Y Kiến Chung Tình, Ông Xã Tôi Quá Lạnh Lùng
Chương 21
Bao lì xì quá lớn, Trường Tình chân tay luống cuống nhìn về phía Tống Sở Di.
“Tâm ý của ba, em nhận lấy đi.” Tống Sở Di nói.
“Cảm ơn ba.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trường Tình tràn đầy tươi cười.
Sau đó vợ của Tống Hoài Sinh cũng cho cô một bao lì xì thật dày, Trường Tình thiếu chút nữa thốt ra một câu “cảm ơn mẹ” cũng may ngậm miệng nhanh, cô lại nhìn về phía Tống Sở Di.
“Gọi là dì.” Tống Sở Di lại nhắc nhở.
Trường Tình quẫn bách, gọi người lớn hơn mình mấy tuổi là dì nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn gọi.
Sau đó bà nội Tống cho cô một hộp quà tinh xảo, Trường Tình mở ra xem, bên trong là bộ vòng cổ, nhẫn kim cương, nhìn độ sáng và cara của kim cương, ít nhất cũng hơn ngàn vạn.
“Cái này quá quý trọng ạ.” Trường Tình bị chấn kinh tới rồi.
“Là sính lễ.” Bà nội Tống cười tủm tỉm nói: “Cũng là tập tục Tống gia chúng ta.”
Trường Tình thấy tất cả mọi người đều chưa nói gì nên đành phải nhận, chờ đến lượt Tống Sở Lãng, ánh mắt vừa khinh thị vừa trầm luôn tập trung ở trên người cô chưa từng dời đi.
“Sở Lãng, em trai cưới vợ chắc là chuẩn bị lì xì dày lắm hả?” Tống Hoài Sinh hơi cảnh cáo nhìn về phía con trai lớn.
“Ba, con quên mất, Yến tiểu thư sẽ không để ý chứ?” Tống Sở Lãng không thèm để ý nói.
“Đương nhiên là không sao ạ.” Trường Tình có hơi buồn bực, ông anh này có địch ý với cô thì phải.
“Thời gian không còn sớm, đi nhà ăn dùng cơm đi.” lúc này, Tống Sở Di tiến lên ôm lấy bả vai cô đi trước.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Trường Tình không thích ứng bị anh ôm đi tới nhà ăn.
Lúc ăn cơm, mẹ kế của Tống Sở Di cười vô cùng hòa nhã: “Mấy hôm trước mới nghe ba cậu nói giới thiệu con gái út của Yến tổng cho cậu, không nghĩ tới mấy ngày đã lãnh chứng rồi, lúc tôi nghe chuyện này còn giật cả mình, hai người lãnh chứng thật là nhanh.”
Tống Sở Lãng cười trào phúng: “Nghe nói Yến thị không chống được nữa rồi, Tống gia chúng tôi không ra tay có lẽ chống không nổi đến cuối tuần ấy chứ.”
Trường Tình thì xấu hổ, Tống Hoài Sinh trầm mặt.
Chỉ có Tống Sở Di bình tĩnh thong dong gắp cánh gà để vào bát của cô, nói: “Liên quan gì đến Yến thị, là em thích nên mới cầu hôn trước.”
Trường Tình cảm kích nhìn anh, cúi đầu cắn cánh gà.
Tống Sở Lãng nhíu mày, đang muốn nói gì đó lại thấy ba mình trừng qua nên đành im miệng.
Ăn tối xong, Trường Tình nói chuyện với mọi người một lát sau đó đi toilet.
Lúc ra ngoài gặp được Tống Sở Lãng đang dựa vào vách tường, sắc mặt thâm trầm: “Báo giá đi, muốn bao nhiêu mới chịu ly hôn Sở Di?”
Trường Tình ngu ngơ: “Anh cả, có phải em đắc tội anh chỗ nào không ạ?”
Tống Sở Lãng tiến lên, cúi đầu, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, cười lạnh: “Cô gả cho Sở Di còn không phải vì Yến thị sao? Cô ly hôn, tôi giúp Yến thị không được sao? Chẳng lẽ cô còn có lòng tham không đáy mơ ước tài sản Tống gia chúng tôi?”
Trường Tình tức giận mặt đỏ phừng phừng: “Không sai, tôi là vì Yến thị mới kết hôn, nhưng đó là chuyện giữa tôi và Tống Sở Di, không cần anh cả tới nhúng tay.”
Cô xoay người muốn đi, lười để ý anh ta, Tống Sở Lãng trầm mặt giữ chặt tay cô.
“Anh, anh làm gì đấy?” Tống Sở Di xuất hiện ở chỗ rẽ, anh nhanh chóng đi tới kéo Trường Tình vào lòng mình.
Bị Tống Sở Di kéo trở về, Trường Tình ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn màu cam ở hành lang, cô nhìn thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Tống Sở Di tản mát cảm xúc không vui.
Lồng ngực phập phồng có tiết tấu, Trường Tình ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt từ trên người anh, nếu không phải đang dựa vào người anh thì tuyệt đối không ngửi thấy.
“Sở Di, vừa nãy có ba ở đó nên anh không nói.” Tống Sở Lãng nhìn chằm chằm Trường Tình mà nói: “Người đàn bà này cùng Tả Khiên câu tam đáp tứ, có quan hệ không chính đáng, lần trước vốn dĩ tạp chí đều muốn đăng bài nhưng sau đó bị Tả Khiên dùng quan hệ đè ép xuống, anh cũng vì tốt cho em, bằng không đeo nón xanh cũng không biết”.
“Tâm ý của ba, em nhận lấy đi.” Tống Sở Di nói.
“Cảm ơn ba.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trường Tình tràn đầy tươi cười.
Sau đó vợ của Tống Hoài Sinh cũng cho cô một bao lì xì thật dày, Trường Tình thiếu chút nữa thốt ra một câu “cảm ơn mẹ” cũng may ngậm miệng nhanh, cô lại nhìn về phía Tống Sở Di.
“Gọi là dì.” Tống Sở Di lại nhắc nhở.
Trường Tình quẫn bách, gọi người lớn hơn mình mấy tuổi là dì nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn gọi.
Sau đó bà nội Tống cho cô một hộp quà tinh xảo, Trường Tình mở ra xem, bên trong là bộ vòng cổ, nhẫn kim cương, nhìn độ sáng và cara của kim cương, ít nhất cũng hơn ngàn vạn.
“Cái này quá quý trọng ạ.” Trường Tình bị chấn kinh tới rồi.
“Là sính lễ.” Bà nội Tống cười tủm tỉm nói: “Cũng là tập tục Tống gia chúng ta.”
Trường Tình thấy tất cả mọi người đều chưa nói gì nên đành phải nhận, chờ đến lượt Tống Sở Lãng, ánh mắt vừa khinh thị vừa trầm luôn tập trung ở trên người cô chưa từng dời đi.
“Sở Lãng, em trai cưới vợ chắc là chuẩn bị lì xì dày lắm hả?” Tống Hoài Sinh hơi cảnh cáo nhìn về phía con trai lớn.
“Ba, con quên mất, Yến tiểu thư sẽ không để ý chứ?” Tống Sở Lãng không thèm để ý nói.
“Đương nhiên là không sao ạ.” Trường Tình có hơi buồn bực, ông anh này có địch ý với cô thì phải.
“Thời gian không còn sớm, đi nhà ăn dùng cơm đi.” lúc này, Tống Sở Di tiến lên ôm lấy bả vai cô đi trước.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Trường Tình không thích ứng bị anh ôm đi tới nhà ăn.
Lúc ăn cơm, mẹ kế của Tống Sở Di cười vô cùng hòa nhã: “Mấy hôm trước mới nghe ba cậu nói giới thiệu con gái út của Yến tổng cho cậu, không nghĩ tới mấy ngày đã lãnh chứng rồi, lúc tôi nghe chuyện này còn giật cả mình, hai người lãnh chứng thật là nhanh.”
Tống Sở Lãng cười trào phúng: “Nghe nói Yến thị không chống được nữa rồi, Tống gia chúng tôi không ra tay có lẽ chống không nổi đến cuối tuần ấy chứ.”
Trường Tình thì xấu hổ, Tống Hoài Sinh trầm mặt.
Chỉ có Tống Sở Di bình tĩnh thong dong gắp cánh gà để vào bát của cô, nói: “Liên quan gì đến Yến thị, là em thích nên mới cầu hôn trước.”
Trường Tình cảm kích nhìn anh, cúi đầu cắn cánh gà.
Tống Sở Lãng nhíu mày, đang muốn nói gì đó lại thấy ba mình trừng qua nên đành im miệng.
Ăn tối xong, Trường Tình nói chuyện với mọi người một lát sau đó đi toilet.
Lúc ra ngoài gặp được Tống Sở Lãng đang dựa vào vách tường, sắc mặt thâm trầm: “Báo giá đi, muốn bao nhiêu mới chịu ly hôn Sở Di?”
Trường Tình ngu ngơ: “Anh cả, có phải em đắc tội anh chỗ nào không ạ?”
Tống Sở Lãng tiến lên, cúi đầu, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, cười lạnh: “Cô gả cho Sở Di còn không phải vì Yến thị sao? Cô ly hôn, tôi giúp Yến thị không được sao? Chẳng lẽ cô còn có lòng tham không đáy mơ ước tài sản Tống gia chúng tôi?”
Trường Tình tức giận mặt đỏ phừng phừng: “Không sai, tôi là vì Yến thị mới kết hôn, nhưng đó là chuyện giữa tôi và Tống Sở Di, không cần anh cả tới nhúng tay.”
Cô xoay người muốn đi, lười để ý anh ta, Tống Sở Lãng trầm mặt giữ chặt tay cô.
“Anh, anh làm gì đấy?” Tống Sở Di xuất hiện ở chỗ rẽ, anh nhanh chóng đi tới kéo Trường Tình vào lòng mình.
Bị Tống Sở Di kéo trở về, Trường Tình ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn màu cam ở hành lang, cô nhìn thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Tống Sở Di tản mát cảm xúc không vui.
Lồng ngực phập phồng có tiết tấu, Trường Tình ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt từ trên người anh, nếu không phải đang dựa vào người anh thì tuyệt đối không ngửi thấy.
“Sở Di, vừa nãy có ba ở đó nên anh không nói.” Tống Sở Lãng nhìn chằm chằm Trường Tình mà nói: “Người đàn bà này cùng Tả Khiên câu tam đáp tứ, có quan hệ không chính đáng, lần trước vốn dĩ tạp chí đều muốn đăng bài nhưng sau đó bị Tả Khiên dùng quan hệ đè ép xuống, anh cũng vì tốt cho em, bằng không đeo nón xanh cũng không biết”.
Bình luận truyện