Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư
Chương 6: Chuẩn bị chế thuốc
Một lần đã giải quyết xong đống phiền toái, tâm tình Tạ Uẩn vô cùng tốt.
Tạ An từ bên ngoài trở về, cả người đều thấy ʍôиɠ lung, cái gì, ngươi nói cái gì? Thiếu gia chọc giận khiến phu nhân khóc, còn đoạt bạc của phu nhân, không có khả năng đi.
Cái gì? Thiếu gia thế mà đuổi người hầu hạ bên người, đây là có chuyện gì?
Tạ An cảm thấy đại não của mình sắp không theo kịp tư duy, thiếu gia hành sự từ khi nào mà trở nên sạch sẽ lưu loát như vậy.
Lại lần nữa đứng trước mặt Tạ Uẩn, Tạ An có chút khác trước, từng lời nói cử chỉ đều nhiều thêm một chút cẩn thận, thiếu đi một phần tùy ý, thái độ cũng trở nên cung kính hơn: " Thiếu gia, đây là ngân phiếu còn dư lại, dược liệu đã mua trở lại, ngài xem đặt ở nơi nào?"
Tạ Uẩn nhướng mày, nhìn dáng vẻ này của Tạ An xem ra tin tức ở Tạ phủ này truyền thật mau. Bất quá như vậy cũng tốt, hắn thích người thông minh. Tạ An nếu dùng tốt, có thể tiếp tục bồi dưỡng, nhàn nhạt nói: " Dược liệu cứ để ở trong phòng ta."
" Vâng" Tạ An cung kính đáp, chỉ huy tiểu nhị trực tiếp đem dược liệu nâng đến bên trái góc tường.
Tạ Uẩn đếm ngân phiếu còn dư lại, còn khoảng ba ngàn bảy trăm lượng. Tiếp theo hắn lại kiểm tra sơ qua dược thảo, số lượng rất nhiều, trừ hạt giống ra, dược liệu đựng đầy ắp hết hai cái rương.
Tạ Uẩn vừa lòng gật gật đầu, Tạ An làm việc hiệu suất không tồi, dược liệu đầy đủ hết, ngân phiếu vừa khớp, không có đút riêng bỏ túi, rút ra bảy trăm lượng ngân phiếu. Tạ Uẩn quay qua đưa cho Tạ An: " Cầm đi, một trăm lượng thưởng cho ngươi, còn dư lại phải hầu hạ thiếu phu nhân cho thật tốt."
Tạ An vui mừng khôn xiết, thanh âm trở nên vang dội hơn: " Tạ thiếu gia."
Hắn còn chưa từng có nhiều tiền thưởng như vậy đâu, thiếu gia trước kia tuy rằng hào phóng, nhưng mà, lúc ấy thiếu gia không có tiền a. Bạc của thiếu gia, không phải bị phu nhân dụ lấy đi thì chính là dùng để lấy lòng Lý Nguyệt Liên. Lần này có thể được thưởng một trăm lượng, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.
Tạ Uẩn biết rõ đạo lý nếu muốn con ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ. Suy tư trong chốc lát, liền phân phó: " Ngươi đi chỗ quản sự nhìn xem, ta muốn kiếm một người tới, chú ý phải có phẩm tính tốt, tốt nhất là biết trù nghệ." ( trù nghệ: tài nấu ăn)
" Vâng, thiếu gia..."
Tạ An sau khi đáp ứng xong, chậm rì rì muốn động bước chân, há miệng muốn nói lại thôi. Lúc này hắn không nhanh mồm nhanh miệng như lúc sáng nữa, hắn bị chuyện thiếu gia đuổi người dọa sợ. Nhớ tới lúc trước mình vẫn luôn khuyên thiếu gia đi lấy lòng lão gia cùng với phu nhân, hiện tại nghĩ lại chỉ muốn tự vả miệng mình hai cái.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn, trong lòng có chút buồn cười, thản nhiên hỏi: " Còn có chuyện gì, nói."
Ánh mắt Tạ An sáng lên, vội vàng mở miệng: " Thiếu gia, ta có một biểu ca, hắn là song nhi, còn có trù nghệ, người lại thành thật, có thể cho hắn vào phủ làm việc không?"
Tạ Uẩn chần chờ một chút, hắn đối với song nhi ở thế giới này vẫn chưa thích ứng lắm, nghĩ nghĩ, lại hỏi: " Ta nhớ rõ, biểu ca của ngươi hình như đã đính hôn rồi, không cần ở nhà chờ được gả đi sao?" Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc ấy hắn còn thưởng cho Tạ An năm lượng bạc.
Tạ An có chút cảm động, còn có một chút kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện biểu ca mình đính hôn, thiếu gia vẫn còn nhớ rõ.
Đây có một cái hiểu lầm to lớn, nguyên chủ đã sớm hồn phi phách tán, Tạ Uẩn cũng là trong lúc sửa sang lại ký ức mới hiểu biết một chút. Dù sao, Tạ An sẽ hầu hạ ở bên cạnh hắn, hắn cũng muốn biết một chút tình huống. Bằng không làm sao có thể an tâm dùng người.
Tạ An mặt ủ mày ê nói: " Biểu ca từ hôn, nhà trai hiện giờ đã đến Nghiệp thành. Gã bám víu vào đại thiếu gia Hoàng gia, lên làm thân binh thị vệ, chướng mắt tiểu ca nhi ở nông thôn."
Tạ Uẩn khịt mũi coi thường, lại là một tên thấy lợi quên nghĩa. Nghiệp thành kỳ thật cũng chính là phủ thành, trong cảnh nội Tống quốc, trừ bỏ hoàng thành ra, phía dưới còn có châu thành, quận thành, phủ thành, huyện thành, kế tiếp mới là trấn, hương, thôn. Trấn Thanh Thạch của bọn họ thuộc quản hạt của Phạm huyện, Phạm huyện lại thuộc về Thanh thành, Thanh thành cùng với Nghiệp thành đều lệ thuộc vào Hành quận. Trêи Hành quận là Liên Châu thành, Liên Châu cùng với Vân Châu giống nhau, đều có Võ Vương tọa trấn ở đại thành. Cho nên, Tạ Tuyết mới có thể liều mạng không muốn sống mà leo giường. Phải biết, cho dù chỉ là thị thϊế͙p͙, Châu thành vẫn là địa phương mà mọi người luôn ao ước hướng tới.
Khóe môi Tạ Uẩn run rẩy, nhớ tới Tạ Tuyết, hắn cầm lòng không đặng nhớ tới đời trước của mình. Nhớ tới mấy mỗ pháo hôi trong truyền hình thường hay nói một câu " Ta là em vợ của người nào, người nào đó..."
Tạ Uẩn cho rằng, Tạ gia hiện tại chính là dạng nhân vật như vậy. Bất quá, những chuyện này hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn. Ở trong lòng Tạ Uẩn, chờ sau khi thân thể khôi phục lại, hắn chuẩn bị xuất môn một chút, xem thế giới bên ngoài rộng lớn dữ dội đến chừng nào, hắn càng muốn biết đỉnh phong võ giả là cái gì.
" Thiếu gia?" Tạ An thấy Tạ Uẩn không nói lời nào, trong lòng nhịn không được nôn nóng lên.
Tạ Uẩn liếc hắn một cái, gật đầu: " Chuyện này ta đáp ứng, tự ngươi đi tìm quản sự báo một tiếng đi. Bất quá, nếu xảy ra vấn đề gì, ta sẽ hỏi tội ngươi đó."
" Cám ơn thiếu gia." Trong lòng Tạ An nhẹ thở ra, lập tức vui vẻ ra mặt, vỗ ngực đảm bảo nói: " Thiếu gia, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Trù nghệ của biểu ca rất tốt, khẳng định có thể chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt."
Tạ Uẩn gật gật đầu, dựng phu ở cách vách, quả thật cần phải có song nhi chiếu cố, cười hỏi: " Hắn tên là gì?"
"Biểu ca tên là Lý Kỳ, thiếu gia nếu không thích, có thể sửa lại."
Tạ Uẩn lắc đầu cười khẽ, hắn không có hứng thú thay tên đổi họ của người khác, lại nói: " Các ngươi là anh em họ hàng, vừa lúc có thể chiếu ứng lẫn nhau. Mau kêu biểu ca của ngươi lại đây, về sau việc ở viện tử ta giao cho ngươi. Nếu muốn đi làm chuyện gì khác, trước hết phải đem việc nơi này xử lý cho tốt, thời gian còn lại ngươi có thể tùy ý."
" Tiểu nhân lĩnh mệnh." Tạ An mừng rỡ như điên, không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, không ngừng liên tục gật đầu.
Trong lòng Tạ Uẩn cũng hiểu được, hạ nhân nếu muốn có tiền đồ, cũng sẽ rút ra chút thời gian để tu luyện. Quản sự trong nhà, ai mà không có tu vi Võ Giả trở lên. Hắn cho Tạ An không gian, chính là khen thưởng lớn nhất với Tạ An. Những chủ tử khác chưa chắc đã cho phúc lợi này, vì loại phúc lợi này, Tạ An cũng sẽ không dễ dàng phản bội hắn.
" Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, nếu ta không gọi thì đừng tới phiền ta."
Tạ An cung kính lui ra, thuận tay đóng cửa lại, từ đầu chí cuối chưa hề nhắc tới đám người Tạ Nghĩa. Thẳng đến hôm nay, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, thiếu gia sau khi lượn qua quỷ môn quan một vòng, quả thật đã thay đổi rất nhiều, trở nên thích cười hơn, nhưng cũng trở nên lạnh nhạt hơn. Hắn có thể cảm giác được đáy mắt của thiếu gia mang theo một loại hờ hững, đặc biệt là sau chuyện đuổi người đi. Thiếu gia như vậy khiến cho trong lòng hắn sinh ra sợ hãi, nhưng ngoài ra còn có chút cao hứng. Bởi vì chỉ khi thiếu gia tự mình đứng lên, làm hạ nhân bên người thiếu gia, hắn mới có thể đi theo thơm lây.
Tạ An đi rồi, Tạ Uẩn lấy một viên hạt giống ra, thử vận hành dị năng tiến hành giục sinh.
Nhưng đáng tiếc, mãi đến khi hắn hao hết dị năng, hạt giống cũng chỉ nhú lên cái lá mầm nho nhỏ. Tạ Uẩn không nhịn được thở dài, tuy rằng đã sớm biết dị năng của mình không còn thừa bao nhiêu. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, hắn vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng. Đời trước cho dù là thời điểm mới kϊƈɦ phát dị năng, tình huống lúc đó so với bây giờ còn khá hơn nhiều.
Đời trước, lúc mạt thế vừa bùng nổ, Tạ Uẩn ra ngoài tìm thực vật, bất hạnh bị một cây mạn đằng cuốn vào một hốc cây dính đầy dịch nhầy nhụa. Khi đó, hắn cho rằng mình sắp chết rồi, không biết là tiềm lực bùng nổ hay nhân phẩm bùng nổ, đại não đã đau đến mất hết tư duy, chỉ dựa vào một cỗ ý niệm sống sót mãnh liệt. Không biết thế nào, nhưng sau khi hắn vừa khôi phục lại ý thức, dịch nhầy ở hốc cây không còn, trêи người hắn cũng không có vết thương. Đồng thời, hắn còn kϊƈɦ phát ra song hệ dị năng. Hơn nữa, lúc mới vừa kϊƈɦ phát dị năng, hắn đã có thể ủ chín các loại rau dưa và trái cây. Cũng dựa vào nó mà hắn cùng với cha mẹ ở nhà có thể vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất.
Chỉ là, lúc ấy hắn cũng không biết dị năng mình có bao nhiêu trân quý, hắn chỉ biết mình có một cảm giác rất cường liệt với thực vật. Tinh thần lực còn có thể phân biệt được thành phần của thực vật thực rõ ràng. Bằng vào một chút đặc thù, hắn được viện nghiên cứu tiếp nhận, thẳng đến khi dị năng tiến giai lên cấp ba. Lúc này Tạ Uẩn mới phát hiện, tinh thần lực của hắn không những có thể phân tích được thành phần thực vật, thậm chí còn có thể chiết xuất ra tinh hoa thực vật, sau đó dùng dị năng hệ Mộc tiến hành dung hợp. Hắn có thể đem vài loại thực vật khác nhau, dung hợp lại tạo ra một loại thực vật mới, từ đó về sau, địa vị của hắn ở căn cứ mới chân chính phát sinh thay đổi.
Đương nhiên, trước mắt mà nói, cái đó không phải là quan trọng nhất, cái quá trình kϊƈɦ phát dị năng là khả ngộ bất khả cầu, trong đó có bao nhiêu mạo hiểm cũng chỉ có mình Tạ Uẩn mới biết được.
Điều quan trọng nhất hiện tại là dị năng của hắn căn bản không đủ dùng. Luyện chế gien dịch cấp thấp, ít nhất cũng phải có tám mươi chín loại dược liệu. Mà lúc này dị năng của hắn, ngay cả thúc giục một viên hạt giống còn không được, càng đừng nói chiết xuất ra tinh hoa thực vật.
Tạ Uẩn có chút phát sầu, dị năng hắn không đủ. Nếu muốn luyện chế gien dịch, vậy phải đợi tới khi nào đây, hắn không muốn phải vác cái thân thể mập mạp nặng nề này hoài đâu.
Hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ một chút, Tạ Uẩn bắt đầu nhắm mắt trầm tư. Hắn nhớ rõ nguyên chủ vì học tập dược tề, đã từng mua một cái dược lò. Phương pháp luyện dược của thế giới này, hắn có lẽ nên tham khảo thêm một chút.
Tạ Uẩn nói là làm, lập tức chạy đi tìm dược lò, thuận tiện còn đem sách vở nguyên chủ cất chứa lấy ra xem, càng xem hắn càng cảm thấy luyện dược cùng với chiết xuất tinh hoa thực vật kỳ thực khác biệt cũng không lớn. Luyện dược dựa vào hỏa lò rèn luyện dược lực, còn chiết xuất tinh hoa thì dựa vào tinh thần lực.
Tạ Uẩn có chút cảm kϊƈɦ ký ức của nguyên chủ, những sách vở này nguyên chủ đã xem qua rất nhiều, hiện giờ hắn chỉ cần hồi tưởng một chút là rất nhiều tri thức đều hiện ra trong óc.
Tạ Uẩn tìm ra một phương thuốc đơn giản, luyện chế thối thể dịch cấp thấp, đây là loại dược tề thường dùng để trùng kϊƈɦ vào tứ tinh Võ Đồ.
Võ giả, mỗi một giai đoạn được chia làm cửu trọng, trong đó, tứ trọng cùng với thất trọng là một cái bậc cửa, người có tư chất tốt có thể thuận lợi thông qua, người có tư chất kém thì cần phải có dược tề thối thể. Tu vi hiện tại của nguyên chủ, phần lớn là dựa vào dược tề để tăng lên.
Tạ Uẩn thu liễm tâm trạng, hắn cần phải lựa chọn ra dược liệu cần thiết trước tiên, sau đó lại lấy một tờ Tụ Hỏa Phù ra, đây là nguyên chủ từng cất chứa.
Luyện chế dược tề trừ dược lò ra, quan trọng nhất chính là lửa. Thông thường dược tề sư chân chính đều hay sử dụng Tụ Hỏa Thạch. Đây là một loại trận pháp được khắc chế trêи cục đá. Một viên Tụ Hỏa Thạch có thể sử dụng một năm, lại còn dễ dàng mang theo, hỏa lực khống chế cũng tương đối mạnh. Chỉ là, loại đá này rất sang quý, trừ những dược tề sư được công hội dược sư kiểm tra đo lường ra, người bình thường căn bản không thể dùng nổi.
Kế đó là dùng Tụ Hỏa Phù. Công hiệu của nó cũng giống như Tụ Hỏa Thạch, khác nhau ở chỗ năng lượng trong lá bùa rất ít. Tụ Hỏa Phù hạ phẩm chỉ có thể sử dụng một lần, Tụ Hỏa Phù trung phẩm có thể sử dụng năm lần, Tụ Hỏa Phù thượng phẩm có thể sử dụng mười lần. Đa số người có tiền một chút đều sẽ lựa chọn sử dụng Tụ Hỏa Phù.
Cái tiếp theo là địa hỏa, trong giới dược tề sư. Có một số ít dược tề sư không có tiền mua lá bùa hoặc vẫn còn là dược tề học đồ, bọn họ mới sử dụng địa hỏa. Dù sao, sử dụng Địa Hỏa cũng không quá thuận thiện, nó chỉ có thể cố định ở một nơi, tỷ như ở trấn Thanh Thạch có một hỏa phòng chuyên môn luyện dược, tiêu phí cũng rất rẻ.
Cái cuối cùng là dị hỏa, dị hỏa là hỏa chủng do linh lực thiên địa dựng ɖu͙ƈ ra, số lượng vô cùng hiếm. Ngay cả đan sư còn muốn tranh giành bể đầu chứ huống chi là dược tề sư.
Về phần đan sư, tu vi phải đạt tới Võ Hồn trở lên, mới có thể trở thành Đan Sư. Trong cơ thể đan sư đều có chân hỏa. Mấy cái vật phẩm luyện khí linh tinh như tụ Hỏa Thạch, Tụ Hỏa Phù,...Đều là cho dược tề sư tu vi thấp sử dụng.
Tạ An từ bên ngoài trở về, cả người đều thấy ʍôиɠ lung, cái gì, ngươi nói cái gì? Thiếu gia chọc giận khiến phu nhân khóc, còn đoạt bạc của phu nhân, không có khả năng đi.
Cái gì? Thiếu gia thế mà đuổi người hầu hạ bên người, đây là có chuyện gì?
Tạ An cảm thấy đại não của mình sắp không theo kịp tư duy, thiếu gia hành sự từ khi nào mà trở nên sạch sẽ lưu loát như vậy.
Lại lần nữa đứng trước mặt Tạ Uẩn, Tạ An có chút khác trước, từng lời nói cử chỉ đều nhiều thêm một chút cẩn thận, thiếu đi một phần tùy ý, thái độ cũng trở nên cung kính hơn: " Thiếu gia, đây là ngân phiếu còn dư lại, dược liệu đã mua trở lại, ngài xem đặt ở nơi nào?"
Tạ Uẩn nhướng mày, nhìn dáng vẻ này của Tạ An xem ra tin tức ở Tạ phủ này truyền thật mau. Bất quá như vậy cũng tốt, hắn thích người thông minh. Tạ An nếu dùng tốt, có thể tiếp tục bồi dưỡng, nhàn nhạt nói: " Dược liệu cứ để ở trong phòng ta."
" Vâng" Tạ An cung kính đáp, chỉ huy tiểu nhị trực tiếp đem dược liệu nâng đến bên trái góc tường.
Tạ Uẩn đếm ngân phiếu còn dư lại, còn khoảng ba ngàn bảy trăm lượng. Tiếp theo hắn lại kiểm tra sơ qua dược thảo, số lượng rất nhiều, trừ hạt giống ra, dược liệu đựng đầy ắp hết hai cái rương.
Tạ Uẩn vừa lòng gật gật đầu, Tạ An làm việc hiệu suất không tồi, dược liệu đầy đủ hết, ngân phiếu vừa khớp, không có đút riêng bỏ túi, rút ra bảy trăm lượng ngân phiếu. Tạ Uẩn quay qua đưa cho Tạ An: " Cầm đi, một trăm lượng thưởng cho ngươi, còn dư lại phải hầu hạ thiếu phu nhân cho thật tốt."
Tạ An vui mừng khôn xiết, thanh âm trở nên vang dội hơn: " Tạ thiếu gia."
Hắn còn chưa từng có nhiều tiền thưởng như vậy đâu, thiếu gia trước kia tuy rằng hào phóng, nhưng mà, lúc ấy thiếu gia không có tiền a. Bạc của thiếu gia, không phải bị phu nhân dụ lấy đi thì chính là dùng để lấy lòng Lý Nguyệt Liên. Lần này có thể được thưởng một trăm lượng, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.
Tạ Uẩn biết rõ đạo lý nếu muốn con ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ. Suy tư trong chốc lát, liền phân phó: " Ngươi đi chỗ quản sự nhìn xem, ta muốn kiếm một người tới, chú ý phải có phẩm tính tốt, tốt nhất là biết trù nghệ." ( trù nghệ: tài nấu ăn)
" Vâng, thiếu gia..."
Tạ An sau khi đáp ứng xong, chậm rì rì muốn động bước chân, há miệng muốn nói lại thôi. Lúc này hắn không nhanh mồm nhanh miệng như lúc sáng nữa, hắn bị chuyện thiếu gia đuổi người dọa sợ. Nhớ tới lúc trước mình vẫn luôn khuyên thiếu gia đi lấy lòng lão gia cùng với phu nhân, hiện tại nghĩ lại chỉ muốn tự vả miệng mình hai cái.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn, trong lòng có chút buồn cười, thản nhiên hỏi: " Còn có chuyện gì, nói."
Ánh mắt Tạ An sáng lên, vội vàng mở miệng: " Thiếu gia, ta có một biểu ca, hắn là song nhi, còn có trù nghệ, người lại thành thật, có thể cho hắn vào phủ làm việc không?"
Tạ Uẩn chần chờ một chút, hắn đối với song nhi ở thế giới này vẫn chưa thích ứng lắm, nghĩ nghĩ, lại hỏi: " Ta nhớ rõ, biểu ca của ngươi hình như đã đính hôn rồi, không cần ở nhà chờ được gả đi sao?" Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc ấy hắn còn thưởng cho Tạ An năm lượng bạc.
Tạ An có chút cảm động, còn có một chút kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện biểu ca mình đính hôn, thiếu gia vẫn còn nhớ rõ.
Đây có một cái hiểu lầm to lớn, nguyên chủ đã sớm hồn phi phách tán, Tạ Uẩn cũng là trong lúc sửa sang lại ký ức mới hiểu biết một chút. Dù sao, Tạ An sẽ hầu hạ ở bên cạnh hắn, hắn cũng muốn biết một chút tình huống. Bằng không làm sao có thể an tâm dùng người.
Tạ An mặt ủ mày ê nói: " Biểu ca từ hôn, nhà trai hiện giờ đã đến Nghiệp thành. Gã bám víu vào đại thiếu gia Hoàng gia, lên làm thân binh thị vệ, chướng mắt tiểu ca nhi ở nông thôn."
Tạ Uẩn khịt mũi coi thường, lại là một tên thấy lợi quên nghĩa. Nghiệp thành kỳ thật cũng chính là phủ thành, trong cảnh nội Tống quốc, trừ bỏ hoàng thành ra, phía dưới còn có châu thành, quận thành, phủ thành, huyện thành, kế tiếp mới là trấn, hương, thôn. Trấn Thanh Thạch của bọn họ thuộc quản hạt của Phạm huyện, Phạm huyện lại thuộc về Thanh thành, Thanh thành cùng với Nghiệp thành đều lệ thuộc vào Hành quận. Trêи Hành quận là Liên Châu thành, Liên Châu cùng với Vân Châu giống nhau, đều có Võ Vương tọa trấn ở đại thành. Cho nên, Tạ Tuyết mới có thể liều mạng không muốn sống mà leo giường. Phải biết, cho dù chỉ là thị thϊế͙p͙, Châu thành vẫn là địa phương mà mọi người luôn ao ước hướng tới.
Khóe môi Tạ Uẩn run rẩy, nhớ tới Tạ Tuyết, hắn cầm lòng không đặng nhớ tới đời trước của mình. Nhớ tới mấy mỗ pháo hôi trong truyền hình thường hay nói một câu " Ta là em vợ của người nào, người nào đó..."
Tạ Uẩn cho rằng, Tạ gia hiện tại chính là dạng nhân vật như vậy. Bất quá, những chuyện này hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn. Ở trong lòng Tạ Uẩn, chờ sau khi thân thể khôi phục lại, hắn chuẩn bị xuất môn một chút, xem thế giới bên ngoài rộng lớn dữ dội đến chừng nào, hắn càng muốn biết đỉnh phong võ giả là cái gì.
" Thiếu gia?" Tạ An thấy Tạ Uẩn không nói lời nào, trong lòng nhịn không được nôn nóng lên.
Tạ Uẩn liếc hắn một cái, gật đầu: " Chuyện này ta đáp ứng, tự ngươi đi tìm quản sự báo một tiếng đi. Bất quá, nếu xảy ra vấn đề gì, ta sẽ hỏi tội ngươi đó."
" Cám ơn thiếu gia." Trong lòng Tạ An nhẹ thở ra, lập tức vui vẻ ra mặt, vỗ ngực đảm bảo nói: " Thiếu gia, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Trù nghệ của biểu ca rất tốt, khẳng định có thể chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt."
Tạ Uẩn gật gật đầu, dựng phu ở cách vách, quả thật cần phải có song nhi chiếu cố, cười hỏi: " Hắn tên là gì?"
"Biểu ca tên là Lý Kỳ, thiếu gia nếu không thích, có thể sửa lại."
Tạ Uẩn lắc đầu cười khẽ, hắn không có hứng thú thay tên đổi họ của người khác, lại nói: " Các ngươi là anh em họ hàng, vừa lúc có thể chiếu ứng lẫn nhau. Mau kêu biểu ca của ngươi lại đây, về sau việc ở viện tử ta giao cho ngươi. Nếu muốn đi làm chuyện gì khác, trước hết phải đem việc nơi này xử lý cho tốt, thời gian còn lại ngươi có thể tùy ý."
" Tiểu nhân lĩnh mệnh." Tạ An mừng rỡ như điên, không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, không ngừng liên tục gật đầu.
Trong lòng Tạ Uẩn cũng hiểu được, hạ nhân nếu muốn có tiền đồ, cũng sẽ rút ra chút thời gian để tu luyện. Quản sự trong nhà, ai mà không có tu vi Võ Giả trở lên. Hắn cho Tạ An không gian, chính là khen thưởng lớn nhất với Tạ An. Những chủ tử khác chưa chắc đã cho phúc lợi này, vì loại phúc lợi này, Tạ An cũng sẽ không dễ dàng phản bội hắn.
" Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, nếu ta không gọi thì đừng tới phiền ta."
Tạ An cung kính lui ra, thuận tay đóng cửa lại, từ đầu chí cuối chưa hề nhắc tới đám người Tạ Nghĩa. Thẳng đến hôm nay, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, thiếu gia sau khi lượn qua quỷ môn quan một vòng, quả thật đã thay đổi rất nhiều, trở nên thích cười hơn, nhưng cũng trở nên lạnh nhạt hơn. Hắn có thể cảm giác được đáy mắt của thiếu gia mang theo một loại hờ hững, đặc biệt là sau chuyện đuổi người đi. Thiếu gia như vậy khiến cho trong lòng hắn sinh ra sợ hãi, nhưng ngoài ra còn có chút cao hứng. Bởi vì chỉ khi thiếu gia tự mình đứng lên, làm hạ nhân bên người thiếu gia, hắn mới có thể đi theo thơm lây.
Tạ An đi rồi, Tạ Uẩn lấy một viên hạt giống ra, thử vận hành dị năng tiến hành giục sinh.
Nhưng đáng tiếc, mãi đến khi hắn hao hết dị năng, hạt giống cũng chỉ nhú lên cái lá mầm nho nhỏ. Tạ Uẩn không nhịn được thở dài, tuy rằng đã sớm biết dị năng của mình không còn thừa bao nhiêu. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, hắn vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng. Đời trước cho dù là thời điểm mới kϊƈɦ phát dị năng, tình huống lúc đó so với bây giờ còn khá hơn nhiều.
Đời trước, lúc mạt thế vừa bùng nổ, Tạ Uẩn ra ngoài tìm thực vật, bất hạnh bị một cây mạn đằng cuốn vào một hốc cây dính đầy dịch nhầy nhụa. Khi đó, hắn cho rằng mình sắp chết rồi, không biết là tiềm lực bùng nổ hay nhân phẩm bùng nổ, đại não đã đau đến mất hết tư duy, chỉ dựa vào một cỗ ý niệm sống sót mãnh liệt. Không biết thế nào, nhưng sau khi hắn vừa khôi phục lại ý thức, dịch nhầy ở hốc cây không còn, trêи người hắn cũng không có vết thương. Đồng thời, hắn còn kϊƈɦ phát ra song hệ dị năng. Hơn nữa, lúc mới vừa kϊƈɦ phát dị năng, hắn đã có thể ủ chín các loại rau dưa và trái cây. Cũng dựa vào nó mà hắn cùng với cha mẹ ở nhà có thể vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất.
Chỉ là, lúc ấy hắn cũng không biết dị năng mình có bao nhiêu trân quý, hắn chỉ biết mình có một cảm giác rất cường liệt với thực vật. Tinh thần lực còn có thể phân biệt được thành phần của thực vật thực rõ ràng. Bằng vào một chút đặc thù, hắn được viện nghiên cứu tiếp nhận, thẳng đến khi dị năng tiến giai lên cấp ba. Lúc này Tạ Uẩn mới phát hiện, tinh thần lực của hắn không những có thể phân tích được thành phần thực vật, thậm chí còn có thể chiết xuất ra tinh hoa thực vật, sau đó dùng dị năng hệ Mộc tiến hành dung hợp. Hắn có thể đem vài loại thực vật khác nhau, dung hợp lại tạo ra một loại thực vật mới, từ đó về sau, địa vị của hắn ở căn cứ mới chân chính phát sinh thay đổi.
Đương nhiên, trước mắt mà nói, cái đó không phải là quan trọng nhất, cái quá trình kϊƈɦ phát dị năng là khả ngộ bất khả cầu, trong đó có bao nhiêu mạo hiểm cũng chỉ có mình Tạ Uẩn mới biết được.
Điều quan trọng nhất hiện tại là dị năng của hắn căn bản không đủ dùng. Luyện chế gien dịch cấp thấp, ít nhất cũng phải có tám mươi chín loại dược liệu. Mà lúc này dị năng của hắn, ngay cả thúc giục một viên hạt giống còn không được, càng đừng nói chiết xuất ra tinh hoa thực vật.
Tạ Uẩn có chút phát sầu, dị năng hắn không đủ. Nếu muốn luyện chế gien dịch, vậy phải đợi tới khi nào đây, hắn không muốn phải vác cái thân thể mập mạp nặng nề này hoài đâu.
Hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ một chút, Tạ Uẩn bắt đầu nhắm mắt trầm tư. Hắn nhớ rõ nguyên chủ vì học tập dược tề, đã từng mua một cái dược lò. Phương pháp luyện dược của thế giới này, hắn có lẽ nên tham khảo thêm một chút.
Tạ Uẩn nói là làm, lập tức chạy đi tìm dược lò, thuận tiện còn đem sách vở nguyên chủ cất chứa lấy ra xem, càng xem hắn càng cảm thấy luyện dược cùng với chiết xuất tinh hoa thực vật kỳ thực khác biệt cũng không lớn. Luyện dược dựa vào hỏa lò rèn luyện dược lực, còn chiết xuất tinh hoa thì dựa vào tinh thần lực.
Tạ Uẩn có chút cảm kϊƈɦ ký ức của nguyên chủ, những sách vở này nguyên chủ đã xem qua rất nhiều, hiện giờ hắn chỉ cần hồi tưởng một chút là rất nhiều tri thức đều hiện ra trong óc.
Tạ Uẩn tìm ra một phương thuốc đơn giản, luyện chế thối thể dịch cấp thấp, đây là loại dược tề thường dùng để trùng kϊƈɦ vào tứ tinh Võ Đồ.
Võ giả, mỗi một giai đoạn được chia làm cửu trọng, trong đó, tứ trọng cùng với thất trọng là một cái bậc cửa, người có tư chất tốt có thể thuận lợi thông qua, người có tư chất kém thì cần phải có dược tề thối thể. Tu vi hiện tại của nguyên chủ, phần lớn là dựa vào dược tề để tăng lên.
Tạ Uẩn thu liễm tâm trạng, hắn cần phải lựa chọn ra dược liệu cần thiết trước tiên, sau đó lại lấy một tờ Tụ Hỏa Phù ra, đây là nguyên chủ từng cất chứa.
Luyện chế dược tề trừ dược lò ra, quan trọng nhất chính là lửa. Thông thường dược tề sư chân chính đều hay sử dụng Tụ Hỏa Thạch. Đây là một loại trận pháp được khắc chế trêи cục đá. Một viên Tụ Hỏa Thạch có thể sử dụng một năm, lại còn dễ dàng mang theo, hỏa lực khống chế cũng tương đối mạnh. Chỉ là, loại đá này rất sang quý, trừ những dược tề sư được công hội dược sư kiểm tra đo lường ra, người bình thường căn bản không thể dùng nổi.
Kế đó là dùng Tụ Hỏa Phù. Công hiệu của nó cũng giống như Tụ Hỏa Thạch, khác nhau ở chỗ năng lượng trong lá bùa rất ít. Tụ Hỏa Phù hạ phẩm chỉ có thể sử dụng một lần, Tụ Hỏa Phù trung phẩm có thể sử dụng năm lần, Tụ Hỏa Phù thượng phẩm có thể sử dụng mười lần. Đa số người có tiền một chút đều sẽ lựa chọn sử dụng Tụ Hỏa Phù.
Cái tiếp theo là địa hỏa, trong giới dược tề sư. Có một số ít dược tề sư không có tiền mua lá bùa hoặc vẫn còn là dược tề học đồ, bọn họ mới sử dụng địa hỏa. Dù sao, sử dụng Địa Hỏa cũng không quá thuận thiện, nó chỉ có thể cố định ở một nơi, tỷ như ở trấn Thanh Thạch có một hỏa phòng chuyên môn luyện dược, tiêu phí cũng rất rẻ.
Cái cuối cùng là dị hỏa, dị hỏa là hỏa chủng do linh lực thiên địa dựng ɖu͙ƈ ra, số lượng vô cùng hiếm. Ngay cả đan sư còn muốn tranh giành bể đầu chứ huống chi là dược tề sư.
Về phần đan sư, tu vi phải đạt tới Võ Hồn trở lên, mới có thể trở thành Đan Sư. Trong cơ thể đan sư đều có chân hỏa. Mấy cái vật phẩm luyện khí linh tinh như tụ Hỏa Thạch, Tụ Hỏa Phù,...Đều là cho dược tề sư tu vi thấp sử dụng.
Bình luận truyện