Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 1: Sống lại
Lạnh…
Tiêu Mạch bị cái lạnh đánh thức. Y chống mí mắt nặng trĩu, nhìn không gian u ám trước mặt, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở nơi nào, mãi cho đến khi cái rét lạnh xung quanh cùng với cơn đói như lửa thiêu khiến y không thể nào không tỉnh táo triệt để lại. Sau đó y chợt cả kinh, gần như là sợ hãi mà quan sát nơi này.
Là một cái lều bằng da thú nhỏ hẹp, cũ nát, gió lạnh từ lỗ thủng ào ào ùa vào, khiến người ta như ở trong hầm băng. Trong lều có một hố lửa đã nguội lạnh, bên cạnh để hai cái đầu lâu, một lớn một nhỏ, không biết là của con vật gì, còn có một cái bao da thú bẩn thỉu cùng với một con dao bằng đá, và mấy cái xương thú tán loạn.
Chuyện này thật sự là… Đầu y mơ màng, cổ họng khô đau, hơi thở thì nóng hầm hập, cơ thể ốm yếu rõ rệt này khiến Tiêu Mạch không có sức lực mà phát biểu sự cảm khái với tất cả những gì mình nhìn thấy. Y khó khăn chống đỡ cơ thể ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình chỉ quấn một mảnh da thú vừa cứng vừa lạnh, bên trong chẳng còn một cái gì. Không lạnh mới là lạ đấy. Y không còn thời gian mà oán trách nữa, ngọ nguậy di chuyển qua hai cái đầu lâu nhìn như để thức ăn kia. Lại gần mới phát hiện trong cái đầu lâu lớn đó chỉ có non nửa nước sạch, mà mặt trên cũng đã kết một tầng băng mỏng. Vô thanh thở dài, y phá lớp băng, uống hai ngụm nước để xoa dịu cái khát cháy cổ. Sau đó tiếp tục tìm thức ăn, nhưng không có, bên trong cái bao da thú chẳng qua là nhúm muối đen bằng nửa lòng bàn tay.
Đầu co rút từng cơn đau đớn, vô số hình ảnh ùn ùn kéo đến, quá nhiều tin tức khiến cơ thể vốn suy yếu này dường như không chịu nổi, trước mắt chợt tối sầm. Nhưng Tiêu Mạch không cho phép mình ngất đi, y dùng ý chí kiên cường, mạnh mẽ áp chế dục vọng tìm tòi đến cùng. Sau đó quấn chặt miếng da thú trên người, lấy cả tấm thảm da thú lót dưới cơ thể choàng lên người, cầm dao đá, dùng đôi chân trần tập tễnh ra khỏi lều. Y biết nếu mình không tìm ra thức ăn, cái mạng khó khăn nhặt lại này sẽ nhanh chóng biến mất như chủ nhân cũ của nó.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, một mảng sương mù gần xa khiến người ta không thấy rõ đường đi. Chân bước trên nền tuyết, cảm giác lạnh buốt thấu xương lập tức truyền từ lòng bàn chân lên, khiến y không kiềm chế được mà run run, khó khăn lắm mới đè nén được ý niệm quay trở về.
Nguyên bản Tiêu Mạch muốn đi xem chung quanh có nhà ai để xin giúp đỡ không, nhưng trong cơ thể lại chợt dâng lên kháng cự và bi thương mà đánh mất đi suy nghĩ đó. Y nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh lần gần nhất được chia thức ăn, mơ hồ có chút minh bạch nguyên nhân chết đói của vị chủ cũ này. Nếu không thể xin giúp đỡ, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Ở phụ cận tìm được một mộc côn bị gãy, chống đỡ cơ thể vô lực này, đối chọi với hàn phong đại tuyết. Y chậm chạp đi về phía tây của bộ lạc. Lúc này không thể săn thú, đừng nói là có thể tìm ra con mồi, mà có tìm được thì với khí lực của y cũng không thể bắt nổi. Ký ức của nguyên chủ tuy bị y chế trụ, nhưng vị trí sông ngòi, những thứ thường thức không cần phải cố nhớ lại, cơ thể này vẫn có bản năng tìm thấy.
Trên đường có đi qua vài cái lều, cũ nát đơn sơ có, bền chắc dày rậm cũng có, nhưng cái nào cái nấy cũng đều tốt hơn cái lều của nguyên chủ kia. Sau khi Tiêu Mạch đi qua, thỉnh thoảng cũng không kiềm nén được những cơn ho khan, nhưng không có ai xốc lều nhìn ra cả. Con người nơi đây quá lạnh lùng hay là nguyên chủ này thái quá khiến người ta không muốn chào đón? Trong phút chốc y nghi hoặc, nhưng ngay sau đó tâm tư liền bị bàn chân mất đi cảm giác và cơ thể rét cóng gọi lại, chống mộc côn tăng tốc độ đi về phía trước.
Đi thẳng tới bờ sông cũng không gặp nửa bóng người, nghĩ lại cũng thấy phải, trời lạnh như thế, chỉ cần không giống tình trạng của y, bị ép vào nước đường cùng, ai lại nguyện ý ra ngoài chứ.
Sông rộng hơn ba trượng, bề mặt kết một tầng băng thật dày. Xung quanh là những cây cổ thụ to lớn chống trời, cùng với những cây bụi thấp bé đều bị phủ tuyết trắng, nhìn còn không ra sắc xanh, đừng nói là tìm thứ ăn được. Tiêu Mạch cũng không lãng phí sức lực, y tìm một chỗ băng mỏng, cầm dao đá đập bể. Bởi vì không có lực tay, phải đập hồi lâu mới phá vỡ được một cái lỗ bằng cỡ miệng bát, cũng dẫn tới động tĩnh của cánh rừng đối diện con sông. Y ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện một con sói đen to lớn với bộ lông dài. Y không khỏi cả kinh, còn chưa kịp đề phòng, trong đầu liền toát ra một cái tên: Tát. Một khắc giật mình ấy, không hiểu sao y cảm giác con sói đen kia thật ra là một con người, hơn nữa nó đang trực phòng thủ. May mà con sói đen đó thấy y, nó thờ ơ xoay người vào khu rừng đối diện, rồi biến mất.
Đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, Tiêu Mạch cúi đầu nhìn cái lỗ vừa phá băng lộ ra miệng con cá với hàm răng sắc bén. Tuy kinh hãi, nhưng y vẫn cắn chặt răng, đập rộng cái lỗ ra một chút. Đang lúc y muốn vót nhọn mộc côn để xiên cá, thì thấy trước mắt chợt lóe ngân quang, một con cá dài hơn thước, đuôi hình thoi tròn, nhảy từ trong lòng sông lên, rơi xuống mặt băng, giãy dụa vài cái liền bất động.
Trong lòng Tiêu Mạch vui mừng, lấy mộc côn khều con cá lại, không rảnh quan tâm với ý niệm không nên ăn trong đầu. Y cầm con dao đá cà vảy, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, rửa qua nước, rồi bỏ vào miệng.
Trước kia khi hành quân, vì để không bị thám tử quân địch phát hiện, nên không dám nhóm lửa, y cũng đã nếm qua không ít loại cá sống. Vô luận khó ăn đến mức nào, nhưng chỉ cần bảo trì thể lực sống sót, thì đó chính là đồ tốt.
Có lẽ do quá đói, miếng cá vào miệng quả là thơm ngon, so với những món mang vị tanh của sông y đã từng nếm qua là ngon hơn biết bao nhiêu. Thế nhưng sau khi ăn hết một miếng, y cũng không lập tức ăn tiếp, mà cố chịu đựng cơn đói khát trong bụng, im lặng chờ đợi khoảng chừng một nén hương, nhìn mấy con cá nhảy ra khỏi cái lỗ, mãi đến khi cái rét lạnh bịt kín nó lại.
Không có cảm giác khác thường. Tiêu Mạch vô thanh thả lỏng, cứ như vậy ngồi bên bờ sông từ từ ăn hết mấy miếng cá kia. Cảm giác cơ thể tựa hồ hơi ấm lên, cũng có chút khí lực, y liền nhặt toàn bộ cá trên mặt băng, tìm một cành cây ở xung quanh, xuyên cá qua, cầm về.
Trở về túp lều khi tỉnh lại, Tiêu Mạch tìm được một đống nhỏ củi khô bị tuyết che ở sau lều. Lại lật tấm da thú trên giường tìm được đá lửa, lúc này mới đốt lửa lên.
Trong lều cuối cùng có chút ấm áp, tuy vẫn không chọi lại cái lạnh, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều.
Tiêu Mạch lấy cái nồi đầu lâu chứa đầy tuyết, đặt lên trên đống lửa, còn mình thì đứng cách khá xa, chà xát cho chân tay ấm lên mới qua ngồi. Lúc rảnh rỗi y bắt đầu làm rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.
Y sinh ra trong thế gia quyền quý ở Đại Tấn, mười lăm tuổi theo người nhà nhập ngũ, nhiều lần vào sinh ra tử, mất hai mươi năm, dựa vào sức mình cuối cùng cũng được phong quan nhị phẩm làm Tĩnh Bắc Đại tướng quân, kiêm Dự Bắc Tuyên phủ sử, đóng giữ ở Tái Bắc, Đại Tấn. Vào lần gần nhất Bắc di xâm nhập, bị kẻ địch hãm hại, bị vây ở Cô Thành, lương thảo thì bị cắt đứt, cuối cùng lấy thân tuẫn quốc. Giờ tỉnh lại, tuy y không thấy dung mạo của mình, nhưng cũng biết mình tá thi hoàn hồn. Nguyên bản còn đang suy nghĩ, chờ sau khi biết rõ nơi này, có thể trở về gặp lại thân nhân, nếu không được, cũng có thể thăm dò lão tổ mẫu, phụ thân, cùng với hai huynh trưởng có bình an hay không. Nhưng mà sau khi y chải chuốt trí nhớ còn lưu lại của nguyên chủ, mới biết suy nghĩ của mình đều là hi vọng xa vời.
Chỗ này và thế giới ban đầu của y là hai nơi hoàn toàn khác nhau, trên trời có một chuỗi mặt trăng, con thú ở đây có thể biến thành người, mà nam nhân lại có khả năng sinh con. Chỉ ba điểm này đã đủ khiến y khiếp sợ không thôi rồi, y cho rằng dường như mình tới một nơi có thần tiên, yêu ma. Đợi tỉnh táo lại, một lần nữa cẩn thận lật xem từng dòng ký ức mới biết cũng không phải như thế.
Đại lục này gọi là Vô Khôn, không có nhân loại bình thường, chỉ có thú nhân tự do hóa thân thành hình người, hình thú, cùng với á thú không thể hóa thân thành thú, nhưng lại có khả năng dựng dục hậu duệ. Còn có một loại sinh ra đã là hình thú, đến một thời gian nhất định cũng không biến thành người được, loại này được gọi là thú, là đối tượng bị coi thường, trục xuất đi, không được thế giới thú nhân chấp nhận. Nơi này không có nữ nhân, chỉ có á thú có ngoại hình giống nam tử, nhưng tướng mạo nhỏ nhắn, thanh tú hơn so với thú nhân thô kệch, thể lực thì yếu kém, không thể săn bắt, chỉ có thể làm chút việc hái lượm nhẹ nhàng, không nguy hiểm, thay thế vị trí vốn thuộc về nữ nhân.
Nguyên chủ của cơ thể Tiêu Mạch chiếm lấy tên là Bách Nhĩ, địa vị ở bộ lạc này rất tệ. Vốn y là á thú nên tương đối được ưu đãi, nhưng vì dung mạo xấu xí, nên bị tộc nhân coi thường, đến tuổi kết hôn lại không có một thú nhân nào nguyện ý làm bạn đời của y. Sau này, tộc trưởng bất đắc dĩ chỉ có thể ép buộc y hôn phối với một thú nhân. Thú nhân kia cũng không thích y, nhưng cũng không bạc đãi y, chẳng qua ngoại trừ chuyện phòng sự cũng không quan tâm tới y. Tính ra đoạn thời gian đó có thể xem là những ngày thư thái nhất của Bách Nhĩ. Chỉ là không bao lâu sau, trong một lần bộ lạc bị liêu thú tấn công, thú nhân kia chết, mà Bách Nhĩ mới hoài hài tử cũng bị xảy thai, trên mặt còn bị liêu thú vạch cho một vết, để lại vết sẹo đáng sợ. Mọi người đều cho rằng thú nhân kia vì cứu Bách Nhĩ mà chết, chỉ có mình Bách Nhĩ biết là không phải, thế nhưng y cũng không cố gắng biện giải. Từ đó về sau, y bị tộc nhân coi là điềm xấu, ai nấy cũng trốn tránh, cuối cùng rơi xuống đãi ngộ như những người già yếu, bệnh tật. Ở nơi đây, vào những ngày mùa đông rét lạnh, bởi vì thức ăn cho bộ lạc không đủ, nên những người vô dụng như y đã ba ngày không được chia thức ăn rồi. Vì thế mới đói rét khổ cực sinh bệnh mà chết trong túp lều băng lãnh của chính mình, rồi bị Tiêu Mạch chiếm lấy thân xác.
Nước trong nồi đầu lâu đã nóng lên, Tiêu Mạch thở dài, bưng nó xuống, chờ nguội bớt, rồi cứ bưng như vậy uống vài ngụm, lúc này y mới cảm thấy cổ họng thoải mái một chút, nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Đây là một nơi có cách sinh tồn cực kỳ tàn khốc, mà y có lẽ sẽ phải ở đây vượt qua quãng đời còn lại, sau này có thể nói là rất khó khăn. Còn về thân phận á thú tương tự nữ nhân của cơ thể này thì bị y như có như không xem nhẹ. Nếu trời xanh đã cho y cơ hội hồi sinh, vậy y sẽ tận dụng thân phận của Bách Nhĩ này mà sống cho tốt. Về phần Tiêu Mạch, y đã chết trận trên chiến trường Tái Bắc ở Đại Tấn, y đã hoàn toàn biến mất trên thế gian kia rồi.
Tiêu Mạch bị cái lạnh đánh thức. Y chống mí mắt nặng trĩu, nhìn không gian u ám trước mặt, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở nơi nào, mãi cho đến khi cái rét lạnh xung quanh cùng với cơn đói như lửa thiêu khiến y không thể nào không tỉnh táo triệt để lại. Sau đó y chợt cả kinh, gần như là sợ hãi mà quan sát nơi này.
Là một cái lều bằng da thú nhỏ hẹp, cũ nát, gió lạnh từ lỗ thủng ào ào ùa vào, khiến người ta như ở trong hầm băng. Trong lều có một hố lửa đã nguội lạnh, bên cạnh để hai cái đầu lâu, một lớn một nhỏ, không biết là của con vật gì, còn có một cái bao da thú bẩn thỉu cùng với một con dao bằng đá, và mấy cái xương thú tán loạn.
Chuyện này thật sự là… Đầu y mơ màng, cổ họng khô đau, hơi thở thì nóng hầm hập, cơ thể ốm yếu rõ rệt này khiến Tiêu Mạch không có sức lực mà phát biểu sự cảm khái với tất cả những gì mình nhìn thấy. Y khó khăn chống đỡ cơ thể ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình chỉ quấn một mảnh da thú vừa cứng vừa lạnh, bên trong chẳng còn một cái gì. Không lạnh mới là lạ đấy. Y không còn thời gian mà oán trách nữa, ngọ nguậy di chuyển qua hai cái đầu lâu nhìn như để thức ăn kia. Lại gần mới phát hiện trong cái đầu lâu lớn đó chỉ có non nửa nước sạch, mà mặt trên cũng đã kết một tầng băng mỏng. Vô thanh thở dài, y phá lớp băng, uống hai ngụm nước để xoa dịu cái khát cháy cổ. Sau đó tiếp tục tìm thức ăn, nhưng không có, bên trong cái bao da thú chẳng qua là nhúm muối đen bằng nửa lòng bàn tay.
Đầu co rút từng cơn đau đớn, vô số hình ảnh ùn ùn kéo đến, quá nhiều tin tức khiến cơ thể vốn suy yếu này dường như không chịu nổi, trước mắt chợt tối sầm. Nhưng Tiêu Mạch không cho phép mình ngất đi, y dùng ý chí kiên cường, mạnh mẽ áp chế dục vọng tìm tòi đến cùng. Sau đó quấn chặt miếng da thú trên người, lấy cả tấm thảm da thú lót dưới cơ thể choàng lên người, cầm dao đá, dùng đôi chân trần tập tễnh ra khỏi lều. Y biết nếu mình không tìm ra thức ăn, cái mạng khó khăn nhặt lại này sẽ nhanh chóng biến mất như chủ nhân cũ của nó.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, một mảng sương mù gần xa khiến người ta không thấy rõ đường đi. Chân bước trên nền tuyết, cảm giác lạnh buốt thấu xương lập tức truyền từ lòng bàn chân lên, khiến y không kiềm chế được mà run run, khó khăn lắm mới đè nén được ý niệm quay trở về.
Nguyên bản Tiêu Mạch muốn đi xem chung quanh có nhà ai để xin giúp đỡ không, nhưng trong cơ thể lại chợt dâng lên kháng cự và bi thương mà đánh mất đi suy nghĩ đó. Y nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh lần gần nhất được chia thức ăn, mơ hồ có chút minh bạch nguyên nhân chết đói của vị chủ cũ này. Nếu không thể xin giúp đỡ, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Ở phụ cận tìm được một mộc côn bị gãy, chống đỡ cơ thể vô lực này, đối chọi với hàn phong đại tuyết. Y chậm chạp đi về phía tây của bộ lạc. Lúc này không thể săn thú, đừng nói là có thể tìm ra con mồi, mà có tìm được thì với khí lực của y cũng không thể bắt nổi. Ký ức của nguyên chủ tuy bị y chế trụ, nhưng vị trí sông ngòi, những thứ thường thức không cần phải cố nhớ lại, cơ thể này vẫn có bản năng tìm thấy.
Trên đường có đi qua vài cái lều, cũ nát đơn sơ có, bền chắc dày rậm cũng có, nhưng cái nào cái nấy cũng đều tốt hơn cái lều của nguyên chủ kia. Sau khi Tiêu Mạch đi qua, thỉnh thoảng cũng không kiềm nén được những cơn ho khan, nhưng không có ai xốc lều nhìn ra cả. Con người nơi đây quá lạnh lùng hay là nguyên chủ này thái quá khiến người ta không muốn chào đón? Trong phút chốc y nghi hoặc, nhưng ngay sau đó tâm tư liền bị bàn chân mất đi cảm giác và cơ thể rét cóng gọi lại, chống mộc côn tăng tốc độ đi về phía trước.
Đi thẳng tới bờ sông cũng không gặp nửa bóng người, nghĩ lại cũng thấy phải, trời lạnh như thế, chỉ cần không giống tình trạng của y, bị ép vào nước đường cùng, ai lại nguyện ý ra ngoài chứ.
Sông rộng hơn ba trượng, bề mặt kết một tầng băng thật dày. Xung quanh là những cây cổ thụ to lớn chống trời, cùng với những cây bụi thấp bé đều bị phủ tuyết trắng, nhìn còn không ra sắc xanh, đừng nói là tìm thứ ăn được. Tiêu Mạch cũng không lãng phí sức lực, y tìm một chỗ băng mỏng, cầm dao đá đập bể. Bởi vì không có lực tay, phải đập hồi lâu mới phá vỡ được một cái lỗ bằng cỡ miệng bát, cũng dẫn tới động tĩnh của cánh rừng đối diện con sông. Y ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện một con sói đen to lớn với bộ lông dài. Y không khỏi cả kinh, còn chưa kịp đề phòng, trong đầu liền toát ra một cái tên: Tát. Một khắc giật mình ấy, không hiểu sao y cảm giác con sói đen kia thật ra là một con người, hơn nữa nó đang trực phòng thủ. May mà con sói đen đó thấy y, nó thờ ơ xoay người vào khu rừng đối diện, rồi biến mất.
Đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, Tiêu Mạch cúi đầu nhìn cái lỗ vừa phá băng lộ ra miệng con cá với hàm răng sắc bén. Tuy kinh hãi, nhưng y vẫn cắn chặt răng, đập rộng cái lỗ ra một chút. Đang lúc y muốn vót nhọn mộc côn để xiên cá, thì thấy trước mắt chợt lóe ngân quang, một con cá dài hơn thước, đuôi hình thoi tròn, nhảy từ trong lòng sông lên, rơi xuống mặt băng, giãy dụa vài cái liền bất động.
Trong lòng Tiêu Mạch vui mừng, lấy mộc côn khều con cá lại, không rảnh quan tâm với ý niệm không nên ăn trong đầu. Y cầm con dao đá cà vảy, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, rửa qua nước, rồi bỏ vào miệng.
Trước kia khi hành quân, vì để không bị thám tử quân địch phát hiện, nên không dám nhóm lửa, y cũng đã nếm qua không ít loại cá sống. Vô luận khó ăn đến mức nào, nhưng chỉ cần bảo trì thể lực sống sót, thì đó chính là đồ tốt.
Có lẽ do quá đói, miếng cá vào miệng quả là thơm ngon, so với những món mang vị tanh của sông y đã từng nếm qua là ngon hơn biết bao nhiêu. Thế nhưng sau khi ăn hết một miếng, y cũng không lập tức ăn tiếp, mà cố chịu đựng cơn đói khát trong bụng, im lặng chờ đợi khoảng chừng một nén hương, nhìn mấy con cá nhảy ra khỏi cái lỗ, mãi đến khi cái rét lạnh bịt kín nó lại.
Không có cảm giác khác thường. Tiêu Mạch vô thanh thả lỏng, cứ như vậy ngồi bên bờ sông từ từ ăn hết mấy miếng cá kia. Cảm giác cơ thể tựa hồ hơi ấm lên, cũng có chút khí lực, y liền nhặt toàn bộ cá trên mặt băng, tìm một cành cây ở xung quanh, xuyên cá qua, cầm về.
Trở về túp lều khi tỉnh lại, Tiêu Mạch tìm được một đống nhỏ củi khô bị tuyết che ở sau lều. Lại lật tấm da thú trên giường tìm được đá lửa, lúc này mới đốt lửa lên.
Trong lều cuối cùng có chút ấm áp, tuy vẫn không chọi lại cái lạnh, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều.
Tiêu Mạch lấy cái nồi đầu lâu chứa đầy tuyết, đặt lên trên đống lửa, còn mình thì đứng cách khá xa, chà xát cho chân tay ấm lên mới qua ngồi. Lúc rảnh rỗi y bắt đầu làm rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.
Y sinh ra trong thế gia quyền quý ở Đại Tấn, mười lăm tuổi theo người nhà nhập ngũ, nhiều lần vào sinh ra tử, mất hai mươi năm, dựa vào sức mình cuối cùng cũng được phong quan nhị phẩm làm Tĩnh Bắc Đại tướng quân, kiêm Dự Bắc Tuyên phủ sử, đóng giữ ở Tái Bắc, Đại Tấn. Vào lần gần nhất Bắc di xâm nhập, bị kẻ địch hãm hại, bị vây ở Cô Thành, lương thảo thì bị cắt đứt, cuối cùng lấy thân tuẫn quốc. Giờ tỉnh lại, tuy y không thấy dung mạo của mình, nhưng cũng biết mình tá thi hoàn hồn. Nguyên bản còn đang suy nghĩ, chờ sau khi biết rõ nơi này, có thể trở về gặp lại thân nhân, nếu không được, cũng có thể thăm dò lão tổ mẫu, phụ thân, cùng với hai huynh trưởng có bình an hay không. Nhưng mà sau khi y chải chuốt trí nhớ còn lưu lại của nguyên chủ, mới biết suy nghĩ của mình đều là hi vọng xa vời.
Chỗ này và thế giới ban đầu của y là hai nơi hoàn toàn khác nhau, trên trời có một chuỗi mặt trăng, con thú ở đây có thể biến thành người, mà nam nhân lại có khả năng sinh con. Chỉ ba điểm này đã đủ khiến y khiếp sợ không thôi rồi, y cho rằng dường như mình tới một nơi có thần tiên, yêu ma. Đợi tỉnh táo lại, một lần nữa cẩn thận lật xem từng dòng ký ức mới biết cũng không phải như thế.
Đại lục này gọi là Vô Khôn, không có nhân loại bình thường, chỉ có thú nhân tự do hóa thân thành hình người, hình thú, cùng với á thú không thể hóa thân thành thú, nhưng lại có khả năng dựng dục hậu duệ. Còn có một loại sinh ra đã là hình thú, đến một thời gian nhất định cũng không biến thành người được, loại này được gọi là thú, là đối tượng bị coi thường, trục xuất đi, không được thế giới thú nhân chấp nhận. Nơi này không có nữ nhân, chỉ có á thú có ngoại hình giống nam tử, nhưng tướng mạo nhỏ nhắn, thanh tú hơn so với thú nhân thô kệch, thể lực thì yếu kém, không thể săn bắt, chỉ có thể làm chút việc hái lượm nhẹ nhàng, không nguy hiểm, thay thế vị trí vốn thuộc về nữ nhân.
Nguyên chủ của cơ thể Tiêu Mạch chiếm lấy tên là Bách Nhĩ, địa vị ở bộ lạc này rất tệ. Vốn y là á thú nên tương đối được ưu đãi, nhưng vì dung mạo xấu xí, nên bị tộc nhân coi thường, đến tuổi kết hôn lại không có một thú nhân nào nguyện ý làm bạn đời của y. Sau này, tộc trưởng bất đắc dĩ chỉ có thể ép buộc y hôn phối với một thú nhân. Thú nhân kia cũng không thích y, nhưng cũng không bạc đãi y, chẳng qua ngoại trừ chuyện phòng sự cũng không quan tâm tới y. Tính ra đoạn thời gian đó có thể xem là những ngày thư thái nhất của Bách Nhĩ. Chỉ là không bao lâu sau, trong một lần bộ lạc bị liêu thú tấn công, thú nhân kia chết, mà Bách Nhĩ mới hoài hài tử cũng bị xảy thai, trên mặt còn bị liêu thú vạch cho một vết, để lại vết sẹo đáng sợ. Mọi người đều cho rằng thú nhân kia vì cứu Bách Nhĩ mà chết, chỉ có mình Bách Nhĩ biết là không phải, thế nhưng y cũng không cố gắng biện giải. Từ đó về sau, y bị tộc nhân coi là điềm xấu, ai nấy cũng trốn tránh, cuối cùng rơi xuống đãi ngộ như những người già yếu, bệnh tật. Ở nơi đây, vào những ngày mùa đông rét lạnh, bởi vì thức ăn cho bộ lạc không đủ, nên những người vô dụng như y đã ba ngày không được chia thức ăn rồi. Vì thế mới đói rét khổ cực sinh bệnh mà chết trong túp lều băng lãnh của chính mình, rồi bị Tiêu Mạch chiếm lấy thân xác.
Nước trong nồi đầu lâu đã nóng lên, Tiêu Mạch thở dài, bưng nó xuống, chờ nguội bớt, rồi cứ bưng như vậy uống vài ngụm, lúc này y mới cảm thấy cổ họng thoải mái một chút, nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Đây là một nơi có cách sinh tồn cực kỳ tàn khốc, mà y có lẽ sẽ phải ở đây vượt qua quãng đời còn lại, sau này có thể nói là rất khó khăn. Còn về thân phận á thú tương tự nữ nhân của cơ thể này thì bị y như có như không xem nhẹ. Nếu trời xanh đã cho y cơ hội hồi sinh, vậy y sẽ tận dụng thân phận của Bách Nhĩ này mà sống cho tốt. Về phần Tiêu Mạch, y đã chết trận trên chiến trường Tái Bắc ở Đại Tấn, y đã hoàn toàn biến mất trên thế gian kia rồi.
Bình luận truyện