Chương 38
Lông tóc toàn thân Tiêu Nhân dường như dựng đứng.
Hắn nuốt ực ngụm nước bọt, nếu không phải đang ở cổ đại, hắn đã dứt khoát giơ tay đầu hàng, không biết người ở thời đại này có ưu đãi gì cho tù binh hay không.
"Đại ca, huynh muốn làm gì? Có gì từ từ nói, cái vũ khí này nguy hiểm..." – Lại còn để ở vị trí này, hắn có thể mường tượng được cả cơn đau lúc thanh chủy thủ bén nhọn cứa vào da.
"Ngậm miệng!" – Nam nhân quát khẽ một tiếng, chủy thủ trong tay nhẹ nghiêng.
Tiêu Nhân nghe đau nhói, cần cổ lập tức có dòng máu âm ẩm chảy xuống. Cái định mệnh, đúng là đồ tàn nhẫn!
Tiêu Nhân không dám hó hé nữa.
"Đi!" – nam nhân đẩy hắn đi vào chỗ khe núi.
Tiêu Nhân bị đẩy vào trong khe núi. Nói là khe núi kỳ thực chỗ này chỉ là một khoảng đất trũng hẹp giữa hai sườn núi, nhỏ thì đúng là nhỏ, nhưng lại kín đáo vô cùng.
Chỗ này có cây cối um tùm che khuất, đi trên đường căn bản không nhìn thấy được bên trong.
Lực tay nam nhân nọ cực lớn, hắn túm cái bách nạp bao trên lưng Tiêu Nhân, sờ sờ, chửi một tiếng xui xẻo, vứt xuống đất, rồi giật thanh Khi Sương kiếm bên hông Tiêu Nhân ném ra xa.
Có lẽ đã thấy an toàn, nam nhân thả Tiêu Nhân ra, vung chủy thủ: "Cởϊ qυầи áo!"
"Hả?" – Tiêu Nhân trợn trừng hai mắt.
"Bớt lôi thôi! Mau cởi ra cho gia gia!" – Nam nhân nói với vẻ nguy hiểm.
Nam nhân này có vẻ đẹp nữ khí, khuôn mặt phong lưu, lúc này hắn trưng ra bộ mặt hung tợn, thân mặc một bộ kình trang màu xám, bộ dạch chật vật, miệng vết thương còn ứa máu, y phục cũng bị cành cây đá núi làm rách mấy chỗ.
Khuôn mặt Tiêu Nhân tái mét.
"Đại ca, cướp tài thì được, chứ cướp sắc..." – sắc mặt Tiêu Nhân khó coi, hắn quanh co.
"Cút! Lão tử trước giờ không cướp sắc bọn đực!" – nam nhân nghe Tiêu Nhân nói mà lợm giọng như vừa nuốt một con ruồi – "Mau cởi! Lão tử mượn y phục ngươi dùng chút!"
Không phải cướp sắc thì tốt rồi. Tiêu Nhân thầm thở ra một hơi, hai tay không dám qua loa mà bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Theo ý tứ câu mới rồi của hắn, nam không cướp sắc, có khi nào là nữ hắn liền cướp? Phải biết lúc hắn phun câu nói nọ phản bác thì không hề suy nghĩ, trăm phần trăm buột miệng trong vô thức.
Hắn là một tên hái hoa tặc, nói theo ngôn ngữ hiện đại là một tên phạm tội hϊếρ ɖâʍ.
Trái tim Tiêu Nhân đánh thịch một tiếng, động tác cũng chậm lại.
Phát giác động tác hắn chậm lại, nam nhân quát khẽ: "Nhanh lên! Đừng có lề mề!"
Tiêu Nhân nhìn nhìn thanh Khi Sương kiếm bị ném ra đằng xa, cởϊ áσ ngoài.
Nam nhân còn chưa vừa lòng: "Cởi luôn quần!"
Tiêu Nhân không cam lòng mà cởϊ qυầи ra.
Nam nhân thấy hắn thành thực nghe lời thì vẻ hung ác cũng dịu bớt: "Đá quần áo qua đây."
Cũng quá mức cảnh giác đi. Tiêu Nhân hận thầm.
Tiêu Nhân đá rất mạnh, nhưng bản thân mớ quần áo vốn chẳng phải thứ gì quá nặng nề nên nam nhân kia dễ dàng bắt lấy, khoác lên vai, không cho Tiêu Nhân tìm được chút sơ sót nào.
Tên nam nhân âm nhu nghi là hái hoa tặc kia kề một tay lên chỗ yếu hại của Tiêu Nhân, tay còn lại bắt đầu cởi y phục chính hắn, động tác hắn cực mau, thực sự khiến Tiêu Nhân phải há hốc mồm.
Để làm được chuyện này rốt cuộc hắn phải luyện tập bao nhiêu lần? Chỉ một tay cũng cởi được nhanh như vậy, chỉ chừng này cũng đủ biết số lần phạm tội của hắn tuyệt đối không ít, gây tai họa cho không biết bao nhiêu cô gái.
Tiêu Nhân nghiến răng.
Phải biết bởi vì phần lịch sử đen tối của bang phái năm đó mà toàn bang bọn họ từ trên xuống dưới đều thủ thân như ngọc, ngay tới một cánh hoa cũng không dám dính vào, thành thử họ hận nhất chính là đám dâm tặc bỉ ổi.
Bao nhiêu mầm non tốt đẹp đều bị bọn gia súc tởm lợm nọ ăn sạch, quá sức lãng phí!
Hái hoa tặc cởi bộ áo ngoài, mặc quần áo Tiêu Nhân vào, bấy giờ mới thả lỏng toàn thân, hắn ngả ngớn lắc lắc thanh chủy thủ, trưng ra một cái cười tà: "tiểu tử, cảm ơn quần áo của ngươi." Rồi, hắn bước tới mấy bước, Tiêu Nhân đề cao cảnh giác, hái hoa tặc cười gằn: "Lại mượn đầu ngươi dùng một chút!"
Tiêu Nhân nhắm nghiền mắt, hái hoa tặc sững sờ, hắn chưa thấy người nào sợ chết tới mức này. Một tiếng "Phụp!" khẽ vang, một đám bột, không biết là bột gì, đập vào mặt hắn.
"A!!!" – Hái hoa tặc hét thảm một tiếng, liều mạng dùng bàn tay không cầm chủy thủ dụi mắt, mồm miệng cũng bắt đầu ho sặc sụa.
Tên hái hoa tặc bị ám toán, hung tính vẫn không giảm, vung loạn thanh chủy thủy trên tay.
Tiêu Nhân đã sớm chuồn ra, vòng qua mặt hắn nhặt thanh Khi Sương kiếm của mình.
"Ta vẫn thấy đám người cổ đại các ngươi suy nghĩ đơn giản, cho là chỉ mặc nội y sẽ không còn tính uy hiếp hay sao?" – Tiêu Nhân khinh bỉ.
Hắn không phải loại người mặc mỗi trung y sẽ xấu hổ như thể đang cởi truồng chạy rông, tưởng chỉ bấy nhiêu liền khiến hắn bó tay hết cách? Ngây thơ.
Nước mắt hái hoa tặc rơi như mưa, trong ý thức chỉ còn đau đớn cùng rát bỏng, cũng không biết hắn có nghe thấy tiếng Tiêu Nhân châm chọc hay không.
Thứ Tiêu Nhân mới đập ra là bột ớt quản sự chuẩn bị cho hắn trước lúc lên đường, khi đó quản sự còn tưởng hắn muốn sử dụng lúc cắm trại ngoài nội nên chuẩn bị đủ cả ngũ vị hương, tiêu bột... cho hắn.
Chẳng qua hắn chỉ cẩn thận chuẩn bị một chút vũ khí sinh học sơ sài mà thôi. Hắn sớm dự liệu một khi rời khỏi Thanh Tuyền sơn trang, thiên đạo sẽ thả ra cho hắn một đống rắc rối nên mới chuẩn bị trước, đương nhiên thứ hắn cần không chỉ có một chút bột này.
Hắn chỉ không ngờ thiên đạo sẽ vội vội vàng vàng bày ra trò hề gϊếŧ người cướp "của" trước mặt hắn như vậy.
Tên hái hoa tặc kia đương nhiên không cam tâm cứ vậy rơi xuống thế hạ phong, hắn cố nén đau rát, mở đôi mắt ngập nước, nhìn thấy trước mặt có bóng người mờ mờ liền hung hăng vung chủy thủ đâm tới.
Hắn hoa mắt nhưng Tiêu Nhân thì không. Mấy ngày luyện kiếm của Tiêu Nhân cũng không hề uổng phí, phản xạ của hắn, so với một tháng về trước, thì nhanh hơn nhiều.
Hắn lách mình né sang bên thân tên hái hoa tặc, tên hái hoa tặc chỉ cảm thấy trước ngực lạnh buốt, khí lực toàn thân tràn ra ngoài theo cái lỗ trước ngực.
Hái hoa tặc lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Hệ thống trong đầu Tiêu Nhân gấp gáp nhảy ra thể hiện nhanh như gió.
Trừ gian! Nhân phẩm +10000!
"Ố!" – Tiêu Nhân nhìn tên hái hoa tặc sắp chết trên mặt đất – "Rốt cuộc ngươi hại trong sạch của bao nhiêu cô nương thế? Nguyên đám sát thủ trên núi lúc trước cũng không tên nào đáng giá bằng ngươi."
Tên hái hoa tặc này thành danh đã lâu, đừng nhìn khuôn mặt có vẻ nữ khí, bộ dạng như hai mươi của hắn mà lầm, thực tế hắn đã quá bốn mươi. Hắn là một tên hái hoa đại đạo hàng thực giá thực, khinh công trên giang hồ vào hạng nhất nhì. Các cô nương chỉ cần có chút nhan sắc đều bị hắn làm nhục, không chỉ nhúng chàm khuê tú nhà bình thường, ngay cả nữ hiệp giang hồ cũng không thoát khỏi móng vuốt của hắn. Người ta không bắt được hắn, không chỉ vì khinh công hắn mau lẹ mà còn bởi mê dược của hắn lợi hại vô cùng.
Lần này hắn làm nhục một vị khuê tú danh môn ở Giang Nam, kết quả bị người truy bắt, chết sống không tha. Kẻ truy sát hắn lần này khinh công vô cùng lợi hại, trên thân lại mang theo thứ gì đó có thể giải mê dược, hắn tốn vô số công phu, mới chật vật thoát thân.
Tên hái hoa tặc này ham sạch sẽ thích gọn gàng, một bộ áo xám mặc suốt vài ngày làm toàn thân hắn ngứa ngáy, thấy Tiêu Nhân một mình hành tẩu giang hồ hắn liền nảy ý định gϊếŧ người cướp áo.
Có lẽ là số trời đã định, hắn cướp ai không cướp, lại chọn cướp tên gia hỏa có bước chân phù phiếm, thoạt nhìn không có chút tu vi nội công nào là Tiêu Nhân.
Mặc dù không phải là lần đầu gϊếŧ người nhưng lần gϊếŧ tên hái hoa tặc này, so với lúc kinh hoàng khi trước thì càng khiến Tiêu Nhân ý thức được rằng hắn vừa tự tay chấm dứt một sinh mạng.
Nhưng trải qua một màn nơi Bích Nguyên tự, quá nhiều người chết, quá mức chấn động đã khiến hắn bình tĩnh hơn ít nhiều khi đối diện tình cảnh trước mặt.
Tiêu Nhân chần chừ một lúc rồi vẫn ngồi xuống đoạt lại quần áo của mình, cũng may lúc nãy tên hái hoa tặc phanh ngực, phần áo trước ngực mới không bị rách, bất quá sau lưng vẫn có một lỗ kiếm.
"Chậc! Dính máu rồi." – Tiêu Nhân buồn bực nhăn mày, cầm lại quần áo của mình, nhặt lại cái bách nạp bao bị tên hái hoa tặc chê bai mà vứt trên mặt đất, lấy ra một cái bao giấy dầu.
Vì trong cách nạp bao đựng quá nhiều thứ, Tiêu Nhân mới cố tình dùng giấy dầu gói lại để khỏi dính quần áo.
Mấy bộ quần áo nha hoàn làm cho lúc hắn ở lại Thanh Tuyền sơn trang, hắn đều mang theo.
Tiêu Nhân mặc xong quần áo, cất bộ y phục bị kiếm đâm thủng vào bách nạp bap.
Rồi, Tiêu Nhân bắt đầu vơ vét đồ đạc trên người tên hái hoa tặc.
Coi cái đức hạnh! Đây tuyệt đối không phải hành vi của nhân sĩ chính đạo, nhưng Tiêu Nhân người ta cũng có lý lẽ của riêng mình, hắn đây là đang thu thập chiến lợi phẩm!
Đánh con quái hình người nào mà không rơi ra chút vật phẩm đâu, đó đã là thiết lập của game, càng đừng nói đây là một tên hái hoa tặc.
Tiêu Nhân moi ra không ít thứ, mê dược, khăn tay (nhìn là biết của nữ!), túi tiền...
Lại còn có ngân phiếu!
Hai mắt Tiêu Nhân mở lớn, đây là lần đầu tiên Tiêu Nhân nhìn thấy món này.
Hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng khiến Tiêu Nhân nháy mắt giàu to.
"Khó trách người ta luôn nói phải hành hiệp trượng nghĩa, cái này còn không phải là phần thưởng sao." – Tiêu Nhân cười híp cả mắt.
Ý tứ câu nói của người ta không phải như thế, được chưa?
Nể mặt ngân lượng, Tiêu Nhân đại phát từ bi đào một cái hố chôn tên hái hoa tặc.
Mặc dù gặp phải một màn gϊếŧ người cướp "của" nhưng hắn lại thu hoạch được một số bạc không nhỏ, bất quá Tiêu Nhân vẫn hi vọng rằng loại chuyện này ít tới tìm hắn thì hơn.
Tiếc là, thiên đạo đã troll hắn tới nghiện mất rồi.
Tới thị trấn tiếp theo, Tiêu Nhân đang ngồi ăn bữa trưa muộn ngon lành thì một thanh âm xé gió vang lên, kèm theo là một tiếng quát trong veo: "Dâm tặc! Để mạng lại!"
Tiêu Nhân nổi giận, đập đũa, rồi mau chóng chạy trốn.
Đậu xanh rau má! Ít nhất cũng phải để ông ăn cơm xong đã chứ!
—————-
LTG: Thực sự không phải là tác giả cố ý nhắp mồi mà là hiện giờ đuối quá rồi. Vừa đúng 3k chữ, hôm nay tới đây thôi.
Mỗ muốn viết bộ truyện này với văn phong võ hiệp thuần khiết nên những yếu tố võ hiệp như âm mưu, quỷ kế, huyết tinh, cừu sát bla đều có khả năng xuất hiện trong truyện, hi vọng các tình yêu nhìn đó làm quen vì mỗ cũng biết có rất nhiều độc giả trẻ tiếp xúc tiểu thuyết tương đối trễ không xem võ hiệp.
Tác giả sẽ tận sức hiến dâng một câu chuyện giang hồ đặc sắc, hi vọng mọi người xem truyện vui vẻ.
Bình luận truyện