Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 57: Ngất xỉu, Lâm cô nương đáng thương
Lâm Sơ Cửu không dám chắc chắn Tiêu Thiên Diệu có thể chờ nàng cùng nhau ăn cơm hay không, nhưng để an toàn, Lâm Sơ Cửu vẫn cấp tốc thay đổi quần áo, lau mặt qua loa, sau đó đi tới phòng ăn.
Nàng thà rằng tự mình tự đa tình, cũng không thể để Tiêu Thiên Diệu đợi lâu, nếu không xui xẻo vẫn là chính nàng.
Vội vàng đi tới phòng ăn, nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hắn vẫn chưa hề động tay với món ăn đầy bàn, Lâm Sơ Cửu liền biết mình đã làm đúng rồi.
Khi sắp đi tới gần cửa, Lâm Sơ Cửu cố ý thả chậm bước chân, điều chỉnh hô hấp, sửa sang lại quần áo, ưu nhã thong dong cất bước tiến vào, thật sự giống như người vừa rồi vội vã không phải là nàng.
Vương phi thật sự cho rằng bộ dáng trong ngoài không đồng nhất của nàng, Vương gia không biết hay sao?
Trân Châu đi theo phía sau thầm nghĩ, San Hô yên lặng nhìn trời......
"Vương gia," Lâm Sơ Cửu an phận thủ lễ, tiến vào liền nhún người hành lễ với Tiêu Thiên Diệu, tư thế đạt tiêu chuẩn, giọng điệu dịu dàng, có thể nói là phong phạm điển hình của phu nhân.
Khóe miệng Tiêu Thiên Diệu hơi co giật, "Ngồi đi." Hành động giả tạo như vậy, thật sự không giống Lâm Sơ Cửu.
"Tạ vương gia," lại hành lễ thêm một lần nữa, Lâm Sơ Cửu ngồi xuống sau khi Tiêu Thiên Diệu gật đầu, đôi tay nàng đặt ở hai bên sườn, mắt nhìn thẳng. Tiêu Thiên Diệu bất động nàng cũng bất động, đợi sau khi Tiêu Thiên Diệu giơ đũa lên và gắp đồ ăn, lúc này Lâm Sơ Cửu mới bắt đầu động thủ.
Trên bàn cơm tĩnh lặng không có tiếng động, thậm chí âm thanh bát đũa va chạm vào nhau cũng đều không có. Hai người dùng cơm theo nghi lễ tiêu chuẩn, ngay cả âm thanh nhai nuốt cũng đều không thể nghe thấy.
Tiêu Thiên Diệu ăn cơm vẫn luôn như thế, hắn không cảm thấy có gì không đúng. Nghi lễ dùng cơm của Lâm Sơ Cửu không tệ, nhưng ngày thường nàng sẽ không quá nghiêm khắc với bản thân mình. Hiện tại ngồi cùng bàn và dùng bữa với Tiêu Thiên Diệu, nàng chỉ có thể dùng phương thức dùng cơm ưu nhã nhất, một ngụm cơm phải nhai mấy chục lần mới nuốt xuống, chậm rãi giống như đang ăn độc dược.
Cũng may không phải mỗi ngày đều như thế, nếu không nàng nhất định sẽ phát điên.
Lâm Sơ Cửu nghiêm túc ăn giống như đếm hạt cơm không giống bình thường, thật sự trong mắt nàng dường như chỉ có đồ ăn. Tuy nhiên, tình hình thực tế thì chỉ mình nàng biết, nàng căn bản không hề có tâm trạng ăn cơm, nàng vẫn luôn đợi Tiêu Thiên Diệu buông bát đũa và kết thúc màn tra tấn này.
Nàng thà rằng ăn chút điểm tâm lạnh, cũng không muốn ăn cơm cùng với Tiêu Thiên Diệu, ăn cơm xong một bữa, dạ dày nàng đều đau!
Rất nhanh, Tiêu Thiên Diệu phát hiện ra hành vi kỳ lạ của Lâm Sơ Cửu, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với Lâm Sơ Cửu?
Hắn đã cố tình thu liễm khí thế, chắc hẳn sẽ không khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy sợ hãi mới đúng. Chẳng lẽ Lâm Sơ Cửu đã làm chuyện gì xấu nên chột dạ, không dám dùng bữa cùng hắn?
Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Thiên Diệu nhăn mày lại, buông bát đũa. Khi hắn đang muốn đánh giá Lâm Sơ Cửu thì thấy Lâm Sơ Cửu vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống và cũng buông đũa theo. Nàng thẳng lưng ngồi ở chỗ kia, tư thái giống như phu nhân tham gia cung yến.
Điều này khiến Tiêu Thiên Diệu thực sự không hiểu, ho nhẹ một tiếng nói: "Ở nhà không cần gò bó như thế." Lúc trước hắn chưa từng thấy Lâm Sơ Cửu gò bó như vậy, không phải nữ nhân này có lá gan rất lớn hay sao?
Lâm Sơ Cửu mỉm cười, không nói gì.
Nàng rõ ràng đã muốn buông tay, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại hoài nghi nàng. Nàng cần phải biểu hiện giống với nguyên chủ một chút, bởi vì nàng sợ Tiêu Thiên Diệu sẽ xem nàng giống như yêu nữ, sau đó thiêu nàng.
Lâm Sơ Cửu rõ ràng không quan tâm tới lời hắn nói, điều này khiến cho Tiêu Thiên Diệu bất mãn, "Bổn vương đáng sợ như vậy sao?" Đáng sợ đến nỗi, khiến ngươi phải dùng hết tâm tư làm bộ làm tịch ở trước mặt bổn vương?
Nàng dám uy hiếp hắn, nói muốn phế bỏ chân thứ ba của hắn, Lâm Sơ Cửu thật sự cho rằng hắn không biết, tính cách của nàng mạnh mẽ bao nhiêu hay sao?
"Vương gia sao lại đáng sợ chứ?" Lâm Sơ Cửu nói trong khi cười khúc khích, tiêu chuẩn cười không lộ hàm răng, nhưng trong lòng nàng lại đang mắng: Tiêu Thiên Diệu thật sự không biết xấu hổ khi nói bản thân mình không đáng sợ. Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu, nàng đều có một loại cảm giác tính mạng mình đang bị uy hiếp, chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu không vui một cái sẽ muốn giết nàng.
Những gì đã xảy ra trong đêm động phòng hôm đó, thật sự khiến nàng có bóng ma tâm lý đối với Tiêu Thiên Diệu!
"Thật sự không sợ?" Tiêu Thiên Diệu nghiêng người về phía trước khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy áp lực, vì vậy nàng hơi ngửa ra sau, kéo ra giữa khoảng cách hai người, cúi đầu nói: "Vương gia là người uy nghiêm, mặc dù thiếp thân không sợ nhưng luôn tôn kính."
Hai từ "thiếp thân" vừa ra, Lâm Sơ Cửu không nhịn được cảm thấy ớn lạnh, nàng phát hiện bản thân mình một lần nữa đặt giới hạn của mình thấp hơn. Rốt cuộc, để có thể bảo đảm cuộc sống dưới tay Tiêu Thiên Diệu, điều gì nàng cũng đều nói được.
Không chỉ Lâm Sơ Cửu cảm thấy ớn lạnh, ngay cả bản thân Tiêu Thiên Diệu cũng không thể nào tiếp thu. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Cửu, thật sự đang nhìn nàng giống như nhìn quái vật. Nữ nhân này có phải đang giả vờ hay không?
Chẳng lẽ vì hôm nay hắn dễ nói chuyện, vì vậy nên Lâm Sơ Cửu cho rằng hắn rất dễ lừa gạt hay sao?
Quả nhiên, nữ nhân còn không bằng sủng vật!
"Lâm Sơ Cửu......" Tiêu Thiên Diệu đột nhiên hạ giọng, giọng điệu lạnh băng không có một chút độ ấm, nhiệt độ quanh mình dường như cũng giảm xuống theo. Cả người Lâm Sơ Cửu cảm thấy ớn lạnh, vội vàng đứng dậy, "Vương gia, thiếp thân ở đây."
Nàng biết sự tình sẽ như vậy, Tiêu Thiên Diệu sao có thể mang vẻ mặt dịu dàng đối với nàng, điều này có vẻ không thực tế.
"Sau này, đừng tiếp tục nói hai chữ "thiếp thân" trước mặt bổn vương." Nghe thật ghê tởm.
"Đã biết." Thật sự nghĩ nàng thích nó hay sao? Thiếp thân gì đó quả thực quá tầm thường, nàng không muốn thừa nhận nàng là thê tử của Tiêu Thiên Diệu chút nào.
Cho dù Lâm Sơ Cửu có phải đáp ứng ngoài miệng hay không, mục đích tới đây của Tiêu Thiên Diệu đã đạt được nên hắn rất vừa lòng, "Đẩy bổn vương trở về."
"Ta?" Lâm Sơ Cửu thực sự không muốn tiến lên, vì thế giả vờ ngốc nghếch hỏi một câu.
Nàng thật thật sự mệt, nếu đưa Tiêu Thiên Diệu trở về, sau đó nàng lại quay về...... vừa đi vừa về, ít nhất phải mất nửa canh giờ (1h), sau khi trở về nàng còn muốn tắm gội, trời ơi...... lúc nào thì nàng mới có thể ngủ?
"Trong phòng còn có người khác nữa sao?" Tiêu Thiên Diệu hỏi tiếp, Lâm Sơ Cửu khổ sở lắc đầu, "Ta sẽ đưa Vương gia trở về."
Cố gắng ép xuống sự bất mãn trong lòng, Lâm Sơ Cửu đi đến phía sau Tiêu Thiên Diệu, đẩy xe lăn đi về phía trước, mặt đẹp khẩn trương không hiển lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Vương phủ có một đống hạ nhân nhưng hắn không cần, cố tình muốn hành hạ nàng đang mệt muốn chết, quả thực là quá đáng!
Nàng đã không tìm hắn gây rối, nhưng hôm nay hắn lại cố tình tới tìm nàng gây rối, chẳng lẽ Tiêu Thiên Diệu chỉ hài lòng khi nàng đã chết hay sao?
Nàng càng nghĩ trong lòng càng buồn, những cảm xúc tiêu cực chảy vào trong tim, một khi không cẩn thận liền lộ ra ngoài. Tiêu Thiên Diệu muốn giả vờ không biết cũng không được, hắn chau mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Nữ nhân này, không tàn nhẫn bức nàng, nàng sẽ không bại lộ ra tính khí thật sau của mình, cả ngày luôn làm ra vẻ khiến người nhìn thấy đều không vừa mắt.
Hai người một đường vắng vẻ, không khí quỷ dị nói không nên lời, thị vệ và nha hoàn đi theo phía sau không gần không xa, không ai dám đi lên phía trước, bọn họ sợ hai người Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu đột nhiên bùng nổ, bọn họ là cá trong ao cũng sẽ gặp nạn.
Lâm Sơ Cửu có thể nhẫn tốt hơn trong tưởng tượng của Tiêu Thiên Diệu, nàng nhẫn nại đẩy Tiêu Thiên Diệu đến sân của hắn, chờ đến lúc Tiêu Thiên Diệu đồng ý cho đi, Lâm Sơ Cửu mới rời đi.
Ngoài phòng, San Hô và Phỉ Thuý mang theo đèn lồng đợi nàng, nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đi ra, hai người vội vàng đi lên đón. Hai người đang định hành lễ vấn an, bỗng phát hiện sắc mặt Lâm Sơ Cửu trắng bệch, bước chân không có sức lực lảo đảo, sắc mặt hai nàng đại biến, "Vương phi, ngài không sao chứ?"
"Không......" Lâm Sơ Cửu đỡ đầu, đang muốn cất bước đi về phía trước, nhưng không ngờ trước mắt tối sầm, một chân vừa đạp xuống, thật sự giống như dẫm trên không, thân mình mềm nhũn ngã quỵ xuống phía trước......
Nàng thà rằng tự mình tự đa tình, cũng không thể để Tiêu Thiên Diệu đợi lâu, nếu không xui xẻo vẫn là chính nàng.
Vội vàng đi tới phòng ăn, nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hắn vẫn chưa hề động tay với món ăn đầy bàn, Lâm Sơ Cửu liền biết mình đã làm đúng rồi.
Khi sắp đi tới gần cửa, Lâm Sơ Cửu cố ý thả chậm bước chân, điều chỉnh hô hấp, sửa sang lại quần áo, ưu nhã thong dong cất bước tiến vào, thật sự giống như người vừa rồi vội vã không phải là nàng.
Vương phi thật sự cho rằng bộ dáng trong ngoài không đồng nhất của nàng, Vương gia không biết hay sao?
Trân Châu đi theo phía sau thầm nghĩ, San Hô yên lặng nhìn trời......
"Vương gia," Lâm Sơ Cửu an phận thủ lễ, tiến vào liền nhún người hành lễ với Tiêu Thiên Diệu, tư thế đạt tiêu chuẩn, giọng điệu dịu dàng, có thể nói là phong phạm điển hình của phu nhân.
Khóe miệng Tiêu Thiên Diệu hơi co giật, "Ngồi đi." Hành động giả tạo như vậy, thật sự không giống Lâm Sơ Cửu.
"Tạ vương gia," lại hành lễ thêm một lần nữa, Lâm Sơ Cửu ngồi xuống sau khi Tiêu Thiên Diệu gật đầu, đôi tay nàng đặt ở hai bên sườn, mắt nhìn thẳng. Tiêu Thiên Diệu bất động nàng cũng bất động, đợi sau khi Tiêu Thiên Diệu giơ đũa lên và gắp đồ ăn, lúc này Lâm Sơ Cửu mới bắt đầu động thủ.
Trên bàn cơm tĩnh lặng không có tiếng động, thậm chí âm thanh bát đũa va chạm vào nhau cũng đều không có. Hai người dùng cơm theo nghi lễ tiêu chuẩn, ngay cả âm thanh nhai nuốt cũng đều không thể nghe thấy.
Tiêu Thiên Diệu ăn cơm vẫn luôn như thế, hắn không cảm thấy có gì không đúng. Nghi lễ dùng cơm của Lâm Sơ Cửu không tệ, nhưng ngày thường nàng sẽ không quá nghiêm khắc với bản thân mình. Hiện tại ngồi cùng bàn và dùng bữa với Tiêu Thiên Diệu, nàng chỉ có thể dùng phương thức dùng cơm ưu nhã nhất, một ngụm cơm phải nhai mấy chục lần mới nuốt xuống, chậm rãi giống như đang ăn độc dược.
Cũng may không phải mỗi ngày đều như thế, nếu không nàng nhất định sẽ phát điên.
Lâm Sơ Cửu nghiêm túc ăn giống như đếm hạt cơm không giống bình thường, thật sự trong mắt nàng dường như chỉ có đồ ăn. Tuy nhiên, tình hình thực tế thì chỉ mình nàng biết, nàng căn bản không hề có tâm trạng ăn cơm, nàng vẫn luôn đợi Tiêu Thiên Diệu buông bát đũa và kết thúc màn tra tấn này.
Nàng thà rằng ăn chút điểm tâm lạnh, cũng không muốn ăn cơm cùng với Tiêu Thiên Diệu, ăn cơm xong một bữa, dạ dày nàng đều đau!
Rất nhanh, Tiêu Thiên Diệu phát hiện ra hành vi kỳ lạ của Lâm Sơ Cửu, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với Lâm Sơ Cửu?
Hắn đã cố tình thu liễm khí thế, chắc hẳn sẽ không khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy sợ hãi mới đúng. Chẳng lẽ Lâm Sơ Cửu đã làm chuyện gì xấu nên chột dạ, không dám dùng bữa cùng hắn?
Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Thiên Diệu nhăn mày lại, buông bát đũa. Khi hắn đang muốn đánh giá Lâm Sơ Cửu thì thấy Lâm Sơ Cửu vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống và cũng buông đũa theo. Nàng thẳng lưng ngồi ở chỗ kia, tư thái giống như phu nhân tham gia cung yến.
Điều này khiến Tiêu Thiên Diệu thực sự không hiểu, ho nhẹ một tiếng nói: "Ở nhà không cần gò bó như thế." Lúc trước hắn chưa từng thấy Lâm Sơ Cửu gò bó như vậy, không phải nữ nhân này có lá gan rất lớn hay sao?
Lâm Sơ Cửu mỉm cười, không nói gì.
Nàng rõ ràng đã muốn buông tay, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại hoài nghi nàng. Nàng cần phải biểu hiện giống với nguyên chủ một chút, bởi vì nàng sợ Tiêu Thiên Diệu sẽ xem nàng giống như yêu nữ, sau đó thiêu nàng.
Lâm Sơ Cửu rõ ràng không quan tâm tới lời hắn nói, điều này khiến cho Tiêu Thiên Diệu bất mãn, "Bổn vương đáng sợ như vậy sao?" Đáng sợ đến nỗi, khiến ngươi phải dùng hết tâm tư làm bộ làm tịch ở trước mặt bổn vương?
Nàng dám uy hiếp hắn, nói muốn phế bỏ chân thứ ba của hắn, Lâm Sơ Cửu thật sự cho rằng hắn không biết, tính cách của nàng mạnh mẽ bao nhiêu hay sao?
"Vương gia sao lại đáng sợ chứ?" Lâm Sơ Cửu nói trong khi cười khúc khích, tiêu chuẩn cười không lộ hàm răng, nhưng trong lòng nàng lại đang mắng: Tiêu Thiên Diệu thật sự không biết xấu hổ khi nói bản thân mình không đáng sợ. Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu, nàng đều có một loại cảm giác tính mạng mình đang bị uy hiếp, chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu không vui một cái sẽ muốn giết nàng.
Những gì đã xảy ra trong đêm động phòng hôm đó, thật sự khiến nàng có bóng ma tâm lý đối với Tiêu Thiên Diệu!
"Thật sự không sợ?" Tiêu Thiên Diệu nghiêng người về phía trước khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy áp lực, vì vậy nàng hơi ngửa ra sau, kéo ra giữa khoảng cách hai người, cúi đầu nói: "Vương gia là người uy nghiêm, mặc dù thiếp thân không sợ nhưng luôn tôn kính."
Hai từ "thiếp thân" vừa ra, Lâm Sơ Cửu không nhịn được cảm thấy ớn lạnh, nàng phát hiện bản thân mình một lần nữa đặt giới hạn của mình thấp hơn. Rốt cuộc, để có thể bảo đảm cuộc sống dưới tay Tiêu Thiên Diệu, điều gì nàng cũng đều nói được.
Không chỉ Lâm Sơ Cửu cảm thấy ớn lạnh, ngay cả bản thân Tiêu Thiên Diệu cũng không thể nào tiếp thu. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Cửu, thật sự đang nhìn nàng giống như nhìn quái vật. Nữ nhân này có phải đang giả vờ hay không?
Chẳng lẽ vì hôm nay hắn dễ nói chuyện, vì vậy nên Lâm Sơ Cửu cho rằng hắn rất dễ lừa gạt hay sao?
Quả nhiên, nữ nhân còn không bằng sủng vật!
"Lâm Sơ Cửu......" Tiêu Thiên Diệu đột nhiên hạ giọng, giọng điệu lạnh băng không có một chút độ ấm, nhiệt độ quanh mình dường như cũng giảm xuống theo. Cả người Lâm Sơ Cửu cảm thấy ớn lạnh, vội vàng đứng dậy, "Vương gia, thiếp thân ở đây."
Nàng biết sự tình sẽ như vậy, Tiêu Thiên Diệu sao có thể mang vẻ mặt dịu dàng đối với nàng, điều này có vẻ không thực tế.
"Sau này, đừng tiếp tục nói hai chữ "thiếp thân" trước mặt bổn vương." Nghe thật ghê tởm.
"Đã biết." Thật sự nghĩ nàng thích nó hay sao? Thiếp thân gì đó quả thực quá tầm thường, nàng không muốn thừa nhận nàng là thê tử của Tiêu Thiên Diệu chút nào.
Cho dù Lâm Sơ Cửu có phải đáp ứng ngoài miệng hay không, mục đích tới đây của Tiêu Thiên Diệu đã đạt được nên hắn rất vừa lòng, "Đẩy bổn vương trở về."
"Ta?" Lâm Sơ Cửu thực sự không muốn tiến lên, vì thế giả vờ ngốc nghếch hỏi một câu.
Nàng thật thật sự mệt, nếu đưa Tiêu Thiên Diệu trở về, sau đó nàng lại quay về...... vừa đi vừa về, ít nhất phải mất nửa canh giờ (1h), sau khi trở về nàng còn muốn tắm gội, trời ơi...... lúc nào thì nàng mới có thể ngủ?
"Trong phòng còn có người khác nữa sao?" Tiêu Thiên Diệu hỏi tiếp, Lâm Sơ Cửu khổ sở lắc đầu, "Ta sẽ đưa Vương gia trở về."
Cố gắng ép xuống sự bất mãn trong lòng, Lâm Sơ Cửu đi đến phía sau Tiêu Thiên Diệu, đẩy xe lăn đi về phía trước, mặt đẹp khẩn trương không hiển lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Vương phủ có một đống hạ nhân nhưng hắn không cần, cố tình muốn hành hạ nàng đang mệt muốn chết, quả thực là quá đáng!
Nàng đã không tìm hắn gây rối, nhưng hôm nay hắn lại cố tình tới tìm nàng gây rối, chẳng lẽ Tiêu Thiên Diệu chỉ hài lòng khi nàng đã chết hay sao?
Nàng càng nghĩ trong lòng càng buồn, những cảm xúc tiêu cực chảy vào trong tim, một khi không cẩn thận liền lộ ra ngoài. Tiêu Thiên Diệu muốn giả vờ không biết cũng không được, hắn chau mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Nữ nhân này, không tàn nhẫn bức nàng, nàng sẽ không bại lộ ra tính khí thật sau của mình, cả ngày luôn làm ra vẻ khiến người nhìn thấy đều không vừa mắt.
Hai người một đường vắng vẻ, không khí quỷ dị nói không nên lời, thị vệ và nha hoàn đi theo phía sau không gần không xa, không ai dám đi lên phía trước, bọn họ sợ hai người Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu đột nhiên bùng nổ, bọn họ là cá trong ao cũng sẽ gặp nạn.
Lâm Sơ Cửu có thể nhẫn tốt hơn trong tưởng tượng của Tiêu Thiên Diệu, nàng nhẫn nại đẩy Tiêu Thiên Diệu đến sân của hắn, chờ đến lúc Tiêu Thiên Diệu đồng ý cho đi, Lâm Sơ Cửu mới rời đi.
Ngoài phòng, San Hô và Phỉ Thuý mang theo đèn lồng đợi nàng, nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đi ra, hai người vội vàng đi lên đón. Hai người đang định hành lễ vấn an, bỗng phát hiện sắc mặt Lâm Sơ Cửu trắng bệch, bước chân không có sức lực lảo đảo, sắc mặt hai nàng đại biến, "Vương phi, ngài không sao chứ?"
"Không......" Lâm Sơ Cửu đỡ đầu, đang muốn cất bước đi về phía trước, nhưng không ngờ trước mắt tối sầm, một chân vừa đạp xuống, thật sự giống như dẫm trên không, thân mình mềm nhũn ngã quỵ xuống phía trước......
Bình luận truyện