Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 142: Tái Ngộ Vương Diệu





Editor: Tĩnh
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ra khỏi động phủ hướng tới Trích Tinh Lâu mà đi.

Trích Tinh Lâu ở Lưỡng Giới Thành là tửu lâu chuyên môn dùng để chiêu đãi khách quý, tổng cộng 88 tầng, xây dựng thập phần hoa lệ.

Chợ chung mở ra, thì từ tầng 80 của Trích Tinh Lâu trở lên đều đã bị đổi thành khu giao dịch.

Sở Diệp thông qua Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ mà biết được Trích Tinh Lâu đã trở thành khu giao dịch, nên có chút tò mò, liền chạy đến xem thử.

Tiểu Thải ghé vào Lâm Sơ Văn đầu vai, tràn đầy tò mò mà nhìn xung quanh.

Lâm Sơ Văn nghĩ nếu người ở Lưỡng Giới Thành đã biết Huyễn Vụ Sát ở trên tay hắn, vậy thì không bằng thoải mái hào phóng đem Tiểu Thải đem ra, những người si tâm vọng tưởng muốn có sát khí mà khi thấy được Tiểu Thải thì tự khác cũng sẽ cũng minh bạch.

Tiểu Bạch tránh trong Hồn Thất của Sở Diệp, luôn miệng oán giận, vì cái gì Tiểu Thải có thể đi ra ngoài chơi, nó thì phải tránh ở Hồn Thất, nó cũng muốn đi chơi.

Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Thải là do Huyễn Vụ Sát, nên rất nhiều người đều đoán được sự tình, dù bị người thấy được thì cũng không có gì, vừa lúc đỡ phải bị người khác đánh chủ ý lên sát khí.

Tiểu Bạch liền bất đồng, lớn lên giống như Bạch Li Miêu, thực lực lại tới Chiến Tướng.

Tuy rằng Tiểu Bạch có thể che giấu được hơi thở.

Nhưng hiện giờ Lưỡng Giới Thành tàng long ngọa hổ, không thiếu người có hoả nhãn kim tinh, nếu để người ta phát hiện Tiểu Bạch cũng thành Chiến Tướng cấp Hồn Thú, dù người ta không nghĩ sâu xa đến phẩm chất của Tiểu Bạch, nhưng cũng sẽ có người phỏng đoán, hắn là ở nơi nào mà có được sát khí, hiện tại Lưỡng Giới Thành quá hỗn loạn, vẫn là điệu thấp mới thỏa đáng.

“Đừng náo loạn, sao không chịu nhìn lại bảng thân."
Tiểu Bạch nghe được Sở Diệp nói, càng thêm làm ầm ĩ lợi hại, ồn ào: Ta làm sao ta chính là Bạch Hổ, Sở Diệp ngươi cư nhiên dám xem thường Bạch Hổ, thật là quá to gan."
Sở Diệp thầm nghĩ: cũng chính bởi vì Tiểu Bạch là Bạch Hổ, cho nên mới không thể để cho người khác nhận ra!
Sở Diệp phong bế Hồn Thất, ngăn cách tiếng ồn ào của Tiểu Bạch.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, cười cười, nói: “Tiểu Bạch lại nháo với ngươi?"
Sở Diệp gật đầu, oán giận nói: “Nhóc con suốt ngày chỉ biết cùng ta ồn ào."
Lâm Sơ Văn: “.......”

“Tới rồi, đi lên nhìn xem đi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, đi theo Sở Diệp cùng đi đi lên khu giao dịch của Trích Tinh Lâu.

Trích Tinh Lâu, khu giao dịch khu thập phần náo nhiệt, khi vừa vào khu giao dịch Tiểu Thải đã cao hứng mà vung cánh.

Lưỡng Giới Thành nữ Hồn Sư, phần lớn đều là thích Hồn Thú dũng mãnh, bất quá, những nữ Hồn Sư từ nơi khác tới thì đều giống nhau không thích những thứ xinh đẹp, Tiểu Thải lớn lên đẹp, nên khi vừa tiến vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

Tiểu Thải bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng không luống cuống, thập phần sung sướng phe phẩy cánh.

“Thật xinh đẹp a!"
“Lại xinh đẹp cũng là Chiến Tướng cấp Hồn Thú a! Hẳn là rất lợi hại."
“Vị Hồn Sư này lớn lên thật xinh đẹp a! Là bởi vì khế ước Thất Thải Huyễn Điệp, nên mới đẹp như vậy sao?
“Thật đáng tiếc, xinh đẹp như vậy lại là một nam nhân.”
“Ta cũng muốn khế ước một con bướm."
“Bình thường Hồn Sủng hồ điệp, chỉ có mấy năm thọ mệnh, dưỡng không được bao lâu liền đã chết."
Mấy Hồn Sủng Sư khe khẽ nói nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn nhịn không được mà đỏ mặt.

Tiểu Thải lại còn cố tình từ bả vai Lâm Sơ Văn mà bay lên đỉnh đầu càng khiến mọi người chú ý.

Tiểu Thải bỗng nhiên kích động, dùng cánh chụp phủi đầu Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn hướng tới nới Tiểu Thải chỉ rồi nhìn qua, thấy được một gốc san hô bảy màu.

Lâm Sơ Văn nhìn san hô bảy màu, đôi mắt sáng lên, thường thì san hô phẩm chất tốt chỉ xuất hiện ở bờ biển, mà Vân Châu cùng Thanh Châu lại rất xa hải vực, mà có được mảnh san hô tốt như vậy đúng là hiếm có.

“Thích a!” Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ừm."
Sở Diệp cười cười, nói: “Mua đi."
Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: “Hẳn là sẽ không rẻ!"
Sở Diệp không thèm để ý nói: “Này có cái gì đâu?” Hắn ngày thường vất vả dưỡng gà, nuôi cá, vì còn không phải ở ngay lúc này, muốn mua cái gì liền mua cái đó sao?"

Thất sắc san hô phẩm chất không tồi, nếu có thể lộng tới tay, thì Tiểu Thải có thể nhanh chống tiến vào Chiến Tướng cấp 2.

“Mua đi tiền rồi lại kiếm được.” Nay hắn đã có một đường tài lộ mới, chính là chế tạo sát khí, đây chính là mua bán một vốn bốn lời.

Lâm Sơ Văn tựa hồ nghĩ tới cái gì, gật gật đầu, nói: “Cũng đúng."
Thất sắc san hô chính là do một đôi Hồn Sư huynh muội bán, hai người lớn lên mũi cao mắt thâm, lam phát bích mắt, đó là những đặc điểm của người hải vực.

“Này cây thất sắc san hô này bao nhiêu tiền?
“40 vạn đồng vàng."
Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, nói: “Mất quá cho chút chiết khấu đi."
Nữ Hồn Sư lắc đầu, nói: “Đã rất tiện nghi.”
“Tiểu cô nương, giảm giá chút đi."
Nữ Hồn Sư ở Trích Tinh Lâu bày quán đã mấy ngày rồi, mà người dò hỏi giá của thất sắc san hô thì cũng chỉ có mấy người."
Nữ Hồn Sư cũng sợ hàng không thể bán ra, do dự một chút, nói: “38 vạn, đã tiện nghi lắm rồi, vì đem thứ này vận lại tới đây, chúng tôi đã bỏ ra không ít phí vận chuyển.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo đi, vậy 38 vạn."
Sở Diệp lấy ra kim tạp, cùng nữ Hồn Sư hoàn thành giao dịch.

Nữ Hồn Sư nhìn Sở Diệp một cái, cười cười, nói: “Sở thiếu ~ quả nhiên giống như lời đồn."
Sở Diệp bất đắc dĩ cười, nói: “Đồn đãi đều là giả, ta nơi nào mà tài đại khí thô, ta là phùng má giả làm người mập thôi."
Nữ Hồn Sư cười, nói: “Thứ này là của hai vị."
Tiểu Thải nghe được nữ Hồn Sư nói vậy, tràn đầy cao hứng vây quanh thất sắc san hô bay múa một vòng lại một vòng.

Lâm Sơ Văn đem thất sắc san hô, thu vào không gian.

Sở Diệp vừa mới rời đi quầy hàng, liền cau mày, kêu rên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Lâm Sơ Văn nhìn sắc mặt khó coi của Sở Diệp, đè thấp thanh âm hỏi.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có việc gì, là Tiểu Bạch cáu kỉnh."

Sở Diệp cau mày, tiểu lão hổ tính tình thật xấu, trước giờ luôn thích ra oai, này đã tiến giai Chiến Tướng, càng không được, giờ nó đang ở trong Hồn Thất hỗn kêu gọi bậy, đấu đá lung tung, Sở Diệp vừa mới thiết hạ ngăn cách thì đã nó bị đánh vỡ.

Sở Diệp xoa xoa cái trán, thầm nghĩ: Tiểu hài tử đã khó quản, hùng hài tử lại càng khó quản hơn!
Lâm Sơ Văn: “....’
“Di, là các ngươi?” Một đạo kinh nghi thanh âm truyền tới.

Sở Diệp quay đầu lại, hướng tới nơi phát ra âm thanh nhìn qua, cười cười, chào hỏi nói: “Là Vương tiểu thư."
Bọn họ gặp được nhau trong một lần khi, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn nhận lời thôn trưởng Mai thôn để tiêu diệt bầy sói.

Mấy năm qua đi, hắn đã tiến giai Hồn Sư trung cấp, mà vị Vương gia tiểu thư này còn chỉ mới là một Hồn Sĩ cấp 7.

Nghĩ đến từ trước, Sở Diệp không khỏi có chút thổn thức, Sở Diệp thầm nghĩ: Lần này chợ chung thật sự là rất náo nhiệt a!
“Các ngươi cũng là tới nơi này làm mua bán sao?” Vương Diệu hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Xem như vậy đi.” Đúng là hắn làm mua bán nhưng mà là buôn bán lâu năm ở đây thì đúng hơn.

Vương Diệu nhìn con bướm trên đỉnh đầu Lâm Sơ Văn, có chút hâm mộ nói: “Con bướm thật xinh đẹp.

Ngươi mua ở nơi nào, ta cũng muốn mua một con."
Sở Diệp: “Vương Diệu đây là đem Tiểu Thải xem thành sủng thú, cư nhiên còn muốn mua một con, mấy năm không thấy Vương Diệu mà ánh mắt thì lại càng thêm kém cỏi, Tiểu Thải cũng không phải muốn mua là mua, tưởng mua là có thể mua.

“Cái này chỉ sợ mua không được."
“Mua không được sao?” Vương Diệu có chút tiếc hận nhìn Lâm Sơ Văn.

Vương Diệu nghe được chung quanh truyền đến vài tiếng cười khẽ, nhịn không được nhìn đông nhìn tây, không rõ người chung quanh đang cười cái gì.

Một trung niên nam tử vội vã đã đi tới, kéo Vương Diệu, “Tiểu Diệu, ngươi nói bậy bạ cái gì đó, Thất Thải Huyễn Điệp Chiến Tướng cấp, ở đâu mà cho ngươi mua."
“Chiến Tướng.” Vương Diệu nhịn không được bưng kín miệng, đôi mắt trừng lên hết cở có chút khó có thể tin mà nhìn Thất Thải Huyễn Điệp ở trên đỉnh đầu Lâm Sơ Văn.

Vương Thiên đối với Sở Diệp cười cười, khách khí nói: “Sở hồn sư, nhận thức đứa chất nữ này của ta sao?"
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Trước kia cùng nhau tác chiến qua."
Vương Thiên nghe vậy, có chút kinh nghi nói: “Không nghĩ tới chất nữ ta còn có duyên gặp gỡ hai vị.”
Sở Diệp cùng Vương Thiên hàn huyên vài câu, liền rời đi.

Vương Diệu đứng ở một bên, bị tin tức Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tiến giai Hồn Sư, làm chấn động, thẳng đến khi hai người rời đi, mới như ở trong mộng tỉnh lại."
“A Diệu, ngươi nhận thức Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn sao?” Vương Thiên đè thấp thanh âm nhìn Vương Diệu hỏi.


Vương Diệu gật gật đầu, có chút mờ mịt nói: “Trước kia khi nhiệm vụ đã có gặp được qua, không nghĩ tới hiện tại đã trở thành Hồn Sư."
“Các ngươi quan hệ như thế nào, hai người kia hiện tại là nhân vật phong vân.” Vương Thiên nói.

Vương Diệu lắc đầu, “Chúng ta tiếp xúc cũng không nhiều lắm.” Vương Diệu thầm nghĩ: Vương Hà đường huynh lúc ấy ghét bỏ hai người còn khinh thường người ta, không nghĩ tới chỉ có mấy năm không gặp, đối phương giờ đây đều đã trở thành Hồn Sư.

“Các ngươi lúc ấy, là gặp nhau khi làm nhiệm vụ a!” Vương Thiên có chút nghi hoặc nói.

Vương Thiên có chút nghi hoặc, chất nữ làm sao mà cùng Sở Diệp, Lâm Sơ Văn cùng nhau ra nhiệm vụ, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn chiến lực xuất chúng, ở Lưỡng Giới Thành cũng được tất cả mọi người công nhận.

“Đuổi đi một đám Sĩ cấp Lang Vương."
Vương Thiên có chút nghi hoặc nói: “Cư nhiên là cái dạng tiểu nhiệm vụ? Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn như thế nào sẽ làm loại nhiệm vụ như vậy?"
Vương Diệu: “......” Lúc ấy Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thực lực cũng không tính quá cao a!
Tuy rằng lúc đó hai người bọn họ biểu hiện xuất chúng khi làm nhiệm vụ, Vương Diệu vẫn là hoàn toàn không thể tưởng được hai người có thể nhanh như vậy đã trở thành Hồn Sư.

Vương Diệu thầm nghĩ: May mắn Vương Hà đường huynh không có ở đây, nếu để Vương Hà đường huynh mà gặp bọn họ thì chất chấn sẽ gây ra chuyện.

Tiểu Bạch ở trong thức hải Sở Diệp toái toái niệm mở ra, “Sở Diệp, ngươi cùng nha đầu kia từng cùng nhau tác chiến quá a!"
Tiểu Bạch ở trong thức hải không ngừng làm ầm ĩ Sở Diệp đành phải đáp lại, “Đúng vậy!
Tiểu Bạch hì hì cười nói: “Vậy chất là cũng bị người ta chèn ép qua."
Sở Diệp: “Đúng là vậy nhưng lúc đó hắn chỉ mới làm Hồn Sủng Sư không được bao lâu, Tiểu Bạch từ sau khi tiến giai Chiến Tướng, thật sự rất bành trướng, hoàn toàn quên mất, trước kia từng bị Tuyết Bảo đuổi theo đút đồ ăn."
“Tiểu Bạch không có xem trọng cái gì sao?” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp cau mày, nói: “Mua cho nó?"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Tiểu Bạch thật vất vả mới tiến giai Chiến Tướng, cũng phải nên mua chút đồ xem như là phần thưởng.

Sở Diệp bĩu môi, thầm nghĩ: Tiểu Bạch tên này, vừa mới trào phúng hắn, hắn bị trào phúng, lại còn phải mua đồ cho tiểu lão hổ, hắn cũng thật xui xẻo.

Sở Diệp nhẫn nại, hỏi tiểu lão hổ: “Có muốn mua gì không a!”
Tiểu lão hổ khinh thường đáp lại, nói: “Tất cả đều là một ít thứ rách nát không hiếm lạ."
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Nơi này không có thứ nó thích."
Sở Diệp nhấp môi, thầm nghĩ: đúng là nhóc con khó hầu hạ, hắn đã hạ mình, hỏi nó mà còn tỏ thái độ ghét bỏ.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Còn có mấy tầng, chúng ta tiếp tục đi trên lầu nhìn thử xem sao."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện