Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 83



Mạc Hoài Song không biết nên đối mặt với cái chết  như thế nào, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Lần đầu tiên tử vong đến quá đột ngột, đột ngột đến nỗi hắn hắn chỉ muốn suy nghĩ làm sao sống tiếp ở cái thế giới xa lạ này không có thời gian mà hồi tưởng lại.

Nhưng bây giờ hắn không thể không đối mặt với loại khủng bố này, sinh mệnh của hắn chỉ còn lại ba tháng ngắn ngủi.

Hắn từng có vận khí tốt có cơ hội trọng sinh lại một lần, nhưng hắn không tin có thể có lần thứ hai, hoặc là nói hắn cũng không muốn có lần thứ hai, so với đời thứ nhất không có ràng buộc, hắn đối với thế giới không tính là quen thuộc này có quá nhiều lưu luyến cùng lo lắng.

Hắn không nỡ rời Diên Thiệu Bách, hắn còn muốn cùng y sống thật dài thật lâu, nhưng mà, đã không có cơ hội.

Hắn không biết biết thời điểm Diên Thiệu Bách biết chuyện hắn không còn sống được lâu trên đời này dùng loại nghị lực nào khắc chế, mang theo tâm tình thế nào để giấu diếm, thế nhưng hắn rõ ràng, tất cả những hành động của nam nhân này đều xuất phát từ tình yêu sâu đậm.

Hắn nhất định là hi vọng chính mình vui sướng không lo nghĩ mà đi xong thời gian cuối cùng, vì thế hắn không tiếc một mình chịu đựng tất cả đau khổ.

Mạc Hoài Song đem mặt chôn vào lồng ngực của Diên Thiệu Bách, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, nhỏ xuống lồng ngực ấm áp của Diên Thiệu Bách, nóng đến mức khiến tim hắn trở nên đau đớn.

Diên Thiệu Bách ôm Mạc Hoài Song thật chặt, lại không biết nên mở miệng an ủi như thế nào. Trước mặt sinh tử, tất cả ngôn ngữ đều là vô dụng.

Mạc Hoài Song lẳng lặng phát tiết, giơ tay lau vệt nước mắt nơi khóe mắt.

“Thiệu Bách, theo ta đi ngắm cẩn thận thế giới này một lần đi.” Mạc Hoài Song nỗ lực nở một nụ cười, “Đừng làm cho ta đi một chuyến uổng công.”

Diên Thiệu Bách gật gật đầu.

Mạc Hoài Song nhanh chóng đứng dậy chỉnh lý quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Tử vong là kết cục không ai có thể tránh được, hắn chỉ là đi sớm hơn người khác một bước mà thôi, hắn không muốn đi mà còn tiếc nuối, cho nên, hắn chỉ có thể nắm chặt trước mắt.

“Ta muốn đem chuyện của An tổ giải quyết, đỡ phải khiến trong lòng ta khó chịu.” Mạc Hoài Song thu thập đồ đạc xong rồi nói.

Lần này Diên Thiệu Bách không từ chối.

Tin tức Diên Thiệu Bách đồng ý đàm phán được Vijohns mang đến cho Dư Kha.

Dư Kha nằm ở trên ghế quý phi, lười biếng phơi nắng, nghe được báo cáo của Vijohns, mí mắt một chút cùng không nhếch lên.

Vijohns không dám lỗ mãn, cúi đầu đứng cung kính, chờ Dư Kha quyết định.

“Tiến độ An tổ sinh sôi nơi đó sao rồi?”

“Tất cả nữ An tổ có thể mang thai đều thực sự mang thai.”

“Phái người coi kĩ chúng nó, nhất định bảo đảm chúng nó có thể sinh sản an toàn, chúng nó đều là tài phú, ta cần lượng lớn An tổ.”

Vijohns nghe được mệnh lệnh của Dư Kha không khỏi khẽ run lên, cuối cùng ngữ điệu vững vàng nói: “Vâng.”

“Lui ra đi.” Dư Kha nhàn nhạt nói, từ đầu đến cuối không đề cập đến chuyện đàm phán.

Chuyện của Sư Già đã thành công, đương nhiên không cần phải làm chuyện bảo hiểm đàm phán này. Huống hồ từ xưa đến nay hắn không nghĩ đến chuyện phải cho An tổ địa vị gì, sự tồn tại của bọn nó đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục, là chứng cứ hắn bị giam cầm, bị nghiên cứu, bị vũ nhục, tạp chủng giao lần cả gien nhân loại, hậu thế cũng không cần phải sống sót.

Nhưng mà bây giờ hắn có an bài mới đối với đám con hoang này, chúng nõ sẽ trở thành uy hiếp của hắn, công cụ khống chế độc giác thú mới sinh, chuyện này so với chỉ tàn sát không có ý tứ hơn nhiều.

Giết chóc vô vị sẽ hiện ra mặt tàn nhẫn của hắn, đem lợi ích sử dụng đến tốt nhất mới là cách làm thông minh nhất.

Mạc Hoài Song kiên trì đợi hai ngày, thấy Dư Kha không không có ý tứ trả lời, cơ bản hiểu rõ thái độ của hắn, cũng biết được mục đích tại sao Dư Kha lại mời hắn, theo như Lương Ngu nói, không có ý tốt, vốn là Hồng Môn yến.

Cho nên hắn cũng không có ý định đợi, có một số việc, có vài người trong  tương lai đã không phải là chuyện hắn có khả năng nắm trong tay, hơn nữa hắn cũng không phải là người vô tư không nghĩ ngợi gì, tại thời gian cuối cùng hắn chỉ muốn tìm ít phúc lợi cho mình.

Giống như hảo hảo đàm luận luyến ái, cho dù nó ngắn ngủi như ánh lửa nhưng hắn ai cũng không thể phủ nhận  nó đã từng xán lạn.

Mang theo loại tầm tình giống như hiến tế, Mạc Hoài Song cùng Diên Thiệu Bách bước lên hành trình du lịch của tình nhân.

××××××××××××

Đại lục năm 9713.

Năm nay ta hai mươi mốt tuổi, đương nhiên trên thực tế ta không phải ở độ tuổi này, bất quá đó là một bí mật.

Diên Thiệu Bách dẫn ta tới đến quặng mỏ khai thác đá năng lượng. Quặng mỏ này nằm ở phía bắc thành Lưu Niên, khoáng sản phong phú, nghe đâu có thể khai thác ngàn năm.

Nói thật, ta không có cách nào dùng lời nói hình dung chấn động lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó đẹp đến điên đảo, là kiệt tác của thần.

Quặng mỏ năng lượng kéo dài, nguy nga như một ngọn núi cao, nhìn một cái cơ hồ không thấy được đầu.

Mà điều khiến người ta chấn động đến linh hồn không phải là vị trí khổng lồ của nó, mà là sắc thái của nó, dưới ánh mặt trời cả toàn khoáng sản hiện ra màu bảy sắc cầu vồng, óng ánh long lanh, đẹp không sao tả xiết, đứng ở dưới chân, khác nào thân ở tiên cảnh.

Vào đúng lúc này ta không khỏi không cảm thán thiên nhiên mỹ lệ, chỉ có người không nghĩ đến, không có chuyện nó không làm được.

Thực sự không có cách nào tưởng tượng được thạch năng lượng thoạt nhìn bình thường không có gì lạ lại ẩn giấu một vẻ đẹp như vậy.

Mạc Hoài Song dựa vào ánh lửa trại không ngừng viết lên bản điện tử nhật kí chỉ thuộc về mình, hắn quý trọng thời gian mỗi một ngày của mình, cho nên quyết định đem mỗi ngày viết thành một năm, tuy rằng có chút tự lừa mình dối người, lại khiến cho hắn cảm thấy được ấm áp ở trong lòng.

Diên Thiệu Bách đoạt một phần thịt nướng từ trong đoàn lính đánh thuê trở về, thấy Mạc Hoài Song đang vùi đầu cố gắng, không khỏi nói, “Viết cái gì vậy? Mắt không mỏi sao?”

Mạc Hoài Song cười hì hì, thu bảng điện tử lại, tiếp nhận thịt nướng, đem toàn bộ phần thịt mỡ lọc đến trong bát của Diên Thiệu Bách.

Lính đánh thuê xung quanh thấy bộ dáng ngọt nị này của bọn họ, không khỏi huýt sáo, vô cùng  náo nhiệt.

“Diên đoàn trưởng, gặp nhau là duyên, làm một tiết mục chứ.” Có người ồn ào.

“Đúng đấy, đúng đấy.” Hai người bên cạnh đống lửa đóng vai trợ trận nghe thấy đề nghị này lập tức lớn tiếng phụ họa.

Mạc Hoài Song liếc mắt nhìn Diên Thiệu Bách, chọc chọc khủy tay hắn, cười đến minh mị.

Quặng mỏ đá năng lượng là trạm thứ nhất của bọn họ, vốn chỉ muốn tính toán mở mang một chút kiến thức mỹ lệ của thiên nhiên, vậy mà vừa vặn lại gặp phải dong binh đoàn Diên Thiệu Bách biết, bọn họ ở đây đào mỏ ba tháng, chuẩn bị kết thúc công việc trở về thành, vì vậy liền có  buổi lửa trại không biết là chào mừng hay là tạm biệt này.

Diên Thiệu Bách tiến lại gần cổ Mạc Hoài Song, đem hắn kéo vào trong ngực, cười đến trương dương, hàm răng trắng dưới ánh lửa nỏi bật lên vô cùng chói mắt.

“Nếu không ngươi thay ta đến một lần?”

Mạc Hoài Song đem thịt trong tay nhét vào miệng, hai ba lần liền nuốt xuống, đưa tay kéo quần áo của Diên Thiệu Bách qua lau chút dầu trên tay, cười xấu xa, “Được~!”

Diên Thiệu Bách nhìn xuống quần áo bị dính mỡ của mình, không coi ai ra gì nặn nặn mũi Mạc Hoài Song.

Xung quanh một trận ồn ào, tuy rằng thế giới này phần lớn người không quá tiếp thu với đồng tính luyến ái, nhưng không phải là đoàn lính đánh thuê, luôn hành tẩu trước ranh giới của sinh tử khiến cho bọn họ sống rất thoải mái,  đương nhiên cũng không có cái gì quan trọng cả.

Mạc Hoài Song đứng dậy trong tiếng ồn ào, tự nhiên hào phóng, dung nhan mỹ lệ hiện ra dưới ánh lửa nhìn càng thêm mê người, làn ra nhẵn nhụi, dù cho là gốm sứ thượng đẳng cũng đều phải chịu thua một phần, mỹ lệ có chút không giống người thật.

“Cho mọi người nghe một đoạn đặc biệt.” Mạc Hoài Song nói xong liền hắng giọng mở miệng.

Chim nhỏ trên cây tạo thành đôi.



Mạc Hoài Song dùng giọng giả, thời điểm hát giọng nữ không lanh lảnh giống như giọng nữ, mà thấp hơn một ít, mang theo một loại cảm giác mạnh mẽ cùng dẻo dai, Diên Thiệu Bách nghe thấy trong lòng ngứa ngáy, như lông chim không ngừng cọ nhẹ vào lòng hắn.

Hắn vừa hát, vừa dùng con ngươi xanh đen nhìn Diên Thiệu Bách, ánh lửa đỏ tươi phản chiếu vào mắt hắn, giống như ngàn vạn ngôi sao rơi vào trong đó, lưu luyến lóa mắt, khiến người ta chỉ muốn chìm đắm không muốn tỉnh dậy.

Diên Thiệu Bách nghe không hiểu ca từ, nhưng lại vô cùng yêu thích làn điệu câu nhân kia của hắn, cự vật không chịu an phận mà đứng lên.

Lần này hắn không quản thời gian cùng trường hợp, nở nụ cười dâm dê, cường thế mà đem người ôm vào trong xe bọc thép.

Mạc Hoài Song thét một tiếng kinh hãi, lập tức tức giận đến không thể cắn hắn hai cái.

Người này còn biết xấu hổ hay không! Có biết xấu hổ hay không!!

“Duyên đoàn trưởng, khá lắm!” Nhóm lính đánh thuê cũng mặc kệ cảm nhận của Mạc Hoài Song, bọn họ hung hăn ồn ào phía sau bọn họ, âm thanh vang lên hận không thể truyền xa mấy dặm.

“Ta canh chừng cho các ngươi, cứ việc làm, tuyệt đối không cho đám này lang này nghe được bất kì cái gì, ha ha ha ha…”

Tiếng huýt gió, tiếng ủng hộ liên tiếp, khiến cho buổi tối hôm nay đặc biệt phong tao.

Thời điểm Mạc Hoài Song bị xé quần áo đặt ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau, giận dữ đạp lên hai chân của Diên Thiệu Bách.

Nhưng mà rất nhanh, xe bọc thép rắn chắc bắt đầu rung chuyển như núi.

Sau khi xong việc, Diên Thiệu Bách lưu luyến vuốt nhẹ lên nếp uốn chỗ khe.

“Mấy ngày trước ngân thủy nơi này phun đầy một tay, ngày hôm nay sao lại ăn bớt nguyên vật liệu như vậy?” Ngữ điệu tràn đầy bất mãn.

Mạc Hoài Song nhấc chân đạp một cái, cái đồ cầm thú không biết xấu hổ này!

Diên Thiệu Bách nắm chắc mắt cá chân của Mạc Hoài Song, ngón tay thăm dò tiến vào, ‘Xem ra vẫn là do ta không cố gắng.”

Mạc Hoài Song tức giận tới mặt đỏ mang tai, “Buông ra, rõ ràng là do di tích, mắc mớ gì đến ta! Ngươi từng thấy chỗ kia nổi nên mặt nước mà!”

Diên Thiệu Bách dùng sức kích thích bộ vị đặc biệt bên trong dũng đạo, cười xấu xa, “Ta còn thực sự từng gặp.”

Mạc Hoài Song nhe răng ra muốn nhào tới!

Diên Thiệu Bách rút tay ra, nhanh chóng đổi thành đồ thật, dũng đạo của Mạc Hoài Song trải qua một lần khai phá, vô cùng tiện lợi, Diên Thiệu Bách dễ dàng nhét toàn bộ vào, trực tiếp đem Mạc Hoài Song trở lại chỗ ngồi.

Đêm rất dài, nhưng đối với lực eo cùng thể lực của chiến sĩ cấp tám mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.

Đại lục năm 9715.

Năm nay ta hai mươi ba tuổi, trải qua cố gắng một năm, cuối cùng ta đã chinh phục vùng mỏ đá năng lượng.

Lúc ta đứng trên đỉnh ngọn núi xem mặt trời mọc ở hướng đông, tại thời điểm ánh rạng đông vừa lộ kia, loại cảm giác tráng lệ cũng rộng rãi khiến cho ta chân chính cảm giác được nhân loại nhỏ bé cùng thấp kém đến mức nào.

Nhân loại có thể tác động đến tự nhiên, nhưng mà vĩnh viễn không có cách nào khống chế được, đây mới là mị lực của tự nhiên.

Trên núi rất lạn, nhưng cái ôm của Diên Thiệu Bách rất ấm áp, ta nghĩ chúng ta còn có thời gian hơn năm mươi năm để ở cùng nhau.

Đại lục năm 9716

Năm nay ta hai mươi lăm tuổi, một độ tuổi rất đẹp.

Rốt cuộc ta cũng tới được mơi có diện tích đất lớn nhất thế giới này, ngay tại học viện Minh Gáp.

Kỳ thực thực khờ, ở trường học này lâu như vậy, vậy mà bây giờ mới nhìn đến vùng đất này.

… Được rồi, ta biện giải cho mình một chút, kỳ thực trước kia là không hiếm lạ nó.

Hiệu trưởng để cho ta nguyên đồ hóa đá thành đất, hi vọng ta xuất một phần lực cho Minh Giáp, nhưng mà ta không đồng ý, ta không muốn đem tên tuổi của mình lưu lại tại Minh Giáp, như vậy không có nghĩa.

Tại cõi đời này, ta chỉ hi vọng có một người có thể sâu sắc nhớ kĩ ta đã từng tới, như vậy là đủ rồi.

Đại lục năm 9717

Năm nay ta hai mươi sáu tuổi, ta và Thiệu Bách đến nhà hắn ở Tư Kế.

Tuy nhiên những phòng ở năm đó đã biến mất, thay vào đó là những tòa nhà cao tầng dày như răng lược.

Nguyên Quân Đường chết rồi, nghe đâu bởi vì quá vất vả. Vị Minh giáo chủ kia vì bi thương quá độ, cũng đi theo.

Đương nhiên đây chỉ là tin tức bề ngoài, tình huống cụ thể thế nào, ai biết, ngược lại ta không quan tâm.

Thánh giáo bất quá trong mắt ta chỉ là châu chấu sau thu. Ta cùng Thiệu Bách từng hẹn qua, hắn sẽ khiến cho truyền thừa Diêu Linh mọc rễ nảy mầm tại thế giới này, mọc lên như nấm, một ngày nào đó, Diêu Linh sẽ trở thành truyền thừa vĩ đại nhất thế giới này, đương nhiên bản thân nó cũng đã là một loại vĩ đại.

Ta và Thiệu Bách tham gia tang lễ của Nguyên Quân Đường, chủ yếu là vì “ban ân độc giác thú “, đồ chơi này là bảo vật truyền đời của nhà Thiệu Bách, nhất định phải thu hồi lại, tuyệt đối không thể để tiện nghi cho người khác.

Dư Hưng cùng Dương Khuê vì vật này mà làm cho long trời nở đất, sắc mặt hết sức khó coi. Vì vậy ta rộng lượng giúp bọn họ một tay, đem đồ vật mang đi, thật là một cách làm tốt bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện