Ý Xuân Hòa Hợp
Quyển 3 - Chương 12: Cô không phải là nữ chính
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lòng biết ơn của cô, anh không tỏ vẻ nhận mà cũng chẳng tỏ vẻ không nhận, ánh mắt thâm thúy sâu thêm vài phần, nhanh chóng quấn lấy khuôn mặt nhỏ của cô không tha, phản chiếu bầu trời đêm vô tận ở đằng sau, vừa mênh mông vừa thênh thang, thâm sâu như miệng giếng cổ, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ngã vào. Đường Tô Nhã nhanh chóng mở to mắt, hàng mi buông xuống lại khát khao muốn ngẩng lên, bầu không khí dần dần lên men một cách vi diệu, tạo thành hương rượu mạnh và tinh khiết, làm say mê bóng đêm, say mê cả người trong đêm.
Tiếng chuông điện thoại di động đã đánh tan bầu không khí mịt mờ như có như không này.
“Điện thoại gọi cô nhiều nhỉ.” Cố Tử Châu buồn bã nói với cô.
“Tôi đi nghe điện thoại đây.”
Cô cầm di động ra khỏi phòng ngủ, trở tay kéo cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài phòng khách nhỏ, tùy ý tìm chỗ trên ghế sofa và ngồi xuống, kéo phím màu xanh lục đang nhảy liên tục lên trên (màn hình di động cảm ứng), sau đó bật ghi âm cuộc nói chuyện:”Alo, Triển Dương.”
Giọng nói vẫn luôn ấm áp và dịu êm như ngọc ấy lọt vào tai cô: “Tô Nhã, em không sao chứ? Gần đây em có khỏe không? Anh rất nhớ em.”
Cánh môi đỏ mọng khẽ giật giật, để lộ nét cười cực kỳ mỉa mai, nhưng giọng nói của cô lại đặc biệt dịu dàng, đặc biệt êm ái, tựa như dòng nước mùa xuân chảy tràn qua quả tim nhỏ: “Em vẫn khỏe, anh có chuyện gì ư?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là ban nãy xem tin tức trên mạng, chợt nhớ đến em nên gọi điện hỏi thăm một chút, nhân tiện chúc mừng em luôn.”
Đường Tô Nhã im lặng một lát, đôi môi anh đào khẽ mở, thở ra một làn sương trắng: “Cảm ơn, anh cũng biết chuyện người đại diện phát ngôn của Duyệt Lai rồi à?”
“Không chỉ có vậy, ngay cả việc em sắp đóng phim điện ảnh “Đỗ Nhược” của đạo diễn Cố, anh cũng biết rồi.”
Hả? Tin tức này được tung ra hồi nào? Cố Tử Châu đã công bố với bên ngoài vào lúc nào? Đường Tô Nhã khẽ cắn chặt cánh môi đỏ tươi căng mọng, ra vẻ đăm chiêu: “Cảm ơn anh.”
“Tô Nhã, không ngờ em lợi hại như vậy, lần đầu lên màn ảnh lớn mà đã được diễn vai quan trọng như vậy, ngang tài ngang sức với nữ chính, nghe nói đất diễn không kém nữ chính là bao.”
Mắt hạnh xinh đẹp tuyệt trần bỗng trợn to, nỗi khiếp sợ khắc sâu nơi đáy mắt, cô vội cúp điện thoại, mở xem tin tức giải trí trong ngày hôm nay.
Giờ phút này, bầu không khí bỗng ngưng đọng lại, từng đợt gió lạnh ùa vào từ cánh cửa sổ chỉ hé mở một nửa, xông tới sống lưng cô, xông vào tận gáy, hơi lạnh thấu xương luồn từ dưới bàn chân luồn lên, xuyên từ xương sống xuyên ra, rét lạnh khiến cô không ngừng run sợ. Trong lòng cô đang chứa đầy nỗi căm phẫn và tuyệt vọng cùng cực, đủ sức hủy thiên diệt địa, bẻ gãy nghiền nát, lý trí vững vàng đã mất, cô nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.
Trước tấm gương lớn, Cố Tử Châu mặc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, cả thân hình như được kéo ra, đặc biệt thon dài. Đen trắng giao nhau, khăn quàng cổ được điểm xuyết họa tiết bông tuyết rủ xuống hai bên cổ. Anh đang chỉnh lại vạt áo thì chợt trông thấy một bóng hình đẹp đẽ được phản xạ trong gương.
Ánh mắt Đường Tô Nhã giống như muốn nứt ra, hơi thở của cô hỗn loạn, gò má tuyết trắng ửng đỏ cả lên: “Cố Tử Châu, anh gạt tôi.”
Thấy cô lên án mình, Cố Tử Châu không thừa nhận cũng không giải thích, chẳng hề tức giận, anh lấy bật lửa và hộp thuốc lá nằm rời rạc trên tủ đầu giường rồi cất vào túi áo, sau đó mới quay lại nhìn cô một cái, ánh nhìn ấy thâm sâu như mực, có chút phức tạp, có hơi vi diệu. Cuối cùng, anh bật cười khanh khách, đột nhiên vươn tay giữ chặt eo cô, đẩy cô ngã xuống giường.
Cô hoảng hốt ngã xuống giường, anh lập tức nằm đè lên, bóng hình anh vừa to lớn vừa u tối vừa nặng nề, lực áp chế rất mạnh, ép tới mức khiến cô cảm thấy hơi thở của mình bị kiềm lại.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo khẽ vuốt mấy sợi tóc mai ướt đẫm của cô, cô tưởng anh hẳn phải làm gì đó nhưng anh lại chẳng làm gì cả, nhanh chóng quay trở lại trước gương, sửa sang lại quần áo bị nhăn nhúm do hành động vừa rồi: “Bên phía điện ảnh, mong cô Đường tin tưởng tôi, tin tưởng ánh mắt tôi, tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tôi để cô diễn nhân vật đó thì tuyệt đối không nhìn lầm đâu.”
Anh quay người lại, lấy máy sấy tóc dưới tủ đầu giường ra: “Sấy khô tóc một chút rồi chúng ta ra ngoài nhé, ăn chút gì đó.”
Lòng biết ơn của cô, anh không tỏ vẻ nhận mà cũng chẳng tỏ vẻ không nhận, ánh mắt thâm thúy sâu thêm vài phần, nhanh chóng quấn lấy khuôn mặt nhỏ của cô không tha, phản chiếu bầu trời đêm vô tận ở đằng sau, vừa mênh mông vừa thênh thang, thâm sâu như miệng giếng cổ, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ngã vào. Đường Tô Nhã nhanh chóng mở to mắt, hàng mi buông xuống lại khát khao muốn ngẩng lên, bầu không khí dần dần lên men một cách vi diệu, tạo thành hương rượu mạnh và tinh khiết, làm say mê bóng đêm, say mê cả người trong đêm.
Tiếng chuông điện thoại di động đã đánh tan bầu không khí mịt mờ như có như không này.
“Điện thoại gọi cô nhiều nhỉ.” Cố Tử Châu buồn bã nói với cô.
“Tôi đi nghe điện thoại đây.”
Cô cầm di động ra khỏi phòng ngủ, trở tay kéo cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài phòng khách nhỏ, tùy ý tìm chỗ trên ghế sofa và ngồi xuống, kéo phím màu xanh lục đang nhảy liên tục lên trên (màn hình di động cảm ứng), sau đó bật ghi âm cuộc nói chuyện:”Alo, Triển Dương.”
Giọng nói vẫn luôn ấm áp và dịu êm như ngọc ấy lọt vào tai cô: “Tô Nhã, em không sao chứ? Gần đây em có khỏe không? Anh rất nhớ em.”
Cánh môi đỏ mọng khẽ giật giật, để lộ nét cười cực kỳ mỉa mai, nhưng giọng nói của cô lại đặc biệt dịu dàng, đặc biệt êm ái, tựa như dòng nước mùa xuân chảy tràn qua quả tim nhỏ: “Em vẫn khỏe, anh có chuyện gì ư?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là ban nãy xem tin tức trên mạng, chợt nhớ đến em nên gọi điện hỏi thăm một chút, nhân tiện chúc mừng em luôn.”
Đường Tô Nhã im lặng một lát, đôi môi anh đào khẽ mở, thở ra một làn sương trắng: “Cảm ơn, anh cũng biết chuyện người đại diện phát ngôn của Duyệt Lai rồi à?”
“Không chỉ có vậy, ngay cả việc em sắp đóng phim điện ảnh “Đỗ Nhược” của đạo diễn Cố, anh cũng biết rồi.”
Hả? Tin tức này được tung ra hồi nào? Cố Tử Châu đã công bố với bên ngoài vào lúc nào? Đường Tô Nhã khẽ cắn chặt cánh môi đỏ tươi căng mọng, ra vẻ đăm chiêu: “Cảm ơn anh.”
“Tô Nhã, không ngờ em lợi hại như vậy, lần đầu lên màn ảnh lớn mà đã được diễn vai quan trọng như vậy, ngang tài ngang sức với nữ chính, nghe nói đất diễn không kém nữ chính là bao.”
Mắt hạnh xinh đẹp tuyệt trần bỗng trợn to, nỗi khiếp sợ khắc sâu nơi đáy mắt, cô vội cúp điện thoại, mở xem tin tức giải trí trong ngày hôm nay.
Giờ phút này, bầu không khí bỗng ngưng đọng lại, từng đợt gió lạnh ùa vào từ cánh cửa sổ chỉ hé mở một nửa, xông tới sống lưng cô, xông vào tận gáy, hơi lạnh thấu xương luồn từ dưới bàn chân luồn lên, xuyên từ xương sống xuyên ra, rét lạnh khiến cô không ngừng run sợ. Trong lòng cô đang chứa đầy nỗi căm phẫn và tuyệt vọng cùng cực, đủ sức hủy thiên diệt địa, bẻ gãy nghiền nát, lý trí vững vàng đã mất, cô nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.
Trước tấm gương lớn, Cố Tử Châu mặc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, cả thân hình như được kéo ra, đặc biệt thon dài. Đen trắng giao nhau, khăn quàng cổ được điểm xuyết họa tiết bông tuyết rủ xuống hai bên cổ. Anh đang chỉnh lại vạt áo thì chợt trông thấy một bóng hình đẹp đẽ được phản xạ trong gương.
Ánh mắt Đường Tô Nhã giống như muốn nứt ra, hơi thở của cô hỗn loạn, gò má tuyết trắng ửng đỏ cả lên: “Cố Tử Châu, anh gạt tôi.”
Thấy cô lên án mình, Cố Tử Châu không thừa nhận cũng không giải thích, chẳng hề tức giận, anh lấy bật lửa và hộp thuốc lá nằm rời rạc trên tủ đầu giường rồi cất vào túi áo, sau đó mới quay lại nhìn cô một cái, ánh nhìn ấy thâm sâu như mực, có chút phức tạp, có hơi vi diệu. Cuối cùng, anh bật cười khanh khách, đột nhiên vươn tay giữ chặt eo cô, đẩy cô ngã xuống giường.
Cô hoảng hốt ngã xuống giường, anh lập tức nằm đè lên, bóng hình anh vừa to lớn vừa u tối vừa nặng nề, lực áp chế rất mạnh, ép tới mức khiến cô cảm thấy hơi thở của mình bị kiềm lại.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo khẽ vuốt mấy sợi tóc mai ướt đẫm của cô, cô tưởng anh hẳn phải làm gì đó nhưng anh lại chẳng làm gì cả, nhanh chóng quay trở lại trước gương, sửa sang lại quần áo bị nhăn nhúm do hành động vừa rồi: “Bên phía điện ảnh, mong cô Đường tin tưởng tôi, tin tưởng ánh mắt tôi, tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tôi để cô diễn nhân vật đó thì tuyệt đối không nhìn lầm đâu.”
Anh quay người lại, lấy máy sấy tóc dưới tủ đầu giường ra: “Sấy khô tóc một chút rồi chúng ta ra ngoài nhé, ăn chút gì đó.”
Bình luận truyện