Y Võ Song Toàn

Chương 242: Vô cùng nhục nhã



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà cụ chống nạng, đành phải chịu đứng xếp hàng

sau đám đông.

Những người ở trước đều đang xếp hàng để gặp

phó chủ tịch Tôn, họ đều là những ông chủ của các

doanh nghiệp nhỏ hoặc là thành viên của những gia

tộc nhỏ, họ có phương pháp kinh doanh nhưng thực

lực lại yếu nên muốn tìm đến phó chủ tịch Tôn hòng

muốn đi cửa sau để mua được cửa hàng mặt phố ở vị

trí tốt.

Bà cụ đã đứng ở đây nủa giờ đồng hồ, mặc dù

chống nạng nhưng dưỡng như cơ thể bà không thể

chịu nồi nữa, Chúc Minh thấy vậy bèn hỏi.

"Mẹ, hay là chúng ta về nhé?"

Bà cụ lắc đầu: “Chuyện này nếu làm không xong

thì mẹ sẽ vô cùng khó chịu, cứ tiếp tục đợi đi".

Chờ hơn ba tiếng đồng hồ, bà cụ đã hoàn toàn

đứng không vững, chỉ có thể dựa vào nạng, cuối

cùng thì những người ở trước cũng đã hết, lượt tiếp

theo sẽ đến bà.

Lúc này, một chuyên viên sale đi đến và hỏi.

“Thật xin lỗi bà, phó chủ tịch Tôn của chúng tôi

tan làm rồi, ngày mai bà hãy đến lại nhé”.

Bà cụ gần như không thể đứng vững được nữa,

đứng mấy tiếng đồng hồ liền cảm thấy tức giận.

“Cái gì! Tôi đã đợi ở đây mấy tiếng, sắp đến lượt

tôi rồi, bây giờ các người lại bảo tan làm ư? Mấy

người nghĩ Âu Dương Diễm Diễm tôi dễ bắt nạt vậy

saol”

Bà cụ chống nạng, mặt mày vô cùng dữ tợn.

Những chuyên viên sale đó đều bị làm cho giật

mình, bọn họ không hề quan tâm nhà họ Chúc hay Âu

Dương Diễm Diễm gì cả, nhìn thấy có người tỏ ra

ngang ngược ở đây, họ lập tức hét lên.

“Bảo vệ! Mau đến đây!”

Một số nhân viên bảo vệ nhìn thấy bà cụ làm loạn

liền nhanh chóng chạy đến, bọn họ thấy bà tuổi đã

cao nên cũng không dùng dùi cui điện, vài người lao

đến lấy nạng của bà rồi dùng tay đè bà cụ xuống đất.

“Auuul”

Bà cụ tuổi đã cao, làm sao có thể chịu được khi bị

đám thanh niên này tóm chứ? Mặc dù bọn họ không

dùng lực nhưng bà vẫn la hét liên tục, hai tay bà bị bẻ

ra phía sau, còn một bên mặt bị áp xuống đất.

Chúc Minh nổi điên quát: “Mấy người dám động

vào mẹ tôi, tôi sẽ liều mạng với mấy người!"

Một kẻ bất tài như Chúc Minh đương nhiên không

phải là đối thủ của đám bảo vệ, ngay lập tức ông ta

đã bị đè xuống mặt đất, lúc đó mọi người đều đến

vây quanh nhìn hai mẹ con, trông vô cùng nhếch

nhác.

Lúc này, Tôn Tầng Dương đi ra khỏi văn phòng,

Chúc Minh vội vàng hét lên.

“Phó chủ tịch Tôn! Phó chủ tịch Tôn!”

Tôn Tầng Dương bước đến, sau khi nhìn thấy cảnh

tượng trước mặt bèn cau mày.

“Có chuyện gì vậy?”

“Thả bọn họ ra đi”.

Tôn Tầng Dương cũng nhận ra đây là Chúc Minh,

nhưng ông không tỏ ra nhiệt tình cho lắm, dám đến

gây chuyện ở bất động sản Hà Thị thì bị vậy cũng

đáng đời.

Chúc Minh đỡ bà cụ dậy, trông hai người vô cùng

thảm hại, bà cụ tức đến mức hoa cả mắt, bà chưa

bao gið phải chịu nhục nhã như vậy trước đây!

Chúc Minh nói: “Phó chủ tịch Tôn! Đây là mẹ tôi,

người đứng đầu của nhà họ Chúc, hôm nay bà ấy

đích thân đến đây để ký hợp đồng với anh!"

Tôn Tầng Dương ồ lên một tiếng rồi nói.

“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi chỉ ký

hợp đồng với cô Chúc Linh Linh, các người đều

không có đủ tư cách”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện