Ý Xuân Hòa Hợp

Quyển 2 - Chương 3: Đây không phải là cái chân thứ ba của đàn ông sao?



Đây là một gian phòng làm việc được tách ra từ phòng ngủ chính. Ngày thường, Khương Nhạc làm việc ở chỗ này, tường được cách âm, vô cùng thanh tĩnh.

Diệp Thư bị ném lên trên giường. Cô chống khuỷu tay lên niệm, mấy sợi tóc rối xổ ra, bết lại ở nơi gò má. Da mặt cô trắng nõn nà như ngọc, đôi mắt màu đen long lanh nước. Tình hình trước mắt khiến cô hoảng loạn không thôi, “Anh vốn dĩ không đau chân, anh muốn tôi làm gì hả?” 

Khương Nhạc nở nụ cười, đầu lưỡi liếm lấy cánh môi khô ráp, “Đau lắm, xoa cho anh, xoa nhẹ nhàng rồi anh sẽ để em đi.” 

Anh quỳ hai chân lên giường, chậm rãi tiến về phía cô, "Thư Thư, được không?"

Cô bị bao phủ trong bóng ma của anh. Hơi thở của anh nặng nề mà nguy hiểm, khiến cô rụt bả vai, lay nhẹ cái mông để trốn, “Khương Nhạc, ông chủ Khương còn ở đây, anh đừng như vậy, mau thả tôi đi đi.” 

Anh ép cô tựa vào đầu giường, “Chưa nói không cho em đi mà, xoa giúp anh đi, anh thật sự đau lắm, không lừa em đâu.” 

Cô hối hận vô cùng, lẽ ra không nên đồng ý với ông chủ rằng sẽ đến khám bệnh cho anh. Không, bây giờ cô lại càng hối hận vì công việc cao thượng này. Nếu cô không cùng thầy mình đến nhà họ Khương để chữa chân cho ông chủ nhà, cô sẽ không gặp gỡ Khương Nhạc, không bị anh quấn lấy. 

Bây giờ phải làm sao đây? 

Ngón tay nhỏ nhắn nắm tấm drap giường đến nhăn nhúm, cô cố gắng giữ vững hơi thở, nhìn chằm chằm vào Khương Nhạc, “Tôi giúp anh xoa, anh sẽ để tôi đi chứ?”

"Đúng, xoa rồi anh sẽ để em đi.” 

"Vậy... vậy tôi giúp anh.”

Nghe vậy, đôi môi mỏng của Khương Nhạc liền nhoẻn lên, hầu kết không ngừng lăn lên lộn xuống, tiếng nuốt nước bọt cũng phát ra rõ ràng; ngón tay chạm vào xương hông, kéo dây buộc ra, chiếc áo choàng tắm dài bị cởi bỏ; cơ ngực tráng kiện mà không khoa trương, bụng không có vết sẹo, hai bắp đùi rắn chắc, còn có vật ở giữa hai chân đang căng tràn, dựng thẳng, rung đùi đắc ý, dữ tợn vô cùng, tiết đầy chất lỏng trong suốt. (-.-)

Diệp Thư trợn to mắt, không thể tin nổi. Cô muốn thét chói tai, nhưng cổ họng lại bị ngăn chặn, không phát ra tiếng được. Năm ngón tay cô nắm thành nắm đấm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở không được thông suốt, “Khương... Khương Nhạc..."

"Bảo bối Thư Thư, nơi này muốn đau chết, mau giúp anh xoa đi.” 

"Anh... Gạt tôi!" Tên dê xồm thật quá đáng, quá đáng hết sức! 

"Anh có lừa em đâu? Đây không phải là cái chân thứ ba của đàn ông sao?” Khương Nhạc thở ra một hơi nặng nề, gậy thịt sưng tới mức khó chịu. Anh nắm bàn tay cô, đặt vào chỗ đó, “Bảo bối, bảo bối.” 

Diệp Thư dùng sức để kéo tay về, tay còn lại tát một cái “bốp” vào mặt anh, dùng hết mười phần sức lực, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay của cô vừa tê vừa đau, “Đồ vô sỉ!” 

Từ trước tới giờ, cậu ba nhà họ Khương muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Bị đánh đến mức choáng váng như vậy, cơn động tình tụt xuống hơn phân nửa, khuôn mặt anh thay đổi sắc thái, ánh nhìn hung dữ xuất hiện, một cánh tay giơ lên, chực chờ hạ xuống. Cô gái nhỏ nhắm mắt theo phản xạ, giơ tay lên che ở phía trước, thân hình nhu nhược như những đóa hoa tàn rơi rụng trong gió thu. 

Bàn tay Khương Nhạc không hạ xuống, ngược lại còn nắm chặt chiếc cằm tinh xảo của cô, “Có phải tôi đối với cô có thái độ quá tốt? Ngay cả mặt mũi mà cô cũng không thèm nể?” 

Cô không dám nói lời nào, sợ chọc giận anh. Bị trúng một bạt tai, Khương Nhạc cực kỳ phẫn nộ, “Mẹ nó, cô có tư cách gì chướng mắt tôi? Hôm nay, ông đây sẽ làm cô một trận, để coi cô còn dám làm bộ làm tịch hay không.” 

Vừa nói, anh vừa xé chiếc áo dài màu trắng của cô. 

Diệp Thư phát điên. Cô giãy dụa, quẫy đạp hai chân, đấm đá lung tung, “Buông ra, đừng! Đừng! Khương Nhạc, anh điên rồi, anh đừng như vậy!” 

Tóc tai cô trở nên tán loạn, rơi lả tả như bụi phủ mặt hồ, đôi mắt đẹp tựa sóng nước mênh mông, cánh môi đỏ hồng run rẩy, dáng vẻ thảm thương khi bị khi dễ trông rất mê hoặc người khác. Khương Nhạc giữ chặt đầu cô, gặm cánh môi cô như một con dã thú. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện