Y Thống Giang Sơn

Chương 227: Tạo nên khủng hoảng (thượng)



Từ Phượng Nghi nghe trượng phu nói đã phái người đến nghĩ cách cứu viện con trai, lúc này bà ta mới bình tĩnh lại, kỳ thật bà ta cũng hiểu được sự tình tới nước này rồi dù có nóng ruột cũng vô ích, lúc này chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi. Tỉnh táo lại suy nghĩ mới nhớ đến lúc này triều đình thay đổi, vận mệnh của chồng bà cũng có nguy cơ, bà hạ giọng nói:

- Lão gia, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, chúng ta có sợ cũng vô dụng, nói chung trời có sập tôi cùng ông chống đỡ, sống hay chết chúng ta cũng không sợ.

Hồ Bất Vi cười một tiếng nắm lấy tay vợ, mấy năm nay lão có cuộc sống tốt cũng đã hưởng thụ nhiều rồi, người có lúc này lúc nọ, cục diện cho đến lúc này lão cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lão lo lắng nhất chính là con trai lão, đứa con là vướng bận lớn nhất của lão.

]Đúng lúc hai người im lặng không nói gì bỗng nhiên nhận được thông báo của người hầu, Lương Đại Tráng từ Tây Xuyên trở về.

Mấy ngày nay quả nhiên Lương Đại Tráng không dám chậm trễ, vì Hồ Tiểu Thiên đã đặc biệt dặn dò bảo gã phải nhanh chóng mang phong thư này đưa đến, Lương Đại Tráng không ngại gian khổ đội nắng dầm mưa chạy như điên đến kinh thành.

Trở lại phủ Thượng thư ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống đã nhanh chóng đến tham kiến lão gia cùng phu nhân.

Hồ Bất Vi đi ra thư phòng, Từ Phượng Nghi cũng vì quan tâm đến con trai nên nhanh chóng đi theo lão.

Lương Đại Tráng sớm ở trong thư phòng chờ rồi, nhìn thấy lão gia cùng phu nhân đi đến gã khẩn trương quỳ xuống nói:

- Tiểu nhân tham kiến lão gia, phu nhân, con thay thiếu gia dập đầu lạy tạ lão gia cùng phu nhân.

Gã nhanh chóng dập đầu lạy tạ ba cái liên tiếp.

Từ Phượng Nghi nhanh chóng nói:

- Đại Tráng, mau đứng lên đi, Tiểu Thiên không trở về cùng ngươi ư?

Lương Đại Tráng đứng dậy lắc đầu nói:

- Thiếu gia làm quan ở huyện Thanh Vân uy danh lẫy lừng, người không đi được cho nên cho con đến báo tin bình an cùng lão gia và phu nhân.

Hồ Bất Vi nói:

- Chỉ bảo ngươi trở về báo tin bình an thôi à?

Lúc này Lương Đại Tráng mới nhớ đến chuyện quan trọng nhất, gã vội vàng lấy phong thư của Hồ Tiểu Thất từ trong người ra giao cho Hồ Bất Vi, gã ngàn dặm xa xôi đến cũng vì đưa bức thư này. Lương Đại Tráng cũng không biết vì sao phong thư này lại quan trọng đến thế, tuy nhiên khi đã được thiếu gia phân phó gã phải tận lực hoàn thành, tự tay mang bức thư đến cho lão gia, xem như gã đã hoàn thành nhiệm vụ.

Hồ Bất Vi cũng không vội vàng mở thư ra ngay, lão ôn hòa hỏi:

- Tiểu Thiên đã quen với công việc ở huyện Thanh Vân rồi chứ?

Lương Đại Tráng vội gật đầu nói:

- Đã quen, rất tốt ạ, thiếu gia là người rất có bản lĩnh, đã bắt tất cả quan viên huyện Thanh Vân lại, còn giúp người khác chữa bệnh nữa, con theo thiếu gia nhưng không giúp gì nhiều ạ.

Nghe gã ta nói thế Hồ Bất Vi và Từ Phượng Nghi mừng vui ra mặt.

Từ Phượng Nghi lại hỏi tình hình gần đây của Hồ Tiểu Thiên rồi mới để Lương Đại Tráng đi ăn uống nghỉ ngơi.

Sau khi Lương Đại Tráng rời đi Hồ Bất Vi mở mở thư ra xem, từ giữa rút ta hai tờ giấy, một tờ là bản dập Đan Thư Thiết Khoán, còn một tờ do Hồ Tiểu Thiên viết thư cho gia đình. Trước tiên Hồ Bất Vi xem qua bức thư sau đó đưa cho thê tử, còn lão cẩn thận cầm giữ bản giấy kia chu đáo, lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói:

- Tiểu từ này không ngờ tìm được Đan Thư Thiết Khoán.

Từ Phượng Nghi nghe đến bốn chữ Đan Thư Thiết Khoán thì vui mừng ra mặt, bà ta ngạc nhiên nói:

- Tiểu Thiên tìm được rồi, việc này chẳng phải có nghĩa Hồ gia chúng ta tránh được kiếp nạn ư?

Hồ Bất Vi mang mảnh giấy kia đưa vào ánh nến đốt đi lắc đầu nói:

- Bà tưởng rằng Đan Thư Thiết Khoán đó đúng là kim bài miễn chết ư? Lão tổ tông giữ lại vật này không phải bảo bối gì mà chỉ là phiền phức, kỳ thật thời cha ta lúc trước đã làm thất lạc rồi, cái ông ấy giao cho ta chỉ là đồ dỏm thôi. Quân khiến thần chết thần không thể không chết, nếu vua mới thật sự muốn giết ta thì cho dù ta có đồ vật tốt cũng có ích gì? Gã ta không vì vật truyền qua mấy đời mà giữ lại tính mạng của ta. Chỉ là nếu gã biết được việc chúng ta làm thất lạc Đan Thư Thiết Khoán thì tám chín phần là tử tội rồi.

Từ Phượng Nghi thở dài nói:

- Sớm biết thế không nên nhận thứ đồ phiền phức này.

Hồ Bất Vi nói:

- Hoàng thượng ban đồ vật này nọ ai dám không cần? Ta cứ nghĩ Đan Thư Thiết Khoán này đã thất lạc không ngờ vẫn còn trong tay một nhà Hồ gia chúng ta, Tiểu Thiên tìm đồ vật tốt thế này cũng xem như có nhân duyên, ta không lo lắng về Đan Thư Thiết Khoán, chỉ cần Tiểu Thiên bình an là được rồi.

Từ Phượng Nghi buồn bã gật đầu.

Hồ Bất Vi an ủi bà ta nói:

- Vừa rồi bà cũng nghe Đại Tráng nói, Tiểu Thiên là người khôn khéo cho nên dù có gặp nguy hiểm gì nhất định nó cũng vượt qua được.

Từ Phượng Nghi rưng rưng nói:

- Bất Vi....Chúng ta chỉ có một đứa con này thôi, tôi không cầu nó có được phú quý chỉ cần nó còn sống thôi, ông phải đáp ứng tôi, nhất định phải đáp ứng tôi....

Hồ Bất Vi ôm Từ Phượng Nghi vào long, lúc này hai người ai cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt rơi lã chã, lão trầm giọng nói:

- Tôi đồng ý với bà....

Ngay trước mắt Lý Hồng Hàn hắn không thể nào chạy trốn được, rượu uống cũng chưa đủ đô Hồ Tiểu Thiên đứng dậy nói:

- Hai vị đại ca, tiểu đệ xin lỗi vắng mặt một lúc.

Lý Hồng Hàn hai mắt vẫn thâm thúy như cũ, tuy rằng gã uống không ít rượu nhưng vẫn chưa có gì gọi là say, gã mỉm cười hỏi:

- Tiểu Thiên đi đâu thế?

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Ngồi đã lâu nên ta muốn tiểu tiện.

Hoắc Cách và Lý Hồng Hàn cùng mỉm cười, Hoắc Cách khoát tay áo nói:

- Nhanh đi, sau khi trở về chúng ta uống tiếp.

Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi ra, Lý Hồng Hàn cũng không ngăn cản mà lẳng lặng nhìn Hồ Tiểu Thiên, không biết lúc này trong lòng gã đang suy nghĩ gì.

Sau khi Hồ Tiểu Thiên đi ra lập tức có hai gã thị vệ đi theo hắn như bóng với hình.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Hai vị huynh đệ, ta đi tiểu thôi không phiền các người đâu.

Một trong hai người nói:

- Lý tướng quân đã phân phó, chúng ta phải bảo hộ không được rời công tử nửa bước.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, bảo hộ hắn ư? Mẹ nó chứ, giám sát mới đúng. Hắn biết dù bản thân có cự tuyệt cũng vô dụng, chỉ có thể mặc cho bọn chúng đi theo. Sau khi đi vào nhà xí để đi tiểu hắn phát hiện hai người kia cũng nhìn chằm chằm vào hắn không rời mắt, xem ra Lý Hồng Hàn đối với hắn đã sớm có nghi ngờ, bất cứ thời khắc nào cũng không rời khỏi hắn. Hồ Tiểu Thiên nghiêng thân người nói:

- Hai vị, các người ai cũng có mà, không cần phải nhìn chằm chằm ta như thế chứ, tuy rằng ta có đẹp trai thế nào đi nữa.

Hai gã thị vệ nghe Hồ Tiểu Thiên nói thế không khỏi buồn cười, nhưng cũng biết lúc này không thích hợp nên cố nén cười, khiến mặt mày đều đỏ cả lên.

Sau khi tiểu xong Hồ Tiểu Thiên rùng mình một cái, than:

- Thích thật! Thật sự rất thích, con người vui thú cũng chỉ có thế này thôi.

Thấy không có cơ hội chạy trốn chỉ có thể trở về phòng.

Đêm đó hắn cùng hai người kia uống suốt cả đêm, Hồ Tiểu Thiên chỉ say ba phần nhưng hắn giả bộ đến bảy phần.

Hai gã thị vệ phải đỡ hắn lên xe ngựa.

Lý Hồng Hàn cũng lên theo, miệng Hồ Tiểu Thiên đầy mùi rượu, mắt híp lại hướng về Lý Hồng Hàn ợ một hơi.

Mùi rượu xông vào mặt Lý Hồng Hàn khiến gã nhíu mày.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Lý đại ca.....Cảm ơn huynh đã hậu đãi.......Ợ...

Hắn lại ợ một hơi nữa.

Lý Hồng Hàn nghiêng người một bên tiện tay vén màng xe hít một hơi không khí trong lành bên ngoài, gã hạ giọng nói:

- Chúng ta đều là huynh đệ một nhà, đệ khách khí gì chứ?

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nói:

- Đại ca nói không sai....Chúng ta là huynh đệ một nhà, sau này cùng..... em gái huynh thành thân thì ta đã trở thành người một nhà rồi, huynh chính là anh vợ ta....Ha ha....

Lý Hồng Hàn mỉm cười, mắt gã trong bóng đêm sáng quắc nói:

- Tiểu Thiên, ta thấy dường như hôm nay đệ không vui.

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu nói:

- Đúng thế, hoàng quyền thay đổi, lão Hoàng đế truyền ngôi cho .....Đại Hoàng tử....Cha ta lại đắc tội với gã....Ta lo lắng gã....gã sẽ trả thù.....

Lý do này khá hợp tình hợp lý, Lý Hồng Hàn nói:

- Tiểu Thiên, ta bắt Long Diệp Phương đệ không trách ta chứ?

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Hắn với ta thì có quan hệ gì....Ta là em rể huynh, hắn là con hoàng đế.....Loại hoàng thân quốc thích này sao ta để....trong mắt chứ....Ta đương nhiên phải thân cận với Lý đại ca hơn.

Hắn làm động tác say xỉn, choàng cánh tay ôm lấy cổ Lý Hồng Hàn, gối đầu trên vai Lý Hồng Hàn nói:

- Huynh, sau này ta gọi huynh là huynh...Huynh gọi ta là em rể được không?

Lý Hồng Hàn cho là hắn nói say nên không kìm được cười khẩy, gã nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn ra nói:

- Tiểu Thiên huynh đệ, lúc này đệ và muội muội của ta chưa thành thân mà.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Sau này ta không cần lo nữa, lấy được công chúa ta sẽ trở thành Phò mã....Ha ha....

Hắn cười ngã đầu vào vai Lý Hồng Hàn. Lý Hồng Hàn muốn đỡ đầu hắn lên đã phát hiện hắn đã ngủ, phát ra tiếng gáy nho nhỏ.

Trở lại hành cung Lý Hồng Hàn sai hai tên thị vệ mang Hồ Tiểu Thiên đã "say như chết" vào phòng. Hồ Tiểu Thiên nằm trên giường lăn qua lăn lại vài cái không bao lâu sau tiếng gáy đã lớn dần.

Lý Hồng Hàn nhìn Hồ Tiểu Thiên ngủ trên giường, khóe môi cười của gã dần biến mất, gã ra hiệu cho thủ hạ tắt nến, xoay người đi ra ngoài.

Ánh trăng chiếu rọi khiến hành cung đình viện sáng như ban ngày, Lý Hồng Hàn đi vào trong đình viện dừng bước nhỏ giọng nói:

- Hai người các ngươi không được rời mắt khỏi hắn, nếu có xảy ra điều gì sai sót thì ta sẽ hỏi tội các ngươi.

- Dạ.

Hai gã thị vệ cúi đầu thi lễ.

Hồ Tiểu Thiên nằm trên giường trằn trọc, sự tình phát triển theo hướng ngoài dự liệu của hắn, nếu không mau chóng thoát thân chỉ sợ bị uy hiếp mang đến Tây Châu. Người Lý gia giữ hắn lại không phải để hắn làm con rể, mà bọn họ định lợi dụng hắn để uy hiếp cha hắn phải làm theo ý của chúng.

Lý Hồng Hàn là người rất khôn khéo, gã phái hai thủ hạ đắc lực canh gác hắn không rời mắt, hắn muốn chạy trốn cũng không dễ dàng gì. Tuy rằng Tần Vũ Đồng tặng cho hắn một tấm mặt nạ da người, nhưng nơi này là hành cung, bên ngoài đề phòng nghiêm ngặt, cũng không thể thay mặt nạ nghênh ngang mà đi được.

Tuy tố chất thân thể của Hồ Tiểu Thiên không tệ nhưng võ công của hắn bình thường, hắn không có khả năng thần kỳ, cũng không có khả năng đánh bại hai gã cao to kia. Lúc này hắn mới ý thức được có võ công là điều hết sức cần thiết, nếu lần này hắn có được con đường sống thì nhất định phải bái sư mà học võ, học võ công cũng không cần đến mức đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, mà hắn chỉ cần khi gặp rủi ro có thể tìm đường sống cho bản thân là được.

Hồ Tiểu Thiên móc ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà An Đức Toàn cho hắn, đồ vật này còn có thể sử dụng, tuy nhiên dù Bạo Vũ Lê Hoa Châm có uy lực vô cùng có thể giải quyết được hai gã thị vệ, nhưng những gã thị vệ khác thì sao? Chưa chắc hắn có thể an toàn thoát khỏi nơi này, Hồ Tiểu Thiên suy nghĩ mãi, rốt cuộc cũng chỉ có một biện pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện