Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 52



Kỳ Lương Tần bị lòng bàn tay ấm áp kia làm xúc động, toàn thân đều ấm áp dào dạt theo. Ban đêm bão táp âm lãnh, tối tăm, cậu bị thương, tình trạng kiệt sức. Kỳ thật cậu mệt chết đi.

Cuộc sống đối với người như cậu mà nói, chung quy là mệt chết đi. Lớn lên trong gia đình mồ côi cha, từ nhỏ đã không có cha, vẫn luôn có ý đồ dựa vào việc cố gắng học tập thay đổi vận mệnh, hồi trung học ngẫu nhiên rơi xuống top 10 trọng điểm của lớp đều sẽ ngủ không yên, khi đó thật khờ, cho rằng thi lên đại học liền vào ổ phú quý, không còn lo chi phí ăn mặc nữa. Ai biết sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, cầm bằng đại học trọng điểm, vẫn không thực hiện được nguyện vọng của cậu, mà sinh hoạt nhấp nhô không ngừng, cậu vì tiền mà vội vội vàng vàng, lại không chỗ nào dựa dẫm.

Nếu cậu có tiền, đại khái tính cách sẽ sáng sủa hơn một ít, sẽ mua rất nhiều quần áo xinh đẹp, sẽ ăn diện, sẽ quen biết rất nhiều người, cũng bởi vậy tìm được một nửa khác của mình. Đây có lẽ là cậu phán đoán sai lầm, có lẽ là cái nhìn không chính xác về tiền tài, nhưng loại quan niệm này vẫn luôn khiến cậu cố gắng làm việc, mặc dù trước mắt hỏng bét, cũng sẽ đầy lòng mong chờ. Bởi vì tiền là có thể kiếm, là có hy vọng kiếm, tương lai chính là ánh sáng, có hi vọng.

Nhưng mà ngẫu nhiên, cậu đi ở trên đường phố lớn, nhìn những thế giới rực rỡ sắc màu đó, nhìn người trong những căn phòng ven đường ăn ăn uống uống linh đình, nhìn tình nhân trẻ tuổi gặp gỡ trên đường. Cậu mang theo đồ ăn mới vừa mua trong siêu thị về nhà nấu cơm, cũng sẽ nghĩ, a, nếu mình có thể muốn ăn cái gì liền ăn cái đó thì tốt rồi, a, nếu mình cũng có thể có người yêu cùng đi trên đường như vậy thì tốt rồi. A, không biết những nguyện vọng đó của mình, là người si nói mộng, hay là cố gắng chung quy sẽ trở thành sự thật.

Ở trong khoảnh khắc nào đó, cậu cũng sẽ cảm thấy thực mỏi mệt, cũng từng nhìn đồ ăn một người ăn thế nào cũng không hết, cảm thấy thực xót xa trong lòng.

Đời người chưa bao giờ dễ dàng, cậu đã sớm biết. Mà hiện giờ cậu ở trên cái thế giới này, không có người thân, không có bạn bè, không có bạn học cũng không có đồng nghiệp. Nhưng cậu trở về thanh xuân, có một căn nhà, và một Nghiêm Bách Tông. Việc này với cậu mà nói, là chuyện đáng quý khó được cỡ nào, là chuyện cậu đã từng vô số lần ảo tưởng, lại cố gắng như thế nào cũng không thể thực hiện được. Thần linh hẳn là có thể hiểu được ý nghĩa việc này đối với cậu, bất luận là thanh xuân xinh đẹp mà cậu tùy ý đánh rơi hay là nắm chặt căn hộ không thuộc về cậu, bất luận cậu không biết liêm sỉ mà điên cuồng hay là ti tiện chua xót mà yêu, thần linh đại khái cũng có thể tha thứ cậu đi.

Nhưng ngẫu nhiên cậu cũng sẽ cảm thấy, mình mệt mỏi quá. Giống như cậu phải chảy số máu đó, mới có thể đổi được một cái chạm đến của Nghiêm Bách Tông vì thăm dò nhiệt độ cơ thể cho cậu.

Tay Nghiêm Bách Tông có ý đồ rút về, ngón tay bỗng nhiên chạm đến một mảnh ấm nóng, dường như là nước mắt.

Hắn sửng sốt một chút, ngón tay hơi hơi cuộn lại, nước mắt kia dường như rất nóng.

Hắn không biết Kỳ Lương Tần là tỉnh hay là đang nằm mơ, vì sao chảy nước mắt. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau qua dòng nước mắt kia, Kỳ Lương Tần bỗng nhiên không cách nào giả bộ ngủ nữa, cậu đột nhiên buông lỏng tay Nghiêm Bách Tông ra, xoay người vào trong, nước mắt lọt vào trong gối.

“Vì sao khóc?” Nghiêm Bách Tông hỏi.

“Chân rất đau.” Cậu nói: “Anh mau đi ra đi, anh không đi ra ngoài, tôi lại nói tôi yêu anh đó.”

Nghiêm Bách Tông im lặng. Trong bóng đêm một mảnh yên tĩnh, Kỳ Lương Tần nghe thấy Nghiêm Bách Tông đi ra ngoài, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa.

Kỳ Lương Tần nằm thẳng, gương mặt hơi hơi vặn vẹo. Cơn thương cảm không hiểu ra sao này khiến chính cậu cũng cảm thấy kiểu cách lại buồn cười, nhưng chính là muốn khóc, có một luồng xúc động. Chờ qua cơn rồi, trong lòng cậu một mảnh sáng trong, nghĩ đến hành động mới vừa rồi của mình liền cảm thấy xấu hổ khó hiểu. Trên mặt là ấm áp, trên người cũng phiếm hơi ẩm ấm áp.

Không phải là cậu tinh thần phân liệt đi. Cậu thở ra một hơi, càng nghĩ càng xấu hổ, liền mò lấy chăn che kín đầu. Vừa rồi khóc quá lợi hại, cậu lại nghẹn một hồi, toàn bộ cổ họng đều đau, da đầu cũng có chút tê, đúng lúc này phía sau lại truyền đến tiếng gõ cửa, cậu lập tức ngồi dậy, còn chưa nói gì, cửa phòng đã bị đẩy ra. Nghiêm Bách Tông đứng trong màn sấm sét sáng tối luân phiên: “Chân thật sự rất đau sao?”

Kỳ Lương Tần cảm thấy vừa rồi mình rất gái, ngượng ngùng mở không nổi miệng. Nghiêm Bách Tông liền đi đến, đèn pin chiếu chiếu chân cậu.

“Kỳ thật… không phải rất đau…”

“Vậy vừa rồi là sao?”

Kỳ Lương Tần xấu hổ đỏ mặt, nói: “Vừa rồi là vì chuyện khác. Nằm mơ.”

Nghiêm Bách Tông tay cầm đèn pin chiếu chiếu mặt cậu, Kỳ Lương Tần vươn tay ngăn cản, Nghiêm Bách Tông liền dời đèn đi, nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Sau khi Nghiêm Bách Tông đi rồi, Kỳ Lương Tần liền nằm ở trên giường, tự hỏi mình vừa rồi làm sao vậy.

Lại nói kỳ thật rất buồn cười, cậu xem TV xem phim thường xuyên bị cảm động khóc, nhưng cậu rất ít khi khóc vì chuyện trong hiện thực, trong ấn tượng gần nhất cũng là khóc vào cái năm mẹ cậu qua đời. Hai mươi sáu tuổi cậu sống gian nan nhất, sau khi mẹ qua đời cậu thiếu một món nợ, ban ngày đi làm buổi tối còn đi ra ngoài làm thêm, mua cái bánh màn thầu cũng ngại đắt, người cũng thiếu chút nữa bị hậm hực, nhưng chỉ cảm thấy mệt, cũng không khóc. Sau khi đến thế giới này, ở trước mặt Nghiêm Bách Tông, có vẻ đã khóc hai lần đi.

Thật dọa người.

Kỳ Lương Tần càng nghĩ càng xấu hổ, không rõ mình bị sao. Cậu vốn là người thực kiên cường mà.

Chẳng lẽ sau khi yêu đàn ông, chính mình cũng chầm chậm trở nên không kiên cường sao. Giống như con nít đánh nhau, đánh có hăng nữa cũng sẽ không khóc, nhưng vừa nhìn thấy ba mẹ mình, sẽ lập tức gào khóc lên.

Một đêm bão táp, mãi đến sáng sớm ngày hôm sau mới dần dần tạm ngừng. Toàn bộ thành thị đều bị tàn phá không còn bộ dáng, hoa viên Nghiêm gia cũng là một mảnh rách nát. Nghiêm Bách Tông gọi điện thoại kêu công nhân lại thu dọn, chặt cái cây bị gió to thổi gãy ngang, dùng xe kéo ra ngoài. Sau đó dì Xuân phát hiện có cửa sổ một căn phòng cho khách cũng bị đập nát.

Lão thái thái nhìn tàn hoa đầy đất cực kỳ đau lòng. Số hoa hoa cỏ cỏ đó bà đều rất yêu quý, ngày thường cắt cắt sửa sửa bảo hộ tốt như vậy, đều bị trận bão táp này tàn phá.

Sáng sớm Nghiêm Tùng Vĩ đã bị công ty điện thoại gọi đi, một kho hàng ở nơi khác của công ty bọn họ bị gió to thổi tốc đi, mười mấy công nhân trực trong đó đều bị thương, hàng hóa cũng tổn thất rất nhiều, cửa nhà hắn cũng không về, chỉ gọi một cú điện thoại cho lão thái thái và Kỳ Lương Tần liền an vị trên máy bay bay đi. Chuyến đi này liền đến ba bốn ngày, Nghiêm Tùng Vĩ gọi thư ký đến nhà lấy một ít quần áo tắm rửa. Kỳ Lương Tần bị thương không tiện di chuyển, lão thái thái liền kêu dì Xuân vào sửa soạn rương hành lý cho Nghiêm Tùng Vĩ, giao cho thư ký Nghiêm Tùng Vĩ mang đi.

“Thương thế của con không có việc gì đi?” Lão thái thái hỏi: “Nếu như đau dữ dội, liền đến bệnh viện nhìn xem. Ngày hôm qua tiếng sấm lớn, ta cũng không biết các con ở bên ngoài bận rộn.”

“Không có việc gì, anh cả xử lý cho con rồi, con cũng đã uống thuốc hạ sốt, không phải quá đau.”

Lão thái thái gật gật đầu, nói với dì Xuân: “Làm thêm chút đồ bổ máu, bồi bổ cho tiểu Tần.”

Dì Xuân nói: “Lần trước Tùng Vĩ bị thương, tôi mua rất nhiều thứ bổ máu, còn chưa có ăn hết, lúc này nấu cho tiểu Kỳ.”

“Ta sống nhiều năm như vậy rồi, thời tiết đáng sợ thế này vẫn là lần đầu tiên thấy. Hai năm nay không phải quá lạnh thì chính là quá nóng, hoặc là bão táp hoặc là sương mù, ta thấy địa cầu cũng sắp không người ở rồi.”

Trận bão táp này cứ như vậy đi qua, lại mang đến tổn thất không thể đo lường cho thành thị này. Mà trời cũng chỉ mát mẻ một ngày, rốt cuộc ngày hôm sau, lại bắt đầu oi bức lên. Nhưng mà hệ thống điện của thành phố lại mới chỉ khôi phục một nửa, chỗ bọn họ còn chưa thể cung cấp điện. Kỳ Lương Tần nằm trên giường dưỡng thương, ngược lại ra mồ hôi toàn thân. Chờ đến tối cuối cùng cũng có điện, Kỳ Lương Tần liền muốn đi tắm rửa.

Lão thái thái nói: “Chân con bị thương, đứng tắm dưới vòi sen như thế nào, chà lau thôi cũng được mà.”

Nghiêm Viện nói: “Nếu không anh liền qua bên anh cả tắm đi, phòng tắm bên đó không phải có một cái bồn tắm sao, có thể ngâm mình.”

Lão thái thái nghe vậy nói: “Cũng đúng, con qua bên kia ngâm đi, cẩn thận chân một chút đừng để dính vào.” Bà nói xong cảm khái: “Bồn tắm này cũng là lúc anh cả con kết hôn Thẩm Hoà kêu mua, kết quả cô ta cũng không tắm mấy lần. Hàng năm không ai dùng, cũng không biết có bẩn không.”

“Tôi đều đúng hạn chà lau, không bẩn, ” dì Xuân nói: “Tôi liền đi xả nước.”

Nghiêm Viện nói: “Cũng không biết anh cả cái loại yêu sạch sẽ đến tức chết người đó, có đồng ý hay không.”

“Nó không phải người thích ngâm mình, ” lão thái thái cười nói: “Bồn tắm nó không cần, không có việc gì.”

Bên kia dì Xuân xả nước xong, bên này Nghiêm Viện liền đỡ Kỳ Lương Tần đi qua, đi tới cửa trêu ghẹo nói: “Đáng tiếc anh hai em đi nơi khác, không thì anh ấy cùng ngâm với anh, tắm uyên ương, chẳng phải là thực đẹp sao.”

“Cái tên ngốc hắn, sẽ ngâm à?”

Kỳ Lương Tần nói xong liền đóng cửa lại, Nghiêm Viện ở ngoài cửa nói: “Anh ngâm đi, phía trên bồn tắm có thể bật nhạc, quên nói cho anh biết dùng như thế nào.”

“Để xem xem.”

“Vậy được rồi, anh tắm đi, tắm lâu xíu, đàn ông các anh đều không biết ngâm mình có bao nhiêu thoải mái.”

Kỳ Lương Tần cởi hết quần áo, thật cẩn thận nằm vào. Nước ấm ngay từ đầu cảm thấy có chút nóng, nhưng sau khi toàn bộ thân thể ngâm vào, cũng thấy không nóng như vậy, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, loại cảm giác bị nước ấm vây quanh toàn thân này, đích thật là tắm vòi sen không thể so được.

Một chân cậu khoát lên bên ngoài bồn tắm, ngồi xuống sờ sờ cái nút phiếm ánh sáng màu lam bên trên, cậu ấn nút đầu tiên, nhưng mà không dùng được, lại tùy tiện ấn hai cái, thế mà ấn đúng.

Là khúc đàn dương cầm, chữ màu lam hiển thị là «nhạc nhẹ sau cơn mưa» do Triệu Hải Dương đánh, một khúc nhạc thực nhẹ nhàng.

Nghe nhạc ngâm mình, ngoại trừ thiếu chút hoa, thì đây quả thực là cảnh mà chỉ có nữ chính phim truyền hình mới có, đủ để thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cậu.

Cậu nằm xuống, dưới hơi nóng nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy cả người thoải mái. Bài «nhạc nhẹ sau cơn mưa» kia cũng rất êm tai, trong lành mà thương cảm. Cậu sợ người ta cảm thấy cậu ngâm mình còn nghe nhạc rất gái, liền chỉnh âm lượng nhỏ đến mức không thể nhỏ thêm, như có như không.

Cậu đang nhắm mắt lại hưởng thụ, chợt nghe tiếng cửa phòng rửa tay đẩy ra, thân thể cứng đờ.

Không phải là…

Cậu đang nghĩ người tới rốt cuộc là Nghiêm Viện hay là Nghiêm Bách Tông, chợt nghe thấy tiếng đi tiểu ào ào.

Trên người cậu lập tức nóng lên, là Nghiêm Bách Tông, đang đi tiểu.

Tiếng nước hữu lực như vậy, đúng là do cái thứ tráng kiện kia phun ra. Cậu không dám thở mạnh, nín thở ngưng thần nằm ở nơi đó, nghe tiếng nước kia dần dần yếu xuống, sau đó biến mất không thấy.

Nghiêm Bách Tông tan tầm trở về, chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, nhưng mà trước khi tắm rửa hắn phải đi vệ sinh. Có vài người đàn ông tương đối làm biếng, có nước tiểu cũng thích thuận tiện xả lúc tắm rửa, nhưng mà Nghiêm Bách Tông hiển nhiên không làm ra được loại chuyện này. Hắn tiểu tiện xong liền đi ra ngoài. Kỳ Lương Tần nhanh chóng tắt nhạc, từ trong bồn tắm đi ra, trên chân có thương tích, cậu thật cẩn thận nhấc thân thể, mới phát hiện lúc một chân bị thương, nằm vào bồn tắm dễ dàng, muốn đi ra lại không dễ dàng như vậy. Cậu thử mấy lần, cảm thấy đều có nguy cơ lập tức trượt xuống, vì thế liền xoay người, nằm úp sấp bám mép bồn tắm đưa chân xuống, ngay khi cậu dùng cái chân không bị thương kia có ý đồ đạp xuống đất, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.

Cậu sợ tới mức lập tức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông cầm quần áo tắm rửa trong tay trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.

Một thân thể tinh tế lại mượt mà hiện ra trước mắt hắn, nhất là cái mông tựa vào trên mép bồn tắm, vừa vặn cong lên, có vẻ dị thường mượt mà trắng ngần, một đường khe rãnh ở giữa hơi hơi tách ra, lộ ra một chút lông mềm, cẳng chân thon dài trắng nõn vươn thẳng, có ý đồ đi tiếp xúc mặt đất.

Nghiêm Bách Tông chỉ cảm thấy nháy mắt máu nóng dâng lên, thế mà lại ngây dại, nhìn người trước mắt, một hồi lâu mới nhận ra là Kỳ Lương Tần.

Kỳ Lương Tần xấu hổ quả thực muốn đâm đầu vào tường, cũng bất chấp thăm dò mặt đất, trực tiếp toàn bộ thân thể trượt xuống, hai chân liền đồng thời rơi xuống đất. Dưới cơn bối rối lực rơi xuống đất càng lớn, cậu đau kêu rên một tiếng, thân thể sắp sửa ngã xuống, Nghiêm Bách Tông một phen bước nhanh qua tiếp được thân thể cậu lảo đảo muốn ngã, cảm xúc dưới tay là làn da ướt nước ấm áp.

Kỳ Lương Tần xấu hổ hàm răng run lên, cánh tay trần của Nghiêm Bách Tông ôm bên mông và đùi cậu, cậu lại tê rần như thể bị điện giật. Mà mông thịt cậu cũng bị cánh tay tráng kiện kia đè xuống một mảnh.

Nghiêm Bách Tông nâng cậu đứng vững, lúc này mới buông cậu ra, quần áo trong tay hắn rơi đầy đất, hắn xoay người nhặt lên, Kỳ Lương Tần nhanh chóng vươn tay cầm áo choàng tắm trên giá mặc vào, gương mặt đỏ đến mức có thể lấy máu.

“Cậu…” Nghiêm Bách Tông hỏi.

“Tôi… mấy người họ nói tôi tắm rửa không tiện… mấy người họ… mấy người họ bảo tôi tới ngâm… tôi…”

“Ngại ngùng, tôi không biết bên trong có người.”

Không biết có phải do vấn đề ánh sáng hay không, sắc mặt Nghiêm Bách Tông dường như cũng có chút hồng, há miệng nói: “Tôi… cậu tiếp tục tắm, tôi chờ lát lại vào.”

“Không cần không cần, tôi tắm xong rồi.” Kỳ Lương Tần muốn đi thả nước, Nghiêm Bách Tông nói: “Để tôi.”

Trong phòng tắm có sương mù mờ nhẹ, Kỳ Lương Tần đỏ mặt khom người, bối rối không biết như thế nào cho phải: “Cám ơn anh cả… Phiền toái anh cả, tôi lập tức đi ra ngoài.”

Cậu hoang mang rối loạn cầm quần áo của mình, khập khiễng bước nhanh ra ngoài, ngay cả đau cũng không quan tâm.

Nghiêm Bách Tông nhìn Kỳ Lương Tần ra khỏi phòng tắm, cửa thuỷ tinh mờ đóng lại, hắn chỉ cảm thấy hơi nóng trong phòng tắm thật dày, đi qua thả nước trong bồn tắm, chỉ để lại hương khí và ấm áp nhàn nhạt.

Trước mắt hiện ra tấm lưng Kỳ Lương Tần, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Thân thể Kỳ Lương Tần thế mà lại là cái dạng này, hắn không biết thân thể đàn ông cũng có thể là như vậy, không phải dương cương, cứng rắn, đại khái là thân thể này rất thanh xuân, còn mang theo một chút trung tính, màu da cũng thật trắng nõn, làn da cũng thật bóng loáng, xúc cảm cũng quá mềm mại.

Không giống thân thể đàn ông mà hắn tưởng, cũng không giống thân thể phụ nữ hắn từng gặp qua. Mà chủ nhân thân thể này lại là Kỳ Lương Tần, một người đàn ông ở trong lòng hắn đã sớm phân chia giới tính. Có phải vì nguyên nhân như vậy, nên hắn lại cảm thấy có một chút hương diễm hay không?

Hắn vươn tay ra, trên tay còn mang theo ẩm ướt vừa rồi lây dính trên người Kỳ Lương Tần.

Kỳ thật đây không phải là lần đầu hắn nhìn thấy Kỳ Lương Tần không mặc quần áo, lần đầu tiên gặp mặt đã từng thấy, sau đó lúc cậu nấp ở phía sau cửa ôm mình cầu xin hắn cũng từng gặp qua, nhưng mà đều hoàn toàn không giống cảm giác lúc này đây. Lúc này đây hiển nhiên mang theo hơi thở ái dục ẩm ướt, cảnh tượng hắn nhìn thấy cũng bởi vậy mà cho hắn tính hấp dẫn, không có tính xâm lược, đơn thuần là rung động cho thân thể, sắc là sắc bén, nhưng thịt là mềm mại.

Có phải đàn ông đều có dục vọng trời sinh với mông hay không, một cặp mông trắng ngần cong mẩy vểnh lên ở trước mặt mình, có phải đều sẽ bị kích thích hay không.

Huống chi hắn còn mơ hồ thấy được cảnh xuân càng kích thích trong khe rãnh.

Nghiêm Viện còn đang ở trong phòng Kỳ Lương Tần lên mạng, nhìn thấy Kỳ Lương Tần sắc mặt đỏ bừng trở về, kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy, không ngâm mình thêm một hồi?”

Kỳ Lương Tần nói: “Ngâm xong rồi.”

“Em đã sớm phát hiện anh dễ dàng đỏ mặt, sao ngâm mình cũng đỏ vậy, thể chất anh vầy, muốn đến bệnh viện xem không, em nghe nói dễ đỏ mặt có quan hệ với mạch máu nhỏ gì đó.”

“Không có việc gì… anh luôn như vậy.”

Kỳ Lương Tần nói xong liền khập khiễng vào toilet, chỉ chốc lát thay quần áo đi ra, ửng đỏ trên mặt cũng lui xuống rất nhiều.

“Dùng máy tính anh chơi game, ” Nghiêm Viện nói: “Cái khác em đều không có xem đâu.”

Kỳ Lương Tần ngượng ngùng cười, nói: “Máy tính anh không có gì cả.”

“Lương Tần, Viện Viện, nên ăn cơm.”

Nghiêm Viện nghe vậy liền đứng lên: “Dì Xuân kêu ăn cơm kìa, đi thôi.”

Kỳ Lương Tần gật gật đầu, Nghiêm Viện đỡ cậu đến phòng khách, còn mình thì lên lầu kêu lão thái thái. Kỳ Lương Tần ngồi ở trong phòng khách, quay đầu nhìn qua bên phía Nghiêm Bách Tông. Dì Xuân bưng đồ ăn đi ra, nói: “Dì tưởng rằng con còn đang ngâm chứ, đang nghĩ có cần chừa con không.”

“Không thể ngâm quá lâu, ” Kỳ Lương Tần đỏ mặt, lại nhìn thoáng qua bên phía Nghiêm Bách Tông: “Mới vừa rồi hình như anh cả trở về.”

“Thật không?” Dì Xuân nói xong đi đến hành lang, kêu Nghiêm Bách Tông một tiếng, Nghiêm Bách Tông quả nhiên lên tiếng, nói: “Mọi người ăn trước đi.”

Lão thái thái và Nghiêm Viện cũng xuống, Nghiêm Viện hỏi: “Anh cả về hả?”

Cô nói xong liền hồ nghi nhìn Kỳ Lương Tần một cái, Kỳ Lương Tần vội nói: “Mới vừa rồi lúc anh ngâm mình xong trở về phòng, dường như nghe được tiếng cửa mở, hình như là anh cả về.”

Lão thái thái nói: “Phỏng chừng đi tắm, chúng ta chờ nó một hồi đi. Mọi người ăn chung.”

Bọn họ liền đợi một hồi, Nghiêm Bách Tông từ trong phòng đi ra, tóc thế mà lại khô.

“Tưởng con đang tắm rửa chứ, ” lão thái thái nói.

“Đợi lát nữa ăn cơm rồi tắm sau, ” Nghiêm Bách Tông đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, Kỳ Lương Tần tim đập như trống, cố lấy dũng khí nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, lại phát hiện Nghiêm Bách Tông dường như có chút không bình thường.

Trước kia cậu không biết liêm sỉ mà trêu chọc Nghiêm Bách Tông, mặc kệ khiêu khích quá phận cỡ nào, Nghiêm Bách Tông cũng có thể sắc mặt không đổi giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, ánh mắt nhìn cậu bình tĩnh trực tiếp hơi mang ý lạnh lùng và cảnh cáo, cái loại bình tĩnh đó thường thường khiến cậu xấu hổ. Nhưng mà hiện tại Nghiêm Bách Tông lại cúi đầu, có đôi khi nâng mắt, nhìn thấy cậu nhìn hắn, sẽ lập tức tránh đi, nhưng cũng không nói chuyện với người khác, chỉ lập tức cúi đầu, hoặc là nhìn đồ ăn trên bàn cơm.

Nghiêm Bách Tông cũng xấu hổ đến nước này sao. Kỳ Lương Tần nghĩ, vươn tay đi lấy thìa trong tô, lại chạm đến tay Nghiêm Bách Tông, ngẩng đầu mới nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đã sớm hơn cậu một bước lấy được thìa, đang muốn múc canh, Nghiêm Bách Tông lập tức rút tay về, lại không nói: “Cậu trước đi.”

Hắn chỉ làm bộ như mình cũng không có muốn lấy thìa, mím môi nhìn mấy người lão thái thái một cái.

Kỳ Lương Tần cầm lấy thìa, múc thêm một bát canh, sau đó bỏ thìa qua phía Nghiêm Bách Tông.

Nhưng mà không biết vì sao, cậu xấu hổ lợi hại, có chút không thở nổi.

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông không có ăn canh nữa, toàn bộ bữa cơm hắn đều không đụng vào cái thìa kia một chút.

Ăn cơm xong ngồi một hồi, lão thái thái liền bảo Kỳ Lương Tần trở về nằm, mà Nghiêm Bách Tông đã sớm trở về phòng. Nghiêm Viện nói: “Anh cả hình như có chút quái quái.”

Nhưng mà cô cũng chỉ là thuận miệng nói, cũng không ai để tâm, chỉ có Kỳ Lương Tần một bên khập khiễng đi về phòng ngủ, sắc mặt đã sớm đỏ bừng.

Kỳ Lương Tần nằm ở trên giường, trong đầu đều là phòng tắm mờ hơi nước, cậu gặp mộng xuân.

Cậu mồ hôi đầm đìa từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân đỏ bừng, mặt đỏ, lỗ tai đỏ, cổ cũng đỏ, phiếm ánh mồ hôi. Trong mộng cậu hãm sâu trong vũng bùn lầy xấu xa, giống như muốn biến thành một con dâm thú bị dục vọng làm chủ.

Cậu ngồi dậy, bưng kín mặt, sau đó buông ra, đứng dậy đẩy cửa sổ ra.

Gió đêm mang theo không khí mát mẻ đập vào mặt, cậu đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đối diện đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện