Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 50: Anh ôm em nha



Vào ngày Tô Vãn Vãn làm thủ tục nhập viện, cha mẹ Tô và Lạc Thành Dã gặp nhau trong phòng bệnh.

Bình thường Lạc Thành Dã luôn thong dong tự tin, hôm nay bỗng căng thẳng lạ thường.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh gặp mẹ Tô, nhưng đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên kể từ sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương.

Lạc Thành Dã nghiêm túc đứng thẳng, ưỡn ngực tựa gốc cây bạch dương, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác trai, bác gái ạ.”

“Tiểu Lạc đến rồi à, lại đây, mau ngồi xuống.” Mẹ Tô cũng chào Lạc Thành Dã.

Cha Tô cười với anh, chào hỏi xong thì tò mò quan sát Lạc Thành Dã từ đầu đến chân.

Mẹ Tô cười nói: “Hai bác hầm canh cho Vãn Vãn, cháu cũng uống chút nhé.”

“Dạ, dạ, vâng ạ.” Lạc Thành Dã căng thẳng ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn nhận bát canh mẹ Tô đưa. Anh thổi mấy hơi xong, uống một ngụm lớn cực kì nể mặt mẹ Tô.

Mẹ Tô hỏi: “Canh uống được không cháu?”

Lạc Thành Dã vội vàng trả lời: “Ngon lắm ạ, cực kì ngon, có hương vị của mẹ.”

Cha mẹ Tô nghe xong bật cười thành tiếng.

Lạc Thành Dã không hiểu chuyện gì.

Tô Vãn Vãn buồn cười giải đáp thắc mắc của anh: “Ba em là người Quảng Đông, đây là canh ba em nấu.”

Lạc Thành Dã: “…”

Cha Tô vui ra mặt, tươi cười hớn hở: “Ha ha ha, Tiểu Lạc thích là được. Lần sau cháu và Vãn Vãn về nhà bác lại hầm canh cho hai đứa, để mẹ Vãn Vãn nấu mấy món Thượng Hải chiêu đãi cháu.”

Lạc Thành Dã vui mừng khôn siết, gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

“Bác và mẹ Vãn Vãn phải cảm ơn cháu mới đúng.” Cha Tô nhìn mẹ Tô rồi nói tiếp: “Nếu lần này không có cháu, sợ rằng hai bác không thể gặp lại Vãn Vãn nữa.”

Mẹ Tô nắm chặt tay Lạc Thành Dã: “Hai bác không nói nhiều lời khách sáo vì bác tin cháu có thể hiểu được.”

Tim Lạc Thành Dã nóng lên, anh cam đoan: “Xin bác trai và bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Vãn Vãn thật tốt.”

Nếu những người khác nói câu này, cha mẹ Tô nhất định sẽ cảm thấy phù phiếm. Nhưng lời do Lạc Thành Dã hứa hẹn, hai ông bà thật lòng tin tưởng.

Bốn người trò chuyện một hồi, mẹ Tô bỗng mở lớp kỹ năng sống, bắt đầu an ủi Lạc Thành Dã.

“Chuyện gần đây của cháu, bác và ba Vãn Vãn đều biết.”

Lạc Thành Dã lại căng thẳng. Anh có thể không để ý đến cái nhìn của người khác nhưng không thể nào phớt lờ đánh giá của cha mẹ Vãn Vãn.

Mẹ Tô vỗ vai Lạc Thành Dã, an ủi: “Cháu đừng để ý những lời đàm tiếu trên mạng, tốt nhất là không xem nữa.”

“Hai bác lên mạng cũng chỉ chơi đấu địa chủ, đánh mạt chược chứ không đọc mấy tin tức lộn xộn kia đâu. Đọc xong chỉ tổ bực mình, tổn thọ mấy năm.”

“Lúc Vãn Vãn mới ra mắt, hai bác từng nói với con bé rằng dù người khác có bịa đặt nói xấu con như thế nào, ba mẹ sẽ không bao giờ tin.”

“Con là con gái của ba mẹ, ba mẹ chỉ tin lời con nói.” Mẹ Tô ngồi thẳng lưng: “Nếu bạn bè hay họ hàng đọc mấy bình luận tào lao trên mạng rồi nói với ba mẹ, cần giải thích ba mẹ nhất định sẽ giải thích.”

“Còn nếu họ vẫn không chịu tin mà hùa theo người ngoài nói xấu con gái của ba mẹ, hừ, loại bạn bè họ hàng đó cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Mẹ Tô kéo tay Lạc Thành Dã, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, kiên định nói: “Đó cũng là những lời hôm nay bác muốn nói với cháu. Không cần quan tâm đến đánh giá của người ngoài, ở nhà, hai bác luôn ủng hộ hai đứa.”

Lời của mẹ Tô như dòng nước ấm rót vào lòng Lạc Thành Dã, cuối cùng anh cũng hiểu được lời Tô Vãn Vãn nói.

Chỉ cần mẹ Tô coi anh là người nhà, bà nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.

Thoạt nhìn Lạc Thành Dã có vẻ là người kiên cường không sợ trời đất, nhưng lời của mẹ Tô lại chạm đến nơi m.ềm mại nhất trong lòng anh.

Hốc mắt Lạc Thành Dã ửng đỏ, một phần vì cảm kích trước những lời an ủi của mẹ Tô, phần còn lại giống như đứa con trải qua vất vả giờ đây được giãi bày oan ức với người lớn trong nhà.

“Cháu cảm ơn bác ạ.”

“Ừ ừ.” Mẹ Tô cảm thán: “Ông xem, thằng bé này đẹp trai, khóc vẫn đẹp.”

Cha Tô ngồi bên cạnh trả lời: “Đẹp trai lắm, đứng cạnh Vãn Vãn nhà chúng ta chẳng khác gì một đôi trai tài gái sắc.”

Tô Vãn Vãn nháy mắt với Lạc Thành Dã, ý bảo anh thấy chưa, em nói chẳng sai tí nào, chỉ cần mẹ em công nhận anh thì nhìn đâu cũng thấy anh tốt.

Lạc Thành Dã mỉm cười gật đầu.

Sau khi nói mấy lời thấm thía với Lạc Thành Dã, mẹ Tô lại quay sang giáo dục Tô Vãn Vãn: “Cả con nữa, thời gian nằm viện phải chú ý đến việc ăn uống nghe chưa? Bệnh tật đều từ miệng mà ra cả, không được ăn đồ lung tung mà phải đợi ba mẹ nấu đồ ăn đưa đến biết không? Để mẹ mua mấy con gà vịt với chục trứng ở dưới quê lên bồi bổ cho con.”

Mẹ Tô không quên nhắc đến Lạc Thành Dã: “Thành Dã à, cháu cũng phải bồi dưỡng nhiều vào nhé. Người trẻ bọn cháu chẳng biết yêu quý sức khỏe gì cả, đợi về già mới bắt đầu hối hận.”

“Ôi kìa mẹ.” Tô Vãn Vãn đau khổ ôm đầu: “Mẹ mang gà thịt rồi chứ đừng đem gà sống cho con nhé.”

“Rồi rồi, mẹ còn không hiểu con chắc. Lúc đó ba mẹ thịt gà xong rồi đưa qua cho con.”

Lạc Thành Dã cố gắng thể hiện: “Cháu có thể giúp một tay ạ.”

Mắt mẹ Tô phát sáng: “Cháu biết làm thịt gà à?”

Lạc Thành Dã: “Cháu biết ạ.”

“Ái chà, giỏi ghê ta. Thanh niên bây giờ vẫn có người biết làm gà cơ đấy!”

Lạc Thành Dã: “…” Việc này rất hiếm sao?

“Bác nói cho cháu biết nhé, con bé Vãn Vãn và bạn thân Tư Đồng của nó chỉ thích mua đồ đông lạnh trong siêu thị thôi, cái  loại mang về bỏ vào nồi đảo qua là ăn ngay ấy, như thế thì làm gì tươi ngon được.”

“Bác nói với nó bao nhiêu lần rồi, nó toàn chê bác cổ lỗ sĩ. Nói cái gì mà đồ ăn trong siêu thị tất nhiên là đảm bảo rồi. Ây da, bác chẳng hiểu đồ đông lạnh đảm bảo chỗ nào cơ chứ? Không nhìn thấy gà vịt lúc còn sống thì sao có thể yên tâm ăn được?”

Nghe mẹ Tô liên tục quở trách Tô Vãn Vãn, còn cô thì trưng ra vẻ mặt “lại tiếp nữa rồi”, Lạc Thành Dã không nhịn được cười. Anh nói: “Không sao đâu ạ. Em ấy không biết thì cứ để cháu làm.”

“Được thế thì tốt quá. Bác thích nhất mấy thanh niên cần cù chịu khó như cháu đấy.” Mẹ Tô cực kì hài lòng, hận không thể dán ngay cái mác ‘con rể tương lai’ lên người Lạc Thành Dã.

Đương nhiên mẹ Tô không phải người bên trọng bên khinh. Sau khi nghe thấy lời hứa hẹn của Lạc Thành Dã, bà cũng nhắc nhở cả Tô Vãn Vãn: “Vãn Vãn, con cũng nên giúp đỡ một tay chứ đừng bắt Thành Dã làm hết nghe không?”

“Hai đứa muốn ở bên nhau lâu dài thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau.”

Đầu Tô Vãn Vãn lại bắt đầu đau, cô bất đắc dĩ trả lời: “Con biết mà mẹ.”

Cha Tô ngồi bên cạnh nói đỡ cho con gái: “Con gái chúng ta nào có nhõng nhẽo, con bé hiểu được mà. Bà bớt nói mấy câu đi.”

Cha Tô liếc Lạc Thành Dã, ra hiệu mẹ Tô giữ thể diện cho con gái.

Mẹ Tô hiểu ý ngay, bà cười hì hì, ngại ngùng im lặng.

Cha mẹ Tô ở bệnh viện cả buổi sáng mới về nhà, mượn lý do để cho hai đứa có không gian riêng.

Mẹ Tô hay lải nhải đi rồi, Tô Vãn Vãn mới có thời gian xả hơi: “Mẹ em hay nói nhiều, anh đừng để ý nhé.”

“Anh thấy bác gái hoạt bát vậy cũng hay, ngược lại cha em khá kiệm lời, phần lớn thời gian chỉ trả lời mẹ em.”

“Kẻ tung người hứng, phối hợp cực kì hoàn hảo.” Nói xong, Tô Vãn Vãn ngượng ngùng vò chăn, tò mò hỏi: “Tính cách ba mẹ anh thì thế nào ạ?”

“Bình thường ba mẹ anh không nói nhiều, họ thuộc kiểu người ngồi trong phòng đọc sách cả buổi chiều chẳng tán gẫu câu nào cũng được.” Lạc Thành Dã suy nghĩ rồi nói tiếp: “Chắc là chỉ khi diễn giảng ba mẹ anh mới nói nhiều thôi.”

“Vậy hai bác rất nghiêm túc sao ạ?” Tô Vãn Vãn hỏi thêm: “Diễn giảng? Ba mẹ anh là giáo viên à?”

“Ba mẹ anh đều là nhà nghiên cứu, thỉnh thoảng sẽ đến các trường để diễn giảng.”

“Nghiên cứu ngành gì vậy?”

“Hàng không vũ trụ.”

Tô Vãn Vãn: “…”

“À, đúng rồi, lúc diss trường học của đối phương ba mẹ anh cũng nói nhiều lắm. Mấy hôm trước ba mẹ còn cãi nhau trên vòng bạn bè kìa.”

Tô Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận thăm dò: “Hai bác học trường nào vậy ạ?”

“Hệ chính quy của Thanh Hoa – Bắc Đại, nghiên cứu sinh của Oxford và Cambridge. Dì anh kể lại, lúc ba mẹ kết hôn, mời bạn học tới dự thì phải bố trí mỗi trường ngồi một bàn. Tưởng tượng thôi đã ngửi thấy mùi thuốc súng rồi.”

Tô Vãn Vãn: “…”

“Sao thế em?”

Khát vọng sinh tồn của Tô Vãn Vãn cực kì mãnh liệt: “Cả nhà anh đều là học bá, người thường như em đang sợ chết khiếp đây này. Có khi nào ba mẹ anh chê em ngốc không?”

“Ba mẹ không can thiệp vào cuộc sống của anh, họ cũng rất tôn trọng sự lựa chọn của anh.” Lạc Thành Dã mỉm cười trả lời: “Mà em cũng đâu có ngốc.”

“À!” Tô Vãn Vãn vừa gật đầu vừa gửi wechat cho Na Na Mỹ: “Để em nhờ chị Na Na Mỹ mua vài quyển ‘3 năm mô phỏng, 5 năm đại học’ [1] đã.”

[1] 三年模拟五年高考: Thường được viết tắt là 5.3, tác giả là Điền Nhất Tuyến. Quyển sách này do nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô và nhà xuất bản Khoa học Giáo dục in vào tháng 6 năm 2008. Nội dung chủ yếu của quyển sách là tóm tắt nội dung của các đề thi tuyển sinh đại học, phân tích các dạng đề thi tuyển sinh đại học và dự đoán các đề thi tuyển sinh đại học cao đẳng. (Theo Baidu)

Nghe thấy vậy, Lạc Thành Dã dở khóc dở cười, anh xoa đầu Tô Vãn Vãn: “Trong đầu em giấu gì vậy? Trước mặt ba mẹ, em cứ thể hiện bản thân chân thật nhất là được.”

Suy nghĩ một lúc, Tô Vãn Vãn thấy cũng đúng. Nếu tính cách cha mẹ Lạc Thành Dã cứng nhắc quá thì chắc họ đã không mặc kệ anh ở bên New Zealand trong suốt một thời gian dài như thế, càng không  đồng ý cho anh đi làm người mẫu.

Lạc Thành Dã uyển chuyển đổi chủ đề: “Hình như mẹ em khá thích gà quê vịt quê nhỉ?”

Lần trước gặp mẹ Tô, bà cũng xách theo một con gà quê.

“Cũng không hẳn, người có tuổi hay tin rằng mấy thứ ở dưới quê mới đảm bảo chất lượng. Cuối tuần mẹ em thường xuyên tham gia những chuyến du lịch tự do ở nông trại gì gì đấy với các cô các dì.”

“Năm ngoái mẹ nhận nuôi một con heo ở Vân Nam, em còn tưởng tình yêu của mẹ bộc phát quá độ, muốn nuôi thú cưng. Ai ngờ mẹ nhận nuôi để đến Tết làm lạp xưởng.”

“Thế nên anh đó!” Tô Vãn Vãn vỗ vào cánh tay Lạc Thành Dã, tủm tỉm cười: “Anh nói có thể làm thịt gà giúp mẹ em, đúng là hợp ý mẹ quá.”

“Nếu vậy thì có thể bố trí thời gian đưa bác trai bác gái sang New Zealand chơi. Mà đến lúc đó chắc anh phải gọi là ba mẹ rồi. Cả nhà đi du lịch với nhau sẽ không bị ngại.”

“Úi! Đúng ha, chắc chắn ba mẹ em sẽ thích lắm.” Tô Vãn Vãn dừng một chút, lẩm bẩm: “Anh vừa nói gì cơ?”

“Anh phải gọi là ba mẹ.” Lạc Thành Dã ho khẽ: “Anh gặp ba mẹ của em rồi, chẳng lẽ lại không được giới thiệu em với ba mẹ của anh à?”

“Anh có biết gặp riêng cha mẹ hai bên là một chuyện, còn để hai nhà gặp nhau lại là một chuyện khác không?” Tô Vãn Vãn cẩn thận hỏi. Cô sợ Lạc Thành Dã học tập và sinh sống ở nước ngoài lâu như vậy sẽ quên mất tục lệ ở Trung Quốc.

“Đương nhiên anh biết chứ.” Lạc Thành Dã chớp mắt, tủi thân vặn ngón tay, tỏ vẻ đáng thương: “Sao vậy? Cô Tô không vừa ý anh à?”

“Dạ không, đương nhiên là không phải.” Tô Vãn Vãn nhanh chóng phủ nhận, cô nhìn thẳng vào mắt Lạc Thành Dã, chân thành nói: “Ở Úc, khoảnh khắc anh tìm thấy em, em đã xác định nửa còn lại của mình chính là anh.”

Trong tình yêu, có những người ở cạnh nhau mười mấy năm vẫn không xác định được có thể chung sống với đối phương suốt phần đời còn lại được hay không.

Nhưng cũng có những người chỉ cần vài giây hoặc một cái chớp mắt đã biết chắc rằng đối phương chính là nửa còn lại của mình.

Lạc Thành Dã cong môi cười, anh vòng tay qua eo Tô Vãn Vãn, hai người ôm nhau thật chặt.

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào người họ, mạ lên một tầng ánh sáng vàng tươi đẹp.

Mấy ngày sau, Lạc Thành Dã đăng một bài weibo.

Lạc Thành Dã: Nghĩa tử là nghĩa tận. Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ để chứng minh trong sạch của bản thân, làm phiền đến sự yên tĩnh của người đã khuất và những người còn sống. Hôm nay tôi đăng bài này không phải để giải thích hay tranh cãi bất cứ điều gì. Nếu ai còn tin tưởng, tôi thật lòng biết ơn, nếu không tin thì đành thôi vậy.

Từ trước đến nay, Lạc Thành Dã không phải người hay giải thích. Huống chi giải thích dài dòng khả năng sẽ liên lụy tới Mike và Dani, ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, không chừng những chuyện khi Ellen còn sống sẽ bị người khác đào bới lên.

Đến lúc đó, chẳng ai có thể đoán trước được gia đình họ sẽ phải hứng chịu những lời công kích ác ý như thế nào.

Dù thế nào đi chăng nữa, Lạc Thành Dã cũng không muốn thấy tình huống đó xảy ra, vậy nên anh thà để mọi chuyện kết thúc ở đây.

Đúng như lời Lạc Thành Dã nói, Bồ Câu Nhỏ tin tưởng anh vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ anh. Còn đã không chịu tin, hà cớ gì anh phải để tâm?

May mắn là phần lớn Bồ Câu Nhỏ đều là những người lý trí. Sau khi Lạc Thành Dã đăng weibo, bọn họ kiên định đứng về phía anh.

Cũng trong khoảng thời gian này, đội ngũ ekip của chương trình <Let’s go> đã tung ra một tập đặc biệt dài khoảng 45 phút ghi lại cảnh thiên tai mà cả ekip chương trình đã trải qua ở Úc, đây cũng chính là ký sự chân thực về tình hình ở nơi gặp nạn.

Hóa ra hai nữ minh tinh bình thường ưa chưng diện, hay nũng nịu, thấy thằn lằn bọ cạp là sợ tái mét mặt mày lại có thể dũng cảm đối diện với những người bị thương máu thịt be bét, nghiêm túc hỗ trợ các nhân viên y tế ở địa phương.

Ba người đàn ông thì càng không cần nhiều lời, nơi nào cần giúp lập tức chạy đến giúp đỡ, lúc kiệt sức thì nghỉ ngơi tại chỗ cùng mọi người, dù ăn cơm hộp cũng không kêu ca nửa chữ.

Trước khi về nước, tổ chương trình còn quyên tặng tất cả số đồ ăn còn dư trong lều.

Tiểu tiên nữ của tiểu tiên nữ: Aaa, xem ký sự xong mị mới biết Ngô Phỉ Mạn nhà mị ngọt vậy đó.

Hoành Thánh thích ăn hoành thánh: Nhìn đứa nhỏ vừa được anh Phương bế ra ngoài mà tui chỉ muốn khóc. Chắc ảnh đang nhớ đến con gái của mình.

Bồ Câu Nhỏ: Trang trại bên New Zealand hồi trước anh Dã từng ở chắc là nhà của người bạn kia nhỉ? Nếu anh Dã từng làm chuyện đó thì làm gì còn có mặt mũi thăm hỏi cha mẹ người bạn kia nữa. Sau khi xem đoạn phóng sự này, tui càng tin rằng suy luận của mình không sai. Ôm anh Dã một cái.

Cuối cùng những cuộc tranh luận trên mạng xoay quanh Lạc Thành Dã cũng lắng xuống.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, ekip chương trình <Let’s go> lại tiếp tục bước vào hành trình mới. Trong các tập sau, quan hệ giữa các khách mời đã thân thiết hơn nhiều. Tiếc là do bị thương nên Tô Vãn Vãn không thể tiếp tục tham gia ghi hình.

Nhưng mọi người vẫn thường xuyên gửi ảnh chụp và các đoạn video ngắn cho cô. Không biết vô tình hay cố ý mà trong video của tiểu Khâu, anh Phương hay Ngô Phỉ Mạn gửi về, 80% sẽ có sự xuất hiện của Lạc Thành Dã.

Trong thời gian Tô Vãn Vãn dưỡng thương, Na Na Mỹ mang một tin tức tới.

“Tả Hà Lộ bị bắt vì tung tin đồn thất thiệt rồi.”

“Tung tin đồn thất thiệt?” Tô Vãn Vãn ngẩn người, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, vẻ chán ghét hiện rõ trong mắt: “Người đứng ra ‘vạch trần sự thật’ trên mạng chính là cô ta à?”

“Đúng vậy, hình như cô ả nghĩ nếu Lạc Thành Dã không âm thầm hỗ trợ thì em đã thua, dự án Lạc Thần nhất định sẽ là của cô ta. Cô ta cũng ghen tị với tình yêu của hai đứa nên mới cố ý tung tin đồn nhảm. Mặc dù mấy cuộc tranh luận sau đó không phải do cô ta gây ra nhưng như vậy cũng đủ bằng chứng để kết tội. Cộng thêm trước đây cô ta cố ý tiết lộ bí mật thương mại, chậc, chậc sợ là không thể tránh được vài năm tù giam.”

“Mà dù có ra tù cũng chẳng có công ty nào dám hợp tác với cô ta nữa.” Giọng điệu của Na Na Mỹ mang vài phần hả hê: “Bởi vì chuyện cô ta tung tin đồn nhảm khiến người nhà họ Lạc cực kỳ tức giận, hậu quả nghiêm trọng lắm.”

Tô Vãn Vãn thản nhiên nói: “Đều do cậu ta tự làm tự chịu.”

Dù trước đó Tả Hà Lộ đã tiết lộ bí mật thương mại nhưng chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, vì thế nhà họ Lạc chưa động đến cô ta. Nhưng cô ta lại tự tìm đường chết, cố tình chọc vào vết sẹo của Lạc Thành Dã, vậy thì làm sao nhà họ Lạc ngồi yên cho được.

“Không nhắc đến cậu ta nữa, nói chuyện khác đi chị.” Tô Vãn Vãn xua tay.

“Ok.” Na Na Mỹ thoải mái đổi chủ đề: “Chẳng phải trước đây em muốn tự lập studio riêng à? Chị tìm được hai chỗ rồi, em nhìn thử xem có hợp không.”

Nói xong, Na Na Mỹ đưa ảnh chụp cho Tô Vãn Vãn xem.

***

Trong khoảng thời gian Tô Vãn Vãn nằm viện, cha mẹ Lạc Thành Dã ngỏ ý muốn đến thăm nhưng Lạc Thành Dã sợ cô không yên tâm dưỡng thương được nên đã cản lại giúp cô. Kế hoạch của anh là chờ sau khi vết thương của Tô Vãn Vãn lành hẳn và gameshow của anh quay xong thì hai nhà sẽ cùng nhau sang New Zealand chơi.

Kế hoạch này nhận được sự đồng ý của cha mẹ hai bên.

Hơn nửa tháng sau, vết thương trên chân Tô Vãn Vãn đã đỡ hơn, cô được phép xuất viện.

Mặc dù vẫn cần nghỉ ngơi nhiều nhưng công việc không chờ được. Rất nhiều công việc chụp ảnh đã bị trì khá dài, cho nên vừa xuất viện Tô Vãn Vãn đã kéo Na Na Mỹ đi làm ngay.

Lần này cô chụp ảnh cho một người mẫu mới, chắc là do thiếu kinh nghiệm lắm nên cậu chàng khó mà thoải mái trước ống kính. Quá trình chụp ảnh bị dừng lại liên tục, mất hơn nửa tiếng vẫn chẳng chọn được vài tấm ra hồn.

Tô Vãn Vãn giơ tay ra hiệu cho các nhân viên tạm ngừng công việc.

Cô đặt máy ảnh xuống rồi mỉm cười thân thiện đi đến bên cạnh người mẫu mới, hỏi thăm bằng giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Chắc cậu hồi hộp lắm nhỉ?”

Người mẫu mới lo lắng nhìn cô, khẽ gật đầu.

Người đại diện của cậu chàng chạy vọt tới, anh ta sợ Tô Vãn Vãn sẽ mắng người mẫu nhà mình nên vội vàng giải thích: “Nhiếp ảnh gia Tô đừng giận nhé. Thằng bé vẫn còn nhỏ, lại mới vào nghề, chắc bị nhiều người nhìn nên thằng bé chưa kịp thích ứng, chân tay mới cuống cả lên.”

Nói xong, người đại diện quay sang quở trách người mẫu mới, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu nhìn lại cậu đi, tạo mấy cái dáng thôi cũng không ra hồn, làm lãng phí thời gian của mọi người. Những buổi huấn luyện trước đây cậu ném hết đi đâu cả rồi?”

Tô Vãn Vãn đã gặp rất nhiều trường hợp người đại diện cố tình đóng vai ác, mục đích để vỗ về nhiếp ảnh gia.

Người đại diện mắng trước, những người khác sẽ ngại không mắng nữa.

Nhưng Tô Vãn Vãn không đồng ý với cách làm này. Người mẫu đã không tìm được cảm giác mà còn phải nghe những lời trách móc, như vậy chỉ đạp đổ tự tin và lòng tự ái của cậu ta, dẫn đến biểu hiện càng lúc càng kém. Nghiêm trọng hơn là có thể sẽ phá hủy một người mẫu tiềm năng.

Lúc chụp ảnh, Tô Vãn Vãn thiên về cách hướng dẫn người mẫu tìm được sự tự tin để hoàn thành công việc.

Tô Vãn Vãn ho khẽ, cắt ngang những lời dông dài của người đại diện: “Để tôi nói chuyện với cậu ấy một lát nhé.”

“À… tất nhiên là được. Làm phiền nhiếp ảnh gia Tô quá.” Người đại diện của người mẫu mới khách sáo xoa tay.

Tô Vãn Vãn nhờ chuyên gia ánh sáng tạm thời tắt đèn flash, chỉ bật một chiếc đèn tuýp thông thường giúp bầu không khí trong studio dịu đi.

Tô Vãn Vãn cười nói: “Cậu ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện một lúc nhé.”

Người mẫu này còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng 16, 17 tuổi. Khi không cần cố gắng thể hiện biểu cảm lạnh lùng trước ống kính, trên mặt cậu có vài phần ngây thơ, nếu ở trong trường chắc sẽ là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ.

Cậu chàng chần chừ hỏi: “Ngồi… ngồi ở đây ạ?”

“Tùy cậu. Cậu thấy ngồi ở đâu thoải mái thì ngồi.”

Người mẫu mới run run ngồi bệt xuống đất.

Tô Vãn Vãn cũng ngồi xuống cùng cậu ấy. Cô dùng những chủ đề đơn giản nhất như tuổi tác, quê quán để bắt đầu câu chuyện.

Đúng lúc này, cửa studio mở ra, Lạc Thành Dã vừa trở về nước sau khi quay gameshow đã lập tức đến chỗ cô.

Hơn hai tháng xa cách, thật là muốn mạng của anh.

Anh cứ tưởng sẽ bắt gặp cảnh tượng bận rộn trong studio, nhưng ánh sáng bên trong tối mờ, không gian yên tĩnh, các nhân viên đều ngồi một góc rì rầm trò chuyện, còn Tô Vãn Vãn cùng với một cậu người mẫu trẻ không hề để ý đến hình tượng, ngồi bệt dưới đất nói chuyện vui vẻ.

“Đây là?” Lạc Thành Dã nâng cằm về phía Tô Vãn Vãn.

Na Na Mỹ giải thích: “Là người mẫu mới. Lúc chụp không tìm được cảm giác nên Tô Vãn Vãn đang giải tỏa áp lực tâm lý cho cậu ấy.”

Lạc Thành Dã: “Ừ.”

Phía bên kia, Tô Vãn Vãn vẫn đang hăng hái giao lưu với cậu người mẫu mới nên không phát hiện ra Lạc Thành Dã đã đến, còn cậu người mẫu thì càng nói càng thả lỏng. Lúc kể một câu chuyện thú vị, cậu nhóc không kìm được cười tươi như hoa, thỉnh thoảng còn bật cười thành tiếng. Ánh mắt cậu nhóc nhìn Tô Vãn Vãn cũng càng lúc càng sáng.

Lạc Thành Dã quan sát vài giây, nhàn nhạt nói một câu: “Sao lần đầu tiên tôi chụp, cô Tô không hướng dẫn tôi như vậy?”

Na Na Mỹ: “…”

Da mặt cậu dày thế kia còn cần giải tỏa áp lực tâm lý á?

Na Na Mỹ thăm dò: “Có cần tôi đi nói với Vãn Vãn là cậu đến rồi không?”

“Không cần, tôi vốn định tặng cô ấy một niềm vui bất ngờ.”

Na Na Mỹ bật cười: “Cậu cũng chơi mấy trò lãng mạn này cơ á?”

“Không ngờ cô ấy còn cho tôi một bất ngờ lớn hơn.”

Na Na Mỹ: “…”

Đây là… ghen hả?

“Tôi qua bên kia chờ, đừng nói cho cô ấy biết là tôi đến.” Lạc Thành Dã nhỏ giọng nói: “Hợp tác với Vãn Vãn lâu rồi, lần nào cũng là cô ấy chụp tôi. Tôi còn chưa được thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc trong studio của cô ấy.”

Na Na Mỹ: “…” Cậu muốn ở đây âm thầm quan sát tình địch chứ giề?

Thật ra Na Na Mỹ nghĩ nhầm rồi. Lạc Thành Dã chỉ tốn vài giây quan sát cậu người mẫu nam kia, thời gian còn lại ánh mắt anh đều dán lên người Tô Vãn Vãn.

Lúc làm việc, Tô Vãn Vãn nghiêm túc, ung dung, thảnh thơi, dường như đang phát sáng.

Lạc Thành Dã thích sự tự tin khi cô cầm máy ảnh, thích nụ cười khẽ khi cô nói chuyện với người khác, thích tia sáng thoáng qua lúc cô cụp mắt xuống.

Tô Vãn Vãn và cậu người mẫu nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, tiếp tục công việc chụp ảnh.

Lần này cậu nhóc thể hiện tốt hơn trước nhiều, đến mức người đại diện đứng bên cạnh khen không ngớt miệng.

Sau khi kết thúc công việc, người đại diện dẫn người mẫu mới đến cảm ơn Tô Vãn Vãn.

“Nhiếp ảnh gia Tô, thật sự cảm ơn cô vì đã kiên nhẫn chỉ dẫn cho Rio nhà tôi.”

Tô Vãn Vãn lịch sự trả lời: “Không có gì, tôi là nhiếp ảnh gia, hướng dẫn người mẫu là việc tôi nên làm.”

Cậu người mẫu tha thiết nhìn Tô Vãn Vãn, mong chờ hỏi: “Chị Vãn Vãn add wechat của em được không ạ?”

Chưa đợi Tô Vãn Vãn trả lời, cậu nhóc đã vội vàng giải thích: “Sau này có điều gì không hiểu em có thể nhờ chị Vãn Vãn giúp đỡ.”

Tô Vãn Vãn mỉm cười, đang định trả lời thì bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: “Không được.”

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên quay đầu lại. Lúc nhìn thấy dáng người cao gầy của anh, ánh mắt cô sáng lấp lánh, giọng cũng cao hơn: “Anh về nước rồi ạ?”

Lạc Thành Dã ừ một tiếng, lúc nhìn Tô Vãn Vãn, ánh mắt anh dịu dàng như nước, còn với cậu người mẫu kia là ánh mắt lịch sự pha lẫn khiêu khích: “Cậu có thể add wechat của tôi. Sau này có điều gì không hiểu thì hỏi tôi cũng được.”

Cậu người mẫu trẻ: “…”

Cuối cùng cậu người mẫu này cũng không add Wechat của Tô Vãn Vãn mà dưới sự giám sát của Lạc Thành Dã, cậu nhóc tủi thân add wechat của anh sau đó rời đi trong sự luyến tiếc.

Tô Vãn Vãn nhìn cậu người mẫu ra đến cửa.

Thấy vậy, Lạc Thành Dã bèn tựa đầu vào vai cô, giọng điệu chua lòm: “Tthấy người ta trẻ tuổi, cô Tô nhiệt tình vậy?”

“Ái chà, em không ngờ anh Dã nhà chúng ta lại là giấm thành tinh cơ đấy.”

“Đã vậy thì anh muốn ám mùi lên người em để em chua loét luôn.” Lạc Thành Dã nổi tính trẻ con, dùng sức cọ vào gò má Tô Vãn Vãn.

Anh không ngờ hiếm khi về nước thăm ban một lần lại bắt gặp cảnh người mẫu trẻ xin wechat của Tô Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn bật cười vì dáng vẻ giận dỗi của anh, đặc biệt là khi mớ tóc xù xù cọ lên mặt và cổ, vừa tê vừa ngứa, cộng thêm mùi hương quen thuộc khiến trái tim cô run rẩy.

Lúc này, người trong studio đã ra ngoài hết.

Tô Vãn Vãn xoay người ôm eo Lạc Thành Dã. Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú rồi dịu dàng nói: “Anh mới là Muse của em, là nhiệt huyết của em.”

Lạc Thành Dã sẽ không đến mức ăn giấm của một cậu người mẫu trẻ, chỉ là đôi khi thể hiện một chút ghen tuông cũng là cách để vun đắp tình cảm.

Khi nghe thấy câu trả lời này, anh giống hệt chú chó lớn được chủ nhân vuốt lông, không chỉ hết ghen mà trong lòng cũng cực kì vui vẻ.

Hai tay Lạc Thành Dã khẽ vuốt ve Tô Vãn Vãn rồi tặng cô một nụ hôn sâu. Lúc môi lưỡi quấn quýt, Lạc Thành Dã đụng nhẹ vào trán cô, bàn tay to lớn lướt qua vòng eo thon nhỏ, nói đầy ẩn ý: “Anh còn có thể cho em sự nhiệt tình khác nữa cơ.”

Đôi chim ri hai tháng không gặp mặt, lúc này tất nhiên là củi khô bốc lửa.

Vừa nãy khi được Lạc Thành Dã ôm ấp s.ờ soạng một hồi, trong lòng Tô Vãn Vãn cũng nảy sinh dụ.c vọng, bây giờ ngọn lửa ấy lại được nụ hôn sâu thổi bùng lên, thiêu cháy từng tế bào trong cơ thể.

Tô Vãn Vãn cắn nhẹ yết hầu anh một cái, thỏa mãn khi nghe thấy anh thở dốc: “Để em kiểm tra xem anh có bao nhiêu nhiệt tình.”

Nghe thấy câu tán tỉnh của cô, Lạc Thành Dã như thú hoang nổi điên, đáy mắt màu nâu đậm cất chứa ngọn lửa đỏ rực. Anh giữ chặt đầu Tô Vãn Vãn, hôn xuống dưới.

“A, không được, đợi chút. Chỗ này là studio, mặc dù là studio tư nhân của em nhưng không thể đảm bảo…”

Năm ngoái Tô Vãn Vãn đã thành lập studio tư nhân, dù là tư nhân nhưng vẫn cho người ngoài thuê xem như kiếm thêm thu nhập, cũng đánh dấu một giai đoạn phát triển mới trong sự nghiệp của cô.

Giọng Lạc Thành Dã vừa trầm thấp vừa lại dụ hoặc: “Na Na Mỹ nói với anh, chụp xong bộ ảnh này studio không có ai ra vào nữa. Chị ấy sẽ canh cửa giúp.”

“…” Tô Vãn Vãn nhéo eo anh: “Anh cho chị ấy cái gì mà chị ấy giúp anh nhiệt tình thế.”

Lạc Thành Dã nửa thật nửa giả kêu đau.

Tô Vãn Vãn chẳng thèm tin vào kỹ thuật diễn nửa mùa của anh: “Cả người anh toàn cơ bắp cứng ơi là cứng thì đau thế nào được.”

Lạc Thành Dã cười khẽ, cơ thể dán sát vào cô, kề tai nói nhỏ: “Không chỉ mỗi cơ bắp của anh cứng đâu, mà còn có chỗ này nữa…”

Tô Vãn Vãn cảm nhận được sự cứng rắn ở nơi nào đó, gương mặt cô đỏ bừng, kiều diễm như hoa đào.

Ngay sau đó, nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi và hõm cổ cô.

Tô Vãn Vãn ôm cổ Lạc Thành Dã, đón nhận sự xâm lược đầy bá đạo của anh,. Dần dần, đôi mắt cô rung rưng, khóe mắt lộ vẻ đ.ộng tình.

May là vào giây cuối cùng, Tô Vãn Vãn vẫn tìm được chút lý trí: “Đừng, em không muốn ở chỗ này.”

Dù sao cô vẫn không thể thoát khỏi  cảm giác ngượng ngùng trong lòng, cô đánh mắt sang căn phòng bên cạnh, ánh mắt sóng sánh như làn thu thủy: “Vào phòng ngủ bên cạnh đi.”

Yết hầu Lạc Thành Dã khẽ lăn nhẹ, đôi mắt của anh vừa đen vừa trầm: “Được.”

Tô Vãn Vãn mềm mại dựa vào lòng anh, làm nũng: “Chân em đau, anh ôm em nha.”

Lạc Thành Dã thuận theo, ôm lấy cô đi vào một căn phòng khác.

Cánh cửa màu trắng khép hờ, tiếng rên nhỏ vụn truyền ra từ trong phòng tạo thành một bức tranh đầy xuân sắc.

Bên ngoài, bầu trời đầy sao lấp lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện