Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công
Chương 38: Toàn bộ chiêu
Y Ân về đến nhà, liền phát hiện trên bàn nhiều thêm một cái chén, một đôi đũa, mà cái tên gia hỏa đáng ghét nào đó đang ngang nhiên ngồi lắc lư ở chỗ kia.
“Nói đi, đây là chuyện gì?”
Hắn ngồi xuống, nhìn về phía người có chút thấp thỏm không yên – Giang Tiều kia, nhàn nhạt mà hỏi thăm.
“Có chuyện gì xảy ra chứ, không phải là chúng ta đều rất tốt sao?”
Lôi đắc ý nhìn qua, làm bộ dạng anh em tốt mà vỗ vỗ bả vai Giang Tiều.
“…”
Giang Tiều không được tự nhiên mà giãy ra, đột nhiên cảm giác bả vai bị nắm thật mạnh, lúc này mới dịu lại.
“Ngươi nói.”
Y Ân không thèm liếc mắt nhìn Lôi một cái, chỉ nhìn chằm chằm Giang Tiều và hỏi. Hắn hiểu rõ Tên Lôi này có rất nhiều ý đồ xấu.
“Thì, thì như Lôi nói vậy. Hắn đã nhận sai rồi…”
Bị cặp mắt màu xanh da trời kia nhìn chằm chằm, ánh mắt Giang Tiều dao động không ngừng, yếu ớt nói. Ban đầu còn nghĩ ra rất nhiều lí do thoái thác hoàn hảo, nhưng mà cứ như vậy chết từ trong trứng nước.
“Ngươi có biết, ta ghét nhất là bị người khác gạt không?”
Nhìn bộ dạng Giang Tiều, Y Ân biết ngay là có vấn đề, hắn đè thấp âm thanh lượng, tận lực nhấn mạnh thêm hai chữ “chán ghét”.
“Có chuyện gì đâu?”
Lôi ở một bên giậm chân, hận không thể hoán đổi suy nghĩ với hắn.
“Giang Tiều…”
Sắc mặt Y Ân càng trầm, một tiếng này bên trong mang theo ý cảnh cáo.
“Là, là Lôi nói ta phối hợp hắn… Kích thích ngươi……”
Trên đời này, điều Giang Tiều sợ nhất chính là từ trong miệng Y Ân nghe ra hai chữ “chán ghét”. Bị dọa như vậy, hắn không khỏi run rẩy, đầu óc nếu vẫn không dùng được nữa sẽ nói ra hết toàn bộ sự tình mất.
“Tiếp tục…”
Mắt Y Ân lóe lên băng lạnh, bắn thẳng về phía Lôi, như muốn nói… chơi chung với tên này, sớm muộn Giang Tiều thật thà cũng bị dạy hư mất…
“Hắn nói kích thích ngươi tức giận, ngươi sẽ cùng hắn quyết đấu.”
Giang Tiều không dám giấu diếm nữa, thành thành thật thật khai báo toàn bộ.
“Kích thích ta?”
Nghe Giang Tiều hai lần nhắc đến từ kia, Y Ân cũng chầm chậm lặp lại, lúc này còn có cái gì hắn không biết nữa?
“Cái này…”
Giang Tiều nghẹn đỏ mặt, nói không nên lời, chẳng lẽ đi nói với Y Ân…
Lôi thuyết phục ta thân thiết với hắn để làm cho ngươi ghen, để kích thích ngươi?
Y Ân không đốc thúc y nữa, chỉ im lặng ngồi chờ giải thích.
“Chính là… kích thích ngươi…”
Giang Tiều ngạnh cổ, gân xanh nổi cả lên, nhưng không có cách nào nói ra.
“Tên Giang Tiều ngu ngốc này, thời điểm ngươi đối với ta khôn khéo như vậy, làm thế nào mà hắn vừa hỏi ngươi liền khai ra hết?”
Lôi thật sự chịu không nổi, chân chính “hận sắt không luyện thành thép”.
“Làm sao hắn lại đáp ứng phối hợp với ngươi?”
Thấy Giang Tiều thật sự nói không nên lời, Y Ân không truy vấn nữa, đem mũi giáo chỉa hướng tên đầu sỏ. Hai người này không quen không thân, Giang Tiều không thể vô duyên vô cớ đáp ứng Lôi được.
“Ta đồng ý dùng sự kiện năm đó để trao đổi với hắn.”
Lôi tức giận nói, hắn lên kế hoạch lâu như vậy, sắp bị mấy câu nói của Giang Tiều làm hỏng hết.
“Bây giờ ngươi có thể chết tâm đi.”
Y Ân tạt qua một trận “mưa đá”, lạnh buốt giá thấu tim Lôi.
Giang Tiều mở to mắt, xét theo nguyên tắc “khoan dung vì đã nói thật” thì ít nhất cũng không thể thiếu cái xử lý khoan dung nha!
“Lần sau, muốn biết cái gì cứ trực tiếp hỏi ta.”
Đối với thái độ “nhận lỗi” của Giang Tiều, Y Ân vẫn rất hài lòng, nghĩ đến chuyện y làm như vậy xuất phát từ quan tâm đến mình, nên cũng không so đo nữa.
“Đã biết.” Giang Tiều lập tức ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn đáp, “Ta đi xới cơm cho ngươi.”
Dùng ánh mắt áy náy tạ lỗi với Lôi, Giang Tiều nhanh chóng chạy vào phòng bếp, tim vẫn đập “thình thịch” không ngừng. Xem ra, cứ thành thành thật thật ở trước mặt Y Ân là tốt nhất. Một lần như vậy nữa, hắn cũng không muốn sống tiếp.
Trong sảnh, hai người đứng đối mặt nhau, giương cung bạt kiếm, âm mưu không thành, còn bị lộ tẩy.
Lôi đột nhiên thay đổi thái độ, chơi xấu nói: “Ngươi không đáp ứng, ta sẽ ở lì tại chỗ này, cho đến khi nào ngươi đáp ứng mới thôi.”
“……”
Cái này mà cho mấy giống cái ái mộ hắn thấy được thì sẽ có bao nhiêu người tan nát cõi lòng đây!
Nửa đêm, ánh trăng màu bạc chiếu sáng đến từng góc nhỏ trong sảnh, một con báo gấm im lặng nằm dài bên mép tường, không biết đã ngủ hay chưa.
“Lôi, ngủ rồi sao?”
Giang Tiều rón rén đi vào trong sảnh, trong lòng ôm một đống đệm da thú thật dày.
Nhưng khi thấy con báo gấm kia thì kinh hãi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, mãi cho đến khi nhìn thấy đôi mắt tím, Giang Tiều mới nhận ra, đây là bản gốc của Lôi.
Báo gấm vẫy vẫy cái đuôi, biểu thị hắn vẫn còn tỉnh.
“Trời rất lạnh, trên mặt đất cũng lạnh…”
Trải đệm ra trên mặt đất, Giang Tiều không lập tức rời đi.
“Là ta quá vô dụng, không giúp được gì…”
Giang Tiều vẫn có chút canh cánh trong lòng, rõ ràng đã đáp ứng cho người ta vậy mà lại làm không xong.
“Ngươi thích hắn đến bao nhiêu chứ!”
Vừa dứt lời, báo gấm liền biến thành người, Lôi xếp chân ngồi xuống, nhịn không được phun tào (1).
“Ta cũng không biết… bị y hỏi như vậy, cái gì cũng nói ra hết…”
Giang Tiều bắt chước hắn, ngồi xếp bằng, nâng cằm lên, nhỏ giọng nói.
Thích đến bao nhiêu…? Thích đến nỗi, vì hắn chấp nhận từ bỏ thế giới của chính mình, vậy thì thích đến bao nhiêu?
“Như vậy tổn thất rất nhiều, không thể thử từ bỏ sao?” Bị một người ảnh hưởng, làm chậm tiến độ kế hoạch, hắn bắt đầu trở nên không giống hắn rồi.
“Vậy ngươi có thể từ bỏ báo thù không?”
Giang Tiều không trực tiếp trả lời, chỉ nêu lên một cái ví dụ cực kỳ đơn giản.
Lôi không nói, đáp án… đương nhiên là không thể.
Sau đó, hai người đều không nói chuyện, chỉ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ đến tâm sự của riêng mình.
“Vận khí Y Ân rất tốt.”
Lôi thở dài một hơi, được một người như vậy thích, cũng là một loại hạnh phúc, làm cho hắn có chút hâm mộ.
Ngay trong căn phòng này, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của một gia đình, bất kể là cái đệm thêu hoa tinh mỹ trên mặt ghế, hay là ghế nằm bên cửa sổ, khắp nơi đều lộ ra tâm ý của một người…
Nếu như Giang Tiều là giống cái, có lẽ sẽ được rất nhiều người thích.
“Là vận khí ta tốt. Nếu như không phải gặp được Y Ân, ta đã sớm chết trong rừng.”
Giang Tiều giải thích, hắn vẫn cảm thấy, gặp được Y Ân là chuyện may mắn nhất đời.
“Nói như vậy, ngươi thích hắn là vì muốn báo ân?”
Lôi nhướng mày, rất có hứng thú mà tám chuyện. Tựa như ấu thú, luôn đặc biệt không muốn rời xa sinh vật nó thấy đầu tiên.
“Cũng không phải như vậy…”
Giang Tiều gãi gãi đầu, trực giác được cách nói của Lôi có vấn đề, thế nhưng trong thoáng chốc lại không có cách nào phản bác. Ngay từ đầu, hắn đối với Y Ân đúng là có một lòng biết ơn như vậy…
“Nếu ngày đó, người ngươi gặp được là một người khác, không phải ngươi cũng sẽ cùng đi theo sao? Nói không chừng người ngươi thích cũng sẽ là một người khác.”
Lôi không thèm để ý mà suy đoán, đây là chuyện cực kì có khả năng!
“Không phải như thế mà…”
Thanh âm Giang Tiều nhỏ dần, hắn bị logic của Lôi làm cho hồ đồ, từ đáy lòng cũng không có ý như vậy.
“Ta mệt rồi.”
Lôi đột nhiên nói, sau đó nằm lên trên lớp đệm êm ái, dễ chịu, nhịn không được thở phào thỏa mãn, nhắm mắt lại.
Giang Tiều vốn còn muốn nói nữa nhưng thấy thế cũng đành thôi.
Rón rén trở lại phòng ngủ, Giang Tiều đang muốn nằm xuống thì bị một người nào đó đột nhiên lên tiếng, làm cho hoảng sợ… “Sau này ngươi nên ít tiếp xúc hắn.”
Giang Tiều sững sờ, ai cơ? Mất một khắc mới phản ứng lại… Người Y Ân nói là Lôi đúng không?
Vì sao chứ? Từ góc nhìn của hắn, Y Ân đâu có giống với biểu hiện tỏ ra chán ghét Lôi như vậy…
“Được.”
Đè xuống nghi vấn trong lòng, Giang Tiều thuận theo đáp, trong chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.
Bất quá, Y Ân bên này lại đang dâng trào sóng to gió lớn… Vừa nãy lúc Giang Tiều nói chuyện với Lôi, hắn nghe không sót một chữ.
Giang Tiều thích hắn?
Ban đầu khi nghe được điều đó, có chút khiếp sợ, chưa bao giờ hắn nghĩ, Giang Tiều lại ôm tâm tư như thế với mình.
Nhưng khi khiếp sợ qua đi, không thể phủ nhận là trong lòng có một chút vui mừng.
Sau đó lại có chút hoang mang, Giang Tiều thích hắn, vậy còn hắn thì sao? Có thích Giang Tiều không?
Còn chưa kịp xác định trong lòng thực sự như thế nào, thì chợt nghe câu nói của Lôi… “Ngươi thích hắn là vì muốn báo ân?”
Giang Tiều như vậy mà lại đáp không được.
Hô hấp không khỏi nhanh hơn, trong lòng phẫn nộ, là chuyện gì xảy ra?
Tiếng nói chuyện im bặt, Lôi rõ ràng đã phát hiện hắn.
Đầu óc rối loạn thành một mớ, Y Ân mê man thiếp đi. Trong mơ, lại thấy Giang Tiều tươi cười, từng bước từng bước một tới gần, nói: “Ta thích ngươi, ngươi thì sao?”
Hắn ấp úng không trả lời được, không nói thích, cũng không nói không thích…… Cả chính hắn còn không biết rõ ràng, làm sao có thể trả lời người khác đây?
Mà khuôn mặt Giang Tiều tươi cười kia cũng theo phản ứng của hắn mà biến thành mặt khóc. Khóc đến kinh thiên động địa, mặt mũi tràn đầy nước mắt, thật kì quái giống như lâu lắm rồi y mới được khóc vậy…
Một lát sau, lại thấy Giang Tiều kéo một người đi tới, cười rạng rỡ… “Ta phát hiện người ta thích nhất là hắn, ngươi ở trong lòng ta chỉ xuất phát từ báo ân mà thôi.”
Mà người bị Giang Tiều kéo đến, kỳ lạ, lại là Lôi.
Hắn muốn tiến lên tách hai người ra thì chợt nghe Lôi nói: “Dù sao ngươi cũng không thích hắn… chi bằng tặng hắn cho ta đi!”
Y Ân lập túc tỉnh lại, mở mắt ra mới phát hiện trời đã sáng tỏ, lần đầu tiên hắn lại dậy trễ như vậy.
Đứng dậy rời giường, mới đi đến sảnh thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong bếp.
Trong bếp…
“Ta muốn thịt kho tàu của ta phải cho thêm một chút đèn lồng quả nữa……”
Lôi mang theo khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, đảo qua đảo lại bên người Giang Tiều. Trải qua cuộc “hội đàm ngủ” tối qua, quan hệ giữa hai người tự nhiên lại nhích gần thêm một ít.
“Ăn nhiều coi chừng bị nhiệt.”
Giang Tiều không đồng ý lắm, tuy hiện tại là mùa đông, thời tiết rất thích hợp (để ăn cay), nhưng thiên can vật táo (2), ăn nhiều ớt như vậy cũng không tốt.
“Vậy thì nấu thêm một bình trà hoa cỏ hạ hỏa đi.”
Nói vậy cũng kỳ quái, một tên siêu cấp thích ăn thịt như Lôi, sao lại “tình hữu độc chung” (3) với trà hoa cỏ hương vị nhàn nhạt thế này?
“Được rồi!”
Giang Tiều có chút không biết phải làm sao, vì quá hấp tấp nên không thể giúp đỡ Lôi, hắn tự cảm thấy không hợp đạo nên tận lực thỏa mãn yêu cầu của y. Chỉ là, tại sao hắn lại cảm giác tên này có xu thế “được một bước tiến một thước” thế này?
Mới tỉnh lại từ trong “ác mộng” lại tiếp tục chứng kiến một màn “ấm áp” này, tâm tình Y Ân càng trở nên ác liệt.
“Dậy rồi à? Chậm một chút nữa, đồ ăn sẽ bị Lôi ăn vụng hết.”
Giang Tiều đang bận múc súp xuống, nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại mà nói. Hiển nhiên đã bỏ lỡ sắc mặt khó coi của Y Ân.
“Lôi, đi rửa tay.”
Giang Tiều quay người, lại thấy móng vuốt của tên nào đó vươn ra hướng về phía chén đĩa, thìa nhẹ nhàng di chuyển một cái, cán thìa đập vào trên tay Lôi.
“Đâu cần dữ như vậy!”
Lôi ra vẻ bất mãn mà phàn nàn, cái vẻ mặt ủy khuất đó làm Giang Tiều buồn cười không thôi.
Động tác tùy tiện, giọng điệu thoải mái, cho tới bây giờ Y Ân đều chưa từng gặp qua.
Giang Tiều giống như đã quên lời nói tối qua của hắn.
=== ========
(1) Phun tào: phiên âm từ tiếng Nhật (tsukkomi) thường có nghĩa là càu nhàu, cằn nhằn, chửi bới…
(2) Thiên can vật táo: tức là “cẩn thận dễ cháy”. Ngày xưa người ta thường sử dụng những vật liệu dễ cháy, thời điểm chủ nhà đã an giấc, cho dù có cẩn thận đến đâu thì đến lúc cháy rồi cũng dập không kịp. Nên vì vậy ban đêm, thường có những người đi gõ mõ “Thiên can vật táo, cẩn thận củi lửa…” để đề cao cảnh giác cho những người xung quanh.
(3) Tình hữu độc chung: yêu đến quyến luyến không rời.
“Nói đi, đây là chuyện gì?”
Hắn ngồi xuống, nhìn về phía người có chút thấp thỏm không yên – Giang Tiều kia, nhàn nhạt mà hỏi thăm.
“Có chuyện gì xảy ra chứ, không phải là chúng ta đều rất tốt sao?”
Lôi đắc ý nhìn qua, làm bộ dạng anh em tốt mà vỗ vỗ bả vai Giang Tiều.
“…”
Giang Tiều không được tự nhiên mà giãy ra, đột nhiên cảm giác bả vai bị nắm thật mạnh, lúc này mới dịu lại.
“Ngươi nói.”
Y Ân không thèm liếc mắt nhìn Lôi một cái, chỉ nhìn chằm chằm Giang Tiều và hỏi. Hắn hiểu rõ Tên Lôi này có rất nhiều ý đồ xấu.
“Thì, thì như Lôi nói vậy. Hắn đã nhận sai rồi…”
Bị cặp mắt màu xanh da trời kia nhìn chằm chằm, ánh mắt Giang Tiều dao động không ngừng, yếu ớt nói. Ban đầu còn nghĩ ra rất nhiều lí do thoái thác hoàn hảo, nhưng mà cứ như vậy chết từ trong trứng nước.
“Ngươi có biết, ta ghét nhất là bị người khác gạt không?”
Nhìn bộ dạng Giang Tiều, Y Ân biết ngay là có vấn đề, hắn đè thấp âm thanh lượng, tận lực nhấn mạnh thêm hai chữ “chán ghét”.
“Có chuyện gì đâu?”
Lôi ở một bên giậm chân, hận không thể hoán đổi suy nghĩ với hắn.
“Giang Tiều…”
Sắc mặt Y Ân càng trầm, một tiếng này bên trong mang theo ý cảnh cáo.
“Là, là Lôi nói ta phối hợp hắn… Kích thích ngươi……”
Trên đời này, điều Giang Tiều sợ nhất chính là từ trong miệng Y Ân nghe ra hai chữ “chán ghét”. Bị dọa như vậy, hắn không khỏi run rẩy, đầu óc nếu vẫn không dùng được nữa sẽ nói ra hết toàn bộ sự tình mất.
“Tiếp tục…”
Mắt Y Ân lóe lên băng lạnh, bắn thẳng về phía Lôi, như muốn nói… chơi chung với tên này, sớm muộn Giang Tiều thật thà cũng bị dạy hư mất…
“Hắn nói kích thích ngươi tức giận, ngươi sẽ cùng hắn quyết đấu.”
Giang Tiều không dám giấu diếm nữa, thành thành thật thật khai báo toàn bộ.
“Kích thích ta?”
Nghe Giang Tiều hai lần nhắc đến từ kia, Y Ân cũng chầm chậm lặp lại, lúc này còn có cái gì hắn không biết nữa?
“Cái này…”
Giang Tiều nghẹn đỏ mặt, nói không nên lời, chẳng lẽ đi nói với Y Ân…
Lôi thuyết phục ta thân thiết với hắn để làm cho ngươi ghen, để kích thích ngươi?
Y Ân không đốc thúc y nữa, chỉ im lặng ngồi chờ giải thích.
“Chính là… kích thích ngươi…”
Giang Tiều ngạnh cổ, gân xanh nổi cả lên, nhưng không có cách nào nói ra.
“Tên Giang Tiều ngu ngốc này, thời điểm ngươi đối với ta khôn khéo như vậy, làm thế nào mà hắn vừa hỏi ngươi liền khai ra hết?”
Lôi thật sự chịu không nổi, chân chính “hận sắt không luyện thành thép”.
“Làm sao hắn lại đáp ứng phối hợp với ngươi?”
Thấy Giang Tiều thật sự nói không nên lời, Y Ân không truy vấn nữa, đem mũi giáo chỉa hướng tên đầu sỏ. Hai người này không quen không thân, Giang Tiều không thể vô duyên vô cớ đáp ứng Lôi được.
“Ta đồng ý dùng sự kiện năm đó để trao đổi với hắn.”
Lôi tức giận nói, hắn lên kế hoạch lâu như vậy, sắp bị mấy câu nói của Giang Tiều làm hỏng hết.
“Bây giờ ngươi có thể chết tâm đi.”
Y Ân tạt qua một trận “mưa đá”, lạnh buốt giá thấu tim Lôi.
Giang Tiều mở to mắt, xét theo nguyên tắc “khoan dung vì đã nói thật” thì ít nhất cũng không thể thiếu cái xử lý khoan dung nha!
“Lần sau, muốn biết cái gì cứ trực tiếp hỏi ta.”
Đối với thái độ “nhận lỗi” của Giang Tiều, Y Ân vẫn rất hài lòng, nghĩ đến chuyện y làm như vậy xuất phát từ quan tâm đến mình, nên cũng không so đo nữa.
“Đã biết.” Giang Tiều lập tức ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn đáp, “Ta đi xới cơm cho ngươi.”
Dùng ánh mắt áy náy tạ lỗi với Lôi, Giang Tiều nhanh chóng chạy vào phòng bếp, tim vẫn đập “thình thịch” không ngừng. Xem ra, cứ thành thành thật thật ở trước mặt Y Ân là tốt nhất. Một lần như vậy nữa, hắn cũng không muốn sống tiếp.
Trong sảnh, hai người đứng đối mặt nhau, giương cung bạt kiếm, âm mưu không thành, còn bị lộ tẩy.
Lôi đột nhiên thay đổi thái độ, chơi xấu nói: “Ngươi không đáp ứng, ta sẽ ở lì tại chỗ này, cho đến khi nào ngươi đáp ứng mới thôi.”
“……”
Cái này mà cho mấy giống cái ái mộ hắn thấy được thì sẽ có bao nhiêu người tan nát cõi lòng đây!
Nửa đêm, ánh trăng màu bạc chiếu sáng đến từng góc nhỏ trong sảnh, một con báo gấm im lặng nằm dài bên mép tường, không biết đã ngủ hay chưa.
“Lôi, ngủ rồi sao?”
Giang Tiều rón rén đi vào trong sảnh, trong lòng ôm một đống đệm da thú thật dày.
Nhưng khi thấy con báo gấm kia thì kinh hãi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, mãi cho đến khi nhìn thấy đôi mắt tím, Giang Tiều mới nhận ra, đây là bản gốc của Lôi.
Báo gấm vẫy vẫy cái đuôi, biểu thị hắn vẫn còn tỉnh.
“Trời rất lạnh, trên mặt đất cũng lạnh…”
Trải đệm ra trên mặt đất, Giang Tiều không lập tức rời đi.
“Là ta quá vô dụng, không giúp được gì…”
Giang Tiều vẫn có chút canh cánh trong lòng, rõ ràng đã đáp ứng cho người ta vậy mà lại làm không xong.
“Ngươi thích hắn đến bao nhiêu chứ!”
Vừa dứt lời, báo gấm liền biến thành người, Lôi xếp chân ngồi xuống, nhịn không được phun tào (1).
“Ta cũng không biết… bị y hỏi như vậy, cái gì cũng nói ra hết…”
Giang Tiều bắt chước hắn, ngồi xếp bằng, nâng cằm lên, nhỏ giọng nói.
Thích đến bao nhiêu…? Thích đến nỗi, vì hắn chấp nhận từ bỏ thế giới của chính mình, vậy thì thích đến bao nhiêu?
“Như vậy tổn thất rất nhiều, không thể thử từ bỏ sao?” Bị một người ảnh hưởng, làm chậm tiến độ kế hoạch, hắn bắt đầu trở nên không giống hắn rồi.
“Vậy ngươi có thể từ bỏ báo thù không?”
Giang Tiều không trực tiếp trả lời, chỉ nêu lên một cái ví dụ cực kỳ đơn giản.
Lôi không nói, đáp án… đương nhiên là không thể.
Sau đó, hai người đều không nói chuyện, chỉ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ đến tâm sự của riêng mình.
“Vận khí Y Ân rất tốt.”
Lôi thở dài một hơi, được một người như vậy thích, cũng là một loại hạnh phúc, làm cho hắn có chút hâm mộ.
Ngay trong căn phòng này, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của một gia đình, bất kể là cái đệm thêu hoa tinh mỹ trên mặt ghế, hay là ghế nằm bên cửa sổ, khắp nơi đều lộ ra tâm ý của một người…
Nếu như Giang Tiều là giống cái, có lẽ sẽ được rất nhiều người thích.
“Là vận khí ta tốt. Nếu như không phải gặp được Y Ân, ta đã sớm chết trong rừng.”
Giang Tiều giải thích, hắn vẫn cảm thấy, gặp được Y Ân là chuyện may mắn nhất đời.
“Nói như vậy, ngươi thích hắn là vì muốn báo ân?”
Lôi nhướng mày, rất có hứng thú mà tám chuyện. Tựa như ấu thú, luôn đặc biệt không muốn rời xa sinh vật nó thấy đầu tiên.
“Cũng không phải như vậy…”
Giang Tiều gãi gãi đầu, trực giác được cách nói của Lôi có vấn đề, thế nhưng trong thoáng chốc lại không có cách nào phản bác. Ngay từ đầu, hắn đối với Y Ân đúng là có một lòng biết ơn như vậy…
“Nếu ngày đó, người ngươi gặp được là một người khác, không phải ngươi cũng sẽ cùng đi theo sao? Nói không chừng người ngươi thích cũng sẽ là một người khác.”
Lôi không thèm để ý mà suy đoán, đây là chuyện cực kì có khả năng!
“Không phải như thế mà…”
Thanh âm Giang Tiều nhỏ dần, hắn bị logic của Lôi làm cho hồ đồ, từ đáy lòng cũng không có ý như vậy.
“Ta mệt rồi.”
Lôi đột nhiên nói, sau đó nằm lên trên lớp đệm êm ái, dễ chịu, nhịn không được thở phào thỏa mãn, nhắm mắt lại.
Giang Tiều vốn còn muốn nói nữa nhưng thấy thế cũng đành thôi.
Rón rén trở lại phòng ngủ, Giang Tiều đang muốn nằm xuống thì bị một người nào đó đột nhiên lên tiếng, làm cho hoảng sợ… “Sau này ngươi nên ít tiếp xúc hắn.”
Giang Tiều sững sờ, ai cơ? Mất một khắc mới phản ứng lại… Người Y Ân nói là Lôi đúng không?
Vì sao chứ? Từ góc nhìn của hắn, Y Ân đâu có giống với biểu hiện tỏ ra chán ghét Lôi như vậy…
“Được.”
Đè xuống nghi vấn trong lòng, Giang Tiều thuận theo đáp, trong chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.
Bất quá, Y Ân bên này lại đang dâng trào sóng to gió lớn… Vừa nãy lúc Giang Tiều nói chuyện với Lôi, hắn nghe không sót một chữ.
Giang Tiều thích hắn?
Ban đầu khi nghe được điều đó, có chút khiếp sợ, chưa bao giờ hắn nghĩ, Giang Tiều lại ôm tâm tư như thế với mình.
Nhưng khi khiếp sợ qua đi, không thể phủ nhận là trong lòng có một chút vui mừng.
Sau đó lại có chút hoang mang, Giang Tiều thích hắn, vậy còn hắn thì sao? Có thích Giang Tiều không?
Còn chưa kịp xác định trong lòng thực sự như thế nào, thì chợt nghe câu nói của Lôi… “Ngươi thích hắn là vì muốn báo ân?”
Giang Tiều như vậy mà lại đáp không được.
Hô hấp không khỏi nhanh hơn, trong lòng phẫn nộ, là chuyện gì xảy ra?
Tiếng nói chuyện im bặt, Lôi rõ ràng đã phát hiện hắn.
Đầu óc rối loạn thành một mớ, Y Ân mê man thiếp đi. Trong mơ, lại thấy Giang Tiều tươi cười, từng bước từng bước một tới gần, nói: “Ta thích ngươi, ngươi thì sao?”
Hắn ấp úng không trả lời được, không nói thích, cũng không nói không thích…… Cả chính hắn còn không biết rõ ràng, làm sao có thể trả lời người khác đây?
Mà khuôn mặt Giang Tiều tươi cười kia cũng theo phản ứng của hắn mà biến thành mặt khóc. Khóc đến kinh thiên động địa, mặt mũi tràn đầy nước mắt, thật kì quái giống như lâu lắm rồi y mới được khóc vậy…
Một lát sau, lại thấy Giang Tiều kéo một người đi tới, cười rạng rỡ… “Ta phát hiện người ta thích nhất là hắn, ngươi ở trong lòng ta chỉ xuất phát từ báo ân mà thôi.”
Mà người bị Giang Tiều kéo đến, kỳ lạ, lại là Lôi.
Hắn muốn tiến lên tách hai người ra thì chợt nghe Lôi nói: “Dù sao ngươi cũng không thích hắn… chi bằng tặng hắn cho ta đi!”
Y Ân lập túc tỉnh lại, mở mắt ra mới phát hiện trời đã sáng tỏ, lần đầu tiên hắn lại dậy trễ như vậy.
Đứng dậy rời giường, mới đi đến sảnh thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong bếp.
Trong bếp…
“Ta muốn thịt kho tàu của ta phải cho thêm một chút đèn lồng quả nữa……”
Lôi mang theo khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, đảo qua đảo lại bên người Giang Tiều. Trải qua cuộc “hội đàm ngủ” tối qua, quan hệ giữa hai người tự nhiên lại nhích gần thêm một ít.
“Ăn nhiều coi chừng bị nhiệt.”
Giang Tiều không đồng ý lắm, tuy hiện tại là mùa đông, thời tiết rất thích hợp (để ăn cay), nhưng thiên can vật táo (2), ăn nhiều ớt như vậy cũng không tốt.
“Vậy thì nấu thêm một bình trà hoa cỏ hạ hỏa đi.”
Nói vậy cũng kỳ quái, một tên siêu cấp thích ăn thịt như Lôi, sao lại “tình hữu độc chung” (3) với trà hoa cỏ hương vị nhàn nhạt thế này?
“Được rồi!”
Giang Tiều có chút không biết phải làm sao, vì quá hấp tấp nên không thể giúp đỡ Lôi, hắn tự cảm thấy không hợp đạo nên tận lực thỏa mãn yêu cầu của y. Chỉ là, tại sao hắn lại cảm giác tên này có xu thế “được một bước tiến một thước” thế này?
Mới tỉnh lại từ trong “ác mộng” lại tiếp tục chứng kiến một màn “ấm áp” này, tâm tình Y Ân càng trở nên ác liệt.
“Dậy rồi à? Chậm một chút nữa, đồ ăn sẽ bị Lôi ăn vụng hết.”
Giang Tiều đang bận múc súp xuống, nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại mà nói. Hiển nhiên đã bỏ lỡ sắc mặt khó coi của Y Ân.
“Lôi, đi rửa tay.”
Giang Tiều quay người, lại thấy móng vuốt của tên nào đó vươn ra hướng về phía chén đĩa, thìa nhẹ nhàng di chuyển một cái, cán thìa đập vào trên tay Lôi.
“Đâu cần dữ như vậy!”
Lôi ra vẻ bất mãn mà phàn nàn, cái vẻ mặt ủy khuất đó làm Giang Tiều buồn cười không thôi.
Động tác tùy tiện, giọng điệu thoải mái, cho tới bây giờ Y Ân đều chưa từng gặp qua.
Giang Tiều giống như đã quên lời nói tối qua của hắn.
=== ========
(1) Phun tào: phiên âm từ tiếng Nhật (tsukkomi) thường có nghĩa là càu nhàu, cằn nhằn, chửi bới…
(2) Thiên can vật táo: tức là “cẩn thận dễ cháy”. Ngày xưa người ta thường sử dụng những vật liệu dễ cháy, thời điểm chủ nhà đã an giấc, cho dù có cẩn thận đến đâu thì đến lúc cháy rồi cũng dập không kịp. Nên vì vậy ban đêm, thường có những người đi gõ mõ “Thiên can vật táo, cẩn thận củi lửa…” để đề cao cảnh giác cho những người xung quanh.
(3) Tình hữu độc chung: yêu đến quyến luyến không rời.
Bình luận truyện