Yêu Anh Trong Từng Phút Giây
Chương 31
Nếu đã xác định là người phụ nữ của mình, liệu có nên mang về nhà rồi từ từ chiếm lấy trái tim cô ấy?
Sau khi nhận được tin nhắn của Tâm, ngay lập tức, Dương bấm nút gọi lại. Mỗi lần cô nói chuyện với Tâm đều cười đến rách cả miệng. Đại khái đoạn hội thoại hôm nay diễn ra như sau: “Tâm à, hôm nay sao cậu lại có thời gian nhắn tin cho tôi vậy?”. “Ừm, lâu không được nói chuyện với bạn hiền nên thấy nhớ thôi.”. “Thôi đi, làm tôi nổi hết da gà rồi”. “Bà mà da gà gì, da cóc thì có”. “Hơ hơ, xin lỗi cuộc đời đi, da người ta hơi bị mịn màng đó”. – Dương nói rồi cười khả ố. “Rồi, biết da bà mịn màng rồi, nhưng vẫn thua ta vài phần”. “Thật không? Tôi là tôi nghi ngờ lắm đó.”. “Thôi, không đùa nữa. Tôi có chuyện muốn thông báo cho bà biết đấy.” – Giọng Tâm đanh lại.
“Biết ngay mà, có chuyện gì vậy?”.
“Vũ về nước rồi đó, bà biết chưa?”.
“Biết rồi, tôi gặp mấy lần rồi.”.
“Vậy à, vậy thì thôi, tôi nghĩ nên để hai người tự giải quyết vậy. À, dạo này bên đó có gì hot không?”.
“Ầy, muốn hỏi về anh Hoàng Việt nhà ta thì cứ nói thẳng đi, lại còn phải nói như thế nữa.”.
“Hì hì, công nhận bà như con giun trong bụng tôi vậy.”.
“Ê, bà ăn nói kiểu gì vậy hả?”.
Khoảng gần một tiếng sau, cuộc gọi mới kết thúc. Bây giờ cô đã coi Tâm như chị em nên việc chia sẻ mọi chuyện là không hề khó và mất tự nhiên như trước.
Bảy năm qua đi, mỗi người có một con đường riêng. Tâm cũng vậy. Những năm sau này, Tâm trưởng thành lên không kém, chẳng hiểu nó ăn uống kiểu gì mà giờ còn cao hơn cô. Có lẽ Tâm thuộc dạng phát triển chậm hơn bình thường. Cô đã ăn kiêng rồi dấn thân vào ngành điện ảnh và hiện đang trở thành minh tinh đắt giá quốc tế. Công việc lu bù khiến Tâm ít khi nào có thời gian rảnh rỗi. Những phút như vừa rồi rất hiếm. Cô rất cảm thông với Tâm. Tới bây giờ mà Tâm vẫn cứ thầm theo đuổi Hoàng Việt, tuy không mãnh liệt như trước, nhưng cô hiểu trong lòng nó, hình bóng của anh không bao giờ thay đổi. Càng nghĩ, cô càng thấy mọi chuyện trong tình cảm thật phức tạp và rất khó giải quyết dứt điểm. Đôi khi, ta còn chẳng thể nào điều khiển được nó. Cô ngồi đó, phóng tầm mắt ra xa mà ngẫm chuyện đời.
***.
Sáng sớm, Dương hớt hơ hớt hải chạy đến tòa soạn. Hôm qua sau khi ngồi suy nghĩ lung tung, cô thấy trời đã lạnh nên định bụng đi ngủ. Than ôi, khi nằm xuống giường cô mới nhớ ra vẫn còn phải viết bài về ba cuộc phỏng vấn ban chiều để mai còn nộp xuống phòng biên tập. Vậy là cô lại cuống cuồng dậy rồi viết. Viết mãi viết mãi tới gần hai giờ sáng cô mới được chợp mắt. Vì ngủ muộn nên kết quả là sáng nay cô dậy muộn. Nhìn đồng hồ mà cô muốn ngất, vội vã đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đến tòa soạn.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ không quá cầu kì. Cô mặc một chiếc áo quây màu đen bên trong. Bên ngoài khoác chiếc áo vest trắng bó sát với ống tay được may bằng vải voan mỏng hợp mốt. Cổ tay áo còn được may kiểu cách hợp với ống tay.Váy quây màu trắng ngắn hơn đầu gối khoảng 10 phân. Cô khéo léo kết hợp cùng chiếc vòng cổ anh tặng và chiếc đồng hồ đeo tay trang nhã. Kiểu váy may đơn giản nhưng phần kết hợp tay áo bằng chất liệu vải voan mỏng rất sáng tạo, làm cho người mặt thêm phần quyến rũ và gợi cảm. Mái tóc cô để xoăn nhẹ, cô đi thêm một đôi giày cao gót trắng hài hòa. Trông cô thật đẹp.
Tới cửa tòa soạn, cô nhanh chóng chạy tới thang máy để đến phòng mình. Khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm vì không bị kí tên vào sổ đi muộn thì nghe thấy tiếng chị Vân thúc giục:
- Dương, em chuẩn bị nhanh lên rồi đi họp.
- Họp gì thế chị?
- Chị cũng không biết, Đại Boss yêu cầu.
Dương trả lời chị Thanh Vân rồi nhanh chóng tiến tới phòng họp. Vừa đi cô vừa thắc mắc. Sao lại họp gấp thế nhỉ. Mà nếu họp thì cũng chỉ họp phòng thôi chứ, có cần quan trọng tới mức Đại Boss đích thân mời không? Mà cũng không sao, coi như một lần được diện kiến Đại Boss. Cô tặc lưỡi rồi tiến tới phòng họp. Cô chọn ghế ngối ngay bên cạnh Vy Vy. Khoảng mười lăm phút sau, Đại Boss xuất hiện.
Ngay khi Đại Boss bước vào, Dương hoàn toàn hóa đá. Boss mặc một bộ vest màu xám trang trọng mà trẻ trung, bên trên túi áo còn có một chiếc khăn màu nâu nữa. Bên trong là áo sơ mi trắng với chiếc nơ nâu chấm bi ở cổ.Nhìn kỹ xuống dưới, cô phát hiện Âu phục trên người anh ta không những được thiết kế cắt may vô cùng thanh lịch, mà cổ áo, cổ tay áo, hông, không chỗ nào không vừa vặn, rõ ràng là: Bộ Âu phục này được đặt may dành cho riêng anh ta!
Dương đứng dậy, lên tiếng:
- Vũ!
***.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên trước thái độ của Dương. Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào.
- Cô ta biết Tổng Giám Đốc à à?
- Cô ta có quan hệ gì với Tổng Giám Đốc?
- Xem ra việc này không đơn giản rồi.
Vị đi bên cạnh (trợ lí) lên tiếng.
- Cô kia, cô ở phòng nào mà dám gọi tên Tổng Giám Đốc? Còn không mau ngồi xuống.
Dương vẫn đứng ngây ra đó nhìn anh chòng trọc. Một lát sau, Vy Vy bên cạnh xám mặt đành phải lấy tay kéo Dương xuống. “Dương, mau ngồi xuống đi.” – cô nói nhỏ.
Vũ vẫn điềm nhiên như không, anh giơ bàn tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
- Sở dĩ hôm nay tôi tổ chức cuộc họp này là do .
Cuộc họp đã bắt đầu mà Dương không thể nào tập trung nổi. Mọi thứ xung quanh cô đều mờ đi, trong đầu cô hiện tại chỉ có một câu hỏi. “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”.
***.
Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Đại Boss điềm nhiên bước ra ngoài. Dương vội vàng chạy đuổi theo mà không cả kịp thu dọn đồ đạc. Cô gọi với.
- Trần Hàn Vũ!
Vị Đại Boss kiêu ngạo ấy dừng lại, nhưng chỉ nhìn cô nhếch mép cười rồi lại tiếp bước.
Cô thực sự không hiểu. Bỏ qua chuyện anh từ một tên nghèo kiếp xác trở thành Tổng Giám Đốc cao quý hàng tháng vẫn đếm tiền phát lương cho cô và mọi người, cô thắc mắc hơn bởi thái độ của anh. Vị Tổng Giám Đốc kia chẳng phải Vũ sao? Đứng gần anh như vậy mà sao cô cảm thấy xa lạ quá. Rất gần mà dường như lại rất xa. Cô thực sự không thể nào hiểu nổi. Vừa hôm qua, ngay buổi chiều ngày hôm qua thôi, anh còn trở cô đi ăn, vậy mà sao hôm nay anh lại biến thành một con người như vậy? Lạnh lùng đúng chất lạnh lùng. Anh thậm chí còn coi cô như người dưng. Phải chăng anh đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đứng đó một mình với đống thắc mắc rồi thiểu não trở về phòng làm việc của mình. Khi cô vừa bước vào cửa, mọi người đã “săn đón” như sói thấy mồi. Cả phòng đồng thanh:
- Dương à, em vừa đi đâu về vậy?
Nhận thấy thái độ chân thành và nồng nhiệt quá mức của đồng nghiệp, cô ngay lập tức đánh hơi được điều bất thường. Có lẽ trong giờ phút này, bảo vệ an toàn tính mạng là thượng sách. Nghĩ vậy cô né sang một bên thản nhiên nói:
- Em vừa ra ngoài có chút chuyện thôi.
- Chuyện lúc nãy là sao vậy bà? – Vy Vy tiếp tục “hỏi cung” - Trong phòng họp ấy.
- Không có gì. – Cô ngồi xuống bàn nói.
- Thật không thế, quan hệ giữa em và Đại Boss là gì vậy? Em còn gọi tên Đại Boss thật thân mật nữa. Mà hôm qua em đâu có diện kiến cậu ý. – Chị Thanh Thanh tiếp lời.
- Trùng hợp thôi, nhưng lúc nãy em xác nhận rồi, không phải, nhất định là không phải cậu ta. Hết chuyện rồi, mọi người làm việc đi, hôm nay em bận lắm.
Dương nói rồi bày tài liệu lên bàn làm việc thân yêu của mình. Cô suy nghĩ một chút về chuyện ban nãy rồi lại tặc lưỡi cho qua. Quả thực hôm nay cô rất bận nên chắc chắn cũng chẳng có thời gian suy nghĩ về mấy cái vớ vẩn ấy.
Dương nghĩ vậy rồi chăm chỉ làm việc. Sau khi thu hình tại Đài truyền hình VVT xong, cô về nhà với bộ dạng thất thiểu tỏ rõ vẻ mệt mỏi.
Mở cửa ra, bật đèn, cô giật mình khi thấy đồ đạc trong nhà bay đi đâu hết. Căn hộ cũng tương đối tiện nghi mà giờ chỉ còn bốn bức tường với mái rèm đang bay tứ tung. Cô chạy sang tất cả những phòng khác, vẫn vậy, trống trơn tất thảy. Chẳng lẽ nhà cô có cướp sao? Thôi thế là hết, công sức của cô. Giờ mà sắm lại mọi thứ thì lấy đâu ra tiền đây? Cướp nhà băng sao? Cô ngồi xuống sàn. Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở.
- Minh Châu!
Đỗ bố cùng Đỗ mẹ sánh bước bên nhau tiến vào phòng, đồng thanh gọi tên cô. Thần thái của họ thật khác người nha. Đều đã ngoại tứ tuần, ấy vậy mà cứ trẻ trung mãi. Thật khiến người ta ganh tị quá mức. Trong khi cô còn chưa hiểu tại sao bố mẹ lại ở nhà mình và phải giải thích sao vì việc nhà chỉ còn bốn bức tường thì bên kia, Đỗ mẹ đã nở một nụ cười hiền hậu nói:
- Con còn không mau đứng dậy rồi đi cùng bố mẹ.
- Đi đâu ạ, bố mẹ nhìn mà xem, nhà con bị “trộm” viếng rồi.
- Trộm nào viếng được khu chung cư này, bố mẹ chuyển đồ đi giúp con đấy. Mau đi theo bố mẹ tới một nơi. Con sẽ thấy đồ đạc thôi. Bố muốn con thật bất ngờ. – Đỗ bố điềm đạm trả lời.
Cô nghe thấy việc mình sắp bị bắt về nhà thì nét mặt thảm thương vô cùng. Cô nói:
- Nhưng con muốn sống tự lập, con không muốn về gia trang họ Đỗ, chẳng phải bố mẹ đã đồng ý cho con ra ở riêng tới khi nào con muốn rồi sao? Con không muốn về nhà. Con sẽ ra ngoài thuê nhà trọ khác - Dương ương bướng.
Đỗ bố nghe thấy vậy thì nhướng mày uy hiếp:
- Con đừng như thế nữa, con thử đi hỏi cả thành phố này xem có còn ai dám cho con thuê nhà nữa không?
- Bố ... bố thật là ép người quá đáng.
- Đi thôi nào. – Thấy Dương và chồng sắp đấu khẩu sinh nội chiến đến nơi, Đỗ mẹ tiến tới kéo cô đi.
Vậy là cô bị Đỗ mẹ kéo đi rồi nhét vào xe ô tô của gia đình. Suốt đường đi, Dương chỉ ngồi một xó, mặt xị ra như bánh đa nhúng nước.
Cô hiểu, một khi bố mẹ đã quyết cái gì thì cô chẳng thể nào thay đổi được, nên tốt nhất là tuân lệnh. Đỗ bố Đỗ mẹ ngồi bên cạnh mà cứ hết nhìn con gái rồi lại nháy mắt với nhau đầy ẩn ý. Dương chẳng thèm quan tâm, cô nghĩ chắc hẳn họ điều khiển được đứa con gái mình nên lấy làm vui thôi mà.
Bỗng cô nhìn ra cửa sổ. Ồ, đây chẳng phải khu phố nhà giàu mà hôm qua cô gặp anh ở đây sao? Bố muốn thuê cho mình một căn nhà trong khu phố nhà giàu để khỏi mang tiếng giàu mà để con gái ở nhà thường dân thì cứ nói hẳn, lại còn bày đặt đặc biệt này nọ. Cô nghĩ rồi bĩu môi chê bai.
Chiếc ô tô dần tiến vào một Villa. Dương bước xuống, cô hoàn toàn shock vì khung cảnh trước mặt. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một căn biệt thự xanh thứ thiệt. Thế này thì thật là quá phô trương rồi. Cô quay lại để từ chối bố mẹ.
- Bố mẹ à, bố mẹ có cần xa hoa như thế không? Một nhân viên quèn như con thì làm gì cần phải sống ở một căn nhà như vậy chứ.
- Ồ, đây đâu phải nhà của bố mẹ. Đồ đạc và người ta đã chuyển tới, chúng ta hết nhiệm vụ rồi, con cứ vào nhà, có một người sẽ cho con câu trả lời. Goodluck! – Đỗ mẹ nói xong rồi khoác tay Đỗ bố lên xe.
- Này, bố mẹ đi đâu thế, đợi con nữa ... – Dương gọi với theo.
Cô gọi với theo không được, đành đứng đơ ra đó nhìn ngôi biệt thự. Cô thầm nói nhỏ: “Nguyễn Hoàng Dương, mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau vào thôi”.
“Nhưng nhỡ có ai đó mà bố mẹ muốn ép gả đang ở trong đó thì sao?” – Cô đang tự độc thoại.
“Sợ gì chứ, mình là Nguyễn Hoàng Dương không sợ trời không sợ đất cơ mà, cùng lắm là cho hắn một cái đá vào hạ thân là được chứ gì?” Dương nói rồi đưa tay kéo mạnh xuống như để tỏ rõ sự quyết tâm. Cô bắt đầu ... lom khom đi vào nhà. Bước tới cửa phòng khách, cô thò đầu vào nói:
- Hello!
Nhà gì mà tối om thế này nhỉ? Cô lầm bầm khi thấy nhà không hề bật điện. Cô lần mò mãi mới tìm thấy cái công tắc. Tiếng “cạch” của công tắc được vang lên thì cô bắt đầu nhìn thấy một người đang ngồi ở sofa giữa phòng. Cô thoáng giật mình. Nhanh chóng và mau lẹ, cô nhận ra đó là Vũ.
- Vũ! – Cô thốt lên.
- Cuối cùng em đã đến.
Cô hoảng hốt tới mức lời nói thốt ra cũng có phần lắp bắp thiếu tự nhiên:
- Này, đến ...đến gì hả? Đây là nhà cậu chắc, mà em anh gì, muốn ăn đập hả?
- Tất nhiên đây là nhà anh, chào mừng em đến với khu nhà này. Còn em muốn cho anh ăn đập thì không dễ đâu, trừ khi anh nhường em.
- Này này, cậu ăn nói phải cẩn thận chứ, rõ ràng là bố mẹ đưa tôi tới đây mà, sao lại là nhà cậu được?
- Việc này em phải hỏi hai bác chứ. – Vũ dựa lưng vào ghế, điềm nhiên trả lời các câu hỏi.
- Bỏ qua, tí nữa tôi sẽ hỏi bố mẹ tôi, khỏi phải nhắc. Mà tôi hỏi anh, chuyện sáng nay ở tòa soạn là thế nào hả? Sao tôi .
Dương chưa kịp hỏi hết câu thì Vũ đã kê ghế vào mồm cô nói:
- Ây da, anh mệt rồi, em cứ thăm nhà tự nhiên rồi nếu đói thì xuống bếp ăn nhé. À, phòng của em chỉ cần đi qua phòng này, sang phòng ăn, phòng bếp là tới. Chỗ đó có hai phòng, nhưng phòng của em là phòng thứ nhất nhé. Anh lên trên kia trước đây.
Dương gọi với theo khi thấy anh đã lên trên tầng hai. Cô nghĩ. Thôi mặc xác hắn, buổi tối cô cũng chưa có ăn gì, “có thực mới vực được đạo” cô phải xuống bếp lùng xem có gì ăn không đã rồi tính sau.
Vậy là Dương nghe theo lời của Vũ sang phòng bếp mở tủ lạnh rồi tự nấu một bát mì để ăn. Ăn xong cô vào phòng mình gọi điện thoại cho Đỗ bố Đỗ mẹ. Chuông reo tới hồi thứ năm đầu dây bên kia mới có người thông máy. Đó chính là mẹ cô:
- Alo, Minh Châu hả con?
- Alo mẹ à? Thế này là thế nào? Sao bố mẹ lại chở con đến nhà Vũ?
- Con đừng trách mẹ, mẹ làm theo ý bố con. Con hãy nhớ một điều, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Thế nhé.
... tít … tít … Đỗ mẹ đã tắt máy. Cô chỉ biết ngồi đó mà lầm bầm. Cô nào biết được rằng âm mưu này là do Tâm, Quyên cùng Đỗ bố Đỗ mẹ lập ra.
Khoảng một tuần trước, khi Tâm đang tham gia tại một sự kiện thời trang thì vô tình hay tin Trần Hàn Vũ về nước quản lý tòa soạn và thật trùng hợp khi tòa soạn đó là nơi mà Dương tác nghiệp. Cô ngay lập tức gọi điện cho Quyên để nói rõ tình hình. Hai người đã bàn bạc rất lâu về kế hoạch tác chiến nhằm nối lại tình xưa cho anh và cô. Sau khi thống nhất ý kiến, Quyên đã gọi điện về cho bố mẹ kể hết mọi chuyện và nhờ giúp đỡ. Đỗ bố sau khi tìm hiểu rõ đã đến gặp Vũ thương quyết. Và kết quả là Dương đã bọ ném gọn tới nhà Vũ không thương tiếc. Trở lại với hiện tại, Dương lầm bầm một hồi rồi bắt đầu đi thăm quan xung quanh nhà.
Căn nhà này quả có phong cách độc đáo. Nó có hai tầng và các bức tường, sân đều được trải cỏ xanh rì. Phía trước nhà là sân trước và non bộ. Thẳng cổng vào là một gara ô tô. Bên cạnh gara ô tô chính là phòng khách, phòng bếp, hai phòng ngủ … Phía sân sau vẫn có những vạt cỏ nhưng còn được điểm thêm bởi chiếc hồ bơi và cây xanh um tùm.
Phòng ngủ của cô với tông hồng và trắng kết hợp tạo nên sự nữ tính và trang nhã. Ở giữa phòng là một chiếc giường đôi với ga đệm gối toàn bộ là màu trắng. Phía đầu giường là giá đựng đồ với những lọ hoa và những kệ sách. Bên phải giường và bộ bàn ghế, bên trái giường và tủ quần áo. Thẳng giường ra có một chiếc ti vi màn hình phẳng khác. Căn phòng chỉ được điểm xuyết bằng màu hồng của gối ôm, thảm và rèm cửa. Có vẻ như anh đã rất tinh tế khi chọn riêng phòng này cho cô.
Tầng hai là một không gian khác. Từ cầu thang đi lên, ta chỉ có thể đi theo hai hướng. Cô chọn rẽ sang bên trái trước. Từ cầu thang, theo hướng này, cô sang được phòng chiếu phim. Vào trong phòng chiếu phim, ta như lạc vào một không gian hoàn toàn tách biệt. Nơi đây chỉ dành cho việc giải trí. Trần nhà có những hình vuông được sắp xếp xen kẽ để cho ánh đèn xuyên qua những khe hở ấy. Từ cửa đi thẳng vào là bộ sofa dài, thật dài. Đối diện với nó và màn hình dùng để chiếu phim. Bên cạnh màn hình còn có một số tủ kệ và một chiếc ghế nằm dài. Bên cạnh phòng chiếu phim, ta sẽ sang phòng làm việc và phòng tắm.
Cô thật sự ấn tượng với phòng tắm này. Rất rộng, ở giữa có một bể tắm mà như là bể bơi, xung quanh được che phủ bởi những chiếc rèm pha lê óng ánh. Tường của nhà tắm được ốp đá đen nên càng tạo không gian lãng mạn. Bên cạnh còn có phòng xông hơi nhỏ. Cô còn cứ đứng đó mãi mà không đi. Sau khi đi hết bên trái, cô sang hướng bên phải. Hướng này chỉ có phòng của Trần Hàn Vũ và ban công. Cô mở cửa vào thì thấy anh đã ngủ. Cô nhẹ nhàng đi vào, đắp chăn rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa cho anh.
Cô nhẹ nhàng đưa mắt khắp phòng. Phòng của anh khá rộng. Phía Đông còn có một tủ rượu và quầy bar nhỏ cùng mấy chiếc ghế mây. Bên ngoài là một vườn trúc, loại chuyên trồng trong nhà, gió từ ngoài thổi vào khiến lá trúc kêu xào xạc. Ở giữa phòng cũng là một chiếc giường đôi kiểu cách, cô đoán là nó có thể nâng lên hạ xuống được. Đệm của giường là màu xám nhẹ, sạch sẽ, thẳng thắn, chăn thì đậm hơn một chút và có những vòng tròn nhỏ. Gối có hai loại, một là cùng màu với chăn thì to hơn, còn lại cùng màu với ga đệm thì nhỏ hơn. Bên cạnh giường là tủ quần áo trải dài và nằm trong tường cùng mấy cái giá sách và bàn uống nước. Đối diện giường cũng là một chiếc ti vi cùng kích cỡ với chiếc ti vi ở phòng cô. Bên ngoài là một ban công lộng gió. Từ ban công của anh, cô có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới và dãy núi xa xa, nơi đó thật đẹp như tiên cảnh. Cô ra ngoài đó hít thở không khí rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.
Cô lặng lẽ về phòng mình lấy quần áo rồi chạy huỳnh huỵch lên tầng hai tắm. Cô vừa tắm vừa bật nhạc ê a hát. Sau một tiếng, cô tắm xong. Cô đi xuống nhà thì gặp ngay Vũ đang ngồi trong phòng ăn. Anh đang ăn bánh mỳ. Thấy lạ, cô hỏi.
- Cậu dậy rồi à? Cậu mà cũng ăn bánh mỳ sao? Tôi tưởng cậu ghét lắm mà.
- Ừ, cái tai bị làm phiền quá nên nó gọi anh dậy. Nhà hết đồ ăn nhanh rồi mà anh không biết nấu nên đành ăn bánh mỳ.
Vũ vừa nói vừa cười như để chế giễu cô. Dương vẫn chưa quen với kiểu xưng hô của anh nên chu mỏ đáp lại:
- Này này, thôi ngay kiểu anh em ấy đi nhé, cậu hơn tôi mấy tháng mà đòi làm anh hả? Xin lỗi vì lúc nãy tôi bật nhạc to quá, cậu ăn nữa không, để tôi nấu, tôi cũng đang đói.
- Vậy làm phiền em.
- Này, thôi ngay đi không hả? – Cô quát.
Vũ thấy con hổ trong cô sắp lộ nguyên hình thì dịu giọng:
- Ok ok, mà trong nhà cũng chẳng còn gì nữa mà nấu đâu.
- Ơ, thế thì tôi biết nấu thế nào đây? À, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm nay cũng là thứ sáu, lang mang khắp ngõ ngách Hà Nội để ăn đêm rất thú vị đấy.
- Ừ, cũng hay, vậy đợi anh đi thay quần áo đã.
- Này, tôi nói bỏ ngay rồi mà. Cậu...cậu làm người khác tức chết mới vui à?
Dương hét vọng lên. Khoảng 15 phút sau, Dương xuống rồi lấy xe chở cô ăn chợ đêm Hà Nội.
Chắc hẳn một số bạn còn thắc mắc về chợ đêm – nét văn hóa đặc biệt của Hà Nội. Tác giả xin nói qua một chút nhé. Những năm gần đây, chợ đêm đã là một nét văn hóa quen thuộc với người Hà Nội. Diễn ra vào buổi tối ba ngày cuối tuần, chạy suốt trục phố cổ từ Hàng Ngang, Hàng Đào đến Hàng Giấy, hầu như phiên chợ đêm nào cũng đông đúc, tấp nập người. Từ các tốp thanh niên cho tới những cặp đôi yêu nhau hay các đoàn khách du lịch, thậm chí có cả những ông bố bà mẹ bồng con nhỏ, họ nô nức tới đây để tận hưởng một phiên chợ lung linh sắc màu, và đặc biệt là ngập tràn các loại hàng hóa như quần áo, dày dép, kính, mũ, túi xách, mỹ phẩm… với giá rất sốc.
Nhưng giống như mọi phiên chợ khác, chợ đêm còn một có nét văn hóa cũng đa sắc màu không kém, đó là ẩm thực. Để đi bộ, ngắm hết được các gian hàng tại đây, chắc bạn phải mất ít nhất hai giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian ấy, bạn sẽ có cơ hội bắt gặp nhiều món khoái khẩu hấp dẫn. Có món mặn, món ngọt, có thứ rất mới lạ, cũng có thứ hết đỗi quen thuộc, nhưng chí ít trong một phiên chợ nhộn nhịp, phong phú thế này, chúng sẽ giúp bạn nạp đủ năng lượng cho suốt hành trình khám phá. Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm.
Vậy là Dương của chúng ta đã bị Đỗ bố, Đỗ mẹ ném sang nhờ cậy nhà Vũ. Cô không những không biết kế hoạch mà mình đã ngoác mồm bị trúng câu mà còn tung tăng đi ăn cùng Vũ. Tình huống của cô chẳng khác nào bị mọi người bán mà vẫn giúp họ đếm tiền. Một nam một nữ, sống chung cùng nhà, ở cùng tòa soạn, chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn quạ vẫn sẽ còn phải kêu.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tâm, ngay lập tức, Dương bấm nút gọi lại. Mỗi lần cô nói chuyện với Tâm đều cười đến rách cả miệng. Đại khái đoạn hội thoại hôm nay diễn ra như sau: “Tâm à, hôm nay sao cậu lại có thời gian nhắn tin cho tôi vậy?”. “Ừm, lâu không được nói chuyện với bạn hiền nên thấy nhớ thôi.”. “Thôi đi, làm tôi nổi hết da gà rồi”. “Bà mà da gà gì, da cóc thì có”. “Hơ hơ, xin lỗi cuộc đời đi, da người ta hơi bị mịn màng đó”. – Dương nói rồi cười khả ố. “Rồi, biết da bà mịn màng rồi, nhưng vẫn thua ta vài phần”. “Thật không? Tôi là tôi nghi ngờ lắm đó.”. “Thôi, không đùa nữa. Tôi có chuyện muốn thông báo cho bà biết đấy.” – Giọng Tâm đanh lại.
“Biết ngay mà, có chuyện gì vậy?”.
“Vũ về nước rồi đó, bà biết chưa?”.
“Biết rồi, tôi gặp mấy lần rồi.”.
“Vậy à, vậy thì thôi, tôi nghĩ nên để hai người tự giải quyết vậy. À, dạo này bên đó có gì hot không?”.
“Ầy, muốn hỏi về anh Hoàng Việt nhà ta thì cứ nói thẳng đi, lại còn phải nói như thế nữa.”.
“Hì hì, công nhận bà như con giun trong bụng tôi vậy.”.
“Ê, bà ăn nói kiểu gì vậy hả?”.
Khoảng gần một tiếng sau, cuộc gọi mới kết thúc. Bây giờ cô đã coi Tâm như chị em nên việc chia sẻ mọi chuyện là không hề khó và mất tự nhiên như trước.
Bảy năm qua đi, mỗi người có một con đường riêng. Tâm cũng vậy. Những năm sau này, Tâm trưởng thành lên không kém, chẳng hiểu nó ăn uống kiểu gì mà giờ còn cao hơn cô. Có lẽ Tâm thuộc dạng phát triển chậm hơn bình thường. Cô đã ăn kiêng rồi dấn thân vào ngành điện ảnh và hiện đang trở thành minh tinh đắt giá quốc tế. Công việc lu bù khiến Tâm ít khi nào có thời gian rảnh rỗi. Những phút như vừa rồi rất hiếm. Cô rất cảm thông với Tâm. Tới bây giờ mà Tâm vẫn cứ thầm theo đuổi Hoàng Việt, tuy không mãnh liệt như trước, nhưng cô hiểu trong lòng nó, hình bóng của anh không bao giờ thay đổi. Càng nghĩ, cô càng thấy mọi chuyện trong tình cảm thật phức tạp và rất khó giải quyết dứt điểm. Đôi khi, ta còn chẳng thể nào điều khiển được nó. Cô ngồi đó, phóng tầm mắt ra xa mà ngẫm chuyện đời.
***.
Sáng sớm, Dương hớt hơ hớt hải chạy đến tòa soạn. Hôm qua sau khi ngồi suy nghĩ lung tung, cô thấy trời đã lạnh nên định bụng đi ngủ. Than ôi, khi nằm xuống giường cô mới nhớ ra vẫn còn phải viết bài về ba cuộc phỏng vấn ban chiều để mai còn nộp xuống phòng biên tập. Vậy là cô lại cuống cuồng dậy rồi viết. Viết mãi viết mãi tới gần hai giờ sáng cô mới được chợp mắt. Vì ngủ muộn nên kết quả là sáng nay cô dậy muộn. Nhìn đồng hồ mà cô muốn ngất, vội vã đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đến tòa soạn.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ không quá cầu kì. Cô mặc một chiếc áo quây màu đen bên trong. Bên ngoài khoác chiếc áo vest trắng bó sát với ống tay được may bằng vải voan mỏng hợp mốt. Cổ tay áo còn được may kiểu cách hợp với ống tay.Váy quây màu trắng ngắn hơn đầu gối khoảng 10 phân. Cô khéo léo kết hợp cùng chiếc vòng cổ anh tặng và chiếc đồng hồ đeo tay trang nhã. Kiểu váy may đơn giản nhưng phần kết hợp tay áo bằng chất liệu vải voan mỏng rất sáng tạo, làm cho người mặt thêm phần quyến rũ và gợi cảm. Mái tóc cô để xoăn nhẹ, cô đi thêm một đôi giày cao gót trắng hài hòa. Trông cô thật đẹp.
Tới cửa tòa soạn, cô nhanh chóng chạy tới thang máy để đến phòng mình. Khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm vì không bị kí tên vào sổ đi muộn thì nghe thấy tiếng chị Vân thúc giục:
- Dương, em chuẩn bị nhanh lên rồi đi họp.
- Họp gì thế chị?
- Chị cũng không biết, Đại Boss yêu cầu.
Dương trả lời chị Thanh Vân rồi nhanh chóng tiến tới phòng họp. Vừa đi cô vừa thắc mắc. Sao lại họp gấp thế nhỉ. Mà nếu họp thì cũng chỉ họp phòng thôi chứ, có cần quan trọng tới mức Đại Boss đích thân mời không? Mà cũng không sao, coi như một lần được diện kiến Đại Boss. Cô tặc lưỡi rồi tiến tới phòng họp. Cô chọn ghế ngối ngay bên cạnh Vy Vy. Khoảng mười lăm phút sau, Đại Boss xuất hiện.
Ngay khi Đại Boss bước vào, Dương hoàn toàn hóa đá. Boss mặc một bộ vest màu xám trang trọng mà trẻ trung, bên trên túi áo còn có một chiếc khăn màu nâu nữa. Bên trong là áo sơ mi trắng với chiếc nơ nâu chấm bi ở cổ.Nhìn kỹ xuống dưới, cô phát hiện Âu phục trên người anh ta không những được thiết kế cắt may vô cùng thanh lịch, mà cổ áo, cổ tay áo, hông, không chỗ nào không vừa vặn, rõ ràng là: Bộ Âu phục này được đặt may dành cho riêng anh ta!
Dương đứng dậy, lên tiếng:
- Vũ!
***.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên trước thái độ của Dương. Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào.
- Cô ta biết Tổng Giám Đốc à à?
- Cô ta có quan hệ gì với Tổng Giám Đốc?
- Xem ra việc này không đơn giản rồi.
Vị đi bên cạnh (trợ lí) lên tiếng.
- Cô kia, cô ở phòng nào mà dám gọi tên Tổng Giám Đốc? Còn không mau ngồi xuống.
Dương vẫn đứng ngây ra đó nhìn anh chòng trọc. Một lát sau, Vy Vy bên cạnh xám mặt đành phải lấy tay kéo Dương xuống. “Dương, mau ngồi xuống đi.” – cô nói nhỏ.
Vũ vẫn điềm nhiên như không, anh giơ bàn tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
- Sở dĩ hôm nay tôi tổ chức cuộc họp này là do .
Cuộc họp đã bắt đầu mà Dương không thể nào tập trung nổi. Mọi thứ xung quanh cô đều mờ đi, trong đầu cô hiện tại chỉ có một câu hỏi. “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”.
***.
Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Đại Boss điềm nhiên bước ra ngoài. Dương vội vàng chạy đuổi theo mà không cả kịp thu dọn đồ đạc. Cô gọi với.
- Trần Hàn Vũ!
Vị Đại Boss kiêu ngạo ấy dừng lại, nhưng chỉ nhìn cô nhếch mép cười rồi lại tiếp bước.
Cô thực sự không hiểu. Bỏ qua chuyện anh từ một tên nghèo kiếp xác trở thành Tổng Giám Đốc cao quý hàng tháng vẫn đếm tiền phát lương cho cô và mọi người, cô thắc mắc hơn bởi thái độ của anh. Vị Tổng Giám Đốc kia chẳng phải Vũ sao? Đứng gần anh như vậy mà sao cô cảm thấy xa lạ quá. Rất gần mà dường như lại rất xa. Cô thực sự không thể nào hiểu nổi. Vừa hôm qua, ngay buổi chiều ngày hôm qua thôi, anh còn trở cô đi ăn, vậy mà sao hôm nay anh lại biến thành một con người như vậy? Lạnh lùng đúng chất lạnh lùng. Anh thậm chí còn coi cô như người dưng. Phải chăng anh đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đứng đó một mình với đống thắc mắc rồi thiểu não trở về phòng làm việc của mình. Khi cô vừa bước vào cửa, mọi người đã “săn đón” như sói thấy mồi. Cả phòng đồng thanh:
- Dương à, em vừa đi đâu về vậy?
Nhận thấy thái độ chân thành và nồng nhiệt quá mức của đồng nghiệp, cô ngay lập tức đánh hơi được điều bất thường. Có lẽ trong giờ phút này, bảo vệ an toàn tính mạng là thượng sách. Nghĩ vậy cô né sang một bên thản nhiên nói:
- Em vừa ra ngoài có chút chuyện thôi.
- Chuyện lúc nãy là sao vậy bà? – Vy Vy tiếp tục “hỏi cung” - Trong phòng họp ấy.
- Không có gì. – Cô ngồi xuống bàn nói.
- Thật không thế, quan hệ giữa em và Đại Boss là gì vậy? Em còn gọi tên Đại Boss thật thân mật nữa. Mà hôm qua em đâu có diện kiến cậu ý. – Chị Thanh Thanh tiếp lời.
- Trùng hợp thôi, nhưng lúc nãy em xác nhận rồi, không phải, nhất định là không phải cậu ta. Hết chuyện rồi, mọi người làm việc đi, hôm nay em bận lắm.
Dương nói rồi bày tài liệu lên bàn làm việc thân yêu của mình. Cô suy nghĩ một chút về chuyện ban nãy rồi lại tặc lưỡi cho qua. Quả thực hôm nay cô rất bận nên chắc chắn cũng chẳng có thời gian suy nghĩ về mấy cái vớ vẩn ấy.
Dương nghĩ vậy rồi chăm chỉ làm việc. Sau khi thu hình tại Đài truyền hình VVT xong, cô về nhà với bộ dạng thất thiểu tỏ rõ vẻ mệt mỏi.
Mở cửa ra, bật đèn, cô giật mình khi thấy đồ đạc trong nhà bay đi đâu hết. Căn hộ cũng tương đối tiện nghi mà giờ chỉ còn bốn bức tường với mái rèm đang bay tứ tung. Cô chạy sang tất cả những phòng khác, vẫn vậy, trống trơn tất thảy. Chẳng lẽ nhà cô có cướp sao? Thôi thế là hết, công sức của cô. Giờ mà sắm lại mọi thứ thì lấy đâu ra tiền đây? Cướp nhà băng sao? Cô ngồi xuống sàn. Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở.
- Minh Châu!
Đỗ bố cùng Đỗ mẹ sánh bước bên nhau tiến vào phòng, đồng thanh gọi tên cô. Thần thái của họ thật khác người nha. Đều đã ngoại tứ tuần, ấy vậy mà cứ trẻ trung mãi. Thật khiến người ta ganh tị quá mức. Trong khi cô còn chưa hiểu tại sao bố mẹ lại ở nhà mình và phải giải thích sao vì việc nhà chỉ còn bốn bức tường thì bên kia, Đỗ mẹ đã nở một nụ cười hiền hậu nói:
- Con còn không mau đứng dậy rồi đi cùng bố mẹ.
- Đi đâu ạ, bố mẹ nhìn mà xem, nhà con bị “trộm” viếng rồi.
- Trộm nào viếng được khu chung cư này, bố mẹ chuyển đồ đi giúp con đấy. Mau đi theo bố mẹ tới một nơi. Con sẽ thấy đồ đạc thôi. Bố muốn con thật bất ngờ. – Đỗ bố điềm đạm trả lời.
Cô nghe thấy việc mình sắp bị bắt về nhà thì nét mặt thảm thương vô cùng. Cô nói:
- Nhưng con muốn sống tự lập, con không muốn về gia trang họ Đỗ, chẳng phải bố mẹ đã đồng ý cho con ra ở riêng tới khi nào con muốn rồi sao? Con không muốn về nhà. Con sẽ ra ngoài thuê nhà trọ khác - Dương ương bướng.
Đỗ bố nghe thấy vậy thì nhướng mày uy hiếp:
- Con đừng như thế nữa, con thử đi hỏi cả thành phố này xem có còn ai dám cho con thuê nhà nữa không?
- Bố ... bố thật là ép người quá đáng.
- Đi thôi nào. – Thấy Dương và chồng sắp đấu khẩu sinh nội chiến đến nơi, Đỗ mẹ tiến tới kéo cô đi.
Vậy là cô bị Đỗ mẹ kéo đi rồi nhét vào xe ô tô của gia đình. Suốt đường đi, Dương chỉ ngồi một xó, mặt xị ra như bánh đa nhúng nước.
Cô hiểu, một khi bố mẹ đã quyết cái gì thì cô chẳng thể nào thay đổi được, nên tốt nhất là tuân lệnh. Đỗ bố Đỗ mẹ ngồi bên cạnh mà cứ hết nhìn con gái rồi lại nháy mắt với nhau đầy ẩn ý. Dương chẳng thèm quan tâm, cô nghĩ chắc hẳn họ điều khiển được đứa con gái mình nên lấy làm vui thôi mà.
Bỗng cô nhìn ra cửa sổ. Ồ, đây chẳng phải khu phố nhà giàu mà hôm qua cô gặp anh ở đây sao? Bố muốn thuê cho mình một căn nhà trong khu phố nhà giàu để khỏi mang tiếng giàu mà để con gái ở nhà thường dân thì cứ nói hẳn, lại còn bày đặt đặc biệt này nọ. Cô nghĩ rồi bĩu môi chê bai.
Chiếc ô tô dần tiến vào một Villa. Dương bước xuống, cô hoàn toàn shock vì khung cảnh trước mặt. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một căn biệt thự xanh thứ thiệt. Thế này thì thật là quá phô trương rồi. Cô quay lại để từ chối bố mẹ.
- Bố mẹ à, bố mẹ có cần xa hoa như thế không? Một nhân viên quèn như con thì làm gì cần phải sống ở một căn nhà như vậy chứ.
- Ồ, đây đâu phải nhà của bố mẹ. Đồ đạc và người ta đã chuyển tới, chúng ta hết nhiệm vụ rồi, con cứ vào nhà, có một người sẽ cho con câu trả lời. Goodluck! – Đỗ mẹ nói xong rồi khoác tay Đỗ bố lên xe.
- Này, bố mẹ đi đâu thế, đợi con nữa ... – Dương gọi với theo.
Cô gọi với theo không được, đành đứng đơ ra đó nhìn ngôi biệt thự. Cô thầm nói nhỏ: “Nguyễn Hoàng Dương, mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau vào thôi”.
“Nhưng nhỡ có ai đó mà bố mẹ muốn ép gả đang ở trong đó thì sao?” – Cô đang tự độc thoại.
“Sợ gì chứ, mình là Nguyễn Hoàng Dương không sợ trời không sợ đất cơ mà, cùng lắm là cho hắn một cái đá vào hạ thân là được chứ gì?” Dương nói rồi đưa tay kéo mạnh xuống như để tỏ rõ sự quyết tâm. Cô bắt đầu ... lom khom đi vào nhà. Bước tới cửa phòng khách, cô thò đầu vào nói:
- Hello!
Nhà gì mà tối om thế này nhỉ? Cô lầm bầm khi thấy nhà không hề bật điện. Cô lần mò mãi mới tìm thấy cái công tắc. Tiếng “cạch” của công tắc được vang lên thì cô bắt đầu nhìn thấy một người đang ngồi ở sofa giữa phòng. Cô thoáng giật mình. Nhanh chóng và mau lẹ, cô nhận ra đó là Vũ.
- Vũ! – Cô thốt lên.
- Cuối cùng em đã đến.
Cô hoảng hốt tới mức lời nói thốt ra cũng có phần lắp bắp thiếu tự nhiên:
- Này, đến ...đến gì hả? Đây là nhà cậu chắc, mà em anh gì, muốn ăn đập hả?
- Tất nhiên đây là nhà anh, chào mừng em đến với khu nhà này. Còn em muốn cho anh ăn đập thì không dễ đâu, trừ khi anh nhường em.
- Này này, cậu ăn nói phải cẩn thận chứ, rõ ràng là bố mẹ đưa tôi tới đây mà, sao lại là nhà cậu được?
- Việc này em phải hỏi hai bác chứ. – Vũ dựa lưng vào ghế, điềm nhiên trả lời các câu hỏi.
- Bỏ qua, tí nữa tôi sẽ hỏi bố mẹ tôi, khỏi phải nhắc. Mà tôi hỏi anh, chuyện sáng nay ở tòa soạn là thế nào hả? Sao tôi .
Dương chưa kịp hỏi hết câu thì Vũ đã kê ghế vào mồm cô nói:
- Ây da, anh mệt rồi, em cứ thăm nhà tự nhiên rồi nếu đói thì xuống bếp ăn nhé. À, phòng của em chỉ cần đi qua phòng này, sang phòng ăn, phòng bếp là tới. Chỗ đó có hai phòng, nhưng phòng của em là phòng thứ nhất nhé. Anh lên trên kia trước đây.
Dương gọi với theo khi thấy anh đã lên trên tầng hai. Cô nghĩ. Thôi mặc xác hắn, buổi tối cô cũng chưa có ăn gì, “có thực mới vực được đạo” cô phải xuống bếp lùng xem có gì ăn không đã rồi tính sau.
Vậy là Dương nghe theo lời của Vũ sang phòng bếp mở tủ lạnh rồi tự nấu một bát mì để ăn. Ăn xong cô vào phòng mình gọi điện thoại cho Đỗ bố Đỗ mẹ. Chuông reo tới hồi thứ năm đầu dây bên kia mới có người thông máy. Đó chính là mẹ cô:
- Alo, Minh Châu hả con?
- Alo mẹ à? Thế này là thế nào? Sao bố mẹ lại chở con đến nhà Vũ?
- Con đừng trách mẹ, mẹ làm theo ý bố con. Con hãy nhớ một điều, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Thế nhé.
... tít … tít … Đỗ mẹ đã tắt máy. Cô chỉ biết ngồi đó mà lầm bầm. Cô nào biết được rằng âm mưu này là do Tâm, Quyên cùng Đỗ bố Đỗ mẹ lập ra.
Khoảng một tuần trước, khi Tâm đang tham gia tại một sự kiện thời trang thì vô tình hay tin Trần Hàn Vũ về nước quản lý tòa soạn và thật trùng hợp khi tòa soạn đó là nơi mà Dương tác nghiệp. Cô ngay lập tức gọi điện cho Quyên để nói rõ tình hình. Hai người đã bàn bạc rất lâu về kế hoạch tác chiến nhằm nối lại tình xưa cho anh và cô. Sau khi thống nhất ý kiến, Quyên đã gọi điện về cho bố mẹ kể hết mọi chuyện và nhờ giúp đỡ. Đỗ bố sau khi tìm hiểu rõ đã đến gặp Vũ thương quyết. Và kết quả là Dương đã bọ ném gọn tới nhà Vũ không thương tiếc. Trở lại với hiện tại, Dương lầm bầm một hồi rồi bắt đầu đi thăm quan xung quanh nhà.
Căn nhà này quả có phong cách độc đáo. Nó có hai tầng và các bức tường, sân đều được trải cỏ xanh rì. Phía trước nhà là sân trước và non bộ. Thẳng cổng vào là một gara ô tô. Bên cạnh gara ô tô chính là phòng khách, phòng bếp, hai phòng ngủ … Phía sân sau vẫn có những vạt cỏ nhưng còn được điểm thêm bởi chiếc hồ bơi và cây xanh um tùm.
Phòng ngủ của cô với tông hồng và trắng kết hợp tạo nên sự nữ tính và trang nhã. Ở giữa phòng là một chiếc giường đôi với ga đệm gối toàn bộ là màu trắng. Phía đầu giường là giá đựng đồ với những lọ hoa và những kệ sách. Bên phải giường và bộ bàn ghế, bên trái giường và tủ quần áo. Thẳng giường ra có một chiếc ti vi màn hình phẳng khác. Căn phòng chỉ được điểm xuyết bằng màu hồng của gối ôm, thảm và rèm cửa. Có vẻ như anh đã rất tinh tế khi chọn riêng phòng này cho cô.
Tầng hai là một không gian khác. Từ cầu thang đi lên, ta chỉ có thể đi theo hai hướng. Cô chọn rẽ sang bên trái trước. Từ cầu thang, theo hướng này, cô sang được phòng chiếu phim. Vào trong phòng chiếu phim, ta như lạc vào một không gian hoàn toàn tách biệt. Nơi đây chỉ dành cho việc giải trí. Trần nhà có những hình vuông được sắp xếp xen kẽ để cho ánh đèn xuyên qua những khe hở ấy. Từ cửa đi thẳng vào là bộ sofa dài, thật dài. Đối diện với nó và màn hình dùng để chiếu phim. Bên cạnh màn hình còn có một số tủ kệ và một chiếc ghế nằm dài. Bên cạnh phòng chiếu phim, ta sẽ sang phòng làm việc và phòng tắm.
Cô thật sự ấn tượng với phòng tắm này. Rất rộng, ở giữa có một bể tắm mà như là bể bơi, xung quanh được che phủ bởi những chiếc rèm pha lê óng ánh. Tường của nhà tắm được ốp đá đen nên càng tạo không gian lãng mạn. Bên cạnh còn có phòng xông hơi nhỏ. Cô còn cứ đứng đó mãi mà không đi. Sau khi đi hết bên trái, cô sang hướng bên phải. Hướng này chỉ có phòng của Trần Hàn Vũ và ban công. Cô mở cửa vào thì thấy anh đã ngủ. Cô nhẹ nhàng đi vào, đắp chăn rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa cho anh.
Cô nhẹ nhàng đưa mắt khắp phòng. Phòng của anh khá rộng. Phía Đông còn có một tủ rượu và quầy bar nhỏ cùng mấy chiếc ghế mây. Bên ngoài là một vườn trúc, loại chuyên trồng trong nhà, gió từ ngoài thổi vào khiến lá trúc kêu xào xạc. Ở giữa phòng cũng là một chiếc giường đôi kiểu cách, cô đoán là nó có thể nâng lên hạ xuống được. Đệm của giường là màu xám nhẹ, sạch sẽ, thẳng thắn, chăn thì đậm hơn một chút và có những vòng tròn nhỏ. Gối có hai loại, một là cùng màu với chăn thì to hơn, còn lại cùng màu với ga đệm thì nhỏ hơn. Bên cạnh giường là tủ quần áo trải dài và nằm trong tường cùng mấy cái giá sách và bàn uống nước. Đối diện giường cũng là một chiếc ti vi cùng kích cỡ với chiếc ti vi ở phòng cô. Bên ngoài là một ban công lộng gió. Từ ban công của anh, cô có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới và dãy núi xa xa, nơi đó thật đẹp như tiên cảnh. Cô ra ngoài đó hít thở không khí rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.
Cô lặng lẽ về phòng mình lấy quần áo rồi chạy huỳnh huỵch lên tầng hai tắm. Cô vừa tắm vừa bật nhạc ê a hát. Sau một tiếng, cô tắm xong. Cô đi xuống nhà thì gặp ngay Vũ đang ngồi trong phòng ăn. Anh đang ăn bánh mỳ. Thấy lạ, cô hỏi.
- Cậu dậy rồi à? Cậu mà cũng ăn bánh mỳ sao? Tôi tưởng cậu ghét lắm mà.
- Ừ, cái tai bị làm phiền quá nên nó gọi anh dậy. Nhà hết đồ ăn nhanh rồi mà anh không biết nấu nên đành ăn bánh mỳ.
Vũ vừa nói vừa cười như để chế giễu cô. Dương vẫn chưa quen với kiểu xưng hô của anh nên chu mỏ đáp lại:
- Này này, thôi ngay kiểu anh em ấy đi nhé, cậu hơn tôi mấy tháng mà đòi làm anh hả? Xin lỗi vì lúc nãy tôi bật nhạc to quá, cậu ăn nữa không, để tôi nấu, tôi cũng đang đói.
- Vậy làm phiền em.
- Này, thôi ngay đi không hả? – Cô quát.
Vũ thấy con hổ trong cô sắp lộ nguyên hình thì dịu giọng:
- Ok ok, mà trong nhà cũng chẳng còn gì nữa mà nấu đâu.
- Ơ, thế thì tôi biết nấu thế nào đây? À, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm nay cũng là thứ sáu, lang mang khắp ngõ ngách Hà Nội để ăn đêm rất thú vị đấy.
- Ừ, cũng hay, vậy đợi anh đi thay quần áo đã.
- Này, tôi nói bỏ ngay rồi mà. Cậu...cậu làm người khác tức chết mới vui à?
Dương hét vọng lên. Khoảng 15 phút sau, Dương xuống rồi lấy xe chở cô ăn chợ đêm Hà Nội.
Chắc hẳn một số bạn còn thắc mắc về chợ đêm – nét văn hóa đặc biệt của Hà Nội. Tác giả xin nói qua một chút nhé. Những năm gần đây, chợ đêm đã là một nét văn hóa quen thuộc với người Hà Nội. Diễn ra vào buổi tối ba ngày cuối tuần, chạy suốt trục phố cổ từ Hàng Ngang, Hàng Đào đến Hàng Giấy, hầu như phiên chợ đêm nào cũng đông đúc, tấp nập người. Từ các tốp thanh niên cho tới những cặp đôi yêu nhau hay các đoàn khách du lịch, thậm chí có cả những ông bố bà mẹ bồng con nhỏ, họ nô nức tới đây để tận hưởng một phiên chợ lung linh sắc màu, và đặc biệt là ngập tràn các loại hàng hóa như quần áo, dày dép, kính, mũ, túi xách, mỹ phẩm… với giá rất sốc.
Nhưng giống như mọi phiên chợ khác, chợ đêm còn một có nét văn hóa cũng đa sắc màu không kém, đó là ẩm thực. Để đi bộ, ngắm hết được các gian hàng tại đây, chắc bạn phải mất ít nhất hai giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian ấy, bạn sẽ có cơ hội bắt gặp nhiều món khoái khẩu hấp dẫn. Có món mặn, món ngọt, có thứ rất mới lạ, cũng có thứ hết đỗi quen thuộc, nhưng chí ít trong một phiên chợ nhộn nhịp, phong phú thế này, chúng sẽ giúp bạn nạp đủ năng lượng cho suốt hành trình khám phá. Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm.
Vậy là Dương của chúng ta đã bị Đỗ bố, Đỗ mẹ ném sang nhờ cậy nhà Vũ. Cô không những không biết kế hoạch mà mình đã ngoác mồm bị trúng câu mà còn tung tăng đi ăn cùng Vũ. Tình huống của cô chẳng khác nào bị mọi người bán mà vẫn giúp họ đếm tiền. Một nam một nữ, sống chung cùng nhà, ở cùng tòa soạn, chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn quạ vẫn sẽ còn phải kêu.
Bình luận truyện