Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 10: Ảo ảnh



Đường Phi cảm thấy khó thở, muốn giãy dụa lại không động đậy được thân thể, tựa như có cái gì đặt ở trên người hắn, làm cho hắn không thể cử động. Cố gắng mở to mắt nhìn lại, trong lòng rùng mình, thật sự có người ở trên người hắn! Thân ảnhcao lớn, cảm giác bị áp báchmãnh liệt, Đường Phi thấy càng ngày càng khó chịu, sẽ chết sao......

“Ngươi..... là..... ai......” Đường Phi dùng hết khí lực cuối cùng hỏi bóng đen ở trên người hắn.

Bóng dáng nghe được những lời này, rốt cục ngẩng đầu lên, lộ ra mộtkhuôn mặt tươi cười giống quỷ, Đường Phi rốt cục thấy rõ ràng gương mặt kia là ai! Khuôn mặt tươi cười đó gắt gao theo dõi hắn, âm trầm đáng sợ nói: “Ta là ác mộng của ngươi!”

Phượng Thần Anh ! ! !

“A !” Đường Phi quát to một tiếng ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

“Công tử ?” Ưu nhi ở ngoài phòng nghe được động tĩnh,nhanh chóng tiến vào, lo lắng hỏi: “Công tử ngài làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?”

Đường Phi một phen lau mồ hôi lạnhtrên mặt, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã muốn bắt đầu sáng. Hắn từ khi đi vào nơi này, cơ hồ ngày ngày đều gặp ác mộng, trong mộng tất cả đều là cảnh tượng Trần Thần bi thương nhìn hắn chết đi hoặc là hắn nhìn thấy chính mình máu tươi rơi xuống, thân thểđã bắt đầu hư thối, nhưng hôm nay, tại sao lại mơ thấy loại này? Chỉ một thoáng, ấn tượng của Đường Phi đối với Phượng Thần Anh lại ác liệt hơn một chút.

“Công tử, Ưu nhi hầu hạ ngài mặc quần áo? Đợi rửa mặt xong là có thể dùng điểm tâm.” Ưu nhi đang cầm quần áo của Đường Phi nói.

“Khoan đã, ta nghĩ muốn rửa mặt trước.” Đường Phi nhắm mắt lại nói, vẻ mặt mỏi mệt.

“Dạ.” Ưu nhi xem ra Đường Phi không có tinh thần, nhanh chóng đem dụng cụ rửa mặt lấy lại đây, sau đó đi chuẩn bị điểm tâm.

Đường Phi dùng nước muối đánh răng sau đó súc miệng, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong bồn rửa mặt, gương mặt xa lạ kia đã bắt đầu chậm rãi quen thuộc, ngược lại bộ dạng chính mình trước đây lại có chút mơ hồ, có đôi khi hắn thậm chí cảm thấy hiện tạimới chính là bộ dáng nguyên bản của bản thân.

Lắc đầu, lấy tay nhiễu loạn nước trong bồn, Đường Phi bỗng nhiên đem đầu cúi xuống, đem khuôn mặt kia vùi thật sâu vào trong nước.

“Đợi thêm nửa khắc sẽ ngạt chết, ngươi không muốn sống nữa.” Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên vaihắn, thanh âm trêu tứcquen thuộc.

Ta là ác mộng của ngươi!

Giấc mộng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu, Đường Phi mạnh mẽ ngẩng đầu, làm cho bọt nước văng khắp nơi vào trên mặt người kia.

Phượng Thần Anh buồn bực dùng tay áo lau nước trên mặt, vui cười nói: “Gặp quỷ?”

Không sai! Đường Phi ánh mắt không tốt nhìn Phượng Thần Anh, ngươi chính là con quỷ kia! Còn có, hắn tiến vào như thế nào lại không nghe thấy tiếng bước chân? Thật đúng là giống như hồn ma bất tán? !

“Ngươi như thế nào ở trong này?” Đường Phi lấy khăn ở một bên lau khô mặt, vốn đã là áo lót rời rạc,bởi vì Đường Phi không thắt nút mà có vẻ lại càng rộng thùng thình, lộ ra hơn phân nửa bờ ngực trắng nõnrắn chắc. Huống chi vừa rồi Đường Phi đem toàn bộ mặt vùi vào trong nước, những bọt nước chưa kịp lau khô theo cổ chảy xuống, nội ymàu trắng ẩm ướt dính sát vào thân thể hắn, có vẻ dụ hoặc mà khiêu gợi.

“Ta ngày hôm qua không phải lệnh Ưu nhi nói cho ngươi sao? Hôm nay ta và ngươi đi ra ngoài.” Phượng Thần Anh nhìn chằm chằm thân thểĐường Phi, bỗng nhiên cảm thấy miệng mình có chút khô.

Đúng rồi, Ưu nhi tối hôm qua nói qua với hắn, bất quá hắn đã quên. Chẳng lẽ là bởi vì Phượng Thần Anh nói cùng với hắn ra ngoài, cho nên mới gặp ác mộng? Đường Phi liếc hắn, ánh mắt Phượng Thần Anh sắc thái rất rõ ràng, cho dù hắn muốn làm bộ như không biết tâm tư xấu xa của hắn cũng đều không được. Đường Phi xoay người cầm lấy quần áo, chuẩn bị đến mặt sau bình phong đổi.

“Ngươi học được cách mặc quần áo?” Phượng Thần Anh cười hước hước, đối Đường Phi nói: “Hôm nay ngươi phải ra ngoài, vẫn là để cho người khác giúp ngươi mặc có vẻ tốt hơn.”

Đường Phi suy nghĩ một trận, xoay người định kêu Ưu nhi, Phượng Thần Anh lại ngăn cản hắn, nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi cho rằng Ưu nhi dám ở trước mặt ta giúp ngươi cởi áo tháo thắt lưng sao?”

“Ngươi!” Đường Phi vừa muốn phát hỏa, nhìn đến gương mặt tươi cười của Phượng Thần Anh, bỗng nhiên lại sửa lại chủ ý, học theo Phượng Thần Anh cười nói: “Vậy đành làm phiền ngươi.” Nói xong liền giải khai kiện áo lót ném đến một bên.

Phượng Thần Anh sửng sốt, hoàn toàn không thể tưởng được Đường Phi lại sảng khoáinhư vậy. Bất quá, Phượng Thần Anh là người rất nhạy bén, đợi sửng sốt qua đi, liền dùng một tươi cười ôn nhu nhất cầm lấy quần áoĐường Phi.

Đường Phi phối hợp mở ra hai tay, trên mặt không chút biểu tình.

Phượng Thần Anh cầm lấy một kiện quần áo bằng lụa trắng, nhiễu đến phía sauĐường Phi, ngón tay giống như có chút vô tình lướt quathân thể trần trụi của hắn, cơ thể tiến lại gần sát bên người hắn giúp hắn mặc áo, môi ghé vào lỗ tai y như gần như xa nói: “Đây là áo đơn, là mặc ở tận cùng bên trong. Vạt áo đơn có vẻ rườm rà, nếu thắt không tốtsẽ rất dễ dàng lỏng ra, cho nên chúng ta nơi này có một cách thắt kêu là ‘Khóa khấu’, buộc rất dễ, cũng thực dễ dàng cởi bỏ.” Đem áo đơn buộc chặt vừa phải, tôn lên dáng người hoàn mỹ của Đường Phi, Phượng Thần Anh lại lợi dụng việc mặc quần áo này, đem người ôm vào trong lòng tùy ý đùa bỡn.

Đường Phi thân mình cứng nhắc, sắc mặt âm tình bất định, nếu không phải tu dưỡng nhiều năm như vậy, hắn đã sớm chửi mẹ nó, có ngườigiúpngườikhác mặc quần áo như vậy sao? ! Đây rõ ràng là ăn đậu hũ!

Phượng Thần Anh giúp Đường Phi mặc áo đơn xong, khóe miệng tiếu ý càng sâu, hơi thở cũng nóng rực hơn nhiều. Đường Phi cảm giác được, lại cố nén dục vọng muốn né ra, nếu hắn ở phía sau đẩy ra Phượng Thần Anh, liền đại biểu cho việc hắn sợ y, đây là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ, hắn chán ghét thất bại! Cho nên Đường Phi chỉ có thể làm bộ như không có việc gì để cho Phượng Thần Anh tiếp tục.

“Đây là trung y, vạt áo tuy rằng so với áo đơn giản dị hơn một chút, nhưng lại phải thắt đai lưng, đai lưng nếu thắt không tốt, cả thân quần áo sẽ có vẻ rời rạc, liền mất đi vẻ trang trọng, ở trong mắt người khác đây chính là biểu hiệnphóng đãng.” Phượng Thần Anh đem một kiện áo màu thủy lam (xanh nước biển), cổ tay áo thêu hoa văngiúp Đường Phi mặc vào, sau đó buộc một đai lưng màu trắngcó đính một viên tinh thạch màu lam.

Phượng Thần Anh taytrụ ở sườn thắt lưng Đường Phi, nhìn bóng dáng hai ngườigiống như đang ôm nhau phản chiếu trong tấm gương đồng, nói giọng khàn khàn: “Bộ quần áo này thực hợp với ngươi, bốn chữ “phong thần tuấn lãng” này, rất thích hợp miêu tả ngươi.”

Đường Phi giương mắt nhìn Phượng Thần Anh trong gương, tươi cười tà mị, trong mắt mang theo sắc dục nồng đậm.

“Cám ơn khích lệ,” Đường Phi kéo tay Phượng Thần Anh ra, lập tức cầm lấy kiện quần áocuối cùng, lạnh lùng nói: “Cái này kêu là ngoại bào, không có vạt áo cũng không dùng đai lưng, trực tiếp mặc vào là tốt rồi, sẽ không cần làm phiền ngươi.” Đường Phi đem kiện áo khoác bằng lụa thêu hoa văn màu bạc trực tiếp mặc vào, sau đó cũng không quay đầu lại, tiêu sái ra khỏi phòng ngủ.

Phượng Thần Anh ôm song chưởng, cắn môi điềm đạm cười, nếu hắn không nhìn lầm, hai vành tai Đường Phi đã đỏ lên, hơn nữa ngày càng hồng.

Phượng Thần Anh tự mình mang theo Đường Phi ra ngoài, tự nhiên ở Đông việngây nên một trận gợn sóng, thậm chí ngay cả thị cơ ở Nam việnđều chấn động. Phượng Thần Anh quay đầu đối Đường Phi cười, cười đến sáng lạn vô tội. Đường Phi tức giận nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, tên này là cố ý tìm phiền toái cho hắn!

Không có ngồi xe ngựa hay cỗ kiệu, Đường Phi toàn bộ hành trình đều là đi bộ, Phượng Thần Anh cư nhiên không có ý kiến, cùng Đường Phi sánh vai mà chậm rãi vừa đi vừa nói. Bất quá, đều là tự Phượng Thần Anh cao hứng hàn huyên, Đường Phi đều lười cùng hắn nói chuyện. Tiểu tư Mặc Trúc ở bên người nhìn Phượng Thần Anh vẻ mặt ngạc nhiên, lão gia đối với Phương Lâmcông tử này thật sự là không giống bình thường a!

Bỗng nhiên, Phượng Thần Anh lôi kéo Đường Phi dừng lại ở một tiểu quán, vẻ mặt ngây thơ hỏi [Đường Phi: Vẻ mặt thật đúng là ngây thơ a!]: “Đó là cái gì?”

Đường Phi bị tươi cười quái dị của hắn làm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, không khỏi bật cười, cái này không phải ngày hôm qua hắn vừa mới hỏi qua đó sao? Hắn cũng không có nhìn đến Ưu nhi vẫn tùy thị ở phía sau hắn chấn độngmạnh mẽ, sắc mặt trắng bệch. Mặc Trúc kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng không có nói chuyện, ngược lại kỳ quái lão gia như thế nào lại không biết son bột nước, vài ngày trước không phải còn sai người mua một chút đưa đến Nam việnsao?

“Son, ngươi cư nhiên cũng không biết?” Đường Phi nhíu mày nhìn Phượng Thần Anh, cười nhạo nói.

“Không thấy qua, nếu không chúng ta đi nhìn xem?” Phượng Thần Anh vẻ mặt tò mò nói.

Đường Phi hoài nghi nhìn hắn một hồi, phát hiện hắn thật sự không giống như đang nói dối, mới dẫn hắn đến người bán hàng rong kia coi thử.

“A, vị công tử này, ngài lại tới nữa? Hôm nay lạimuốn mua cái gì?” Người bán hàng rong cố ý lại như vô tình quét qua Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, thầm nghĩ công tử này thật lợi hại a, một ngày đổi một người! Bất quá bộ dáng vị này hôm nay so với vị ngày hôm qua xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng là nhìn dáng người cao lớn của hắn cùngẩn tàng một chút sát khí, người bán hàng rong trong lòng thầm nghĩ,vị công tử này có thể áp trụ hắn hay sao?

“Không phải ta, là hắn, hắn cũng chưa thấy qua son bột nước.” Đường Phi mặt không chút thay đổi, vươn ngón tay cái chỉ vào Phượng Thần Anh đứng bên người hắn nói.

“Đây là cái gì?” Phượng Thần Anh trên mặt lộ vẻ mỉm cười, cầm lấy một hộp gỗ nhỏ bằng gỗ đàn hương nghiên cứu .

Người bán hàng rong kia bị tươi cười của Phượng Thần Anh làm tim đập nhanh vài cái, cúi đầu khom lưng nói: “Vị đại gia này, ngài thực sự rất có mắt nhìn, đây chính là phấn má tốt nhất nơi này của tiểu nhân, thoa ở trên mặt sẽ lộ vẻ trắng trắng hồng hồng phấn nộn, tặng cho người trong lòng là thích hợp nhất!”

Phượng Thần Anh ánh mắt chợt lóe, cười không có hảo ý nhìn Đường Phi.

Đường Phi trừng hắn, cười lạnh nói: “Ngươi dám nói tặng cho ta thử một lần xem?”

“Tặng cho ngươi!” Phượng Thần Anh cười lớn nhét vào trong tayĐường Phi, sau đó phân phó Mặc Trúc trả tiền.

Đường Phi vừa định đưa tay ném trả lại người bán hàng rong, liền nhìn đến Mặc Trúc ném một thỏi bạc cho hắn, nói: “Không cần thối lại.”

Đường Phi đột ngột thu tay trở về, bại gia tửnày, một hộp đồ trang điểm nhỏ như vậy cư nhiên cấp người ta năm lượng bạc! Đây là vài ngàn đồng tiền a!

Phượng Thần Anh nghẹn cười, tiến đến trước mặt Đường Phi nói: “Như thế nào, không trả lại?”

Hai mắt trắng dã liếc hắn, Đường Phi thu hồi son, không để ý tiếp tục đi về phía trước, Phượng Thần Anh cười lớn đuổi theo, khiến người đi đường đều chú ý.

Ưu nhi cùng Mặc Trúc đi theo phía sau bọn họ, một người sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đau khổ, bởi vì Phượng Thần Anh cùng Đường Phi thân mật quá mức. Một người muốn cười nhưng không cười được, sắc mặt cổ quái, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Thần Anh trêu cợt ngườikhác, lại còn là một cái nam sủng.

Đi vào tửu lâu ngày hôm qua, Đường Phi vô luận là bộ dángtrước đây hay hiện tại đều phi thường xuất sắc, cho nên khi hắn đi vào, tiểu nhị ngày hôm qua tiếp đón hắn liền nhanh chóng chạy tới, nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

Bởi vì lần này có Phượng Thần Anh, Đường Phi cũng không tiện tự mình chủ trương bảo Ưu nhi ngồi xuống, dù sao Phượng Thần Anh mới là chủ nhân chân chính của Ưu nhi.

“Đều ngồi xuống đi, ở bên ngoài không cần câu nệ như vậy.” May mắn Phượng Thần Anh coi như là người không phân biệt đối xử hạ nhân, điểm ấy làm cho Đường Phi có chút giật mình. Phượng Thần Anh cũng đã nhìn ra tâm tưĐường Phi, lại điềm đạm cười không nói gì thêm.

Lần này thời gian đến không còn sớm, đại sảnhtửu lâu chỉ còn lại có hai ba bàn là trống. Hơn nữa từ thời điểm Đường Phi cùng Phượng Thần Anh tiến vào tửu lâu, liền hấp dẫn ánh mắt vô số thực khách, thực khách ngồi ở lầu hai thậm chí thiếu chút nữa nhô đầu ra nhìn bọn họ. Hai vị công tử tới đây, một người anh tuấn một người xinh đẹp.

“Lão gia, không bằng đổi một chỗ khác đi, người ở đây lắm miệng tạp nham, nô tài sợ bọn họ nhiễu đến hưng trí của ngài.” Mặc Trúc nói khẽ với Phượng Thần Anh.

Phượng Thần Anh quay đầu nhìn về phía Đường Phi, Đường Phi chính làđang bắt tay thưởng thức chén trà làm bộ không biết, liền bình đạm cười nói: “Vô phương, cứ ở lại đây.”

Mặc Trúc sửng sốt, nhìn thoáng qua Đường Phi, sau liền không còn nhắc lại. Hắn biết Phượng Thần Anh vì cái gì đối với Đường Phi dung túng cùng sủng ái, hắn cũng từng nhìn thấy chuyện đồng dạng ở những người trước đây.

Bệnh cũ của lão gia sợ là lại tái phát, Mặc Trúc thở dài một tiếng không thể nghe thấy, chỉ hy vọng lần này sẽ không giống trước kia, đem người chỉnh đến điên điên khùng khùng, si ngốc ngây ngô, thậm chí ngốc đến nổi dùng cách tự sát đến uy hiếp lão gia, hy vọng có thể vãn hồi vô tận sủng ái. Chỉ tiếc, lão gia vốn là ngườikhông có tâm, làm sao có thể yêu? Những người đó cho tới bây giờ cũng đều xem không hiểu, chỉ có thể như vậy rơi vào kết cụcthê thảm. Mặc Trúc đối với chuyện của Phương Lâmcông tử cũng biết chút ít, tính cách khó có thể phục tùng của hắn chỉ sợ là đã khơi dậy dục vọng chinh phụccủa lão gia, hy vọng vị Phương Lâmcông tử không biết trời cao đất rộng này, kết cục không cần quá thê thảm.

Bởi vì nơi này có hơn hai người, Đường Phi nhẩm tính tiền trong túi, sau đó kêu nhiều hơn hai món ăn mặn, rồi ngồi ở một bên uống trà một bên vãnh tai nghe đủ chuyện bát quái, chuyện của Lưu, Chương hai nhà.

“Uy, nghe nói chưa? Người Lưu gia thỉnh Trạng Sư viết tụng từ, sáng nay đã giao lên cho nha môn rồi!” Cách đó không xa, một bàn hán tử lớn giọng nói, xong lại tự cho là mình đang “nóilặng lẽ”.

“Thật sao? Còn Chương gia đâu? Có thỉnh Trạng Sư không?” Hán tử đi cùngcũng dùng âm lượng đồng dạng hỏi.

“Không có đâu!” Một người ở khác bàn nghe được bọn họ đang luận chuyện này, cũng kiềm chế không đượcnhảy vào: “Nghe nói Lưu gia thỉnh chính là người được xưng thiên hạ đệ nhất lão trạng sưLý Lương, hắn viết tụng từ chưa từng có người có thể phủ định, lần này khẳng định là Lưu gia thắng!”

“Bất quá ta nghe nói Chương gia lần này dùng năm mươi lượng bạc,muốn tuyển Trạng Sư có năng lực giúp hắn viết tụng từ, nhưng cho tới hôm nay vẫn chưa có người nào dám tới cửa xin “giết giặc” đâu, xem ra Chương gia thật sự không thắng được.” Lại một người nói chen vào.

“Chính là, nếu thua trên công đường chẳng những phải bồi thường ngân lượng gấp hai lần, còn phải bịđánh năm mươi bản tử của quan phủ, ai dám đi nhận a! Người có thể thắng tênLý Lươngkia cho đến bây giờ còn chưa sinh ra đâu!”

“Chương gia lần này là gặp đại hạn, thua khối phong thuỷ bảo địa kia còn không nói, cả phần mộ tổ tiên cũng phải bị đào lên đổi sang chỗ khác.”

Thời điểm Đường Phi nghe đến đó, khóe môi khẽ nhếch. Từ khi hắn hai mươi bốn tuổi chính thức lấy được tư cách luật sư đến bây giờ, năm năm có đến ba mươi mấy án kiện, vô luận là dân sự hay là hình sự đều không có thua qua một lần, như hắn vậy cũng chưa dám xưng đệ nhất cả nước, Lý Lươngnày khẩu khí cũng thật lớn!

“Như thế nào, có hứng thú?” Phượng Thần Anh nhìn đến Đường Phi cười tràn đầy tự tin, mang theo ba phần khinh thường bảy phầnngạo mạn, giống như hoàn toàn không đem cái gọi là Lý Lươngkia để vào trong mắt.

“Ta chỉ đối với năm mươi lượng bạckia có hứng thú.” Đường Phi uống một ngụm trà, lành lạnh nói.

“Nếu khối đất vốnđúng là thuộc về Lưu gia, ngươi còn có thể lấy về cho ngườiChương gia sao?” Phượng Thần Anh ngữ khí mang theo mỉm cười hỏi.

“Ta, Đường Phi lên tòa án, không nhìn việc không nhìnngười, chỉ nhìn tiền. Chỉ cần mức giá khiến ta hài lòng, cho dù là bại hoại tội ác tày trời, ta cũng đều hỗ trợ.” Đường Phi đối với Phượng Thần Anh cười, ngạo mạn mà tàn khốc.

Phượng Thần Anh trầm mặc không lên tiếng, nhìn Mặc Trúc cùng Ưu nhi liếc mắt một cái, hai người bọn họ cúi thấp đầu,bày một bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như là một chút đều không nghe được bộ dáng của Phương Lâmtự xưng là “Đường Phi”.

Phượng Thần Anh để sát vào bên tai Đường Phi thấp giọng cười nói: “Đường Phi a Đường Phi, ngươi quả nhiên không giống người thường.”

“Cám ơn khích lệ, nhưng ta sẽ không bởi vì thứ đạo đức giả này nịnh hót lại ngươi.” Đường Phi tay chống đỡvai hắn,thanh âm lạnh lùng nói, cũng không có lảng tránh Phượng Thần Anh bỗng nhiên thân mật, hắn đã bắt đầu quen dần! Hơn nữa hắn phát hiện mỗi lần như vậy đều thực bị động, tựa như bị Phượng Thần Anh dắt mũi đi. Dù sao đều là nam nhân, dù sao cũng đều thích nam nhân, Phượng Thần Anh có thể ăn đậu hủhắn, vì cái gì hắn không có thể ăn đậu hủ Phượng Thần Anh? !

“Ngươi thật sự là …nếu có một ngày lời nói của ngươi không còn đâm người khác thương tích đầy mình như vậy nữa, ta nghĩ ta sẽ thật cao hứng.” Phượng Thần Anh ánh mắt mang theo sủng nịch, bất đắc dĩ nhìn Đường Phi.

“Thực xin lỗi, ta nói chuyện chính là gai góc đầy mình như vậy, thật ngượng ngùng a.” Đường Phi bả đầu xoay sang một bên, lười nhìn Phượng Thần Anh diễn trò.

“Phương Lâm công tử! Thỉnh ngài chú ý thái độ chính mình! Ngươi cho là ngươi là thân phận gì!” Mặc Trúc chưa từng gặp qua người dám đối với Phượng Thần Anh bừa bãi vô lễ như vậy, cho dù biết rõ hắn là con mồi của Phượng Thần Anh, Mặc Trúc vẫn là nhịn không được nhảy ra hộ chủ.

“Vậy ngươi lại dùng cái thân phận gì đến quát lớn ta?” Đường Phi nghiêng đầu đối Mặc Trúc cười, mang theo ác ý true đùa.

Mặc Trúc mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói không ra lời: “Ngươi, ngươi, ngươi.......”

“Được rồi.” Phượng Thần Anh nhẹ giọng đánh gãy, nhìn Mặc Trúc ánh mắt có chút lãnh: “Mặc Trúc, chú ý thân phậnchính ngươi.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Phi, trong mắt lại khôi phục sủng nịchvừa rồi, nói: “Đừng cùng một hài tử so đo.”

Mặc Trúc ánh mắt đỏ lên, cắn thần nói: “Dạ, nô tài có lỗi.”

Đường Phi mày khẽ động, vừa muốn nói gì lại nhìn thấy một thân ảnh màu xanh thoảng quatrước mắt.

Sườn mặt quen thuộc, mỉm cườiquen thuộc, bóng dángquen thuộc.

Đường Phi mạnh mẽ đứng lên, cái chén trên bàn “xoảng” một tiếng vang lên. Đường Phi vẻ mặt không dám tin cùng kinh hỉ, trong khi Phượng Thần Anh còn chưa phục hồi tinh thần lại, hắn đã bỏ chạy ra ngoài.

Trần Thần!

Đường Phi đuổi theo ra ngã tư đường, lo lắng ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo tìm kiếm thân ảnhvừa rồi.

Ở nơi nào! Đường Phi trong lòng một trận kinh hỉ, đang muốn tiếp tục đuổi theo, lại bị người một phen kéo lại.

“Ngươi đang làm cái gì?” Phượng Thần Anh đuổi tới, một phen giữ chặt Đường Phi, biểu tình vừa rồi trên mặt Đường Phi hắn chưa từng gặp qua, chính là mừng như điên. Hắn đến tột cùng thấy được ai? Là thanh y nam tử kia sao?

“Ngươi buông, ta muốn tìm......” Đường Phi tránh khỏi tay của Phượng Thần Anh, quay đầu tìm kiếm, thân ảnh màu xanh kia đã biến mất vô tung vô ảnh.

Vui sướng trên mặt chậm rãi tan đi, Đường Phi ngơ ngác đứng ở trên đường, nhìn theo phương hướng kia. Thật lâu sau, mới quay đầu đối với Phượng Thần Anh cô đơn cười: “Trở về đi, ta chỉ là, nhìn lầm người ......”

Trần Thần như thế nào có khả năng sẽ xuất hiện ở đây? Người kia tóc rất dài, cảm giác vóc dáng so với Trần Thầnthon nhỏ hơn một chút, là hắn quá tưởng niệm Trần Thần, cho nên mới nhận sai người đi......

Phượng Thần Anh nhìn theo phương hướng thanh y nam nhân biến mất, ánh mắt lạnh lùng, sau đó xoay người kéo tay Đường Phi ôn nhu nói: “Trở về ăn cơm, cơm nước xong, ta cùng ngươi đi Chương phủ.”

“Ân.” Đường Phi có chút rầu rĩ rút tay mình về, trở lại tửu lâu, bỏ lỡ điánh mắt Phượng Thần Anh càng ngày càng tàn khốc lãnh liệt.

----------------

Lời tác giả: cuối cùng sắp tới đây, một nhân vật trọng yếu sẽ xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện