Y Thống Giang Sơn

Chương 153: Chủ động thể hiện thiện chí (thượng)



Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn viên ngoại, chuyện hôm nay ngài định làm thế nào đây?
Kỳ thực hắn sớm đã đoán được suy nghĩ của Vạn Bá Bình, nhưng cố ý không nói chỉ đợi Vạn Bá Bình tự nói ra.

Vạn Bá Bình nói:
- Nhà ta nô bộc đông, trong số đó không thiếu tên rắp tâm làm bậy, những lời của chúng chưa chắc có thể tin.
Dù rõ mấy tên gia đinh kia nói đều là sự thật, nhưng Vạn Bá Bình vẫn bảo vệ con mình, hổ dữ không ăn thịt con, Vạn Bá Bình đối với cốt nhục của mình là không thể chê được

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Là thật là giả, đợi ta đem chúng về nha môn từ từ thẩm vấn, nhất định có thể tra ra chân tướng để nói rõ với ngài.

Vạn Bá Bình âm thầm kêu khổ, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện này truyền ra ngoài Vạn gia sẽ trở thành trò cười của Thanh Vân, hơn nữa chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nhỏ thì khống chế nội bộ Vạn phủ, nhất thiết đều trong phạm vi mình khống chế, nếu là chuyện lớn, quan phủ vào cuộc, dù mình tin tưởng chuyện này sẽ được giải quyết, nhưng đến cuối cùng, bị tổn thương vẫn là Vạn gia. Hồ Tiểu Thiên mồm nói sẽ dẫn mấy tên gia đinh thẩm vấn, thực ra dụng tâm không phải để tra ra manh mối chuyện này. Không thì đã không có chuyện lúc trước hắn đã tiêu hủy chứng cứ mà hai tên gia đinh cung cấp ở ngay trước mặt mình. Tiểu tử này đang muốn lợi dụng việc này ép buộc mình, từ chỗ này đạt được thứ hắn muốn.

Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân, ngài xem thế này được không, tạm thời ta đem mấy tên gia đinh lưu trong phủ, hỏi tường tận, đợi chúng nói ra chân tướng, rồi thông cho ngài, đại nhân thấy thế nào?


Hồ Tiểu Thiên lộ vẻ do dự.

Vạn Bá Bình nói:
- Chuyện bán đồ làm từ thiện, ta nhất định ra mặt triệu tập, tất phải làm chuyện này hừng hực. Ngoài ra, ta dẫn đầu huyện Thanh Vân quyên ra một trăm lượng vàng, dùng để sửa chữa cầu Thanh Vân.


Hồ Tiểu Thiên mặt mày rạng rỡ, Vạn Bá Bình coi như hiểu chuyện, muốn bảo vệ con của ngươi, thì phải lấy ra vàng của ngươi. Ta không ép ngươi ra tiền, do ngươi tự nguyện thôi, bản đại nhân không đồng ý thì bất kính rồi. Hắn thở dài nói:
- Pháp lý cũng không ngoài tình người, ta cũng phải là người không nhận lục thân, ai cũng biết ta là người có tình, đặc biệt coi trọng tình cảm.

Vạn Bá Bình hết chịu nổi tính tâng bốc bản thân của tên này, chuyên làm vẻ đạo đức ở đây, tuổi còn trẻ sao da mặt lại dầy thế? Nhưng Vạn Bá Bình đang cầu cạnh hắn, dù bị Hồ Tiểu Thiên lật lọng dọa dẫm, nhưng vẫn không dám trở mặt với hắn, cười hùa theo nói:
- Đa tạ Hồ đại nhân thành toàn.

Hồ Tiểu Thiên sâu xa nói:
- Chúng ta là bằng hữu, ta muốn nhắc nhở ngài hai câu, cha hiền nhiều con hư. Đứa con này phải nuôi từ nghèo khó mới tốt, biết được côn bổng mới là hiếu tử. Ngài càng dung túng hắn, hắn sẽ càng không biết hối cải, sau này làm cho ngài đau đầu nghiêm trọng hơn.

Vạn Bá Bình liên tục gật đầu, lời nói của Hồ Tiểu Thiên dù chói tai nhưng rất có đạo lý. Con trai cả Vạn Đình Xương gần đây làm những chuyện thái quá rồi.

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Tối qua ta nghỉ ở Thanh trúc viên, ban đêm nghe thấy quỷ khóc thần gào, thực không giấu giếm, vết thương trên mặt ta chính là từ đó mà ra.

Vạn Bá Bình nghe hắn nói như vậy, lại không khỏi lo lắng, khẩn cầu nói:
- Hồ đại nhân, nhất định giúp ta đuổi con quỷ này đi.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nguyên là vẫn có cơ hội, cửu đỉnh trấn hồn có thể thành công đuổi oan hồn đi, nhưng trận pháp bố trí của ta bị gia đinh ngươi phá hỏng. Oan hồn chính là vật thông linh, một khi trận pháp bị phá, nó sẽ không mắc lừa lần thứ hai, tối qua ta bố trị lại trận nhưng uy lực không lớn như trước, nếu không ta đã không bị thương thế này?
Hắn mở miệng ra là nói dối, hơn nữa nói không có kẽ hở, con cáo già Vạn Bá Bình như vậy cũng không tránh khỏi bị hắn qua mặt

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Vạn Bá Bình vẻ mặt sợ hãi, biết lời nói của mình đã có hiệu quả. Hắn liền nói:
- Chuyện đã đến nước này cho dù ta miễn cưỡng bày trận, cũng không có hiệu lực gì?

Vạn Bá Bình lòng nóng như lửa đốt nói:
- Vậy thế nào mới được? Hồ đại nhân, ngài nhất định còn có cách đúng không?

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Đuổi quỷ bắt yêu vốn không phải là điểm mạnh của ta. Ta giờ không còn lực nữa rồi. Vạn viên ngoại, cách duy nhất là đem Tam thiếu phu nhân mau rời khỏi Vạn phủ, tìm một nơi sắp xếp cho cô ta mà hồn quỷ không dám đến gần.

Nếu nói trước đây Vạn Bá Bình còn thèm muốn sắc đẹp của con dâu thứ ba, nhưng trong nhà xảy ra tai họa liên tiếp, lão cũng dần dần tin là oan hồn của tiểu nhi tử phá, có câu là, không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa. Vạn Bá Bình hiểu rõ hơn ai hết, nếu thật là oan hồn của con mình phá, chắc chắn là vì nó quấy rầy chuyện của Nhạc Dao, so sánh với tính mạng thì sắc đẹp cũng chỉ ở vị trí thứ hai, lời nói của Hồ Tiểu Thiên rất hợp với Vạn Bá Bình. Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân nói rất đúng.

Hồ Tiểu Thiên cũng không đặc biệt nhấn mạnh chuyện này để khiến Vạn Bá Bình hồ nghi, vì đêm qua tận tai nghe thấy Vạn phu nhân muốn gửi Nhạc Dao vào am Tế Từ, phỏng chừng chuyện này cũng sẽ không có biến cố gì, mình chỉ là thuận nước đẩy thuyền, để Vạn Bá Bình hạ quyết tâm gửi Nhạc Dao đi.

Khi Hồ Tiểu Thiên rời Vạn phủ, không để Vạn Trường Xuân tiễn, mà là chọn đi bộ rời khỏi với Mộ Dung Phi Yên. Khi đến cửa Vạn phủ, Chu Văn Cử đuổi theo:
- Hồ đại nhân dừng bước.

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm quay người qua:
- Chu tiên sinh có gì chỉ dạy?

Chu Văn Cử chắp tay vái Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ đại nhân, chẳng biết lúc nào có thể rảnh rỗi, Chu mỗ có một chuyện muốn được thỉnh giáo.
Trước đó khi Hồ Tiểu Thiên cứu Lý Hương Chi đã biểu hiện y thuật cao siêu khiến Chu Văn Cử thán phục, y từ trước đến giờ là người học thuật cẩn thận, nhiều năm trước trên con đường theo đuổi y học không ngừng nghỉ, cảm giác y đối với Hồ Tiểu Thiên đã từ coi khinh đến kính trọng.

Hồ Tiểu Thiên cũng rất thưởng thức phong độ hiếu học của Chu Văn Cử, mỉm cười nói:
- Hai ngày này ta bận việc công, nếu Chu tiên sinh không gấp, tối mai đến chỗ ta làm khách, chỗ đó rất rộng rãi, chỉ cần Chu tiên sinh bằng lòng, chúng ta có thể cầm nến nói chuyện đêm.

Chu Văn Cử nghe vậy vừa mừng vừa sợ, y ha hả cười nói:
- Nếu đã nói vậy, ta cũng không khách sáo, tối mai ta sẽ qua.

Hồ Tiểu Thiên nói cho y chỗ ở của mình, thực ra huyện Thanh Vân vốn không to lắm. Chu Văn Cử đi qua cũng tốn nhiều thời gian. Sau khi từ biệt Chu Văn Cử, Hồ Tiểu Thiên đi nhanh về phía cầu Thanh Vân, lúc đi qua huyện nha cũng không thèm liếc mắt đến.

Mưa to tuy đã ngừng, nhưng trong thành vẫn có nhiều nơi ứ đọng nước nghiêm trọng. Dân chúng đang quét dọn một đống bừa bộn sau khi trận hồng thủy đi qua, không ai quan tâm đến vị tân Huyện thừa đại nhân, và dĩ nhiên cũng chẳng có cảnh người người hô đánh.

Đi qua trước biển thị công nha huyện, thấy hai tên nha dịch đang dán cáo thị ở đó, Hồ Tiểu Thiên đi qua xem, thấy cáo thị này quả nhiên là của mình, hôm qua mình chuyển thông cáo này, đến hôm nay mới dán ra, hiệu suất nha huyện không ngờ thấp vậy. Nhưng có bản thông cáo này chứng minh mình trong sạch. Khi hai tên nha dịch dán thông cáo xong mới phát hiện Hồ Tiểu Thiên đứng ở sau lưng, vội vàng khom người hành lễ nói:
- Hồ đại nhân!
Bấy giờ trong nha huyện biết vị tân huyện thừa này càng lúc càng đông.

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm gật đầu:
- Mau đi dán thông cáo, cổng thành hai bên các con đường lớn đều phải dán.

Hai tên nha dịch phụng mệnh đi rồi, Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không ngờ ngươi vẫn còn lưu ý danh dự của mình.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta luôn cho rằng cô rất hiểu ta, xem ra ta đã nhầm. Từ trước đến giờ ta luôn đề cao danh dự, thậm chí hơn cả tính mạng của ta.

- Thật không vậy! Ta thấy ngươi là người xem nhạt danh dự, nhất là khi nhìn thấy tiền và mỹ nữ.

Hồ Tiểu Thiên tí tởn nói:
- Chẳng qua là so sánh với cô, danh dự chẳng là thá gì!

Mộ Dung Phi Yên tức khí nói:
- Ngươi nớt nhảm đi, đừng đụng chạm đến thân ta. Đúng rồi, Nhạc Dao cô nương ốm rồi, sao ngươi không đi thăm lại định đi à?

Hồ Tiểu Thiên nghiêm túc nói:
- Người ta là quả phụ, ta là quan viên địa phương, chạy đến chỗ nàng ấy để mọi người đàm tiếu sao.

Mộ Dung Phi Yên nhìn hắn nửa tin nửa ngờ.

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Nhân nói chuyện này, ta có việc cần cô giúp.

- Chuyện công thì nói, chuyện tư miễn bàn.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tóm lại không phải chuyện công hay tư, Vạn gia muốn đưa Nhac Dao ra khỏi phủ, nghe nói là gửi nàng ấy đến am Tế Từ lễ phật


Mộ Dung Phi Yên mở to mắt:
- Đang yên lành như vậy tại sao để nàng ấy đi làm ni cô?

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Thực ra rời khỏi chỗ đó cũng không phải là chuyện xấu.

- Có phải là chủ ý của ngươi không?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cha con Vạn gia đều không phải là người tốt, ai ai cũng ham muốn sắc đẹp của Nhạc Dao, không coi đạo luân thường ra gì cả. Nhạc Dao ở lại Vạn gia như con cừu giữa bầy sói, không giấu gì cô, nàng ấy khẩn cầu ta giúp nàng ấy thoát khỏi biển khổ, cho nên….

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Nghe như là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sao ta cảm thấy vẫn có chút lấy việc công làm việc tư đấy?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thành kiến, tuyệt đối là thành kiến, đây là đưa phật về Tây Thiên, dù gì cô cũng có trách nhiệm cứu người, phải nói người nhà Vạn gia đều không phải hạng người lương thiện, ta lo rằng họ nhân việc này mà giở trò.


Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ta sẽ giúp ngươi một lần cuối cùng.

Hồ Tiểu Thiên đến bờ sông Thông Tế, phát hiện chỉ có Liễu Khoát Hải mang theo hai gã nha dịch ở trên bờ trông coi, hai mươi tên lính hôm qua huyện úy Lưu Bảo Cử mang đến đều không thấy bóng dáng, hỏi Liễu Khoát Hải mới biết, số binh sĩ đó đều được Lưu Bảo Cử cho lui đi rồi. Còn nhóm người thay ca không biết duyên cớ gì vẫn chưa tới, nên đám người Liễu Khoát Hải đành tiếp tục canh giữ.

Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, trên trời ánh nắng chiếu rọi, trời quang mây tạnh, xem ra trận mưa này chắc dừng rồi. Liễu Khoát Hải canh ở đây cũng một ngày một đêm rồi, dù là tráng sĩ trẻ tuổi, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Khoát Hải, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.

Liễu Khoát Hải nói:
- Đại nhân, ta không mệt.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Một ngày một đêm không chợp mắt, dù là người làm bằng sắt cũng không chịu được, về nghỉ trước đi.

Liễu Khoát Hải thấy hắn kiên quyết, nên mới phụng mệnh đi. Hồ Tiểu Thiên cũng để hai tên nha dịch kia quay về nha huyện, để chúng giục người qua thay ca.

Một người ở trên đê lớn sông Thông Tế đi lên phía trên vài bước, thấy mực nước so với hôm qua đã rút xuống không ít, trong lòng biết trừ phi có người có ý phá đê lớn, nếu không sẽ không xảy ra chuyện đê vỡ. Nơi cầu Thanh Vân vốn có một chỗ đất trống, ước khoảng hai mẫu, ngoại trừ một gốc cây hòe lớn không có bất kỳ thảm thực vật nào, Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm mở bán hàng từ thiện tại đây sẽ rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện