Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 25: Nền Nhà
Editor: Aubrey.
Nhà Lý Tự vốn nhiều người, từ người già cho đến trẻ nhỏ thì tổng cộng có khoảng mười lăm người. Lão gia tử làm chủ đem đậu phộng đường cùng hạt thông đường chia cho cả nhà ăn, trong miệng tràn đầy vị ngọt, còn lại một viên thì để lại cho Lý Tự ăn. Lão gia tử nói rằng đây là phần thưởng cho việc học giỏi của Lý Tự, nên để cho nhóc giữ lại là rất đúng.
Sau đó, Lão gia tử giữ lại Lý Tự để hỏi một chút về chuyện của Nguyên An Bình, sau khi biết được lý do của Nguyên An Bình, Lý Phú Khang liền đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu mép hoa râm: “Nguyên An Bình này cũng không đơn giản a, Lý Tự! Sau này con nhất định phải đi theo nó, đây cũng chính là phúc phận của con.”
Lý Phú Khang cho rằng đứa bé kia có được tiền đồ tốt như vậy thì hẳn chỉ có hai lý do, một là tài năng, hai là vận may.
Chỉ vì một câu thơ của Nguyên An Bình mà đã được Chương lão gia thưởng thức, vậy đã nói rõ một điều rằng, cả hai thứ này thằng bé kia đều có đủ. Trên đời này, con đường thành công cũng không phải chỉ có con đường đi thi khoa cử, ông tin chắc rằng sau này Nguyên An Bình sẽ có rất nhiều tiền đồ, như vậy thì để cho cháu mình đi theo nó là chắc chắn không sai.
Lý Tự không hiểu rõ lắm ý tứ của ông nội mình, tuy nhiên nhóc vẫn đồng ý sẽ luôn đi theo Nguyên An Bình. Sau khi trò chuyện với ông nội xong, nhóc liền đem viên kẹo của mình đưa cho ông nội.
Nhìn đến tôn tử của mình hiếu thuận như vậy, Lý Phú Khang cảm thấy thật sự rất vui mừng.
Tuy rằng Nguyên An Bình không biết rõ các loại đồn đại trong thôn, nhưng hắn đã biết được chuyện xe ngựa xuất hiện ở trong thôn đã tạo thành náo động như thế nào. Hắn biết chắc chắn sẽ khiến cho mọi người hiếu kỳ, thế nhưng hắn cũng không có ý định chủ động đi giải thích.
Mặc dù hắn tới nơi này cũng lâu rồi, nhưng cũng không có tiếp xúc quá nhiều với người dân trong thôn. Trước đây, nguyên chủ cũng chính là cái loại tính tình này, không thích cùng với người khác tiếp xúc quá nhiều, mọi người cũng không cảm thấy hắn có chỗ nào kỳ quái.
Hiện tại, hắn dạy cho đám hài tử biết chữ, có một thân phận là lão sư, người dân trong thôn ít nhiều gì cũng biết phải giữ khoảng cách với hắn. Nếu như không có việc gì thì sẽ không đến tìm hắn, càng không thể đến nhà hắn chỉ để tìm hắn tán gẫu. Hắn cảm thấy mình có bộ dạng như vậy cũng rất tốt, không sợ sẽ bị đủ thứ loại người đến tìm hắn làm phiền.
Chờ đám hài tử rời đi xong, Nguyên An Bình liền nhấc theo đồ vật đi ra ngoài. Những người trên đường nhìn thấy Nguyên An Bình thì đều tò mò nhìn theo hắn, nhưng cũng không có ai định tiến lên hỏi hắn đến tột cùng là có chuyện gì.
Một số thôn dân nhiệt tình có chút quen biết với Nguyên An Bình thì đều tự giác đi lên chào hỏi hắn, hỏi hắn đang muốn đi đâu.
Nguyên An Bình tao nhã lễ độ mà đáp lại một câu: “Đi đến nhà cụ tổ lý chính đàm luận một chút chuyện.”
Mọi người liền không tiếp tục hỏi hắn cái gì nữa, bọn họ cảm thấy Nguyên An Bình cùng với bọn họ có điểm không giống nhau, khoảng cách như vậy làm cho bọn họ có chút không muốn quá thân cận.
Căn nhà của lý chính ở trong thôn là một căn nhà ngói ba gian, cũng xem như là căn nhà tốt nhất ở trong thôn. Nghe đâu là do bốn đứa con trai của lý chính rất có tiền đồ và vô cùng hiếu thuận, đứa con trai lớn nhất của ông thì ở bên ngoài làm ăn buôn bán, con thứ hai cùng con thứ ba đều có việc làm ở trên thị trấn, còn tiểu nhi tử thì làm thợ mộc ở trong thôn, bồi hai lão già bọn họ. Cho nên, nhà của lý chính ở trong thôn chính là một trong số ít những nhà giàu trong thôn.
Nguyên An Bình đi vào bên trong đại môn nhà lý chính, thấy ở trong sân có một lão nhân đang nằm tắm nắng liền kêu một tiếng: “Lý cụ tổ!”
Lý chính ở bên trong nghe thấy có người gọi ông, nhưng mà giọng nói này lại có chút lạ lẫm. Khi ông mở mắt ra, nhìn đến tên tiểu tử đang đứng ở ngoài cửa liền lập tức cười nói: “Mau vào đi, tìm ta có chuyện gì sao?”
Nguyên An Bình bước vào trong sân, lý chính nhìn hắn rồi nghi hoặc hỏi: “Ta thấy ngươi lạ mắt lắm a, ngươi là con cái nhà ai vậy?”
Thê tử Vương thị của lý chính ở trong nhà nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, liền từ trong phòng bước ra xem. Vừa thấy người đến là Nguyên An Bình, bà liền vội vàng cười nói: “An Bình ngươi tới rồi a.”
Sau đó, bà liền quay sang cười mắng với lão già nhà mình: “Cái lão già này! Trí nhớ ngươi bị làm sao vậy a? Đây là nhi tử của nhà Căn Tốt.”
Lý chính cẩn thận nhìn lại một chút: “Ai ui! Quả thật rất giống với Căn Tốt lúc còn nhỏ a.” Ông nói xong, liền đưa tay chỉ ở bên dưới mái hiên: “Đừng đứng ở đó nữa, ở đằng kia có ghế, ngươi qua đó xách lại đây ngồi đi.”
Nguyên An Bình đem đồ vật trong tay đưa cho Vương thị: “Người cầm lấy đi.”
Vương thị nhìn đến bọc giấy được bao chỉnh tề trong tay hắn, không phải điểm tâm thì chắc hẳn là đường, bà liền vội vã từ chối: “Tới đây còn mang theo quà cáp làm gì? Khách khí quá rồi a.”
Nguyên An Bình cũng liền vội vã đem bao đồ vật nhét vào trong tay Vương thị: “Bà cố! Đây là một chút tâm ý của con, người nhất định phải nhận lấy.”
Biết được nguyên nhân Nguyên An Bình đến đây là muốn bàn chuyện với người bạn già của mình, Vương thị cũng không tiếp tục từ chối nữa, liền cười một cái rồi nhận lấy.
Nguyên An Bình thấy Vương thị đã chịu nhận rồi, liền đi lấy cái ghế ở bên kia rồi mang đến bên cạnh lý chính mà ngồi xuống.
Lý chính năm nay đã được bảy mươi tuổi, ở trong thôn được xem là một vị lão nhân có tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần của ông vẫn còn rất tốt. Thấy Nguyên An Bình ngồi xuống, ông liền cười ha ha nói: “Chịu khó đến đây một chuyến chắc chắn là có chủ ý gì rồi, nói đi. Tìm ta có chuyện gì?”
Nguyên An Bình cười cười, sau đó nói ra mục đích mình tới đây: “Là như thế này, căn nhà hiện tại con đang ở cũng có chút cũ rồi, sân nhà cũng quá nhỏ. Năm sau, con dự định sẽ tu sửa lại một chút. Không biết căn nhà ở bên cạnh đất trống gần nhà con là nhà của ai vậy?”
Căn nhà hiện tại mà hắn đang ở cũng chính là căn nhà của cha mẹ nguyên chủ, mà lúc trước bọn họ đã dọn ra ở riêng nên có chút cũ kỹ. Sau khi cha mẹ nguyên chủ xây một căn nhà khác thì căn nhà kia liền bỏ trống, sau này khi cha của nguyên chủ bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị nên phải bán đi căn nhà hiện tại, rồi quay trở lại sống ở căn nhà trước đây.
Sau khi lý chính nghe xong cũng liền suy nghĩ một chút, rồi nói với hắn: “Căn nhà ở phía Tây gần với nhà của ngươi vốn không phải là nhà của ai cả, nếu như ngươi muốn dùng thì ta sẽ cho ngươi thuê một mảnh đất dùng để làm nền nhà. Vừa hay, tuổi tác này của ngươi cũng sắp đến lúc phải thành thân, ta cho ngươi thuê một mảnh, ấn theo một ô là một trăm văn mà tính. Còn mảnh đất ở phía Đông vốn là của nhà Trương Vượng, lúc phân mảnh đất kia cho bọn họ, bọn họ lại ngại không thuận tiện cho lắm. Cuối cùng là vì bọn họ không muốn ở riêng, nên mảnh đất đó vẫn luôn bị bỏ hoang.”
“Nhà Trương Vượng?” Nguyên An Bình không được biết người này.
Vương thị từ trong nhà đi ra, nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhìn đến Nguyên An Bình có vẻ như không quen biết Trương Vượng, bà liền nói: “Không phải ngươi đang dạy cho Trương Uy Hổ biết chữ sao? Trương Vượng chính là cha của nó.”
Nguyên An Bình vừa nghe bà nói như vậy, liền tiếp tục hỏi: “Vậy mảnh đất phía sau nhà con là của nhà ai?”
Vương thị cười cười giải thích cho hắn: “Mảnh đất đằng sau nhà ngươi không phải chính là mảnh đất trồng rau của nhà ngươi sao? Từ chỗ mảnh đất đó cho đến chỗ hai cây Dương đều thuộc về đất của nhà ngươi, ngươi muốn xây dựng thêm cái gì cũng đảm bảo tuyệt đối đủ.”
Nguyên An Bình nghe Vương thị nói như vậy, thầm nghĩ rằng đất trồng rau nhà mình quả thực là không nhỏ, tuỳ tiện trồng một ít thứ cũng đủ để cho chính mình ăn. Sau đó, hắn chợt nhớ tới bên trong không gian của mình cũng có chứa một ít hạt giống rau dưa, trong lòng hắn âm thầm tính toán một chút rồi hỏi: “Lý cụ tổ! Không thì, người đừng cho con thuê đất để xây nhà, mà ở căn nhà phía Tây con sẽ khai thông một mẫu đất trồng rau, như thế nào?”
Lý chính nghe xong liền lắc đầu không đồng ý: “Đó là nơi mà thôn chúng ta lưu lại để làm nền nhà, chỉ có thể dùng để xây nhà. Nếu như ngươi muốn khai thông đất, thì chỉ có thể khai thông ở nơi khác. Ngươi phải biết một điều rằng, muốn khai thông đất hoang thì phải giao nộp một phần thuế má, còn phải trả thêm tiền công khai hoang đất cho người ta, khai thông một mẫu đất phải tốn ba trăm đồng tiền. Đất đai của chúng ta ở đây cũng không hảo, đa phần đều là những mẫu ruộng thuộc loại hạ đẳng, bình thường cũng cần khoảng hai mẫu, ba năm mới có thể thu hoạch. Vì vậy, muốn có lương thực thì cũng phải chờ đến hai hoặc ba năm.”
Cũng chính vì như vậy, nên mới có rất ít người muốn khai thông đất hoang.
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, tuy rằng hắn cũng không thiếu tiền, nhưng hắn cũng không muốn đi khai thông một mẫu đất hoang. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thích hợp với việc trồng trọt, dù sao thì trồng trọt cũng là một việc cần phải có kỹ thuật. Hắn không chuyên nghiệp về lĩnh vực này, nên Nguyên An Bình chỉ có thể từ bỏ: “Vậy thì dùng để làm nền nhà đi. Lý cụ tổ! Người xem nếu như con lấy một mẫu ruộng của nhà con, đổi với nhà của Trương Uy Hổ để làm nền nhà thì có được không?”
Lý chính nghe thấy hắn nói như vậy, liền híp mắt cười hỏi: “Theo ta được biết, tiểu tử ngươi có tới hai mẫu ruộng lận, ngươi dự tính lấy mẫu ruộng nào đổi?”
Nguyên An Bình ngầm lộ ra một nụ cười hiểu ý: “Tất nhiên là mẫu ruộng thuộc loại trung đẳng kia, con cũng không thể để cho nhà Trương Uy Hổ chịu thiệt.”
Lý chính liền cười ha hả đáp: “Ân! Chủ ý của tiểu tử nhà ngươi không sai, chờ sau khi các ngươi thoả thuận xong thì hãy tới chỗ ta ký tên là được.”
Trước khi Nguyên An Bình rời đi, lý chính nhìn hắn trịnh trọng nói rằng: “An tiểu tử! Ngươi rất tốt, nguyện ý dạy cho những hài tử trong thôn biết chữ. Những hài tử kia gặp được ngươi chính là phúc phận của bọn nó, ngươi quả thực rất tốt!”
Nguyên An Bình khiêm tốn đáp: “Người quá khen con rồi, trình độ học thức của con vẫn còn chưa đủ, nên chỉ có thể dạy cho bọn nhỏ nhận biết một vài chữ mà thôi.”
Lý chính lắc lắc đầu, thần sắc nghiêm túc nói: “Nhiêu đó cũng đã đủ để cho bọn nhỏ dùng, ngươi không chỉ cải biến vận mệnh của bọn chúng, mà còn cải biến cả hài tử của bọn chúng sau này. Bọn chúng nên vĩnh viễn nhớ kỹ món nợ ân tình này của ngươi.”
Bốn đứa con trai của ông có thể có được ngày hôm nay, tôn tử của ông cùng các *tằng tôn cũng có thể có được một chút tiền đồ. Đều là nhờ ông lúc trước đã từng quỳ xuống, cầu xin thúc thúc của ông dạy chữ cho ông.
*tằng tôn: cháu cố.
Nguyên An Bình nhìn đến bộ dạng ngàn vạn cảm khái của lý chính, cũng có một chút suy nghĩ. Ở thế giới này “Tri thức thay đổi vận mệnh” chính là yếu tố cực kỳ quan trọng, cần thiết nhất ở nơi này.
Thần sắc Nguyên An Bình hờ hững nói: “Con dạy bọn họ là vì bọn họ có khát vọng học chữ, con cũng cảm thấy chuyện này đối với mình là dễ như ăn cháo nên mới thoả mãn khát vọng của bọn họ, dạy cho đám hài tử học chữ. Con cũng không có ý định để cho bọn nhỏ nhớ kỹ ân tình của con.”
Chuyện hắn dạy học cũng chỉ là một hành động tuỳ ý, bởi vì người ta đã đưa lương thực cho hắn, nên hắn dạy học cho đám hài tử cũng là chuyện cần phải làm. Còn cái gì ân tình hay không ân tình, xưa nay hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Dù sao thì hắn cũng là một người hiện đại, ở thế giới kia có được bao nhiêu học sinh nguyện ý cảm kích việc dạy dỗ của giáo viên bọn chúng? Chẳng qua là vì cha mẹ bọn chúng đã bỏ ra học phí, nên giáo viên mới cần phải dạy cho bọn chúng học. Nghề nghiệp giáo viên cũng là một loại ngành dịch vụ, còn việc cao thượng cùng cảm kích, tựa hồ đã sớm tan biến từ lâu rồi. Mà cái gọi là một ngày làm thầy, cả đời cũng làm thầy, lại càng là lời nói vô căn cứ.
Lý chính nhìn về phía Nguyên An Bình: “Tiểu tử ngươi thật sự rất tốt, cho nên ta mới nói hài tử trong thôn gặp được ngươi chính là có phúc khí.”
Nguyên An Bình cười cười không nói thêm gì nữa, tuy rằng hắn không thèm để ý tới việc người khác có nhớ hắn tốt hay không. Nhưng nếu như có người nào đó khích lệ, thì hắn vẫn rất vui lòng nghe.
Nhà Lý Tự vốn nhiều người, từ người già cho đến trẻ nhỏ thì tổng cộng có khoảng mười lăm người. Lão gia tử làm chủ đem đậu phộng đường cùng hạt thông đường chia cho cả nhà ăn, trong miệng tràn đầy vị ngọt, còn lại một viên thì để lại cho Lý Tự ăn. Lão gia tử nói rằng đây là phần thưởng cho việc học giỏi của Lý Tự, nên để cho nhóc giữ lại là rất đúng.
Sau đó, Lão gia tử giữ lại Lý Tự để hỏi một chút về chuyện của Nguyên An Bình, sau khi biết được lý do của Nguyên An Bình, Lý Phú Khang liền đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu mép hoa râm: “Nguyên An Bình này cũng không đơn giản a, Lý Tự! Sau này con nhất định phải đi theo nó, đây cũng chính là phúc phận của con.”
Lý Phú Khang cho rằng đứa bé kia có được tiền đồ tốt như vậy thì hẳn chỉ có hai lý do, một là tài năng, hai là vận may.
Chỉ vì một câu thơ của Nguyên An Bình mà đã được Chương lão gia thưởng thức, vậy đã nói rõ một điều rằng, cả hai thứ này thằng bé kia đều có đủ. Trên đời này, con đường thành công cũng không phải chỉ có con đường đi thi khoa cử, ông tin chắc rằng sau này Nguyên An Bình sẽ có rất nhiều tiền đồ, như vậy thì để cho cháu mình đi theo nó là chắc chắn không sai.
Lý Tự không hiểu rõ lắm ý tứ của ông nội mình, tuy nhiên nhóc vẫn đồng ý sẽ luôn đi theo Nguyên An Bình. Sau khi trò chuyện với ông nội xong, nhóc liền đem viên kẹo của mình đưa cho ông nội.
Nhìn đến tôn tử của mình hiếu thuận như vậy, Lý Phú Khang cảm thấy thật sự rất vui mừng.
Tuy rằng Nguyên An Bình không biết rõ các loại đồn đại trong thôn, nhưng hắn đã biết được chuyện xe ngựa xuất hiện ở trong thôn đã tạo thành náo động như thế nào. Hắn biết chắc chắn sẽ khiến cho mọi người hiếu kỳ, thế nhưng hắn cũng không có ý định chủ động đi giải thích.
Mặc dù hắn tới nơi này cũng lâu rồi, nhưng cũng không có tiếp xúc quá nhiều với người dân trong thôn. Trước đây, nguyên chủ cũng chính là cái loại tính tình này, không thích cùng với người khác tiếp xúc quá nhiều, mọi người cũng không cảm thấy hắn có chỗ nào kỳ quái.
Hiện tại, hắn dạy cho đám hài tử biết chữ, có một thân phận là lão sư, người dân trong thôn ít nhiều gì cũng biết phải giữ khoảng cách với hắn. Nếu như không có việc gì thì sẽ không đến tìm hắn, càng không thể đến nhà hắn chỉ để tìm hắn tán gẫu. Hắn cảm thấy mình có bộ dạng như vậy cũng rất tốt, không sợ sẽ bị đủ thứ loại người đến tìm hắn làm phiền.
Chờ đám hài tử rời đi xong, Nguyên An Bình liền nhấc theo đồ vật đi ra ngoài. Những người trên đường nhìn thấy Nguyên An Bình thì đều tò mò nhìn theo hắn, nhưng cũng không có ai định tiến lên hỏi hắn đến tột cùng là có chuyện gì.
Một số thôn dân nhiệt tình có chút quen biết với Nguyên An Bình thì đều tự giác đi lên chào hỏi hắn, hỏi hắn đang muốn đi đâu.
Nguyên An Bình tao nhã lễ độ mà đáp lại một câu: “Đi đến nhà cụ tổ lý chính đàm luận một chút chuyện.”
Mọi người liền không tiếp tục hỏi hắn cái gì nữa, bọn họ cảm thấy Nguyên An Bình cùng với bọn họ có điểm không giống nhau, khoảng cách như vậy làm cho bọn họ có chút không muốn quá thân cận.
Căn nhà của lý chính ở trong thôn là một căn nhà ngói ba gian, cũng xem như là căn nhà tốt nhất ở trong thôn. Nghe đâu là do bốn đứa con trai của lý chính rất có tiền đồ và vô cùng hiếu thuận, đứa con trai lớn nhất của ông thì ở bên ngoài làm ăn buôn bán, con thứ hai cùng con thứ ba đều có việc làm ở trên thị trấn, còn tiểu nhi tử thì làm thợ mộc ở trong thôn, bồi hai lão già bọn họ. Cho nên, nhà của lý chính ở trong thôn chính là một trong số ít những nhà giàu trong thôn.
Nguyên An Bình đi vào bên trong đại môn nhà lý chính, thấy ở trong sân có một lão nhân đang nằm tắm nắng liền kêu một tiếng: “Lý cụ tổ!”
Lý chính ở bên trong nghe thấy có người gọi ông, nhưng mà giọng nói này lại có chút lạ lẫm. Khi ông mở mắt ra, nhìn đến tên tiểu tử đang đứng ở ngoài cửa liền lập tức cười nói: “Mau vào đi, tìm ta có chuyện gì sao?”
Nguyên An Bình bước vào trong sân, lý chính nhìn hắn rồi nghi hoặc hỏi: “Ta thấy ngươi lạ mắt lắm a, ngươi là con cái nhà ai vậy?”
Thê tử Vương thị của lý chính ở trong nhà nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, liền từ trong phòng bước ra xem. Vừa thấy người đến là Nguyên An Bình, bà liền vội vàng cười nói: “An Bình ngươi tới rồi a.”
Sau đó, bà liền quay sang cười mắng với lão già nhà mình: “Cái lão già này! Trí nhớ ngươi bị làm sao vậy a? Đây là nhi tử của nhà Căn Tốt.”
Lý chính cẩn thận nhìn lại một chút: “Ai ui! Quả thật rất giống với Căn Tốt lúc còn nhỏ a.” Ông nói xong, liền đưa tay chỉ ở bên dưới mái hiên: “Đừng đứng ở đó nữa, ở đằng kia có ghế, ngươi qua đó xách lại đây ngồi đi.”
Nguyên An Bình đem đồ vật trong tay đưa cho Vương thị: “Người cầm lấy đi.”
Vương thị nhìn đến bọc giấy được bao chỉnh tề trong tay hắn, không phải điểm tâm thì chắc hẳn là đường, bà liền vội vã từ chối: “Tới đây còn mang theo quà cáp làm gì? Khách khí quá rồi a.”
Nguyên An Bình cũng liền vội vã đem bao đồ vật nhét vào trong tay Vương thị: “Bà cố! Đây là một chút tâm ý của con, người nhất định phải nhận lấy.”
Biết được nguyên nhân Nguyên An Bình đến đây là muốn bàn chuyện với người bạn già của mình, Vương thị cũng không tiếp tục từ chối nữa, liền cười một cái rồi nhận lấy.
Nguyên An Bình thấy Vương thị đã chịu nhận rồi, liền đi lấy cái ghế ở bên kia rồi mang đến bên cạnh lý chính mà ngồi xuống.
Lý chính năm nay đã được bảy mươi tuổi, ở trong thôn được xem là một vị lão nhân có tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần của ông vẫn còn rất tốt. Thấy Nguyên An Bình ngồi xuống, ông liền cười ha ha nói: “Chịu khó đến đây một chuyến chắc chắn là có chủ ý gì rồi, nói đi. Tìm ta có chuyện gì?”
Nguyên An Bình cười cười, sau đó nói ra mục đích mình tới đây: “Là như thế này, căn nhà hiện tại con đang ở cũng có chút cũ rồi, sân nhà cũng quá nhỏ. Năm sau, con dự định sẽ tu sửa lại một chút. Không biết căn nhà ở bên cạnh đất trống gần nhà con là nhà của ai vậy?”
Căn nhà hiện tại mà hắn đang ở cũng chính là căn nhà của cha mẹ nguyên chủ, mà lúc trước bọn họ đã dọn ra ở riêng nên có chút cũ kỹ. Sau khi cha mẹ nguyên chủ xây một căn nhà khác thì căn nhà kia liền bỏ trống, sau này khi cha của nguyên chủ bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị nên phải bán đi căn nhà hiện tại, rồi quay trở lại sống ở căn nhà trước đây.
Sau khi lý chính nghe xong cũng liền suy nghĩ một chút, rồi nói với hắn: “Căn nhà ở phía Tây gần với nhà của ngươi vốn không phải là nhà của ai cả, nếu như ngươi muốn dùng thì ta sẽ cho ngươi thuê một mảnh đất dùng để làm nền nhà. Vừa hay, tuổi tác này của ngươi cũng sắp đến lúc phải thành thân, ta cho ngươi thuê một mảnh, ấn theo một ô là một trăm văn mà tính. Còn mảnh đất ở phía Đông vốn là của nhà Trương Vượng, lúc phân mảnh đất kia cho bọn họ, bọn họ lại ngại không thuận tiện cho lắm. Cuối cùng là vì bọn họ không muốn ở riêng, nên mảnh đất đó vẫn luôn bị bỏ hoang.”
“Nhà Trương Vượng?” Nguyên An Bình không được biết người này.
Vương thị từ trong nhà đi ra, nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhìn đến Nguyên An Bình có vẻ như không quen biết Trương Vượng, bà liền nói: “Không phải ngươi đang dạy cho Trương Uy Hổ biết chữ sao? Trương Vượng chính là cha của nó.”
Nguyên An Bình vừa nghe bà nói như vậy, liền tiếp tục hỏi: “Vậy mảnh đất phía sau nhà con là của nhà ai?”
Vương thị cười cười giải thích cho hắn: “Mảnh đất đằng sau nhà ngươi không phải chính là mảnh đất trồng rau của nhà ngươi sao? Từ chỗ mảnh đất đó cho đến chỗ hai cây Dương đều thuộc về đất của nhà ngươi, ngươi muốn xây dựng thêm cái gì cũng đảm bảo tuyệt đối đủ.”
Nguyên An Bình nghe Vương thị nói như vậy, thầm nghĩ rằng đất trồng rau nhà mình quả thực là không nhỏ, tuỳ tiện trồng một ít thứ cũng đủ để cho chính mình ăn. Sau đó, hắn chợt nhớ tới bên trong không gian của mình cũng có chứa một ít hạt giống rau dưa, trong lòng hắn âm thầm tính toán một chút rồi hỏi: “Lý cụ tổ! Không thì, người đừng cho con thuê đất để xây nhà, mà ở căn nhà phía Tây con sẽ khai thông một mẫu đất trồng rau, như thế nào?”
Lý chính nghe xong liền lắc đầu không đồng ý: “Đó là nơi mà thôn chúng ta lưu lại để làm nền nhà, chỉ có thể dùng để xây nhà. Nếu như ngươi muốn khai thông đất, thì chỉ có thể khai thông ở nơi khác. Ngươi phải biết một điều rằng, muốn khai thông đất hoang thì phải giao nộp một phần thuế má, còn phải trả thêm tiền công khai hoang đất cho người ta, khai thông một mẫu đất phải tốn ba trăm đồng tiền. Đất đai của chúng ta ở đây cũng không hảo, đa phần đều là những mẫu ruộng thuộc loại hạ đẳng, bình thường cũng cần khoảng hai mẫu, ba năm mới có thể thu hoạch. Vì vậy, muốn có lương thực thì cũng phải chờ đến hai hoặc ba năm.”
Cũng chính vì như vậy, nên mới có rất ít người muốn khai thông đất hoang.
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, tuy rằng hắn cũng không thiếu tiền, nhưng hắn cũng không muốn đi khai thông một mẫu đất hoang. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thích hợp với việc trồng trọt, dù sao thì trồng trọt cũng là một việc cần phải có kỹ thuật. Hắn không chuyên nghiệp về lĩnh vực này, nên Nguyên An Bình chỉ có thể từ bỏ: “Vậy thì dùng để làm nền nhà đi. Lý cụ tổ! Người xem nếu như con lấy một mẫu ruộng của nhà con, đổi với nhà của Trương Uy Hổ để làm nền nhà thì có được không?”
Lý chính nghe thấy hắn nói như vậy, liền híp mắt cười hỏi: “Theo ta được biết, tiểu tử ngươi có tới hai mẫu ruộng lận, ngươi dự tính lấy mẫu ruộng nào đổi?”
Nguyên An Bình ngầm lộ ra một nụ cười hiểu ý: “Tất nhiên là mẫu ruộng thuộc loại trung đẳng kia, con cũng không thể để cho nhà Trương Uy Hổ chịu thiệt.”
Lý chính liền cười ha hả đáp: “Ân! Chủ ý của tiểu tử nhà ngươi không sai, chờ sau khi các ngươi thoả thuận xong thì hãy tới chỗ ta ký tên là được.”
Trước khi Nguyên An Bình rời đi, lý chính nhìn hắn trịnh trọng nói rằng: “An tiểu tử! Ngươi rất tốt, nguyện ý dạy cho những hài tử trong thôn biết chữ. Những hài tử kia gặp được ngươi chính là phúc phận của bọn nó, ngươi quả thực rất tốt!”
Nguyên An Bình khiêm tốn đáp: “Người quá khen con rồi, trình độ học thức của con vẫn còn chưa đủ, nên chỉ có thể dạy cho bọn nhỏ nhận biết một vài chữ mà thôi.”
Lý chính lắc lắc đầu, thần sắc nghiêm túc nói: “Nhiêu đó cũng đã đủ để cho bọn nhỏ dùng, ngươi không chỉ cải biến vận mệnh của bọn chúng, mà còn cải biến cả hài tử của bọn chúng sau này. Bọn chúng nên vĩnh viễn nhớ kỹ món nợ ân tình này của ngươi.”
Bốn đứa con trai của ông có thể có được ngày hôm nay, tôn tử của ông cùng các *tằng tôn cũng có thể có được một chút tiền đồ. Đều là nhờ ông lúc trước đã từng quỳ xuống, cầu xin thúc thúc của ông dạy chữ cho ông.
*tằng tôn: cháu cố.
Nguyên An Bình nhìn đến bộ dạng ngàn vạn cảm khái của lý chính, cũng có một chút suy nghĩ. Ở thế giới này “Tri thức thay đổi vận mệnh” chính là yếu tố cực kỳ quan trọng, cần thiết nhất ở nơi này.
Thần sắc Nguyên An Bình hờ hững nói: “Con dạy bọn họ là vì bọn họ có khát vọng học chữ, con cũng cảm thấy chuyện này đối với mình là dễ như ăn cháo nên mới thoả mãn khát vọng của bọn họ, dạy cho đám hài tử học chữ. Con cũng không có ý định để cho bọn nhỏ nhớ kỹ ân tình của con.”
Chuyện hắn dạy học cũng chỉ là một hành động tuỳ ý, bởi vì người ta đã đưa lương thực cho hắn, nên hắn dạy học cho đám hài tử cũng là chuyện cần phải làm. Còn cái gì ân tình hay không ân tình, xưa nay hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Dù sao thì hắn cũng là một người hiện đại, ở thế giới kia có được bao nhiêu học sinh nguyện ý cảm kích việc dạy dỗ của giáo viên bọn chúng? Chẳng qua là vì cha mẹ bọn chúng đã bỏ ra học phí, nên giáo viên mới cần phải dạy cho bọn chúng học. Nghề nghiệp giáo viên cũng là một loại ngành dịch vụ, còn việc cao thượng cùng cảm kích, tựa hồ đã sớm tan biến từ lâu rồi. Mà cái gọi là một ngày làm thầy, cả đời cũng làm thầy, lại càng là lời nói vô căn cứ.
Lý chính nhìn về phía Nguyên An Bình: “Tiểu tử ngươi thật sự rất tốt, cho nên ta mới nói hài tử trong thôn gặp được ngươi chính là có phúc khí.”
Nguyên An Bình cười cười không nói thêm gì nữa, tuy rằng hắn không thèm để ý tới việc người khác có nhớ hắn tốt hay không. Nhưng nếu như có người nào đó khích lệ, thì hắn vẫn rất vui lòng nghe.
Bình luận truyện