Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 85: Đại diện, lão cha kéo chân sau
Dưới sự trị liệu của Mặc Thần Y, hai chân của Tiêu Thiên Diệu đã dần được cải thiện. Mặc dù hiện tại vẫn chưa thể khẳng định Tiêu Thiên Diệu có thể khôi phục lại như thường hay không, nhưng Mặc Thần Y có thể chắc chắn, Tiêu Thiên Diệu rất nhanh có thể đứng lên và đi lại giống như người bình thường.
Nghe thấy tin tức này vốn nên vui mừng, nhưng trên dưới Tiêu Vương phủ bao gồm cả bản thân Tiêu Thiên Diệu đều không thể vui nổi, bởi vì......
Bên ngoài đã xảy ra chuyện!
Sáng sớm hôm nay, một đám thư sinh điên cuồng tụ tập ở bên ngoài Tiêu Vương phủ, thư sinh đứng đầu không ngừng ồn ào, khăng khăng muốn Tiêu Thiên Diệu ra ngoài và giải thích với gia đình của những người đã khuất, với thiên hạ bá tánh.
Mấy ngày trước, Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu đều biết, bên ngoài có người cố ý nói lời đồn đãi, nói rằng Tiêu Thiên Diệu trầm mê trong sắc đẹp, vì mỹ nhân mà không quan tâm tới giang sơn xã tắc, không quan tâm tới sự sống chết của thiên hạ bá tánh.
Những lời đồn đãi càng trở nên kịch tính, rất nhanh đã biến thành Tiêu Thiên Diệu dối trá, yếu đuối, ngu ngốc và háo sắc. Những chiến công hắn đã lập ở biên cương trước đây, căn bản không phải do bản lĩnh thật sự của hắn, mà do hắn đã đoạt công lao của thuộc hạ.
Những lời đồn đãi giống như có mắt có mũi, một số chi tiết cũng miêu tả cực kỳ đúng chỗ. Nếu không phải Lâm Sơ Cửu biết Tiêu Thiên Diệu là dạng nam nhân thế nào, chỉ sợ nàng cũng cho rằng những lời đồn đãi đúng là sự thật.
Khi những lời đồn này càng truyền càng khó khăn hơn, trên triều đình lại có động tĩnh. Ngự sử buộc tội quan viên thuộc phe phái của Tiêu Thiên Diệu tham ô tiền an ủi của những binh lính bị thương, khiến cho mấy vạn người nhà của binh lính chết trận sa trường không có được số bạc mà bọn họ nên nhận được, vô số gia đình phải bán nhi tử và bán nữ nhi, kết cục vô cùng thê thảm.
Đây vốn là sự tình trên triều đình, nhưng một ngày này được truyền từ trên đường tới khắp phố lớn ngõ nhỏ, thanh danh của Tiêu Thiên Diệu bị rơi vào đáy cốc. Ở trong mắt bá tánh kinh thành, Tiêu Thiên Diệu đã không còn là chiến thần Đông Văn, mà là tội nhân Đông Văn.
Và người chủ đạo tất cả những chuyện này, vừa lúc chính là phụ thân Lâm Sơ Cửu, Lâm tướng.
Đối với điều này, Tiêu Thiên Diệu không có bất luận phản ứng nào, Lâm Sơ Cửu cũng không nói gì. Thái độ của nàng đã đủ rõ ràng, Tiêu Thiên Diệu muốn nhân việc này cho nàng xem sắc mặt, nàng cũng chỉ có nhận, ai khiến nàng có một người cha chuyên hố nữ nhi như vậy.
Cũng may, Tiêu Thiên Diệu không giận chó đánh mèo, không bởi vì chuyện Lâm tướng mà trách cứ Lâm Sơ Cửu. Hắn vẫn đối xử và tỏ thái độ với Lâm Sơ Cửu giống như trước đó. Điều này khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy có chút an tâm.
Nhưng, cũng trong thời điểm như vậy nàng không thể quên được người cha hay hố nữ nhi của mình, Lâm Sơ Cửu không thể không cẩn thận hơn. Lâm Sơ Cửu không quản được mưa gió bên ngoài, nàng chỉ có thể tận lực làm tốt sự tình của bản thân mình, cho dù Tiêu Thiên Diệu yêu cầu nhiều hơn nữa, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức hoàn thành. Nàng vốn tưởng rằng sau khi Tiêu Thiên Diệu biết chuyện này, sẽ tìm cách giải quyết, nhưng không ngờ......
Vấn đề tham ô tiền an ủi vẫn chưa có kết quả, những thư sinh điên cuồng đầy nhiệt huyết đó đã bị người kích động chạy tới Tiêu Vương phủ nháo sự.
"Vương gia, bên ngoài tụ tập rất nhiều cuồng sinh, bọn họ không ngừng chửi bậy, một số nghe nói là người nhà của những binh lính bị thương và chết, già hay trẻ, tất cả đều tụ tập ở bên ngoài phủ, muốn Vương gia đưa ra một lời tuyên bố." Tào quản gia không ngừng lau mồ hôi, "Thị vệ Vương phủ đã ngăn chặn ở cửa, nhưng đám người kia vài lần muốn vọt vào trong, chỉ sợ là không thể ngăn chặn được bao lâu nữa."
Bọn họ căn bản không ngờ tới, sự tình sẽ biến thành dạng này, hiện tại cũng không biết làm thế nào để kết thúc. Hoàng thượng muốn buộc Vương gia nhà bọn họ ra ngoài, thật sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Chuẩn bị một chút, bổn......" Tiêu Thiên Diệu mở miệng, nhưng hắn còn chưa nói xong, Lâm Sơ Cửu đã ngắt lời hắn: "Vương gia, ta đi. Để ta xử lý."
Lâm Sơ Cửu không chút do dự đứng dậy, cho dù bản thân nàng cũng không dám khẳng định nàng có thể giải quyết sự tình bên ngoài hay không, nhưng nàng vẫn cần phải đứng ra, bởi vì nàng không có lựa chọn nào khác.
Từ lời nói của Tào quản gia có thể hiểu được, những người bên ngoài đang nhằm vào Tiêu Vương phủ, có hơn phân nửa là do thân cha của nàng thúc đẩy. Nếu như Tiêu Thiên Diệu xảy ra chuyện thì nàng chính là tội nhân, Tiêu Vương phủ sẽ không còn là nơi dừng chân của nàng nữa, và người phụ thân kia của nàng, tuyệt đối sẽ không bảo vệ Tiêu Vương phi này của nàng.
Ngay cả khi Tiêu Thiên Diệu bình an vượt qua cửa ải này, nhưng nếu nàng không tỏ vẻ một chút, sau này nàng sống ở Tiêu Vương phủ cũng rất khó khăn, ai bảo nàng có một thân cha bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để hố Tiêu Thiên Diệu.
"Vương phi nương nương, bên ngoài là một đám cuồng sinh, bọn họ gây loạn căn bản không có chừng mực, vạn nhất bọn họ quấy nhiễu Vương phi có thể sẽ không hay." Tào quản gia vội tiến lên khuyên bảo.
Lão không phải không tin Lâm Sơ Cửu, lão thật sự sợ Lâm Sơ Cửu sẽ xảy ra chuyện. Nếu như Lâm Sơ Cửu xông ra bên ngoài, cho dù Vương gia có thể chấp nhận nàng, nhưng hoàng gia chắc chắn sẽ không chấp nhận nàng.
Tiêu Thiên Diệu không mở miệng, chỉ nhìn Lâm Sơ Cửu. Hắn biết vì sao Lâm Sơ Cửu đứng ra, vì thế cũng thành toàn cho ý nguyện của nàng, nhưng điều kiện là nàng phải chứng minh được mình có năng lực này.
Lâm Sơ Cửu đương nhiên biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng nàng có thể làm gì bây giờ?
Lâm Sơ Cửu cười khổ một tiếng, "Ta là Tiêu Vương phi, là nữ chủ nhân của Tiêu Vương phủ, ngoại trừ ta ra còn có ai có thể xử lý chuyện này? Vương gia không thể đi ra ngoài, Mặc Thần Y nói việc trị liệu của Vương gia đã tới thời điểm quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào."
"Nhưng, Vương phi......" Một nữ tử yếu nhược thì có ích gì?
Tào quản gia cay đắng nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, hy vọng Vương gia nhà bọn họ sẽ mở miệng, nhưng Tiêu Thiên Diệu chỉ nói: "Nàng có thể giải quyết chuyện bên ngoài?"
"Không thể cũng phải thử một lần, hiện tại Vương gia không nên ra ngoài. Ngoại trừ ta ra, người trong phủ ai ra mặt cũng đều không hay." Lâm Sơ Cửu đã dần dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ sẵn một bản thảo trong đầu.
Nàng từng học qua cách xử lý khủng hoảng, mặc dù không có tác dụng lớn đối với tình huống hiện tại, nhưng nàng chỉ cần bày ra tư thế của mình là được.
Giai cấp trong thế giới này cực kỳ rõ ràng, sự đãi ngộ giữa quý tộc và bình dân cách biệt một trời, bá tánh bình thường tụ tập lại nháo sự, công vây Tiêu Vương phủ là hành vi đại nghịch bất đạo. Mặc dù luật pháp tồn tại là để bắt người phạm tội, nhưng đây cũng không phải là một vấn đề lớn.
Tiêu Thiên Diệu liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu thật sâu một cái, gật đầu nói: "Được, nàng đi đi. Bổn vương tin nàng một lần."
Rõ ràng nàng đang giúp hắn giải quyết nguy hiểm, kết quả lại giống như tự mình mạnh mẽ xuất đầu. Tuy nhiên, nàng đúng thật rất cần cơ hội lần này, để Tiêu Vương phủ có thể trở thành nơi dừng chân của mình.
Lâm Sơ Cửu lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa. Nàng quay đầu bảo Tào quản gia giúp nàng chuẩn bị Vương phục của mình.
Trên chiến trường, không thể thiếu áo giáp, và áp giáp tốt nhất của nữ nhân chính là cung phục của mệnh phu nhân!
Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi không biết tình huống bên ngoài, nhìn thấy Lâm Sơ Cửu muốn đi ra ngoài, hai người đều rất khó hiểu, nhưng bọn họ không tiện hỏi trực tiếp, chỉ nói: "Vương phi muốn rời khỏi Cẩm Thiên Viện? Vương gia có biết hay không? Buổi chiều ngài còn phải xoa ấn huyệt vị cho Vương gia. Vương phi có khả năng quay về kịp hay không?"
Liên tiếp chất vấn khiến Lâm Sơ Cửu rất bất mãn, tâm tình nàng không vui, vì thế nàng không khách khí nói: "Mặc Thần Y, bổn vương phi không phải phạm nhân, Cẩm Thiên Viện cũng không phải nhà giam, bổn vương phi muốn đi ra ngoài hay không cũng không liên quan tới ngài. Đối với sự tình của Vương gia, Mặc Thần Y yên tâm, cho dù xảy ra chuyện lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng sự tình của Vương gia. Bổn vương phi sẽ quay về đúng giờ."
Nói xong, nàng không thèm quay đầu lại và đi ra ngoài, bầu không khí quanh nàng cực kỳ cường đại, khiến Mặc Thần Y ngẩn ra: Chẳng lẽ, ông chưa từng nhìn thấy nữ nhân này hay sao?
Mặc Ngọc Nhi cũng phát ngốc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lâm Sơ Cửu. Phía sau Lâm Sơ Cửu có tám hộ vệ đi theo, cực kỳ phô trương. Mặc dù không đến mức mênh mông cuồn cuộn, nhưng khí thế kia thì người thường không thể có được.
Đây là quý nữ trong kinh, nhất phẩm Vương phi?
Mặc Ngọc Nhi cảm thấy hơi hoảng hốt......
Nghe thấy tin tức này vốn nên vui mừng, nhưng trên dưới Tiêu Vương phủ bao gồm cả bản thân Tiêu Thiên Diệu đều không thể vui nổi, bởi vì......
Bên ngoài đã xảy ra chuyện!
Sáng sớm hôm nay, một đám thư sinh điên cuồng tụ tập ở bên ngoài Tiêu Vương phủ, thư sinh đứng đầu không ngừng ồn ào, khăng khăng muốn Tiêu Thiên Diệu ra ngoài và giải thích với gia đình của những người đã khuất, với thiên hạ bá tánh.
Mấy ngày trước, Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu đều biết, bên ngoài có người cố ý nói lời đồn đãi, nói rằng Tiêu Thiên Diệu trầm mê trong sắc đẹp, vì mỹ nhân mà không quan tâm tới giang sơn xã tắc, không quan tâm tới sự sống chết của thiên hạ bá tánh.
Những lời đồn đãi càng trở nên kịch tính, rất nhanh đã biến thành Tiêu Thiên Diệu dối trá, yếu đuối, ngu ngốc và háo sắc. Những chiến công hắn đã lập ở biên cương trước đây, căn bản không phải do bản lĩnh thật sự của hắn, mà do hắn đã đoạt công lao của thuộc hạ.
Những lời đồn đãi giống như có mắt có mũi, một số chi tiết cũng miêu tả cực kỳ đúng chỗ. Nếu không phải Lâm Sơ Cửu biết Tiêu Thiên Diệu là dạng nam nhân thế nào, chỉ sợ nàng cũng cho rằng những lời đồn đãi đúng là sự thật.
Khi những lời đồn này càng truyền càng khó khăn hơn, trên triều đình lại có động tĩnh. Ngự sử buộc tội quan viên thuộc phe phái của Tiêu Thiên Diệu tham ô tiền an ủi của những binh lính bị thương, khiến cho mấy vạn người nhà của binh lính chết trận sa trường không có được số bạc mà bọn họ nên nhận được, vô số gia đình phải bán nhi tử và bán nữ nhi, kết cục vô cùng thê thảm.
Đây vốn là sự tình trên triều đình, nhưng một ngày này được truyền từ trên đường tới khắp phố lớn ngõ nhỏ, thanh danh của Tiêu Thiên Diệu bị rơi vào đáy cốc. Ở trong mắt bá tánh kinh thành, Tiêu Thiên Diệu đã không còn là chiến thần Đông Văn, mà là tội nhân Đông Văn.
Và người chủ đạo tất cả những chuyện này, vừa lúc chính là phụ thân Lâm Sơ Cửu, Lâm tướng.
Đối với điều này, Tiêu Thiên Diệu không có bất luận phản ứng nào, Lâm Sơ Cửu cũng không nói gì. Thái độ của nàng đã đủ rõ ràng, Tiêu Thiên Diệu muốn nhân việc này cho nàng xem sắc mặt, nàng cũng chỉ có nhận, ai khiến nàng có một người cha chuyên hố nữ nhi như vậy.
Cũng may, Tiêu Thiên Diệu không giận chó đánh mèo, không bởi vì chuyện Lâm tướng mà trách cứ Lâm Sơ Cửu. Hắn vẫn đối xử và tỏ thái độ với Lâm Sơ Cửu giống như trước đó. Điều này khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy có chút an tâm.
Nhưng, cũng trong thời điểm như vậy nàng không thể quên được người cha hay hố nữ nhi của mình, Lâm Sơ Cửu không thể không cẩn thận hơn. Lâm Sơ Cửu không quản được mưa gió bên ngoài, nàng chỉ có thể tận lực làm tốt sự tình của bản thân mình, cho dù Tiêu Thiên Diệu yêu cầu nhiều hơn nữa, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức hoàn thành. Nàng vốn tưởng rằng sau khi Tiêu Thiên Diệu biết chuyện này, sẽ tìm cách giải quyết, nhưng không ngờ......
Vấn đề tham ô tiền an ủi vẫn chưa có kết quả, những thư sinh điên cuồng đầy nhiệt huyết đó đã bị người kích động chạy tới Tiêu Vương phủ nháo sự.
"Vương gia, bên ngoài tụ tập rất nhiều cuồng sinh, bọn họ không ngừng chửi bậy, một số nghe nói là người nhà của những binh lính bị thương và chết, già hay trẻ, tất cả đều tụ tập ở bên ngoài phủ, muốn Vương gia đưa ra một lời tuyên bố." Tào quản gia không ngừng lau mồ hôi, "Thị vệ Vương phủ đã ngăn chặn ở cửa, nhưng đám người kia vài lần muốn vọt vào trong, chỉ sợ là không thể ngăn chặn được bao lâu nữa."
Bọn họ căn bản không ngờ tới, sự tình sẽ biến thành dạng này, hiện tại cũng không biết làm thế nào để kết thúc. Hoàng thượng muốn buộc Vương gia nhà bọn họ ra ngoài, thật sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Chuẩn bị một chút, bổn......" Tiêu Thiên Diệu mở miệng, nhưng hắn còn chưa nói xong, Lâm Sơ Cửu đã ngắt lời hắn: "Vương gia, ta đi. Để ta xử lý."
Lâm Sơ Cửu không chút do dự đứng dậy, cho dù bản thân nàng cũng không dám khẳng định nàng có thể giải quyết sự tình bên ngoài hay không, nhưng nàng vẫn cần phải đứng ra, bởi vì nàng không có lựa chọn nào khác.
Từ lời nói của Tào quản gia có thể hiểu được, những người bên ngoài đang nhằm vào Tiêu Vương phủ, có hơn phân nửa là do thân cha của nàng thúc đẩy. Nếu như Tiêu Thiên Diệu xảy ra chuyện thì nàng chính là tội nhân, Tiêu Vương phủ sẽ không còn là nơi dừng chân của nàng nữa, và người phụ thân kia của nàng, tuyệt đối sẽ không bảo vệ Tiêu Vương phi này của nàng.
Ngay cả khi Tiêu Thiên Diệu bình an vượt qua cửa ải này, nhưng nếu nàng không tỏ vẻ một chút, sau này nàng sống ở Tiêu Vương phủ cũng rất khó khăn, ai bảo nàng có một thân cha bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để hố Tiêu Thiên Diệu.
"Vương phi nương nương, bên ngoài là một đám cuồng sinh, bọn họ gây loạn căn bản không có chừng mực, vạn nhất bọn họ quấy nhiễu Vương phi có thể sẽ không hay." Tào quản gia vội tiến lên khuyên bảo.
Lão không phải không tin Lâm Sơ Cửu, lão thật sự sợ Lâm Sơ Cửu sẽ xảy ra chuyện. Nếu như Lâm Sơ Cửu xông ra bên ngoài, cho dù Vương gia có thể chấp nhận nàng, nhưng hoàng gia chắc chắn sẽ không chấp nhận nàng.
Tiêu Thiên Diệu không mở miệng, chỉ nhìn Lâm Sơ Cửu. Hắn biết vì sao Lâm Sơ Cửu đứng ra, vì thế cũng thành toàn cho ý nguyện của nàng, nhưng điều kiện là nàng phải chứng minh được mình có năng lực này.
Lâm Sơ Cửu đương nhiên biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng nàng có thể làm gì bây giờ?
Lâm Sơ Cửu cười khổ một tiếng, "Ta là Tiêu Vương phi, là nữ chủ nhân của Tiêu Vương phủ, ngoại trừ ta ra còn có ai có thể xử lý chuyện này? Vương gia không thể đi ra ngoài, Mặc Thần Y nói việc trị liệu của Vương gia đã tới thời điểm quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào."
"Nhưng, Vương phi......" Một nữ tử yếu nhược thì có ích gì?
Tào quản gia cay đắng nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, hy vọng Vương gia nhà bọn họ sẽ mở miệng, nhưng Tiêu Thiên Diệu chỉ nói: "Nàng có thể giải quyết chuyện bên ngoài?"
"Không thể cũng phải thử một lần, hiện tại Vương gia không nên ra ngoài. Ngoại trừ ta ra, người trong phủ ai ra mặt cũng đều không hay." Lâm Sơ Cửu đã dần dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ sẵn một bản thảo trong đầu.
Nàng từng học qua cách xử lý khủng hoảng, mặc dù không có tác dụng lớn đối với tình huống hiện tại, nhưng nàng chỉ cần bày ra tư thế của mình là được.
Giai cấp trong thế giới này cực kỳ rõ ràng, sự đãi ngộ giữa quý tộc và bình dân cách biệt một trời, bá tánh bình thường tụ tập lại nháo sự, công vây Tiêu Vương phủ là hành vi đại nghịch bất đạo. Mặc dù luật pháp tồn tại là để bắt người phạm tội, nhưng đây cũng không phải là một vấn đề lớn.
Tiêu Thiên Diệu liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu thật sâu một cái, gật đầu nói: "Được, nàng đi đi. Bổn vương tin nàng một lần."
Rõ ràng nàng đang giúp hắn giải quyết nguy hiểm, kết quả lại giống như tự mình mạnh mẽ xuất đầu. Tuy nhiên, nàng đúng thật rất cần cơ hội lần này, để Tiêu Vương phủ có thể trở thành nơi dừng chân của mình.
Lâm Sơ Cửu lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa. Nàng quay đầu bảo Tào quản gia giúp nàng chuẩn bị Vương phục của mình.
Trên chiến trường, không thể thiếu áo giáp, và áp giáp tốt nhất của nữ nhân chính là cung phục của mệnh phu nhân!
Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi không biết tình huống bên ngoài, nhìn thấy Lâm Sơ Cửu muốn đi ra ngoài, hai người đều rất khó hiểu, nhưng bọn họ không tiện hỏi trực tiếp, chỉ nói: "Vương phi muốn rời khỏi Cẩm Thiên Viện? Vương gia có biết hay không? Buổi chiều ngài còn phải xoa ấn huyệt vị cho Vương gia. Vương phi có khả năng quay về kịp hay không?"
Liên tiếp chất vấn khiến Lâm Sơ Cửu rất bất mãn, tâm tình nàng không vui, vì thế nàng không khách khí nói: "Mặc Thần Y, bổn vương phi không phải phạm nhân, Cẩm Thiên Viện cũng không phải nhà giam, bổn vương phi muốn đi ra ngoài hay không cũng không liên quan tới ngài. Đối với sự tình của Vương gia, Mặc Thần Y yên tâm, cho dù xảy ra chuyện lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng sự tình của Vương gia. Bổn vương phi sẽ quay về đúng giờ."
Nói xong, nàng không thèm quay đầu lại và đi ra ngoài, bầu không khí quanh nàng cực kỳ cường đại, khiến Mặc Thần Y ngẩn ra: Chẳng lẽ, ông chưa từng nhìn thấy nữ nhân này hay sao?
Mặc Ngọc Nhi cũng phát ngốc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lâm Sơ Cửu. Phía sau Lâm Sơ Cửu có tám hộ vệ đi theo, cực kỳ phô trương. Mặc dù không đến mức mênh mông cuồn cuộn, nhưng khí thế kia thì người thường không thể có được.
Đây là quý nữ trong kinh, nhất phẩm Vương phi?
Mặc Ngọc Nhi cảm thấy hơi hoảng hốt......
Bình luận truyện