Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 77: Kinh sợ
Thương đá khẽ bật lên trên thảm cỏ, rồi mới rơi xuống. Á thú kia bị dọa đến run rẩy, cơ thể bất giác lùi về sau. Đừng nói là đi giết dã thú, ngay cả thương đá còn dính máu kia, y cũng chẳng dám chạm vào.
“Sao? Không dám à?” Khóe miệng Bách Nhĩ hiện lên ý châm chọc, ánh mắt quét về các á thú khác, thản nhiên nói “Các ngươi cũng vậy, nếu ai dám đi giết chết một con thú ăn cỏ, về sau muốn làm gì thì làm.”
“Dựa vào cái gì chứ? Đi săn là chuyện của thú nhân, dựa vào cái gì bắt chúng ta đi làm?” Á thú đầu tiên mở miệng phản đối kia tức giận chất vấn. Y chịu đủ rồi, nếu lúc trước còn e sợ dã thú, không dám phản kháng Bách Nhĩ, thì sau khi hết sợ hãi, hiện tại y không cần phải lo ngại gì nữa.
“Dựa vào cái gì ư? Dựa vào nơi này các ngươi đều phải nghe lời ta. Dựa vào các ngươi chỉ là vật ta dùng sơn động để trao đổi với tộc trưởng Hắc Hà, các ngươi là đồ vật thuộc về ta. Dựa vào những lời này, ta liền có thể lấy mạng của ngươi.” Bách Nhĩ cười lạnh, cảm thấy có lẽ mình đã quá hiền rồi, mới làm cho bọn họ dám hỏi ra những câu như vậy. Nghĩ tới đây, ánh mắt y đảo xung quanh, nhìn thấy một sợi dây leo từng trói các á thú, y liền đi qua, nhặt lên, giơ cánh tay, dây leo rít lên, xé không khí, bất ngờ quất vào người á thú kia, quất liên tục cho tới khi y lăn lộn trên mặt đất, bắt đầu thét chói tai, gào khóc.
“Từ nay về sau, ta bảo các ngươi làm cái gì thì phải làm cái đó, nếu còn nhiều lời, thì đừng trách ta thủ hạ vô tình!” Thấy đánh vậy đã đủ, Bách Nhĩ chậm rãi vòng dây leo lại trên tay, mắt đảo qua các á thú bị kinh sợ và những người khác, giọng điệu của y nhẹ nhàng, lạnh nhạt trước sau như một.
Các á thú bị dọa đến đứng sát vào nhau, im re, ngược lại á thú bị đánh kia, bỗng nhiên đứng lên, nhào về phía Đồ, Tát đang đứng kề vai ở đó, sắc mặt y thê lương hô “Đồ! Tát! Chẳng lẽ các ngươi đứng nhìn những kẻ quái dị này bắt nạt chúng ta? Chẳng lẽ các ngươi thật sự đều phải nghe lời y như lời y nói?”
Đồ chợt né người, tránh được á thú kia, hắn nhíu mày, nhìn Bách Nhĩ “Ngươi trông cho kỹ những người này đi… Đừng để họ làm phiền ta.” Nói xong, hắn khoác vai Tát đi ra chỗ khác. Mấy thú nhân thủ hạ của hắn thấy thế, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng ngay cả Đồ cũng chưa nói gì, bọn họ đương nhiên càng không thể nhiều chuyện, bởi vậy cũng đều lần lượt tản ra.
“Một đám phế vật các ngươi. Bọn hèn nhát! Các người sẽ chết không được…” Thấy không có ai làm chỗ dựa cho mình, á thú kia tuyệt vọng mà điên cuồng chửi mắng. Có điều chữ cuối cùng còn chưa thoát ra khỏi miệng, y đã bị dây leo trong tay Bách Nhĩ cắt đứt.
Ngay từ câu nói đầu tiên của y, Bách Nhĩ đã có thể dùng dây leo quấn lấy cơ thể y, kéo y về, nhưng Bách Nhĩ lại không làm gì cả, mà chỉ lạnh lùng nhìn, y nhìn xem đám thú nhân Đồ ở dưới tình huống này sẽ làm như thế nào, may mà bọn họ không khiến y thất vọng. Bởi vậy, y quyết định sẽ dứt khoát một chút.
“Cổ, lấy cung tên của nghĩa phụ lại đây.” Ánh mắt y lạnh lùng nhìn á thú kia, phảng phất như nhìn một người chết, rồi thản nhiên nói.
Cổ luôn ủng hộ vô điều kiện với mọi hành động của nghĩa phụ mình, nó không quan tâm y muốn lấy cung tên làm gì, mà lập tức chạy nhanh đi lấy cung với bao tên được đặt ở chỗ khác, sau đó lại nhanh chóng chạy về.
“Nghĩa phụ, đây ạ.”
Bách Nhĩ không quay đầu, đưa tay ngược về sau nhận lấy, thuận thế rút một mũi tên, nói với á thú không ngừng cuồng loạn, khóc lóc kia “Chắc ngươi còn chưa thấy ta dùng cung tên bắn chết dã thú như thế nào đâu nhỉ? Thấy rõ rồi, thì mũi tên tiếp theo sẽ tới lượt ngươi.”
Á thú kia bị giọng nói mềm nhẹ cùng nội dung lời nói thu hút, y bất giác ngừng chửi bậy, nhìn qua.
Chỉ thấy Bách Nhĩ kéo cung, bắn tên, rồi đột nhiên đưa tay ra sau lưng, ngay cả cơ thể y cũng không dịch chuyển, mũi tên trúc rời cung bay ra, sau đó y lại lấy một mũi tên nữa, đồng thời lúc đặt tên lên cung, cách đó không xa liền truyền tới tiếng thú kêu gào thê lương, sau đó là một tiếng rơi nặng nề nện xuống mặt cỏ.
Các thú nhân vẫn ở bên đống lửa bất ngờ kinh sợ, Hạ đã nhảy dựng lên, chạy như bay qua, chỉ chốc lát sau liền khiêng về một con thú trưởng thành, trên cổ con thú đó có một mũi tên trúc đâm ngang. Lần này, không chỉ vài á thú kia vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mà ngay cả thú nhân sớm biết thân thủ bất phàm của Bách Nhĩ, trong mắt cũng lộ ra sợ hãi và ngưỡng mộ. Nếu không phải Bách Nhĩ còn đang giáo huấn á thú, chỉ e đã có người chạy tới lĩnh giáo kinh nghiệm rồi.
“Bây giờ tới lượt ngươi.” Bách Nhĩ nâng cung lên, mũi tên nhọn nhắm vào á thú kia, ôn hòa nói.
Á thú kia ban đầu còn hơi ngẩn ra, mãi tới khi sát khí từ mũi tên truyền tới, y mới chợt tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, môi mấp máy thật lâu, lại không nói ra được câu nào, cả người run rẩy như muốn rụng rời ra.
“Ngươi dám nguyền rủa các thú nhân chết, vậy ta sẽ cho ngươi chết trước!” Bách Nhĩ thấp giọng nói, lại giống như đang nỉ non bên tai tình nhân, chỉ tiếc cung tên trong tay y đã phá hủy tất cả.
Đúng lúc này, một á thú đột nhiên tỉnh táo lại, nhào tới, vội vàng cầu xin “Bách Nhĩ, đừng giết Hồng Dật! Đừng giết y! Sau này chúng ta đều sẽ nghe lời ngươi.” Vừa nói, y vừa kéo á thú đã sợ tới mất hồn kia, vội vàng bảo á thú đó mở miệng xin lỗi và hứa với Bách Nhĩ.
Ánh mắt Bách Nhĩ lãnh đạm đảo qua á thú có dũng khí nhảy ra này, y phát hiện không ngờ lại là Ô gì gì đó mà Bố thích, à, hình như là Ô Trĩ. Ban đầu y nhìn thấy Ô Trĩ này dám chửi mắng, cào cấu thú nhân liền biết người này không phải là kẻ nhát gan, chỉ là sau này ngoại trừ tuyệt thực cùng người khác, y cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, nên Bách Nhĩ mới chậm rãi xem nhẹ á thú này.
Ô Trĩ bị nhìn đến khẽ run rẩy, nhưng vẫn không buông tay, mà dùng sức lay Hồng Dật, sợ tay Bách Nhĩ run lên, liền giết chết Hồng Dật. Thực tế, quan hệ của y cùng Hồng Dật cũng không tốt, nhưng y sợ một khi Bách Nhĩ mở sát giới, nói không chừng cuối cùng không một ai trong họ có thể sống sót.
Ánh mắt Bách Nhĩ mỉa mai nhìn y, vừa không bắn tên, vừa không chuyển đầu mũi tên đi, tựa hồ đang nói cho những người khác biết, quyết định của y vẫn không hề dao động.
Mà Hồng Dật cuối cùng đã lấy lại *** thần, cái y nhìn thấy đầu tiên chính là đầu mũi tên chỉ vào mình, y thét chói tai, sau đó lùi lại, không ngừng kêu khóc “Đừng giết ta… Đừng giết ta…” Thiếu chút nữa lại trở nên điên cuồng, may mà giọng nói của Ô Trĩ đúng lúc truyền vào tai y, y mới xem như chân chính phản ứng lại, cuống quít quỳ gối xuống trước mặt Bách Nhĩ, không ngừng dập đầu “Ta không dám … Ta không dám nữa … Đừng giết ta… Đừng giết ta, về sau ta sẽ nghe lời ngươi…”
Bách Nhĩ cũng không tránh việc á thú đó dập đầu bái lạy mình, ánh mắt y đảo qua các á thú khác lui lại như con chim cút, sợ bị chú ý tới, Bách Nhĩ lạnh lùng hỏi “Còn các ngươi?” Lần này không có ai nói một chữ “không”, thậm chí nghĩ trong lòng thôi cũng không dám.
“Ngươi nói xem, nếu Ô Trĩ không nhảy ra, Bách Nhĩ có thật sự giết Hồng Dật không?” Cách đó không xa, dưới tàng cây, Tát vẫn im lặng nhìn qua tiến triển bên đó, hỏi Đồ.
“Có.” Đồ vừa chăm chú nhìn Bách Nhĩ đứng ở trong đám người, tuy rằng y không phải là người cao nhất, nhưng lại là người đập vào mắt người ta đầu tiên, vừa thản nhiên nói.
“Không ngờ y lại có thủ đoạn như vậy.” Tát lẩm bẩm, không có tán thưởng, cũng không có châm chọc, chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi.
Đồ hừ một tiếng, vốn không muốn đáp lại, nhưng nhịn một lát, chung quy lại không nhịn được “Chẳng lẽ ngươi không thấy bộ dáng vừa rồi của y rất đẹp sao?” Vô luận là dùng dây leo đánh người hay dùng cung tên bắn chết dã thú đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được… Có lẽ cũng không chỉ có mình hắn mới cảm thấy như vậy.
“Quả thật rất đẹp.” Tát cũng chẳng nghĩ nhiều, mà thành thật thừa nhận, bởi vì gã cảm thấy trên người Bách Nhĩ toát ra một thứ vô luận là thú nhân hay á thú đều không có. Nhưng tột cùng là cái gì, gã lại không thể nói rõ được.
Nhận được câu trả lời thừa nhận của gã. Đồ âm thầm thở nhẹ ra, lại mơ hồ cảm thấy có chút khó chịu, giống như thứ vốn hoàn toàn thuộc về mình lại bị người ta dòm ngó.
“Bách Nhĩ thật sự là tà linh à?” Tát không nhận thấy khác thường của hắn, tới giờ mới tìm được cơ hội hỏi ra vấn đề này.
“Ừ. Chính y nói thế mà.” Đồ vứt bỏ ý niệm kỳ lạ trong lòng mình, trả lời. Bách Nhĩ không có ý muốn giấu diếm, nên hắn cũng chẳng cần che lấp giúp y “Y cũng có a mạt, a phụ, a á, a gia, không có gì khác với chúng ta cả. Ta nghĩ thật ra y cũng không muốn tới đây.” Nếu không, sao đêm hôm đó, y lại nhìn bầu trời, lộ ra biểu tình đau buồn, thương cảm như vậy.
“Nếu tà linh đều giống như y, vậy có gì đáng sợ đâu chứ.” Tát thở dài, nói một câu. Không hiểu tộc vu rốt cuộc nghĩ cái gì nữa, nếu lúc trước không đuổi Bách Nhĩ ra khỏi bộ lạc, ngược lại biết tận dụng người tài, có lẽ khi thú triều tới, bọn họ đã không chết nhiều người như vậy. Có điều, ngay cả lời của Đồ, tộc trưởng còn không chịu nghe, sao ông ta lại có thể nghe theo một á thú chứ. Nghĩ tới đây, gã đột nhiên cảm thấy, thật ra chuyện bộ lạc Hắc Hà suy tàn là sớm hay muộn, chỉ là thú triều khiến nó sụp đổ trước mà thôi.
“Vốn có gì đáng sợ chứ. Tà linh đều là từ miệng đám vu trưởng nói, có ai chân chính gặp qua tà linh hại người đâu.” Đồ cười lạnh. Kẻ đáng sợ phải là vu trưởng dốc hết sức chủ trương thiêu chết tà linh mới đúng.
“Hình như ngươi rất bất mãn với vu trưởng, chẳng lẽ là bất bình cho Bách Nhĩ?” Sau khi nói ra những lời này, không biết tại sao, Tát đột nhiên rất muốn cười “Vả lại, trước kia khuyên ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều không nỡ buông Na Nông, sao lần này lại dứt khoát thế? Không lẽ ngươi đã coi trọng á thú mới nào?”
“Nói bậy gì đó!” Đồ mất tự nhiên liếc qua Bách Nhĩ đã xử lý xong các á thú, đang ngồi bên đống lửa nói gì đó với Lão Hãn, hắn tức giận nói “Ta chỉ không muốn xác mình vẫn còn ấm, bạn đời lại bỏ đi theo kẻ khác thôi.” Nghe thấy lời này của hắn, Tát trầm mặc, một hồi lâu mới nói “Là vì Mai Việt à?” Lúc ấy ở bộ lạc Đại Sơn, hành động của Mai Việt làm cho trong lòng bọn họ đều không thoải mái.
Đồ ừ một tiếng, nằm xuống thảm cỏ, nhìn tán cây đen nghịt trên đỉnh đầu, cùng với bầu trời mĩ lệ không bị lá cây che lấp, hắn thong thả nói “Chờ sau này ta ra ngoại tộc tìm một á thú đẹp hơn Na Nông, đầu tiên ta sẽ ném y cho Bách Nhĩ huấn luyện, huấn luyện xong mới kết bạn đời với y.”
Mặc dù Tát quen thờ ơ, nghe hắn nói như thế cũng nhịn không được mà phì cười, gã ngồi xuống bên cạnh hắn “Không bằng ngươi cưới luôn Bách Nhĩ về đi, thật ra hiện tại Bách Nhĩ không hề xấu chút nào.” Dù là ai, nếu suốt ngày đều có *** thần thì trông cũng sẽ không quá khó coi.
Nghe vậy, trong lòng Đồ run lên, nhịn không được lại nghĩ tới cảnh giữa trưa mà hắn nhìn thấy, hắn ngồi bật dậy, khép đầu gối lại, che đi dục vọng bắt đầu rục rịch. Tát bị phản ứng của hắn làm cho kinh ngạc, gã quay sang “Sao vậy? Dù không muốn cũng không cần phản ứng lớn như thế chứ? Ta thấy Bách Nhĩ như hiện tại, về sau khẳng định sẽ có thú nhân thích, chỉ e y không để vào mắt thôi.” Chính như Đồ trước kia đã từng nói, Tát cũng nhận ra Bách Nhĩ rất không á thú, y không hề cố kỵ ở chung với thú nhân, thẳng thắn vô tư đến mức người ta có muốn xem y là á thú cũng khó.
“Ngoại hình xấu như vậy, ai sẽ coi trọng y chứ.” Đồ lẩm bẩm một câu, nói xong, đột nhiên có chút chột dạ, bất giác nhìn qua đống lửa, phát hiện người kia cũng không chú ý qua đây, hắn mới âm thầm thả lỏng.
“Ngươi tích chút đức cho cái miệng mình đi.” Cẩn thận báo ứng đó. Câu sau Tát không nói ra, chỉ là có chút bất đắc dĩ với việc bạn tốt của mình cứ cố chấp với chuyện dung mạo xấu hay đẹp thôi.
Đồ im lặng, như thật sự lắng nghe lời của gã, điều này lại khiến cho Tát có chút không quen.
“Sao? Không dám à?” Khóe miệng Bách Nhĩ hiện lên ý châm chọc, ánh mắt quét về các á thú khác, thản nhiên nói “Các ngươi cũng vậy, nếu ai dám đi giết chết một con thú ăn cỏ, về sau muốn làm gì thì làm.”
“Dựa vào cái gì chứ? Đi săn là chuyện của thú nhân, dựa vào cái gì bắt chúng ta đi làm?” Á thú đầu tiên mở miệng phản đối kia tức giận chất vấn. Y chịu đủ rồi, nếu lúc trước còn e sợ dã thú, không dám phản kháng Bách Nhĩ, thì sau khi hết sợ hãi, hiện tại y không cần phải lo ngại gì nữa.
“Dựa vào cái gì ư? Dựa vào nơi này các ngươi đều phải nghe lời ta. Dựa vào các ngươi chỉ là vật ta dùng sơn động để trao đổi với tộc trưởng Hắc Hà, các ngươi là đồ vật thuộc về ta. Dựa vào những lời này, ta liền có thể lấy mạng của ngươi.” Bách Nhĩ cười lạnh, cảm thấy có lẽ mình đã quá hiền rồi, mới làm cho bọn họ dám hỏi ra những câu như vậy. Nghĩ tới đây, ánh mắt y đảo xung quanh, nhìn thấy một sợi dây leo từng trói các á thú, y liền đi qua, nhặt lên, giơ cánh tay, dây leo rít lên, xé không khí, bất ngờ quất vào người á thú kia, quất liên tục cho tới khi y lăn lộn trên mặt đất, bắt đầu thét chói tai, gào khóc.
“Từ nay về sau, ta bảo các ngươi làm cái gì thì phải làm cái đó, nếu còn nhiều lời, thì đừng trách ta thủ hạ vô tình!” Thấy đánh vậy đã đủ, Bách Nhĩ chậm rãi vòng dây leo lại trên tay, mắt đảo qua các á thú bị kinh sợ và những người khác, giọng điệu của y nhẹ nhàng, lạnh nhạt trước sau như một.
Các á thú bị dọa đến đứng sát vào nhau, im re, ngược lại á thú bị đánh kia, bỗng nhiên đứng lên, nhào về phía Đồ, Tát đang đứng kề vai ở đó, sắc mặt y thê lương hô “Đồ! Tát! Chẳng lẽ các ngươi đứng nhìn những kẻ quái dị này bắt nạt chúng ta? Chẳng lẽ các ngươi thật sự đều phải nghe lời y như lời y nói?”
Đồ chợt né người, tránh được á thú kia, hắn nhíu mày, nhìn Bách Nhĩ “Ngươi trông cho kỹ những người này đi… Đừng để họ làm phiền ta.” Nói xong, hắn khoác vai Tát đi ra chỗ khác. Mấy thú nhân thủ hạ của hắn thấy thế, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng ngay cả Đồ cũng chưa nói gì, bọn họ đương nhiên càng không thể nhiều chuyện, bởi vậy cũng đều lần lượt tản ra.
“Một đám phế vật các ngươi. Bọn hèn nhát! Các người sẽ chết không được…” Thấy không có ai làm chỗ dựa cho mình, á thú kia tuyệt vọng mà điên cuồng chửi mắng. Có điều chữ cuối cùng còn chưa thoát ra khỏi miệng, y đã bị dây leo trong tay Bách Nhĩ cắt đứt.
Ngay từ câu nói đầu tiên của y, Bách Nhĩ đã có thể dùng dây leo quấn lấy cơ thể y, kéo y về, nhưng Bách Nhĩ lại không làm gì cả, mà chỉ lạnh lùng nhìn, y nhìn xem đám thú nhân Đồ ở dưới tình huống này sẽ làm như thế nào, may mà bọn họ không khiến y thất vọng. Bởi vậy, y quyết định sẽ dứt khoát một chút.
“Cổ, lấy cung tên của nghĩa phụ lại đây.” Ánh mắt y lạnh lùng nhìn á thú kia, phảng phất như nhìn một người chết, rồi thản nhiên nói.
Cổ luôn ủng hộ vô điều kiện với mọi hành động của nghĩa phụ mình, nó không quan tâm y muốn lấy cung tên làm gì, mà lập tức chạy nhanh đi lấy cung với bao tên được đặt ở chỗ khác, sau đó lại nhanh chóng chạy về.
“Nghĩa phụ, đây ạ.”
Bách Nhĩ không quay đầu, đưa tay ngược về sau nhận lấy, thuận thế rút một mũi tên, nói với á thú không ngừng cuồng loạn, khóc lóc kia “Chắc ngươi còn chưa thấy ta dùng cung tên bắn chết dã thú như thế nào đâu nhỉ? Thấy rõ rồi, thì mũi tên tiếp theo sẽ tới lượt ngươi.”
Á thú kia bị giọng nói mềm nhẹ cùng nội dung lời nói thu hút, y bất giác ngừng chửi bậy, nhìn qua.
Chỉ thấy Bách Nhĩ kéo cung, bắn tên, rồi đột nhiên đưa tay ra sau lưng, ngay cả cơ thể y cũng không dịch chuyển, mũi tên trúc rời cung bay ra, sau đó y lại lấy một mũi tên nữa, đồng thời lúc đặt tên lên cung, cách đó không xa liền truyền tới tiếng thú kêu gào thê lương, sau đó là một tiếng rơi nặng nề nện xuống mặt cỏ.
Các thú nhân vẫn ở bên đống lửa bất ngờ kinh sợ, Hạ đã nhảy dựng lên, chạy như bay qua, chỉ chốc lát sau liền khiêng về một con thú trưởng thành, trên cổ con thú đó có một mũi tên trúc đâm ngang. Lần này, không chỉ vài á thú kia vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mà ngay cả thú nhân sớm biết thân thủ bất phàm của Bách Nhĩ, trong mắt cũng lộ ra sợ hãi và ngưỡng mộ. Nếu không phải Bách Nhĩ còn đang giáo huấn á thú, chỉ e đã có người chạy tới lĩnh giáo kinh nghiệm rồi.
“Bây giờ tới lượt ngươi.” Bách Nhĩ nâng cung lên, mũi tên nhọn nhắm vào á thú kia, ôn hòa nói.
Á thú kia ban đầu còn hơi ngẩn ra, mãi tới khi sát khí từ mũi tên truyền tới, y mới chợt tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, môi mấp máy thật lâu, lại không nói ra được câu nào, cả người run rẩy như muốn rụng rời ra.
“Ngươi dám nguyền rủa các thú nhân chết, vậy ta sẽ cho ngươi chết trước!” Bách Nhĩ thấp giọng nói, lại giống như đang nỉ non bên tai tình nhân, chỉ tiếc cung tên trong tay y đã phá hủy tất cả.
Đúng lúc này, một á thú đột nhiên tỉnh táo lại, nhào tới, vội vàng cầu xin “Bách Nhĩ, đừng giết Hồng Dật! Đừng giết y! Sau này chúng ta đều sẽ nghe lời ngươi.” Vừa nói, y vừa kéo á thú đã sợ tới mất hồn kia, vội vàng bảo á thú đó mở miệng xin lỗi và hứa với Bách Nhĩ.
Ánh mắt Bách Nhĩ lãnh đạm đảo qua á thú có dũng khí nhảy ra này, y phát hiện không ngờ lại là Ô gì gì đó mà Bố thích, à, hình như là Ô Trĩ. Ban đầu y nhìn thấy Ô Trĩ này dám chửi mắng, cào cấu thú nhân liền biết người này không phải là kẻ nhát gan, chỉ là sau này ngoại trừ tuyệt thực cùng người khác, y cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, nên Bách Nhĩ mới chậm rãi xem nhẹ á thú này.
Ô Trĩ bị nhìn đến khẽ run rẩy, nhưng vẫn không buông tay, mà dùng sức lay Hồng Dật, sợ tay Bách Nhĩ run lên, liền giết chết Hồng Dật. Thực tế, quan hệ của y cùng Hồng Dật cũng không tốt, nhưng y sợ một khi Bách Nhĩ mở sát giới, nói không chừng cuối cùng không một ai trong họ có thể sống sót.
Ánh mắt Bách Nhĩ mỉa mai nhìn y, vừa không bắn tên, vừa không chuyển đầu mũi tên đi, tựa hồ đang nói cho những người khác biết, quyết định của y vẫn không hề dao động.
Mà Hồng Dật cuối cùng đã lấy lại *** thần, cái y nhìn thấy đầu tiên chính là đầu mũi tên chỉ vào mình, y thét chói tai, sau đó lùi lại, không ngừng kêu khóc “Đừng giết ta… Đừng giết ta…” Thiếu chút nữa lại trở nên điên cuồng, may mà giọng nói của Ô Trĩ đúng lúc truyền vào tai y, y mới xem như chân chính phản ứng lại, cuống quít quỳ gối xuống trước mặt Bách Nhĩ, không ngừng dập đầu “Ta không dám … Ta không dám nữa … Đừng giết ta… Đừng giết ta, về sau ta sẽ nghe lời ngươi…”
Bách Nhĩ cũng không tránh việc á thú đó dập đầu bái lạy mình, ánh mắt y đảo qua các á thú khác lui lại như con chim cút, sợ bị chú ý tới, Bách Nhĩ lạnh lùng hỏi “Còn các ngươi?” Lần này không có ai nói một chữ “không”, thậm chí nghĩ trong lòng thôi cũng không dám.
“Ngươi nói xem, nếu Ô Trĩ không nhảy ra, Bách Nhĩ có thật sự giết Hồng Dật không?” Cách đó không xa, dưới tàng cây, Tát vẫn im lặng nhìn qua tiến triển bên đó, hỏi Đồ.
“Có.” Đồ vừa chăm chú nhìn Bách Nhĩ đứng ở trong đám người, tuy rằng y không phải là người cao nhất, nhưng lại là người đập vào mắt người ta đầu tiên, vừa thản nhiên nói.
“Không ngờ y lại có thủ đoạn như vậy.” Tát lẩm bẩm, không có tán thưởng, cũng không có châm chọc, chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi.
Đồ hừ một tiếng, vốn không muốn đáp lại, nhưng nhịn một lát, chung quy lại không nhịn được “Chẳng lẽ ngươi không thấy bộ dáng vừa rồi của y rất đẹp sao?” Vô luận là dùng dây leo đánh người hay dùng cung tên bắn chết dã thú đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được… Có lẽ cũng không chỉ có mình hắn mới cảm thấy như vậy.
“Quả thật rất đẹp.” Tát cũng chẳng nghĩ nhiều, mà thành thật thừa nhận, bởi vì gã cảm thấy trên người Bách Nhĩ toát ra một thứ vô luận là thú nhân hay á thú đều không có. Nhưng tột cùng là cái gì, gã lại không thể nói rõ được.
Nhận được câu trả lời thừa nhận của gã. Đồ âm thầm thở nhẹ ra, lại mơ hồ cảm thấy có chút khó chịu, giống như thứ vốn hoàn toàn thuộc về mình lại bị người ta dòm ngó.
“Bách Nhĩ thật sự là tà linh à?” Tát không nhận thấy khác thường của hắn, tới giờ mới tìm được cơ hội hỏi ra vấn đề này.
“Ừ. Chính y nói thế mà.” Đồ vứt bỏ ý niệm kỳ lạ trong lòng mình, trả lời. Bách Nhĩ không có ý muốn giấu diếm, nên hắn cũng chẳng cần che lấp giúp y “Y cũng có a mạt, a phụ, a á, a gia, không có gì khác với chúng ta cả. Ta nghĩ thật ra y cũng không muốn tới đây.” Nếu không, sao đêm hôm đó, y lại nhìn bầu trời, lộ ra biểu tình đau buồn, thương cảm như vậy.
“Nếu tà linh đều giống như y, vậy có gì đáng sợ đâu chứ.” Tát thở dài, nói một câu. Không hiểu tộc vu rốt cuộc nghĩ cái gì nữa, nếu lúc trước không đuổi Bách Nhĩ ra khỏi bộ lạc, ngược lại biết tận dụng người tài, có lẽ khi thú triều tới, bọn họ đã không chết nhiều người như vậy. Có điều, ngay cả lời của Đồ, tộc trưởng còn không chịu nghe, sao ông ta lại có thể nghe theo một á thú chứ. Nghĩ tới đây, gã đột nhiên cảm thấy, thật ra chuyện bộ lạc Hắc Hà suy tàn là sớm hay muộn, chỉ là thú triều khiến nó sụp đổ trước mà thôi.
“Vốn có gì đáng sợ chứ. Tà linh đều là từ miệng đám vu trưởng nói, có ai chân chính gặp qua tà linh hại người đâu.” Đồ cười lạnh. Kẻ đáng sợ phải là vu trưởng dốc hết sức chủ trương thiêu chết tà linh mới đúng.
“Hình như ngươi rất bất mãn với vu trưởng, chẳng lẽ là bất bình cho Bách Nhĩ?” Sau khi nói ra những lời này, không biết tại sao, Tát đột nhiên rất muốn cười “Vả lại, trước kia khuyên ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều không nỡ buông Na Nông, sao lần này lại dứt khoát thế? Không lẽ ngươi đã coi trọng á thú mới nào?”
“Nói bậy gì đó!” Đồ mất tự nhiên liếc qua Bách Nhĩ đã xử lý xong các á thú, đang ngồi bên đống lửa nói gì đó với Lão Hãn, hắn tức giận nói “Ta chỉ không muốn xác mình vẫn còn ấm, bạn đời lại bỏ đi theo kẻ khác thôi.” Nghe thấy lời này của hắn, Tát trầm mặc, một hồi lâu mới nói “Là vì Mai Việt à?” Lúc ấy ở bộ lạc Đại Sơn, hành động của Mai Việt làm cho trong lòng bọn họ đều không thoải mái.
Đồ ừ một tiếng, nằm xuống thảm cỏ, nhìn tán cây đen nghịt trên đỉnh đầu, cùng với bầu trời mĩ lệ không bị lá cây che lấp, hắn thong thả nói “Chờ sau này ta ra ngoại tộc tìm một á thú đẹp hơn Na Nông, đầu tiên ta sẽ ném y cho Bách Nhĩ huấn luyện, huấn luyện xong mới kết bạn đời với y.”
Mặc dù Tát quen thờ ơ, nghe hắn nói như thế cũng nhịn không được mà phì cười, gã ngồi xuống bên cạnh hắn “Không bằng ngươi cưới luôn Bách Nhĩ về đi, thật ra hiện tại Bách Nhĩ không hề xấu chút nào.” Dù là ai, nếu suốt ngày đều có *** thần thì trông cũng sẽ không quá khó coi.
Nghe vậy, trong lòng Đồ run lên, nhịn không được lại nghĩ tới cảnh giữa trưa mà hắn nhìn thấy, hắn ngồi bật dậy, khép đầu gối lại, che đi dục vọng bắt đầu rục rịch. Tát bị phản ứng của hắn làm cho kinh ngạc, gã quay sang “Sao vậy? Dù không muốn cũng không cần phản ứng lớn như thế chứ? Ta thấy Bách Nhĩ như hiện tại, về sau khẳng định sẽ có thú nhân thích, chỉ e y không để vào mắt thôi.” Chính như Đồ trước kia đã từng nói, Tát cũng nhận ra Bách Nhĩ rất không á thú, y không hề cố kỵ ở chung với thú nhân, thẳng thắn vô tư đến mức người ta có muốn xem y là á thú cũng khó.
“Ngoại hình xấu như vậy, ai sẽ coi trọng y chứ.” Đồ lẩm bẩm một câu, nói xong, đột nhiên có chút chột dạ, bất giác nhìn qua đống lửa, phát hiện người kia cũng không chú ý qua đây, hắn mới âm thầm thả lỏng.
“Ngươi tích chút đức cho cái miệng mình đi.” Cẩn thận báo ứng đó. Câu sau Tát không nói ra, chỉ là có chút bất đắc dĩ với việc bạn tốt của mình cứ cố chấp với chuyện dung mạo xấu hay đẹp thôi.
Đồ im lặng, như thật sự lắng nghe lời của gã, điều này lại khiến cho Tát có chút không quen.
Bình luận truyện