Ý Trần Thiên
Chương 52
Sau khi giải quyết mọi việc sau hôn sự, Nam Cung Dực không thể chờ được mà chạy tới Mặc Sĩ phủ, khẩn cấp muốn gặp Kỳ Nhi để giải thích với y.
Hắn chạy tới cửa lớn rồi lại không biết sau khi gặp y mình sẽ nói gì, giải thích cái gì, giải thích ra sao.
Cứ như vậy do dự hồi lâu ngoài cửa, thời gian trôi qua ước chừng một nén nhang, Nam Cung Dực tự cảm thấy chuyện này thật không giống tác phong của mình, ở đây do dự cái gì cũng không làm được, chỉ biết lãng phí thời gian, đến lúc gặp được Kỳ Nhi rồi tính. Nghĩ vậy, Nam Cung Dực sửa sang lại quần áo liền tiến vào Mặc Sĩ phủ.
“Kỳ Nhi đi rồi, y đã đi gần một tháng.” Mặc Trần đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đem chuyện Kỳ Nhi đã rời đi nói cho Nam Cung Dực.
“Tại sao lại như vậy? Sao lại có chuyện này được? Chỉ có hai mươi mấy ngày thôi, sao lại xảy ra chuyện này được? Tại sao ngươi không sớm nói cho ta chuyện này?” Nam Cung Dực nghe xong vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
“Nam Cung, chuyện này vốn là Kỳ Nhi không cho ta nói với ngươi, nhưng … Ta không nỡ nhìn các ngươi tiếp tục như vậy, khiến cả hai người đều bị tổn thương, cho nên mới nói với ngươi. Rõ ràng y rất thích rất yêu ngươi, còn nhớ rõ lần ngươi đến nhà chúng ta ăn cơm chứ? Lần đó y cố ý đến Bát Bảo Lâu tìm đầu bếp học nấu ăn, cũng bởi vì y phát hiện ngươi rất thích những món của Bát Bảo Lâu. Y bởi vì học nấu ăn mà cắt vào tay biết bao lần, bị phỏng vô số. Nếu những chuyện này ta đều không nói cho ngươi, các ngươi rất có thể sẽ bỏ qua nhau như vậy.”
“Ta… Ta thật sự không biết những điều này… Ta…” Nghe Mặc Trần nói mà Nam Cung Dực khó nén sự đau lòng.
“Kỳ thật sau khi chúng ta từ biên cảnh trở về, số lần các ngươi gặp mặt ngày càng ít. Tuy rằng ta không biết lý do, nhưng ta có thể nhìn ra được, bởi vì chuyện này mà Kỳ Nhi thay đổi rất nhiều, y không hề vui vẻ như ngày trước. Y sẽ vì chuyện ngươi không đến gặp y mà thương tâm khổ sở, sẽ bất an nghĩ ngợi lung tung.” Mặc Trần đem những lời trong lòng bấy lâu nay nói ra.
Nam Cung Dực nghe xong tâm đau như cắt, hắn chưa từng nghĩ chuyện mình làm sẽ khiến Kỳ Nhi thương tâm như thế, thậm chí chính hắn cũng không ý thức được mình đã làm sai điều gì.
Hồi tưởng lại ngày đó ở chiến trường, trừ một câu ta thích ngươi đã thốt ra kia liền không còn lần nào nữa.
Lúc bắt đầu, hắn chỉ là thấy có hảo cảm với y cộng với chiến trường có chút tịch mịch, lại có chút muốn chinh phục y, mới nghĩ cách muốn cùng y ở chung một chỗ.
Đợi y rốt cục đáp ứng, hắn vẫn không hiểu được lòng mình, còn nghĩ đây chỉ là chơi đùa, cho rằng vẫn chưa có được người của y nên vẫn cùng y dây dưa.
Sau này khi đã có được người của y, hắn tuy rằng đã cảm giác được mình đã thích y nhưng vẫn nghĩ rằng tình yêu này chưa đủ sâu, y đối với mình cũng không quan trọng đến thế, hơn nữa bản thân hắn thiếu quyết đoán cùng lạnh nhạt, lại khiến y càng thêm bất an.
Mà bây giờ, sau khi có được thân thể của y hắn lại thành thân. Đến lúc này hắn mới phát hiện, thì ra hắn đã yêu y thật sâu, nhưng cuối cùng y lại không chờ được hắn mà ra đi.
Loại chuyện này vô luận phát sinh trên người kẻ nào cũng không thể chịu được.
“Ta muốn đi tìm y, đem y trở lại. Ta yêu y! Ta muốn tự mình nói với y, muốn chính tai y nghe được. Dù sao ta cũng nhất định sẽ phải phụ lòng một người, ta sẽ không làm trái lòng mình. Ta không muốn phụ y, không muốn khiến y khổ sở.” Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Nam Cung Dực kích động đứng lên lớn tiếng nói.
“Nhưng… Ngươi đã thành thân, cho dù có tìm Kỳ Nhi trở lại thì ngươi có thể cho y danh phận gì đây? Cửa ải kia của mẫu thân ngươi còn không qua được, còn có chuyện con nối dõi, ngươi phải tiếp tục kéo dài huyết mạch của Nam Cung gia đó. Mặc kệ như thế nào cuối cùng vẫn sẽ khiến Kỳ Nhi phải chịu uỷ khuất.” Mặc Trần nhăn mày nói.
Cậu không muốn Nam Cung Dực vì Kỳ Nhi mà bỏ mặc tân thê tử cùng toàn bộ Nam Cung gia không để ý đến, nhưng cậu cũng muốn Kỳ Nhi có thể hạnh phúc, có thể ở chung cùng người mình thích. Đây thật sự là khó khăn chồng chất khó khăn a!
“Ta không muốn thê tử gì cả, ta chỉ muốn Kỳ Nhi của ta! Chuyện của Tân Tiếu Nghinh, ta sẽ đến nói với nàng, cũng nói với mẫu thân, ta sẽ lo liệu mọi việc, ta sẽ không để y chịu uỷ khuất.” Nói xong, Nam Cung Dực nhanh chóng rời khỏi Mặc Sĩ phủ.
“Lân Hiên, huynh nói xem Kỳ Nhi sẽ cùng hắn trở về hay không? Bọn họ rõ ràng đều yêu nhau, tại sao lại có kết quả như vậy?” Mặc Trần cảm thán.
Mặc Sĩ Lân Hiên ôm Mặc Trần vào lòng, cúi đầu nói với cậu, “Đừng lo, lần này Dực đã nhìn rõ tình cảm của hắn với Kỳ Nhi, hắn nhất định sẽ đuổi theo đem Kỳ Nhi trở lại. Từ nhỏ hắn là người một khi đã quyết ý thì sẽ làm được, ngươi yên tâm.”
“Ừm, ta cảm thấy hiện tại ta rất hạnh phúc. Có huynh, Thiên Hạo, bảo bảo trong bụng, cha mẹ đều thương ta, cũng rất thích Thiên Hạo, ta… Ta thật sự rất hạnh phúc, ta hy vọng Kỳ Nhi cũng hạnh phúc giống vậy.” Đặt tay lên bàn tay to lớn của hắn, hai mắt Mặc Trần loé lên ánh nước.
Nghe vậy, Mặc Sĩ Lân Hiên thâm tình nhìn cậu, “Bảo bối, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hạnh phúc, cả đời này đều như vậy. Kỳ Nhi cũng nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Vậy nên, nghe lời ta, đừng lo lắng nữa, nhé?”
“Vâng.”
“Bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi chính là dưỡng thai cho tốt, không được lo lắng không đâu nữa. Cũng đến lúc uống thuốc dưỡng thai rồi, để ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi.”
Nói rồi, hắn bế bổng Mặc Trần lên hướng phòng ngủ đi vào. Mặc Trần bị doạ phát hoảng, vội ôm cổ hắn nói, “Ta có thể đi được, huynh không cần ôm ta như vậy đâu, ta đâu yếu ớt như thế chứ. Đại phu nói ta còn phải đi lại nhiều, đối với việc sinh sản mới có lợi.”
“Không được, ta nói không thể chính là không thể, ta ôm ngươi đi vào. Lúc trước ngươi hoài thai Thiên Hạo khổ cực như vậy mà ta lại không thể ở bên chăm sóc ngươi, hiện tại sẽ đền bù lại.” Hắn bá đạo nói.
“Vậy huynh muốn ôm thì cứ ôm đi, chỉ là… Chốc nữa không cần uống thuốc dưỡng thai được không? Thật sự rất khó uống.” Mặc Trần bày ra vẻ mặt đáng thương yếu ớt hỏi.
“Không được, thuốc này nhất định phải uống, không kỳ kèo gì hết.” Hắn tiếp tục bá đạo.
Mặc Trần lại tiếp tục vì chính mình tranh thủ, “Nhưng mà thật sự rất đắng đó, như vậy không uống được không?”
“Lát nữa để Hỉ Nhi lấy ít bánh quế hoa cùng mứt quả cho ngươi, uống xong ăn vài viên sẽ không đắng nữa. Nếu vẫn còn đắng thì ta không ngại giúp ngươi hết đắng…” Lúc nói lời này trông Mặc Sĩ Lân Hiên thật gian xảo.
“Được rồi, ta uống là được chứ gì, ai cần huynh giúp hết đắng chứ, không đứng đắn.” Mặc Trần nghe nói lập tức đỏ mặt, thẹn thùng quay đi.
Hắn lại không để ý việc cậu thẹn thùng, tiếp tục trêu chọc cậu, “Nào, thừa dịp còn chưa uống thuốc, để ta xem tiểu bảo bối của chúng ta có nghịch ngợm hay không.” Nói rồi liền ghé đầu dán sát vào bụng Mặc Trần, nghiêm túc lắng nghe.
“Sao có thể máy thai sớm như vậy được, huynh thật là sốt ruột mà.” Mặc Trần thật bất đắc dĩ nói.
“Suỵt…!” Mặc Sĩ Lân Hiên để ngón trỏ trước miệng, ra hiệu cậu im lặng.
Hai người đều thả chậm hô hấp, không dám phát ra âm thanh.
“Ngươi xem, nó động! Trần Nhi, ngươi cảm nhận được không? Nhất định là một tiểu mỹ nhân hoạt bát lại khoẻ mạnh.” Mặc Sĩ Lân Hiên hưng phấn nói.
“Ừm, ta cũng cảm thấy.” Mặc Trần cười nhẹ.
Mặc Sĩ Lân Hiên cao hứng hôn một cái thật vang lên môi cậu, vừa vặn khiến Hỉ Nhi vừa mang thuốc tới nhìn thấy một màn này, mặt mày xấu hổ đến đỏ bừng.
Ai, thiếu gia nhà mình ngày càng không đứng đắn, lại càng thiếu trầm ổn, thật sự đau đầu mà… Lúc trước rõ ràng không phải như vậy…
~TOÀN VĂN HOÀN~
Hắn chạy tới cửa lớn rồi lại không biết sau khi gặp y mình sẽ nói gì, giải thích cái gì, giải thích ra sao.
Cứ như vậy do dự hồi lâu ngoài cửa, thời gian trôi qua ước chừng một nén nhang, Nam Cung Dực tự cảm thấy chuyện này thật không giống tác phong của mình, ở đây do dự cái gì cũng không làm được, chỉ biết lãng phí thời gian, đến lúc gặp được Kỳ Nhi rồi tính. Nghĩ vậy, Nam Cung Dực sửa sang lại quần áo liền tiến vào Mặc Sĩ phủ.
“Kỳ Nhi đi rồi, y đã đi gần một tháng.” Mặc Trần đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đem chuyện Kỳ Nhi đã rời đi nói cho Nam Cung Dực.
“Tại sao lại như vậy? Sao lại có chuyện này được? Chỉ có hai mươi mấy ngày thôi, sao lại xảy ra chuyện này được? Tại sao ngươi không sớm nói cho ta chuyện này?” Nam Cung Dực nghe xong vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
“Nam Cung, chuyện này vốn là Kỳ Nhi không cho ta nói với ngươi, nhưng … Ta không nỡ nhìn các ngươi tiếp tục như vậy, khiến cả hai người đều bị tổn thương, cho nên mới nói với ngươi. Rõ ràng y rất thích rất yêu ngươi, còn nhớ rõ lần ngươi đến nhà chúng ta ăn cơm chứ? Lần đó y cố ý đến Bát Bảo Lâu tìm đầu bếp học nấu ăn, cũng bởi vì y phát hiện ngươi rất thích những món của Bát Bảo Lâu. Y bởi vì học nấu ăn mà cắt vào tay biết bao lần, bị phỏng vô số. Nếu những chuyện này ta đều không nói cho ngươi, các ngươi rất có thể sẽ bỏ qua nhau như vậy.”
“Ta… Ta thật sự không biết những điều này… Ta…” Nghe Mặc Trần nói mà Nam Cung Dực khó nén sự đau lòng.
“Kỳ thật sau khi chúng ta từ biên cảnh trở về, số lần các ngươi gặp mặt ngày càng ít. Tuy rằng ta không biết lý do, nhưng ta có thể nhìn ra được, bởi vì chuyện này mà Kỳ Nhi thay đổi rất nhiều, y không hề vui vẻ như ngày trước. Y sẽ vì chuyện ngươi không đến gặp y mà thương tâm khổ sở, sẽ bất an nghĩ ngợi lung tung.” Mặc Trần đem những lời trong lòng bấy lâu nay nói ra.
Nam Cung Dực nghe xong tâm đau như cắt, hắn chưa từng nghĩ chuyện mình làm sẽ khiến Kỳ Nhi thương tâm như thế, thậm chí chính hắn cũng không ý thức được mình đã làm sai điều gì.
Hồi tưởng lại ngày đó ở chiến trường, trừ một câu ta thích ngươi đã thốt ra kia liền không còn lần nào nữa.
Lúc bắt đầu, hắn chỉ là thấy có hảo cảm với y cộng với chiến trường có chút tịch mịch, lại có chút muốn chinh phục y, mới nghĩ cách muốn cùng y ở chung một chỗ.
Đợi y rốt cục đáp ứng, hắn vẫn không hiểu được lòng mình, còn nghĩ đây chỉ là chơi đùa, cho rằng vẫn chưa có được người của y nên vẫn cùng y dây dưa.
Sau này khi đã có được người của y, hắn tuy rằng đã cảm giác được mình đã thích y nhưng vẫn nghĩ rằng tình yêu này chưa đủ sâu, y đối với mình cũng không quan trọng đến thế, hơn nữa bản thân hắn thiếu quyết đoán cùng lạnh nhạt, lại khiến y càng thêm bất an.
Mà bây giờ, sau khi có được thân thể của y hắn lại thành thân. Đến lúc này hắn mới phát hiện, thì ra hắn đã yêu y thật sâu, nhưng cuối cùng y lại không chờ được hắn mà ra đi.
Loại chuyện này vô luận phát sinh trên người kẻ nào cũng không thể chịu được.
“Ta muốn đi tìm y, đem y trở lại. Ta yêu y! Ta muốn tự mình nói với y, muốn chính tai y nghe được. Dù sao ta cũng nhất định sẽ phải phụ lòng một người, ta sẽ không làm trái lòng mình. Ta không muốn phụ y, không muốn khiến y khổ sở.” Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Nam Cung Dực kích động đứng lên lớn tiếng nói.
“Nhưng… Ngươi đã thành thân, cho dù có tìm Kỳ Nhi trở lại thì ngươi có thể cho y danh phận gì đây? Cửa ải kia của mẫu thân ngươi còn không qua được, còn có chuyện con nối dõi, ngươi phải tiếp tục kéo dài huyết mạch của Nam Cung gia đó. Mặc kệ như thế nào cuối cùng vẫn sẽ khiến Kỳ Nhi phải chịu uỷ khuất.” Mặc Trần nhăn mày nói.
Cậu không muốn Nam Cung Dực vì Kỳ Nhi mà bỏ mặc tân thê tử cùng toàn bộ Nam Cung gia không để ý đến, nhưng cậu cũng muốn Kỳ Nhi có thể hạnh phúc, có thể ở chung cùng người mình thích. Đây thật sự là khó khăn chồng chất khó khăn a!
“Ta không muốn thê tử gì cả, ta chỉ muốn Kỳ Nhi của ta! Chuyện của Tân Tiếu Nghinh, ta sẽ đến nói với nàng, cũng nói với mẫu thân, ta sẽ lo liệu mọi việc, ta sẽ không để y chịu uỷ khuất.” Nói xong, Nam Cung Dực nhanh chóng rời khỏi Mặc Sĩ phủ.
“Lân Hiên, huynh nói xem Kỳ Nhi sẽ cùng hắn trở về hay không? Bọn họ rõ ràng đều yêu nhau, tại sao lại có kết quả như vậy?” Mặc Trần cảm thán.
Mặc Sĩ Lân Hiên ôm Mặc Trần vào lòng, cúi đầu nói với cậu, “Đừng lo, lần này Dực đã nhìn rõ tình cảm của hắn với Kỳ Nhi, hắn nhất định sẽ đuổi theo đem Kỳ Nhi trở lại. Từ nhỏ hắn là người một khi đã quyết ý thì sẽ làm được, ngươi yên tâm.”
“Ừm, ta cảm thấy hiện tại ta rất hạnh phúc. Có huynh, Thiên Hạo, bảo bảo trong bụng, cha mẹ đều thương ta, cũng rất thích Thiên Hạo, ta… Ta thật sự rất hạnh phúc, ta hy vọng Kỳ Nhi cũng hạnh phúc giống vậy.” Đặt tay lên bàn tay to lớn của hắn, hai mắt Mặc Trần loé lên ánh nước.
Nghe vậy, Mặc Sĩ Lân Hiên thâm tình nhìn cậu, “Bảo bối, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hạnh phúc, cả đời này đều như vậy. Kỳ Nhi cũng nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Vậy nên, nghe lời ta, đừng lo lắng nữa, nhé?”
“Vâng.”
“Bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi chính là dưỡng thai cho tốt, không được lo lắng không đâu nữa. Cũng đến lúc uống thuốc dưỡng thai rồi, để ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi.”
Nói rồi, hắn bế bổng Mặc Trần lên hướng phòng ngủ đi vào. Mặc Trần bị doạ phát hoảng, vội ôm cổ hắn nói, “Ta có thể đi được, huynh không cần ôm ta như vậy đâu, ta đâu yếu ớt như thế chứ. Đại phu nói ta còn phải đi lại nhiều, đối với việc sinh sản mới có lợi.”
“Không được, ta nói không thể chính là không thể, ta ôm ngươi đi vào. Lúc trước ngươi hoài thai Thiên Hạo khổ cực như vậy mà ta lại không thể ở bên chăm sóc ngươi, hiện tại sẽ đền bù lại.” Hắn bá đạo nói.
“Vậy huynh muốn ôm thì cứ ôm đi, chỉ là… Chốc nữa không cần uống thuốc dưỡng thai được không? Thật sự rất khó uống.” Mặc Trần bày ra vẻ mặt đáng thương yếu ớt hỏi.
“Không được, thuốc này nhất định phải uống, không kỳ kèo gì hết.” Hắn tiếp tục bá đạo.
Mặc Trần lại tiếp tục vì chính mình tranh thủ, “Nhưng mà thật sự rất đắng đó, như vậy không uống được không?”
“Lát nữa để Hỉ Nhi lấy ít bánh quế hoa cùng mứt quả cho ngươi, uống xong ăn vài viên sẽ không đắng nữa. Nếu vẫn còn đắng thì ta không ngại giúp ngươi hết đắng…” Lúc nói lời này trông Mặc Sĩ Lân Hiên thật gian xảo.
“Được rồi, ta uống là được chứ gì, ai cần huynh giúp hết đắng chứ, không đứng đắn.” Mặc Trần nghe nói lập tức đỏ mặt, thẹn thùng quay đi.
Hắn lại không để ý việc cậu thẹn thùng, tiếp tục trêu chọc cậu, “Nào, thừa dịp còn chưa uống thuốc, để ta xem tiểu bảo bối của chúng ta có nghịch ngợm hay không.” Nói rồi liền ghé đầu dán sát vào bụng Mặc Trần, nghiêm túc lắng nghe.
“Sao có thể máy thai sớm như vậy được, huynh thật là sốt ruột mà.” Mặc Trần thật bất đắc dĩ nói.
“Suỵt…!” Mặc Sĩ Lân Hiên để ngón trỏ trước miệng, ra hiệu cậu im lặng.
Hai người đều thả chậm hô hấp, không dám phát ra âm thanh.
“Ngươi xem, nó động! Trần Nhi, ngươi cảm nhận được không? Nhất định là một tiểu mỹ nhân hoạt bát lại khoẻ mạnh.” Mặc Sĩ Lân Hiên hưng phấn nói.
“Ừm, ta cũng cảm thấy.” Mặc Trần cười nhẹ.
Mặc Sĩ Lân Hiên cao hứng hôn một cái thật vang lên môi cậu, vừa vặn khiến Hỉ Nhi vừa mang thuốc tới nhìn thấy một màn này, mặt mày xấu hổ đến đỏ bừng.
Ai, thiếu gia nhà mình ngày càng không đứng đắn, lại càng thiếu trầm ổn, thật sự đau đầu mà… Lúc trước rõ ràng không phải như vậy…
~TOÀN VĂN HOÀN~
Bình luận truyện