Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 130: Vấn an, thời hạn một tháng



Đây tuyệt đối là uy hiếp, và khi Tiêu Thiên Diệu nói ra lời uy hiếp, nhất định sẽ trở thành sự thật, đáng tiếc......

Lúc này Lâm Sơ Cửu dù bất cứ giá nào cũng muốn đấu tranh. Nàng đã làm nhiều điều như vậy, sẽ không cho phép mình lui về phía sau.

Lâm Sơ Cửu hừ nhẹ một tiếng, cao ngạo nói: "Vương gia có thể thử xem, là ngài bắt ta trước, hay là ta tự sát trước." Nàng nói từng từ đặc biệt chậm. Ánh mắt kiên định của nàng lặng yên nói cho Tiêu Thiên Diệu biết, nàng rất nghiêm túc.

"Không ngờ rằng, nàng lại quyết liệt như vậy." Nếu như đêm động phòng hôm đó, Lâm Sơ Cửu nói với hắn như vậy, Lâm Sơ Cửu nhất định phải chết, nhưng hiện tại......

Hắn không nỡ xuống tay.

Đôi mắt Lâm Sơ Cửu đỏ hoe, nghẹn ngào một tiếng, "Là ngài đã ép ta thành dáng vẻ này." Nếu có thể, nàng cũng không muốn như vậy.

Dùng sinh mệnh để đàm phán, đó chính là một chuyện đáng buồn.

"Có vẻ như nàng phải cảm ơn bổn vương." Lời này giống như nghiêm túc nhưng lại giống như vui đùa. Lâm Sơ Cửu đồng ý, "Ta đúng là nên cảm ơn ngài. Nếu không phải vì ngài, ta cũng không biết thì ra ta cũng có tình người." Nàng một lần nữa cho rằng, nàng có thể sống một cuộc đời yên ổn, nhưng không có.

Nhìn Lâm Sơ Cửu tức giận, Tiêu Thiên Diệu đột nhiên bật cười.

Nàng rõ ràng vẫn là một tiểu hài tử nhưng lại ra vẻ lão thành, cư xử thật sự đáng yêu nói không nên lời, khiến người rất muốn nhéo một cái. Đáng tiếc hai người cách nhau quá xa, cho dù hắn vươn tay qua cũng với không tới.

Nhưng, cho dù suy nghĩ như vậy, Tiêu Thiên Diệu cũng không muốn dừng lại. Nhìn khuôn mặt Lâm Sơ Cửu có vẻ đề phòng, Tiêu Thiên Diệu lại có ý định trêu đùa nàng.

Không thể nhéo, vậy hắn có thể trêu chọc nàng, đúng không?

Tiêu Thiên Diệu nghĩ như vậy, cũng thật sự làm như vậy.

Không hề có bất cứ cảnh báo nào, Tiêu Thiên Diệu đột nhiên cúi người về phía trước, ghé nửa người ở trên bàn, đánh về phía Lâm Sơ Cửu......

Đúng như Tiêu Thiên Diệu dự đoán, Lâm Sơ Cửu hoảng sợ, theo bản năng ngã người về phía sau, bởi vì lực đạo quá lớn, nàng thiếu chút nữa đã ngã khỏi ghế.

"Ha ha ha......" Không khí ảm đạm trong phòng đều bị cuốn đi, Tiêu Thiên Diệu cười rất thoải mái, "Quả nhiên vẫn là một hài tử." Bởi vì nàng vẫn là hài tử, vì thế hắn cũng bao dung hơn một chút.

"Ngài...... nhàm chán." Lâm Sơ Cửu tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì Tiêu Thiên Diệu.

Người nam nhân này, quả thực là...... vừa nhàm chán vừa vô sỉ.

Một đại nam nhân, ngày thường luôn nghiêm túc như vậy, không ngờ năm lần bảy lượt chơi loại đùa dai, thật sự không biết xấu hổ.

"Thật sự rất nhàm chán." Tiêu Thiên Diệu cực kỳ tán đồng đánh giá này của nàng. Nếu trước khi gặp được Lâm Sơ Cửu, có người nói rằng hắn sẽ vì trêu chọc một nữ tử mà làm mất thân phận, hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Sau khi cười đùa qua đi, Tiêu Thiên Diệu lại khôi phục sự nghiêm túc vốn có, "Sơ Cửu, bổn vương biết nàng là một người thông minh."

Lâm Sơ Cửu tức giận đáp: "Vậy thì sao?"

"Vì vậy, bổn vương cho nàng thời gian một tháng suy nghĩ. Sau đó cho nàng thời gian ba tháng để điều trị cho hổn vương. Bốn tháng sau, bổn vương muốn đi lại bình thường." Đây không phải là trưng cầu ý kiến, mà là thông báo, hoặc là nói mệnh lệnh sẽ thỏa đáng hơn.

Sự tình đâu lại trở về đó, Lâm Sơ Cửu một lần nữa trở nên đề phòng, lặp lại câu nói: "Ta đã nói, ta không làm được."

Lúc này Tiêu Thiên Diệu không dây dưa nữa, chỉ nói: "Nàng có thời gian một tháng suy ngẫm. Một tháng sau bổn vương chờ đáp án của nàng." Hắn không chấp nhận nàng từ chối.

"Tùy ngài." Lâm Sơ Cửu không muốn tranh cãi với Tiêu Thiên Diệu, chỉ muốn người nam nhân này nhanh chóng rời đi, nhưng......

"Hiện tại không còn sớm nữa, bổn vương ở lại đây dùng bữa, gọi người bưng đồ ăn tới cho bổn vương." Hắn một lần nữa biến khách thành chủ, trực tiếp hạ lệnh, không cho Lâm Sơ Cửu cơ hội cự tuyệt.

Lâm Sơ Cửu liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái, không nói gì, đứng dậy rời đi.

Tiêu Thiên Diệu không cản nàng, chỉ giống như suy tư gì đó, nhìn bóng dáng Lâm Sơ Cửu càng lúc càng xa......

Tiêu Thiên Diệu là người quyết định tối cao trong Tiêu Vương phủ. Bất cứ khi nào hay ở đâu, từ trên xuống dưới Tiêu Vương phủ đều chấp hành mệnh lệnh theo đúng nguyên tắc của Tiêu Thiên Diệu.

Bữa trưa của Tiêu Thiên Diệu rất nhanh đã được đưa đến Tiểu Hoa Thính, cũng chính là nơi Lâm Sơ Cửu thường ngày dùng bữa. Nhưng, hôm nay Lâm Sơ Cửu không hề xuất hiện.

Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Tiêu Thiên Diệu khẽ thở dài.

Hắn hiện tại có thể khẳng định, Lâm Sơ Cửu thật sự không oán giận hắn, nhưng lại chán ghét hắn, hoặc có thể nói hận hắn.

Rõ ràng đồ ăn đã được bưng tới, cuối cùng hắn vẫn dùng bữa một mình. Sự khác biệt duy nhất chính là, thức ăn trên bàn có nhiều hơn mấy món, hơn nữa đều là những món hắn không thích ăn.

Chậm rãi ăn xong bữa cơm, Tiêu Thiên Diệu không ngốc lâu hơn, lập tức rời đi. Trước khi rời đi, hắn cố ý phân phó hạ nhân, chuẩn bị một phần đồ ăn cho Lâm Sơ Cửu, đừng bỏ đói nàng. Đáng tiếc, Lâm Sơ Cửu không hề cảm kích, trực tiếp sai Mã Não tới phòng bếp nấu một bát mì.

Hành động này, thật sự giống như một tiểu hài tử bực bội. Tiêu Thiên Diệu thậm chí không thể tức giận nổi.

Những ngày tiếp theo, Tiêu Thiên Diệu đều đúng giờ xuất hiện ở Tiểu Hoa Thính. Đáng tiếc, ngoại trừ gặp nhau lần đầu, những ngày sau đó Lâm Sơ Cửu đều không dùng bữa ở Tiểu Hoa Thính, nàng trực tiếp dùng bữa trong phòng.

Tiêu Thiên Diệu đương nhiên có thể phá cửa vào trong, nhưng......

Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép!

Liên tiếp mấy ngày đều như thế, Tiêu Thiên Diệu rất có kiên nhẫn chơi với Lâm Sơ Cửu. Nhưng chờ đợi cũng không phải là phong cách của Tiêu Thiên Diệu, chủ động xuất kích mới là phong cách của hắn.

"Nói với Mông lão phu nhân, Vương phi nhớ bà ấy."

Mông lão phu nhân trong miệng Tiêu Thiên Diệu, chính là lão phong quân của Trấn Quốc Công phủ, cũng chính là bà ngoại của Lâm Sơ Cửu. Lúc trước, bà đã phái người đưa thiệp vài lần, muốn được gặp Lâm Sơ Cửu, nhưng tất cả đều bị Tiêu Thiên Diệu ngăn cản.

Có lẽ Mông lão phu nhân đoán rằng Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu không tiện gặp khách, vì thế cũng không cưỡng cầu. Nhưng, mười ngày qua bà lại đưa thiếp tới Tiêu Vương phủ, hy vọng có thể được gặp Lâm Sơ Cửu.

Đáng tiếc, những tấm thiếp đó đều không tới được tay Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không hề biết những chuyện này, thậm chí Lâm Sơ Cửu còn cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải bà ngoại đã hồi kinh rồi sao? Vì sao không có một chút tin tức nào cả?

Từ một phương diện nào đó mà nói, nữ nhân bị nhốt tại nội viện thật thật sự rất đáng thương. Chỉ cần nam nhân không vui, hắn có thể cắt đứt toàn bộ kết nối giữa nữ nhân hậu viện với thế giới bên ngoài, cho dù thân phận tôn quý như Vương phi cũng đều vô dụng.

Mông lão phu nhân vì muốn gặp Lâm Sơ Cửu nên đã đợi mấy ngày. Buổi chiều Tiêu Vương phủ đưa thiệp đưa tới, Mông lão phu nhân ngay lập tức liền thu dọn đồ đạc.

Sáng sớm tinh mơ, Lâm Sơ Cửu còn chưa dùng xong bữa sáng đã nghe thấy hạ nhân thông báo: "Vương phi nương nương, Mông lão phu nhân tới, lúc này đang ở ngoài cửa."

Mông lão phu nhân?

Lâm Sơ Cửu sửng sốt một chút, sau đó mới có phản ứng lại.

"Bà ngoại tới?" Lâm Sơ Cửu không ăn nữa, buông chén đũa đứng lên, "Sao lại đột nhiên tới cửa? Sao ta không nhận được chút tin tức nào?"

Lâm Sơ Cửu chỉ thuận miệng oán giận một câu, nhưng hạ nhân lại chột dạ, sợ tới mức cúi đầu không dám nói. Lâm Sơ Cửu liếc mắt một cái, trong lòng dường như hiểu ra điều gì, nhưng hiện tại không phải là lúc quan tâm tới điều đó. Lâm Sơ Cửu tạm gác việc này ở trong lòng, hơi sửa sang lại quần áo, vội vàng chạy ra đón người.

Nếu không có điều gì xảy ra ngoài ý muốn, Trấn Quốc Công phủ hoặc là Mông lão phu nhân sẽ là ngoại viện lớn nhất của nàng......

~~~Hết chương 130~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện