Xuyên Việt Chi Quy Đồ
Chương 84
Trong Phương Hoa Lâu, Đường Phi ngồi ở trong phòngYến Tự, sắc mặt đông lạnh. Hà Tịch an vị ở cách đó không xa, nhìn hắn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Yến Tự bưng trà đẩy cửa tiến vào, nhìn đến vẻ mặt hai người, trong lòng hiểu được vài phần, ra vẻ thoải mái lớn tiếng cười nói: “Các ngươi như thế nào ngồi ngốc giống như đầu gỗ, đến đến, uống trước ngụm trà an ủi. Chỗ của tỷ tỷ ngươi rấtan toàn, Phượng gia sẽ không nghĩ đến ở đây có vấn đề.”
Hà Tịch giương mắt nhìn Yến Tự, tâm tình phức tạp không thôi. Nhiều năm trước khi hắn lần đầu tiên đến Phương Hoa Lâu, cũng đã nhận ra nàng là ai, thân tính tỳ nữ bên người chủ nhân. Tự nhiên, Yến Tự cũng nhận ra hắn, nhưng ngại thân phận lẫn nhau, hai người không tiến lên nhận thức. Năm đó Yến Tự bởi vì có chút nguyên nhân, ly khai Tần Phượng đảo, trở về Miên Cẩm, trở thành lão bản Phương Hoa Lâu. Tuy nói trôi qua hơn mười năm, nhưng nàng cũng không thay đổilớn, chỉ là thành thục hơn, cũng có mị lực hơn. Năm đó Hà Tịch đều có thể liếc mắt một cái nhận ra nàng, huống chi Phượng Thần Anh? Chủ nhân vừa xuất hiện, nói vậy Phượng Thần Anh cũng đã biết mấy ngày nay chủ nhân ẩn thân nơi nào.
Yến Tự đem một ly trà đặt ở trong tayHà Tịch, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không cần lo lắng, tối nay là một trận chiến cuối cùng của thái tử vàHiền vương, thiếu chủ căn bản không thể phân thân tới bắt các ngươi. Sau nửa canh giờ, ta sẽ an bài cho các ngươi một cái càng địa phương an toàn ẩn thân, ý tứ chủ nhânlà đợi đêm nay thừa dịp nội loạn, đem các ngươi xuất thành rời đi. Đến lúc đó các ngươi muốn đi đâu đều có thể.”
Hà Tịch mạnh mẽ nhìn về phía Yến Tự, sắc mặt kinh nghi bất định: “Ngươi là nói, chủ nhânmuốn thả chúng ta đi? Nhưng mà, nhưng mà thiếu chủ hắn......”
“Chủ nhân nói đi, thì ngươi cứ đi! Lời thiếu chủ nói ngươi không cần để ý tới, lại càng không cần tiếp tục giúp hắn làm một ít chuyện tìnhtrái lương tâm. Cái ngươi thiếu là ân tình củahai vị chủ nhân, không phải của thiếu chủ !” Yến Tự bỗng nhiên nghiêm túc lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hà Tịch nói.
Hà Tịch thật mạnh gật gật đầu, hắn nợchủ nhân, thật sự cả đời không thể trả nổi!
Yến Tự xem Hà Tịch nghĩ thông suốt, liền đứng dậy lấy một ly trà khác hướng về Đường Phi, vừa muốn nói cái gì, Đường Phi lại mở miệng trước: “Yến lão bản, ngài có thể hay không lảng tránh một chút? Đường mỗ có chuyện muốn một mình nói với Hà Tịch.”
Tuy rằng ngữ khílà hỏi, nhưng lại cường ngạnhkhông cho phép cự tuyệt. Yến Tự không tự giác gật gật đầu, thở dài rồi đi ra ngoài, còn không quên đem cửa đóng chặt. Ngoài cửa Thiết Viêm đã chờ sẵn, Yến Tự ý bảo hắn trước không cần hỏi, cùng nhau đi đến phòngTần Diệp.
Hà Tịch trên người còn mặc kiện y phục dạ hànhmàu đen kia, có chút không yên nhìn Đường Phi. Đường Phi đứng dậy chậm rãi hướng về hắn, Hà Tịch nháy mắt khẩn trương lên.
Đợi Đường Phi đi đến trước mặt Hà Tịch, hắn mới chú ý tới không biết khi nào thì vết thương trên cổ tay Đường Phi đã nứt ra rồi, máu tươi thẩm thấu qua băng gạcmàu trắng.
“Đường Phi, tay ngươi!” Hà Tịch sợ hãi muốn dắt lấy tay Đường Phi nhìn kỹ, lại bị Đường Phi né tránh.
Hơi hơi nghiêng người, Đường Phi nhìn gần Hà Tịch, Hà Tịch bị khí thế sắc bén của hắn làm hoảng sợ, không tự chủ được né về sau một chút.
“Ngươi đến tột cùng là ai? Hà Tịch củathái tử phủ? Hay là Vô TướngcủaPhượng Tê Các? Hay là, gian tế do nam nhân vừa xuất hiện kia phái tới?” Đường Phi nhìn chằm chằm cặp ánh mắt thất kinh của Hà Tịch, trong lòng càng lạnh: “Quả nhiên, cả ngươi cũng không thể tin được!” Từ khi rời khỏiPhượng Tê Các, nghi vấn trong lòng Đường Phi đối với Hà Tịch một cái tăng thêm một cái, vì cái gì hắn đối Phượng Tê Các quen thuộc như thế? Vì cái gì mỗi lần hắn vừa xảy ra chuyện, Hà Tịch đều đã biết? Vì cái gì lần đó Tần Nghị bị hãm hại dễ dàng đắc thủ như vậy? Lúc ấy hắn hành hạ đến chết Lam Tử Tương, căn bản không thấy được lệnh bàigì cả, vì cái gì Vô Tướngvừa đến liền xuất hiện lệnh bài thái tử phủ? Hơn nữa còn có thể lấy giả tráo thật?
Hà Tịch mở to hai mắt nhìn, trong mắt ửng đỏ, Đường Phi thế nhưng không tin hắn?!
“Khó trách thời điểmnhìn Vô Tướng, tổng cảm giác cặp ánh mắt kia quen thuộcnhư vậy. Còn có cái này,” Đường Phi cầm phỉ thúyhắn giắt ở bên hông, lạnh lùng nói: “Lần trước nhìn thấy trong lòng Vô Tướnghé ra một sợi dây nhỏ, chính là dây đeo phỉ thúy này! Vì cái gì, vì cái gì cả ngươi cũng gạt ta!”
Hơi nước tràn đầy hốc mắt, trước mắt Đường Phi dần dần mơ hồ, Hà Tịch muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể nghe Đường Phi từng tiếng một giống như chất vấn.
“Lần đó bị thương thì sao? Ngươi làm như thế nào? Có thể lừa dối nhiều người như vậy, Hà Tịch a Hà Tịch, ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ!” Đường Phi cắn chặt răng, hắn thật sự không thể tin được, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp được Hà Tịch, hắn đã lừa mình!
“Lần đó bị thương --” Hà Tịch hai mắt vô thần nhìn Đường Phi, chậm rãi nói: “Là ta trước đó tìm một thế thân, từ khi thái tử hạ lệnh để chúng ta ở ngoài thành chặn đứng nhân mãTần Phiền,ta đã biến thành Vô Tướng hầu ở Phượng Tê Các. Ta sớm biết Tần Phiền có cạm bẫy mai phục tại nơi đó, thiếu chủ muốn nhân mãTần PhiềncùngTần Nghị tự giết lẫn nhau, y muốn bắt trụ Tần Phiền, tự tay chấm dứt mạng hắn. Cốc Dương đại phu đã sớm biết thân phận của ta, cho nên khi hắn mang Hà Tịch giả đi chữa thương,ta đã âm thầm đợi ở phía sau. Kẻ đóng giả kia, ta đã sớm đoạn khí hắn, khi đó vết thương trên người ta cũng là thật sự, Cốc Dương ở chiếu theo vết thương của Hà Tịch giả dùng đao hoa rạch ở trên người ta. Còn có lần đó thái tử bị hãm hại, cũng là ta làm, tấm lệnh bài giả là ta đặt ở trên người Lam Tử Tương.”
“Phanh” một tiếng vang lên, Đường Phi một quyền đập xuống trên bàn, nước trà cũng bị đánh nghiêng, từ trên bàn chảy xuống, nhỏxuống trên thânHà Tịch.
“Ngươi thật sự rất lợi hại, ẩn núp ở bên người Tần Nghịmười năm, cư nhiên không dẫn tới bất luận hoài nghi nào.” Đường Phi nhớ tới Phượng Thần Anh đối hắn nói qua, quá mức mù quáng tín nhiệm, kết quả thương tổn chỉ có bản thân. Hắn quá tín nhiệm Phượng Thần Anh, cũng quá quá tín nhiệm Hà Tịch, cho nên nhất định tổn thương.
“Không phải mười năm, là sáu năm.” Hà Tịch nhìn nước trà đang nhỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Mười năm trước ta ly khai chủ nhân, đi vào Miên Cẩm, tự tiến cử thành thực khách củathái tử phủ, nửa năm sau bởi vì thái tử công nhận tài năng liền trở thành phụ tá chothái tử. Ta đối thái tử chưa bao giờ từng có hai lòng, càng muốn dựa vào tài học củachính mình phụ tá thái tử trở thành Đệ nhất minh quân. Đáng tiếc, ngày vui ngắn ngủi, sáu năm trước ta ngẫu ngộ thiếu chủ, mới biết được hắn đã thanh danh tiệm khởi,là Các chủPhượng Tê Các, nhưng lại là chí giao hảo hữu củaHiền vương. Thiếu chủ sau khi biết ta là phụ tá thái tử,liền muốn ta vì hắn làm việc, ta không thể cự tuyệt, bởi vì hắn là nhi tử củachủ nhân, cũng tự nhiên thànhchủ nhân của ta. Bắt đầu từ lúc đó, ta liền trở thành ‘Vô Tướng’ củaPhượng Tê Các. Sáu năm, ta có thời điểm cũng không thấy rõ lắm chính mình rốt cuộc là ai. Thẳng đến khi gặp ngươi, ta phát hiện chính mình thật sự không muốn tiếp tục sinh hoạtnhư vậy, ta không muốn tái phản bội thái tử! Lúc sau, lại biết ngươi bị thiếu chủ nhốt, đã hạ quyết tâm mang ngươi rời đi, chờ ngươi an toàn rồi, ta trở về cấp thiếu chủ cùng thái tử một công đạo. Nhưng ai biết, ngươi thế nhưng phát hiện thân phận chân thật của ta......”
Đường Phi chấn động, nguyên lai là như vậy...... Hắn vừa rồi, đãnói với Hà Tịch cái gì chứ!
Hà Tịch ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Đường Phi, nói: “Đường Phi, ngươi nhất định cảm thấy ta thực thất bại đi? Ta cũng cảm thấynhư vậy, ta chính là một kẻsống không có mục đích, khắc chếtngười nhà, phản bội thái tử, cũng phản bội chủ nhân...... Nếu năm đó ta cũng chết, có phải liền xong hết mọi chuyện......”
“Đủ !” Đường Phi cầm vạt áo Hà Tịch đem ngườikéo đứng lên: “Cái gì gọi là năm đó chết liền xong hết mọi chuyện?! Chờ ta an toàn, lại trở về cho Tần Nghịcùng Phượng Thần Anh một cái công đạo? Ngươi muốn công đạo như thế nào? Lấy cái chết tạ tội sao?! Ngươi có tội gì?!”
“Đường Phi......” Hà Tịch ngẩng đầu nhìn Đường Phi, lệ như chảy ra.
Đường Phi cúi đầu nhìn Hà Tịchhai mắt đẫm lệ giàn giụa, trong lòng hơi hơi phát đau, nâng tay lau đi nước mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi không nợ bất luận kẻ nào, cũng không cần xin lỗi bất luận kẻ nào, bao gồm cả ta.” Nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng, Đường Phi nói: “Chúng ta đi thôi, đi rồi sẽ không cần trở lại. Hết thảynơi này, đều cùng chúng ta không quan hệ.”
Hà Tịch gắt gao ôm Đường Phi, chảy lệ nặng nề mà gật đầu.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Yến Tự cùngThiết Viêm đi đến. Đường Phi buông Hà Tịch, nhìn đến Yến Tự sắc mặt khó coi, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Các ngươi phải lập tức rời đi Phương Hoa Lâu, chúng ta quá xem nhẹ thiếu chủ, hắn cư nhiên đã hạ lệnh phong tỏa cửa thành, gặp kẻkhả nghi không hỏi nguyên do liền lập tức tru sát! Hiện tại đã chết không ít người !” Yến Tự tức giận không chịu nổi.
Hà Tịch lau đi nước mắt, nghe xong cả kinh, vội hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Phong tỏa cửa thành hẳn phải là giờ Tý a!”
“Thiếu chủ là muốn bức chủ nhân đem ngươi cùng Đường công tử giao ra, cho nên mới làm như vậy. Hơn nữa, theo thám tử hồi báo, thiếu chủ đã mệnh lệnh Phượng Linh quângiờ Hợi canh ba vào thành, ý muốn chém giết gần mười vạn người phản đối Hiền vương xưng đế!” Thiết Viêm sắc mặt cũng cực kì khó xem, nếu không phải bọn họ ở Phượng Tê Các an bài mật thám, chỉ sợ đợi trận đại chiến bắt đầu mới có thể biết chuyện này!
“Phượng Thần Anh muốn sát cả thành.” Đường Phi sắc mặt cũng trầm xuống, hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì!“Có biện pháp gìcản được hắn?”
“Thậm chí ngay cả lời chủ nhân nói hắn cũng không nghe, còn có biện pháp gì có thể ngăn cản hắn?” Yến Tự nhìn Đường Phi liếc mắt một cái, nói: “Hiện tại ý tứ chủ nhânlà cho các ngươi tới địa phương an toàn trốn trước, xem trận thế hiện tại này, chỉsợ rất nhanh sẽ điều tra đến đây, tới lúc đó muốn rời khỏisẽ rất khó khăn.”
Đường Phi bỗng dưng nắm chặt hai đấm, thậm chí ngay cả nam nhânkia cũng không có biện pháp sao?
“Phượng Linh quân chỉ nghe theo mệnh lệnhthiếu chủ, bất quá nếu chúng ta có được quân phù Phượng Linh quânhẳn có thể giả truyền quân lệnh, làm cho bọn họ không thể vọng động.” Thiết Viêm nói xong trầm tư một hồi, liền đối với Hà Tịch nói: “Ngươi ở bên người thiếu chủ lâu như vậy, biết hắn đem quân phù cho ai không?”
Hà Tịch chau mày lắc đầu, nói: “Không biết, quân phù củathiếu chủ ta chưa bao giờ xem qua, bất quá có thể khẳng định quân phù không ở trên tayHiền vương. Bởi vì Hiền vương hỏi qua thiếu chủ mấy lần, thiếu chủ đều cự tuyệt.”
“Cự tuyệt? Thiếu chủ cư nhiên cự tuyệt Hiền vương?” Yến Tự có chút kinh ngạc: “Ta vẫn nghĩ đến thiếu chủ tổ chức quân đội là vì hắn, nhưng quân phù cư nhiên không phải cho hắn!”
“Nếu không chiếm được quân phù, liền ngăn cản không được thiếu chủ.” Hà Tịch sắc mặt trầm trọng, lại dẫn theo một tia kiên quyết: “Đến lúc đó, thỉnh Yến lão bảncùngThiết đại hiệp thay ta bảo hộ Đường Phi chu toàn, thái tử đối với ta ân trọng như núi, ta đã phản bội hắn, quyết không thể lại nhìn hắn chết ở trên tay thiếu chủ!” Ngụ ý là, Hà Tịch muốn trở về cứu Tần Nghị!
“Nói bậy bạ gì đó! Có chủ nhân ở đây, ngươi lo lắng cái gì!” Yến Tự hung tợn gõ gõ đầu Hà Tịch, vừa định làm cho Hà Tịch đánh mất ý niệm chịu chết trong đầunày, Đường Phi bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy bọn họ.
“Các ngươi, đợi đã......” Đường Phi nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, sau đó từ trong lòng xuất ra một tấm ngọc bài, hỏi: “Các ngươi nói quân phù, sẽ không phải chính là cái này đi?”
Yến Tự cùng Hà Tịch trợn to mắt nhìn Phượng Linh phùtrong tay Đường Phi, thậm chí ngay cả Thiết Viêm đều vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Đường Phi.
Đường Phi có chút xấu hổ, Phượng Thần Anh lúc trước đối hắn nói qua, chỉ cần có lệnh bài, hắn có thể tung hoành ở toàn bộ Hoàng Diệp. Lúc ấy hắn chỉ cười cười, không đem chuyện này để ở trong lòng, thời điểm đi cũng bởi vì đối Phượng Thần Anh còn có vướng bận, mới đem ngọc bài này mang ở trên người, ai biết ngọc bài có khắc hai chữ “Phượng Linh” trên tay hắn, cư nhiên là quân phù!
“Ha ha,” Yến Tự cười quái dị hai tiếng, nói: “Không thể tưởng được thiếu chủ cư nhiên đem thứ trọng yếu như vậy giao cho ngươi, hắn thật đúng là......” Thật đúng là cái gì, Yến Tự không dám nói tiếp.
Thiết Viêm đánh giá Đường Phi vài lần, không lên tiếng. Hà Tịch quay đầu đi, che dấu mất mát cùng chua xóttrên mặt.
“Chỉ cần ta cầm nó đem Phượng Linh quânchế trụ, là có thể cứu những người đó đi?” Đường Phi hỏi.
“Đâu chỉ cứu những người đó, thậm chí ngay cả thắng bại trận chiến đêm nay đều quyết định ở trong tay ngươi!” Yến Tự cười nói, chỉ cần có thể ngăn cản Phượng Linh quân vào thành, chủ nhân đêm nay hẳn là không cần tự mình ra mặt!
“Nhưng vấn đề là, nên như thế nào ra khỏi thành? Đừng quên, hiện tại toàn bộ cửa thành đều bị phong tỏa.” Hà Tịch nói.
Đường Phi hạ mắt nghĩ nghĩ, nói: “Ta có biện pháp.”
Thái tử phủ.
Tần Sương sải bước vội vàngđến thư phòngTần Nghị, Tần Nghị đang cùng Thuần Vu Quyết nhìn bản đồ tác chiến trên bàn.
“Hoàng huynh, Tần Nhan cùng Phượng Thần Anh cư nhiên hạ lệnh phong tỏa cửa thành! Nói là trong Hiền vương phủ chạy ra hai trọng phạm, hiện tại muốn toàn thành truy bắt! Đã giết rất nhiều người vô tội!” Tần Sương hổn hển nói.
“Bình tĩnh chút.” Tần Nghị nhìn bản đồkhông chuyển mắt, thản nhiên nói.
“Vương gia, thái tử sớm biết tin tức, cũng biết căn bản không phải trọng phạm gì chạy thoát, mà là một nam sủng của Phượng Tê Các, Phượng Thần Anh mượn chuyện của mình tiên phát chế nhân mà thôi.” Thuần Vu Quyết thay lời nói củaTần Nghị: “Phượng Thần Anh đã con át chủ bài của chúng ta kia chạy trốn, đó là sựthật.”
“Cái gì?!” Tần Sương kinh ngạc mở rộng miệng: “Chỉ vì một nam sủng? Đáng giá cho hắn làm ra một quy mô lớn như vậy? Chỉ là mượn chuyện tình cảmđể tiên phát chế nhân?”
“Ngươi không cần xem nhẹ nam sủngnày, hắn thế nhưng là quý nhân củabổn vương. Hắn vừa xảy ra chuyện, liền mang đi gian tếbên người bổn vương, cũng rối loạn trận tuyến của Phượng Thần Anh. Nếu chúng ta có thể ở trước khi Phượng Thần Anh tìm được hắn, thậm chí có thể không tổn thất người nào liền giải quyết được Phượng Thần Anh, cái đại phiền toái này.” Tần Nghị cầm lấy một quân kỳmàu đỏ, nhẹ nhàng đặt ở trên chỗ có dấu hiệu một chữ “Phượng”. Ngẩng đầu đối Tần Sương mỉm cười, Tần Nghị chút bối rối khi thấy trận chiến sắp đến, ngược lại trấn định tự nhiên như định liệu từ trước.
“Bây giờ còn vui đùa cái gì? Hoàng huynh, tuy rằng chúng ta đã làm tốt mọi thứ, nhưng Phượng Linh quânkia thựckhó giải quyết, ta đã chuẩn bị tốt tâm lý giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Nhưng ngươi hiện tại nói chỉ cần bắt được một nam sủng ti tiện có thể giải quyết Phượng Thần Anh cùng mười vạn Phượng Linh quâncủahắn? Như thế nào có khả năng?!” Tần Sương trăm ngàn cái không tin, Phượng Thần Anh là dạng ngườigì hắn vẫn có chút hiểu biết, tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, xem Tần Phiền chết như thế nào thì rõ! Hắn như thế nào có khả năng vì một nam sủng liền bị người quản chế?
“Ngươi tin hay không tin, nếu tiểu Quyết rơi vào trong tay quân địch đến áp chế ta, ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đem ngôi vị hoàng đế chắp tay nhường cho họ? Tứ đệ, không cần xem nhẹ tình cảmmột người. Một người nếu thật sự vì yêu, bất kể cái gì đều có thể làm được.” Tần Nghị hơi hơi nâng mắt lên nhìn Tần Sương nói. Từ trước hắn cũng không tin tưởng người giống như Phượng Thần Anh cũng sẽ yêu thượng một người, hơn nữa còn yêu sâu đậm như thế. Nhưng từ khi biết hắn vì Đường Phi ba lần bốn lượt lâm vào hiểm cảnh, thậm chí ở thời điểm Đường Phi phải rời khỏi,không tiếc đem người nhốt lại, hắn liền hiểu, Đường Phi là uy hiếp duy nhất củaPhượng Thần Anh, còn là tử huyệt củahắn! Càng là người vô tình, khi đã yêu sẽ yêu càng sâu, yêu càng sâu, sẽ càng điên cuồng. Tần Nghị tin tưởng vững chắc nắm được Đường Phi, chẳng khác nào giữ đượcyếu mạch của Phượng Thần Anh.
Tần Sương chấn động, theo bản năng nhìn về phía Thuần Vu Quyết, Thuần Vu Quyết đã sớm nghiêng đầu xoay một bên. Tần Sương chậc lưỡi, có chút không cam lòng hỏi: “Nếu vậy hiện tại làm sao bây giờ? Muốn phái người đi bắt nam sủng kia sao? Nếu như bị Phượng Thần Anh giành trước thì phải làm sao? Phượng Thần Anh trước tiên phong tỏa cửa thành, quấy rầy kế hoạchchúng ta. Đại quân chúng ta muốn đến Miên Cẩm, còn cần ba canh giờ nữa!”
“Nếu thật sự bắt không được hắn, chúng ta cũng chỉ có thể dùng binh lực còn sót lại trong thành chống lại bọn họ, bất quá ta tin tưởng, chúng ta có thể chống đỡ đến lúc đại quân đi vào.” Tần Nghị nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thuần Vu Quyết đã có chút lo lắng, cấm vệ quân hiện tại chân chính nghe hắn điều động chỉ có không đến ba vạn người, còn có người của tướng thủ thànhVệ Liêm có thể sử dụng, cũng chỉ có trước sau năm vạn người, còn lại tất cả đều đã bị Tần Nhan khống chế. Tuy nói Chân Nhung không thể tùy tiện điều động binh mãtrấn thủ biên thuỳtứ phương, nhưng chỉ riêng thân binh trên tay hắn cộng thêmbinh lực Tần Nhan vàTần Chiêu, cũng đã có chừng mười sáu vạn nhân mã tụ tập ở trongMiên Cẩm thành, càng không nói tới Phượng Linh quânnhư hổ rình mồi đóng tại ngoài thành. Mà bọn họ bên này binh mã còn chưa đến tám vạn, đến lúc đó nếu thật sự đả khởi, còn phải lo cho những kẻ đã đứng bên phe thái tử,sẽ còn là một loại gian nan đến cỡ nào! Cái này, khẳng địnhlà một hồi trận chiến ác liệt!
Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Thuần Vu Quyết trong lòng vừa động, nếu phải bắt được Đường Phi, trước cần tìm được Hà Tịch. Hà Tịch cứu Đường Phiđi, bọn họ sẽtrốn tránh ra sao? Địa phương Hà Tịch thường hay lui tới nhất, là nơi nào? Địa phương nào, tối thích hợp để che dấu người?
-------------------
Yến Tự bưng trà đẩy cửa tiến vào, nhìn đến vẻ mặt hai người, trong lòng hiểu được vài phần, ra vẻ thoải mái lớn tiếng cười nói: “Các ngươi như thế nào ngồi ngốc giống như đầu gỗ, đến đến, uống trước ngụm trà an ủi. Chỗ của tỷ tỷ ngươi rấtan toàn, Phượng gia sẽ không nghĩ đến ở đây có vấn đề.”
Hà Tịch giương mắt nhìn Yến Tự, tâm tình phức tạp không thôi. Nhiều năm trước khi hắn lần đầu tiên đến Phương Hoa Lâu, cũng đã nhận ra nàng là ai, thân tính tỳ nữ bên người chủ nhân. Tự nhiên, Yến Tự cũng nhận ra hắn, nhưng ngại thân phận lẫn nhau, hai người không tiến lên nhận thức. Năm đó Yến Tự bởi vì có chút nguyên nhân, ly khai Tần Phượng đảo, trở về Miên Cẩm, trở thành lão bản Phương Hoa Lâu. Tuy nói trôi qua hơn mười năm, nhưng nàng cũng không thay đổilớn, chỉ là thành thục hơn, cũng có mị lực hơn. Năm đó Hà Tịch đều có thể liếc mắt một cái nhận ra nàng, huống chi Phượng Thần Anh? Chủ nhân vừa xuất hiện, nói vậy Phượng Thần Anh cũng đã biết mấy ngày nay chủ nhân ẩn thân nơi nào.
Yến Tự đem một ly trà đặt ở trong tayHà Tịch, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không cần lo lắng, tối nay là một trận chiến cuối cùng của thái tử vàHiền vương, thiếu chủ căn bản không thể phân thân tới bắt các ngươi. Sau nửa canh giờ, ta sẽ an bài cho các ngươi một cái càng địa phương an toàn ẩn thân, ý tứ chủ nhânlà đợi đêm nay thừa dịp nội loạn, đem các ngươi xuất thành rời đi. Đến lúc đó các ngươi muốn đi đâu đều có thể.”
Hà Tịch mạnh mẽ nhìn về phía Yến Tự, sắc mặt kinh nghi bất định: “Ngươi là nói, chủ nhânmuốn thả chúng ta đi? Nhưng mà, nhưng mà thiếu chủ hắn......”
“Chủ nhân nói đi, thì ngươi cứ đi! Lời thiếu chủ nói ngươi không cần để ý tới, lại càng không cần tiếp tục giúp hắn làm một ít chuyện tìnhtrái lương tâm. Cái ngươi thiếu là ân tình củahai vị chủ nhân, không phải của thiếu chủ !” Yến Tự bỗng nhiên nghiêm túc lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hà Tịch nói.
Hà Tịch thật mạnh gật gật đầu, hắn nợchủ nhân, thật sự cả đời không thể trả nổi!
Yến Tự xem Hà Tịch nghĩ thông suốt, liền đứng dậy lấy một ly trà khác hướng về Đường Phi, vừa muốn nói cái gì, Đường Phi lại mở miệng trước: “Yến lão bản, ngài có thể hay không lảng tránh một chút? Đường mỗ có chuyện muốn một mình nói với Hà Tịch.”
Tuy rằng ngữ khílà hỏi, nhưng lại cường ngạnhkhông cho phép cự tuyệt. Yến Tự không tự giác gật gật đầu, thở dài rồi đi ra ngoài, còn không quên đem cửa đóng chặt. Ngoài cửa Thiết Viêm đã chờ sẵn, Yến Tự ý bảo hắn trước không cần hỏi, cùng nhau đi đến phòngTần Diệp.
Hà Tịch trên người còn mặc kiện y phục dạ hànhmàu đen kia, có chút không yên nhìn Đường Phi. Đường Phi đứng dậy chậm rãi hướng về hắn, Hà Tịch nháy mắt khẩn trương lên.
Đợi Đường Phi đi đến trước mặt Hà Tịch, hắn mới chú ý tới không biết khi nào thì vết thương trên cổ tay Đường Phi đã nứt ra rồi, máu tươi thẩm thấu qua băng gạcmàu trắng.
“Đường Phi, tay ngươi!” Hà Tịch sợ hãi muốn dắt lấy tay Đường Phi nhìn kỹ, lại bị Đường Phi né tránh.
Hơi hơi nghiêng người, Đường Phi nhìn gần Hà Tịch, Hà Tịch bị khí thế sắc bén của hắn làm hoảng sợ, không tự chủ được né về sau một chút.
“Ngươi đến tột cùng là ai? Hà Tịch củathái tử phủ? Hay là Vô TướngcủaPhượng Tê Các? Hay là, gian tế do nam nhân vừa xuất hiện kia phái tới?” Đường Phi nhìn chằm chằm cặp ánh mắt thất kinh của Hà Tịch, trong lòng càng lạnh: “Quả nhiên, cả ngươi cũng không thể tin được!” Từ khi rời khỏiPhượng Tê Các, nghi vấn trong lòng Đường Phi đối với Hà Tịch một cái tăng thêm một cái, vì cái gì hắn đối Phượng Tê Các quen thuộc như thế? Vì cái gì mỗi lần hắn vừa xảy ra chuyện, Hà Tịch đều đã biết? Vì cái gì lần đó Tần Nghị bị hãm hại dễ dàng đắc thủ như vậy? Lúc ấy hắn hành hạ đến chết Lam Tử Tương, căn bản không thấy được lệnh bàigì cả, vì cái gì Vô Tướngvừa đến liền xuất hiện lệnh bài thái tử phủ? Hơn nữa còn có thể lấy giả tráo thật?
Hà Tịch mở to hai mắt nhìn, trong mắt ửng đỏ, Đường Phi thế nhưng không tin hắn?!
“Khó trách thời điểmnhìn Vô Tướng, tổng cảm giác cặp ánh mắt kia quen thuộcnhư vậy. Còn có cái này,” Đường Phi cầm phỉ thúyhắn giắt ở bên hông, lạnh lùng nói: “Lần trước nhìn thấy trong lòng Vô Tướnghé ra một sợi dây nhỏ, chính là dây đeo phỉ thúy này! Vì cái gì, vì cái gì cả ngươi cũng gạt ta!”
Hơi nước tràn đầy hốc mắt, trước mắt Đường Phi dần dần mơ hồ, Hà Tịch muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể nghe Đường Phi từng tiếng một giống như chất vấn.
“Lần đó bị thương thì sao? Ngươi làm như thế nào? Có thể lừa dối nhiều người như vậy, Hà Tịch a Hà Tịch, ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ!” Đường Phi cắn chặt răng, hắn thật sự không thể tin được, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp được Hà Tịch, hắn đã lừa mình!
“Lần đó bị thương --” Hà Tịch hai mắt vô thần nhìn Đường Phi, chậm rãi nói: “Là ta trước đó tìm một thế thân, từ khi thái tử hạ lệnh để chúng ta ở ngoài thành chặn đứng nhân mãTần Phiền,ta đã biến thành Vô Tướng hầu ở Phượng Tê Các. Ta sớm biết Tần Phiền có cạm bẫy mai phục tại nơi đó, thiếu chủ muốn nhân mãTần PhiềncùngTần Nghị tự giết lẫn nhau, y muốn bắt trụ Tần Phiền, tự tay chấm dứt mạng hắn. Cốc Dương đại phu đã sớm biết thân phận của ta, cho nên khi hắn mang Hà Tịch giả đi chữa thương,ta đã âm thầm đợi ở phía sau. Kẻ đóng giả kia, ta đã sớm đoạn khí hắn, khi đó vết thương trên người ta cũng là thật sự, Cốc Dương ở chiếu theo vết thương của Hà Tịch giả dùng đao hoa rạch ở trên người ta. Còn có lần đó thái tử bị hãm hại, cũng là ta làm, tấm lệnh bài giả là ta đặt ở trên người Lam Tử Tương.”
“Phanh” một tiếng vang lên, Đường Phi một quyền đập xuống trên bàn, nước trà cũng bị đánh nghiêng, từ trên bàn chảy xuống, nhỏxuống trên thânHà Tịch.
“Ngươi thật sự rất lợi hại, ẩn núp ở bên người Tần Nghịmười năm, cư nhiên không dẫn tới bất luận hoài nghi nào.” Đường Phi nhớ tới Phượng Thần Anh đối hắn nói qua, quá mức mù quáng tín nhiệm, kết quả thương tổn chỉ có bản thân. Hắn quá tín nhiệm Phượng Thần Anh, cũng quá quá tín nhiệm Hà Tịch, cho nên nhất định tổn thương.
“Không phải mười năm, là sáu năm.” Hà Tịch nhìn nước trà đang nhỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Mười năm trước ta ly khai chủ nhân, đi vào Miên Cẩm, tự tiến cử thành thực khách củathái tử phủ, nửa năm sau bởi vì thái tử công nhận tài năng liền trở thành phụ tá chothái tử. Ta đối thái tử chưa bao giờ từng có hai lòng, càng muốn dựa vào tài học củachính mình phụ tá thái tử trở thành Đệ nhất minh quân. Đáng tiếc, ngày vui ngắn ngủi, sáu năm trước ta ngẫu ngộ thiếu chủ, mới biết được hắn đã thanh danh tiệm khởi,là Các chủPhượng Tê Các, nhưng lại là chí giao hảo hữu củaHiền vương. Thiếu chủ sau khi biết ta là phụ tá thái tử,liền muốn ta vì hắn làm việc, ta không thể cự tuyệt, bởi vì hắn là nhi tử củachủ nhân, cũng tự nhiên thànhchủ nhân của ta. Bắt đầu từ lúc đó, ta liền trở thành ‘Vô Tướng’ củaPhượng Tê Các. Sáu năm, ta có thời điểm cũng không thấy rõ lắm chính mình rốt cuộc là ai. Thẳng đến khi gặp ngươi, ta phát hiện chính mình thật sự không muốn tiếp tục sinh hoạtnhư vậy, ta không muốn tái phản bội thái tử! Lúc sau, lại biết ngươi bị thiếu chủ nhốt, đã hạ quyết tâm mang ngươi rời đi, chờ ngươi an toàn rồi, ta trở về cấp thiếu chủ cùng thái tử một công đạo. Nhưng ai biết, ngươi thế nhưng phát hiện thân phận chân thật của ta......”
Đường Phi chấn động, nguyên lai là như vậy...... Hắn vừa rồi, đãnói với Hà Tịch cái gì chứ!
Hà Tịch ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Đường Phi, nói: “Đường Phi, ngươi nhất định cảm thấy ta thực thất bại đi? Ta cũng cảm thấynhư vậy, ta chính là một kẻsống không có mục đích, khắc chếtngười nhà, phản bội thái tử, cũng phản bội chủ nhân...... Nếu năm đó ta cũng chết, có phải liền xong hết mọi chuyện......”
“Đủ !” Đường Phi cầm vạt áo Hà Tịch đem ngườikéo đứng lên: “Cái gì gọi là năm đó chết liền xong hết mọi chuyện?! Chờ ta an toàn, lại trở về cho Tần Nghịcùng Phượng Thần Anh một cái công đạo? Ngươi muốn công đạo như thế nào? Lấy cái chết tạ tội sao?! Ngươi có tội gì?!”
“Đường Phi......” Hà Tịch ngẩng đầu nhìn Đường Phi, lệ như chảy ra.
Đường Phi cúi đầu nhìn Hà Tịchhai mắt đẫm lệ giàn giụa, trong lòng hơi hơi phát đau, nâng tay lau đi nước mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi không nợ bất luận kẻ nào, cũng không cần xin lỗi bất luận kẻ nào, bao gồm cả ta.” Nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng, Đường Phi nói: “Chúng ta đi thôi, đi rồi sẽ không cần trở lại. Hết thảynơi này, đều cùng chúng ta không quan hệ.”
Hà Tịch gắt gao ôm Đường Phi, chảy lệ nặng nề mà gật đầu.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Yến Tự cùngThiết Viêm đi đến. Đường Phi buông Hà Tịch, nhìn đến Yến Tự sắc mặt khó coi, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Các ngươi phải lập tức rời đi Phương Hoa Lâu, chúng ta quá xem nhẹ thiếu chủ, hắn cư nhiên đã hạ lệnh phong tỏa cửa thành, gặp kẻkhả nghi không hỏi nguyên do liền lập tức tru sát! Hiện tại đã chết không ít người !” Yến Tự tức giận không chịu nổi.
Hà Tịch lau đi nước mắt, nghe xong cả kinh, vội hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Phong tỏa cửa thành hẳn phải là giờ Tý a!”
“Thiếu chủ là muốn bức chủ nhân đem ngươi cùng Đường công tử giao ra, cho nên mới làm như vậy. Hơn nữa, theo thám tử hồi báo, thiếu chủ đã mệnh lệnh Phượng Linh quângiờ Hợi canh ba vào thành, ý muốn chém giết gần mười vạn người phản đối Hiền vương xưng đế!” Thiết Viêm sắc mặt cũng cực kì khó xem, nếu không phải bọn họ ở Phượng Tê Các an bài mật thám, chỉ sợ đợi trận đại chiến bắt đầu mới có thể biết chuyện này!
“Phượng Thần Anh muốn sát cả thành.” Đường Phi sắc mặt cũng trầm xuống, hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì!“Có biện pháp gìcản được hắn?”
“Thậm chí ngay cả lời chủ nhân nói hắn cũng không nghe, còn có biện pháp gì có thể ngăn cản hắn?” Yến Tự nhìn Đường Phi liếc mắt một cái, nói: “Hiện tại ý tứ chủ nhânlà cho các ngươi tới địa phương an toàn trốn trước, xem trận thế hiện tại này, chỉsợ rất nhanh sẽ điều tra đến đây, tới lúc đó muốn rời khỏisẽ rất khó khăn.”
Đường Phi bỗng dưng nắm chặt hai đấm, thậm chí ngay cả nam nhânkia cũng không có biện pháp sao?
“Phượng Linh quân chỉ nghe theo mệnh lệnhthiếu chủ, bất quá nếu chúng ta có được quân phù Phượng Linh quânhẳn có thể giả truyền quân lệnh, làm cho bọn họ không thể vọng động.” Thiết Viêm nói xong trầm tư một hồi, liền đối với Hà Tịch nói: “Ngươi ở bên người thiếu chủ lâu như vậy, biết hắn đem quân phù cho ai không?”
Hà Tịch chau mày lắc đầu, nói: “Không biết, quân phù củathiếu chủ ta chưa bao giờ xem qua, bất quá có thể khẳng định quân phù không ở trên tayHiền vương. Bởi vì Hiền vương hỏi qua thiếu chủ mấy lần, thiếu chủ đều cự tuyệt.”
“Cự tuyệt? Thiếu chủ cư nhiên cự tuyệt Hiền vương?” Yến Tự có chút kinh ngạc: “Ta vẫn nghĩ đến thiếu chủ tổ chức quân đội là vì hắn, nhưng quân phù cư nhiên không phải cho hắn!”
“Nếu không chiếm được quân phù, liền ngăn cản không được thiếu chủ.” Hà Tịch sắc mặt trầm trọng, lại dẫn theo một tia kiên quyết: “Đến lúc đó, thỉnh Yến lão bảncùngThiết đại hiệp thay ta bảo hộ Đường Phi chu toàn, thái tử đối với ta ân trọng như núi, ta đã phản bội hắn, quyết không thể lại nhìn hắn chết ở trên tay thiếu chủ!” Ngụ ý là, Hà Tịch muốn trở về cứu Tần Nghị!
“Nói bậy bạ gì đó! Có chủ nhân ở đây, ngươi lo lắng cái gì!” Yến Tự hung tợn gõ gõ đầu Hà Tịch, vừa định làm cho Hà Tịch đánh mất ý niệm chịu chết trong đầunày, Đường Phi bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy bọn họ.
“Các ngươi, đợi đã......” Đường Phi nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, sau đó từ trong lòng xuất ra một tấm ngọc bài, hỏi: “Các ngươi nói quân phù, sẽ không phải chính là cái này đi?”
Yến Tự cùng Hà Tịch trợn to mắt nhìn Phượng Linh phùtrong tay Đường Phi, thậm chí ngay cả Thiết Viêm đều vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Đường Phi.
Đường Phi có chút xấu hổ, Phượng Thần Anh lúc trước đối hắn nói qua, chỉ cần có lệnh bài, hắn có thể tung hoành ở toàn bộ Hoàng Diệp. Lúc ấy hắn chỉ cười cười, không đem chuyện này để ở trong lòng, thời điểm đi cũng bởi vì đối Phượng Thần Anh còn có vướng bận, mới đem ngọc bài này mang ở trên người, ai biết ngọc bài có khắc hai chữ “Phượng Linh” trên tay hắn, cư nhiên là quân phù!
“Ha ha,” Yến Tự cười quái dị hai tiếng, nói: “Không thể tưởng được thiếu chủ cư nhiên đem thứ trọng yếu như vậy giao cho ngươi, hắn thật đúng là......” Thật đúng là cái gì, Yến Tự không dám nói tiếp.
Thiết Viêm đánh giá Đường Phi vài lần, không lên tiếng. Hà Tịch quay đầu đi, che dấu mất mát cùng chua xóttrên mặt.
“Chỉ cần ta cầm nó đem Phượng Linh quânchế trụ, là có thể cứu những người đó đi?” Đường Phi hỏi.
“Đâu chỉ cứu những người đó, thậm chí ngay cả thắng bại trận chiến đêm nay đều quyết định ở trong tay ngươi!” Yến Tự cười nói, chỉ cần có thể ngăn cản Phượng Linh quân vào thành, chủ nhân đêm nay hẳn là không cần tự mình ra mặt!
“Nhưng vấn đề là, nên như thế nào ra khỏi thành? Đừng quên, hiện tại toàn bộ cửa thành đều bị phong tỏa.” Hà Tịch nói.
Đường Phi hạ mắt nghĩ nghĩ, nói: “Ta có biện pháp.”
Thái tử phủ.
Tần Sương sải bước vội vàngđến thư phòngTần Nghị, Tần Nghị đang cùng Thuần Vu Quyết nhìn bản đồ tác chiến trên bàn.
“Hoàng huynh, Tần Nhan cùng Phượng Thần Anh cư nhiên hạ lệnh phong tỏa cửa thành! Nói là trong Hiền vương phủ chạy ra hai trọng phạm, hiện tại muốn toàn thành truy bắt! Đã giết rất nhiều người vô tội!” Tần Sương hổn hển nói.
“Bình tĩnh chút.” Tần Nghị nhìn bản đồkhông chuyển mắt, thản nhiên nói.
“Vương gia, thái tử sớm biết tin tức, cũng biết căn bản không phải trọng phạm gì chạy thoát, mà là một nam sủng của Phượng Tê Các, Phượng Thần Anh mượn chuyện của mình tiên phát chế nhân mà thôi.” Thuần Vu Quyết thay lời nói củaTần Nghị: “Phượng Thần Anh đã con át chủ bài của chúng ta kia chạy trốn, đó là sựthật.”
“Cái gì?!” Tần Sương kinh ngạc mở rộng miệng: “Chỉ vì một nam sủng? Đáng giá cho hắn làm ra một quy mô lớn như vậy? Chỉ là mượn chuyện tình cảmđể tiên phát chế nhân?”
“Ngươi không cần xem nhẹ nam sủngnày, hắn thế nhưng là quý nhân củabổn vương. Hắn vừa xảy ra chuyện, liền mang đi gian tếbên người bổn vương, cũng rối loạn trận tuyến của Phượng Thần Anh. Nếu chúng ta có thể ở trước khi Phượng Thần Anh tìm được hắn, thậm chí có thể không tổn thất người nào liền giải quyết được Phượng Thần Anh, cái đại phiền toái này.” Tần Nghị cầm lấy một quân kỳmàu đỏ, nhẹ nhàng đặt ở trên chỗ có dấu hiệu một chữ “Phượng”. Ngẩng đầu đối Tần Sương mỉm cười, Tần Nghị chút bối rối khi thấy trận chiến sắp đến, ngược lại trấn định tự nhiên như định liệu từ trước.
“Bây giờ còn vui đùa cái gì? Hoàng huynh, tuy rằng chúng ta đã làm tốt mọi thứ, nhưng Phượng Linh quânkia thựckhó giải quyết, ta đã chuẩn bị tốt tâm lý giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Nhưng ngươi hiện tại nói chỉ cần bắt được một nam sủng ti tiện có thể giải quyết Phượng Thần Anh cùng mười vạn Phượng Linh quâncủahắn? Như thế nào có khả năng?!” Tần Sương trăm ngàn cái không tin, Phượng Thần Anh là dạng ngườigì hắn vẫn có chút hiểu biết, tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, xem Tần Phiền chết như thế nào thì rõ! Hắn như thế nào có khả năng vì một nam sủng liền bị người quản chế?
“Ngươi tin hay không tin, nếu tiểu Quyết rơi vào trong tay quân địch đến áp chế ta, ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đem ngôi vị hoàng đế chắp tay nhường cho họ? Tứ đệ, không cần xem nhẹ tình cảmmột người. Một người nếu thật sự vì yêu, bất kể cái gì đều có thể làm được.” Tần Nghị hơi hơi nâng mắt lên nhìn Tần Sương nói. Từ trước hắn cũng không tin tưởng người giống như Phượng Thần Anh cũng sẽ yêu thượng một người, hơn nữa còn yêu sâu đậm như thế. Nhưng từ khi biết hắn vì Đường Phi ba lần bốn lượt lâm vào hiểm cảnh, thậm chí ở thời điểm Đường Phi phải rời khỏi,không tiếc đem người nhốt lại, hắn liền hiểu, Đường Phi là uy hiếp duy nhất củaPhượng Thần Anh, còn là tử huyệt củahắn! Càng là người vô tình, khi đã yêu sẽ yêu càng sâu, yêu càng sâu, sẽ càng điên cuồng. Tần Nghị tin tưởng vững chắc nắm được Đường Phi, chẳng khác nào giữ đượcyếu mạch của Phượng Thần Anh.
Tần Sương chấn động, theo bản năng nhìn về phía Thuần Vu Quyết, Thuần Vu Quyết đã sớm nghiêng đầu xoay một bên. Tần Sương chậc lưỡi, có chút không cam lòng hỏi: “Nếu vậy hiện tại làm sao bây giờ? Muốn phái người đi bắt nam sủng kia sao? Nếu như bị Phượng Thần Anh giành trước thì phải làm sao? Phượng Thần Anh trước tiên phong tỏa cửa thành, quấy rầy kế hoạchchúng ta. Đại quân chúng ta muốn đến Miên Cẩm, còn cần ba canh giờ nữa!”
“Nếu thật sự bắt không được hắn, chúng ta cũng chỉ có thể dùng binh lực còn sót lại trong thành chống lại bọn họ, bất quá ta tin tưởng, chúng ta có thể chống đỡ đến lúc đại quân đi vào.” Tần Nghị nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thuần Vu Quyết đã có chút lo lắng, cấm vệ quân hiện tại chân chính nghe hắn điều động chỉ có không đến ba vạn người, còn có người của tướng thủ thànhVệ Liêm có thể sử dụng, cũng chỉ có trước sau năm vạn người, còn lại tất cả đều đã bị Tần Nhan khống chế. Tuy nói Chân Nhung không thể tùy tiện điều động binh mãtrấn thủ biên thuỳtứ phương, nhưng chỉ riêng thân binh trên tay hắn cộng thêmbinh lực Tần Nhan vàTần Chiêu, cũng đã có chừng mười sáu vạn nhân mã tụ tập ở trongMiên Cẩm thành, càng không nói tới Phượng Linh quânnhư hổ rình mồi đóng tại ngoài thành. Mà bọn họ bên này binh mã còn chưa đến tám vạn, đến lúc đó nếu thật sự đả khởi, còn phải lo cho những kẻ đã đứng bên phe thái tử,sẽ còn là một loại gian nan đến cỡ nào! Cái này, khẳng địnhlà một hồi trận chiến ác liệt!
Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Thuần Vu Quyết trong lòng vừa động, nếu phải bắt được Đường Phi, trước cần tìm được Hà Tịch. Hà Tịch cứu Đường Phiđi, bọn họ sẽtrốn tránh ra sao? Địa phương Hà Tịch thường hay lui tới nhất, là nơi nào? Địa phương nào, tối thích hợp để che dấu người?
-------------------
Bình luận truyện