Y Quan Cầm Thú

Chương 2: Thiêu đốt đi! dục hỏa



Lúc Đường Liệp có thể thức tỉnh, thì phát hiện mình đang ở trong một trực thăng. Thi thể lạnh băng của Tần Viện Viện nằm bên cạnh hắn.

Duẫn Thiên Long và những thuộc hạ đang lạnh lùng nhìn hắn.

" Các ngươi muốn mang ta tới nơi nào?" Thanh âm của Đường Liệp trở nên khàn đục vô cùng.

" Cũng nhanh tới." Duẫn Thiên Long nhẹ vuốt gương mặt lạnh như băng trắng bệch của Tần Viện Viện, trong ánh mắt toát ra vẻ cực kỳ phức tạp.

Trực thăng bắt đầu chậm rãi hạ xuống, hai thuộc hạ mở cửa khoang, trong đó một người dùng mã tấu cắt đứt dây thừng trên tay Đường Liệp.

Hai người kéo Đường Liệp, đẩy hắn ra hướng cửa khoang trực thăng.

Trước mắt là một mảnh thảo nguyên, gió lạnh đâm đầu thổi tới, làm cho Đường Liệp cơ hồ mở mắt không ra.

" Tạm biệt!" Duẫn Thiên Long nói xong câu đó, hai thuộc hạ thô bạo đẩy Đường Liệp xuống.

Đường Liệp còn chưa bò lên từ mặt đất, bọn họ lại đem thi thể Tần Viện Viện ném xuống tới, xuất phát từ bản năng, Đường Liệp giang hai tay, tiếp lấy thi thể của nàng, đã thấy gương mặt Tần Viện Viện đã mất đi sức sống, trong lòng Đường Liệp không khỏi đau xót, nước mắt chảy ra không thể ức chế.

Trực thăng xoay một vòng trên đỉnh đầu Đường Liệp, sau đó hướng phương xa bay đi, trong thiên địa trống trải chỉ còn lại có một mình Đường Liệp.

Hắn đưa mắt nhìn, bốn phía đều là cỏ hoang một mảnh um tùm, căn bản nhìn không tới cuối, bằng trực giác phán đoán nơi này hẳn là khu không người, xem ra Duẫn Thiên Long muốn cho hắn ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Hắn liếm đôi môi khô khốc, ý thức được nhiệt độ của cơ thể mình vẫn đang không ngừng lên cao, nhất định đã bị tiêm vào trong cơ thể đại lượng xuân dược đã bắt đầu có tác dụng, cúi đầu nhìn thi thể Tần Viện Viện, một loại xúc động nguyên thủy bắt đầu sinh ra trong máu của hắn.

Đường Liệp đột nhiên không thể khống chế ôm lấy Tần Viện Viện, đưa tay sờ tới bộ ngực của nàng.

Hắn dùng lực cắn môi dưới, gian nan rút tay về, trở tay cho chính mình một bạt tai, lớn tiếng hét: " Đường Liệp, ngươi là người, không phải cầm thú." Nhưng hắn hiểu rõ dược lực của Tư Phổ Thụy, theo dược hiệu từ từ tăng cường trong cơ thể, hắn không thể khống chế cử động của mình, Đường Liệp nhặt hòn đá chung quanh lên, đem thi thể Tần Viện Viện vùi lấp lại, điều kiện trước mắt hắn chỉ còn có thể làm thế này.

Duẫn Thiên Long nhìn xuống dưới qua cửa sổ trực thăng, từ góc độ này, Đường Liệp đã thành một chấm đen nhỏ.

" Duẫn tiên sinh, chẳng lẽ ngài lại buông tha cho hắn như vậy?"

Duẫn Thiên Long lộ ra một nụ cười tàn khốc: " Khi dược hiệu hoàn toàn phát huy tác dụng, từ nay về sau, hắn sẽ biến thành một con cầm thú từ đầu tới đuôi! Một con súc sinh bởi vì động dục mà điên cuồng!"

Đường Liệp kiệt lực bức bách chính mình không thèm nghĩ tới chuyện của Tần Viện Viện, hắn liều mạng hướng phía trước chạy trốn, mặt trời muốn xuống núi, thảo nguyên mênh mông bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng dư âm, còn hắn bây giờ, đã không còn tâm tình hâm mộ cảnh sắc, trong nội tâm nhiều lần nhắc nhở chính mình, xa cách nơi này, rời xa thi thể Tần Viện Viện, tuyệt không thể làm ra chuyện khinh nhờn vong linh người đã chết.

Màn đêm rốt cuộc phủ xuống, cả thiên địa càng phát ra vẻ tịch liêu và cô đơn, máu trong cơ thể Đường Liệp muốn sôi trào lên, trước mắt không ngừng chớp lên những thân ảnh mạn diệu, Tần Viện Viện, Sophie, Lỵ Na...từng người phụ nữ từng kết giao hiện lên trong đầu hắn, dục vọng đang không ngừng bốc lên. Đường Liệp dùng sức đánh vào đầu mình, kỳ vọng dùng sự đau đơn dời đi lực chú ý. Nhưng bên tai lại bắt đầu xuất hiện ảo giác, hắn dường như nghe được âm thanh rên rỉ kiều mỵ uyển chuyển của Tần Viện Viện, hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ngóng nhìn phương hướng phía sau, thi thể của Tần Viện Viện đang ở chỗ đó, dục vọng giống như một cọng lông chim đang trêu chọc khiêu khích nội tâm của hắn, hắn cơ hồ muốn quay đầu lại.

" Không thể." Đường Liệp rống lớn, hắn vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy thẹn. Thanh âm của hắn làm một đám chim hoảng lên, vẫy cánh bay về phía bầu trời đêm đen kịt.

Đường Liệp lúc này mới phát hiện phía trước là một mảnh rừng cây rậm rạp tươi tốt, hắn gian nan đi đến trong rừng.

Vừa mới đi vào rừng cây liền nghe được tiếng nước chảy róc rách, Đường Liệp nổi điên theo phương hướng nước chảy vọt tới.

Dòng suối dưới ánh trăng lóe lên quang mang lân lân, nhìn từ xa xa giống như sóng mắt ôn nhu của nữ nhân, Đường Liệp cởi mạnh y phục của mình, cả người trần truồng nhảy vào dòng nước chảy lạnh như băng, hai tới múc nước uống từng ngụm từng ngụm không ngừng, thẳng đến không còn uống được nữa, hắn mới dừng lại.

Suối nước vẫn không thể dập tắt cảm xúc và dục vọng mãnh liệt bốc lên không ngừng trong cơ thể Đường Liệp, nếu trước mắt xuất hiện một nữ nhân, Đường Liệp sẽ không chút do dự xông tới, điểm mấu chốt đạo đức trong nội tâm của hắn không ngừng tan rã, Đường Liệp không biết chính mình có thể có điều kiện kiên trì tới khi nào? Thân thể mềm mại trần truồng của Tần Viện Viện, đang lộ ra vẻ mỉm cười tràn ngập hấp dẫn, đang hướng hắn đi tới.

" Không thể!" Đường Liệp thống khổ kêu to, trước khi ý chí hắn hoàn toàn hỏng mất, dùng đầu đụng thẳng vào tảng đá bên người, trước mắt tức khắc liền lâm vào một mảnh bóng tối...

Khi Đường Liệp tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, nửa thân thể vẫn ngâm trong nước, làn da đã bị ngâm đến trắng bệch, ánh mặt trời xuyên thấu qua bụi rậm chiếu xuống, ở trên người hắn lưu lại quang ảnh loang lổ.

Đường Liệp vô thức sờ sờ trán, trên đầu bị đụng ra một lỗ máu, máu tươi đã sớm đông lại. Hắn đứng lên nhặt quần áo vứt bên suối, y phục của hắn đã ướt nhẹp, mặc vào người thật không thoải mái.

" Ta còn sống!" Đường Liệp yên lặng nói với chính mình, mặt đất đột nhiên chấn động lên, hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy một đàn nai đang chạy tới hướng dòng suối, đi đến bên dòng suối, theo thứ tự dàn ra, cúi đầu uống nước.

Đường Liệp cũng không nghĩ đến sẽ quấy rầy chúng, xoay người đi ra hướng bìa rừng, hắn lập tức phát hiện dược hiệu cũng chưa tan, cây thương vẫn đang đứng thẳng, vừa mới đi một khoảng cách, liền bị quần ma sát ẩn ẩn làm đau.

Đường Liệp vừa ác độc mắng Duẫn Thiên Long, vừa mở khóa kéo quần, nếu như vậy đi trong đô thị, nhất định sẽ bị người ta cho rằng là tên cuồng dâm mà bắt lại.

Theo nhiệt độ lên cao, dục vọng trong cơ thể hắn lại nảy mầm, Đường Liệp kiệt lực bức bách chính mình không thèm nghĩ đến việc này nữa, nhưng một màn cảm xúc mãnh liệt lại thay nhau xuất hiện trước mắt hắn.

" Đường Liệp, ngươi là người, không phải cầm thú!" Hắn nhiều lần nhắc nhở chính mình, trước mắt lại xuất hiện một cái mông trắng như tuyết đầy đặn, lúc mới bắt đầu hắn còn tưởng mình lóa mắt, nhưng cái mông trắng bóng lại chân thật chớp lên trước mắt hắn.

Loại hấp dẫn trí mạng này bây giờ đối với Đường Liệp mà nói đúng là trí mạng, hắn quát to một tiếng liều lĩnh vọt tới, trong đầu tràn ngập tình dục, chỉ cần có chỗ phát tiết, đúng! Phát tiết, bất cứ chuyện gì đối với hắn cũng không còn trọng yếu nữa.

Chủ nhân của cái mông nhạy cảm nhận thấy được động tĩnh phía sau, nhanh chóng xoay người lại, một đôi mắt tràn ngập sát khí tham lam gắt gao nhìn thẳng Đường Liệp, nó mở ra miệng rộng, phát ra một tiếng tê rống trầm thấp, hàm răng trắng lóng lánh làm lòng người kinh hãi rét lạnh.

Đây là một con liệp báo màu trắng, nó nhìn chăm chú vào nhân loại đang muốn phi lễ với mình, cũng không có nóng lòng tiến công.

Đường Liệp giống như bị kéo cương, sự sợ hãi làm cho cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể hắn trong nháy mắt lạnh lẽo xuống tới, qua hơn hồi lâu, mới quát to một tiếng: " Má ơi!" Rồi xoay người bỏ chạy vào sâu trong rừng cây.

Tốc độ của liệp báo nhanh như chớp đuổi theo Đường Liệp, tiếng tê hống của nó rất nhanh đưa tới một đồng bạn, một con liệp báo giống đực hình thể còn to lớn hơn.

Đường Liệp đem hết khí lực từ khi còn bú vú mẹ đều đem ra, sự tử vong uy hiếp làm hắn dễ dàng kích phát toàn bộ tiềm năng của hắn.

Suối nước rộng ba thước được hắn dễ dàng phóng qua, đàn nai đang uống nước bị nguy hiểm kinh động, liều lĩnh hướng vào trong rừng cây bỏ chạy.

Lực chú ý của liệp báo bị đàn nai dời đi, chúng nó nhằm về phía đàn nai, con báo đực phát giác một con nai con gầy yếu, con báo cái dùng hàm răng sắc nhọn tàn khốc vô tình xé rách cổ họng của nó.

Đường Liệp thừa dịp chúng hưởng thụ mỹ thực mà thừa cơ thoát đi, trong bối rối căn bản không có thời gian nhận ra phương hướng, da thịt trên người nhiều chỗ bị gai xé rách, dưới chân đột nhiên bị một đoàn gì đó mềm nhũn cản trúng, thân thể Đường Liệp tức khắc liền mất đi cân đối, té chổng vó xuống đất, hắn cố nén đau đớn đứng lên, phát hiện làm mình vấp ngã chính là một con nai mẹ đang mang thai, đôi ánh mắt đen láy của nó đang nhìn Đường Liệp như xin giúp đỡ, dưới thân một đôi chân mảnh khảnh nhỏ xíu đang giãy dụa.

Bằng vào tri thức y học phong phú của mình, Đường Liệp lập tức phán đoán đây là một con nai mẹ đang sinh sản, không may thai nhi tư thế lại nằm ngược, chân sau mặc dù đẻ, nhưng hai chân trước vẫn còn bị kẹt trong cơ thể nai mẹ.

Trong lúc nguy cấp, Đường Liệp chẳng quan tâm nhiều lắm, chỉ muốn chạy trốn, nhưng con nai mẹ lại phát ra một tiếng ô minh, Đường Liệp nhịn không được quay đầu lại nhìn, chẳng biết như thế nào, ánh mắt của con nai mẹ làm cho hắn liên tưởng tới ánh mắt trước khi chết của Tần Viện Viện, trong lòng đau xót, cắn cắn môi dưới, rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn đi tới bên người nai mẹ, vuốt ve tại bụng nai mẹ một trận, phân biệt đầu và chân trước của thai nhi, hắn cởi áo ngoài bao trùm trên người nai mẹ, cánh tay thăm dò vào trong cơ thể ấm áp của nó, nai mẹ dường như hiểu được Đường Liệp là tới trợ giúp mình, cũng không làm ra hành động giãy dụa gì.

" Tiểu tử kia! Hoan nghênh ngươi tới thế giới này!" Đường Liệp cầm chân trước của nai con, thuận lợi kéo nó ra, nai mẹ vì đau đớn trong nháy mắt phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Đường Liệp ôm lấy cả người con nai nhỏ ướt sũng, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, từ khi bị trục xuất tới phiến thổ địa hoang vu này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ như thế.

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng chân dồn dập, Đường Liệp xoay người nhìn lại, nhưng thấy một con nai đực nhanh như tia chớp phóng tới hắn, sừng gạc trên đầu hung ác hướng tới bụng của hắn, Đường Liệp hoảng hốt né tránh, nhưng con nai đực nhanh như bóng hình, giống như không đâm sừng vào bụng hắn tuyệt không cam lòng, trong thời khắc mấu chốt, con nai cái giãy dụa đứng lên, che ở phía trước thân thể Đường Liệp.

Không biết chúng dùng loại phương thức gì trao đổi, con nai đực cúi đầu xuống, từ từ đi đến bên người Đường Liệp, chìa ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm thân thể con nai con.

Đường Liệp buông con nai con mới sinh, nai con lung lay lảo đảo đi tới bên người nai mẹ, miệng mềm mại mút vào đầu vú nai mẹ.

Thậm chí ngay cả chiếc vú no đủ của nai mẹ cũng là một loại hấp dẫn đối với Đường Liệp, hắn bắt buộc mình nhắm mắt lại, nhưng bên tai vang lên tiếng rống của liệp báo.

Hai con báo vô thanh vô tức đến gần chỗ họ, ánh mắt hung tàn nhìn nai con đang bú vú mẹ, con nai đực lập tức ý thức được nguy hiểm đang tồn tại, nó cũng không có lựa chọn bỏ chạy, dũng cảm hộ vệ ngay trước nai mẹ và nai con, cố gằng dùng lực lượng yếu kém của mình bảo vệ sự bình an của thê tử.

Con báo cái chậm rãi nhiễu đến phía sau bọn họ, chặt đứt con đường lui phía sau, con báo đực chậm rãi đi tới hướng bọn họ, với nó xem Đường Liệp và gia đình nai này đã trở thành vật trong tay, đang tính toán làm sao hưởng thụ bữa ăn ngon này.

Nương theo một tiếng tê rống chấn triệt nội tâm, con báo đực bay lên, từ trên cao đánh về con nai đực, chân trước bén nhọn cố gắng xé rách cổ họng con nai.

Trên đỉnh đầu một bóng đen thật lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một con cự tinh( khỉ đột khổng lồ) thân cao hai thước từ trên cây phi thân nhảy xuống, một quyền hung hăng đánh vào cằm con báo, đánh bay thân thể nó hất tung ra ngoài.

Báo cái nhìn thấy tình thế nghịch chuyển, điên cuồng gào thét từ phía sau nhào vào sau lưng cự tinh, mở miệng máu táp tới hướng bên gáy trái của cự tinh, trước khi nó cắn trúng mình, cự tinh đưa tay hung hăng kháp tới cổ nó, ném mạnh thân thể nó vào một thân cây, thân thể báo cái ở trên không trung xoay tròn ngã văng ra ngoài, chàng tới một thân cây cứng rắn, phát ra một tiếng giòn tan, sau đó giống như một nhúm lông chảy xuống trên cỏ, xương cột sống của nó không ngờ bị quất nát chết ngay tại chỗ.

Con báo đực nhìn thấy ái lữ đương trường chết thảm, kêu rên một tiếng, cuốn đuôi hướng rừng cây bỏ chạy.

Đường Liệp thật không ngờ thời khắc chỉ mành treo chuông mà toát ra một con khỉ đột thật lớn, trong lúc nhất thời đứng ngây ra.

Cự tinh xem ra có giao tình không tệ với con nai đực, đi đến bên người nai đực vỗ vỗ lưng nó, con nai dùng sừng cọ nhẹ vào con cự tinh.

Đường Liệp còn đang do dự mình có nên rời đi hay không, thì con cự tinh đã đến bên cạnh hắn, chỉ vào con nai con mới sinh, rồi lại chỉ vào bàn chân của chính mình.

Đường Liệp nhìn vào gan bàn chân của nó một chút, nguyên lai bị đâm một cây đinh ốc, trong lòng Đường Liệp phi thường ngạc nhiên, đinh ốc này hiển nhiên không phải tự nhiên mà có, chẳng lẽ muốn nói nơi này còn có tung tích của loài người, nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi hiện lên một tia hy vọng, chỉ cần có thể tìm được người, chính mình có thể có điều kiện rời khỏi phiến thổ địa hoang vu này.

Ý tứ của cự tinh rõ ràng là để cho Đường Liệp trợ giúp nó lấy ra cây đinh ốc, Đường Liệp gật gật đầu, ôm lấy bàn chân nó, nói nhỏ: " Ta có thể giúp ngươi lấy ra, nhưng sẽ có chút đau đớn, ngươi ngàn vạn lần phải nhịn xuống."

Cự tinh nhắm hai mắt lại, Đường Liệp dùng tay nắm lấy phần đuôi của đinh ốc, thoáng dùng sức liền túm đinh ốc ra. Phần đuôi của đinh ốc đã rỉ sét, xem ra đâm vào bàn chân của cự tinh đã có một đoạn thời gian rất dài rồi.

Đường Liệp xé một góc quần áo của mình, băng bó vết thương trên chân cự tinh, vỗ vỗ cái chân đầy lông của nó nói: " Lần này ta không thu tiền chữa bệnh của ngươi, ngươi nếu có lương tâm, sẽ đem ta đưa ra khỏi chỗ này nga."

Cự tinh đột nhiên mở hai tay, dưới tình huống Đường Liệp hoàn toàn không có phòng bị, ôm hắn vào trong lòng, thân thể nhẹ nhàng bay lên trên đại thụ.

Đường Liệp vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng kêu to lên: " Mau buông ta xuống!"

Cự tinh căn bản mặc kệ cho Đường Liệp hô to gọi nhỏ, nhanh chóng bò lên trên đỉnh cây, từ một thân cây lăng không tới một thân cây khác nhảy qua, Đường Liệp bị dọa đến kinh hãi, cả người bị cự tinh ôm trên không trung bay lượn, lực lượng của cự tinh thập phần cường đại, hắn căn bản không có cơ hội giãy thoát: " Buông ta xuống...ngươi là tên súc sinh vong ân phụ nghĩa..."

Cự tinh mang theo Đường Liệp toát ra bay chừng hai mươi phút, tiến nhập vào một mảnh rừng rậm cành lá dày đặc, hai mươi phút này đối với Đường Liệp mà nói giống như vượt qua một thế kỷ thăm thẳm.

Cự tinh đưa hắn chậm rãi đặt trên cỏ, Đường Liệp vẫn đang kinh hồn thất phách, chân không dám bước ra nửa bước.

Trong nhánh cây, sau thân cây, trong đá núi, mấy trăm con tinh tinh lớn nhỏ khác nhau đồng thời xông tới, chúng nó tò mò đánh giá vị khách xa lạ này, đang dùng thú ngữ trao đổi lẫn nhau.

Hình tượng Đường Liệp bây giờ tán loạn nhếch nhác tới cực điểm, y phục trên người nhiều chỗ bị nhánh cây xé rách, bại lộ ra da thịt màu đồng cổ, khóa kéo quần mở rộng ra, tiểu đệ đệ vẫn đang kiệt ngạo bất tuân đứng thẳng. nguồn truyenbathu.vn

Mấy con tinh tinh cái tò mò nhìn hạ thể của Đường Liệp, con mắt chúng tỏa sáng toát ra dục vọng nguyên thủy, Đường Liệp hấp tấp lấy tay che khuất, xem ra đám tinh tinh này không có bất cứ khái niệm gì về việc ánh nhìn phi lễ.

Cự tinh nhẹ nhàng huých cánh tay Đường Liệp, dẫn đầu đi tới hướng đại thụ, Đường Liệp do dự một chút, đi theo phía sau nó.

Cây đại thụ này chừng năm người ôm, năm tháng trải rộng trên người đại thụ, nhưng thân thụ cành lá vẫn đang sum suê, biểu hiện ra sinh mệnh lực cường đại của nó.

Cự tinh dọc theo thân cây đi tới, không bao lâu ôm một con bạch vượn từ trên cây cẩn thận trèo xuống. Nó chỉ bàn chân của mình, rồi lại chỉ bạch vượn.

Đường Liệp minh bạch ý tứ của nó, cự tinh đang muốn mình chữa bệnh cho bạch vượn.

Bạch vượn vô lực giương đôi mắt, con mắt của nó mặt dù vẩn đục, nhưng ánh mắt lại sắc bén, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của một người.

Đường Liệp nhìn thấy ánh mắt của nó, nhịn không được lấy làm kinh hãi, ánh mắt này vốn không nên thuộc loại mắt của cầm thú.

Bạch vượn nở một nụ cười: " Ngươi là đại phu?"

Đường Liệp thiếu chút nữa đã bất tỉnh, hắn thậm chí hoài nghi có phải mình bị thần kinh thác loạn, không thể ngờ lại nghe được bạch vượn nói chuyện với mình.

" Nếu ta không có đoán sai...ngươi là đại phu?" Bạch vượn suy yếu nói những lời này.

Đường Liệp dùng sức ngắt vào chân mình, hắn rõ ràng cảm thấy đau đơn, rốt cuộc xác nhận bạch vượn này quả nhiên biết nói tiếng người. Hắn ổn định một chút tâm tình, thấp giọng nói: " Không sai, ta là thầy thuốc!"

Bạch vượn thở dài: " Ta chuẩn bị rồi, ngươi có thể khám và chữa bệnh cho ta."

Đường Liệp từ cách thở hổn hển của bạch vượn, cùng đôi môi màu tím của nó đã phán đoán ra, bạch vượn có khả năng bị bệnh nơi trái tim, hắn vươn tay ra: " Có thể đưa cổ tay cho ta không?"

Bạch vượn vươn cánh tay, dưới da lông màu trắng của tay phải hắn, huyết mạch cấu kết xoay quanh, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên là bị giãn tĩnh mạch. Đường Liệp đối với trung y cũng có nghiên cứu tương đối tinh thâm, mạch tượng suy yếu vô lực của bạch vượn đúng là chứng thật suy đoán ban đầu của hắn.

Đáng tiếc không có ống nghe và máy đo huyết áp, không thể tiến hành thêm một bước chẩn đoán bệnh tình của bạch vượn.

Bạch vượn kịch liệt ho khan, qua hồi lâu mới bình phục lại: " Thầy thuốc, ta còn cứu được hay không?"

Đường Liệp lộ ra một tia cười khổ: " Nói thật, cơ năng thân thể ngươi rất kém cỏi, nhưng trong tay ta lại thiếu dụng cụ khám bệnh cơ bản nhất, không thể tiến thêm một bước hiểu rõ bệnh tình của ngươi."

Bạch vượn gật gật đầu, nó chuyển hướng cự tinh, thầm thì nói cái gì, cự tinh liên tiếp gật đầu, đi đến trước mặt Đường Liệp, nhẹ nhàng ôm Đường Liệp lên, phi thân nhập vào vùng cây cối bên phải.

Có kinh nghiệm vừa rồi, Đường Liệp đối với cử động của cự tinh đã không còn sợ hãi như lúc ban đầu, bị cự tinh mang theo bay lên không trung chừng vài cây số, phía trước xuất hiện một ghềnh núi, từ góc độ đỉnh núi nhìn nơi xa, có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông, Đường Liệt nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình vây tại một đảo nhỏ bốn phía là biển cả.

Cự tinh đi vào vách đá, một tay ôm Đường Liệt, thân thể vẫn bay tới hướng vách núi, Đường Liệp bị dọa lớn tiếng kêu thảm thiết lên, cự tinh tại giữa không trung chuẩn xác chụp lấy những dây leo mọc trên vách đá, thân thể quanh quẩn một chút, lập tức lại lăng không bay lên, nắm một sợi dây leo khác, tại một ghềnh đá chín mươi độ, cự tinh dẫm lên đất bằng. Đường Liệp bị dọa đến oa oa kêu to, lo lắng tới cực điểm, chỉ cần cự tinh hơi chút thất thủ, hai người bọn họ sẽ rơi xuống thịt nát xương tan, thi cốt vô tồn.

Cự tinh cuối cùng đi tới dưới vách núi, Đường Liệt bởi vì quá độ khẩn trương, quần áo đều bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, cự tinh buông hắn ra, Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt là một bộ xác máy bay bị rơi tan, nguyên lai cự tinh đưa hắn tới nơi này tìm kiếm đồ dùng chữa bệnh.

Trên mặt đất rơi lả tả xương cốt, đây hẳn là hành khách trên phi cơ gặp bất hạnh, thi thể bọn họ đã sớm hư thối lâu ngày, bây giờ chỉ còn xương đầu, xem ra máy bay rơi tan cũng đã một đoạn thời gian dài.

Đường Liệp chui vào đám hài cốt trong máy bay, trải qua một phen tìm tòi cẩn thận, tìm được một hộp cấp cứu, cùng một chút công cụ, bên trong khoang điều khiển nằm hai cỗ thi thể chưa kịp thoát đi, bên trong đều là dấu tích vết cháy đen, có thể phán đoán ra khi máy bay rơi xuống thì đã xảy ra lửa lớn, cả chính phó cơ trưởng đều bị đốt chết trong khoang điều khiển.

Đường Liệp tìm được một cây súng trong khoang điều khiển, đây là một cây súng lục, có mười hai viên đạn. Súng lục bảo tổn rất tốt, cũng không có bất luận hư hao gì. Thừa dịp cự tinh không có chú ý, Đường Liệp giấu vào bên hông của mình.

Bên trong máy bay mặc dù tìm được một ít công cụ thông tin, nhưng vì thời gian đã quá lâu, sớm đã biến thành phế phẩm, Đường Liệp tìm được nhu yếu phẩm, dùng túi du lịch vải bạt bọc lại, sau đó xách hộp cấp cứu đi tới bên người cự tinh.

Cự tinh sớm đã không nhịn được, ôm lấy Đường Liệp dọc theo vách đá leo trèo đi.

Lúc nhanh chóng trở lại trong bầy tinh tinh, xa xa liền nghe được một trận kêu gào, trong lòng Đường Liệp thầm kêu không ổn, cự tinh tựa hồ cũng đã nhận ra điều gì, nhanh chóng nhảy tới.

Hơn trăm con tinh tinh làm thành một vòng tròn, đem bạch vượn hộ vệ tại trung tâm, cả đám phát ra tiếng tru thê thảm, chúng nó không ngừng vỗ vào bộ ngực cường tráng của mình, đánh thùng thùng như muốn phát ra bi thương từ trong nội tâm.

Cự tinh rống lớn một tiếng, đem Đường Liệp ném sang một bên, vỗ ngực lớn tiếng khóc lên.

Đường Liệp bị rơi đến thất điên bát đảo, dùng hết thật lớn khí lực mới đứng lên được, hắn lảo đảo đi tới chỗ đám tinh tinh, thật vất vả mới chen đi vào.

Bạch vượn lẳng lặng nằm trên đám cỏ tranh trải thành đệm, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã chết.

Đường Liệp sờ sờ động mạch trên cổ nó, tim đã không còn đập, hai tay Đường Liệp đặt trên bộ ngực của bạch vượn, bắt đầu thúc nhịp tim.

Những đại tinh tinh chung quanh cũng không rõ dụng ý của Đường Liệp, nghĩ hắn đang làm ra chuyện khinh nhờn trưởng bối, cả đám phẫn nộ tê rống lên, bộ lông dựng thẳng, hận không thể xông lên đem Đường Liệp xé nát.

Linh tính của cự tinh vượt xa các tinh tinh khác, nó phát ra một tiếng rống to uy mãnh, tựa hồ đang cảnh cáo đồng bạn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Dưới sự uy hiếp của nó, đám tinh tinh kia thành thật thối lui ra sau, lưu cho Đường Liệp một không gian đầy đủ để thi triển.

Trán của Đường Liệp tuôn mồ hôi, nếu không cứu được bạch vượn, chỉ sợ chính mình không cơ hội còn mạng sống.

Hắn dùng tay phải dùng sức nện xuống dưới.

Liên tục đánh bảy cái, bạch vượn rốt cuộc chậm rãi mở hai mắt.

Đại tinh tinh chung quanh đã thấy bạch vượn chết mà sống lại, cả đám hoan hô nhảy nhót, đối với Đường Liệp cảm kích tới cực điểm.

Đường Liệp mở hộp cấp cứu, lấy ra ống nghe bệnh và huyết áp kế, tiến hành kiểm tra hệ thống cho bạch vượn, tình huống của bạch vượn so với dự đoán của Đường Liệp còn muốn nghiêm trọng, công năng trái tim của nó rất kém cỏi, bị vây bên bờ suy kiệt.

Bạch vượn từ vẻ mặt của Đường Liệp giống như ý thức được điều gì, bình tĩnh nói: " Đại phu, có gì ngươi cứ nói thật, ta có phải đã bất trị rồi?"

" Bệnh tình của ngươi rất nghiêm trọng, trong thân thể nhiều bộ vị xuất hiện triệu chứng suy kiệt, nếu điều kiện cho phép, ta có thể tiến hành phẫu thuật cho ngươi, có lẽ có thể kéo dài tính mạng của ngươi, nhưng bây giờ chúng ta đang ở trên hoang đảo."

Bạch vượn thở dài một hơi, ánh mắt nó nhìn về phương xa, lâm vào trong trầm tư, qua hồi lâu, bạch vượn mới mở miệng nói: " Ta biết ngày này cuối cùng sẽ đến...ta mệt mỏi...ta thật sự mệt mỏi..."

Đường Liệp vì vận mệnh của bạch vượn mà cảm thấy tiếc hận, dẫu sao trên đời này bạch vượn mà biết nói tiếng người lại càng không thấy. Hắn tò mò hỏi: " Ngươi vẫn luôn sinh hoạt trên hòn đảo đơn độc này sao?"

Bạch vượn gật gật đầu: " Từ khi đến thế giới này, ta đã sinh hoạt trên hoang đảo nơi đây, tính ra đã suốt năm mươi năm rồi..." Hai hàng nước mắt vẩn đục dọc theo gương mặt tràn đầy nếp nhăn của nó chậm rãi rơi xuống. Nó chậm rãi đứng dậy, cự tinh hấp tấp đi vào bên người nó, đỡ lấy cánh tay nó.

" Ngươi đi theo ta!" Bạch vượn ra hiệu cho cự tinh ôm lấy nó, chậm rãi hướng trong rừng đi đến.

Đường Liệp đi theo phía sau bạch vượn đến trước một tòa phòng đá, cự tinh cẩn thận buông bạch vượn ra, bạch vượn xoay người nói với Đường Liệp: " Nơi này là địa phương ban đầu ta đến."

Mang theo lòng tò mò tràn đầy Đường Liệp đi theo bạch vượn đi vào trong phòng đá, trước mắt nhìn thấy hết thảy khiến cho Đường Liệp không khỏi chấn động, nơi cửa sổ nhà đá bày ra giường nhỏ bằng gỗ, trên giường được trải thảm cực kỳ tinh mỹ, trước giường bày một ngọn đèn nhỏ, còn có một bộ trà cụ tinh mỹ.

Chẳng lẽ mấy thứ này đều nhặt được từ trên phi cơ rơi xuống? Nhưng từ đồ án và hình dáng của trà cụ mà xem, đều có vẻ thập phần quái dị, là thứ trước đây Đường Liệp chưa từng gặp qua. Bạch vượn tựa hồ nhìn ra sự mê hoặc của Đường Liệp, nó ngồi xuống giường nhỏ: " Mấy thứ này đều đến từ quốc gia của ta."

" Quốc gia của ngươi?"

" Ta đến từ một mảnh đại lục tên gọi Cách Lan Đế Á, nơi đó trải rộng sông cùng dãy núi, cả khối đại lục bị sông Cổ Lạp Ba chia làm hai bộ phận, phương đông và phương bắc đại lục là biển, nơi ta ở là Lam Đức đế quốc thuộc phía tây sông Cổ Lạp Ba." Bạch vượn êm tai nói.

Đường Liệp nghe được như lọt vào trong sương mù, hắn từ trước đến nay nhận thức địa lý học của mình không tệ, nhưng những địa danh trong miệng bạch vượn hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, có phải là do xuân dược quá lượng trong cơ thể, đem đầu của hắn đốt đến hồ đồ rồi?

" Chẳng lẽ ngươi không phải là người địa cầu?" Đường Liệp mê hoặc hỏi.

" Loài người?" Bạch vượn lộ ra nụ cười khổ sáp, nó kiên nhẫn giải thích: " Ta cũng không thuộc về thế giới này, năm mươi năm trước ta trải qua Thần Chi Thông Đạo đến nơi đây, chính vì muốn tìm kiếm dược vật trường sinh bất lão cho bệ hạ, nhưng không nghĩ tới lại lưu lạc trên phiến hoang đảo này, ta không thể rời đi nơi này, bởi vì không có hoàn thành sứ mạng của bệ hạ, cũng không có mặt mũi quay về gặp ngài, vì vậy ở lại hòn đảo đơn độc này năm này qua năm khác."

" Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có bất luận kẻ nào đến đây?"

Bạch vượn lắc lắc đầu: " Năm năm trước, phi thuyền thật lớn kia từ trên bầu trời đột nhiên rơi xuống, ta vốn tưởng răng có thể theo nó rời đi, không nghĩ tới mọi người trên phi thuyền đều chết ở nơi này, chuyện phát sinh xong, đảo nhỏ này rất nhanh khôi phục sự yên lặng sảng khoái như xưa, không còn ai đến đây nữa." Phi thuyền trong miệng nó chính là máy bay hành khách kia.

" Không có khả năng, nơi này chung quanh đều là hải dương, có lẽ sẽ có thuyền đi qua!" Trong nội tâm Đường Liệp vẫn ôm ấp một tia hy vọng.

Bạch vượn cười khổ nói: " Lúc mới bắt đầu ta cũng giống như ngươi tràn ngập hy vọng, nhưng theo thời gian trôi qua, hy vọng bị đánh mất, thẳng đến khi ta hoàn toàn tiếp nhận sự thật."

Trong lòng Đường Liệp trầm tới đáy cốc, chẳng lẽ mình phải ở lại tòa cô đảo này sống qua quãng đời còn lại, không, hắn không thể tiếp nhận vận mệnh như vậy.

Bạch vượn lục lọi trên giường một trận, tìm được một viên hột xoàn màu lam cỡ trái long nhãn, đưa đến trước mặt Đường Liệp, mở ra bàn tay.

Đường Liệp mặc dù đối với hột xoàn không có nghiên cứu nhiều lắm, nhưng nhìn thấy nó lớn như vậy cũng biết giá trị xa xỉ, huống chi thiên nhiên màu lam thập phần khó được, giá trị chân thật có lẽ vượt qua tưởng tượng.

Bạch vượn đưa hột xoàn màu lam vào trong tay Đường Liệp: " Ta tin tưởng trước khi mình sắp chết gặp được ngươi, nhất định là ý chỉ của thần, mai tinh thạch này có thể đưa ngươi đến sinh sống tại đại lục của ta."

Đường Liệp giống như đang nghe chuyện thần thoại nửa đêm, đối với lời bạch vượn nói vẫn nửa tin nửa ngờ, hắn chối từ nói: " Hột xoàn này trân quý với ngươi như vậy, tại sao ngươi muốn tặng cho ta?"

Bạch vượn thở dài một hơi: " Tinh thạch này tổng cộng có ba, nuốt vào thì có thể mở Thần Chi Thông Đạo, tự do đi tới đi lui Cách Lan Đế Á đại lục cùng thế giới này. Bệ hạ may mắn chiếm được hai, đưa tinh thạch giao cho ta và Phúc Mộ Kim tướng quân, chúng ta thông qua Thần Chi Thông Đạo rời đi, nhưng không nghĩ tới ta lại lạc đến nông nỗi tiến thoái lưỡng nan như thế này."

Bạch vượn thở dốc một trận, tiếp tục nói: " Ta đã không còn nhiều thời gian, ngươi còn trẻ, ta không nghĩ sẽ thấy ngươi giống ta sống cô độc quãng đời còn lại, mai tinh thạch này cấp cho ngươi một thế giới mới hoàn toàn."

Đường Liệp mặc dù cũng không tin lời bạch vượn nói, nhưng vẫn bị ý tốt của nó làm cảm động: " Cảm ơn!"

Bạch vượn đưa một quyển da dê tới trong tay Đường Liệp: " Ta không có cơ hội hướng bệ hạ phục mệnh nữa, nếu ngươi có điều kiện thuận lợi đến Cách Lan Đế Á đại lục, nhất định phải cầm nó thay ta đi gặp bệ hạ thỉnh tội."

Đường Liệp cũng không định đi cái gì mà Cách Lan Đế Á đại lục, tiếp tục chờ đợi, có lẽ sẽ có một ngày có cơ hội được cứu vớt.

Bạch vượn vỗ nhẹ bờ vai của hắn: " Đại phu, ta khuyên ngươi một câu, ngàn vạn lần

không nên vì hy vọng xa vời mà vĩnh viễn chờ đợi tiếp tục, khi ngươi tỉnh ngộ, hết thảy đều đã chậm..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện