Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 83: Thưởng thức, cực phẩm mỹ nam
Mặc Ngọc Nhi thờ ơ, vẫn đứng yên không nhúc nhích giống như khúc gỗ, căn bản không có ý định đi ra ngoài.
Lâm Sơ Cửu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu với ánh mắt cầu khẩn, hy vọng Tiêu Thiên Diệu có thể mở miệng nói thẳng với Mặc Ngọc Nhi. Nhưng Tiêu Vương gia căn bản không muốn nói chuyện với Mặc Ngọc Nhi, không nhìn mặt nàng, hoàn toàn không phối hợp.
Mặc Ngọc Nhi vẫn kiên quyết đứng ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu không mở miệng nên nàng ta cũng bất động, ngay cả khi Tiêu Thiên Diệu tức muốn chết.
Không khí trở nên căng thẳng, áp suất quanh thân Tiêu Thiên Diệu càng ngày càng thấp. Lâm Sơ Cửu cảm thấy chân mình cứng lại, muốn đứng lên nhưng ngại với khí thế của Tiêu Thiên Diệu nên không dám đứng dậy.
Lúc này Mặc Thần Y cũng không tiện mở miệng, ông ta mở miệng khuyên ai cũng đều là sai.
Lâm Sơ Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, ra hiệu ánh mắt với Tào quản gia, Tào quản gia chỉ có thể căng da đầu tiến lên, "Vương gia, tiểu nhân thay quần áo cho ngài?"
"Vương phi sẽ ở lại." Tiêu Vương gia mở miệng, đơn giản nói.
Lâm Sơ Cửu được gọi, nàng thuận thế đứng lên, "Có ta ở đây, không thể giúp Vương gia thay quần áo hay sao?"
Tào quản gia vội vàng gật đầu, "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám."
Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Mặc Ngọc Nhi, nhíu mày lại.
Lâm Sơ Cửu biết rằng nàng không cần thiết phải đuổi Mặc Ngọc Nhi ra ngoài, nếu không Mặc Thần Y sẽ cảm thấy mất mặt, nàng cũng không muốn làm ác nhân chút nào!
Lâm Sơ Cửu chửi thầm trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười hợp lý, "Mặc cô nương, ta biết cô nương là đại phu, trong mắt cô nương chỉ có người bệnh không phân nam nữ. Hơn nữa, nữ nhi giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết, khi hành sự không câu nệ lễ giáo. Nhưng, Vương gia là người trong hoàng thất, vẫn luôn sống ở kinh thành, luôn luôn coi trọng lễ giáo và rất tôn trọng nữ tử. Mong Mặc cô nương hãy hiểu cho điều bất tiện."
Lâm Sơ Cửu nói những lời này rất đẹp, mặt mũi hai người đều được bảo toàn. Nếu Mặc Ngọc Nhi không thấy cảm kích, vậy không thể trách nàng.
Cũng may Mặc Ngọc Nhi người đẹp nhưng đầu óc không hẹp, có điều nàng ta không cảm kích Lâm Sơ Cửu giúp nàng ta có bậc thang bước xuống. Nàng ta chỉ vái một cái với Tiêu Thiên Diệu, "Ngọc Nhi cho rằng Tiêu Vương gia là đại anh hùng, nhất định sẽ không để ý những tiểu tiết kia. Thì ra ta đã đánh giá cao Vương gia. Ngọc Nhi cáo lui." Nàng ta nói xong lập tức xoay người rời đi, lưu lại một bóng dáng mỹ lệ phía sau.
Lâm Sơ Cửu sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó không nhịn được cười, một chiêu này Mặc Ngọc Nhi đã lấy lui để tiến. Thật hôi thối khi sử dụng nó. Tiêu Thiên Diệu không phải là nam nhi nhiệt huyết không não, hắn sẽ bởi vì vài lời nói của nàng ta, đầu óc nóng lên sẽ làm một đại anh hùng trong miệng nàng ta?
Quả thực là một trò hề!
Lâm Sơ Cửu không phải là người bỏ đá xuống giếng, Tiêu Thiên Diệu cũng không phải là người tính toán chi li. Sau khi Mặc Ngọc Nhi rời khỏi đây, hai người xem như sự tình lúc trước chưa từng phát sinh, cho Mặc Thần Y mặt mũi.
Dưới sự giúp đỡ của Tào quản gia, Lâm Sơ Cửu có chút mới lạ cởi áo cho Tiêu Thiên Diệu. Cởi ra từng cái áo ngoài, áo giữa, áo trong, lộ ra cơ thể với đường cong hoàn mỹ.
Vai rộng, eo nhỏ, không có một chút thịt thừa, cực kỳ mê người!
Nói Tiêu Thiên Diệu eo nhỏ cũng không hề phóng đại, vòng eo của hắn thật sự không dày, bụng không có một chút thịt thừa, trông mềm mại nhưng cực kỳ rắn chắc.
Lâm Sơ Cửu là bác sỹ khoa ngoại, đời trước không hiếm khi nhìn thấy cơ thể nam nhân, nhưng cho tới bây giờ chưa có một cơ thể nam nhân nào, có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng giống như Tiêu Thiên Diệu.
Trên người Tiêu Thiên Diệu có cơ bắp, nhưng không phải cơ bắp với cơ bụng được nâng lên, mỗi một chỗ trên người đều rất rắn chắc, màu da không phải ngăm đen, nhưng không hề tái nhợt giống như thư sinh, chỉ thâm hơn một chút so với người bình thường, khiến người thực sự có một loại xúc động muốn vươn tay ra chọc vài cái ở trên người hắn.
Cảm xúc kia, nhất định rất tốt.
Mặc quần áo vào thì gầy, cởi ra thì rất đầy đủ. Cực phẩm nam nhân hiếm thấy như vậy, Lâm Sơ Cửu cảm thấy nước miếng của mình gần như muốn chảy ra.
Nàng tiếp tục cởi đồ, cởi luôn cả quần dài chỉ chừa lại một chiếc quần lót trên người. Quần lót dài rộng, bao toàn bộ phần mông và bộ vị quan trọng. Lâm Sơ Cửu cảm thấy tiếc nuối nhìn lướt qua, nàng còn muốn biết Tiêu Thiên Diệu có phải eo thon mông hẹp hay không, kết quả bị cái quần ngăn cản như vậy, nàng không nhìn thấy được gì.
Lâm Sơ Cửu âm thầm lắc đầu, cùng với Tào quản gia đỡ Tiêu Thiên Diệu vào trong thau tắm. Nàng tự cho rằng bản thân mình đã che dấu rất tốt, nhưng nàng lại không biết sự bất thường của nàng sớm đã khiến Tiêu Thiên Diệu chú ý.
Tiêu Thiên Diệu chưa từng thấy qua, cô nương nhà ai khi nhìn thấy cơ thể của một nam nhân trần truồng, không những mặt không đổi sắc, còn có thể dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá.
Tiêu Thiên Diệu thực sự đau đầu, đặc biệt khi hắn phát hiện ra, Lâm Sơ Cửu thường xuyên quét mắt nhìn về phía quần lót của hắn, càng khiến người không biết nói nàng có điểm nào tốt.
Vương phi của hắn, rốt cuộc là người nào đã nuôi dưỡng ra, vì sao tính tình quỷ dị như thế?
Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn có phản ứng là bởi vì Lâm Sơ Cửu nhìn chằm chằm vào người hắn, khiến hắn thỉnh thoảng sờ ở trên người mình, hắn chỉ sờ......
Theo bản năng!!
Tiêu Thiên Diệu đen mặt ngồi vào trong thau tắm, nhưng nước nóng chỉ có thể che dấu sự xấu hổ của hắn mà không cách nào khiến hắn bình tĩnh lại.
"Đáng chết!" Tiêu Thiên Diệu thầm rủa một tiếng, hắn chán ghét loại cảm giác mất khống chế này.
"Vương gia, ban đầu ngâm thuốc tắm sẽ có chút đau, xin Vương gia hãy nhẫn nại một chút." Mặc Thần Y cho rằng Tiêu Thiên Diệu đau đớn khó nhịn, vì vậy tiến lên giải thích một câu.
Nhưng không ngờ, Tiêu Thiên Diệu càng đen mặt hơn, trời biết lúc nãy hắn căn bản không chú ý tới vấn đề có đau hay không, hiện tại Mặc Thần Y vừa nói như vậy, hắn mới cảm thấy mình vừa đau vừa nóng.
Thật sự phải đau đớn bao nhiêu, mới có thể khiến cả người Tiêu Vương gia căng thẳng, sắc mặt ửng đỏ?
Lâm Sơ Cửu khó hiểu nhìn về phía Mặc Thần Y, đáng tiếc Mặc Thần Y căn bản sẽ không giải đáp giúp nàng, trực tiếp phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của nàng.
"Vương gia, tĩnh tâm, cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể, như vậy mới mới có thể khiến dược hiệu thấm vào trong cơ thể." Mặc Thần Y kiên nhẫn trấn an Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu cứng đờ gật gật đầu, thở hắt ra, nhắm hai mắt lại, loại bỏ tạp niệm trong lòng.
Lâm Sơ Cửu và Tào quản gia thấy Tiêu Thiên Diệu dần dần bình tĩnh trở lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hai người đứng ở một bên chờ Mặc Thần Y thi châm cho Tiêu Thiên Diệu.
Sau khi Tiêu Thiên Diệu thả lỏng thân thể, Mặc Thần Y liền lấy ra ngân châm và thi châm cho Tiêu Thiên Diệu, "Vương gia, ngài cần phải ngâm ở trong thuốc tắm một canh giờ (2h). Lão phu sẽ chờ ở bên ngoài, nếu không khoẻ thì xin Vương gia hãy gọi lão phu một tiếng."
Phòng trong vừa nóng vừa buồn, thật sự không nên ngốc lâu. Mặc Thần Y thi châm xong cho Tiêu Thiên Diệu thì chuẩn bị đi ra ngoài. Tào quản gia và Lâm Sơ Cửu tất nhiên cũng không muốn ngốc lâu, hai người đang định đi ra ngoài, nhưng Lâm Sơ Cửu mới vừa xoay người đã nghe thấy Tiêu Thiên Diệu nói: "Vương phi hãy ở lại." Trêu chọc hắn xong liền muốn rời đi, nào có sự tình dễ dàng như vậy.
"Ta ở lại?" Lâm Sơ Cửu dừng bước chân, thầm kêu mình xui xẻo.
Bên trong giống như một phòng tắm hơi, vừa buồn vừa nóng, quần áo nàng đều mướt đẫm mồ hôi, vô cùng khó chịu, nàng không muốn ngốc ở đây cùng với Tiêu Thiên Diệu chút nào.
Tiêu Thiên Diệu phớt lờ sự bất mãn của Lâm Sơ Cửu, nói vớ Tào quản gia: "Đi lấy 《Sở Từ》, bổn vương muốn nghe."
Nghe thấy điều này, lập tức có thể thấy được hắn muốn Lâm Sơ Cửu lưu lại nơi này, đọc sách cho hắn.
Tào quản gia vội vàng tuân lệnh, nhanh chóng chạy ra ngoài. Mặc Thần Y mỉm cười liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, xem như không nghe thấy gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Lâm Sơ Cửu đứng ở trong phòng, nàng đặc biệt muốn khóc......
Trong phòng tràn ngập hơi nước, đọc sách ở chỗ này rất khó, đọc thành tiếng cũng đau cổ họng. Hiện tại nàng vẫn đang là người bệnh, Tiêu Vương gia có thể đừng thất thường như vậy được không?
Lâm Sơ Cửu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu với ánh mắt cầu khẩn, hy vọng Tiêu Thiên Diệu có thể mở miệng nói thẳng với Mặc Ngọc Nhi. Nhưng Tiêu Vương gia căn bản không muốn nói chuyện với Mặc Ngọc Nhi, không nhìn mặt nàng, hoàn toàn không phối hợp.
Mặc Ngọc Nhi vẫn kiên quyết đứng ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu không mở miệng nên nàng ta cũng bất động, ngay cả khi Tiêu Thiên Diệu tức muốn chết.
Không khí trở nên căng thẳng, áp suất quanh thân Tiêu Thiên Diệu càng ngày càng thấp. Lâm Sơ Cửu cảm thấy chân mình cứng lại, muốn đứng lên nhưng ngại với khí thế của Tiêu Thiên Diệu nên không dám đứng dậy.
Lúc này Mặc Thần Y cũng không tiện mở miệng, ông ta mở miệng khuyên ai cũng đều là sai.
Lâm Sơ Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, ra hiệu ánh mắt với Tào quản gia, Tào quản gia chỉ có thể căng da đầu tiến lên, "Vương gia, tiểu nhân thay quần áo cho ngài?"
"Vương phi sẽ ở lại." Tiêu Vương gia mở miệng, đơn giản nói.
Lâm Sơ Cửu được gọi, nàng thuận thế đứng lên, "Có ta ở đây, không thể giúp Vương gia thay quần áo hay sao?"
Tào quản gia vội vàng gật đầu, "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám."
Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Mặc Ngọc Nhi, nhíu mày lại.
Lâm Sơ Cửu biết rằng nàng không cần thiết phải đuổi Mặc Ngọc Nhi ra ngoài, nếu không Mặc Thần Y sẽ cảm thấy mất mặt, nàng cũng không muốn làm ác nhân chút nào!
Lâm Sơ Cửu chửi thầm trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười hợp lý, "Mặc cô nương, ta biết cô nương là đại phu, trong mắt cô nương chỉ có người bệnh không phân nam nữ. Hơn nữa, nữ nhi giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết, khi hành sự không câu nệ lễ giáo. Nhưng, Vương gia là người trong hoàng thất, vẫn luôn sống ở kinh thành, luôn luôn coi trọng lễ giáo và rất tôn trọng nữ tử. Mong Mặc cô nương hãy hiểu cho điều bất tiện."
Lâm Sơ Cửu nói những lời này rất đẹp, mặt mũi hai người đều được bảo toàn. Nếu Mặc Ngọc Nhi không thấy cảm kích, vậy không thể trách nàng.
Cũng may Mặc Ngọc Nhi người đẹp nhưng đầu óc không hẹp, có điều nàng ta không cảm kích Lâm Sơ Cửu giúp nàng ta có bậc thang bước xuống. Nàng ta chỉ vái một cái với Tiêu Thiên Diệu, "Ngọc Nhi cho rằng Tiêu Vương gia là đại anh hùng, nhất định sẽ không để ý những tiểu tiết kia. Thì ra ta đã đánh giá cao Vương gia. Ngọc Nhi cáo lui." Nàng ta nói xong lập tức xoay người rời đi, lưu lại một bóng dáng mỹ lệ phía sau.
Lâm Sơ Cửu sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó không nhịn được cười, một chiêu này Mặc Ngọc Nhi đã lấy lui để tiến. Thật hôi thối khi sử dụng nó. Tiêu Thiên Diệu không phải là nam nhi nhiệt huyết không não, hắn sẽ bởi vì vài lời nói của nàng ta, đầu óc nóng lên sẽ làm một đại anh hùng trong miệng nàng ta?
Quả thực là một trò hề!
Lâm Sơ Cửu không phải là người bỏ đá xuống giếng, Tiêu Thiên Diệu cũng không phải là người tính toán chi li. Sau khi Mặc Ngọc Nhi rời khỏi đây, hai người xem như sự tình lúc trước chưa từng phát sinh, cho Mặc Thần Y mặt mũi.
Dưới sự giúp đỡ của Tào quản gia, Lâm Sơ Cửu có chút mới lạ cởi áo cho Tiêu Thiên Diệu. Cởi ra từng cái áo ngoài, áo giữa, áo trong, lộ ra cơ thể với đường cong hoàn mỹ.
Vai rộng, eo nhỏ, không có một chút thịt thừa, cực kỳ mê người!
Nói Tiêu Thiên Diệu eo nhỏ cũng không hề phóng đại, vòng eo của hắn thật sự không dày, bụng không có một chút thịt thừa, trông mềm mại nhưng cực kỳ rắn chắc.
Lâm Sơ Cửu là bác sỹ khoa ngoại, đời trước không hiếm khi nhìn thấy cơ thể nam nhân, nhưng cho tới bây giờ chưa có một cơ thể nam nhân nào, có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng giống như Tiêu Thiên Diệu.
Trên người Tiêu Thiên Diệu có cơ bắp, nhưng không phải cơ bắp với cơ bụng được nâng lên, mỗi một chỗ trên người đều rất rắn chắc, màu da không phải ngăm đen, nhưng không hề tái nhợt giống như thư sinh, chỉ thâm hơn một chút so với người bình thường, khiến người thực sự có một loại xúc động muốn vươn tay ra chọc vài cái ở trên người hắn.
Cảm xúc kia, nhất định rất tốt.
Mặc quần áo vào thì gầy, cởi ra thì rất đầy đủ. Cực phẩm nam nhân hiếm thấy như vậy, Lâm Sơ Cửu cảm thấy nước miếng của mình gần như muốn chảy ra.
Nàng tiếp tục cởi đồ, cởi luôn cả quần dài chỉ chừa lại một chiếc quần lót trên người. Quần lót dài rộng, bao toàn bộ phần mông và bộ vị quan trọng. Lâm Sơ Cửu cảm thấy tiếc nuối nhìn lướt qua, nàng còn muốn biết Tiêu Thiên Diệu có phải eo thon mông hẹp hay không, kết quả bị cái quần ngăn cản như vậy, nàng không nhìn thấy được gì.
Lâm Sơ Cửu âm thầm lắc đầu, cùng với Tào quản gia đỡ Tiêu Thiên Diệu vào trong thau tắm. Nàng tự cho rằng bản thân mình đã che dấu rất tốt, nhưng nàng lại không biết sự bất thường của nàng sớm đã khiến Tiêu Thiên Diệu chú ý.
Tiêu Thiên Diệu chưa từng thấy qua, cô nương nhà ai khi nhìn thấy cơ thể của một nam nhân trần truồng, không những mặt không đổi sắc, còn có thể dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá.
Tiêu Thiên Diệu thực sự đau đầu, đặc biệt khi hắn phát hiện ra, Lâm Sơ Cửu thường xuyên quét mắt nhìn về phía quần lót của hắn, càng khiến người không biết nói nàng có điểm nào tốt.
Vương phi của hắn, rốt cuộc là người nào đã nuôi dưỡng ra, vì sao tính tình quỷ dị như thế?
Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn có phản ứng là bởi vì Lâm Sơ Cửu nhìn chằm chằm vào người hắn, khiến hắn thỉnh thoảng sờ ở trên người mình, hắn chỉ sờ......
Theo bản năng!!
Tiêu Thiên Diệu đen mặt ngồi vào trong thau tắm, nhưng nước nóng chỉ có thể che dấu sự xấu hổ của hắn mà không cách nào khiến hắn bình tĩnh lại.
"Đáng chết!" Tiêu Thiên Diệu thầm rủa một tiếng, hắn chán ghét loại cảm giác mất khống chế này.
"Vương gia, ban đầu ngâm thuốc tắm sẽ có chút đau, xin Vương gia hãy nhẫn nại một chút." Mặc Thần Y cho rằng Tiêu Thiên Diệu đau đớn khó nhịn, vì vậy tiến lên giải thích một câu.
Nhưng không ngờ, Tiêu Thiên Diệu càng đen mặt hơn, trời biết lúc nãy hắn căn bản không chú ý tới vấn đề có đau hay không, hiện tại Mặc Thần Y vừa nói như vậy, hắn mới cảm thấy mình vừa đau vừa nóng.
Thật sự phải đau đớn bao nhiêu, mới có thể khiến cả người Tiêu Vương gia căng thẳng, sắc mặt ửng đỏ?
Lâm Sơ Cửu khó hiểu nhìn về phía Mặc Thần Y, đáng tiếc Mặc Thần Y căn bản sẽ không giải đáp giúp nàng, trực tiếp phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của nàng.
"Vương gia, tĩnh tâm, cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể, như vậy mới mới có thể khiến dược hiệu thấm vào trong cơ thể." Mặc Thần Y kiên nhẫn trấn an Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu cứng đờ gật gật đầu, thở hắt ra, nhắm hai mắt lại, loại bỏ tạp niệm trong lòng.
Lâm Sơ Cửu và Tào quản gia thấy Tiêu Thiên Diệu dần dần bình tĩnh trở lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hai người đứng ở một bên chờ Mặc Thần Y thi châm cho Tiêu Thiên Diệu.
Sau khi Tiêu Thiên Diệu thả lỏng thân thể, Mặc Thần Y liền lấy ra ngân châm và thi châm cho Tiêu Thiên Diệu, "Vương gia, ngài cần phải ngâm ở trong thuốc tắm một canh giờ (2h). Lão phu sẽ chờ ở bên ngoài, nếu không khoẻ thì xin Vương gia hãy gọi lão phu một tiếng."
Phòng trong vừa nóng vừa buồn, thật sự không nên ngốc lâu. Mặc Thần Y thi châm xong cho Tiêu Thiên Diệu thì chuẩn bị đi ra ngoài. Tào quản gia và Lâm Sơ Cửu tất nhiên cũng không muốn ngốc lâu, hai người đang định đi ra ngoài, nhưng Lâm Sơ Cửu mới vừa xoay người đã nghe thấy Tiêu Thiên Diệu nói: "Vương phi hãy ở lại." Trêu chọc hắn xong liền muốn rời đi, nào có sự tình dễ dàng như vậy.
"Ta ở lại?" Lâm Sơ Cửu dừng bước chân, thầm kêu mình xui xẻo.
Bên trong giống như một phòng tắm hơi, vừa buồn vừa nóng, quần áo nàng đều mướt đẫm mồ hôi, vô cùng khó chịu, nàng không muốn ngốc ở đây cùng với Tiêu Thiên Diệu chút nào.
Tiêu Thiên Diệu phớt lờ sự bất mãn của Lâm Sơ Cửu, nói vớ Tào quản gia: "Đi lấy 《Sở Từ》, bổn vương muốn nghe."
Nghe thấy điều này, lập tức có thể thấy được hắn muốn Lâm Sơ Cửu lưu lại nơi này, đọc sách cho hắn.
Tào quản gia vội vàng tuân lệnh, nhanh chóng chạy ra ngoài. Mặc Thần Y mỉm cười liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, xem như không nghe thấy gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Lâm Sơ Cửu đứng ở trong phòng, nàng đặc biệt muốn khóc......
Trong phòng tràn ngập hơi nước, đọc sách ở chỗ này rất khó, đọc thành tiếng cũng đau cổ họng. Hiện tại nàng vẫn đang là người bệnh, Tiêu Vương gia có thể đừng thất thường như vậy được không?
Bình luận truyện