Y Thống Giang Sơn
Chương 188: Chủ nợ đến nhà (hạ)
Hồ Tiểu Thiên kiêng kị vẫn là tờ giấy nợ đó, không chỉ viết giấy nợ, bên trên đó còn đóng quan ấn của mình. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó việc mình làm quả thực không suy nghĩ kỹ, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, tìm lại hành lý, bây giờ mới ý thức được đã lưu lại mầm hoạ. Cuối cùng vẫn là mình sơ xuất, thời gian này ở Thanh Vân sống nhàn nhã, lại quên mất việc nợ tiền, đáng lẽ sớm phái người đi trả món tiền này, thuận tiện lấy tờ giấy nợ về mới phải.
Không đợi Hồ Tiểu Thiên đi ra ngoài cửa, đã thấy đoàn người Hương Cầm đi vào bên trong. Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt tươi cười nói:
- Cầm tỉ, ngọn gió nào đưa tỉ đến đây vậy?
Khi nói ánh mắt đã chuyển sang người mấy mĩ nữ đứng sau Hương Cầm. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy hô hấp của mình lập tức cứng lại, chính thức bị nhan sắc tuyệt thế của mấy vị mĩ nữ này làm cho chấn động rồi. Đương nhiên người bị chấn động không chỉ có hắn, cả đại sảnh lập tức im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề, thỉnh thoảng có xem lẫn tiếng người nuốt nước miếng.
Cùng là cách ăn mặc giả nam, Mộ Dung Phi Yên mặc vào chính là tư thế hiên ngang, còn thiếu nữ trước mắt lại có vẻ quyến rũ động lòng người. Một đôi mắt đẹp vô tình cố ý lướt một lượt qua đại sảnh, dường như mỗi nam tử đều nghĩ trong lòng, nàng nhìn ta, nàng đang nhìn ta! Vì khoảnh khắc ánh mắt thiếu nữ này dừng lại trên mặt mình mà cảm thấy mừng như điên dại.
Hồ Tiểu Thiên phát hiện đẳng cấp hại nước hại dân của thiếu nữ này tuyệt đối sánh ngang Nhạc Dao, nhưng nàng điềm tĩnh thong dong hơn Nhạc Dao nhiều, trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ cao ngạo và tự cao tự đại, đối với nữ nhân mà nói, sắc đẹp chính là bản lĩnh để kiêu ngạo.
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nói:
- Vị cô nương này, hình như đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, không biết nên xưng hô thế nào?
Thiếu nữ áo đỏ trả lời đơn giản mà rõ ràng:
- Chủ nợ!
Hồ Tiểu Thiên lập tức nhớ lại tờ giấy nợ đó, chủ nợ tên Tịch Nhan, hiển nhiên chính là vị trước mặt này rồi. Hắn vội bảo ông chủ Tống sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, lặng lẽ đến bên Hương Cầm, thấp giọng nói:
- Cầm tỉ, số tiền đó lát nữa ta cho người trả lại tỉ.
Rốt cuộc là thời đại không giống nhau, đổi là trước đây, nợ tiền chính là ông lớn, Hồ Tiểu Thiên không sợ chủ nợ nào đến nhà, nhưng hôm nay thì khác, bao nhiêu nhân vật quan trọng có mặt, nếu thực phải đòi nợ tại đây, cái mặt này của mình nhất định là không ngẩng lên được.
Hương Cầm cười khanh khách nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ, cái gì tiền với không tiền, hai chúng ta là quan hệ gì, nói đến tiền cho tổn thương tình cảm?
Cái họng trời sinh của cô ả vừa nói khiến người trong cả đại sảnh đều nghe thấy. Cô nàng Hương Cầm này trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa, nhất cử nhất động mang mười phần hương vị phong trần, cho dù nàng ta không để lộ thân phận nhưng ở đây không ít khách quen chốn phong nguyệt, đám người này liếc nhìn là cũng đoán được bảy tám phần thân phận của Hương Cầm. Chỉ là bốn người thị nữ bên cạnh thiếu nữ áo đỏ đều không có chút hương vị phong trần nào, đặc biệt là vị thiếu nữ áo đỏ đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn gần.
Hồ Tiểu Thiên vốn muốn quay về bên Chu Vương, lại bị Hương Cầm tóm được, đừng thấy Hồ Tiểu Thiên mỗi ngày đều luyện tập, khí lực cũng không nhỏ, nhưng vẫn không sánh được với thần lực trời sinh của Hương Cầm. Bị Hương Cầm nắm chặt cổ tay giống như bị vòng sắt buộc trên cánh tay, cảm thấy chỉ cần ả dùng chút lực là cánh tay mình liền gãy rời. Hương Cầm nói:
- Đừng vội đi mà.
Hồ Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Cầm tỉ, ta còn phải tiếp đón khách, hay là chúng ta sẽ tán gẫu sau vậy.
Tịch Nhan liếc mắt một cái, lúc này Hương Cầm mới buông cánh tay Hồ Tiểu Thiên ra. Hồ Tiểu Thiên được giải thoát, vội vàng quay về bên cạnh Chu Vương. Hai người Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử cũng nhân cơ hội mà trà trộn vào. Hai tên đưa mắt nhìn nhau, kỳ thực bọn họ đều chưa từng gặp Chu Vương Long Diệp Phương, nhưng nhìn thân hình y mặc trường hoàng bào, quý khí mười phần, được người khác vây quanh như vì sao vây quanh mặt trăng, nhận định là Long Diệp Phương không nghi ngờ gì nữa. Hai tên này tuy bậc quan không cao, nhưng lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, năng lực về điểm này cũng có.
Hai người xông về phía trước, phình phịch, lần lượt quỳ xuống, dẫu sao Lưu Bảo Cử cũng trẻ hơn chút, động tác nhanh nhẹn hơn Hứa Thanh Liêm. Tốc độ quỳ của Hứa Thanh Liêm tuy không so với Lưu Bảo Cử được nhưng lại lên tiếng trước Lưu Bảo Cử, cung kính vạn phần nói:
- Thần Hứa Thanh Liêm tham kiến Chu Vương thiên tuế thiên thiên tuế.
Lưu Bảo Cử sợ bị rớt lại phía sau:
- Thần Lưu Bảo Cử tham kiến Chu Vương thiên tuế.
Hai tên vừa nói xong, nụ cười trên mặt Chu Vương đột nhiên biến mất, lạnh lùng nhìn hai tên, chén rượu trong tay đặt thật mạnh xuống bàn.
Hai tên đều không ý thức được rốt cục mình đã làm gì chọc giận Chu Vương, mấy đời bọn họ cộng lại cũng chưa từng gặp hoàng thân quốc thích lần nào, lần đầu gặp, dĩ nhiên muốn hết sức lấy lòng vị Thập thất Hoàng tử này, lại không ngờ một câu nói đắc tội với Chu Vương, bọn họ không nên tự xưng là thần.
Đại Khang đối với giai tầng cấp bậc có quy định nghiêm ngặt, khi đại thần gặp mặt hoàng tử có thể tự xưng là lão phu, tự xưng bỉ chức nhưng không thể xưng thần, mặc dù là Thái tử cũng chỉ có cận thần bên cạnh tại những nơi riêng tư mới dám khiêm tốn xưng thần, trong trường hợp công cộng lại tuyệt không dám đề cập đến các xưng hô này, nếu truyền đến tai Hoàng đế, chỉ e sinh ra lòng nghi ngờ.
Chu Vương không để ý đến hai tên, đương nhiên cũng không để hai người đứng dậy. Chu Vương không nói, hai tên này chỉ có thể cứ quỳ ở đó. Hai người trước đây đã từng gặp Trương Tử Khiêm, cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Trương Tử Khiêm mong chờ, hy vọng vị Trưởng sử Tây Châu này có thể giúp mình nói vài câu.
Trương Tử Khiêm chỉ vờ như không nhìn thấy, cười mỉm với Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ đại nhân, buổi đấu giá từ thiện tối nay khi nào bắt đầu?
Hồ Tiểu Thiên nhìn một lượt quanh đại sảnh nói:
- Quan khách gần như đều đến đủ rồi, bây giờ có thể bắt đầu.
Hắn đứng dậy đi đến sân khấu vừa mới lập. Lúc này hắn đã dẹp bỏ được sự lo lắng trong lòng. Vốn dĩ khi nãy nhìn ngoài cổng vắng vẻ Hồ Tiểu Thiên đã cho rằng hôm nay nhất định là kết thúc thảm đạm rồi, lại không ngờ sự tình phát triển đến nỗi bất ngờ, những nhân vật có máu mặt đều lần lượt lên sân khấu, thậm chí Thập thất Hoàng tử Đại Khang cũng đến cổ vũ cho mình, phải nói rằng sự việc tối nay quả thực có chút tà dị, đám người này lẽ nào đều là hẹn trước rồi sao?
Hồ Tiểu Thiên thoả thuê mãn nguyện đi lên sẫn khấu. Vì thời đại này không có micro, chỉ có thể dựa vào cổ họng, hắn hắng giọng một cái nói:
- Thưa các vị tiên sinh, các quý ông quý bà! Chào mọi người!
Hiện trường hoàn toàn yên lặng, ngẩn ra chừng năm giây mới nghe thấy tiếng vỗ tay chẳng chút nhiệt liệt, đương nhiên tiếng vỗ tay cũng do ông chủ Tống phát động đám tay chân của mình khởi xướng, sau đó nhanh chóng truyền ra toàn hội trường. Cách chào hỏi này thực có chút mới lạ, cho nên không hề điều động được đầy đủ sự nhiệt tình của người xem.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Đêm nay các vị khách quý tề tụ đông đủ ở đây, thật vẻ vang cho Hồng Nhạn lâu. Trước tiên tôi muốn cảm ơn Chu Vương Điện hạ anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong bình dị gần gũi đã đích thân đến tham gia, có thể cổ vũ cho buổi đấu giá từ thiện của chúng ta, xin mọi người một tràng vỗ tay dành cho anh.
Wa! Tiếng vỗ tay rõ ràng là nhiệt liệt hơn so với lúc Hồ Tiểu Thiên xuất hiện rất nhiều. Trời! Con người thật là thực tế, vỗ tay cũng phải xem địa vị!
Chu Vương Long Diệp Phương đứng dậy mỉm cười với đám đông. Y cũng không có dáng vẻ ngông nghênh hoàng tộc, nhất cử nhất động đều tao nhã, đối với mọi người bình dị gần gũi, nhưng với Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử lại ngoại lệ, hai tên không có mắt này bị u mê rồi, dám xưng thần với y, quả thực là nịnh nhầm chỗ.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Chúng ta cũng tặng một tràng pháo tay cho ông bạn lâu năm của tôi, Trưởng sử Tây Châu Trương đại nhân, càng già càng dẻo dai, cường mãnh!
Lão đã gọi ta là lão đệ, ta đương nhiên không khách sáo. Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu rõ Trương Tử Khiêm khách sáo với mình như vậy chính là vì nể mặt nhạc phụ tương lai của hắn.
Mọi người lập tức hưởng ứng. Trương Tử Khiêm đành cười khổ đứng dậy chắp tay vái mọi người. Tên tiểu tử này rõ ràng là trêu đùa mình. Tiếng vỗ tay nhỏ hơn tiếng đành cho Chu Vương lúc này một chút, nhưng vẫn nhiệt tình hơn Hồ Tiểu Thiên. Xem ra tất cả mọi người đều rất am hiểu mức độ, theo quan chức địa vị lớn nhỏ mà khống chế hữu hiệu tiếng vỗ tay to nhỏ.
Ánh mắt Hồ Tiểu Thiên chuyển đến bàn của tộc người Hắc Miêu:
- Chúng ta hãy hoan nghênh anh chị em Hắc Miêu tộc đến tử Hắc Thạch trại. Chúng ta tuy không cùng dân tộc nhưng chúng ta cùng sống trong đại gia đình Đại Khang, chúng ta đều là anh chị em ruột, cảm ơn Đằng trại chủ, cảm ơn con gái xinh đẹp của ông, cảm ơn tình nghĩa thắm thiết các vị huynh đệ tỉ muội Hắc Miêu tộc dành cho ta.
Người Hắc Miêu tộc dưới sự dẫn đầu của trại chủ Đằng Thiên Kỳ cùng lúc đứng dậy, nắm chặt quyền kề sát ngực hành lễ với mọi người, tiếng vỗ tay vang như sấm động.
Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử lúc này đã choáng váng hoàn toàn. Năng lực của tên Hồ Tiểu Thiên này quá lớn, với cảnh tượng trước mắt, thực có thể gọi là mánh khoé thông thiên. Hai người nghĩ lại trước đây đối địch với Hồ Tiểu Thiên, trong lòng lạnh run. Bọn họ thực là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình, nếu sớm biết Hồ Tiểu Thiên có bối cảnh như vậy, mong thân còn không kịp, sao dám đối đầu với hắn.
Hồ Tiểu Thiên bỏ qua phần giới thiệu Hồng Liễu trang và Hoàn Thái các. Tiêu Thiên Mục là người khiêm tốn, thêm nữa y vốn cũng không phải là danh lưu xã hội gì, không cần giới thiệu, còn về Hoàn Thái các, Hồ Tiểu Thiên ngại mở miệng, cũng không thể nói đám cô nương này đều đến từ Hoàn Thái các – nơi phong nguyệt có tiếng bậc nhất Tiếp Châu, thậm chí là Tây Châu, cho nên dứt khoát lờ đám người này đi. Hồ Tiểu Thiêm mỉm cười nói:
- Khách quý đến đông, thứ lỗi ta không thể giới thiệu từng người, nhưng đêm nay phàm đã có thể đến đây, Hồ mỗ đề khắc cốt ghi tâm, cảm tạ các vị tranh thủ chút thời gian quý báu trong cái bận trăm công ngàn việc để tham gia buổi đấu giá từ thiện này, cống hiến tấm lòng của chúng ta cho người dân Thanh Vân. Tại đây, ta đặc biệt cảm ơn một người.
Hắn dừng lại một chút, vẫy tay với ông chủ Tống ở dưới sân khấu, ý gọi ông ta đi lên.
Tống Thiệu Phú giả vờ giả vịt từ chối một chút, rồi cũng đi lên sân khấu. Hồ Tiểu Thiên long trọng đẩy ra nói:
- Ta muốn cảm ơn ông chủ Hồng Nhạn lâu, dạ tiệc đấu giá từ thiện tối nay do ông ấy tài trợ. Cảm tạ ông chủ Tống và toàn thể người làm đã cung cấp cho ta hoàn cảnh ưu nhã và bữa tiệc mỹ vị như vậy. Cảm tạ sự vất vả của bọn họ.
Hắn dẫn đầu vỗ tay.
Cả đời này của Tống Thiệu Phú chưa được nở mày nở mặt như vậy, chắp tay khắp bốn phía, nét mặt toả sáng, lắp bắp liên tục nói:
- Việc nên làm, việc nên làm, là một con dân của Thanh Vân, ta nên vì sự nghiệp từ thiện của Thanh Vân cống hiến một phần sức lực của mình...
Câu nói này cũng là Hồ Tiểu Thiên từng trao đổi với ông ta từ trước rồi.
Không đợi Hồ Tiểu Thiên đi ra ngoài cửa, đã thấy đoàn người Hương Cầm đi vào bên trong. Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt tươi cười nói:
- Cầm tỉ, ngọn gió nào đưa tỉ đến đây vậy?
Khi nói ánh mắt đã chuyển sang người mấy mĩ nữ đứng sau Hương Cầm. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy hô hấp của mình lập tức cứng lại, chính thức bị nhan sắc tuyệt thế của mấy vị mĩ nữ này làm cho chấn động rồi. Đương nhiên người bị chấn động không chỉ có hắn, cả đại sảnh lập tức im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề, thỉnh thoảng có xem lẫn tiếng người nuốt nước miếng.
Cùng là cách ăn mặc giả nam, Mộ Dung Phi Yên mặc vào chính là tư thế hiên ngang, còn thiếu nữ trước mắt lại có vẻ quyến rũ động lòng người. Một đôi mắt đẹp vô tình cố ý lướt một lượt qua đại sảnh, dường như mỗi nam tử đều nghĩ trong lòng, nàng nhìn ta, nàng đang nhìn ta! Vì khoảnh khắc ánh mắt thiếu nữ này dừng lại trên mặt mình mà cảm thấy mừng như điên dại.
Hồ Tiểu Thiên phát hiện đẳng cấp hại nước hại dân của thiếu nữ này tuyệt đối sánh ngang Nhạc Dao, nhưng nàng điềm tĩnh thong dong hơn Nhạc Dao nhiều, trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ cao ngạo và tự cao tự đại, đối với nữ nhân mà nói, sắc đẹp chính là bản lĩnh để kiêu ngạo.
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nói:
- Vị cô nương này, hình như đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, không biết nên xưng hô thế nào?
Thiếu nữ áo đỏ trả lời đơn giản mà rõ ràng:
- Chủ nợ!
Hồ Tiểu Thiên lập tức nhớ lại tờ giấy nợ đó, chủ nợ tên Tịch Nhan, hiển nhiên chính là vị trước mặt này rồi. Hắn vội bảo ông chủ Tống sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, lặng lẽ đến bên Hương Cầm, thấp giọng nói:
- Cầm tỉ, số tiền đó lát nữa ta cho người trả lại tỉ.
Rốt cuộc là thời đại không giống nhau, đổi là trước đây, nợ tiền chính là ông lớn, Hồ Tiểu Thiên không sợ chủ nợ nào đến nhà, nhưng hôm nay thì khác, bao nhiêu nhân vật quan trọng có mặt, nếu thực phải đòi nợ tại đây, cái mặt này của mình nhất định là không ngẩng lên được.
Hương Cầm cười khanh khách nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ, cái gì tiền với không tiền, hai chúng ta là quan hệ gì, nói đến tiền cho tổn thương tình cảm?
Cái họng trời sinh của cô ả vừa nói khiến người trong cả đại sảnh đều nghe thấy. Cô nàng Hương Cầm này trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa, nhất cử nhất động mang mười phần hương vị phong trần, cho dù nàng ta không để lộ thân phận nhưng ở đây không ít khách quen chốn phong nguyệt, đám người này liếc nhìn là cũng đoán được bảy tám phần thân phận của Hương Cầm. Chỉ là bốn người thị nữ bên cạnh thiếu nữ áo đỏ đều không có chút hương vị phong trần nào, đặc biệt là vị thiếu nữ áo đỏ đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn gần.
Hồ Tiểu Thiên vốn muốn quay về bên Chu Vương, lại bị Hương Cầm tóm được, đừng thấy Hồ Tiểu Thiên mỗi ngày đều luyện tập, khí lực cũng không nhỏ, nhưng vẫn không sánh được với thần lực trời sinh của Hương Cầm. Bị Hương Cầm nắm chặt cổ tay giống như bị vòng sắt buộc trên cánh tay, cảm thấy chỉ cần ả dùng chút lực là cánh tay mình liền gãy rời. Hương Cầm nói:
- Đừng vội đi mà.
Hồ Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Cầm tỉ, ta còn phải tiếp đón khách, hay là chúng ta sẽ tán gẫu sau vậy.
Tịch Nhan liếc mắt một cái, lúc này Hương Cầm mới buông cánh tay Hồ Tiểu Thiên ra. Hồ Tiểu Thiên được giải thoát, vội vàng quay về bên cạnh Chu Vương. Hai người Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử cũng nhân cơ hội mà trà trộn vào. Hai tên đưa mắt nhìn nhau, kỳ thực bọn họ đều chưa từng gặp Chu Vương Long Diệp Phương, nhưng nhìn thân hình y mặc trường hoàng bào, quý khí mười phần, được người khác vây quanh như vì sao vây quanh mặt trăng, nhận định là Long Diệp Phương không nghi ngờ gì nữa. Hai tên này tuy bậc quan không cao, nhưng lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, năng lực về điểm này cũng có.
Hai người xông về phía trước, phình phịch, lần lượt quỳ xuống, dẫu sao Lưu Bảo Cử cũng trẻ hơn chút, động tác nhanh nhẹn hơn Hứa Thanh Liêm. Tốc độ quỳ của Hứa Thanh Liêm tuy không so với Lưu Bảo Cử được nhưng lại lên tiếng trước Lưu Bảo Cử, cung kính vạn phần nói:
- Thần Hứa Thanh Liêm tham kiến Chu Vương thiên tuế thiên thiên tuế.
Lưu Bảo Cử sợ bị rớt lại phía sau:
- Thần Lưu Bảo Cử tham kiến Chu Vương thiên tuế.
Hai tên vừa nói xong, nụ cười trên mặt Chu Vương đột nhiên biến mất, lạnh lùng nhìn hai tên, chén rượu trong tay đặt thật mạnh xuống bàn.
Hai tên đều không ý thức được rốt cục mình đã làm gì chọc giận Chu Vương, mấy đời bọn họ cộng lại cũng chưa từng gặp hoàng thân quốc thích lần nào, lần đầu gặp, dĩ nhiên muốn hết sức lấy lòng vị Thập thất Hoàng tử này, lại không ngờ một câu nói đắc tội với Chu Vương, bọn họ không nên tự xưng là thần.
Đại Khang đối với giai tầng cấp bậc có quy định nghiêm ngặt, khi đại thần gặp mặt hoàng tử có thể tự xưng là lão phu, tự xưng bỉ chức nhưng không thể xưng thần, mặc dù là Thái tử cũng chỉ có cận thần bên cạnh tại những nơi riêng tư mới dám khiêm tốn xưng thần, trong trường hợp công cộng lại tuyệt không dám đề cập đến các xưng hô này, nếu truyền đến tai Hoàng đế, chỉ e sinh ra lòng nghi ngờ.
Chu Vương không để ý đến hai tên, đương nhiên cũng không để hai người đứng dậy. Chu Vương không nói, hai tên này chỉ có thể cứ quỳ ở đó. Hai người trước đây đã từng gặp Trương Tử Khiêm, cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Trương Tử Khiêm mong chờ, hy vọng vị Trưởng sử Tây Châu này có thể giúp mình nói vài câu.
Trương Tử Khiêm chỉ vờ như không nhìn thấy, cười mỉm với Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ đại nhân, buổi đấu giá từ thiện tối nay khi nào bắt đầu?
Hồ Tiểu Thiên nhìn một lượt quanh đại sảnh nói:
- Quan khách gần như đều đến đủ rồi, bây giờ có thể bắt đầu.
Hắn đứng dậy đi đến sân khấu vừa mới lập. Lúc này hắn đã dẹp bỏ được sự lo lắng trong lòng. Vốn dĩ khi nãy nhìn ngoài cổng vắng vẻ Hồ Tiểu Thiên đã cho rằng hôm nay nhất định là kết thúc thảm đạm rồi, lại không ngờ sự tình phát triển đến nỗi bất ngờ, những nhân vật có máu mặt đều lần lượt lên sân khấu, thậm chí Thập thất Hoàng tử Đại Khang cũng đến cổ vũ cho mình, phải nói rằng sự việc tối nay quả thực có chút tà dị, đám người này lẽ nào đều là hẹn trước rồi sao?
Hồ Tiểu Thiên thoả thuê mãn nguyện đi lên sẫn khấu. Vì thời đại này không có micro, chỉ có thể dựa vào cổ họng, hắn hắng giọng một cái nói:
- Thưa các vị tiên sinh, các quý ông quý bà! Chào mọi người!
Hiện trường hoàn toàn yên lặng, ngẩn ra chừng năm giây mới nghe thấy tiếng vỗ tay chẳng chút nhiệt liệt, đương nhiên tiếng vỗ tay cũng do ông chủ Tống phát động đám tay chân của mình khởi xướng, sau đó nhanh chóng truyền ra toàn hội trường. Cách chào hỏi này thực có chút mới lạ, cho nên không hề điều động được đầy đủ sự nhiệt tình của người xem.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Đêm nay các vị khách quý tề tụ đông đủ ở đây, thật vẻ vang cho Hồng Nhạn lâu. Trước tiên tôi muốn cảm ơn Chu Vương Điện hạ anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong bình dị gần gũi đã đích thân đến tham gia, có thể cổ vũ cho buổi đấu giá từ thiện của chúng ta, xin mọi người một tràng vỗ tay dành cho anh.
Wa! Tiếng vỗ tay rõ ràng là nhiệt liệt hơn so với lúc Hồ Tiểu Thiên xuất hiện rất nhiều. Trời! Con người thật là thực tế, vỗ tay cũng phải xem địa vị!
Chu Vương Long Diệp Phương đứng dậy mỉm cười với đám đông. Y cũng không có dáng vẻ ngông nghênh hoàng tộc, nhất cử nhất động đều tao nhã, đối với mọi người bình dị gần gũi, nhưng với Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử lại ngoại lệ, hai tên không có mắt này bị u mê rồi, dám xưng thần với y, quả thực là nịnh nhầm chỗ.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Chúng ta cũng tặng một tràng pháo tay cho ông bạn lâu năm của tôi, Trưởng sử Tây Châu Trương đại nhân, càng già càng dẻo dai, cường mãnh!
Lão đã gọi ta là lão đệ, ta đương nhiên không khách sáo. Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu rõ Trương Tử Khiêm khách sáo với mình như vậy chính là vì nể mặt nhạc phụ tương lai của hắn.
Mọi người lập tức hưởng ứng. Trương Tử Khiêm đành cười khổ đứng dậy chắp tay vái mọi người. Tên tiểu tử này rõ ràng là trêu đùa mình. Tiếng vỗ tay nhỏ hơn tiếng đành cho Chu Vương lúc này một chút, nhưng vẫn nhiệt tình hơn Hồ Tiểu Thiên. Xem ra tất cả mọi người đều rất am hiểu mức độ, theo quan chức địa vị lớn nhỏ mà khống chế hữu hiệu tiếng vỗ tay to nhỏ.
Ánh mắt Hồ Tiểu Thiên chuyển đến bàn của tộc người Hắc Miêu:
- Chúng ta hãy hoan nghênh anh chị em Hắc Miêu tộc đến tử Hắc Thạch trại. Chúng ta tuy không cùng dân tộc nhưng chúng ta cùng sống trong đại gia đình Đại Khang, chúng ta đều là anh chị em ruột, cảm ơn Đằng trại chủ, cảm ơn con gái xinh đẹp của ông, cảm ơn tình nghĩa thắm thiết các vị huynh đệ tỉ muội Hắc Miêu tộc dành cho ta.
Người Hắc Miêu tộc dưới sự dẫn đầu của trại chủ Đằng Thiên Kỳ cùng lúc đứng dậy, nắm chặt quyền kề sát ngực hành lễ với mọi người, tiếng vỗ tay vang như sấm động.
Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử lúc này đã choáng váng hoàn toàn. Năng lực của tên Hồ Tiểu Thiên này quá lớn, với cảnh tượng trước mắt, thực có thể gọi là mánh khoé thông thiên. Hai người nghĩ lại trước đây đối địch với Hồ Tiểu Thiên, trong lòng lạnh run. Bọn họ thực là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình, nếu sớm biết Hồ Tiểu Thiên có bối cảnh như vậy, mong thân còn không kịp, sao dám đối đầu với hắn.
Hồ Tiểu Thiên bỏ qua phần giới thiệu Hồng Liễu trang và Hoàn Thái các. Tiêu Thiên Mục là người khiêm tốn, thêm nữa y vốn cũng không phải là danh lưu xã hội gì, không cần giới thiệu, còn về Hoàn Thái các, Hồ Tiểu Thiên ngại mở miệng, cũng không thể nói đám cô nương này đều đến từ Hoàn Thái các – nơi phong nguyệt có tiếng bậc nhất Tiếp Châu, thậm chí là Tây Châu, cho nên dứt khoát lờ đám người này đi. Hồ Tiểu Thiêm mỉm cười nói:
- Khách quý đến đông, thứ lỗi ta không thể giới thiệu từng người, nhưng đêm nay phàm đã có thể đến đây, Hồ mỗ đề khắc cốt ghi tâm, cảm tạ các vị tranh thủ chút thời gian quý báu trong cái bận trăm công ngàn việc để tham gia buổi đấu giá từ thiện này, cống hiến tấm lòng của chúng ta cho người dân Thanh Vân. Tại đây, ta đặc biệt cảm ơn một người.
Hắn dừng lại một chút, vẫy tay với ông chủ Tống ở dưới sân khấu, ý gọi ông ta đi lên.
Tống Thiệu Phú giả vờ giả vịt từ chối một chút, rồi cũng đi lên sân khấu. Hồ Tiểu Thiên long trọng đẩy ra nói:
- Ta muốn cảm ơn ông chủ Hồng Nhạn lâu, dạ tiệc đấu giá từ thiện tối nay do ông ấy tài trợ. Cảm tạ ông chủ Tống và toàn thể người làm đã cung cấp cho ta hoàn cảnh ưu nhã và bữa tiệc mỹ vị như vậy. Cảm tạ sự vất vả của bọn họ.
Hắn dẫn đầu vỗ tay.
Cả đời này của Tống Thiệu Phú chưa được nở mày nở mặt như vậy, chắp tay khắp bốn phía, nét mặt toả sáng, lắp bắp liên tục nói:
- Việc nên làm, việc nên làm, là một con dân của Thanh Vân, ta nên vì sự nghiệp từ thiện của Thanh Vân cống hiến một phần sức lực của mình...
Câu nói này cũng là Hồ Tiểu Thiên từng trao đổi với ông ta từ trước rồi.
Bình luận truyện