Yến Dương
Chương 15
Bởi vì không gian phòng quá hạn chế.
Cho nên cuối cùng, bữa tối này không phong phú mỹ vị như Vệ Minh Thận nghĩ. Để ngăn mùi khói dầu xâm nhập, anh chủ yếu nấu những món đơn giản, món chính là mì ý tôm sốt pesto Yến Dương thích ăn nhất.
Ăn xong Yến Dương chủ động xin đi rửa bát. Vệ Minh Thận trở về chiếc sofa gạt người kia xem TV, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở đây.
Hai người, ở nhà riêng của họ, sau khi ăn cơm xong không có sắp xếp nào khác.
Có lẽ việc duy nhất có thể làm chính là làm tình rồi.
*
Kể ra cũng thật kì lạ.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trước đây anh làm với Yến Dương rất nhiều lần đều là ở tứ hợp viện. Mỗi lần họ đều có mục tiêu rõ ràng, đến nơi liền đi thẳng vào phòng tắm để tắm, thường thường là chưa tắm xong anh đã không nhịn được, trực tiếp muốn cô ở đó. Mà cô cũng phối hợp. Mỗi một lần họ đều gấp gáp muốn đối phương, cho nên mỗi khi gặp nhau dường như đều phải làm một lần rồi mới có thể nói chuyện khác.
Tuy nhiên lần này lại khác. Lúc họ còn chưa thử lên kế hoạch về một màn hoan ái thì đã ở bên nhau nhiều ngày như vậy. Giống như một cặp vợ chồng bình thường, làm tình tựa như đã trở thành một việc làm khi nhàn rỗi.
Vệ Minh Thận cảm thấy thế này không đúng lắm, anh đứng dậy, đi về phía Yến Dương.
Yến Dương vừa rửa bát xong, đang tháo găng tay, thấy Vệ Minh Thận đi tới, cô cười nói: “Anh ra đó nghỉ ngơi đi, lát nữa em đi tắm, tắm xong sẽ qua với anh.”
Vệ Minh Thận: “…” Nhìn xem, đi tắm cũng có thể nói thản nhiên như vậy rồi. Xem ra quả nhiên là sự kích tình đã nguội lạnh.
“Dương Dương…”
Vệ Minh Thận muốn nói gì đó, nhưng khi chạm vào đôi mắt ngây thơ của Yến Dương, anh vẫn kìm xuống.
“Được, em đi tắm đi.”
*
Vệ Minh Thận lại quay về sofa ngồi.
Anh vừa tùy ý điều chỉnh âm thanh không mục đích, vừa liếc nhìn động tĩnh bên Yến Dương…
Cô đang xả nước trong bồn, cô đang lau quầy, cô vào gian thay đồ lấy quần áo, cô đi vào phòng tắm rồi…
Cùng với tiếng ‘cạch’ đóng cửa từ bên trong, cả người Vệ Minh Thần ngả vào lưng ghế sofa. Anh cố gắng tập trung xem TV, nhưng lại ngày càng khô nóng. Có sự kích động muốn hút thuốc, anh vừa định lấy một điếu thuốc ra thì bỗng ‘cạch’ một tiếng, cửa phòng tắm vang lên.
“Lấy khăn tắm giúp em với, treo ở giá phơi trên chỗ cửa sổ lồi ấy.”
Giọng Yến Dương truyền ra từ trong phòng tắm, Vệ Minh Thận hơi ngừng lại, đứng dậy rút khăn rồi bước về phía phòng tắm.
Yến Dương chỉ lộ gương mặt đỏ bừng vì hơi nước ra ngoài. Thấy anh đi tới, cô cười nhẹ, cầm lấy khăn tắm nói: “Cảm ơn nha.”
Tiếp đó lại đóng cửa vào.
Vệ Minh Thần khó có thể quên được khuôn mặt vừa rồi mình nhìn thấy kia, cực kì giống dáng vẻ cô hơi đỏ mặt sau mỗi lần làm xong, nhất thời có chút bốc đồng. Nhưng sau một hồi kiềm chế, anh lại trở về ghế ngồi xuống.
“Minh Thận, giúp em lấy sữa rửa mặt với, lọ màu vàng kem ấy, em để quên ở trên bàn trang điểm rồi.”
Vài phút sau, một tiếng gọi khác lại truyền đến. Vệ Minh Thận đứng dậy làm theo. Lần này cửa phòng tắm chỉ mở một nửa, Yến Dương vẫn đang đứng dưới vòi hoa sen, qua khe cửa có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong lồi lõm tinh tế. Vệ Minh Thận vẫn không nán lại lâu, nhét sữa rửa mặt vào bồn rửa mặt cạnh cửa xong liền rời đi.
Vệ Minh Thận cảm thấy mình bắt buộc phải xuống lầu đi dạo một chút, căn nhà nhỏ này khiến anh cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng anh còn chưa kịp mặc xong áo thì Yến Dương đã lại gọi. Vệ Minh Thận không đợi cô nói xong, bước nhanh tới, mở cửa phòng tắm ra: “Rốt cuộc là em để quên bao nhiêu đồ ở bên ngoài, nói rõ ràng một lần luôn đi.”
Vẻ mặt của Vệ Minh Thận có thể nói là đang trừng mắt với cô. Yến Dương sững sờ ở đó: “Anh hung dữ với em?”
Vệ Minh Thận: “…”
“Không phải hung dữ với em.” Anh bình tĩnh lại, giải thích, “Chỉ là cứ mở đi mở lại cửa sẽ khiến em lạnh cóng.”
Yến Dương: “… Nếu đã biết vậy rồi thì sao anh cứ để em phải gọi mãi thế…” Cô nhìn anh một cái, thấy anh vẫn còn ngây ngốc đứng đó, liền nói: “Anh còn không vào đi!”
Vệ Minh Thận bất ngờ.
“Dương Dương, ý em là…”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Bởi vì có chút kinh ngạc nên anh nói được một nửa liền dừng lại.
Nhưng mà Yến Dương đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, cô trực tiếp lao ra muốn đóng cửa. Lúc này Vệ Minh Thận mới phản ứng lại, nắm lấy cánh tay cô, anh dũng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.
“Anh còn cần em phải gọi anh! Anh còn cần em phải gọi nữa!”
Yến Dương tức giận đùng đùng!
Vệ Minh Thận cười, trực tiếp nắm chặt lấy cánh tay cô áp vào tường, cúi đầu xuống hôn.
Mặt tường lát gạch dính hơi nước vẫn còn hơi lạnh, Yến Dương nghiêng người về phía trước, ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại. Vệ Minh Thận dứt khoát ôm cô vào lòng, cho dù người cô đầy nước làm ướt quần áo cũng không sao.
Hai người hôn nhau rất lâu, sau khi buông ra liền cúi đầu thở hổn hển.
“Hôm nay anh biểu hiện không tốt, em không muốn thưởng cho anh nữa.”
Vệ Minh Thận cười: “Dương Dương hôm nay rất ngoan, anh sẽ thưởng cho em.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Anh không được phép dùng từ này với em.” Yến Dương dùng giọng ra lệnh nói với anh, “Chỉ em mới có thể thưởng cho anh thôi.”
Vệ Minh Thận không chút để ý: “Được, vậy anh đổi.”
Đổi thành…
“Anh sẽ hầu hạ em, nữ vương của anh.”
Cho nên cuối cùng, bữa tối này không phong phú mỹ vị như Vệ Minh Thận nghĩ. Để ngăn mùi khói dầu xâm nhập, anh chủ yếu nấu những món đơn giản, món chính là mì ý tôm sốt pesto Yến Dương thích ăn nhất.
Ăn xong Yến Dương chủ động xin đi rửa bát. Vệ Minh Thận trở về chiếc sofa gạt người kia xem TV, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở đây.
Hai người, ở nhà riêng của họ, sau khi ăn cơm xong không có sắp xếp nào khác.
Có lẽ việc duy nhất có thể làm chính là làm tình rồi.
*
Kể ra cũng thật kì lạ.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trước đây anh làm với Yến Dương rất nhiều lần đều là ở tứ hợp viện. Mỗi lần họ đều có mục tiêu rõ ràng, đến nơi liền đi thẳng vào phòng tắm để tắm, thường thường là chưa tắm xong anh đã không nhịn được, trực tiếp muốn cô ở đó. Mà cô cũng phối hợp. Mỗi một lần họ đều gấp gáp muốn đối phương, cho nên mỗi khi gặp nhau dường như đều phải làm một lần rồi mới có thể nói chuyện khác.
Tuy nhiên lần này lại khác. Lúc họ còn chưa thử lên kế hoạch về một màn hoan ái thì đã ở bên nhau nhiều ngày như vậy. Giống như một cặp vợ chồng bình thường, làm tình tựa như đã trở thành một việc làm khi nhàn rỗi.
Vệ Minh Thận cảm thấy thế này không đúng lắm, anh đứng dậy, đi về phía Yến Dương.
Yến Dương vừa rửa bát xong, đang tháo găng tay, thấy Vệ Minh Thận đi tới, cô cười nói: “Anh ra đó nghỉ ngơi đi, lát nữa em đi tắm, tắm xong sẽ qua với anh.”
Vệ Minh Thận: “…” Nhìn xem, đi tắm cũng có thể nói thản nhiên như vậy rồi. Xem ra quả nhiên là sự kích tình đã nguội lạnh.
“Dương Dương…”
Vệ Minh Thận muốn nói gì đó, nhưng khi chạm vào đôi mắt ngây thơ của Yến Dương, anh vẫn kìm xuống.
“Được, em đi tắm đi.”
*
Vệ Minh Thận lại quay về sofa ngồi.
Anh vừa tùy ý điều chỉnh âm thanh không mục đích, vừa liếc nhìn động tĩnh bên Yến Dương…
Cô đang xả nước trong bồn, cô đang lau quầy, cô vào gian thay đồ lấy quần áo, cô đi vào phòng tắm rồi…
Cùng với tiếng ‘cạch’ đóng cửa từ bên trong, cả người Vệ Minh Thần ngả vào lưng ghế sofa. Anh cố gắng tập trung xem TV, nhưng lại ngày càng khô nóng. Có sự kích động muốn hút thuốc, anh vừa định lấy một điếu thuốc ra thì bỗng ‘cạch’ một tiếng, cửa phòng tắm vang lên.
“Lấy khăn tắm giúp em với, treo ở giá phơi trên chỗ cửa sổ lồi ấy.”
Giọng Yến Dương truyền ra từ trong phòng tắm, Vệ Minh Thận hơi ngừng lại, đứng dậy rút khăn rồi bước về phía phòng tắm.
Yến Dương chỉ lộ gương mặt đỏ bừng vì hơi nước ra ngoài. Thấy anh đi tới, cô cười nhẹ, cầm lấy khăn tắm nói: “Cảm ơn nha.”
Tiếp đó lại đóng cửa vào.
Vệ Minh Thần khó có thể quên được khuôn mặt vừa rồi mình nhìn thấy kia, cực kì giống dáng vẻ cô hơi đỏ mặt sau mỗi lần làm xong, nhất thời có chút bốc đồng. Nhưng sau một hồi kiềm chế, anh lại trở về ghế ngồi xuống.
“Minh Thận, giúp em lấy sữa rửa mặt với, lọ màu vàng kem ấy, em để quên ở trên bàn trang điểm rồi.”
Vài phút sau, một tiếng gọi khác lại truyền đến. Vệ Minh Thận đứng dậy làm theo. Lần này cửa phòng tắm chỉ mở một nửa, Yến Dương vẫn đang đứng dưới vòi hoa sen, qua khe cửa có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong lồi lõm tinh tế. Vệ Minh Thận vẫn không nán lại lâu, nhét sữa rửa mặt vào bồn rửa mặt cạnh cửa xong liền rời đi.
Vệ Minh Thận cảm thấy mình bắt buộc phải xuống lầu đi dạo một chút, căn nhà nhỏ này khiến anh cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng anh còn chưa kịp mặc xong áo thì Yến Dương đã lại gọi. Vệ Minh Thận không đợi cô nói xong, bước nhanh tới, mở cửa phòng tắm ra: “Rốt cuộc là em để quên bao nhiêu đồ ở bên ngoài, nói rõ ràng một lần luôn đi.”
Vẻ mặt của Vệ Minh Thận có thể nói là đang trừng mắt với cô. Yến Dương sững sờ ở đó: “Anh hung dữ với em?”
Vệ Minh Thận: “…”
“Không phải hung dữ với em.” Anh bình tĩnh lại, giải thích, “Chỉ là cứ mở đi mở lại cửa sẽ khiến em lạnh cóng.”
Yến Dương: “… Nếu đã biết vậy rồi thì sao anh cứ để em phải gọi mãi thế…” Cô nhìn anh một cái, thấy anh vẫn còn ngây ngốc đứng đó, liền nói: “Anh còn không vào đi!”
Vệ Minh Thận bất ngờ.
“Dương Dương, ý em là…”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Bởi vì có chút kinh ngạc nên anh nói được một nửa liền dừng lại.
Nhưng mà Yến Dương đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, cô trực tiếp lao ra muốn đóng cửa. Lúc này Vệ Minh Thận mới phản ứng lại, nắm lấy cánh tay cô, anh dũng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.
“Anh còn cần em phải gọi anh! Anh còn cần em phải gọi nữa!”
Yến Dương tức giận đùng đùng!
Vệ Minh Thận cười, trực tiếp nắm chặt lấy cánh tay cô áp vào tường, cúi đầu xuống hôn.
Mặt tường lát gạch dính hơi nước vẫn còn hơi lạnh, Yến Dương nghiêng người về phía trước, ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại. Vệ Minh Thận dứt khoát ôm cô vào lòng, cho dù người cô đầy nước làm ướt quần áo cũng không sao.
Hai người hôn nhau rất lâu, sau khi buông ra liền cúi đầu thở hổn hển.
“Hôm nay anh biểu hiện không tốt, em không muốn thưởng cho anh nữa.”
Vệ Minh Thận cười: “Dương Dương hôm nay rất ngoan, anh sẽ thưởng cho em.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Anh không được phép dùng từ này với em.” Yến Dương dùng giọng ra lệnh nói với anh, “Chỉ em mới có thể thưởng cho anh thôi.”
Vệ Minh Thận không chút để ý: “Được, vậy anh đổi.”
Đổi thành…
“Anh sẽ hầu hạ em, nữ vương của anh.”
Bình luận truyện