Chương 3
Tiêu Nhân nhất thời không dám cử động, đợi một hồi, không thấy có động tĩnh nào khác mới nương theo ánh trăng tới gần dòm bóng đen kia.
Đến gần, chỉ nghe mùi máu tươi nồng nặc.
Có máu, nhìn qua thấy giống người.
Tiêu Nhân an tâm một chút, may, không phải sơn tinh quỷ quái gì, thực tình thì ngày xưa hắn không hề sợ mấy thứ như ma quỷ, chẳng qua bị thiên đạo hốt một lần, hắn ngộ ra trên đời này còn nhiều chuyện kỳ lạ chưa thể lý giải, không phải không có, chỉ là chưa gặp mà thôi.
Yêu quái thì hắn bó tay, nhưng là người, hắn không sợ.
Tiêu Nhân kéo người áo đen vào gian nhà nát của mình, khơi lên đống lửa trong chậu sứ vỡ.
Búi tóc của người nọ đã rối tung, tóc tai rơi rớt, khắp người toàn là máu, trên khuôn mặt là thần sắc thống khổ.
Nương ánh lửa quan sát khuôn mặt y, Tiêu Nhân ngẩn ra, tiếp đó bùng lên lửa hận, hận không thể nhào tới hủy luôn khuôn mặt người nọ.
Khuôn mặt người nọ vì đau đớn mà nhăn lại, nhưng phong thái của y vẫn vẹn nguyên, không bị lấp đi.
Trầm tĩnh như thần.
Tiêu Nhân không khỏi nhớ tới mấy chữ hình dung Hoàng Dược Sư, đến hôm nay hắn đã nhìn thấy tận mắt.
Rồi lại mơ màng, vô thức liên tưởng tới các phiên bản Hoàng Dược Sư...
"Khụ khụ!" tự mình làm mình sặc.
GATO mỹ nam, Tiêu Nhân xuống tay không nhẹ, sảng khoái phi thường lột xuống y phục trên người y.
Khi tháo vạt áo y, Tiêu Nhân cau mày. Trên thân y có một vết thương chạy dài từ ngực xuống bụng, máu còn tuôn như suối. Nếu không thể cầm máu, y chết chắc.
Tiêu Nhân nhìn chằm chằm miệng vết thương rộng toác.
Nếu người này cứ thế chết đi, Thiên đạo chắc không tính lên đầu hắn đâu, ha?
Làm sao bây giờ? Hắn không dám bỏ mặc y sống hay chết bỏ. Bởi vì hắn không phải là không thể cứu y.
Viên hồi nguyên đan trị giá 1000 điểm nhân phẩm mới rút được ban nãy kia, lúc hắn cầm đến tay liền biết được công dụng — khôi phục nội lực, hồi phục nguyên khí, lại có năng lực chữa thương.
Nếu hắn bỏ mặc y, thiên đạo phán là hắn thấy chết không cứu, trừ nhân phẩm vân vân, bằng vào mấy chục điểm nhân phẩm hiện giờ, đảm bảo hắn có một suất tốc hành về chỗ thiên đạo báo danh lần nữa.
"1000 điểm nhân phẩm của ta, ta phải đun bao nhiêu là nước, chẻ bao nhiêu là củi đó!" Tiêu Nhân u oán lấy bình sứ ra.
Hắn rút nắp bình, một luồng hương thơm ngát trào ra.
"Quách Thị Phắc! Thần cmn kỳ?" Tiêu Nhân kinh ngạc nhìn cái bình sứ nhỏ: "Đúng là hàng của thiên đạo."
Hắn tắc lưỡi khen, trút viên thuốc trong bình sứ lên tay.
Trong ánh lửa, sắc đỏ của hoàn thuốc thơm ngát phản chiếu trong mắt Tiêu Nhân.
"Hừ, tiện nghi cho tên tiểu tử nhà ngươi." Tiêu Nhân cầm hoàn thuốc, định mở miệng người nọ.
Bất chợt, hắn ngừng tay, cúi đầu, không cam lòng ngó kẻ cái gì cũng không hay biết kia, đồng tử đảo đảo, cất tiếng cười hắc hắc xấu xa.
Hắn đưa hồi nguyên đan lên miệng mình, nói: "Ta không thể cứ đem cho không nhà ngươi, ta nếm thử trước đã."
Nói xong, hắn lè lưỡi liếm một cái.
Dược hiệu hồi nguyên đan thần kỳ vô cùng, vào miệng liền tan, hắn vừa liếm một cái liền mềm nhũn.
Tiêu Nhân hết hồn, không quan tâm mùi vị nó thế nào nữa, chỉ gấp gáp bóp miệng nam tử, nhét đống mềm mềm kia vào miệng y.
"Phù— May mắn, may mắn." Tiêu Nhân vỗ vỗ lồng ngực mình.
Hắn không sợ không cứu được người nọ, chỉ sợ thiên đạo chơi chết chính mình.
Hoàn thuốc nuốt xuống, điểm nhân phẩm nhờ hành thiện rốt cuộc cũng nhảy lên.
Không nhiều không ít, cho đúng 1000, vừa đủ bù viên hồi nguyên đan.
Tiêu Nhân vừa lòng, không lỗ.
"Phải xử lý vết thương của ngươi, không lại lãng phí thuốc của ta." Tiêu Nhân nhìn chỗ miệng vết thương.
Tiêu Nhân không chút khách khí lột áo nam tử nọ.
Người xưa, bất kể là lạnh hay nóng, đều mặc một lớp trung y, tất nhiên đó là nói người có tiền, những kẻ cơm không đủ no, áo không đủ mặc không nằm trong phạm trù trên.
Lúc này Tiêu Nhân cởi trung y của nam tử, xé thành dây vải quấn quanh miệng vết thương cho y.
"Tốt xấu gì cũng cầm máu." Tiêu Nhân lau mồ hôi trán.
Viên hồi nguyên đan dược hiệu thực sự phi phàm, nuốt xuống chẳng mấy chốc sau năng lực tự đông máu của nam tử đã phát huy, máu dần ngừng chảy.
"Giờ ngươi có chết cũng không tính lên đầu ta đi." Tiêu Nhân lẩm bẩm một mình, "Cứ thế cầm máu, đây là nguyên lý gì chứ? Không khoa học."
Tiêu Nhân nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu mới giật mình, không khỏi cười thầm mình đúng là ngớ ngẩn, khi không đi bàn chuyện khoa học với thiên đạo, đúng trẻ trâu.
Viên hồi nguyên đan thực không tệ, sau này có cơ hội lại lấy một viên dùng bảo mệnh. Hắn nghĩ thầm.
Rồi, hắn gọi hệ thống trong đầu, lại phát hiện mục rút thưởng tối thui.
"Thế này là thế nào?" Đầu hắn hiện dấu hỏi to tướng.
Tới khi cẩn thận xem lại, mới phát hiện bên trái dòng chữ màu xám có một thanh nho nhỏ có màu.
Hắn khó hiểu nhìn cả nửa ngày, mới phát hiện cái thanh nọ dường như dài ra thêm một chút.
Hiểu! Đại khái đây là thanh tiến độ, chắc sau mỗi lần rút thưởng sẽ có một khoảng thời gian chờ.
"Chẳng biết cần chờ bao lâu." Tiêu Nhân thả lỏng tinh thần.
Tinh thần vừa thả lỏng, hắn liên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Gian nhà vốn không có giường, trước đây, hắn cũng chỉ vác cánh cửa vào, kê thêm mấy viên gạch, làm thành chiếc giường tạm. Giờ người kia đã chiếm mất giường, hắn chỉ có thể cuộn mình chỗ chân tường mà ngủ.
Thời gian cứ chậm chạp trôi, sắc trời dần xanh, đã tang tảng sáng.
Lông mi nam tử trên giường giật giật, rồi y mở bừng mắt. Nháy mắt sau, y đã ngồi bật dậy, lại vì vết thương đau nhói lên mà cau mày. Mím đôi môi nhợt nhạt, y cảnh giác quan sát chung quanh.
Sắc trời nhập nhoạng sáng, nam tử nhận ra có lẽ mình được người cứu.
Thoáng thả lỏng, nam tử kiểm tra thân thể mình một phen, lại phát hiện mình đã khỏe lên quá nửa, chuyện này đúng là không tưởng.
Thương thế nghiêm trọng nhất trên người y không phải là vết thương to tướng ngoài da mà là nội tạng bị nội lực đả thương.
Tiêu Nhân không biết lấy một chút y lý, căn bản không biết y bị nội thương ngiêm trọng, chấn thương khắp lục phủ ngũ tạng.
Nhưng ngủ một giấc, thức dậy, nội thương trong cơ thể y đã gần như khỏi hẳn, ngay cả kinh mạch vốn dĩ phải cẩn thận an dưỡng vài tháng cũng đã hồi phục hoàn toàn.
Thực khó lòng tưởng tượng.
Y đặc biệt quan sát người duy nhất trong khu viện này.
Là người này cứu y sao?
Nam tử đứng lên đi tới trước mặt người nọ, nhanh tay điểm thụy huyệt của hắn.
Y quan sát người nọ, hắn vẫn chưa thể gọi là nam nhân, trên khuôn mặt hãy còn vẻ ngây thơ chưa trưởng thành.
Y đánh giá người nọ, một kẻ trông như tiểu tư tiểu thương, hai tay áo hắn còn vết rách.
Người như vậy sao có thể chữa trị cho y?
Ánh mắt y chợt dừng lại, bên người thiếu niên có một bình sứ trắng nhỏ bị vứt lăn lóc. Y nhặt lên xem, mở miệng bình, một làn hương tràn ra. Ngửi thấy mùi hương này, sắc mặt hắn chợt biến, chỉ nghe mùi đã biết đây là thánh dược chữa thương.
Có quá nhiều điểm bất thường, một người không có chút võ công lại dùng thánh dược chữa thương cứu y.
Lẽ nào đây lại là một âm mưu nhằm vào y?
Y lập tức lắc đầu, không ai lại đem thánh dược tới gài bẫy y, không có lời.
Y cẩn thận xem xét bình sứ trên tay, càng nhìn càng kỳ quái, chiếc bình rất nhỏ, men sứ trắng muốt, tinh xảo như ngọc, là đồ sứ thượng đẳng, giá trị không nhỏ. Có món đồ sứ này tất không cần sống trong khu tiểu viện cũ nát đến vậy.
Cứu y chắc chắn phải là một người khác!
Nam tử kết luận.
Y xem xét bốn phía, lại không sao nhìn thấy dấu vết của ai khác.
"Chắc là một cao nhân." Nam tử nghĩ thầm, "Người nọ không lưu lại, chắc là không muốn ta đền ơn, hoặc bởi có chuyện gì đó khác. Bất kể thế nào, ơn cứu mạng lần này, ta nhất định ghi nhớ, chờ ngày sau báo đáp."
"Thiếu niên này đã ở đây, hẳn là biết được tin tức của cao nhân. Nhưng lúc này tình cảnh ta còn nguy hiểm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là đi làm chuyện cần làm trước đã."
Quyết định rồi, nam tử nhặt ngoại y mặc vào, lấy túi gấm giấu bên trong, cầm ra bảy tám lá vàng đặt vào tay thiếu niên, dùng ngón tay viết lên mặt đất mấy chữ: "Mau chóng rời khỏi đây."
Y đứng trước mặt thiếu niên, cẩn thận nhìn khuôn mặt thiếu niên, ghi nhớ thật kỹ.
Mảy rậm, mũi thẳng, môi dày, vành tai phật, khuôn mặt đoan chính.
"Chờ ta thoát hiểm sẽ đi tìm ngươi hỏi thăm tin tức ân nhân, hi vọng ngươi còn sống tới khi đó."
Dọn sạch vết máu, nam tử dùng khinh công, phiêu nhiên đi khuất.
Bình luận truyện