Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 55



Mạc Hoài Song vừa nghe cũng không quan tâm tới eo mỏi mông đau, vội vàng bò dậy, “Chuyện gì xảy ra, ”

“Ngày thứ hai ngươi thăng cấp, có người liền ra điều kiện với Lương gia dùng máu độc giác thú cấp tám đổi một chức phó thành chủ.”

Mạc Hoài Song trầm tư.

Xem từ bề ngoài, dùng máu cấp tám đổi một cái chức phó thành chủ khẳng định là chịu thiệt, dù sao máu cấp tám khó tìm mà chức phó thành chủ lại dễ kiếm, lại nói có ngồi vững được vị trí này hay không cũng chưa  biết.

Nhưng suy nghĩ sâu xa, trên đời người có thể kiếm được máu cấp tám tất nhiên không phải là người bình thường, làm sao có khả năng chỉ nhìn trúng chức phó thành chủ, trong này khẳng định là có âm mưu.

Diên Thiệu Bách giải thích nghi hoặc nói, “Nhiều năm qua Lương gia có nhiều giúp đỡ đối với công tác tìm kiếm di tích ở Quang Chiêu thành, theo như thỏa thuận năm đó kí kết, sau khi di tích tại Quang Chiêu thành mở ra liền trực tiếp nắm được năm tiêu chuẩn tiến vào.”

Mạc Hoài Song bỗng nhiên tỉnh ngộ, đã nói mà.

Diên Thiệu Bách nói, “Máu cấp tám là hiếm có, sau mấy trăm năm truyền thừa cũng có thể biết được còn bao nhiêu hàng tích trữ.”

“Thánh giáo?” Mạc Hoài Song tiếp lời.

Trong ấn tượng của hắn, loại chuyện không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để thu được lợi ích lớn nhất này thánh giáo nhất định làm được.

Diên Thiệu Bách gật đầu, “Thực lực của Lương gia không yếu, tự thân cũng dưỡng ra được một vị chiến sĩ cấp tám, có thể bảo đảm đoạt được đồ từ miệng hộ này cũng chỉ có thánh giáo cùng phủ thành chủ. Nhưng mà theo như những gì ta biết về thành chủ Dư Kha, người này xem thường âm mưu quỷ kế.”

“Thật con mẹ nó không biết xấu hổ.” Mạc Hoài Song tức giận đến mũi bốc khói, mò lấy áo sơ mi vội vàng khoác vào “Nghĩ hay lắm, ta sẽ không để cho bọn họ được như ý!”

Hắn muốn đem thuốc chữa trị cho Lương Ngu, khiến cho thánh giáo giỏ trúc múc nước công dã tràng!

Y phục mặc đến một nửa, tay Mạc Hoài Song dừng lại một chút, nghĩ đến điều gì liền quay đầu lại, vừa chỉnh quần áo vừa hỏi, “Người kia mang theo bao nhiêu máu đến?”

Trong nhận thức của hắn, mang máu tới cửa cầu chức phó thành chủ đương nhiên phải đủ lượng cho một bút luyện thạch, nhưng kéo đến trên người thánh giáo liền có thể không như vậy, đám người kia chính là vô sỉ không có hạn cuối.

“Trước mắt còn không biết, nhưng nhất định sẽ không nhiều.” Diên Thiệu Bách làm người bản thổ, nhận thức về độ quý giá của máu cấp tấm vượt xa Mạc Hoài Song, đương nhiên sẽ không có ý nghĩ “Thổ hào” như hắn, thứ này mỗi một giọt đều là cực phẩm vạn kim không thể cầu.

Mạc Hoài Song cắn răng, “Có lẽ cũng đủ cho một liều thuốc chữa trị.”

Từ xưa đến này hắn đều dùng ý nghĩ xấu nhất đi suy đoán ý định của thánh giáo, “Bởi vậy, bọn họ không chỉ có thể trước mắt công chúng giữ vững lời hứa cứu người, còn có thể lấy thêm được tiêu chuẩn tiến vào di tích, thật sự biết tính toán!”

Hơn nữa coi như Lương gia biết rõ ý đồ của thánh giáo, vì cứu Lương Ngu có lẽ cũng chỉ có thể nhận chịu để thánh giáo bóc lột, huống hồ chuyện ngươi tình ta nguyện này từ bên ngoài nhìn cũng không phải là lỗi của thánh giáo, chỉ có thể đánh rơi răng nuốt vào trong bụng.

“Vậy cũng không hẳn.” Diên Thiệu Bách  nói tới ý tứ sâu xa, “Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.”

Mạc Hoài Song nhất thời không hiểu mà nhìn về phía Duyên Thiệu Bách, sau khi ánh mắt chạm nhau liền bừng tỉnh hàm ý của Diên Thiệu Bách.

Xưa nay Lương gia cùng thánh giáo có oán, coi như vì Lương Ngu nhịn lần này, nhưng trong lòng nhất định không phục, nếu như Cửu Bác có giá trị vũ lực đứng đầu đưa ra lời hợp tác,chỉ sợ Lương gia sẽ đồng ý.

Chỉ làm như vậy không phải là có chút thừa nước đục thả câu sao? Trong lòng Mạc Hoài Song có chút không thích ứng, từ trước đến giờ hắn chưa từng chiếm tiện nghi người của mình.

“Yên tâm đi, Lương gia sẽ đồng ý.” Diên Thiệu Bách thấy trên mặt Mạc Hoài Song có chút do dự liền giống như con giun trong bụng hắn hiểu rõ lo lắng của hắn, “Trước mắt thành Quang Chiêu đã có hai phó thành chủ, gia tộc sau lưng cũng không phải là tầm thường, cho nên coi như không có thể lực bên ngoài tham gia, Lương gia cũng không ăn được tất cả tiêu chuẩn.”

Mạc Hoài Song sáng tỏ cười hì hì, giơ ngón tay cái hướng về phía Diên Thiệu Bách, vô cùng mong đợi tiêu chuẩn thi đấu sắp tới.

Hãy để cho thánh giáo trước tiên đắc ý một hồi, sau đó chờ đến khi hắn cứu Lương Ngu, chính là thời điểm Cửu Bác phát lực!

“Cao hứng?” Diên Thiệu Bách vỗ một cái lên mông Mạc Hoài Song, “Đi ăn cơm!”

Mạc Hoài Song xoa xoa cái eo vì vận động quá độ mà đau nhức, giơ ngón tay giữa về phía Diên Thiệu Bách!

Cầm thú không biết xấu hổ!

Diên Thiệu Bách vô cùng khoan dung nở nụ cười, để thân trần rời giường đi phòng khách, cự vật dưới khố thoáng ẩn thoáng hiện, lưu manh thể hiện mình còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa!

Ngày thứ hai sau khi Tông Tần biết được Mạc Hoài Song tỉnh dậy liền tươi cười đầy mặt đến thăm hỏi, đưa kết quả phân tích máu của Mạc Hoài Song đến.

“Gien của phu nhân hoàn toàn khác với các An Tổ khác, vô cùng thần kỳ.”

Mạc Hoài Song lúng túng nhìn hắn, “Ngươi có thể bảo ta là Hoài Song.”

Cá nhân hắn vẫn cho rằng cái danh phu nhân này vẫn là tương đối thích hợp với Diên Thiệu Bách.

Tông Tần gật đầu, “Được rồi, phu nhân.”

Diên Thiệu Bách giương giương khóe miệng, liền hiểu ý nở nụ cười.

Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, cũng không không biết ngại ngùng cứ nhất quyết sửa chữa danh xưng này.

“Gien của phu nhân đặc thù hoàn toàn khác với An Tổ khác.” Tông Tần làm hết phận sự báo cáo, “Bằng vào những tư liệu trước mắt chúng ta nắm giữ không thể phân tích được tác dụng của gien này.”

Mạc Hoài Song có chút thất vọng, nói cách khác bọn họ hoàn toàn không có cách nào phân tích từ góc độ gien tại sao độc giác thú lại cảm thấy hứng thú với hắn.

“Các ngươi có làm chút thí nghiệm với máu của ta hay không? Giống như nuôi độc giác thú xem chúng nó có thay đổi gì?”

“Có.” Tông Tàn gật đầu, “Ta muốn mời phu nhân đến hiện trường xem một chút.”

Mạc Hoài Song quay đầu nhìn về phía Diên Thiệu Bách, trưng cầu ý kiến.

“Đi thôi.” Diên Thiệu Bách trực tiếp đứng dậy bày tỏ thái độ của mình.

Sau khi lái xe hai mươi phút, xe dừng lại tại một nhà máy sản xuất bảng điện tử, Tông Tần đi trước dẫn đường.

Sau khi tiến vào thang máy, Tông Tần nhắm ngay vào khe kiểm tra giác mạc, 3 giây sau, phía sau thang máy phát ra âm thanh cửa di dời.

Mạc Hoài Song giật mình quay đầu lại, liền thấy toàn bộ tấm thép phía sau dời sang bên cạnh, để lộ ra một cái thang máy khác.

Tông Tần nhanh chóng bước lên, Diên Thiệu Bách đẩy Mạc Hoài Song một cái, ra hiệu hắn đi theo, sau đó chính mình cũng đi theo.

Thang máy chạy xuống phía dưới, sau năm phút, một không gian dưới lòng đất không được coi là khổng lồ, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc xuất hiện.

Người phụ trách trông coi thang máy sau khi thấy Diên Thiệu Bách cùng Tông Tần liền đứng thẳng thân.

Diên Thiệu Bách gật đầu trả lễ.

Tông Tần đi trước dẫn đường, sau khi quẹo hai cái ngã rẽ, hắn liền đẩy cửa gian phòng thứ nhất ra.

Trong phòng là một thanh niêm mặc áo may-o da trắng đang quan sát tin tức của độc giác thú đằng sau vách ngăn bằng pha lê.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Tông Tần cùng Diên Thiệu Bách liền lộ ra vẻ câu nệ.

Độc giác thú bị nhốt đằng sau không sợ chết mà không ngừng đánh vào pha lê, hai con mắt nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song, phát ra một tiếng gào thét sắc bén.

Thanh niên đang nhìn bọn họ liền lập tức quay người ghi chép dữ liệu xuất hiện trên màn hình điện tử trong phòng.

Tông Tần mở miệng hỏi, “Dữ liệu có biến hóa sao?”

“Vừa nãy không biết tại sao đột nhiên hưng phấn lên.” Thanh niên dừng một chút, cuối cùng vẫn báo cáo theo như lý giải của mình, “Thật giống như cảm nhận được máu của “Thánh nhân”.”

Mạc Hoài Song nghe đến hai chữ “Thánh nhân” này, dự cảm không tốt liếc nhìn Tông Tần, không phải là đang nói hắn đúng không.

Tông Tần làm như không thấy tầm mắt của Mạc Hoài Song, nói với thanh niên, “Lại cho nó một phần huyết dịch.”

Thanh niên nghe thấy liền thao tác mấy cái trên máy móc, rất nhanh trong lồng liền xuất hiện một cái lỗ nhỏ, độc giác thú cấp ba liền điên cuồng cào loạn lên vách pha lê cũng cái lỗ nhỏ, giống như muốn bắt cả người lẫn máu.

Một giọt máu đường kính khoảng một cm lăn ra từ trong lỗ nhỏ, ngay tại thời điểm nó chuẩn bị rơi xuống đất, độc giác thú cấp ba liền xông đến há mồm nuốt giọt máu vào, thỏa mãn lớn tiếng gào thét, hưng phấn dùng một sừng của nó đánh vào pha lê.

Mười giây sau, đỉnh đầu của nó lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được tiến hóa thành cấp bốn.

Mạc Hoài Song nhẹ nhàng “a” một tiếng, hắn đã sớm có suy đoán đối với tác dụng của máu mình, nguyên nhân độc giác thú “Yêu hắn tha thiết” chính là trong máu của hắn có thể có chất giúp bọn chúng thăng cấp, cho nên kết quả này giống như trong dự liệu của hắn, không làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Mạc Hoài Song hiển nhiên quên mất, Tông Tần ra lệnh cho thanh niên là “Lại”.

Sau hai mươi phút, so với trước kia độc giác thú cấp ba điên cuồng gấp đôi mệt bở hơi tai nằm trên đất liên tục co giật, đôi mắt thẳng tắp nhìn Mạc Hoài Song, không ngừng gào thét.

Độc giác trên đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục nguyên trạng.

“Này, chuyện này…” Cái kết quả ngoài dự liệu này khiến cho Mạc Hoài Song có chút há hốc mồm.

Chẳng lẽ máu của hắn không phải là thuốc thăng cấp, mà chỉ là thuốc kích thích tạm thời kích thích tiềm năng? Nhưng mà độc giác thú không có trí thông minh si mê thuốc kích thích làm cái gì?

Cái này không hợp lý!

“Mới đầu chúng ta cho rằng trong máu của ngươi có chất giúp độc giác thú thăng cấp, nhưng thực tế chứng minh chúng ta tựa hồ đã đoán sai. Độc giác chỉ sinh trưởng tạm thời, dữ liệu khi nó chiến đấu cũng chỉ thay đổi có giới hạn, ngay cả trị số khi cuồng hóa cũng không đạt tới được.”

“Có lẽ phải từ từ mới có thể thăng cấp, lượng biến mới có thể tạo ra chất biến?” Mạc Hoài Song có niềm tin với máu mình liền biện hộ.

Tông Tần đả kích, “Nửa tháng qua, tất cả dữ liệu của nó đều không dâng lên chút nào.”

Mạc Hoài Song ngoác mồm lè lưỡi, “Kia, vậy vì cái gì?”

Tông Tần nhún vai một cái, ai biết được. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy.

Thanh niên kích động nhìn Mạc Hoài Song, kỳ thực tại thời điểm độc giác thú cấp ba sau khi nhìn thấy Mạc Hoài Song liền phát điên, trong lòng hắn liền có một cái suy đoán, chờ đến ki Tông Tần dùng “Máu của người” này chứng thực suy đoán của mình, hắn liền cảm thấy tim mình sắp ngừng đập.

“Thánh, thánh, thánh…” Thanh niên giương bảng điện tử trong tay vung vẩy bắt đầu bắt chuyện với Mạc Hoài Song, bởi vì nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết mà kích động, ngay cả lời nói cũng nói không rõ.

“Xin chào, ta là Mạc Hoài Song.” Thừa dịp người này còn không có đem xưng hô kinh động kia nói ra, Mạc Hoài Song nhanh chóng tự giới thiệu mình.

“Nhân ——” thanh niên như trút được gánh nặng đem xưng hô phun ra ngoài.

Mạc Hoài Song: 囧.

“Ta có một cái suy nghĩ.” Sau khi thích ứng được, ngữ điệu của thanh niên liền linh hoạt hẳn lên, ánh mắt sáng lên sùng bái nhìn Mạc Hoài Song, trên mặt mang theo một tia đỏ ửng.

Mạc Hoài Song thân thiện hỏi: “Ý tưởng gì?”

Thanh niên liếc nhìn Tông Tần một cái, lấy dũng khí nói: “Ta, ta cho là chỉ nhìn dữ liệu không thể nói rõ được vấn đề, thực chiến mới đại biểu tất cả!”

Nói xong liền liếc nhìn Tông Tần cùng Diên Thiệu Bách, giống như sợ lời nói của mình đắc tạ hai vị tôn đại thần này.

Tông Tần gãi gãi cằm, gật đầu cổ vũ thanh niên, “Ngươi nói đúng.”

Đi đến bên cạnh máy liên lạc cạnh phòng giam, mở ra, nói: “Đổi một con độc giác thú cấp ba khác.”

Sau một phút, cửa lồng gian liền được mở ra, thạch giáp chiến sĩ mang theo một con độc giác thú cấp ba hung mãnh khác tiến vào.

Giọt máu lăn xuống lần thứ hai, tình cảnh thăng cấp xuất hiện lần thứ hai.

“Thả độc giác thú cấp bốn.” Tông Tần ra lệnh một tiếng.

Sau khi độc giác thú cấp bốn tiến vào lồng lại không phát động tiến công độc giác thú cấp ba, mà là đồng lòng cùng nhau đâm vào pha lê, ý đồ phá tan trở ngại, chạy về phía Mạc Hoài Song.

Độc giác thú cấp ba bị cho “Dùng thuốc kích thích” sau khi phát điên đụng đầu mười mấy lần, đột nhiên dừng hành vi ngu ngốc của mình lại, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm về phía độc giác thú cấp bốn cùng cùng va chạm giống mình.

Mạc Hoài Song đứng một bên xem cuộc chiến có chút sốt sắng nhìn độc giác thú cấp ba, cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy suy đoán máu của mình có thể thăng cấp là chính xác, hắn hi vọng trong trận chiến này độc giác thú cấp ba có thể thắng lợi để duy trì quan điểm của hắn.

Ánh mắt thanh nhiên cũng nhìn chằm chằm vào độc giác thú cấp ba tràn ngập ý chí chiến đấu, tay cầm bảng điện tử có chút chảy mồ hôi.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có độc giác thú cấp ba có can đảm đi khiêu chiến uy nghiêm của độc giác thú cấp bốn, vô luận là thành hay bại, đây đều là tiến bộ không thể bỏ qua.

Mặt Diên Thiệu Bách không chút thay đổi chờ đợi kết quả cuối cùng.

Trong lồng tre, độc giác thú cấp ba chậm rãi, chậm rãi lui về phía sau, đôi mắt đỏ rực không hề rời mắt khỏi cái mông của độc giác thú cấp bốn. (*có trò hay a*:v)

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tại thời điểm độc giác thú cấp bốn vẫn chưa kịp phản ứng, độc giác của thú cấp ba đã đâm vào cái mông của độc giác thú cấp bốn.

Mạc Hoài Song:…

Mọi người:…

Mạc Hoài Song quay đầu nhìn về phía Diên Thiệu Bách, hi vọng hắn giải thích một chút đây là phương thức chiến đấu nào, có lẽ cái mông là điểm chí mạng của độc giác thú cấp bốn?

Tông Tần ho khan một tiếng, lực chú ý của Mạc Hoài Song bị gọi lại, lần thứ hai nhìn về phía lồng.

Chỉ trong chớp mắt, tình huống đã xảy ra biến hóa nghiêng trời.

Độc giác thú cấp ba dùng tần số cực nhanh trừu động trong cái mông của độc giác thú cấp bốn, hô hấp ồ ồ, độc giác thú cấp bốn xụi lơ nằm trên mặt đất giơ mông lên, phối hợp với động tác của độc giác thú cấp ba, liên tục giãy dụa cái mông, phát ra tiếng rít gào hứng phấn dài nhỏ.

Đến lúc này, kẻ ngu si mới không hiểu hai con độc giác thú trước mắt này đang tiến hành cái hoạt động nào!!

Thanh niên cúi đầu, toàn bộ khuôn mặt đều nhanh chóng đỏ lên, dư quang khóe mắt không ngừng liếc trộm Mạc Hoài Song. Hóa ra, máu của thánh nhân là có tác dụng này a, thật là làm cho người thẹn thùng~

Mặt Diên Thiệu Bách đã không thể dùng từ đáy nồi để hình dung, kéo Mạc Hoài Song lên rồi đi ra ngoài.

Nhớ tới độc giác thú cấp bảy kia từng uống máu Mạc Hoài Song còn muốn đẩy người xuống đất, nhất thời cảm thấy oan ức ngập tràn.

Mạc Hoài Song ngược lại giả bộ bình tĩnh, nhưng đáng tiếc khuôn mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu đã bán đứng tâm tình hiện tại của hắn, nếu như việc này chỉ có Diên Thiệu Bách biết, ít nhất hắn có thể tự an ủi mình như vậy cũng là cái tình thú.

Nhưng bây giờ… Đây là muốn bẫy chết hắn đúng không!

Sau này hắn làm gì còn mặt mũi gặp Tông Tần cùng thanh niên kia! Thế giới này có hạn cuối hay không! Mau đưa sét tới đánh chết hắn đi thôi!

Sau khi phu phu Mạc Hoài Song đi rồi, Tông Tần ho khan một tiếng, một mặt nghiêm túc cảnh cáo, “Chuyện ngày hôm nay ta không hi vọng có người thứ năm biết được.”

Thanh niên cúi đầu hận không thể dán đầu vào ngực, cuối cùng trả lời một tiếng “Vâng” nhỏ đến mức khó có thể nhận ra.

Tông Tần vỗ vỗ vai hắn liền chuẩn bị rời đi.

Không nghĩ đến, thanh niên đã mắc cỡ hận không thể chôn mình đi đột nhiên nói lí nhí như muỗi, “Không phải độc giác thú sinh sản vô tính sao?”

Thánh nhân xuất hiện phá vỡ tất cả nhận thức của mọi người.

Bước chân rời đi của Tông Tần bỗng ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên vẫn cúi đầu như trước, không biết là nên khen ngợi tinh thần nghiên cứu khoa học của hắn hay là phê bình hắn bát quái.

Cuối cùng vì tâm lý của thanh niên, hắn vẫn giải thích, “Cho nên máu của Mạc Hoài Song đặc biệt có thể làm cho chúng nó có tính sinh hoạt.”

Giống như nam nhân bị liệt dương lâu năm, sau khi biết mình có thể cứu chữa được, liền không tiếc bất kì giá nào cũng là hợp lý.

Cả đường đi Diên Thiệu Bách đều nghiêm mặt, nhanh chóng lái xe như bay trở về nhà.

Mạc Hoài Song nắm chặt vào tay cầm trong xe, ổn định thân hình, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Diên Thiệu Bách.

Nhất thời bầu không khí trong xe vô cùng lúng túng.

Đi đường hai mươi phút, Diên Thiệu Bách lại chỉ dùng có tám phút đồng hồ.

Sau khi vào nhà, hắn đóng sầm cửa lại quay người đem Mạc Hoài Song mặt đầy lúng túng đặt lên trên cửa.

Ảo não cùng ghen tuông điên cuồng gặm nhắm thần kinh hắn, dục vọng muốn giết chết hai con độc giác thú cấp bảy kia ngập tràn khắp thần kinh hắn, Diên Thiệu Bách cố kìm chế lại kích động in dấu ấn của mình xuống, ngón tay không ngừng vuốt ve những nơi độc giác thú cấp bảy đã từng cắn qua,ánh mắt hiện lên vẻ kích động cùng hung ác.

Mạc Hoài Song không biết suy nghĩ của Diên Thiệu Bách, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, một luồng ý lạnh thuận theo cột sống chạy lên gáy, ký ức bị đâm vào không chút lưu tình nào như thủy triều dâng lên trong lòng hắn.

Hắn sợ Diên Thiệu Bách phát rồ lại muốn một lần như vậy.

Kết quả Diên Thiệu Bách không hề làm gì cả trở tay ôm lấy Mạc Hoài Song, đầu tựa vào trong hõm vai hắn.

Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu thả Mạc Hoài Song ra, trong con ngươi phản chiếu giương mặt lo lắng của Mạc Hoài Song.

Diên Thiệu Bách lần thứ hai nhẹ nhàng vuốt ve vai Mạc Hoài Song, khẽ nói, “Sau đó ngoại trừ ta, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cắn ở chỗ này.”

Mặc dù hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng Mạc Hoài Song vẫn nghe ra được quyết tâm cường đại của hắn cùng với ghen tuông không thể che dấu được.

Phát hiện này khiến cho tâm tình Mạc Hoài Song không hiểu sao lại tốt lên, ngay cả chuyện mình là thuốc kích dục mạnh mẽ đối với độc giác thú cùng không ảnh hưởng chút nào đến hắn.

“Đương nhiên.” Mạc Hoài Song cười nhạt chăm chú nhìn Diên Thiệu Bách, con ngươi như hắc ngọc của hắn có có vẻ linh động, xán lạn mà nóng rực.

Mỹ nhân trước mặt, Diên Thiệu Bách khẽ rũ mắt xuống, che dấu ánh mắt như sói của mình, đem người ôm vào lòng, ném vào trên giường.

“Diên Thiệu Bách, ngươi đừng có mà quá mức.” Biết được sẽ phát sinh chuyện gì, Mạc Hoài Song chỉ lên cánh tay phô trường thanh thế.

Diên Thiệu Bách dục hỏa đốt người căn bản không để ý đến hắn, hai ba lần liền cởi quần áo của hai người liền đè lên.

Độc giác thú kích thích khiến cho hắn ý thức được dấu ấn mình hạ trên thân thể người này vẫn chưa đủ dùng, cho nên mới có thể khiến cho những đồ không có mắt này mưu toan cướp đồ vật từ trong địa bàn của mình.

Vặn bung hai chân Mạc Hoài Song ra, ngón tay dính thuốc bôi trơn nhanh chóng tiến vào khai phá huyệt động bị sử dụng quá độ, rút đi, dục vọng cứng ngắc nhanh chóng thay thế ngón tay mạnh mẽ cắm vào.

Tại thời khắc bị xâm nhập kia, Mạc Hoài Song rên lên một tiếng, ngửa đầu lộ gáy tạo ra một đường cong duyên dáng.

Diên Thiệu Bách cúi đầu cắn hầu kết không chút nào đề phòng của hắn, gặm cắn liếm láp, thân thể như đóng cọc vững chắc mạnh mẽ ra vào huyệt động.

Tình ái mang theo thô bạo kích thích vô số dục vọng cất dấu trong lòng Mạc Hoài Song, khoái cảm cường liệt dọc theo xương sống truyền khắp người Mạc Hoài Song, bí động không thể ức chế được co rút lại, phối hợp với dục vọng của Diên Thiệu Bách trầm luân vào bể sâu dục vọng…

Chờ đến khi hai người rốt cuộc cũng phóng thích tinh lực toàn thân, Mạc Hoài Song xụi lơ thân thể nằm ngửa trên giường, hai chân mềm nhũn gác lên vai Diên Thiệu Bách, dục vọng đã bắn qua hai lần giống như mì vắt ủ rũ nằm trong bụi cỏ màu đen. Trên người, trên giường đâu đâu cũng có mùi vị của hắn.

Diên Thiệu Bách bá đạo lấp lấy cửa động đem tất cả mọi thứ không chút dư thừa nào bắn toàn bộ vào trong cơ thể Mạc Hoài Song.

“Đi ra, ta muốn đi tắm.” Cổ họng  Mạc Hoài Song khàn khàn mềm nhũn nói.

Diên Thiệu Bách đem cự vật rút ra, cửa động bị mở rộng cực hạn liền co rút lại, mị thịt màu hồng không hề che dấu bại lộ trước mặt hắn, giống như mỹ nữ trần trụi dùng phương thức khiêu khích nhất câu dẫn sắc quỷ.

Ánh mắt Diên Thiệu Bách tối sầm lại, nếu không phải đồ chơi dưới khố kia không hăng hái, hắn nhất định sẽ đề thương lên ngựa lần thứ hai.

Bất quá, hắn cũng không buông tha Mạc Hoài Song, hai tay cầm lấy mắt cá chân của Mạc Hoài Song, kéo ra ngăn kéo phía dưới của tủ đầu giường.

“Ngươi muốn làm gì?”  động tác này  của Diên Thiệu Bách khiến thần kinh của Mạc Hoài Song bắt đầu căng thẳng lên.

Hắn giật giật hai chân muốn thoát khỏi khống chế của Diên Thiệu Bách, nhưng mắt cá chân của hắn bị nắm rất chặt, một con gà yếu như hắn căn bản không thể tránh thoát được, ngược lại bởi vì hắn giãy dụa, Diên Thiệu Bách liền nhẹ nhàng nắm chặt tay lại.

Động tác nhanh chóng lấy từ trong ngăn kéo một đồ vật giống như núm cao su giả ra, trước khi Mạc Hoài Song kịp nghĩ ra liền nhét vào bí động.

Mạc Hoài Song không thể tin được mà trừng lớn mắt nhìn Diên Thiệu Bách:…

Một giây sau, hắn nắm tay đánh về gương mặt tuấn tú của Diên Thiệu Bách, nổi giận, “Ngươi còn biết xấu hổ hay không? Chuyện như vậy đều làm được!!”

Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng tránh thoát, khóe miệng giương lên một nụ cười thỏa mãn. Song Song của hắn toàn thân đều phải có mùi vị của hắn.

Sau việc này, Mạc Hoài Song giận điên lên không những ăn miếng trả miếng cắn một cái không nhẹ không nặng lên vai Diên Thiệu Bách, lại vô cùng ngạo kiều thối mặt cả một ngày!

Tức thì tức, hắn cũng không thể trì hoãn chuyện chính, sau khi thể lực khôi phục, Mạc Hoài Song liền ngồi trước bàn học bắt đầu chế tạo thạch giáp.

Mà Diên Thiệu Bách sau khi cùng Mạc Hoài Song hôn cáo biệt liền ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện