Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 23: Tay tàn nhẫn, địch nhân khó chơi
Edit: Emily Ton.
Nói đến sự tình đêm nay, sắc mặt nam tử áo xanh và hắc y nam tử đều rất xấu hổ......
"Sự tình đêm nay đều do ta sai, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ." Hắc y nam tử cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.
Hắn là một người đầy kiêu ngạo tự tin, muốn hắn thừa nhận sai lầm, thật sự không hề dễ dàng. Nhưng sự thật bày ra ở trước mặt, không cho phép hắc y nam tử phủ nhận.
Tiêu Thiên Diệu nhìn hắn một cái, không trách cứ gì, ngược lại đổi sang đề tài khác, "Mặc Thần Y có an toàn không?"
"Mặc Thần Y và Mặc cô nương đều không sao. Ta đã an bài bọn họ ở Hoán Khê tiểu uyển." Hắc y nam tử vừa nói xong, nam tử áo xanh liền nhíu mày nói: "Lưu Bạch, ngươi biết bản thân mình đang làm gì sao? Hoán Khê tiểu uyển chính là biệt viện riêng của Thiên Diệu, sao ngươi có thể an bài Mặc Thần Y và Mặc cô nương ở......"
"Ta đương nhiên biết ta đang làm gì, Mặc Thần Y và Mặc cô nương là khách quý, an bài bọn họ ở Hoán Khê tiểu uyển mới an toàn." Hắc y nam tử chính là Lưu Bạch, không cho rằng điều này có gì sai, nhưng hắn vẫn trộm liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái.
Mặc dù Tiêu Thiên Diệu có chút bất mãn, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ bảo Lưu Bạch điều người bảo vệ tốt Mặc Thần Y và Mặc cô nương.
"Vương gia yên tâm, ta đã để ám vệ âm thầm bảo hộ cha con Mặc Thần Y." Lưu Bạch kín đáo nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn vẫn luôn tin tưởng vào sự an bài của mình.
Vai trò của ám vệ là bảo hộ và giám sát. Rốt cuộc, cha con Mặc Thần Y đối bọn họ mà nói, vẫn xem như người xa lạ, không thể không phòng bị.
"Ừ." Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu tốt hơn vài phần, ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh lập tức thu liễm hơi thở, tiến lên nói: "Trong ngoài đều đã sạch sẽ, tổng cộng có 102 thích khách, trong phủ có 8 gian tế. Những người này đều không có bất luận dấu hiệu gì trên người, miệng đóng rất kín, không thể hỏi ra cái gì. Thích khách giống như tử sĩ, mặc kệ dùng hình như thế nào đều không tra ra được. Bên ngoài có 300 cung tiễn thủ vệ, ngoại trừ Chu Tứ đào tẩu ra, toàn bộ đều đã bị bắt. Tất cả mũi tên, cung và nỏ do bọn họ sử dụng, đều giống với đồ trong quân doanh."
"Thật sự là một sự trợ giúp rất lớn." Tiêu Thiên Diệu hừ nhẹ, ngón tay vô ý thức gõ lên trên tay vịn.
Cạch... cạch...... cạch......
Trong khoảnh khắc, giống như đang gõ vào trong trái tim người, không khí phòng trong cũng có chút trở nên nguy hiểm. Lưu Bạch và nam tử áo xanh không thể không cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Bọn họ quen biết với Tiêu Thiên Diệu từ nhỏ, mặc dù làm việc cho Tiêu Thiên Diệu, nhưng không giống thuộc hạ mà càng giống như là bằng hữu. Nhưng dù vậy, khi bọn họ đối mặt với uy áp của Tiêu Thiên Diệu, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Tiêu Thiên Diệu nhẹ gõ trên tay vịn, đôi mắt hơi nheo lại, không người nào có thể biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không có người nào dám mở miệng quấy rầy. Thật lâu sau đó, hắn mới dừng lại, ngẩng đầu nói: "Lưu Bạch, ngươi hãy bảo hộ Mặc Thần Y, Mặc Thần Y có yêu cầu gì, hãy tận lực thỏa mãn."
"Được." Lưu Bạch nhẹ giọng đồng ý, sau khi biết chắc rằng Tiêu Thiên Diệu không có phân phó khác, hắn đi ra ngoài trước một bước.
Phòng trong chỉ còn lại nam tử áo xanh và Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: "Tô Trà......" Hắn chỉ gọi tên đối phương, nhưng không nói gì hơn.
"Vương gia, có chuyện gì vậy?" Nam tử áo xanh, cũng chính là Tô Trà chủ động hỏi.
"Ân." Tiêu Thiên Diệu không dấu diếm Tô Trà, "Bổn vương đã gặp phải một người rất kỳ lạ."
"Người kỳ lạ?" Tô Trà khó hiểu. Trong ngoài Tiêu Vương phủ đều giống như thùng sắt, hôm nay sau khi rửa sạch một lần, càng không thể có bất kỳ người kỳ lạ nào xuất hiện, chẳng lẽ là......
Tô Trà mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng gật đầu, đưa ra hồi đáp tích cực: "Lâm Sơ Cửu, Vương phi mà Hoàng thượng ban cho bổn vương."
"Lâm Sơ Cửu? Có chuyện gì với nàng sao?" Tô Trà mang vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu.
Với những lời đồn về Lâm Sơ Cửu, Tô Trà biết đến rất nhiều, cũng từng đích thân gặp qua Lâm gia đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, Tô Trà không cho rằng Lâm Sơ Cửu có điều gì đặc biệt.
Tiêu Thiên Diệu không phải là một người nói nhiều, nhưng hắn nói Lâm Sơ Cửu thật sự quá kỳ lạ, không chỉ không giống với trong lời đồn một chút nào, thậm chí đều không hề giống với những tin tức mà bọn họ tra ra được, vì thế......
Tiêu Thiên Diệu kể hết tất cả mọi cử động của Lâm Sơ Cửu buổi tối hôm nay cho Tô Trà nghe, đương nhiên Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối sẽ không kể lại việc chính mình bị Lâm Sơ Cửu đè ép.
Sự tình mất mặt như vậy, bản thân hắn biết là đủ.
"Lâm Sơ Cửu này thật đúng là kỳ lạ, Lâm phủ thật sự nguy hiểm như vậy hay sao? Bức nàng đến nỗi không thể không che dấu bản chất thật sự của mình?" Loại sự tình như đổi hồn, Tô Trà thật sự không thể tưởng tượng ra, đây là nguyên nhân duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
"Nàng đã bị trúng độc." Tiêu Thiên Diệu nhíu mày, Tô Trà mang vẻ mặt khó hiểu: "Nhưng nàng biết y thuật, sao có thể trúng độc?"
"Vì thế nên mới kỳ lạ." Bên môi Tiêu Thiên Diệu tràn ra một tia cười lạnh, Tô Trà biết hắn không vui, vội vàng nói: "Muốn sai người nhìn chằm chằm nàng hay không?"
"Bổn vương sẽ tự mình nhìn chằm chằm nàng ấy." Hắn cũng muốn nhìn xem một chút, trên người Lâm Sơ Cửu còn có bí mật gì?
"Vậy ngươi tự mình để ý, nếu như nàng có dụng tâm kín đáo, ngươi ngàn vạn không thể tiếp tục nương tay." Tô Trà nhìn thì giống như người ấm áp, nhưng thật ra hắn lại là người ngoan tuyệt quyết đoán. Hắn luôn muốn đem hết thảy nguy hiểm, đều bóp chết khi còn ở trong nôi.
"Ân." Chỉ một Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu không thèm để ở trong mắt, nếu như Lâm Sơ Cửu không có hai lòng, dưỡng nàng như sủng vật bên người cũng tốt.
Tô Trà nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm về chuyện này nữa, ngược lại nói tới chính sự, "Những người đó nên xử lý thế nào?"
"Giết! Thích khách đưa tới Đại Lý Tự; cung thủ thì đưa tới Xu Mật Viện; gian tế đưa tới giám sát viện. Sáng mai đưa đi, bổn vương muốn toàn bộ người kinh thành đều biết, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Tiêu Thiên Diệu xử lý rất sạch sẽ lưu loát. Tô Trà vừa nhìn đã biết, Tiêu Thiên Diệu căn bản không hề nghĩ tới, sẽ thu được tin tức hữu dụng gì từ trong miệng những người đó.
Nhưng......
"Làm như vậy, Hoàng thượng có thể sẽ bất mãn hay không?" Tô Trà mang vẻ mặt lo lắng, hắn biết rằng Hoàng thượng là người tàn nhẫn bao nhiêu. Tiêu Thiên Diệu đánh vào mặt Hoàng thượng như vậy, Hoàng Thượng vui mừng mới lạ.
"Bất mãn?" Tiêu Thiên Diệu cười lạnh, "Hắn khi nào từng vừa lòng đối bổn vương? Miễn là bổn vương không chết, bổn vương làm bất cứ điều gì hắn đều sẽ không vui."
Thoái nhượng?
Hắn đã từng thoái lui, nếu không phải hắn uỷ quyền, Hoàng thượng sao có thể dễ dàng nắm lấy binh quyền của hắn?
Cho dù hắn tàn phế thì như thế nào?
Chỉ cần Tiêu Thiên Diệu hắn không buông tay, Hoàng thượng cũng chỉ đành thở dài mà thôi.
Vì lợi ích của huynh đệ hắn, vì thế hắn đã không miệt mài theo đuổi đến cùng âm mưu ám toán hắn của Hoàng thượng. Binh quyền hắn đã giao ra rồi, nhưng kết quả thì sao?
Hoàng huynh tốt của hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, không chỉ gửi một nữ nhân lộn xộn tới nhục nhã hắn, hiện tại còn dám sử dụng cả thích khách......
Muốn mạng của Tiêu Thiên Diệu hắn, cũng phải nhìn xem hắn ta có năng lực kia hay không!
Sát ý chợt loé lên trong mắt Tiêu Thiên Diệu, nhưng dù vậy vẫn khiến toàn thân Tô Trà phát lạnh, yên lặng thở dài trong lòng......
Thật sự là tạo hóa trêu người, thật ra Thiên Diệu không có dã tâm. Nếu như hắn có dã tâm, ngôi vị hoàng đế kia, đương kim thánh thượng căn bản không thể ngồi nổi. Nhưng, Hoàng thượng lại cố tình phòng bị Thiên Diệu lần nữa.
Phòng bị cũng không sao, hoàng đế nào cũng sẽ đều không thích huynh đệ cầm binh quyền trong tay. Nhưng Hoàng thượng ngàn vạn không nên xuống tay tàn nhẫn như vậy. Hủy hoại cuộc sống của Thiên Diệu. Nếu như Thiên Diệu không phản kích, vậy thì hắn không phải là Tiêu Thiên Diệu......
Nói đến sự tình đêm nay, sắc mặt nam tử áo xanh và hắc y nam tử đều rất xấu hổ......
"Sự tình đêm nay đều do ta sai, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ." Hắc y nam tử cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.
Hắn là một người đầy kiêu ngạo tự tin, muốn hắn thừa nhận sai lầm, thật sự không hề dễ dàng. Nhưng sự thật bày ra ở trước mặt, không cho phép hắc y nam tử phủ nhận.
Tiêu Thiên Diệu nhìn hắn một cái, không trách cứ gì, ngược lại đổi sang đề tài khác, "Mặc Thần Y có an toàn không?"
"Mặc Thần Y và Mặc cô nương đều không sao. Ta đã an bài bọn họ ở Hoán Khê tiểu uyển." Hắc y nam tử vừa nói xong, nam tử áo xanh liền nhíu mày nói: "Lưu Bạch, ngươi biết bản thân mình đang làm gì sao? Hoán Khê tiểu uyển chính là biệt viện riêng của Thiên Diệu, sao ngươi có thể an bài Mặc Thần Y và Mặc cô nương ở......"
"Ta đương nhiên biết ta đang làm gì, Mặc Thần Y và Mặc cô nương là khách quý, an bài bọn họ ở Hoán Khê tiểu uyển mới an toàn." Hắc y nam tử chính là Lưu Bạch, không cho rằng điều này có gì sai, nhưng hắn vẫn trộm liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái.
Mặc dù Tiêu Thiên Diệu có chút bất mãn, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ bảo Lưu Bạch điều người bảo vệ tốt Mặc Thần Y và Mặc cô nương.
"Vương gia yên tâm, ta đã để ám vệ âm thầm bảo hộ cha con Mặc Thần Y." Lưu Bạch kín đáo nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn vẫn luôn tin tưởng vào sự an bài của mình.
Vai trò của ám vệ là bảo hộ và giám sát. Rốt cuộc, cha con Mặc Thần Y đối bọn họ mà nói, vẫn xem như người xa lạ, không thể không phòng bị.
"Ừ." Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu tốt hơn vài phần, ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh lập tức thu liễm hơi thở, tiến lên nói: "Trong ngoài đều đã sạch sẽ, tổng cộng có 102 thích khách, trong phủ có 8 gian tế. Những người này đều không có bất luận dấu hiệu gì trên người, miệng đóng rất kín, không thể hỏi ra cái gì. Thích khách giống như tử sĩ, mặc kệ dùng hình như thế nào đều không tra ra được. Bên ngoài có 300 cung tiễn thủ vệ, ngoại trừ Chu Tứ đào tẩu ra, toàn bộ đều đã bị bắt. Tất cả mũi tên, cung và nỏ do bọn họ sử dụng, đều giống với đồ trong quân doanh."
"Thật sự là một sự trợ giúp rất lớn." Tiêu Thiên Diệu hừ nhẹ, ngón tay vô ý thức gõ lên trên tay vịn.
Cạch... cạch...... cạch......
Trong khoảnh khắc, giống như đang gõ vào trong trái tim người, không khí phòng trong cũng có chút trở nên nguy hiểm. Lưu Bạch và nam tử áo xanh không thể không cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Bọn họ quen biết với Tiêu Thiên Diệu từ nhỏ, mặc dù làm việc cho Tiêu Thiên Diệu, nhưng không giống thuộc hạ mà càng giống như là bằng hữu. Nhưng dù vậy, khi bọn họ đối mặt với uy áp của Tiêu Thiên Diệu, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Tiêu Thiên Diệu nhẹ gõ trên tay vịn, đôi mắt hơi nheo lại, không người nào có thể biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không có người nào dám mở miệng quấy rầy. Thật lâu sau đó, hắn mới dừng lại, ngẩng đầu nói: "Lưu Bạch, ngươi hãy bảo hộ Mặc Thần Y, Mặc Thần Y có yêu cầu gì, hãy tận lực thỏa mãn."
"Được." Lưu Bạch nhẹ giọng đồng ý, sau khi biết chắc rằng Tiêu Thiên Diệu không có phân phó khác, hắn đi ra ngoài trước một bước.
Phòng trong chỉ còn lại nam tử áo xanh và Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: "Tô Trà......" Hắn chỉ gọi tên đối phương, nhưng không nói gì hơn.
"Vương gia, có chuyện gì vậy?" Nam tử áo xanh, cũng chính là Tô Trà chủ động hỏi.
"Ân." Tiêu Thiên Diệu không dấu diếm Tô Trà, "Bổn vương đã gặp phải một người rất kỳ lạ."
"Người kỳ lạ?" Tô Trà khó hiểu. Trong ngoài Tiêu Vương phủ đều giống như thùng sắt, hôm nay sau khi rửa sạch một lần, càng không thể có bất kỳ người kỳ lạ nào xuất hiện, chẳng lẽ là......
Tô Trà mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng gật đầu, đưa ra hồi đáp tích cực: "Lâm Sơ Cửu, Vương phi mà Hoàng thượng ban cho bổn vương."
"Lâm Sơ Cửu? Có chuyện gì với nàng sao?" Tô Trà mang vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu.
Với những lời đồn về Lâm Sơ Cửu, Tô Trà biết đến rất nhiều, cũng từng đích thân gặp qua Lâm gia đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, Tô Trà không cho rằng Lâm Sơ Cửu có điều gì đặc biệt.
Tiêu Thiên Diệu không phải là một người nói nhiều, nhưng hắn nói Lâm Sơ Cửu thật sự quá kỳ lạ, không chỉ không giống với trong lời đồn một chút nào, thậm chí đều không hề giống với những tin tức mà bọn họ tra ra được, vì thế......
Tiêu Thiên Diệu kể hết tất cả mọi cử động của Lâm Sơ Cửu buổi tối hôm nay cho Tô Trà nghe, đương nhiên Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối sẽ không kể lại việc chính mình bị Lâm Sơ Cửu đè ép.
Sự tình mất mặt như vậy, bản thân hắn biết là đủ.
"Lâm Sơ Cửu này thật đúng là kỳ lạ, Lâm phủ thật sự nguy hiểm như vậy hay sao? Bức nàng đến nỗi không thể không che dấu bản chất thật sự của mình?" Loại sự tình như đổi hồn, Tô Trà thật sự không thể tưởng tượng ra, đây là nguyên nhân duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
"Nàng đã bị trúng độc." Tiêu Thiên Diệu nhíu mày, Tô Trà mang vẻ mặt khó hiểu: "Nhưng nàng biết y thuật, sao có thể trúng độc?"
"Vì thế nên mới kỳ lạ." Bên môi Tiêu Thiên Diệu tràn ra một tia cười lạnh, Tô Trà biết hắn không vui, vội vàng nói: "Muốn sai người nhìn chằm chằm nàng hay không?"
"Bổn vương sẽ tự mình nhìn chằm chằm nàng ấy." Hắn cũng muốn nhìn xem một chút, trên người Lâm Sơ Cửu còn có bí mật gì?
"Vậy ngươi tự mình để ý, nếu như nàng có dụng tâm kín đáo, ngươi ngàn vạn không thể tiếp tục nương tay." Tô Trà nhìn thì giống như người ấm áp, nhưng thật ra hắn lại là người ngoan tuyệt quyết đoán. Hắn luôn muốn đem hết thảy nguy hiểm, đều bóp chết khi còn ở trong nôi.
"Ân." Chỉ một Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu không thèm để ở trong mắt, nếu như Lâm Sơ Cửu không có hai lòng, dưỡng nàng như sủng vật bên người cũng tốt.
Tô Trà nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm về chuyện này nữa, ngược lại nói tới chính sự, "Những người đó nên xử lý thế nào?"
"Giết! Thích khách đưa tới Đại Lý Tự; cung thủ thì đưa tới Xu Mật Viện; gian tế đưa tới giám sát viện. Sáng mai đưa đi, bổn vương muốn toàn bộ người kinh thành đều biết, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Tiêu Thiên Diệu xử lý rất sạch sẽ lưu loát. Tô Trà vừa nhìn đã biết, Tiêu Thiên Diệu căn bản không hề nghĩ tới, sẽ thu được tin tức hữu dụng gì từ trong miệng những người đó.
Nhưng......
"Làm như vậy, Hoàng thượng có thể sẽ bất mãn hay không?" Tô Trà mang vẻ mặt lo lắng, hắn biết rằng Hoàng thượng là người tàn nhẫn bao nhiêu. Tiêu Thiên Diệu đánh vào mặt Hoàng thượng như vậy, Hoàng Thượng vui mừng mới lạ.
"Bất mãn?" Tiêu Thiên Diệu cười lạnh, "Hắn khi nào từng vừa lòng đối bổn vương? Miễn là bổn vương không chết, bổn vương làm bất cứ điều gì hắn đều sẽ không vui."
Thoái nhượng?
Hắn đã từng thoái lui, nếu không phải hắn uỷ quyền, Hoàng thượng sao có thể dễ dàng nắm lấy binh quyền của hắn?
Cho dù hắn tàn phế thì như thế nào?
Chỉ cần Tiêu Thiên Diệu hắn không buông tay, Hoàng thượng cũng chỉ đành thở dài mà thôi.
Vì lợi ích của huynh đệ hắn, vì thế hắn đã không miệt mài theo đuổi đến cùng âm mưu ám toán hắn của Hoàng thượng. Binh quyền hắn đã giao ra rồi, nhưng kết quả thì sao?
Hoàng huynh tốt của hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, không chỉ gửi một nữ nhân lộn xộn tới nhục nhã hắn, hiện tại còn dám sử dụng cả thích khách......
Muốn mạng của Tiêu Thiên Diệu hắn, cũng phải nhìn xem hắn ta có năng lực kia hay không!
Sát ý chợt loé lên trong mắt Tiêu Thiên Diệu, nhưng dù vậy vẫn khiến toàn thân Tô Trà phát lạnh, yên lặng thở dài trong lòng......
Thật sự là tạo hóa trêu người, thật ra Thiên Diệu không có dã tâm. Nếu như hắn có dã tâm, ngôi vị hoàng đế kia, đương kim thánh thượng căn bản không thể ngồi nổi. Nhưng, Hoàng thượng lại cố tình phòng bị Thiên Diệu lần nữa.
Phòng bị cũng không sao, hoàng đế nào cũng sẽ đều không thích huynh đệ cầm binh quyền trong tay. Nhưng Hoàng thượng ngàn vạn không nên xuống tay tàn nhẫn như vậy. Hủy hoại cuộc sống của Thiên Diệu. Nếu như Thiên Diệu không phản kích, vậy thì hắn không phải là Tiêu Thiên Diệu......
Bình luận truyện