Y Quan Cầm Thú

Chương 116: Ma công mặc thủ



Chỉ có chân chính tiến vào Cầm Lam cổ thành, mới có thể cảm nhận được sự rộng rãi của kiến trúc này, Đường Liệp nhìn thấy kiến trúc nguy nga chung quanh bị phế tích, không khỏi cảm thán nói: " Một quốc gia văn minh cổ như vậy, như thế nào lại đột nhiên tiêu vong?"

Phó Thiên Nguyệt nói: " Thời gian có thể thay đổi hết thảy, có văn minh vĩ đại bao nhiêu cũng không cách cùng thời gian chống lại."

Mặc Vô Ngân ngạc nhiên " Di!" một tiếng từ dưới chân nhặt lên một mũi tên gãy, Đường Liệp bước tới, chưng kiến chỗ gãy của mũi tên kia là hình thành mới đây, Phó Thiên Nguyệt cũng nhìn thấu điểm này, thấp giọng nói: " Vừa mới gãy không lâu lắm."

Đường Liệp ở bốn phía cẩn thận sưu tầm, ở địa phương hai thước phía trước lại tìm được ba mũi tên gãy, theo dấu hiệu đuôi tên ngạc nhiên phát hiện, mũi tên này thế nhưng đến từ Phá Không, tâm tình của hắn nhất thời trở nên trầm trọng lên, mặc dù ở chuyện của tiểu công chúa, hắn cùng với Phá Không có điều không vui, nhưng bọn họ dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa, nếu Phá Không xảy ra chuyện hắn cũng sẽ không an lòng.

Đường Liệp thấp giọng đem phát hiện của mình nói cho bọn họ.

Phó Thiên Nguyên vốn muốn đưa bọn họ vờn quanh đường vòng bên ngoài cổ thành đi qua nơi này, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, Đường Liệp tất nhiên phải tìm tòi đến tột cùng, ba người đem xe trượt tuyết che giấu tại một góc của tòa phế tích.

Phó Thiên Nguyệt đối với từng cọng cây ngọn cỏ bên trong thành đều rất tinh tường, điều này làm cho Đường Liệp có lý do tin tưởng hắn từng tới ở trong này qua một thời gian không ngắn.

Đi theo Phó Thiên Nguyệt hướng trung tâm Cầm Lam cổ thành đi tới, trên mặt tuyết thế nhưng phát hiện nhiều điểm vết máu, Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cả kinh, bởi vì nhiệt độ không khí rét lạnh, máu tươi chỉ cần rơi xuống rất nhanh sẽ ngưng kết, chỉ riêng nhìn mặt ngoài thì không xác định được thời gian.

Mặc Vô Ngân dùng sức từ phía trên một mặt nham thạch rút ra một mũi tên, đủ thấy độ mạnh yếu của mũi tên lúc cắm vào, mũi tên này cũng thuộc về Phá Không.

Đường Liệp mơ hồ dự cảm Phá Không đã gặp phải bất trắc.

Đúng lúc này, phương xa truyền đến tiếng một lão phụ thấp giọng khóc, ở nơi này truyền đến tiếng khóc thảm như vậy có vẻ vô cùng quỷ dị.

Phó Thiên Nguyệt sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: " Cẩn thận…"

Đường Liệp đã sải bước đi về phía trước, nhìn thấy nơi một cái sân trống trải, một vị lão phụ đầu bạc đang ôm một xác chết thấp bé lớn tiếng khóc, khóc vô cùng thương tâm, nhìn thấy gan ruột đoạn trường.

Mặc Vô Ngân cùng với Phó Thiên Nguyệt đuổi kịp theo sau, chứng kiến tình cảnh quỷ dị thê thảm trước mắt đều rùng mình.

Lão phụ kia tựa hồ vẫn chưa cảm thấy được ba người phía sau đã đến, khóc càng thương tâm.

Phó Thiên Nguyệt lạnh lùng nói: " Quỷ Khốc, làm gì cố làm ra vẻ, trong tay ngươi chẳng phải chỉ là một đồng nhân lạnh như băng mà thôi!"

Lão phụ đầu bạc bỗng nhiên quay đầu qua, một đôi mắt đỏ như máu tràn ngập oán độc nhìn thẳng Phó Thiên Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi còn chưa chết?"

Phó Thiên Nguyệt lạnh nhạt cười nói: " Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy còn có thể còn sống trên đời này, ta cả đời làm việc thiện tích đức, tại sao lại phải chết?"

Quỷ Khốc chậm rãi đứng dậy, thân thể bà ta cao lớn gầy yếu, mười ngón tựa như vuốt chim, móng tay màu đen nhẹ nhàng vuốt ve lên đồng nhân trong ngực, ma xát ra từng trận tiếng rin rít quái dị làm người ta sởn tóc gáy.

Đường Liệp giơ mũi tên gãy nhặt được nói: " Ngươi đem chủ nhân nó giấu đi nơi nào?"

Quỷ Khốc phát ra một tiếng cười âm trầm quái dị: " Ngươi là nói mấy đứa hậu đại không nên thân của Tinh Linh Vương sao?" Ánh mắt bà ta chuyển hướng tới đống gạch ngói vụn phía sau: " Huyết nhục mơ hồ, ngay cả ta cũng tìm không thấy, chỉ tiếc nữ nhân như hoa như ngọc của hắn, cũng bị ta đập vỡ thành thịt vụn!"

Đường Liệp chợt nghe được tin dữ, trong lòng cực kỳ bi thương, không quản sự ngăn cản của Phó Thiên Nguyệt cùng Mặc Vô Ngân, nổi giận gầm lên một tiếng dùng tốc độ cao hướng Quỷ Khốc phóng đi.

" Tự tìm đường chết!" Quỷ Khốc hừ lạnh một tiếng, một tay giơ lên đồng nhân hướng đỉnh đầu Đường Liệp đập xuống, đồng nhân này phân lượng rất nặng, một lão phụ có thể có được thần lực như vậy thật sự hiếm thấy.

Đường Liệp giơ trường đao lên ngăn cản đồng nhân, trường đao dưới áp lực cường đại của đồng nhân lại gãy hướng đỉnh đầu, trường đao của Đường Liệp triệt thoái ra phía sau thật vi diệu, tránh được trường đao bị đồng nhân áp gãy, trong lòng trong nháy mắt đột nhiên bình tĩnh trở lại, đối thủ thực lực không thể khinh thường, chính mình tâm tình dao động cũng có thể trở thành thất bại, mà ánh mắt âm lãnh giảo hoạt của lão phụ, lại chứng minh bà ta cố ý lợi dụng tin tức vừa rồi kích thích thần kinh của mình, nhiễu loạn trận chiến của mình.

Quỷ Khốc nhìn thấy ánh mắt như nước giếng không dao động của Đường Liệp nhất thời hiểu được, Đường Liệp trong thời giân thật ngắn đã trấn tĩnh lại, người trẻ tuổi trước mắt này đích xác có được tố chất của nhất lưu cao thủ.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Lão bà bà tâm cơ quả nhiên thâm hậu."

Quỷ Khốc hừ lạnh một tiếng, đồng nhân lại một vòng công tới. Đường Liệp hiểu rõ đồng nhân của đối thủ vô cùng nặng nề, cùng bà ta cứng đối cứng giao thủ mình cũng không giành được tốt đẹp gì, rõ ràng liền dùng Mặc thị phi công chi đạo, lấy thủ làm chính.

Thế công của Quỷ Khốc dù mãnh liệt thế nào, Đường Liệp vẫn như Lã Vọng buông cần câu, cười xem mây gió lên, hắn hiện tại có năng lực sớm có thể cùng Quỷ Khốc như là cao thủ ngang hàng cùng ngồi cùng ăn.

Quỷ Khốc cũng rất nhanh liền hiểu được dụng ý đích thực của Đường Liệp, đánh nhau như vậy, thể lực của bà ta hao tổn thật lớn, hơn nữa căn bản không có biện pháp trong thời gian ngắn bắt được Đường Liệp, còn như vậy tiêu hao đi xuống, chỉ sợ Đường Liệp rất nhanh sẽ khởi xướng phản kích. Nhưng lúc này cục diện đã định, bà ta muốn giảm bớt tiến công, thế tất gặp phải Đường Liệp cường đại ập đến, ở mặt ngoài tình thế của bà ta chiếm ưu, trên thực tế đã hãm sâu biển khổ, bị Đường Liệp tựa như kéo tơ lột kiển phòng thủ tầng tầng vây khốn.

Phó Thiên Nguyệt lộ ra ánh mắt thưởng thức, Đường Liệp đích xác không giống người thường.

Bước chân Quỷ Khốc hơi tán loạn, Đường Liệp lầm tưởng sơ hở, một đao chiếm về phía cánh tay bà ta, Quỷ Khốc đột nhiên hét lên một tiếng, Đường Liệp cũng không hề dao động, đao phong vẫn xẹt qua trên cánh tay trái lão phụ, họa xuất một đạo vết máu thật sâu, đồng nhân lúc này bị gãy ngay giữa, một chùm phi châm ở bên trong khói đen hướng Đường Liệp vọt tới.

Mặc Vô Ngân kinh hô: " Cẩn thận!" Không thể tưởng được Quỷ Khốc thế nhưng ác độc như thế, bên trong đồng nhân giấu diếm độc châm, chứng kiến tình thế không ổn, không ngờ không quản gì thân phận hướng vãn bối dùng thủ đoạn ác độc như thế.

Thân hình Đường Liệp bật lui, từ lúc trước khi giao chiến cùng Quỷ Khốc, năng lượng đã ở quanh thân hình thành ẩn hình hộ thuẫn, độc châm tuy rằng đột nhiên bắn ra, nhưng vẫn không thể công phá phòng tuyến hộ thuẫn quanh thân Đường Liệp.

Đường Liệp hét lớn một tiếng, năng lượng hộ thể ở nháy mắt bạo tăng mấy lần, độc châm cùng với khói đen thế nhưng hướng Quỷ Khốc bắn ngược tới.

Quỷ Khốc quá sợ hãi, thân thể cấp tốc lui về phía sau, tuy rằng như thế, vẫn bị độc châm bắn trúng nhiều chỗ, bà ta lộn một vòng, tung bay đứng thẳng lên đống gạch ngói đổ nát phía trên, cuống quýt lấy giải dược nhét vào trong miệng, địa phương bị độc châm bắn trúng vẫn mơ hồ làm đau, cả giận nói: " Tiểu tử, quả nhiên có chút thủ đoạn! Lão thân lười dây dưa cùng ngươi!" Bà ta tựa như một luồng khói đen biến mất ở phương xa.

Mặc Vô Ngân cuống quýt vọt tới bên người Đường Liệp nói: " Đường Liệp, huynh có bị thương không?"

Đường Liệp kinh hồn chưa kịp tỉnh lau đi mồ hôi lạnh trên trán: " Không có việc gì!" Lúc này bên tai nghe được một trận tiếng động nhè nhẹ từ bốn phương tám hướng hướng ba người bọn họ vây quanh mà đến.

Phó Thiên Nguyệt tai mắt không linh mẫn như Đường Liệp, nhưng cũng ngửi được trong không khí mơ hồ truyền đến mùi hôi thối, biến sắc, thấp giọng nói: " Không hay!"

Mặc Vô Ngân nhìn thấy rõ tình huống chung quanh, đã thấy vô số kim tuyến xà tựa như nước thủy triều hướng bọn họ ào tới, nàng từ trước tới nay đối với rắn rết lại bẩm sinh cố kỵ, sợ tới mức oa một tiếng nhào vào trong lòng Đường Liệp.

Đường Liệp dùng trường đao nhanh chóng họa xuất một đường rãnh sâu ở quanh thân ba người, trong khoảng thời gian ngắn có thể trở ngại độc xà tiến lên.

Phó Thiên Nguyệt từ trong lòng lấy ra một bầu rượu, ngửa đầu uống hai hớp lớn, hướng chung quanh phun đi, độc xà vừa mới lướt qua rãnh sâu thì ngửi được hơi thở gay mũi, cuống quýt lại rút lui ra khỏi vòng tròn.

Phó Thiên Nguyệt xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi lạnh nói: " Kim Oa Xà, mẹ nó, như thế nào lại có nhiều như vậy a!"

Mặc Vô Ngân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nếu không phải thân thể Đường Liệp chống đỡ cho nàng, nàng chỉ sợ đã sớm ngã xuống, rung giọng nói: " Phó lão gia tử biết nơi này có rắn?"

Phó Thiên Nguyệt gật đầu, phóng mắt nhìn chung quanh, đã thấy Kim Oa Xà như nước thủy triều không ngừng dũng tiến lại đây, chỉ bằng rượu thuốc chỉ sợ là chỉ ngăn cản được nhất thời, một khi mùi rượu thuốc tan mất, Kim Oa Xà sẽ lại liều lĩnh tiến tới.

Trên không trung lúc này xuất hiện ba thân ảnh đang vươn cánh bay lượn, trong đó một nữ lang duyên dáng gọi to: " Chủ nhân!" Đường Liệp nghe ra đó là Huyên nhi, trong lòng vừa mừng vừa sợ, như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, mặt khác hai người kia là Lăng Ưng, một người là trợ thủ đắc lực của Lăng Ưng tên Ba Đồ.

Ba người từ không trung đáp xuống, không kịp cùng Đường Liệp giải thích, Lăng Ưng chụp lấy Đường Liệp, Huyên nhi ôm Mặc Vô Ngân, Ba Đồ thì mang theo Phó Thiên Nguyệt lão gia tử bay lên cao.

Độc xà tuy rằng lợi hại, nhưng lại không làm gì được mục tiêu trên không trung, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Dựa theo Đường Liệp chỉ dẫn mọi người hạ xuống nơi bọn họ giấu xe trượt tuyết, Đường Liệp vui vẻ đấm lên đầu vai Lăng Ưng một quyền nói: " Coi như ngươi còn có lương tâm, biết tới cứu ta." Hắn cười tủm tỉm đi vào trước mặt Huyên nhi, cầm bàn tay Huyên nhi nói: " Huyên nhi ngoan, ta giới thiệu cho muội một chút!" Hắn lại cầm bàn tay mềm của Mặc Vô Ngân nói: " Đây là Mặc Vô Ngân tỷ tỷ, về sau hai người phải thân cận với nhau nhiều hơn." Kiểu giới thiệu sứt sẹo như thế làm cho người đồng thời đỏ mặt cười.

Lăng Ưng cùng Ba Đồ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Đường Liệp lúc này mới nhớ tới việc hỏi Lăng Ưng như thế nào tìm được nơi này.

Lăng Ưng nói: " Ngày đó thành bị phá, ta cùng với Ba Đồ cũng không có theo đại quân bỏ chạy, ta nghĩ tìm kiếm cơ hội xem có thể đem ngươi và Mặc cô nương cứu ra, lại chưa nghĩ tới hành tung của chúng ta bị Hải tộc võ sĩ phát hiện, theo chân bọn họ đánh một hồi, đợi sau khi chúng ta trốn thoát khỏi sự vây chặn của họ, mới phát hiện không thấy bóng dáng các ngươi."

Đường Liệp vui vẻ nói: " Yên tâm, ta không dễ dàng bị bọn họ bắt lấy như vậy>."

Lăng Ưng nói: " Ta đang chuẩn bị tìm kiếm ngươi khắp chung quanh, lại đột nhiên thu được tín hiệu xin giúp đỡ của Huyên nhi, không nghĩ tới Huyên nhi cũng đã tới bắc cương."

Huyên nhi ẩn tình đưa mắt nhìn Đường Liệp: " Chủ nhân, hết thảy đều phải theo tin tức về cái chết của Tinh Linh Vương bắt đầu, Tinh Linh tộc nhị vương tử Phá Không tiến vào mục trường nói cho tiểu công chúa tin tức về cái chết của Tinh Linh Vương, huynh muội họ suốt đêm khởi hành, muội cùng với Nhã đại ca lo lắng tiểu công chúa có gì sơ xuất, liền thương nghị muội sẽ truy tung bọn họ, xem bọn họ đến tột cùng đi nơi nào, không nghĩ tới bọn họ một đường hướng bắc cương đi tới, chính muội vô ý, lại mất đi vị trí của bọn họ, chỉ có thể xin Lăng Ưng đại ca giúp đỡ, may mắn như thế, bằng không cũng sẽ không gặp lại chủ nhân nơi này."

Đường Liệp nói: " Trên đường có gặp được lão yêu bà gọi là Quỷ Khốc hay không?"

Lăng Ưng gật đầu nói: " Nếu không phải gặp bà ta, chúng ta cũng sẽ không truy tung đến nơi đây."

Đường Liệp chứng kiến vẻ mặt hắn ác liệt, hiển nhiên có việc phát sinh, thấp giọng hỏi: " Ngươi có tin tức tiểu công chúa bọn họ?"

Lăng Ưng thở dài nói: " Ta lo lắng Tinh Linh Vương chưa chết, có người đang bố trí nghi trận, muốn dụ bọn họ tới nơi này."

" Ai?"

" Ma Kiếm Thập Nhị Lang!"

Lần này đến phiên Phó Thiên Nguyệt phát ra kinh hô: " Ngươi nói cái gì? Thập Nhị Lang cũng đến nơi này?"

Lăng Ưng nói: " Ta nhìn thấy vài tên thần quan ở dưới tay hắn xuất hiện nơi Già Thần miếu phụ cận, hơn nữa theo ta được biết tiểu công chúa cùng với Phá Không bọn họ lần cuối cùng xuất hiện là cũng ở nơi này."

Huyên nhi nói: " Ta hoài nghi là Ma Kiếm bắt được tiểu công chúa bọn họ."

Phó Thiên Nguyệt thấp giọng nói: " Ma Kiếm bắt lấy đứa con trai cùng con gái của Tinh Linh Vương đến tột cùng mục đích là gì? Tinh Linh Vương bị đồn đãi là đã chết đi, con hắn có năng lực cấu thành uy hiếp gì đâu?"

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Ý tiền bối là Tinh Linh Vương căn bản không có chết, Ma Kiếm sở dĩ làm như vậy, mục đích chính là lợi dụng Phá Không cùng tiểu công chúa dẫn Tinh Linh Vương đi ra?"

Phó Thiên Nguyệt hắc hắc cười nói: " Ta cũng không có nói, rõ ràng là ngươi tự mình đoán ra." Nhưng trong lòng hắn có chút thưởng thức đối với trí tuệ của Mặc Vô Ngân.

Đường Liệp gật đầu nói: " Vô Ngân nói không sai, chuyện này đích xác kỳ quái, nhưng vô luận mục đích thực sự của Ma Kiếm là ở chỗ nào, lần này ta cũng phải di Già Thần miếu xem thử."

Mặc Vô Ngân nhỏ giọng nói: " Chỉ sợ huynh đang lo lắng cho tiểu công chúa của huynh a."

Huyên nhi mỉm cười, Mặc Vô Ngân lại ngượng ngùng lên, nhẹ giọng nói: " Muội muội chớ trách, ta chỉ là nói giỡn mà thôi."

Huyên nhi chủ động kéo cánh tay Mặc Vô Ngân nói: " Ngày sau còn muốn tỷ tỷ chỉ điểm nhiều hơn."

Nhìn hai nàng ở chung hòa hợp, trong lòng Đường Liệp thầm vui, không thể tưởng được mình ở thế giới này lại có thể hưởng hết được tề nhân chi phúc, đi vào thế giới này thời gian càng dài, trong lòng càng sinh ra một loại cảm tình không thể dứt bỏ, hiện tại dù có thể lập tức rời đi, chỉ sợ hắn cũng phải do dự.

Phó Thiên Nguyệt nói: " Có từng đi thăm dò tình huống nơi đó một chút hay không?"

Lăng Ưng gật đầu nói: " Đi qua, nhưng bọn hắn đề phòng sâm nghiêm, ta chỉ là quan sát từ trên cao, cũng không có dám tới gần nơi đó."

Phó Thiên Nguyệt nói: " Già Thần miếu là một nơi luôn có điềm xấu."

Đường Liệp nói: " Phó lão gia tử trước kia có đi qua sao?"

Phó Thiên Nguyệt thở dài nói: " Lão nhân chỉ là nghĩ muốn rời xa phiền toái, nhưng phiền toái cứ cố tình tới tìm ta, được rồi, nếu chúng ta hiện tại ngồi chung một thuyền, ta sẽ giúp các ngươi một lần vậy."

Mọi người không có nghĩ đến đường vào Già Thần miếu lại nằm dưới tường thành bị sập của Cầm Lam cổ thành, Phó Thiên Nguyệt tựa như một còn ngựa già nhận biết đường đi, nhắm mắt lại cũng có thể mang theo bọn họ đến nơi này, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, tuyết tuy rằng đã ngừng, nhưng gió lạnh cuồn cuộn nổi lên đánh vào mặt vẫn cảm thấy rát bỏng đau đớn.

Nhìn động khẩu nằm trong phế tích, Đường Liệp không khỏi gãi đầu: " Phó lão gia tử, từ nơi này cách Già Thần miếu có xa lắm không?"

Lăng Ưng trả lời thay: " Gần ba mươi dặm."

Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Gần ba mươi dặm, ngươi tính toán để chúng ta đi qua hầm ngầm thế này sao?"

Phó Thiên Nguyệt ha hả cười nói: " Không phải chúng ta, là ngươi, nếu nhiều người như vậy mà lẻn vào thần miếu, mục tiêu quá lớn, tương đối mà nói sẽ dễ dàng bị phát giác, một mình ngươi đảm nhiệm việc này thì khác hẳn."

Huyên nhi phản đối: " Chủ nhân đi một mình chẳng phải là không có chiếu ứng, tương đối mà nói thì nguyên hiểm cũng phải lớn hơn rất nhiều."

Phó Thiên Nguyệt tràn ngập tin tưởng nói: " Hắn vũ lực mạnh như vậy, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì, ta xem cho dù Ma Kiếm gặp được hắn, cũng chưa chắc có thể thủ thắng."Hắn đưa bản đồ địa hình cho Đường Liệp: " Bản đồ này tuy rằng đơn giản, nhưng có thể trợ giúp ngươi."

Hắn chuyển hướng Lăng Ưng nói: " Chúng ta phụ trách chế tạo động tĩnh, hấp dẫn thủ vệ thần miếu chú ý, làm cho Đường Liệp đủ cơ hội lẻn vào trong đó."

Đường Liệp sau khi chuẩn bị sẵn sàng, lẻn vào trong động khẩu dưới phế tích, đường đi lúc đầu coi như thông thuận, có thể tiến lên phía trước, nhưng bắt đầu không khí không được sạch sẽ, nơi nơi đều tản ra từng trận tanh tưởi, Đường Liệp cố nén mùi hôi thối gay mũi, trong bóng đêm chạy nhanh đi tới.

Độ nóng bên dưới lòng đất rõ ràng so với bên trên tăng rất nhiều, cấu tạo và tính chất của đất đai vẫn cứng rắn như cũ, mặt đất bằng phẳng, Đường Liệp càng đi càng gần hơn, dùng tốc độ cao đi nhanh tới.

Chung quanh hầm ngầm bắt đầu xuất hiện không ít hơi nước, hiển nhiên vị trí hắn đang đi nằm rất sâu bên dưới lòng đất, bên trong mặt đất đã có nước ngầm tồn tại.

Đường Liệp yên lặng tính ra khoảng cách mình đã đi, ước chừng đã được một giờ, hầm ngầm trở nên rộng mở rất nhiều, hơn nữa trong đó xuất hiện không ít chi nhánh, bốn vách tường cũng là đá núi xây thành, Đường Liệp lấy ra bản đồ địa hình, lợi dụng năng lượng lóe hào quang, cẩn thận đối chiếu vị trí của mình.

Đỉnh đầu hắn là Phóng Sinh Trì của thần miếu, có hơi nước không ngừng từ đỉnh đầu nhỏ xuống, dựa theo dấu hiệu bản đồ, dòng nước trong Phóng Sinh Trì phải là nước nóng.

Đường Liệp sờ sờ tảng đá trên đỉnh đầu, tính chất ấm áp, cùng địa phương khác bất đồng, xác định xong vị trí của mình, Đường Liệp dọc theo động khẩu bên phải đi đến phía trên, đi không bao lâu, hai chân dẫm lên bùn đất ướt át lầy lội. Lúc này mùi vị càng thêm khó nghe, thông lộ này là một trong những đường thủy của thần miếu, từ nơi này có thể đi thông đường nước của thần miếu.

Đường Liệp bịt miệng mũi, bị mùi hôi thối làm muốn nghẹt thở, đi tới chừng một trăm thước, trên đỉnh đầu đang choáng váng chợt truyền đến từng trận bước chân.

Đường Liệp cuống quýt dừng chân lại, sợ mình làm ra động tĩnh bị người khác phát giác. Hắn ngưng thần lắng nghe, lại nghe được một thanh âm khàn khàn nói: " Không biết đại tế ti nghĩ như thế nào? Bắt con gái của Tinh Linh Vương thì có tác dụng gì?"Trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, thanh âm này rõ ràng là Hỏa Viêm phát ra. Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Lại có tiếng thở dài mềm mại: " Chỉ tiếc vị tiểu công chúa kia, lại xinh đẹp mĩ lệ, làm cho lòng người động…" Thanh âm mềm mại đột nhiên biến đổi, lại biến thành làn điệu dâm tà âm lãnh: " Đại tế ti không cho ta đụng vào nàng…nhìn thấy thật sự là muốn giết người…"

Hỏa Viêm cười lạnh nói: " Mộc Phùng Xuân, vốn tưởng rằng ngươi hiện tại chính là đối với nam nhân cảm thấy hứng thú, nhưng không có nghĩ đến ngươi vẫn đang nhớ nữ nhân."

Mộc Phùng Xuân nũng nịu nói: " Hỏa sư huynh làm gì nói ta như thế, ở bên cạnh ngươi ta thật là trăm phần trăm nữ nhân a."

Đường Liệp nghe được từng trận buồn nôn, tên Mộc Phùng Xuân bất nam bất nữ này quả nhiên vô cùng vô sỉ.

Hỏa Viêm cũng không ăn bộ dáng đó của Mộc Phùng Xuân, đem Mộc Phùng Xuân đang dựa vào đầu vai mình đẩy qua một bên nói: " Mau đem đồ ăn cấp cho Tuyết Viện( lúc trước vì thấy ghi là Tuyết Viện, nhưng sau lại dùng Tuyết Phong, nên mình ko thể sửa lại, đành để như bên trên, sorry) đưa đi a."

Mộc Phùng Xuân lại hừ mạnh một tiếng nói: " Thật không hiểu đại tế ti vì sao lại hậu đãi nàng ta như thế, nàng có bổn sự gì chứ."

Hỏa Viêm châm chọc khiêu khích nói: " Người ta chính là so với ngươi càng nữ nhân được một ít!"

Mộc Phùng Xuân hiển nhiên là bị những lời này của hắn làm chọc giận, cả giận nói: " Muốn đi ngươi đi, ta sẽ không hầu hạ nàng ta!" Hỏa Viêm đành lắc đầu, bưng đồ ăn rời đi.

Mộc Phùng Xuân tựa hồ còn chưa nguôi giận, nổi giận đùng đùng dậm chân, lẩm bẩm: " Luôn sẽ có một ngày, ta làm cho nữ nhân này biết sự lợi hại của ta!"

Đường Liệp đợi thật lâu, mới nghe được thanh âm ả ta rời đi.

Lặng yên đẩy ra tấm che phía trên, nhanh chóng đi lên, rồi sau đó đem hết thảy khôi phục lại nguyên dạng, mùi hôi thối trên người cũng làm cho hắn nhịn không được nhíu mày, sau khi làm xong chuyện này phải tắm một trận nước ấm mới được.

Từ hầm ngầm đi ra tin tưởng chung quanh cũng không có người ở, bóng đêm đã buông xuống, đêm nay cũng không có ánh trăng, nương bóng đêm dày đặc vừa vặn có thể che dấu hành tung của mình.

Nơi này đi thông tới hành lang hậu viện gấp khúc còn chừng năm mươi thước, đoạn khoảng cách này không có gì bí mật, dễ dàng bại lộ thân hình. Đường Liệp thầm nghĩ: " Hiện tại phải để người khác chế tạo ra động tĩnh, hấp dẫn địch nhân chú ý mới được."

Đang lúc hắn lo lắng, đột nhiên nghe được phía chính đông truyền đến ba tiếng nổ, mặt đất chấn động, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lại, đã thấy bầu trời đêm phương đông đã bị nhiễm hồng, trong lòng mừng rỡ, xem ra nhóm đồng bạn đã bắt đầu hành động.

Mắt thấy Mộc Phùng Xuân từ hành lang gấp khúc lao tới, chạy theo hướng phía đông, Đường Liệp đợi thân ảnh của ả biến mất, bèn đẩy ra cánh cửa phòng bếp, nương bóng đêm che dấu, sải bước về hướng hành lang gấp khúc nơi hậu viện phóng đi.

Trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng thông qua hành lang gấp khúc, làm cho hắn may mắn chính là, trong hậu viện cũng không có nhìn thấy võ sĩ thủ hộ.

Dựa theo Phó Thiên Nguyệt phỏng chừng, tiểu công chúa cùng Phá Không bọn họ vô cùng có khả năng bị giam áp ở Tĩnh Tụ Quật phía sau hậu viện, Đường Liệp dọc theo thềm đá vọt lên, thân thể vừa mới đi tới bậc thang, liền nghe được tiếng hừ lạnh của Hỏa Viêm.

Hỏa Viêm đứng thẳng nơi bậc thang cuối cùng, hai tay nhanh chóng hình thành một hỏa cầu thật lớn, từ chỗ cao hướng thân thể Đường Liệp điên cuồng đánh úp lại.

Đường Liệp thế nhưng không có làm ra động tác tránh né gì, thân thể thẳng hỏa cầu nghênh tới.

Hỏa Viêm ngây ra, không nghĩ tới lá gan Đường Liệp lại lớn tới như thế, thân thể Đường Liệp xuyên qua hỏa cầu, năng lượng hộ giáp ẩn hình quanh thân hắn đem năng lượng nóng rực của hỏa cầu hoàn toàn ngăn cách bên ngoài, cùng hắn mạnh mẽ va chạm, hỏa cầu tán mở ra thành bốn, năm mảnh.

Đường Liệp cũng không dừng thân hình, trường đao trong tay cuồn cuộn nổi lên lưu diễm, chém hoành tới ngay cổ họng Hỏa Viêm.

Hỏa Viêm cả kinh, Đường Liệp ra tay uy lực mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của hắn, thân thể lui nhanh về phía sau như tia chớp, hai tay áo thiêu đốt bay ra Lưu Tinh Chuy, hướng ngực Đường Liệp đánh tới.

Đường Liệp mẫn tuệ nhận thấy được năng lượng tràng của Hỏa Viêm kém mình thật xa, tay trái chuẩn xác không lầm bắt lấy Lưu Tinh Chuy thiêu đốt, tay phải hoành trường đao đâm tới " Xuy" một tiếng lọt vào bên trong ống tay áo của Hỏa Viêm.

Hỏa Viêm dùng thế kim thiền thoát xác, đem áo ngoài thiêu đốt bỏ đi, Lưu Tinh Chuy vẫn đang quay tròn trong tay Đường Liệp không ngừng, hắn hét lớn một tiếng, Lưu Tinh Chuy quanh thân thiêu đốt ngọn lửa tăng vọt, Đường Liệp cao cao bay vút lên.

Hỏa Viêm không rõ cử động này của Đường Liệp mục đích chính là gì, ánh mắt cũng theo Lưu Tinh Chuy hướng phía trước nhìn lại.

Lại nghe Đường Liệp cười to nói: " Có biết bóng chày là gì không a?" Trường đao hung hăng quật lên Lưu Tinh Chuy, hỏa cầu như lưu tinh hướng ngay ngực Hỏa Viêm đánh tới, Hỏa Viêm còn muốn trốn tránh đã không còn kịp rồi, chính cái gọi là gậy ông đập lưng ông, hỏa cầu đánh thật mạnh lên ngực Hỏa Viêm, cùng với một tiếng kêu thảm, thân thể hắn từ trên đài cao quay cuồng rơi xuống phía dưới.

Đường Liệp sải bước xông lên đài cao, không để ý tới việc quấy nhiễu người khác, lớn tiếng la lên: " Phá Không, tiểu công chúa, các ngươi có ở đây hay không?"

Thanh âm Phá Không kích động từ trong phòng thứ hai bên phải vang lên: " Chúng ta ở trong này!"

Đường Liệp theo tiếng vọt tới, một đao bổ ổ khóa trên cửa văng ra, đã thấy Phá Không ngồi dưới đất, tiểu công chúa thì nằm dài trên sàn, hiển nhiên là đã hôn mê.

Hai huynh đệ lại lần nữa gặp lại, khúc mắc đã sớm tiêu trừ, Phá Không thấp giọng nói: " Chúng ta bị hạ Tô Cốt Tán, không đi được."

Đường Liệp cõng Phá Không lên lưng, lại ôm lấy tiểu công chúa, phải thừa lúc địch nhân chưa trở về mà mau rời khỏi nơi này.

Đường Liệp dựa theo con đường khi nãy chạy tới phòng bếp, vừa mới đi vào tiền viện, đã thấy một vị hắc y giai nhân hướng chính mình chậm rãi nghênh đón, lại chính là sư tỷ Tuyết Viện của đại tế ti Minh Lâm.

Đường Liệp đối với Tuyết Viện có cảm giác cực kỳ phức tạp, Tuyết Viện từng gia hại mình, nhưng dung mạo của Tuyết Viện lại giống y đúc Tần Viện Viện từng bị mình liên lụy mà chết, Đường Liệp mỗi khi đối mặt với nàng lại không sao hận nổi.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Viện chăm chú nhìn Đường Liệp nói: " Không thể tưởng được ngươi thế nhưng có thể lẫn vào nơi này, xem ra bản lãnh của ngươi đã càng lúc càng lớn."

Đường Liệp ha ha cười nói: " Bản lãnh của ngươi cũng không kém, phản bội sư môn, cùng với tiểu nhân gian ác xen lẫn vào nhau, như vậy cũng cần phải trả giá một phen tâm huyết."

Trên gương mặt Tuyết Viện hiện lên một tầng nghiêm sương, lạnh lùng nói: " Buông khí giới đầu hàng!"

Đường Liệp âm thầm hối hận, sớm biết như thế phải chi mang theo một người giúp đỡ, hiện tại vừa muốn chiếu cố hai người vừa phải đối phó Tuyết Viện không biết sâu cạn chỉ sợ là khó khăn.

Nhưng vào lúc này, lại nghe được một thanh âm ôn nhu nói: " Hay cho Đường Liệp, nhìn thấy mỹ nhân bước đi không nổi sao?"

Đường Liệp quá đỗi vui mừng, chính là Mặc Vô Ngân đang từ phía sau Tuyết Viện đi tới, nhìn thấy bùn đất trên người nàng Đường Liệp nhất thời hiểu được, nhất định là nàng cũng theo con đường hầm ngầm chui lại đây.

Mặc Vô Ngân chứng kiến vẻ uể oải của Phá Không cùng tiểu công chúa trong lòng đã hiểu được hơn phân nửa, xem ra hai người nhất định là bị trúng Tô Cốt Tán, thân thể vô lực nhúc nhích.

Tuyết Viện cũng không biết Mặc Vô Ngân, chỉ cho là một nữ nhân của Đường Liệp, lạnh lùng nói: " Quả nhiên là tình thâm ý trọng, cùng đến đây chịu chết."

Mặc Vô Ngân cười duyên nói: " Chẳng lẽ hai người chúng ta đánh không lại một mình ngươi sao?"Nàng đã đi tới bên người Đường Liệp.

Tuyết Viện cười khinh thường.

Mặc Vô Ngân hướng Phá Không cùng tiểu công chúa bắn ra một đoàn sương khói, Phá Không nhịn không được hắc xì một cái, chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt khôi phục lực lượng thật thần kỳ, tiểu công chúa cũng u nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Đường Liệp đang đứng trước mắt cứ tưởng là mình nằm mơ, hoan hô nhảy nhót ôm cánh tay Đường Liệp.

Lúc này Tuyết Viện mới ý thức được Mặc Vô Ngân không ngờ lại là một vị cao thủ giải độc, âm thầm hối hận vừa rồi thật không nên sơ ý để cho nàng đắc thủ.

Mặc Vô Ngân cười nói: " Hiện tại là bốn người đánh một người, đại tế ti còn nắm chắc hay không?"

Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Viện bắn ra sát khí vô cùng âm lãnh, tuy rằng đối thủ đông đảo, nàng lại không hề biểu hiện ra vẻ sợ hãi gì. Đường Liệp thở dài nói: " Tội gì giúp cọp làm bậy!."

Lúc này một thanh âm âm lãnh ở giữa không trung vang lên: " Nếu biết rõ đối thủ là lão hổ, ngươi vì sao còn tìm cái chết vô nghĩa?"

Thân hình cao gầy của Liễu Cô Yên tựa như lá khô phiêu phù giữa hư không, một con dơi màu đen vươn rộng cánh đang chịu sức nặng của thân thể hắn.

Phá Không căm tức nhìn Liễu Cô Yên nói: " Ma Kiếm, ngươi đem phụ vương ta giấu nơi nào?"

Liễu Cô Yên ha hả cười nói: " Cả Tinh Linh tộc đều đã đeo tang, ngươi còn không hiểu sao?" Thân hình hắn tựa như lá khô nhẹ nhàng bay xuống, con dơi ở phía sau hắn xoay một vòng mới rời đi.

Ánh mắt Ma Kiếm nhanh chóng dừng trên người Đường Liệp: " Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, có được không uổng chút công phu, ta vốn định bắt lấy bọn họ, nhưng không có nghĩ đến có thể hấp dẫn cả Thánh Long Kỵ Sĩ đến, ha ha, ngươi tự tìm đường chết, không oán ta được!"

Đường Liệp bình thản ung dung nói: " Liễu Thập Nhị Lang, mạnh miệng cũng không thể tùy tiện nói lung tung, là con lừa hay ngựa, ta với ngươi thử xem, mới biết được chứ."

Tiểu công chúa bị lời nói của Đường Liệp chọc cho bật cười khanh khách.

Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang không có chút tức giận, bình tĩnh nói: " Đế quân đã phá tan phong ấn, các ngươi bọn người lén lút, xem ra ta phải thu thập thay cho hắn."

Thân hình hắn khởi động nhanh vô cùng, không đợi mọi người nhìn thấy rõ động tác thì hắn đã đi tới bên người Đường Liệp, ngón tay huy động một đạo hào quang nhỏ hẹp màu xanh biếc hướng đầu Đường Liệp đánh tới, Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang đã luyện thành ngự khí thành kiếm, cảnh giới tùy tâm sở dục.

Đường Liệp huy động trường đao trong tay không hề sợ hãi nghênh hướng Ma Kiếm, trường đao cùng kiếm khí vô hình của Ma Kiếm chạm vào nhau, từ giữa bị đánh rách tả tơi thành hai đoạn, một cỗ u quang màu lam mang theo đoạn đao thấu bắn ra xa.

Trong đôi mắt âm trầm của Liễu Thập Nhị Lang toát ra quang mang kinh ngạc, hắn không thể tưởng được Đường Liệp nhìn trẻ tuổi như thế lại cũng luyện ra vô hình đao khí, năng lượng đao khí lại mãnh liệt, tựa hồ cũng không kém hơn chính mình.

Kiếm khí cùng đao khí tương giao, hai cỗ năng lượng cường đại kích phát ra quang hoa đẹp mắt, Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang trong mắt hiện lên một tầng sắc thái lo lắng, hắn thấp giọng nói: " Tốt lắm!"

Đồng thời khi Ma Kiếm ra tay tấn công Đường Liệp, bàn tay ngọc của Tuyết Viện cũng hướng Mặc Vô Ngân chậm rãi quất tới, tuy rằng khoảng cách giữa hai người ước chừng ba thước, Mặc Vô Ngân vẫn như cũ cảm nhận được lực lượng cường đại lặng yên không một tiếng động hướng thân thể mình bức bách tới. Bàn tay Mặc Vô Ngân liền vươn ra, cùng bàn tay Tuyết Viện tương giao, xảo diệu lợi dụng lực quay về, tan mất đại bộ phận lực lượng trên bàn tay Tuyết Viện.

Mặc Vô Ngân tuy rằng năng lượng trong cơ thể kém hơn Đường Liệp, nhưng đối với Mặc thị phi công phòng thủ chi đạo lại hiểu biết còn hơn Đường Liệp, huống chi nàng am hiểu cách dùng độc, khoảnh khắc cùng Tuyết Viện giao thủ, lòng bàn tay hơi dâng lên màu xanh biếc.

Tuyết Viện hừ lạnh một tiếng, đã nhìn ra bàn tay Mặc Vô Ngân tẩm độc, năng lượng đột nhiên vừa phun ra, đánh văng cánh tay Mặc Vô Ngân, tránh cho việc bị đụng chạm vào da thịt của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện