Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 105: Thương tâm, không tin ta cũng không sao
Không thể đưa ra chứng cứ?
"Lâm Sơ Cửu, đây là lời giải thích của nàng với bổn vương sao?" Tiêu Thiên Diệu trở nên lạnh lẽo, hai tay ngâm ở trong nước nắm chặt thành quyền.
Hắn muốn bóp chết Lâm Sơ Cửu. Lần đầu tiên hắn muốn thử tin tưởng một nữ nhân, nhưng kết quả thì sao?
Nữ nhân này, dám trở tay đâm hắn một đao.
"Không phải...... Ta thật sự không đưa ra được chứng cứ, nhưng ta không lừa chàng. Ta dùng tính mạng mình xin thề, nước tắm thật sự có vấn đề. Chàng mau ra đây...... mau ra đây, được không." Lâm Sơ Cửu cảm thấy tim mình đau như dao cắt, nhưng vẫn không bỏ xuống được Tiêu Thiên Diệu. Nàng muốn lôi hắn ra ngoài, nhưng lại bị Mặc Ngọc Nhi đẩy ra.
"Vương phi, ngươi đừng vội ngậm máu phun người. Nói người bên cạnh phụ thân ta có vấn đề cái gì? Phụ thân ta vì giúp Vương gia, lấy cả long phách trân quý suốt nửa đời người. Ngươi dựa vào đâu mà nói phụ thân ta hãm hại Vương gia? Nếu phụ thân ta muốn hãm hại Vương gia, chỉ cần không trị chân cho Vương gia là được, căn bản không cần mạo hiểm."
"Ta không nói Mặc Thần Y hãm hại Vương gia, ta chỉ nói thuốc tắm có vấn đề." Lâm Sơ Cửu nhìn Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu lại không nói một tiếng. Thái độ của hắn khiến Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi hiểu rằng, hắn không tin Lâm Sơ Cửu.
Mặc Ngọc Nhi càng thêm tức giận nói: "Vương phi, mặc dù ta là nữ tử giang hồ, nhưng không phải là người có thể chịu sự khinh nhục như thế. Ngươi không có chứng cứ đã nói lung tung rằng ta hãm hại Vương gia. Ngươi rốt cuộc đang rắp tâm điều gì?"
Đôi mắt lạnh lùng của nàng ta ứa nước mắt, giống như đang chịu ủy khuất vô tận.
"Vương phi, ngươi không chỉ vu tội ta, còn làm gián đoạn việc trị liệu của phụ thân ta đối với Vương gia. Thậm chí, ngươi còn phá nát dược có thể trị khỏi hai chân Vương gia. Ngươi có biết hay không, không có nửa bình long phách này, chân Vương gia không những không khỏi, ngược lại thương thế sẽ càng nặng thêm. Ngươi làm như vậy là muốn hại chết Vương gia hay sao?"
Mặc Ngọc Nhi lên án rất nghiêm trọng, nhưng Lâm Sơ Cửu không thèm để bụng. Nàng chỉ để ý tới thái độ của Tiêu Thiên Diệu, "Chàng không tin ta sao? Nếu ta muốn hãm hại chàng, lúc ấy ta đã......" Đêm động phòng hôm đó, nàng hoàn toàn có thể giết chết Tiêu Thiên Diệu.
"Vì thế nên bổn vương muốn cho nàng một cơ hội giải thích." Tiêu Thiên Diệu tự nhận bản thân mình đã đủ khoan dung với Lâm Sơ Cửu, nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị hắn giết chết.
"Giải thích? Nếu ta có thể giải thích ta sớm đã nói ra. Tiêu Thiên Diệu, chàng rõ ràng biết người bên cạnh Mặc Thần Y có vấn đề, vì sao chàng còn chưa tin ta?" Lâm Sơ Cửu rất hiếm khi khóc trước mặt người khác. Nàng xuất thân cô nhi nên hiểu rất rõ, không có người nào đau khi nàng rơi lệ, nhưng lúc này nàng lại không kiềm chế được nước mắt rơi ra.
Nàng không phải khóc cho người nào nhìn xem, mà vì trong lòng nàng khó chịu đến mức tận cùng, đau đến nỗi không thể kìm nén.
Lâm Sơ Cửu khóc rất thương tâm, nhưng nước mắt của nàng vẫn không đả động được bất luận kẻ nào. Mặc Thần Y thậm chí còn nói thêm vào: "Vương gia, Ngọc Nhi nói không sai. Long phách không đủ liều, không chỉ không trị khỏi hai chân ngài, ngược lại sẽ khiến thương thế nặng thêm. Nửa cây long phách vốn đã không đủ, cũng may đó là long phách ngàn năm, ta chỉ cần bỏ thêm dược khác để thúc giục dược tính của long phách, phát huy dược tính của nó đến mức tận cùng, lúc này mới miễn cưỡng có dược hiệu của cây long phách hoàn chỉnh. Hiện tại, một nửa đã bị Vương phi phá nát. Vương gia, chân của ngài sợ là......"
"Mặc Thần Y, ngươi cần gì phải thêm mắm thêm muối," Lâm Sơ Cửu ngắt lời Mặc Thần Y, "Long phách là gì ta không hiểu. Ta chỉ biết thuốc tắm này có vấn đề. Nếu như còn tiếp tục, chân Vương gia không chỉ sẽ bị phế, người cũng sẽ có chuyện."
"Thuốc tắm thì có vấn đề gì? Còn thỉnh Vương phi chỉ ra?" Mặc Thần Y cũng là một người ngang ngạnh. Ông biết rằng mình không hề hạ độc thủ, vì thế nên đúng lý hợp tình, cực kỳ tự tin.
"Ta cũng muốn biết, chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Nếu biết, nàng sớm đã nói ra rồi, nhưng Hệ thống Y Sinh chỉ nhắc nhở có độc mà không nói ra nguyên nhân.
"Ha ha......" Mặc Thần Y cười châm chọc, "Vương phi, người cho rằng mình là người nào? Người nói có vấn đề là có vấn đề sao? Người làm như vậy là ô nhục lão Phu. Vương gia, chính ngài cũng thấy được, lão phu đã lấy dược thảo trân quý ra để trị liệu cho Vương gia ngài, nhưng lại bị Vương phi hủy mất. Không chỉ có như thế, Tiêu Vương phi còn trả đũa chỉ trích lão phu. Nếu không phải nể mặt Ngọc Nhi, lão phu sớm đã phủi tay chạy lấy người. Vương gia, chuyện này quý phủ không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Mặc Thần Y cũng là người nóng nảy. Ông không làm chuyện trái với lương tâm, nhưng liên tục bị Lâm Sơ Cửu chỉ trích. Nếu ông không phản kích, xem như chưa có chuyện gì phát sinh, như vậy sẽ rất mất thân phận, ngoài ra còn giống như mình chột dạ.
Tiêu Thiên Diệu híp mắt lại, lộ ra một chút nguy hiểm. Một nửa nhằm vào Lâm Sơ Cửu, một nửa nhằm vào Mặc Thần Y.
Hắn không thích bị người uy hiếp, mặc dù Lâm Sơ Cửu làm không được tốt, nhưng Mặc Thần Y cũng không nên uy hiếp hắn.
"Đi ra ngoài." Tiêu Thiên Diệu mở miệng, nói với Lâm Sơ Cửu.
Mặc kệ Mặc Thần Y có vấn đề hay không, hiện tại hắn cần phải trấn an Mặc Thần Y, chân của hắn còn cần người ta trị liệu.
"Chàng......" Lâm Sơ Cửu biến đổi sắc mặt, lảo đảo lui về phía sau, cắn môi nói: "Chàng muốn thế nào mới bằng lòng tin ta?"
"Bổn vương không thể tin nàng." Lâm Sơ Cửu không đưa ra được chứng cứ, muốn hắn tin nàng thế nào.
"Không thể tin được sao?"
"Đúng vậy."
"Ta...... đã biết." Lâm Sơ Cửu lau mặt một cái, lau khô nước mắt trên mặt, đờ đẫn nhìn Tiêu Thiên Diệu, con ngươi linh động không có một chút ánh sáng, "Chàng không tin ta không thành vấn đề. Thật sự chúng ta cũng không có quan hệ gì."
"Ta sẽ đi. Ta đây sẽ đi......" Lâm Sơ Cửu xoay người đi ra ngoài, nặng nề bước từng bước một. Cơ thể gầy gò hơi cuộn tròn lại, im lặng trước sự bất công mình vừa trải qua.
Tiêu Thiên Diệu cảm thấy đau xót trong lòng, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở ra, Tào quản gia mang theo tinh binh đứng ở ngoài phòng. Vừa nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đi ra, Tào quản gia lo lắng gọi một câu: "Vương phi, người có khỏe không?" Hiển nhiên, Tào quản gia cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì?
"Tào quản gia, ngài tin ta sao?" Lâm Sơ Cửu không trả lời, chỉ hỏi một câu.
"Điều này......" Tào quản gia mang vẻ mặt khó xử.
"Ha ha ha......" Lâm Sơ Cửu đột nhiên cười to, "Thì ra ngài cũng không tin ta. Ta làm người thật sự thất bại." Nàng tự nhận bản thân mình không khiến toàn bộ Tiêu Vương phủ thất vọng, kết quả...... là nàng tự mình đa tình.
"Vương phi, người đừng như vậy. Có lẽ đã có hiểu lầm gì đó." Tào quản gia cố gắng hết sức tìm một lý do để nói với Lâm Sơ Cửu, nhưng......
Đó không phải là điều mà Lâm Sơ Cửu mong muốn.
"Không có hiểu lầm, ta cũng không gạt người. Vương gia ngâm mình ở trong thuốc tắm, thật sự có hại." Lâm Sơ Cửu khẳng định phán đoán của mình lần nữa.
Tào quản gia sợ Lâm Sơ Cửu sẽ nói gì đó nữa, chọc cho Tiêu Thiên Diệu không vui, vội vàng thúc giục nói: "Vương phi, chúng ta hãy lui xuống trước đi." Đây là có ý muốn giam lỏng Lâm Sơ Cửu.
"Ta sẽ đi, nhưng không thể cứ rời đi như vậy. Vương gia các ngươi không tín nhiệm ta, cũng không tốt với ta. Nhưng, Vương gia đã bảo vệ ta trong một khoảng thời gian. Vì những ngày tháng này, ta sẽ giúp Vương gia các ngươi làm một chuyện cuối cùng."
Ý trong lời của Lâm Sơ Cửu lộ ra mùi nguy hiểm, Tào quản gia nheo mắt, "Vương phi, ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch."
Tào quản gia nói xong liền bước tới để kéo Lâm Sơ Cửu, nhưng đã quá muộn......
"Tào quản gia, ta sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, ta chỉ kết thúc sự động tâm ngu xuẩn lúc trước của ta."
Lâm Sơ Cửu đẩy Tào quản gia ra, nhân khi tất cả mọi người không hề phòng bị, đột nhiên đâm sầm về phía bồn tắm......
"Tiêu Thiên Diệu, chúng ta không còn thiếu nợ lẫn nhau, quay về làm người lạ!"
"Lâm Sơ Cửu, đây là lời giải thích của nàng với bổn vương sao?" Tiêu Thiên Diệu trở nên lạnh lẽo, hai tay ngâm ở trong nước nắm chặt thành quyền.
Hắn muốn bóp chết Lâm Sơ Cửu. Lần đầu tiên hắn muốn thử tin tưởng một nữ nhân, nhưng kết quả thì sao?
Nữ nhân này, dám trở tay đâm hắn một đao.
"Không phải...... Ta thật sự không đưa ra được chứng cứ, nhưng ta không lừa chàng. Ta dùng tính mạng mình xin thề, nước tắm thật sự có vấn đề. Chàng mau ra đây...... mau ra đây, được không." Lâm Sơ Cửu cảm thấy tim mình đau như dao cắt, nhưng vẫn không bỏ xuống được Tiêu Thiên Diệu. Nàng muốn lôi hắn ra ngoài, nhưng lại bị Mặc Ngọc Nhi đẩy ra.
"Vương phi, ngươi đừng vội ngậm máu phun người. Nói người bên cạnh phụ thân ta có vấn đề cái gì? Phụ thân ta vì giúp Vương gia, lấy cả long phách trân quý suốt nửa đời người. Ngươi dựa vào đâu mà nói phụ thân ta hãm hại Vương gia? Nếu phụ thân ta muốn hãm hại Vương gia, chỉ cần không trị chân cho Vương gia là được, căn bản không cần mạo hiểm."
"Ta không nói Mặc Thần Y hãm hại Vương gia, ta chỉ nói thuốc tắm có vấn đề." Lâm Sơ Cửu nhìn Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu lại không nói một tiếng. Thái độ của hắn khiến Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi hiểu rằng, hắn không tin Lâm Sơ Cửu.
Mặc Ngọc Nhi càng thêm tức giận nói: "Vương phi, mặc dù ta là nữ tử giang hồ, nhưng không phải là người có thể chịu sự khinh nhục như thế. Ngươi không có chứng cứ đã nói lung tung rằng ta hãm hại Vương gia. Ngươi rốt cuộc đang rắp tâm điều gì?"
Đôi mắt lạnh lùng của nàng ta ứa nước mắt, giống như đang chịu ủy khuất vô tận.
"Vương phi, ngươi không chỉ vu tội ta, còn làm gián đoạn việc trị liệu của phụ thân ta đối với Vương gia. Thậm chí, ngươi còn phá nát dược có thể trị khỏi hai chân Vương gia. Ngươi có biết hay không, không có nửa bình long phách này, chân Vương gia không những không khỏi, ngược lại thương thế sẽ càng nặng thêm. Ngươi làm như vậy là muốn hại chết Vương gia hay sao?"
Mặc Ngọc Nhi lên án rất nghiêm trọng, nhưng Lâm Sơ Cửu không thèm để bụng. Nàng chỉ để ý tới thái độ của Tiêu Thiên Diệu, "Chàng không tin ta sao? Nếu ta muốn hãm hại chàng, lúc ấy ta đã......" Đêm động phòng hôm đó, nàng hoàn toàn có thể giết chết Tiêu Thiên Diệu.
"Vì thế nên bổn vương muốn cho nàng một cơ hội giải thích." Tiêu Thiên Diệu tự nhận bản thân mình đã đủ khoan dung với Lâm Sơ Cửu, nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị hắn giết chết.
"Giải thích? Nếu ta có thể giải thích ta sớm đã nói ra. Tiêu Thiên Diệu, chàng rõ ràng biết người bên cạnh Mặc Thần Y có vấn đề, vì sao chàng còn chưa tin ta?" Lâm Sơ Cửu rất hiếm khi khóc trước mặt người khác. Nàng xuất thân cô nhi nên hiểu rất rõ, không có người nào đau khi nàng rơi lệ, nhưng lúc này nàng lại không kiềm chế được nước mắt rơi ra.
Nàng không phải khóc cho người nào nhìn xem, mà vì trong lòng nàng khó chịu đến mức tận cùng, đau đến nỗi không thể kìm nén.
Lâm Sơ Cửu khóc rất thương tâm, nhưng nước mắt của nàng vẫn không đả động được bất luận kẻ nào. Mặc Thần Y thậm chí còn nói thêm vào: "Vương gia, Ngọc Nhi nói không sai. Long phách không đủ liều, không chỉ không trị khỏi hai chân ngài, ngược lại sẽ khiến thương thế nặng thêm. Nửa cây long phách vốn đã không đủ, cũng may đó là long phách ngàn năm, ta chỉ cần bỏ thêm dược khác để thúc giục dược tính của long phách, phát huy dược tính của nó đến mức tận cùng, lúc này mới miễn cưỡng có dược hiệu của cây long phách hoàn chỉnh. Hiện tại, một nửa đã bị Vương phi phá nát. Vương gia, chân của ngài sợ là......"
"Mặc Thần Y, ngươi cần gì phải thêm mắm thêm muối," Lâm Sơ Cửu ngắt lời Mặc Thần Y, "Long phách là gì ta không hiểu. Ta chỉ biết thuốc tắm này có vấn đề. Nếu như còn tiếp tục, chân Vương gia không chỉ sẽ bị phế, người cũng sẽ có chuyện."
"Thuốc tắm thì có vấn đề gì? Còn thỉnh Vương phi chỉ ra?" Mặc Thần Y cũng là một người ngang ngạnh. Ông biết rằng mình không hề hạ độc thủ, vì thế nên đúng lý hợp tình, cực kỳ tự tin.
"Ta cũng muốn biết, chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Nếu biết, nàng sớm đã nói ra rồi, nhưng Hệ thống Y Sinh chỉ nhắc nhở có độc mà không nói ra nguyên nhân.
"Ha ha......" Mặc Thần Y cười châm chọc, "Vương phi, người cho rằng mình là người nào? Người nói có vấn đề là có vấn đề sao? Người làm như vậy là ô nhục lão Phu. Vương gia, chính ngài cũng thấy được, lão phu đã lấy dược thảo trân quý ra để trị liệu cho Vương gia ngài, nhưng lại bị Vương phi hủy mất. Không chỉ có như thế, Tiêu Vương phi còn trả đũa chỉ trích lão phu. Nếu không phải nể mặt Ngọc Nhi, lão phu sớm đã phủi tay chạy lấy người. Vương gia, chuyện này quý phủ không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Mặc Thần Y cũng là người nóng nảy. Ông không làm chuyện trái với lương tâm, nhưng liên tục bị Lâm Sơ Cửu chỉ trích. Nếu ông không phản kích, xem như chưa có chuyện gì phát sinh, như vậy sẽ rất mất thân phận, ngoài ra còn giống như mình chột dạ.
Tiêu Thiên Diệu híp mắt lại, lộ ra một chút nguy hiểm. Một nửa nhằm vào Lâm Sơ Cửu, một nửa nhằm vào Mặc Thần Y.
Hắn không thích bị người uy hiếp, mặc dù Lâm Sơ Cửu làm không được tốt, nhưng Mặc Thần Y cũng không nên uy hiếp hắn.
"Đi ra ngoài." Tiêu Thiên Diệu mở miệng, nói với Lâm Sơ Cửu.
Mặc kệ Mặc Thần Y có vấn đề hay không, hiện tại hắn cần phải trấn an Mặc Thần Y, chân của hắn còn cần người ta trị liệu.
"Chàng......" Lâm Sơ Cửu biến đổi sắc mặt, lảo đảo lui về phía sau, cắn môi nói: "Chàng muốn thế nào mới bằng lòng tin ta?"
"Bổn vương không thể tin nàng." Lâm Sơ Cửu không đưa ra được chứng cứ, muốn hắn tin nàng thế nào.
"Không thể tin được sao?"
"Đúng vậy."
"Ta...... đã biết." Lâm Sơ Cửu lau mặt một cái, lau khô nước mắt trên mặt, đờ đẫn nhìn Tiêu Thiên Diệu, con ngươi linh động không có một chút ánh sáng, "Chàng không tin ta không thành vấn đề. Thật sự chúng ta cũng không có quan hệ gì."
"Ta sẽ đi. Ta đây sẽ đi......" Lâm Sơ Cửu xoay người đi ra ngoài, nặng nề bước từng bước một. Cơ thể gầy gò hơi cuộn tròn lại, im lặng trước sự bất công mình vừa trải qua.
Tiêu Thiên Diệu cảm thấy đau xót trong lòng, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở ra, Tào quản gia mang theo tinh binh đứng ở ngoài phòng. Vừa nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đi ra, Tào quản gia lo lắng gọi một câu: "Vương phi, người có khỏe không?" Hiển nhiên, Tào quản gia cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì?
"Tào quản gia, ngài tin ta sao?" Lâm Sơ Cửu không trả lời, chỉ hỏi một câu.
"Điều này......" Tào quản gia mang vẻ mặt khó xử.
"Ha ha ha......" Lâm Sơ Cửu đột nhiên cười to, "Thì ra ngài cũng không tin ta. Ta làm người thật sự thất bại." Nàng tự nhận bản thân mình không khiến toàn bộ Tiêu Vương phủ thất vọng, kết quả...... là nàng tự mình đa tình.
"Vương phi, người đừng như vậy. Có lẽ đã có hiểu lầm gì đó." Tào quản gia cố gắng hết sức tìm một lý do để nói với Lâm Sơ Cửu, nhưng......
Đó không phải là điều mà Lâm Sơ Cửu mong muốn.
"Không có hiểu lầm, ta cũng không gạt người. Vương gia ngâm mình ở trong thuốc tắm, thật sự có hại." Lâm Sơ Cửu khẳng định phán đoán của mình lần nữa.
Tào quản gia sợ Lâm Sơ Cửu sẽ nói gì đó nữa, chọc cho Tiêu Thiên Diệu không vui, vội vàng thúc giục nói: "Vương phi, chúng ta hãy lui xuống trước đi." Đây là có ý muốn giam lỏng Lâm Sơ Cửu.
"Ta sẽ đi, nhưng không thể cứ rời đi như vậy. Vương gia các ngươi không tín nhiệm ta, cũng không tốt với ta. Nhưng, Vương gia đã bảo vệ ta trong một khoảng thời gian. Vì những ngày tháng này, ta sẽ giúp Vương gia các ngươi làm một chuyện cuối cùng."
Ý trong lời của Lâm Sơ Cửu lộ ra mùi nguy hiểm, Tào quản gia nheo mắt, "Vương phi, ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch."
Tào quản gia nói xong liền bước tới để kéo Lâm Sơ Cửu, nhưng đã quá muộn......
"Tào quản gia, ta sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, ta chỉ kết thúc sự động tâm ngu xuẩn lúc trước của ta."
Lâm Sơ Cửu đẩy Tào quản gia ra, nhân khi tất cả mọi người không hề phòng bị, đột nhiên đâm sầm về phía bồn tắm......
"Tiêu Thiên Diệu, chúng ta không còn thiếu nợ lẫn nhau, quay về làm người lạ!"
Bình luận truyện