Chương 2: Danh Lưu Đứng Đầu
Editor: littlesunflower05
Cung Bồng Lai, trong phòng bao tư nhân náo nhiệt tầng ba.
Câu lạc bộ tư nhân này nổi tiếng nhất ở Giang Thành, được biết đến như một động vàng xa xỉ dành cho những người giàu có và những kẻ nhàn rỗi trong giới thượng lưu, có tính bảo mật cao, từ trước đến nay ngầm ngăn chặn người xa lạ quấy rầy.
Lúc Hạ Thanh Trì đến, đã muộn hơn một tiếng, nhân viên phục vụ nhận ra cô, cung kính dẫn cô vào phòng bao.
Vừa vào cửa, ánh mắt Tần Xuyên liền chú ý tới Hạ Thanh Trì, nhiệt tình vẫy vẫy tay:" "Đại tiểu thư, bà cuối cùng cũng đến"
Hạ Thanh Trì giẫm giày cao gót bước tới, không nói hai lời liền cầm lấy ly pha lê trên bàn uống rượu.
Chưa kịp nuốt vào cổ họng thì đột nhiên, cổ tay bị giữ lại, ly rượu trên tay bị lấy mất.
Hạ Thanh Trì ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Xuyên nhướng mày: "Uống vội như vậy làm gì......Trong điện thoại cũng không nói chuyện rõ ràng, đm! Bà không phải gây chuyện xong chạy đến đây trốn chứ??"
"......"
"Tôi mà là loại phụ nữ vô trách nhiệm sao?" Hạ Thanh Trì sau khi lấy lại hơi thở, giận dữ hất tay cậu ra
Để chứng minh mình "trong sạch", cô cầm chặt tấm danh thiếp màu xám đen đặt lên bàn, ngón tay trắng nõn chỉ lên: "Tôi muốn phương thức liên lạc của chủ xe này"
"Danh thiếp?" Tần Xuyên cầm nó lên.
Ngay sau đó, chấn kinh đến mức cho là mình nhìn lầm.
"Ừ..." Hạ Thanh Trì không phát hiện Tần Xuyên có chút không thích hợp, thở dài nói: "Gần đây tôi không biết có phải bị nguyền rủa không nữa, còn chưa bắt đầu đóng phim đã phải bồi thường ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng cho đoàn phim, bây giờ ra cửa lại đụng phải một siêu xe trăm vạn...!"
Tuy rằng không có âm thanh đáp lại những lời của cô, Hạ Thanh Trì nói nói, đôi mắt đen nhánh còn nổi lên gợn nước.
Cơ hồ là, nhịn không được muốn rớt xuống vài giọt nước mắt cá sấu.
Đứng mệt, cô lại đi đến chỗ sô pha bọc da gần cửa sổ sát đất (*), ngồi xuống.
(*) Cửa sổ sát đất là kiểu vầy nè (hình ảnh minh họa sương sương):
Nguồn: Internet
Quay đầu lại thấy Tần Xuyên vẫn không nói lời nào, giơ tay trước mặt hắn vỗ phát ra tiếng:"Ngu rồi à?"
Tần Xuyên đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó giống như được tiêm máu gà, kích động mà vỗ vỗ đùi Hạ Thanh Trì một cách nặng nề: "Tấm danh thiếp này mặt trên viết ba chữ Ôn Thụ Thần, tôi không có nhận sai chữ đúng không?!"
Dứt lời, như là sợ bị người ta nghe thấy, anh đột nhiên hạ giọng: "Người bị bà đâm vừa nãy biết là ai không, vị này chính là nhân vật nổi tiếng(danh lưu) đứng đầu!"
Hạ Thanh Trì nhăn mặt vì đau, sắp tràn ra nước mắt lại đột ngột nén lại!
Không chờ cô ở trong lòng muốn đánh chết thằng "nghịch tử" trước mắt, Tần Xuyên đã không kìm nổi nội tâm hưng phấn, nói:
- -"Ôn Thụ Thần, người thừa kế tập đoàn Ôn thị, mấy năm nay vẫn luôn được bình chọn là người đứng đầu trong giới những nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành, bà biết không, nếu đối tượng để liên hôn là hắn, thì bao nhiêu quý cô danh viện nằm mơ cũng muốn được mù cưới câm gả một lần!"
- - "Nghe nói hiện tại anh ta là hậu bối duy nhất thật sự cầm quyền ở Ôn gia, quản lí công việc kinh doanh của gia tộc, hành sự còn đặc biệt kín tiếng, trừ đi ra ngoài xã giao tất yếu, cũng không tham dự bất cứ hoạt động công khai nào, hành trình thường ngày chỉ có vệ sĩ bên người mới biết!"
- - "Bà vừa ra khỏi cửa là có thể lái xe đụng vào chính anh ta, quả thực là được nữ thần số mệnh quá mức chiếu cố!"
Hạ Thanh Trì nghe xong nửa ngày, không biết nên làm cái biểu tình gì.
"Những gì người ngoài biết về Ôn Thụ Thần như một tờ giấy trắng, nói tóm lại....." Tần Xuyên nói đến chỗ mấu chốt, đánh giá vài lần tấm danh thiếp màu xám đen, đánh giá cao Ôn Thụ Thần: "Bàn về nhan sắc, vẻ đẹp của anh ta tuyệt đối không thua kém bất kỳ nam nghệ sĩ nổi tiếng nào."
"......" Hạ Thanh Trì liếc mắt nhìn Tần Xuyên.
Một người đàn ông to lớn xốc nổi như vậy, lại đi mê luyến một nam nhân xưa nay không quen biết, có chút kích thích nha~
"Ánh mắt gì đấy, hả?" Tần Xuyên.
Hạ Thanh Trì: "......" Còn có thể là ánh mắt gì.
"Tôi nói sắp gãy lưỡi rồi, bà không có một chút phản ứng nào à?" Tần Xuyên cau mày nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra, tìm ảnh trên tạp chí tài chính, đưa cho cô xem: "Đại tiểu thư, người bà đâm là vị này phải không?"
Trong bức ảnh, nam nhân thân hình cao dài đứng thẳng ở bên kệ sách, mặc âu phục màu xám được cắt may cẩn thận, khí chất so với nam người mẫu càng sâu vài phần, mỗi bộ phận trên khuôn mặt đều tinh xảo, có cảm giác giống như một bức họa mỹ nam.
Trước đó khi va chạm xe, vị đại nhân vật này ngồi ở ghế sau thiếu sáng không xuống xe, Hạ Thanh Trì cũng không quá chú ý đến dáng vẻ của một người đàn ông, bây giờ nhìn kĩ lại....
Từ mặt mày tuấn mỹ của anh, Hạ Thanh Trì còn nhìn ra được, vị này nghiễm nhiên là một người để ý hình tượng theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Cũng đột nhiên lý giải được Tần Xuyên thân là một namnhân, vì cái gì mà hưng phấn như vậy.
Luận tư sắc, Ôn Thụ Thần xác thật xứng bốn chữ "Danh lưu đứng đầu".
"Đúng rồi, rõ ràng bà là người gây họa, tại sao anh ta lại đưa danh thiếp cho bà?"
Mạch não Tần Chuẩn cuối cùng cũng có phản ứng, bát quái đến trọng điểm!
Đầu Hạ Thanh Trì chậm chạp hai giây mới nâng lên, cổ họng cô như bị bóp nghẹt một cách vô hình, chết cũng sẽ không phun ra một chữ.
Ảnh ở màn hình khóa điện thoại của cô bị Ôn Thụ Thần nhìn thấy, loại sự tình xấu hổ này, ai cũng đều đừng nghĩ tới, để cho nó theo gió mà đi đi.
Hạ Thanh Trì cố ý nói sang chuyện khác, nhìn xung quanh phòng bao một lúc, trừ mấy cô tiếp khách trong câu lạc bộ, những người khác coi như quen mặt, tất cả đều ở trong vòng quen biết của Tần Chuẩn, không phải người trẻ tuổi(?), thì là quan hệ thế giao (*).
(*)thế giao: ý chỉ hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.
(?)bản cv ghi làphát tiểu, mình không hiểu rõ lắm, ai biết thì góp ý giúp mình để mình sửa nhé.
Ở đây có vài anh công tử nhìn thấy cô vốn dĩ muốn bắt chuyện, Tần Xuyên vậy nhưng lại không có ý muốn giới thiệu, ngược lại anh vẫn tiếp tục nói chuyện với cô một cách hưng phấn, nên cũng không đến làm phiền.
Hạ Thanh Trì thu hồi tầm mắt, đột nhiên quay đầu.
Cô cùng Tần Xuyên bốn mắt nhìn nhau, im lặng ba giây, từ ánh mắt của nhau đọc ra điều gì đó.
"Tần ba ba!"
"F*ck! bà đừng có mà OOC (*)!!"
(*)OOC: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.
Tần Xuyên muốn lấy đà tại chỗ nhảy ra xa khỏi người phụ nữ này một chút, lại bị Hạ Thanh Trì một phen túm chặt cánh tay, vẻ mặt dữ dằn: "Ông nghĩ ông trốn được sao! Mau giải thích đi, đêm nay ông ở Cung Bồng Lai chuẩn bị trận tuyển tú trá hình này, rốt cuộc thu lão gia tử nhà tôi bao nhiêu tiền?!"
"Hạ Thanh Trì......!Cô nương nhà người ta đánh cướp cũng không đánh như bà!"
"Tần ba ba Tần ba ba, cha nếu không bố thí chút tiền tiêu vặt ra, con liền buộc phải đi bán thân! Cha có thể nhẫn tâm......!Nhìn con còn tuổi nhỏ đã bị đòi nợ sao?" Hạ Thanh Trì nói, hơi cúi mặt xuống.
Tầm mắt nhìn chằm chằm đầu gối mảnh mai trắng nõn lộ ra dưới làn váy, hàng mi dài cũng rũ xuống.
Lời nói thật đáng thương, nhưng khóe mắt lại không có một chút lệ.
Tuy nhiên, dáng vẻ này thoạt nhìn, thập phần khó được thấy.
Tần Xuyên nội tâm có điểm dao động, đem danh thiếp khắc ấn ba chữ Ôn Thụ Thần kia, lặp lại kẹp ở hai ngón.
" Bà yên tâm......"
Một lát sau, hắn làm trò trước mặt Hạ Thanh Trì, thập phần trượng nghĩa mà vỗ ngực nói: "Anh trai giúp em thu phục!"
Hạ Thanh Trì chớp chớp mắt.
- - hả, thu phục cái gì?
Đêm khuya, cùng lúc ở khu vực này, bên ngoài dãy phòng sang trọng ở đại sảnh khách sạn, hai bảo tiêu được huấn luyện bài bản canh giữ ở cửa.
Ôn Thụ Thần mới đàm phán xong một vụ hợp tác đầu tư không lâu, trở lại trong khách sạn đổi bộ tây trang sạch sẽ, lúc sau, liền đi đến thư phòng bàn bạc, thảo luận công việc.
Ông chủ vẫn đang làm việc, mấy người trong đoàn đội tinh anh của anh cũng không nghỉ ngơi tốt, đều đợi ở trong phòng khách, thẳng đến 11 giờ rưỡi, có người bắt đầu thấp giọng nghị luận, để giết thời gian.
"Tài xế nói Ôn tổng bị một nữ tài xế ăn vạ/giả vờ va chạm, không tiếc tiền đụng siêu xe mấy trăm vạn, cũng phải lấy được phương thức liên lạc, có phải hay không?"
"Ôn tổng mới về nước mấy ngày, đã bị theo dõi?"
"Cái này phải hỏi thư ký Tống, đêm nay là anh ấy sắp xếp luật sư xử lý sự cố giao thông."
Tống Triều không tránh được nghe thấy tên của mình, hắn cũng đang buồn rầu chuyện này.
Mấy năm nay Ôn tổng sang châu Âu để tìm hiểu thị trường nước ngoài, được biết đến như một nhân vật phong vân truyền kì trong giới kinh doanh, cũng rất ít ở trong nước xuất đầu lộ diện, chỉ mới trở lại Trung Quốc mấy ngày gần đây đã bị rò rỉ tiếng gió(tin tức), ngay cả nhà cũ còn chưa trở về ở.
Hơn nữa, công tác bảo mật của họ luôn được thực hiện.
Là vị nào tin tức linh thông như vậy ta, không nên nka.
-
Trong phòng khách mấy nam nhân không kiêng nể gì khơi mào trò đùa diễm ngộ, không có nữ nhân ở đây, cũng liền ít đi một tầng thân sĩ phong phạm ước thúc (*), mà cửa thư phòng không biết khi nào hờ khép, đem động tĩnh bên ngoài, một chữ cũng không bỏ sót, nghe lọt vào tai.
(*) Phong phạm ước thúc: theo mình hiểu thì đại khái là quý ông ạ
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn tường, gương mặt tuấn tú của Ôn Thụ Thần không thay đổi, anh đặt bút xuống giữa những ngón tay thon dài.
Ngồi ở ghế sô pha đối diện anh là bạn tốt nhiều năm Thiệu Kỳ Tu, khẽ nhướng mày, nói chuyện về công việc buồn tẻ của mình suốt đêm, vừa hay hiện tại có chuyện này có thể trêu chọc: "Hóa ra đêm nay cổ tay áo ông có máu là vì như vậy, hiện tại phụ nữ Giang thành vì khiến cho ông chú ý, đều điên cuồng hận không thể đem ông đâm tàn như vậy?"
Ôn Thụ Thần không phản ứng với lời nói đùa phá hoại danh dự cô nương nhà người ta.
Mà lão già có kinh nghiệm Thiệu Kỳ Tu thì khác, cười như không cười hỏi: "Cô gái kia tên gì?"
"Họ Hạ." Ôn Thụ Thần như là đang tán gẫu, miệng lưỡi nói ra hai chữ, không lộ ra cảm xúc gì.
"Hạ? Giang Thành của các ông hình như không có họ Hạ hào môn." Thiệu Kỳ Tu thần sắc vài phần kinh ngạc, vị bạn tốt trước mặt này không dính nữ sắc nhiều năm thế nhưng lại nhớ kỹ tên đối phương, anh ta lại hỏi: "Cô nương gia đình bình thường à?"
Ôn Thụ Thần lại khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh (*), phảng phất như việc gì cũng đều không liên quan đến mình, chậm rãi đứng lên rời sô pha, thân hình thon dài đối diện cửa sổ sát đất màu đen, mặt mày liễm tịnh (nghiêm túc+thanh tịnh maybe ????), nhìn cảnh đêm phồn hoa cùng những tòa cao ốc bên ngoài, như là vẫn trầm tư cái gì đó.
(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Thiệu Kỳ Tu ngồi ở trên sô pha, châm một điếu thuốc, chỉ ra một hai điều: "Nếu ông coi trọng người ta, liền trước tiên đem con gái nhà người lên giường rồi nói chuyện, đừng đơn phương chính mình làm cái gì mà tình yêu Platon (*), đàn ông sống giống như hòa thượng khổ hạnh thì có ý nghĩa gì, cô gái đâm ông tối nay, khẳng định sẽ chủ động liên hệ ông."
(*) Tình yêu kiểu Platon: là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.
Ôn Thụ Thần xoay người, đang muốn phản bác.
Điện thoại di động trên bàn trà sáng lên: [ Xin chào Ôn tiên sinh, tôi là Hạ......]
Mắt Thiệu Kỳ Tu nhàn nhạt lướt qua mấy chữ đầu tiên, môi mỏng ngậm lấy thuốc lá, trầm thấp cười nhạo.
Ôn Thụ Thần tay thon dài cầm điện thoại, đáy mắt đen nhánh thâm thúy lộ ra điểm dao động.
Thiệu Kỳ Tu thần sắc hiểu rõ, ngữ khí chắc chắn: "Cô gái kia, bảo ông đêm nay đi đón tiếp à?"
Nguyên bản không rõ việc hội nghị trong thư phòng là đến mấy giờ, vài vị nam nhân trong đoàn tinh anh ở phòng khách không chịu cô đơn, đơn giản gọi cho quầy lễ tân của khách sạn, gọi một bữa ăn khuya phong phú, một đám đều cởi áo khoác âu phục (ủa hình như lúc thì mình dùng tây trang lúc thì dùngâu phục,????, các bạn thông cảm cho mình nha:>) gác ở trên sô pha, xắn tay áo bắt đầu lấp đầy dạ dày trước.
Ăn được một nửa, từ thư phòng truyền đến thanh âm của Ôn Thụ Thần.
Tống Triều đứng ở chỗ cửa, nghe xong bên trong phân phó.
Nửa ngày,anh ta trả lời.
"Vâng, Ôn tổng....."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngỗng tử của ta(Ôn Thụ Thần): Theo đuổi con gái là như thế này sao? Hiểu rồi.
*
Chương này chuẩn bị sẵn 200 phong bao lì xì, ngươi có thích nam chính ngây thơ, tốt tính lại ngoan ngoãn nghe lời không? Để lại comment cho ta biết ~
*
Editor có lời mún nói:
Mỗi chương đều rất dài nên edit rất lâu, mong các bạn thông cảm, và hơn cả là công sức mình bỏ ra không hề ít, mình vừa phải đi học vừa dành thời gian ra để edit, có phần mệt mỏi????vậy nên các bạn tiếc gì một⭐và một follow cho mình nhỉ???????? Mong các bạn tích cực comment không thì mình buồn lắm á.
Eww mọi người nhìu nhìu????????.
Bình luận truyện