Y Hậu Khuynh Thiên
Chương 21: Vì sao ngươi không dẫn ta đi? (2)
Edit: ThienDa
"Kỳ thật, ta hẳn là hận ngươi, hận ngươi không từ mà biệt, hận ngươi để ta một mình ném ở Bạch gia! Thế nhưng, một khắc kia khi nhìn thấy ngươi, ta mới phát hiện, ta vẫn như trước, đối với ngươi không hận nổi!"
Nắm đấm của Bạch Tiêu nới lỏng ra, bước chân của hắn rất chậm, từng bước từng bước tới chỗ Bạch Nhan.
"Lúc trước, vì sao ngươi... ngươi không dẫn ta đi? Dù là cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, dù là ba bữa cơm không tốt, đều tốt hơn lưu lại cái nơi Bạch gia không có tình người!"
Thanh âm thiếu niên mang theo rung động, hai mắt tràn đầy nước mắt: "Nhưng ngươi vì sao rời đi một mình? Vì sao muốn bỏ lại ta? Ta ở Bạch gia chỉ có một người thân là ngươi! Kết quả là, ngay cả ngươi cũng rời bỏ ta!"
"Tiêu Nhi..." bờ môi Bạch Nhan khẽ nhúc nhích, "Thật xin lỗi!"
Sáu năm qua, nàng có Thần Nhi làm bạn, có sư phụ bảo vệ, Bạch Tiêu chỉ có một mình ở Bạch gia sống ròng rã sáu năm.
Nàng đối với hắn thua thiệt, cả đời không thể đền bù!
"Ta không cần ngươi xin lỗi!" Thiếu niên đè thật chặt bả vai Bạch Nhan, thanh âm có chút cuồng loạn chợt nhu hòa lại, "Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta, sau này lại không vứt bỏ ta, được chứ?"
Hắn một tay ôm lấy Bạch Nhan vào trong ngực, dùng sức ôm chặt thân thể nàng, tựa hồ sợ hãi sau một nhắc nàng sẽ biến mất.
"Được," Bạch Nhan cảm nhận thân thể hắn có chút run rẩy, nàng giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, giọng nói ấm áp, "Ta sau này, sẽ không lại vứt bỏ ngươi!"
Bạch Tiêu chậm rãi buông lỏng nữ tử trong ngực, nước mắt trên mặt chưa khô, nhưng lộ ra nụ cười đầu tiên trong sáu năm qua: "Nếu như ngươi muốn đi, thì mang ta đi theo, cho dù phải chịu khổ chịu tội, ta cũng không sợ! Chỉ cần ở cạnh ngươi, mọi thứ đều tốt!"
"Ta sẽ không đi."
Nàng trở về vì báo thù, thù chưa báo, sao có thể rời đi?
"Tỷ," Bạch Tiêu do dự nhìn Bạch Nhan, môi mỏng khẽ nhấp, "Kỳ thật, vào đêm ngươi mất tích, ngoại tổ mẫu phái người đi tìm ngươi, dự định đưa ngươi đi Lam gia, lại bị Vu Dung ngăn chặn, ta định cho người mật báo, nhưng người kia không cho ta vào xem ngươi, ngày thứ hai, liền truyền ra tin tức ngươi cùng người bỏ trốn."
Trong đầy Bạch Nhan hiện ra một gương mặt từ ái, đáng tiếc, bởi vì mẫu thân nguyên chủ thẹn với Lam gia, nhiều năm qua không có dũng khí bước vào Lam gia một bước.
"Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu vẫn tốt chứ?"
Lam gia dù sao cũng là nhà ngoại nàng, cho dù ít lui tới, nhưng nàng cảm nhận được, lão phu nhân đối với tỷ đệ các nàng là thật tâm yêu thương.
Những năm qua, Lam lão phu nhân thường phái người đến đưa tỷ đệ qua phu, đều bị Bạch Tiêu cùng nguyên chủ cự tuyệt.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhan thở dài một tiếng, thật không biết cái tính bướng bỉnh của đôi tỷ đệ này là học từ ai, để người thương yêu bọn họ nhất phải lo lắng.
" Ngoại tổ phụ ôm bệnh nhẹ, Lam gia chỉ dựa vào cữu cữu một người chống đỡ, không thể so sánh với lúc xưa," Bạch Tiêu nhìn Bạch Nhan, "Với lại, ngươi cũng biết, năm đó ngoại tổ phụ táng gia bại sản mua vô số đan dược, định cho cữu cữu dùng, nhưng năm đó mẫu thân khăng khăng muốn gả cho phụ thân! Cố tình ngay lúc đó Bạch gia còn không muốn chuyển nhà tới Đế thành."
Bạch gia không chuyển tới Đế thành, tự nhiên là có nguyên nhân! Còn không phải sợ mẫu thân có Lam gia làm chỗ dựa, hắn không thể muốn làm gì thì làm? Nếu không về sau Bạch gia thành gia tộc nhất thế phong lưu, lập tức dời tới Đế thành.
"Kỳ thật, ta hẳn là hận ngươi, hận ngươi không từ mà biệt, hận ngươi để ta một mình ném ở Bạch gia! Thế nhưng, một khắc kia khi nhìn thấy ngươi, ta mới phát hiện, ta vẫn như trước, đối với ngươi không hận nổi!"
Nắm đấm của Bạch Tiêu nới lỏng ra, bước chân của hắn rất chậm, từng bước từng bước tới chỗ Bạch Nhan.
"Lúc trước, vì sao ngươi... ngươi không dẫn ta đi? Dù là cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, dù là ba bữa cơm không tốt, đều tốt hơn lưu lại cái nơi Bạch gia không có tình người!"
Thanh âm thiếu niên mang theo rung động, hai mắt tràn đầy nước mắt: "Nhưng ngươi vì sao rời đi một mình? Vì sao muốn bỏ lại ta? Ta ở Bạch gia chỉ có một người thân là ngươi! Kết quả là, ngay cả ngươi cũng rời bỏ ta!"
"Tiêu Nhi..." bờ môi Bạch Nhan khẽ nhúc nhích, "Thật xin lỗi!"
Sáu năm qua, nàng có Thần Nhi làm bạn, có sư phụ bảo vệ, Bạch Tiêu chỉ có một mình ở Bạch gia sống ròng rã sáu năm.
Nàng đối với hắn thua thiệt, cả đời không thể đền bù!
"Ta không cần ngươi xin lỗi!" Thiếu niên đè thật chặt bả vai Bạch Nhan, thanh âm có chút cuồng loạn chợt nhu hòa lại, "Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta, sau này lại không vứt bỏ ta, được chứ?"
Hắn một tay ôm lấy Bạch Nhan vào trong ngực, dùng sức ôm chặt thân thể nàng, tựa hồ sợ hãi sau một nhắc nàng sẽ biến mất.
"Được," Bạch Nhan cảm nhận thân thể hắn có chút run rẩy, nàng giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, giọng nói ấm áp, "Ta sau này, sẽ không lại vứt bỏ ngươi!"
Bạch Tiêu chậm rãi buông lỏng nữ tử trong ngực, nước mắt trên mặt chưa khô, nhưng lộ ra nụ cười đầu tiên trong sáu năm qua: "Nếu như ngươi muốn đi, thì mang ta đi theo, cho dù phải chịu khổ chịu tội, ta cũng không sợ! Chỉ cần ở cạnh ngươi, mọi thứ đều tốt!"
"Ta sẽ không đi."
Nàng trở về vì báo thù, thù chưa báo, sao có thể rời đi?
"Tỷ," Bạch Tiêu do dự nhìn Bạch Nhan, môi mỏng khẽ nhấp, "Kỳ thật, vào đêm ngươi mất tích, ngoại tổ mẫu phái người đi tìm ngươi, dự định đưa ngươi đi Lam gia, lại bị Vu Dung ngăn chặn, ta định cho người mật báo, nhưng người kia không cho ta vào xem ngươi, ngày thứ hai, liền truyền ra tin tức ngươi cùng người bỏ trốn."
Trong đầy Bạch Nhan hiện ra một gương mặt từ ái, đáng tiếc, bởi vì mẫu thân nguyên chủ thẹn với Lam gia, nhiều năm qua không có dũng khí bước vào Lam gia một bước.
"Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu vẫn tốt chứ?"
Lam gia dù sao cũng là nhà ngoại nàng, cho dù ít lui tới, nhưng nàng cảm nhận được, lão phu nhân đối với tỷ đệ các nàng là thật tâm yêu thương.
Những năm qua, Lam lão phu nhân thường phái người đến đưa tỷ đệ qua phu, đều bị Bạch Tiêu cùng nguyên chủ cự tuyệt.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhan thở dài một tiếng, thật không biết cái tính bướng bỉnh của đôi tỷ đệ này là học từ ai, để người thương yêu bọn họ nhất phải lo lắng.
" Ngoại tổ phụ ôm bệnh nhẹ, Lam gia chỉ dựa vào cữu cữu một người chống đỡ, không thể so sánh với lúc xưa," Bạch Tiêu nhìn Bạch Nhan, "Với lại, ngươi cũng biết, năm đó ngoại tổ phụ táng gia bại sản mua vô số đan dược, định cho cữu cữu dùng, nhưng năm đó mẫu thân khăng khăng muốn gả cho phụ thân! Cố tình ngay lúc đó Bạch gia còn không muốn chuyển nhà tới Đế thành."
Bạch gia không chuyển tới Đế thành, tự nhiên là có nguyên nhân! Còn không phải sợ mẫu thân có Lam gia làm chỗ dựa, hắn không thể muốn làm gì thì làm? Nếu không về sau Bạch gia thành gia tộc nhất thế phong lưu, lập tức dời tới Đế thành.
Bình luận truyện