Ý Xuân Hòa Hợp

Quyển 1 - Chương 22: Muốn em chủ động thì anh cứ nói thẳng



Hứa Nghiễn khẽ vuốt phần da thịt non mềm trên chân Mạnh Khinh Khinh, giọng nói của anh trầm trầm như rượu vang đỏ độ nhẹ, “Không phải em nói không cần à?” 

"Em nói hồi nào? Rõ ràng là không có.” Mạnh Khinh Khinh mặt dày, không chịu thừa nhận. 

Hứa Nghiễn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, cố gắng đè nén sự hưng phấn tột cùng, “Muốn thì phải tự em tới, không thể lần nào cũng đều là anh dùng sức, em hưởng thụ.” 

Cô chớp mắt mấy cái, chun mũi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng, liếm đôi môi đỏ mọng, “Muốn em chủ động thì anh cứ nói thẳng, cần gì phải nhiều chuyện như thế? Mau nằm xuống cho em!” 

Trong giây lát, khuôn mặt anh tựa như có sóng nhiệt đánh tới, sóng nhiệt lan tràn ra nơi nơi, nhuộm cần cổ một màu đỏ hồng. Anh cắn răng một cái, sau đó nâng Mạnh Khinh Khinh lên một cách thô lỗ rồi xoay người cô nằm sấp xuống, bàn tay to của anh đè eo cô, khiến cho cái mông đẹp đẽ càng vểnh cao. Ánh mắt nóng rực quét khắp làn da nõn nà của Mạnh Khinh Khinh, hoa huyệt ẩm ướt của cô ngượng ngùng, không biết là thẹn thùng hay rối loạn mà cửa huyệt của cô cứ đóng mở liên tục hai ba lần.

Đôi mắt Hứa Nghiễn hằn lên những tia máu đáng sợ, gậy thịt của anh sưng lên, còn chưa phát tiết hết sức lực dồi dào, vừa lớn lại vừa căng. Do đó, khi anh đâm vào, hoa huyệt mềm xốp không thể chứa nổi. Gậy thịt căng mọng, khuếch trương, chống đỡ cả cửa huyệt. Mạnh Khinh Khinh đổ đầy mồ hôi lạnh, lớn quá, đầy quá, đau quá, “Đừng đi vào... Đau lắm.. Rất đau... Mau rút ra...” 

Trị cái miệng của cô không được, chẳng lẽ ngay cả chỗ bên dưới anh cũng không trị được? Nhìn gậy thịt khủng bố, dữ tợn chống phá hoa huyệt mềm mại, nho nhỏ, mỏng manh, anh thỏa mãn hết cả người, không để ý đến lời cầu xin tha thứ của cô, tiếp tục đẩy gậy thịt vào trong thật sâu. 

Bởi vì hồi hộp lẫn đau đớn, miệng tử cung co rút tới mức nhỏ nhất, gậy thịt mắc kẹt ngay khi đầu vừa tiếp xúc. Mạnh Khinh Khinh nắm chặt drap giường, mấy sợi tóc bết lại trên chiếc cổ trắng nõn, đôi môi anh đào của cô mở ra, kêu lớn, “Lớn quá... Đi ra ngoài...!!!” 

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, rốt cuộc gậy thịt cũng hòa nhập một cách thuận lợi. Thân thể anh hơi lùi lại phía sau, rút ra một ít, kế đó liền nhanh chóng cắm vào thật hung hăng. 

"A..."

Không hề dò xét, không hề hòa hoãn, Hứa Nghiễn cứ thẳng lưng, hung mãnh đi ra đi vào cửa huyệt, khiến chiếc mông nở nang của cô lắc lư vì bị đâm thẳng. Ra vào liên tục như vậy, hoa huyệt cũng quen dần với dục vọng kinh người, miệng của nó tiếp tục cắn nuốt gậy thịt, nước dịch tiết ra ngày càng nhiều, chầm chậm tràn ra ngoài cửa, sau đó bị đánh phá thành bọt, dính đầy xung quanh hoa huyệt và gậy thịt. 

Cảm giác thỏa mãn nhất là đâm càng sâu, Mạnh Khinh Khinh càng lắc lư vòng eo nhỏ, ngay cả cái mông cũng khẽ cong lên, chủ động để hoa huyệt ăn gậy thịt. Hoa huyệt khít lại rất nhanh. Khi gậy thịt được rút ra, nó còn mang theo màu đỏ tươi lẫn chất lỏng vô cùng phóng đãng, khiến con người ta say mê, trầm luân vào đó, không có cách nào tự kiềm chế, chỉ có thể không ngừng “làm” nhau. 

Hứa Nghiễn gia tăng tốc độ, đâm mấy cái khiến thân thể mềm mại của cô run lên, huyệt nhỏ mẫn cảm cắn nuốt làm phát ra tiếng vang. Mạnh Khinh Khinh hừ hừ bên miệng, một chuỗi âm thanh rên rỉ yêu kiều được cất lên. 

"A... A... Sắp tới... Sắp tới rồi..." Những ngón chân trắng nõn ra sức cuộn lại, trên đôi chân cô toàn là những vết hằn lẫn đường vân nhăn nheo, giọng nói yêu kiều không ngừng cất lên, quanh qua quẩn lại trong phòng ngủ trống rỗng. 

Lúc sắp sửa lên cao trào, huyệt nhỏ hoàn toàn thả lỏng, cửa huyệt non mềm, nho nhỏ, tựa như một đóa hồng kiều diễm, khi đóng khi mở, khiến người ta nhịn không được mà muốn tàn phá đóa hoa đẹp đầy tâm tư này. Hứa Nghiễn bắt lấy mông cô, dùng sức ở phần dưới thắt lưng, đâm thẳng gậy thịt vào tử cung non nớt, ngay cả bụng nhỏ của cô cũng bị đẩy đến mức phồng lên. 

Sau lần đâm ấy, nước dịch trong hoa huyệt cũng phun trào, đạt đến mức cực hạn, tràn ra hết cả giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện