Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 38: Hệ thống, cậu trở về đi thôi!
Không chỉ mỗi Âu Y Liên.
Mẹ của Vương Từ cũng toàn thân hóa đá, cứng ngắc tại chỗ, lạnh cả người, tay không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Khuôn mặt của người đàn ông trước mắt quá quen thuộc, mỗi ngày đều xuất hiện trong tin tức chính trị của đài truyền hình thành phố C, muốn không quen cũng khó.
Bà ta cảm thấy tức ngực không thở nổi, trong đầu sự hối hận như nước thủy triều từng cơn từng cơn nhấn chìm bản thân mình.
Bà biết tính cách của con trai mình, đến trường Nhất Trung hưng binh vấn tội, căn bản cũng không quan tâm đến chân tướng của sự tình.
Không ngờ được mình thế mà lại trêu chọc vào Mạnh gia, gia đình không được phép đụng vào nhất.
Lúc thị trưởng Mạnh tiến vào, hiệu trưởng đang ở bên cạnh ông nhắc tới việc bình chọn giáo viên ưu tú, không rõ tình hình lắm, nhìn thấy Âu Y Liên liền cười nói: “Đây là chủ nhiệm lớp của Dụ Dụ, cô Âu Y Liên. Cô Âu là giáo viên tiếng Anh cao cấp đã nhiều năm, cũng là người trường tôi dự định đề cử vào cuộc thi tuyển chọn giáo viên ưu tú thành phố.”
Âu Y Liên nghe thấy thế, hô hấp toàn thân cứng lại, gương mặt tái nhợt miễn cưỡng nở nụ cười. Tầm mắt cô ta nhìn Tống Dụ, trong mắt là sự khẩn cầu cực độ cùng hối hận sâu sắc.
Tống Dụ không để ý, nghiêng đầu trò chuyện cùng anh họ của mình.
Mạnh Quang tựa như cười mà không phải cười: “Em không phải đến để học tập cho giỏi sao? Tuần đầu tiên đã bị gọi phụ huynh?”
Tống Dụ mặt không chút cảm xúc: “… Giáo viên chủ nhiệm có bệnh.”
Mạnh Quang chợt nhớ đến người giáo viên tệ bạc kia, nụ cười nhất thời tắt lịm, chỉ vào Âu Y Liên, nhíu mày: “Chính là người này?!”
Anh ta chửi tục một câu, nhìn thị trưởng Mạnh mà kêu to: “Bố! Chính là cô ta! Cái người tâm nhãn, cặn bã mà con nói với bố lúc trên xe. Bên cục giáo dục làm việc quá chậm, bố có thể đuổi việc cô ta ngay hôm nay không.”
Văn Viện không thể nhịn được nữa, trực tiếp ngắt lỗ tai anh, “Nói chuyện không đàng hoàng thì im lặng!”
Nghe được lời của Mạnh Quang, gương mặt mập mạp trắng trẻo đang cười tới híp mắt của hiệu trưởng chậm rãi cứng đờ, đầu óc mơ hồ, không nói nổi nữa. Những lời ông vừa nói lúc nãy kỳ thật là muốn tranh công.
Cô Âu làm sao vậy?
Cả người Âu Y Liên run rẩy như cái sàng. Cô ta dùng tay xoa nhẹ dưới mắt, viền mắt đỏ lên, run giọng: “Không phải, chuyện… chuyện ngày hôm nay tôi có thể giải thích. Ở đây, tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với bạn Tống Dụ. Thân là chủ nhiệm lớp, trách nhiệm càng lớn áp lực càng nặng, hôm nay là tôi hồ đồ mới nói ra rất nhiều lời không thích hợp.”
Hiệu trưởng há hốc miệng: “Cô Âu?”
Thị trưởng Mạnh nhíu mày lại, đôi mắt liếc nhìn Âu Y Liên đang thất hồn lạc phách, không nói gì. Ông nghiêng đầu, bảo riêng với hiệu trưởng: “Năm nay Sở Giáo Dục đã đưa ra một phần tài liệu liên quan đến đạo đức của giáo viên, đã được thông qua đánh giá và kiểm duyệt, cũng đã trở thành tài liệu tham khảo quan trọng. Tôi thấy trường Nhất Trung hay là đề cử một vị giáo viên khác đi.”
Thị trưởng Mạnh chậm rãi nói: “Tôi biết hiện nay giáo viên cấp ba bởi vì tỉ lệ lên lớp cùng dư luận xã hội mà chịu áp lực rất lớn. Nhưng áp lực dù lớn hơn nữa cũng không nên trở thành cái cớ để nịnh nọt, không phân rõ thị phi, sỉ nhục, thậm chí đạp lên tôn nghiêm của học sinh.”
Mỗi một từ ông nói ra, mặt của Âu Y Liên lại trắng thêm một phần.
Hiệu trưởng bị phê bình cũng có chút xấu hổ, gật đầu: “Vâng, vâng, vâng.”
Thị trưởng Mạnh nhìn Âu Y Liên chằm chằm: “Trước đây vài ngày, tôi có nhận được một bản báo cáo từ người ẩn danh, tường thuật về chuyện có liên quan đến việc giảng dạy của cô Âu trong quá khứ, vấn đề nghiêm trọng. Tôi đã báo cho cục cảnh sát. Ông thông báo cho phòng giáo vụ, những ngày tiếp theo hủy hết các tiết học của cô ta, đổi sang một giáo viên tiếng Anh khác dạy thế.”
Báo cho cục cảnh sát.
Năm chữ như thiên lôi đánh xuống đầu!
Âu Y Liên giả bộ không nổi nữa, mắt đỏ ngầu, tan vỡ mà mở miệng: “Thị trưởng! Tôi hôm nay không phải nhằm vào Tống Dụ! Tôi không biết trò ấy là cháu trai của ngài! Tôi —”
Mạnh Quang tức tới bật cười, cảm thấy người phụ nữ này dại dột hết thuốc chữa, trí thông minh của cô ta thật sự là của người hơn hai mươi tuổi sao?
Tống Dụ nghĩ giống như anh, đối diện với ánh mắt tan vỡ, tuyệt vọng cùng khát cầu của cô ta, khóe miệng hạ xuống, giọng điệu trào phúng: “Cô có phải là bị bệnh không, hiện tại vẫn không rõ lý do mình bị đẩy tới nước này là gì à? Chính là do cô trước đây làm quá nhiều chuyện tội lỗi nên bị báo ứng mà thôi.”
Tống Dụ nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng.
“Nếu như em muốn lạm dụng đặc quyền, ngày đầu tiên đã có thể khiến cô bị đuổi việc rồi.” Đáng để cậu bị cô ta đối xử đầy ác ý như vậy sao?
Cậu đi theo con đường của xã hội chủ nghĩa, văn minh, pháp trị, không thích dùng đặc quyền.
Nhưng mà người ngu xuẩn lại không hiểu.
Con ngươi Tống Dụ nhạt màu, dưới ánh đèn màu trà, ánh sáng lạnh lẽo, xinh đẹp kinh người.
— Nếu như em muốn lạm dụng đặc quyền, ngày đầu tiên đã có thể khiến cô bị đuổi việc rồi.
Cổ họng Âu Y Liên một chữ cũng không phát ra được, tựa như bị người tát một cái ở trên mặt, ghi lòng tạc dạ, cả đời khó quên.
Đại não cô ta trống rỗng, nỗi sợ hãi dày đặc như kim châm, quấn quanh trái tim.
Thực buồn cười.
Cô ta một mực nhằm vào Tống Dụ, dùng từ ngữ ác độc, tự cho là mình hơn người một bậc, sử dụng quan niệm làm người của ‘xã hội’, ‘giai cấp’, ‘quyền thế’ để nhục nhã cậu. Lại không biết, Tống Dụ từ trước đến nay vẫn là một trong những người cô ta liều mạng đi đút lót, thổi phồng.
Vậy khi cậu ta nghe được những câu nói kia của cô, trong lòng đã nghĩ như thế nào?
Trong sự tuyệt vọng, tan vỡ, hối hận bây giờ lại sản sinh ra cảm giác xấu hổ, mất mặt.
Mặt cô ta trắng như một tờ giấy, nước mắt không ngừng chảy ra, cả người hư thoát, toàn thân giống như sẽ lập tức ngất xỉu. Chỉ có điều một nhân vật nhỏ như vậy, ai cũng sẽ không để ý.
Tống Dụ bị Âu Y Liên làm cho cảm thấy rất buồn nôn.
Đằng sau, bác trai cùng hiệu trưởng còn đang thảo luận những chuyện khác. Cậu kéo Tạ Tuy ra ngoài trước.
Đứng dưới đường cái khu giảng dạy, ánh trăng sáng trong, gió mát nhẹ nhàng, thổi tan rất nhiều lệ khí.
Tống Dụ cảm thấy bản thân thật sự rất xui xẻo.
Muốn thanh thản ổn định đến thành phố C học tập, làm một học bá mỗi ngày tiến bộ, lại cố tình có một đám người tre già măng mọc đưa tới cửa, ép cậu làm giáo bá.
Muốn che giấu thân phận ở bên cạnh làm bạn với Tạ Tuy, cùng hắn trải qua ba năm, nhưng Âu Y Liên cùng Vương gia lại ép cậu ngã ngựa.
Không được… cậu phải giải thích.
Tạ Tuy đột nhiên bị cậu lôi ra, còn hơi nghi hoặc không biết Tống Dụ muốn làm gì.
Hắn bị kéo tới một góc khuất. Cậu bỗng nhiên lùi về sau một bước, dựa người vào cột, cụp mắt lẳng lặng nhìn hắn.
“Tớ…”
Tống Dụ muốn nói lại thôi, cau mày, chăm chú suy nghĩ, phiền não không biết mở miệng thế nào, cuối cùng càng nghĩ đến mấy chuyện hỏng bét này càng tức giận, sắc mặt trở nên âm hàn tới giết được người.
… Vẻ mặt này, là hẹn hắn ra đây đánh nhau hả?
Tạ Tuy cong môi dưới.
Bất quá, nhìn dáng vẻ do dự cùng buồn bực của Tống Dụ, lại liên tưởng về chuyện ngày hôm nay, hắn gần như đã thăm dò được toàn bộ tâm tư của cậu nhóc.
Tống Dụ có phải luôn cho rằng ở trong mắt hắn, cậu vẫn luôn giữ hình tượng một học sinh ngoan chăm chỉ học tập với gia cảnh bình thường?
Trong lòng Tạ Tuy cảm thấy thú vị, định chọc cậu.
Hắn chậm rãi rút cánh tay đang bị cậu kéo góc áo về. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, khuôn mặt thiếu niên ẩn trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc, nhưng luôn có một bầu không khí kì lạ không thể giải thích giữa hai người, xa cách mấy phần.
Tống Dụ sững sờ vài giây, sau đó lập tức ngẩng đầu, nhìn Tạ Tuy, vội nói: “Gia đình của tớ kỳ thực ở thành phố A, bố mẹ đều mở doanh nghiệp nhỏ, tới thành phố C học cũng bởi vì thành tích quá kém, không đậu nổi cấp ba, liền đến nương nhờ vào bác trai, cho nên gia thế nhà tớ kỳ thực không lợi hại như cậu nghĩ đâu. Cậu cũng không cần quá để ý.”
Tuy rằng cậu không sợ hệ thống, nhưng cậu luôn cảm thấy rằng nếu tuôn ra thân phận thực sự của mình sẽ có rắc rối.
Tống gia, doanh nghiệp nhỏ. Nhóc con này cũng thật dám nói bừa.
Tạ Tuy rốt cuộc vẫn không đành lòng nhìn cậu xoắn xuýt, khẽ cười, đôi mắt đen láy: “Cậu gọi tôi ra đây, chính là muốn nói với tôi những điều này?”
Tống Dụ há mồm, định nói gì đó, bỗng nhiên trong đầu nảy lên một luồng suy nghĩ.
Chờ chút!!
Không đúng!! Kỳ thật suy nghĩ kĩ một chút: thành phố A, Mạnh gia, bác trai, mấy từ khóa rõ ràng như vậy.
Lấy thủ đoạn của Tạ Tuy trong sách gốc, sau khi trở về Tạ gia tùy tiện tra một cái liền biết.
Cho nên, cậu cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “………”
Đệt mợ.
Hệ thống, cậu mau trở về đi. Anh đây game over rồi.
Sau một hồi trầm mặc dài dẵng, cậu hoàn toàn bỏ cuộc: “Đúng vậy. Tớ sợ cậu cho rằng tớ là con ông cháu cha, cảm thấy hai chúng ta chênh lệch giai cấp quá lớn, không chơi với tớ nữa, xa lánh tớ.”
Tạ Tuy khẽ cười, nhận xét: “Nội tâm của cậu suy diễn thật nhiều.”
Tống Dụ trợn to mắt, chất vấn: “Vậy vừa nãy cậu rút tay tớ ra làm gì? Còn trưng một mặt lạnh lùng?”
À, giả bộ đó.
Tạ Tuy không nói về việc này, chỉ bảo: “Sẽ không.”
Tống Dụ: “Cái gì?”
Tạ Tuy: “Sẽ không xa lánh cậu.”
Nói xong, chính bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn tiếp tục kiên nhẫn, cong môi nói.
“Cậu tới bên cạnh tôi, là độc nhất vô nhị, bất cứ nhãn mác gì của thế tục đều không thể che đậy đi sự độc nhất vô nhị ấy. Gia thế, ngoại hình đều không thể. Cậu chỉ là cậu, Tống Dụ.”
Là Peter Pan mang theo hy vọng cùng ánh sáng, đến bên người phiên bản tuổi mười lăm của tôi.
Cho dù trong giọng nói của hắn mang ý tứ sâu xa, Tống Dụ căn bản không hề nghĩ đến. Cậu hiện tại hoàn toàn quẳng hệ thống ra sau đầu, thẳng thắn nói cho Tạ Tuy suy nghĩ trong nội tâm của mình: “Không nói về thân phận vì tớ cảm thấy thật quá ngu ngốc, cả ngày treo người bác làm thị trưởng ở trên miệng, thiếu đòn tới mức nào. Cậu nhìn Vương Từ kìa, cao ngạo như vậy, có người theo đuôi nịnh bợ, nhưng càng nhiều người không dám tiếp xúc nó.”
Tống Dụ ngẩng đầu, đôi con ngươi nhạt màu như phản chiếu những vì sao, trong suốt mà sáng sủa, nói tiếp.
“Kỳ thực tớ chỉ muốn an tĩnh học tập, cùng cậu trải qua ba năm. Học tập cho giỏi, chăm chỉ tiến bộ, có giáo viên nghiêm khắc hoặc hiền lành, có bạn học nhiệt tình hoặc ngại ngùng, đơn giản nhưng vui vẻ.”
Cùng cậu trải qua ba năm.
Sáu chữ như mật ong tan chảy trong lồng ngực, đã lâu hắn không cảm nhận được. Hắn cảm thấy vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng, thiêu cháy đầu quả tim. Khóe môi Tạ Tuy cong lên, mặt mày đều là ý cười: “Vậy đương nhiên tôi sẽ như cậu mong muốn.”
Hơn nữa, không chỉ ba năm.
Tống Dụ nói xong, bình tĩnh trở lại. Cậu không biết nếu Vương gia xảy ra chuyện như vậy, vị công một của Tần gia bên kia có còn chuyển trường lại đây hay không. Nhưng mặc kệ gã ta, có cậu ở đây, mấy tên cặn bã tránh ra.
Xử lý xong chuyện của Âu Y Liên, lại giải thích rõ ràng, Tống Dụ ngồi trên xe trở về nhà, toàn thân an tĩnh xuống.
Văn Viện ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng đầu cười hỏi: “Dụ Dụ, vừa nãy là bạn cùng bàn của cháu à? Nhìn không tồi, bác đã gặp qua nhiều người như vậy cũng chưa từng thấy ai có khí chất đẹp hơn thằng nhóc kia. Nếu là bạn bè, lần sau cháu gọi bạn ấy lại chơi đi, bác rất thích đứa nhỏ này.”
Đều đã nói hết ra, cũng không cần phải che giấu thân phận gì nữa.
Tống Dụ nói: “Vậy để cháu hỏi cậu ấy.”
Dựa vào trên ghế xe, cậu dù gì cũng đang nhàn đến phát chán, định trực tiếp nhắn tin hỏi, kết quả soạn tới soạn lui nửa ngày, xóa xóa sửa sửa.
Mạnh Quang ở bên cạnh nhìn qua, chậc chậc hai tiếng: “Nhóc con này hẹn bạn tới nhà chơi mà như thể hẹn bạn gái đến gặp phụ huynh vậy. Nghĩ nhiều như thế làm gì, hẹn đi chơi có nhiều lý do lắm – ngày mai qua nhà tớ chơi game không? Thẳng thắn biết bao.”
Văn Viện giáo huấn anh ta: “Cái gì mà chơi game, con đừng có dạy hư Dụ Dụ.”
Tống Dụ cũng bất mãn. Ở trường học cậu giả làm học bá quen rồi, thiết lập tính cách dù về nhà cũng không sửa được.
“Chơi game cái gì, làm bài tập không vui à?”
Thế là cậu soạn lại tin nhắn.
Đơn giản mà chân thành.
[Ngày mai qua nhà tớ làm bài tập không?]
Mạnh Quang: “…”
Mẹ của Vương Từ cũng toàn thân hóa đá, cứng ngắc tại chỗ, lạnh cả người, tay không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Khuôn mặt của người đàn ông trước mắt quá quen thuộc, mỗi ngày đều xuất hiện trong tin tức chính trị của đài truyền hình thành phố C, muốn không quen cũng khó.
Bà ta cảm thấy tức ngực không thở nổi, trong đầu sự hối hận như nước thủy triều từng cơn từng cơn nhấn chìm bản thân mình.
Bà biết tính cách của con trai mình, đến trường Nhất Trung hưng binh vấn tội, căn bản cũng không quan tâm đến chân tướng của sự tình.
Không ngờ được mình thế mà lại trêu chọc vào Mạnh gia, gia đình không được phép đụng vào nhất.
Lúc thị trưởng Mạnh tiến vào, hiệu trưởng đang ở bên cạnh ông nhắc tới việc bình chọn giáo viên ưu tú, không rõ tình hình lắm, nhìn thấy Âu Y Liên liền cười nói: “Đây là chủ nhiệm lớp của Dụ Dụ, cô Âu Y Liên. Cô Âu là giáo viên tiếng Anh cao cấp đã nhiều năm, cũng là người trường tôi dự định đề cử vào cuộc thi tuyển chọn giáo viên ưu tú thành phố.”
Âu Y Liên nghe thấy thế, hô hấp toàn thân cứng lại, gương mặt tái nhợt miễn cưỡng nở nụ cười. Tầm mắt cô ta nhìn Tống Dụ, trong mắt là sự khẩn cầu cực độ cùng hối hận sâu sắc.
Tống Dụ không để ý, nghiêng đầu trò chuyện cùng anh họ của mình.
Mạnh Quang tựa như cười mà không phải cười: “Em không phải đến để học tập cho giỏi sao? Tuần đầu tiên đã bị gọi phụ huynh?”
Tống Dụ mặt không chút cảm xúc: “… Giáo viên chủ nhiệm có bệnh.”
Mạnh Quang chợt nhớ đến người giáo viên tệ bạc kia, nụ cười nhất thời tắt lịm, chỉ vào Âu Y Liên, nhíu mày: “Chính là người này?!”
Anh ta chửi tục một câu, nhìn thị trưởng Mạnh mà kêu to: “Bố! Chính là cô ta! Cái người tâm nhãn, cặn bã mà con nói với bố lúc trên xe. Bên cục giáo dục làm việc quá chậm, bố có thể đuổi việc cô ta ngay hôm nay không.”
Văn Viện không thể nhịn được nữa, trực tiếp ngắt lỗ tai anh, “Nói chuyện không đàng hoàng thì im lặng!”
Nghe được lời của Mạnh Quang, gương mặt mập mạp trắng trẻo đang cười tới híp mắt của hiệu trưởng chậm rãi cứng đờ, đầu óc mơ hồ, không nói nổi nữa. Những lời ông vừa nói lúc nãy kỳ thật là muốn tranh công.
Cô Âu làm sao vậy?
Cả người Âu Y Liên run rẩy như cái sàng. Cô ta dùng tay xoa nhẹ dưới mắt, viền mắt đỏ lên, run giọng: “Không phải, chuyện… chuyện ngày hôm nay tôi có thể giải thích. Ở đây, tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với bạn Tống Dụ. Thân là chủ nhiệm lớp, trách nhiệm càng lớn áp lực càng nặng, hôm nay là tôi hồ đồ mới nói ra rất nhiều lời không thích hợp.”
Hiệu trưởng há hốc miệng: “Cô Âu?”
Thị trưởng Mạnh nhíu mày lại, đôi mắt liếc nhìn Âu Y Liên đang thất hồn lạc phách, không nói gì. Ông nghiêng đầu, bảo riêng với hiệu trưởng: “Năm nay Sở Giáo Dục đã đưa ra một phần tài liệu liên quan đến đạo đức của giáo viên, đã được thông qua đánh giá và kiểm duyệt, cũng đã trở thành tài liệu tham khảo quan trọng. Tôi thấy trường Nhất Trung hay là đề cử một vị giáo viên khác đi.”
Thị trưởng Mạnh chậm rãi nói: “Tôi biết hiện nay giáo viên cấp ba bởi vì tỉ lệ lên lớp cùng dư luận xã hội mà chịu áp lực rất lớn. Nhưng áp lực dù lớn hơn nữa cũng không nên trở thành cái cớ để nịnh nọt, không phân rõ thị phi, sỉ nhục, thậm chí đạp lên tôn nghiêm của học sinh.”
Mỗi một từ ông nói ra, mặt của Âu Y Liên lại trắng thêm một phần.
Hiệu trưởng bị phê bình cũng có chút xấu hổ, gật đầu: “Vâng, vâng, vâng.”
Thị trưởng Mạnh nhìn Âu Y Liên chằm chằm: “Trước đây vài ngày, tôi có nhận được một bản báo cáo từ người ẩn danh, tường thuật về chuyện có liên quan đến việc giảng dạy của cô Âu trong quá khứ, vấn đề nghiêm trọng. Tôi đã báo cho cục cảnh sát. Ông thông báo cho phòng giáo vụ, những ngày tiếp theo hủy hết các tiết học của cô ta, đổi sang một giáo viên tiếng Anh khác dạy thế.”
Báo cho cục cảnh sát.
Năm chữ như thiên lôi đánh xuống đầu!
Âu Y Liên giả bộ không nổi nữa, mắt đỏ ngầu, tan vỡ mà mở miệng: “Thị trưởng! Tôi hôm nay không phải nhằm vào Tống Dụ! Tôi không biết trò ấy là cháu trai của ngài! Tôi —”
Mạnh Quang tức tới bật cười, cảm thấy người phụ nữ này dại dột hết thuốc chữa, trí thông minh của cô ta thật sự là của người hơn hai mươi tuổi sao?
Tống Dụ nghĩ giống như anh, đối diện với ánh mắt tan vỡ, tuyệt vọng cùng khát cầu của cô ta, khóe miệng hạ xuống, giọng điệu trào phúng: “Cô có phải là bị bệnh không, hiện tại vẫn không rõ lý do mình bị đẩy tới nước này là gì à? Chính là do cô trước đây làm quá nhiều chuyện tội lỗi nên bị báo ứng mà thôi.”
Tống Dụ nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng.
“Nếu như em muốn lạm dụng đặc quyền, ngày đầu tiên đã có thể khiến cô bị đuổi việc rồi.” Đáng để cậu bị cô ta đối xử đầy ác ý như vậy sao?
Cậu đi theo con đường của xã hội chủ nghĩa, văn minh, pháp trị, không thích dùng đặc quyền.
Nhưng mà người ngu xuẩn lại không hiểu.
Con ngươi Tống Dụ nhạt màu, dưới ánh đèn màu trà, ánh sáng lạnh lẽo, xinh đẹp kinh người.
— Nếu như em muốn lạm dụng đặc quyền, ngày đầu tiên đã có thể khiến cô bị đuổi việc rồi.
Cổ họng Âu Y Liên một chữ cũng không phát ra được, tựa như bị người tát một cái ở trên mặt, ghi lòng tạc dạ, cả đời khó quên.
Đại não cô ta trống rỗng, nỗi sợ hãi dày đặc như kim châm, quấn quanh trái tim.
Thực buồn cười.
Cô ta một mực nhằm vào Tống Dụ, dùng từ ngữ ác độc, tự cho là mình hơn người một bậc, sử dụng quan niệm làm người của ‘xã hội’, ‘giai cấp’, ‘quyền thế’ để nhục nhã cậu. Lại không biết, Tống Dụ từ trước đến nay vẫn là một trong những người cô ta liều mạng đi đút lót, thổi phồng.
Vậy khi cậu ta nghe được những câu nói kia của cô, trong lòng đã nghĩ như thế nào?
Trong sự tuyệt vọng, tan vỡ, hối hận bây giờ lại sản sinh ra cảm giác xấu hổ, mất mặt.
Mặt cô ta trắng như một tờ giấy, nước mắt không ngừng chảy ra, cả người hư thoát, toàn thân giống như sẽ lập tức ngất xỉu. Chỉ có điều một nhân vật nhỏ như vậy, ai cũng sẽ không để ý.
Tống Dụ bị Âu Y Liên làm cho cảm thấy rất buồn nôn.
Đằng sau, bác trai cùng hiệu trưởng còn đang thảo luận những chuyện khác. Cậu kéo Tạ Tuy ra ngoài trước.
Đứng dưới đường cái khu giảng dạy, ánh trăng sáng trong, gió mát nhẹ nhàng, thổi tan rất nhiều lệ khí.
Tống Dụ cảm thấy bản thân thật sự rất xui xẻo.
Muốn thanh thản ổn định đến thành phố C học tập, làm một học bá mỗi ngày tiến bộ, lại cố tình có một đám người tre già măng mọc đưa tới cửa, ép cậu làm giáo bá.
Muốn che giấu thân phận ở bên cạnh làm bạn với Tạ Tuy, cùng hắn trải qua ba năm, nhưng Âu Y Liên cùng Vương gia lại ép cậu ngã ngựa.
Không được… cậu phải giải thích.
Tạ Tuy đột nhiên bị cậu lôi ra, còn hơi nghi hoặc không biết Tống Dụ muốn làm gì.
Hắn bị kéo tới một góc khuất. Cậu bỗng nhiên lùi về sau một bước, dựa người vào cột, cụp mắt lẳng lặng nhìn hắn.
“Tớ…”
Tống Dụ muốn nói lại thôi, cau mày, chăm chú suy nghĩ, phiền não không biết mở miệng thế nào, cuối cùng càng nghĩ đến mấy chuyện hỏng bét này càng tức giận, sắc mặt trở nên âm hàn tới giết được người.
… Vẻ mặt này, là hẹn hắn ra đây đánh nhau hả?
Tạ Tuy cong môi dưới.
Bất quá, nhìn dáng vẻ do dự cùng buồn bực của Tống Dụ, lại liên tưởng về chuyện ngày hôm nay, hắn gần như đã thăm dò được toàn bộ tâm tư của cậu nhóc.
Tống Dụ có phải luôn cho rằng ở trong mắt hắn, cậu vẫn luôn giữ hình tượng một học sinh ngoan chăm chỉ học tập với gia cảnh bình thường?
Trong lòng Tạ Tuy cảm thấy thú vị, định chọc cậu.
Hắn chậm rãi rút cánh tay đang bị cậu kéo góc áo về. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, khuôn mặt thiếu niên ẩn trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc, nhưng luôn có một bầu không khí kì lạ không thể giải thích giữa hai người, xa cách mấy phần.
Tống Dụ sững sờ vài giây, sau đó lập tức ngẩng đầu, nhìn Tạ Tuy, vội nói: “Gia đình của tớ kỳ thực ở thành phố A, bố mẹ đều mở doanh nghiệp nhỏ, tới thành phố C học cũng bởi vì thành tích quá kém, không đậu nổi cấp ba, liền đến nương nhờ vào bác trai, cho nên gia thế nhà tớ kỳ thực không lợi hại như cậu nghĩ đâu. Cậu cũng không cần quá để ý.”
Tuy rằng cậu không sợ hệ thống, nhưng cậu luôn cảm thấy rằng nếu tuôn ra thân phận thực sự của mình sẽ có rắc rối.
Tống gia, doanh nghiệp nhỏ. Nhóc con này cũng thật dám nói bừa.
Tạ Tuy rốt cuộc vẫn không đành lòng nhìn cậu xoắn xuýt, khẽ cười, đôi mắt đen láy: “Cậu gọi tôi ra đây, chính là muốn nói với tôi những điều này?”
Tống Dụ há mồm, định nói gì đó, bỗng nhiên trong đầu nảy lên một luồng suy nghĩ.
Chờ chút!!
Không đúng!! Kỳ thật suy nghĩ kĩ một chút: thành phố A, Mạnh gia, bác trai, mấy từ khóa rõ ràng như vậy.
Lấy thủ đoạn của Tạ Tuy trong sách gốc, sau khi trở về Tạ gia tùy tiện tra một cái liền biết.
Cho nên, cậu cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “………”
Đệt mợ.
Hệ thống, cậu mau trở về đi. Anh đây game over rồi.
Sau một hồi trầm mặc dài dẵng, cậu hoàn toàn bỏ cuộc: “Đúng vậy. Tớ sợ cậu cho rằng tớ là con ông cháu cha, cảm thấy hai chúng ta chênh lệch giai cấp quá lớn, không chơi với tớ nữa, xa lánh tớ.”
Tạ Tuy khẽ cười, nhận xét: “Nội tâm của cậu suy diễn thật nhiều.”
Tống Dụ trợn to mắt, chất vấn: “Vậy vừa nãy cậu rút tay tớ ra làm gì? Còn trưng một mặt lạnh lùng?”
À, giả bộ đó.
Tạ Tuy không nói về việc này, chỉ bảo: “Sẽ không.”
Tống Dụ: “Cái gì?”
Tạ Tuy: “Sẽ không xa lánh cậu.”
Nói xong, chính bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn tiếp tục kiên nhẫn, cong môi nói.
“Cậu tới bên cạnh tôi, là độc nhất vô nhị, bất cứ nhãn mác gì của thế tục đều không thể che đậy đi sự độc nhất vô nhị ấy. Gia thế, ngoại hình đều không thể. Cậu chỉ là cậu, Tống Dụ.”
Là Peter Pan mang theo hy vọng cùng ánh sáng, đến bên người phiên bản tuổi mười lăm của tôi.
Cho dù trong giọng nói của hắn mang ý tứ sâu xa, Tống Dụ căn bản không hề nghĩ đến. Cậu hiện tại hoàn toàn quẳng hệ thống ra sau đầu, thẳng thắn nói cho Tạ Tuy suy nghĩ trong nội tâm của mình: “Không nói về thân phận vì tớ cảm thấy thật quá ngu ngốc, cả ngày treo người bác làm thị trưởng ở trên miệng, thiếu đòn tới mức nào. Cậu nhìn Vương Từ kìa, cao ngạo như vậy, có người theo đuôi nịnh bợ, nhưng càng nhiều người không dám tiếp xúc nó.”
Tống Dụ ngẩng đầu, đôi con ngươi nhạt màu như phản chiếu những vì sao, trong suốt mà sáng sủa, nói tiếp.
“Kỳ thực tớ chỉ muốn an tĩnh học tập, cùng cậu trải qua ba năm. Học tập cho giỏi, chăm chỉ tiến bộ, có giáo viên nghiêm khắc hoặc hiền lành, có bạn học nhiệt tình hoặc ngại ngùng, đơn giản nhưng vui vẻ.”
Cùng cậu trải qua ba năm.
Sáu chữ như mật ong tan chảy trong lồng ngực, đã lâu hắn không cảm nhận được. Hắn cảm thấy vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng, thiêu cháy đầu quả tim. Khóe môi Tạ Tuy cong lên, mặt mày đều là ý cười: “Vậy đương nhiên tôi sẽ như cậu mong muốn.”
Hơn nữa, không chỉ ba năm.
Tống Dụ nói xong, bình tĩnh trở lại. Cậu không biết nếu Vương gia xảy ra chuyện như vậy, vị công một của Tần gia bên kia có còn chuyển trường lại đây hay không. Nhưng mặc kệ gã ta, có cậu ở đây, mấy tên cặn bã tránh ra.
Xử lý xong chuyện của Âu Y Liên, lại giải thích rõ ràng, Tống Dụ ngồi trên xe trở về nhà, toàn thân an tĩnh xuống.
Văn Viện ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng đầu cười hỏi: “Dụ Dụ, vừa nãy là bạn cùng bàn của cháu à? Nhìn không tồi, bác đã gặp qua nhiều người như vậy cũng chưa từng thấy ai có khí chất đẹp hơn thằng nhóc kia. Nếu là bạn bè, lần sau cháu gọi bạn ấy lại chơi đi, bác rất thích đứa nhỏ này.”
Đều đã nói hết ra, cũng không cần phải che giấu thân phận gì nữa.
Tống Dụ nói: “Vậy để cháu hỏi cậu ấy.”
Dựa vào trên ghế xe, cậu dù gì cũng đang nhàn đến phát chán, định trực tiếp nhắn tin hỏi, kết quả soạn tới soạn lui nửa ngày, xóa xóa sửa sửa.
Mạnh Quang ở bên cạnh nhìn qua, chậc chậc hai tiếng: “Nhóc con này hẹn bạn tới nhà chơi mà như thể hẹn bạn gái đến gặp phụ huynh vậy. Nghĩ nhiều như thế làm gì, hẹn đi chơi có nhiều lý do lắm – ngày mai qua nhà tớ chơi game không? Thẳng thắn biết bao.”
Văn Viện giáo huấn anh ta: “Cái gì mà chơi game, con đừng có dạy hư Dụ Dụ.”
Tống Dụ cũng bất mãn. Ở trường học cậu giả làm học bá quen rồi, thiết lập tính cách dù về nhà cũng không sửa được.
“Chơi game cái gì, làm bài tập không vui à?”
Thế là cậu soạn lại tin nhắn.
Đơn giản mà chân thành.
[Ngày mai qua nhà tớ làm bài tập không?]
Mạnh Quang: “…”
Bình luận truyện