thường ngắm trộm Nghiêm Bách Tông. Sao trời rực rỡ, ánh sao ở thế giới này phá lệ sáng ngời. Trái tim cậu mềm nhũn, không uống bao nhiêu rượu mà dường như cũng đã có men say. Cậu sẽ tránh né ánh mắt Nghiêm Bách Tông, tận lực không cho đối phương phát hiện mình đang nhìn lén hắn, chỉ là không phải mỗi lần cậu đều có thể tránh né thành công. Có đôi khi cậu sẽ bị Nghiêm Bách Tông vừa vặn bắt được, Nghiêm Bách Tông cầm chai uống rượu, có đôi khi một bên uống rượu, một bên theo dõi cậu.
Cảm xúc trong ánh mắt rất nhiều, cách bóng đêm cậu thấy không rõ lắm. Tim cậu nhảy như sấm, luôn đối diện không quá một giây đồng hồ liền bại trận.
Cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông cầm chai uống rượu có một loại nét đẹp dã tính, thân thể thon gầy mà cương nghị của hắn giống như ẩn chứa vô số năng lượng, có thể dễ dàng đưa cậu vào chỗ chết.
Nghiêm Bách Tông cũng không phải thời thời khắc khắc đều là thân sĩ, cũ kỹ, chính phái, hắn cũng có một chút xấu tính ngẫu nhiên biểu lộ.
Nghiêm Bách Tông như vậy khiến tim cậu lay động.
Mọi người chơi đến tối gần mười giờ mới tan, mỗi người nghỉ ngơi, Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ phân đến cùng một phòng. Hai người bọn họ đã kết hôn, tự nhiên là phải ngủ cùng, bạn của Nghiêm Tùng Vĩ thậm chí trêu ghẹo hai người bọn họ: “Phòng này hình như cách âm không quá tốt, hai người đừng chơi quá lớn như.”
“Đều mệt chết đi được, còn có người nào rảnh rỗi làm chuyện đó, mấy người tưởng tôi là người máy à.” Nghiêm Tùng Vĩ vừa nói, vừa cùng Kỳ Lương Tần đi về phòng.
Mở cửa đi vào, là một phòng giường đôi.
Nghiêm Tùng Vĩ đi tắm rửa, Kỳ Lương Tần nương theo cảm giác say nằm ở trên giường. Nghiêm Bách Tông ở cách vách bọn họ. Cậu hồi tưởng lại vô số lần đối diện vừa rồi, trên mặt có chút nóng. Nghiêm Bách Tông đại khái đã hiểu rõ tâm ý của cậu, lúc này phỏng chừng tránh né cậu như rắn rết.
Nhưng cậu lại muốn thừa dịp Nghiêm Tùng Vĩ tắm rửa, đi gõ cửa phòng Nghiêm Bách Tông.
Cậh đứng lên, ra cửa, đi đến trước cửa phòng Nghiêm Bách Tông lại do dự, cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng vẽ lên sàn. Ái dục khiến người ta xấu hổ, cậu không có mặt mũi nào đối mặt với người cậu thích. Cậu vươn tay, cúi đầu, gõ gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, là Nghiêm Bách Tông, trong chớp mắt nhìn thấy cậu sắc mặt liền âm trầm.
“Kỳ Lương Tần, cậu muốn làm gì?” Giọng hắn bình thản, mang theo cấm dục bình thản trước sau như một, lại dường như vô hạn uy nghiêm: “Cậu có biết cậu đang làm gì không?”
Kỳ Lương Tần ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vài phần men say, trong ánh mắt là xấu hổ che giấu không được, cả người cậu như là dính rượu: “Tôi…”
Cậu bỗng nhiên vươn tay ra, nắm chắc cánh tay Nghiêm Bách Tông: “Tôi…”
Đối với phần lớn những người trên đời này mà nói, tình yêu cần nhất chính là vận khí, may mắn mà trong ngàn vạn người gặp được người mình yêu, càng may mắn đối phương cũng yêu mình, ngoại trừ vận khí, chính là một chút dũng khí, có thể là dũng khí thổ lộ, có thể là dũng khí nắm tay, cũng có thể là dũng khí đối mặt những khó khăn khác.
Mà đối với đồng chí mà nói, yêu cầu lại là may mắn gấp trăm lần ngàn lần, cùng với ngàn lần vạn lần dũng khí. Rất nhiều người có loại may mắn này, nhưng không có loại dũng khí này, có vài người có loại dũng khí này, nhưng không có loại may mắn này.
Mà hai cái này cậu đều không có. Cậu vừa không có vận khí gặp được người định mệnh, cũng không có dũng cảm theo đuổi tình yêu. Cậu chỉ là một lão nam nhân bình thường thậm chí có chút đáng thương, từ sáng tới tối trở về nhà, ý dâm với nam nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Nhưng cậu khát vọng yêu, khát vọng yêu người khác, cũng khát vọng được người khác yêu. Yêu là thứ tốt đẹp nhất trên đời này, vô cùng trân quý, khát vọng với tính dục của cậu, càng nhiều là yêu ai yêu cả đường đi, không có yêu thì dục đối với cậu mà nói không hề có ý nghĩa, có yêu thì dục mới có thể như xuân triều cắn nuốt cậu.
Hiện giờ Kỳ Lương Tần có một nửa vận khí, một nửa can đảm, trong lòng cũng có yêu.
Cậu bị xuân triều này nuốt sống.
Làm một quyển truyện không đứng đắn, «Phan Kim Liên phiên bản nam» rất thích miêu tả một vài bộ phận không thể miêu tả, nói một vài lời không thể miêu tả. Cậu tự mình an ủi, đây không phải là do cậu muốn xem, đây là Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết muốn xem. Vì sao Kỳ Lương Tần muốn nhìn tới chỗ không đứng đắn, tự nhiên là xuân tâm khó nhịn.
Kỳ thật về năng lực phương diện kia của Nghiêm Bách Tông, căn bản không cần có bất luận hoài nghi và thăm dò gì. Làm một công gần như hoàn mỹ, Nghiêm Bách Tông là “tính cách thân sĩ, thân thể ngựa đực”, hắn giống như một gốc cây tùng bách, hùng tráng che trời, thẳng tắp trong mây, sinh mệnh lực tràn đầy mà sung túc. Mà Kỳ Lương Tần cũng biết, bộ phận nào đó của hắn cũng hùng tráng cao ngất giống như đại thụ che trời, khiến người ta cúng bái.
Dường như so với nữ nhân thì đồng chí càng có tâm lý cúng bái với bộ phận sinh dục, cho dù quá lớn chưa chắc là chuyện tốt, nhưng bọn họ lại vẫn khát vọng một thứ khiến bọn họ vừa nhìn liền sinh lòng thần phục, cảm nhận lực lượng của giống đực. Kỳ Lương Tần trước kia ngây thơ vô tri, vỡ lòng trên phương diện này của cậu trên cơ bản đều là tới từ tiểu thuyết. Cậu nhớ rõ lúc mới đầu cậu xem tiểu thuyết, công trong đó hở một cái liền hai mươi cm, dẫn đến có lần cậu nhìn thấy một cái mười tám cm, còn có một ít cảm giác mất mác.
Dịp chuyển biến là có một lần cậu đột nhiên muốn biết cái gọi là mười tám cm và hai mươi cm rốt cuộc nhìn cụ thể là bộ dạng thế nào, vì thế cậu liền đo đo mấy thứ đồ vật bên người.
Vừa lúc cậu đang uống một chai cocacola nhựa, vì thế cậu liền đo một chút.
Chai cocacola kia vừa lúc chính là mười tám cm.
Cậu có chút sợ ngây người, nhìn chằm chằm chai coca trước mặt.
Rốt cuộc cậu biết cụ thể hình tượng mười tám cm là dài thế nào, từ đó về sau, cậu nhìn thấy trên mười lăm liền kinh hồn táng đảm, mà Nghiêm Bách Tông làm một công hoàn mỹ, tự nhiên thỏa mãn cái gọi là ba tiêu chuẩn 180 điển hình của nam nhân hoàn mỹ trên mạng: 180mm,180cm,180㎡.
Một hồi đua ngựa chạy xong, hai anh em Nghiêm thị gần như song song đứng nhất, Nghiêm Tùng Vĩ hưng phấn phất tay với cậu, lấy mũ xuống hô: “Thế nào?”
Kỳ Lương Tần đứng lên cười, làm cái YES, cậu cảm thấy mình hiện tại quả thực là một tên khốn. Kỳ thật Nghiêm Tùng Vĩ cưỡi ngựa cũng vô cùng tốt, tuyệt đối không kém Nghiêm Bách Tông, có đôi khi thậm chí có thể thắng Nghiêm Bách Tông.
Nhưng mà làm sao được, trong mắt của cậu chỉ có Nghiêm Bách Tông.
Cậu không dám nhìn Nghiêm Bách Tông nữa, giống như trong lòng càng thích, ánh mắt càng tránh né. Cậu đưa nước cho Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ đưa cho Nghiêm Bách Tông, sau đó cậu lại đưa một chai, Nghiêm Tùng Vĩ mới vặn ra uống. Vài người đều đổ mồ hôi, cưỡi ngựa không phải là một chuyện thoải mái.
Mọi người đi tắm rửa, sắc trời đã đến chạng vạng, Nghiêm Tùng Vĩ tổ chức tiệc thịt nướng.
Buổi đêm đầu hạ, ăn thịt nướng, uống bia, nhân sinh quả thực không thể càng như ý hơn. Kỳ Lương Tần tựa vào trên ghế dài, cầm trong tay một chai rượu.
Cậu không uống được rượu trắng, lại uống bia rất được. Đây đều là mấy năm nay luyện ra trong công việc. Cậu còn nhớ rõ lúc mới vừa tốt nghiệp đại học, một chút rượu cậu cũng không thể uống, có lần uống nhiều một chút, một mình mình trở về, kết quả moi nửa ngày, lại không tìm được chìa khóa.
Kỳ thật chìa khóa ngay trong áo khoác của cậu, nhưng mà cậu uống say, lại không tìm được, cũng không biết xảy ra chuyện gì, thế mà ngủ ở cửa nhà một đêm.
May mà trong hành lang cũng không tính là lạnh, ngày hôm sau cậu bị tiếng nói chuyện của hàng xóm đánh thức, mở to mắt liền nhìn thấy hàng xóm mở cửa đi ra giật mình nhìn cậu. Cậu nhanh chóng đứng lên, đụng đến chìa khóa mở cửa.
Chuyện thứ nhất tự nhiên là đi wc, cả giày cậu cũng không thay, trực tiếp đi toilet, nhìn thấy gương mặt mình tái nhợt trong gương.
Nam nhân cô độc, hẳn là nên dưỡng thành thói quen có thể uống rượu, người sống một mình, nếu uống rượu sẽ có bao nhiêu đáng thương, cậu từ trong gương nhìn thấy được.
Khi đó cậu còn vô cùng kiểu cách, thiếu trải nghiệm cuộc sống, chưa từng cảm nhận được cuộc sống cô độc gian nan, chưa luyện được một trái tim trầm muộn không lên tiếng. Cậu vừa rửa mặt, lại vừa nghẹn ngào, cảm thấy cuộc sống hỗn độn không chịu nổi, không biết vì sao cậu lại sống như vậy.
Sau đó cậu cũng chậm rãi học được uống bia, không còn cảm thấy đắng nữa.
Có đôi khi cậu xem tiểu thuyết, thấy tiểu thụ trong đó không biết hút thuốc không biết uống rượu, sạch sẽ, đơn giản như vậy, trong lòng liền cảm thấy dị thường hâm mộ. Không phải mỗi một nam nhân đều nhiệt tình yêu thương uống rượu hút thuốc, nhưng cũng không phải mỗi một nam nhân đều có thể lựa chọn có uống rượu hút thuốc hay không. Ở trong mắt cậu, những tiểu thụ sạch sẽ khói rượu không dính đó, là bởi vì bên cạnh có một nam nhân che mưa chắn gió cho họ.
Cậu không có nam nhân như vậy, còn phải vất vả làm việc, cố gắng sinh hoạt, khói rượu là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt của cậu.
Nhưng đối với vài người mà nói, khói và rượu, chỉ là vì mình thích. Ví dụ như đám phú nhị đại trước mắt, ví dụ như cậu giờ này khắc này gả vào hào môn.
Lần đầu tiên cậu bởi vì thích ý mà uống rượu, cậu tựa vào trên vai Nghiêm Tùng Vĩ, ánh mắt thường thường ngắm trộm Nghiêm Bách Tông. Sao trời rực rỡ, ánh sao ở thế giới này phá lệ sáng ngời. Trái tim cậu mềm nhũn, không uống bao nhiêu rượu mà dường như cũng đã có men say. Cậu sẽ tránh né ánh mắt Nghiêm Bách Tông, tận lực không cho đối phương phát hiện mình đang nhìn lén hắn, chỉ là không phải mỗi lần cậu đều có thể tránh né thành công. Có đôi khi cậu sẽ bị Nghiêm Bách Tông vừa vặn bắt được, Nghiêm Bách Tông cầm chai uống rượu, có đôi khi một bên uống rượu, một bên theo dõi cậu.
Cảm xúc trong ánh mắt rất nhiều, cách bóng đêm cậu thấy không rõ lắm. Tim cậu nhảy như sấm, luôn đối diện không quá một giây đồng hồ liền bại trận.
Cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông cầm chai uống rượu có một loại nét đẹp dã tính, thân thể thon gầy mà cương nghị của hắn giống như ẩn chứa vô số năng lượng, có thể dễ dàng đưa cậu vào chỗ chết.
Nghiêm Bách Tông cũng không phải thời thời khắc khắc đều là thân sĩ, cũ kỹ, chính phái, hắn cũng có một chút xấu tính ngẫu nhiên biểu lộ.
Nghiêm Bách Tông như vậy khiến tim cậu lay động.
Mọi người chơi đến tối gần mười giờ mới tan, mỗi người nghỉ ngơi, Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ phân đến cùng một phòng. Hai người bọn họ đã kết hôn, tự nhiên là phải ngủ cùng, bạn của Nghiêm Tùng Vĩ thậm chí trêu ghẹo hai người bọn họ: “Phòng này hình như cách âm không quá tốt, hai người đừng chơi quá lớn như.”
“Đều mệt chết đi được, còn có người nào rảnh rỗi làm chuyện đó, mấy người tưởng tôi là người máy à.” Nghiêm Tùng Vĩ vừa nói, vừa cùng Kỳ Lương Tần đi về phòng.
Mở cửa đi vào, là một phòng giường đôi.
Nghiêm Tùng Vĩ đi tắm rửa, Kỳ Lương Tần nương theo cảm giác say nằm ở trên giường. Nghiêm Bách Tông ở cách vách bọn họ. Cậu hồi tưởng lại vô số lần đối diện vừa rồi, trên mặt có chút nóng. Nghiêm Bách Tông đại khái đã hiểu rõ tâm ý của cậu, lúc này phỏng chừng tránh né cậu như rắn rết.
Nhưng cậu lại muốn thừa dịp Nghiêm Tùng Vĩ tắm rửa, đi gõ cửa phòng Nghiêm Bách Tông.
Cậh đứng lên, ra cửa, đi đến trước cửa phòng Nghiêm Bách Tông lại do dự, cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng vẽ lên sàn. Ái dục khiến người ta xấu hổ, cậu không có mặt mũi nào đối mặt với người cậu thích. Cậu vươn tay, cúi đầu, gõ gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, là Nghiêm Bách Tông, trong chớp mắt nhìn thấy cậu sắc mặt liền âm trầm.
“Kỳ Lương Tần, cậu muốn làm gì?” Giọng hắn bình thản, mang theo cấm dục bình thản trước sau như một, lại dường như vô hạn uy nghiêm: “Cậu có biết cậu đang làm gì không?”
Kỳ Lương Tần ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vài phần men say, trong ánh mắt là xấu hổ che giấu không được, cả người cậu như là dính rượu: “Tôi…”
Cậu bỗng nhiên vươn tay ra, nắm chắc cánh tay Nghiêm Bách Tông: “Tôi…”
Đối với phần lớn những người trên đời này mà nói, tình yêu cần nhất chính là vận khí, may mắn mà trong ngàn vạn người gặp được người mình yêu, càng may mắn đối phương cũng yêu mình, ngoại trừ vận khí, chính là một chút dũng khí, có thể là dũng khí thổ lộ, có thể là dũng khí nắm tay, cũng có thể là dũng khí đối mặt những khó khăn khác.
Mà đối với đồng chí mà nói, yêu cầu lại là may mắn gấp trăm lần ngàn lần, cùng với ngàn lần vạn lần dũng khí. Rất nhiều người có loại may mắn này, nhưng không có loại dũng khí này, có vài người có loại dũng khí này, nhưng không có loại may mắn này.
Mà hai cái này cậu đều không có. Cậu vừa không có vận khí gặp được người định mệnh, cũng không có dũng cảm theo đuổi tình yêu. Cậu chỉ là một lão nam nhân bình thường thậm chí có chút đáng thương, từ sáng tới tối trở về nhà, ý dâm với nam nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Nhưng cậu khát vọng yêu, khát vọng yêu người khác, cũng khát vọng được người khác yêu. Yêu là thứ tốt đẹp nhất trên đời này, vô cùng trân quý, khát vọng với tính dục của cậu, càng nhiều là yêu ai yêu cả đường đi, không có yêu thì dục đối với cậu mà nói không hề có ý nghĩa, có yêu thì dục mới có thể như xuân triều cắn nuốt cậu.
Hiện giờ Kỳ Lương Tần có một nửa vận khí, một nửa can đảm, trong lòng cũng có yêu.
Cậu bị xuân triều này nuốt sống.
Bình luận truyện