Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét
Chương 63
Edit: Lê Phương Anh & Beta: Phong Vũ
Đổi trắng thay đen, đánh tráo khái niệm. Lúc nói chuyện vẫn không quên nhìn về phía Lệ Diễn. Lời ít ý nhiều, ý tứ ám chỉ đều vô cùng rõ ràng. Mục Ảnh Sanh im lặng đứng đó, lạnh lùng nhìn nụ cười dối trá trên mặt Lý Đan Như.
Ừm, rốt cuộc vẫn chưa đạt được công lực vài năm sau đó, nụ cười này vừa nhìn đã thấy rất giả. Cô vốn dĩ không thèm để ý, định mặc Lý Đan Như nói. Cô trọng sinh một lần rồi nên cũng không để ý danh tiếng. Danh tiếng là gì? Có ăn được không? Đời trước, cô chính là quá quan tâm đến danh tiếng. Mỗi lần bị người khác bàn tán, hắt nước bẩn lên người, cô đều cố giải thích khắp nơi. Nhưng như vậy lại càng không ổn, mỗi lần giải thích, đều bị người ta coi là chột dạ, che giấu. Cũng khiến cô ở giới giải trí lâu năm như vậy nhưng vẫn không thể nổi lên.
Hiện tại Lý Nguyệt Như nói những lời dễ hiểu lầm như vậy, cô hẳn nên quên đi. Kệ chị ta nói. Tốt nhất là để Lệ Diễn nghe được, sau đó nghĩ cô là người phụ nữ hư hỏng mà tránh xa cô một chút cũng được. Nhưng suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cô không làm sai việc gì. Dựa vào cái gì cô phải trả giá cho sai lầm bản thân chưa từng phạm phải?
Đối phương không biết xấu hổ, cô cũng không cần khách sáo: “Phải rồi, anh trai chị thạt lòng với em, vậy cho nên mới cầm dao xông vào phòng em, rồi muốn cưỡng hiếp em. Cưỡng hiếp không thành, lại cầm dao muốn phế bỏ chân em.”
Khi cô nói lời này, không hề chú ý tới Lệ Diễn ở bên cạnh bỗng thay đổi sắc mặt. Anh nhìn về phía Mục Ảnh Sanh, vì lời nói của cô mà lại nghĩ tới bia mộ từng thấy trong giấc mơ. Mục Ảnh Sanh không để ý tới vẻ mặt của Lệ Diễn, cô bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Lý Đan Như.
“Nếu chị cảm thấy đây là thật lòng, vậy chúc chị về sau gặp được người đàn ông thật lòng yêu thương chị như vậy nhé.”
Đời trước cô chết quá sớm, không thấy được kết cục của Mục Thiên Thiên và Lý Đan Như. Có đôi khi ngẫm lại, thế giới này thật đúng là không công bằng. Những người lòng dạ độc ác như Lý Đan Như với Mục Thiên Thiên thì việc gì cũng thuận lợi, lại được sống cuộc sống phong quang vô hạn, ngược lại những người sống thành thật, luôn giữ khuôn phép như Mục Khải, Mục Quý lại không có được kết quả tốt.
Lý Đan Như mặt xanh trắng đan xen, nhìn vô cùng đẹp mắt. Nhưng cuối cùng với bản tính mặt dày trời sinh, chị ta lại nhanh chóng ổn định lại.
“A Sanh, em xem em nói gì kìa, ngày đó anh trai chị uống chút rượu, nhất thời đầu óc mê muội. Em từ khi học cấp ba đã nhận được thư tình từ các bạn học nam, anh trai chị cũng không là do quá khẩn trương, sợ em ——”
Mục Ảnh Sanh ở trong lòng trợn trắng mắt, đang muốn mở miệng, thân thể bị người kia kéo lùi ra sau một bước. Lệ Diễn đứng trước mặt Mục Ảnh Sanh, che đi hơn phân nửa người của cô. Mục Ảnh Sanh không rõ nguyên nhân, tầm mắt cô thậm chí đều bị Lệ Diễn chặn mất, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng dày rộng của anh.
Anh rất cao lớn, Lý Đan Như kia còn không cao bằng Mục Ảnh Sanh, chỉ cao hơn một mét sáu một chút. Dáng người 1m95 của Lệ Diễn đứng trước mặt mang lại cảm giác áp bức cực lớn. Anh cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Lý Đan Như, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm.
“Đã không nói tiếng người thì đừng nói, miệng thối thì rửa sạch hẵng mở miệng.”
Lý Đan Như vừa rồi còn giả bộ, bị lời này của Lệ Diễn đâm một phát liền quên luôn bản thân tiếp theo định nói gì.
“Anh ——”
“Tôi làm sao? Cha mẹ cô không dạy cô, miệng là để ăn cơm, không phải để phun phân à?”
Mục Ảnh Sanh trợn mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lệ Diễn, không cách nào tin được lời nói như vậy lại từ miệng sát thần Lệ Diễn này nói ra.
Lệ Diễn đưa lưng về phía cô nên cô không nhìn được vẻ mặt của anh. Nhưng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện kia lại làm cô sung sướng.
Sát thần đây là đang che chở cho cô sao?
Hết chương 64:
Đổi trắng thay đen, đánh tráo khái niệm. Lúc nói chuyện vẫn không quên nhìn về phía Lệ Diễn. Lời ít ý nhiều, ý tứ ám chỉ đều vô cùng rõ ràng. Mục Ảnh Sanh im lặng đứng đó, lạnh lùng nhìn nụ cười dối trá trên mặt Lý Đan Như.
Ừm, rốt cuộc vẫn chưa đạt được công lực vài năm sau đó, nụ cười này vừa nhìn đã thấy rất giả. Cô vốn dĩ không thèm để ý, định mặc Lý Đan Như nói. Cô trọng sinh một lần rồi nên cũng không để ý danh tiếng. Danh tiếng là gì? Có ăn được không? Đời trước, cô chính là quá quan tâm đến danh tiếng. Mỗi lần bị người khác bàn tán, hắt nước bẩn lên người, cô đều cố giải thích khắp nơi. Nhưng như vậy lại càng không ổn, mỗi lần giải thích, đều bị người ta coi là chột dạ, che giấu. Cũng khiến cô ở giới giải trí lâu năm như vậy nhưng vẫn không thể nổi lên.
Hiện tại Lý Nguyệt Như nói những lời dễ hiểu lầm như vậy, cô hẳn nên quên đi. Kệ chị ta nói. Tốt nhất là để Lệ Diễn nghe được, sau đó nghĩ cô là người phụ nữ hư hỏng mà tránh xa cô một chút cũng được. Nhưng suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cô không làm sai việc gì. Dựa vào cái gì cô phải trả giá cho sai lầm bản thân chưa từng phạm phải?
Đối phương không biết xấu hổ, cô cũng không cần khách sáo: “Phải rồi, anh trai chị thạt lòng với em, vậy cho nên mới cầm dao xông vào phòng em, rồi muốn cưỡng hiếp em. Cưỡng hiếp không thành, lại cầm dao muốn phế bỏ chân em.”
Khi cô nói lời này, không hề chú ý tới Lệ Diễn ở bên cạnh bỗng thay đổi sắc mặt. Anh nhìn về phía Mục Ảnh Sanh, vì lời nói của cô mà lại nghĩ tới bia mộ từng thấy trong giấc mơ. Mục Ảnh Sanh không để ý tới vẻ mặt của Lệ Diễn, cô bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Lý Đan Như.
“Nếu chị cảm thấy đây là thật lòng, vậy chúc chị về sau gặp được người đàn ông thật lòng yêu thương chị như vậy nhé.”
Đời trước cô chết quá sớm, không thấy được kết cục của Mục Thiên Thiên và Lý Đan Như. Có đôi khi ngẫm lại, thế giới này thật đúng là không công bằng. Những người lòng dạ độc ác như Lý Đan Như với Mục Thiên Thiên thì việc gì cũng thuận lợi, lại được sống cuộc sống phong quang vô hạn, ngược lại những người sống thành thật, luôn giữ khuôn phép như Mục Khải, Mục Quý lại không có được kết quả tốt.
Lý Đan Như mặt xanh trắng đan xen, nhìn vô cùng đẹp mắt. Nhưng cuối cùng với bản tính mặt dày trời sinh, chị ta lại nhanh chóng ổn định lại.
“A Sanh, em xem em nói gì kìa, ngày đó anh trai chị uống chút rượu, nhất thời đầu óc mê muội. Em từ khi học cấp ba đã nhận được thư tình từ các bạn học nam, anh trai chị cũng không là do quá khẩn trương, sợ em ——”
Mục Ảnh Sanh ở trong lòng trợn trắng mắt, đang muốn mở miệng, thân thể bị người kia kéo lùi ra sau một bước. Lệ Diễn đứng trước mặt Mục Ảnh Sanh, che đi hơn phân nửa người của cô. Mục Ảnh Sanh không rõ nguyên nhân, tầm mắt cô thậm chí đều bị Lệ Diễn chặn mất, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng dày rộng của anh.
Anh rất cao lớn, Lý Đan Như kia còn không cao bằng Mục Ảnh Sanh, chỉ cao hơn một mét sáu một chút. Dáng người 1m95 của Lệ Diễn đứng trước mặt mang lại cảm giác áp bức cực lớn. Anh cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Lý Đan Như, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm.
“Đã không nói tiếng người thì đừng nói, miệng thối thì rửa sạch hẵng mở miệng.”
Lý Đan Như vừa rồi còn giả bộ, bị lời này của Lệ Diễn đâm một phát liền quên luôn bản thân tiếp theo định nói gì.
“Anh ——”
“Tôi làm sao? Cha mẹ cô không dạy cô, miệng là để ăn cơm, không phải để phun phân à?”
Mục Ảnh Sanh trợn mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lệ Diễn, không cách nào tin được lời nói như vậy lại từ miệng sát thần Lệ Diễn này nói ra.
Lệ Diễn đưa lưng về phía cô nên cô không nhìn được vẻ mặt của anh. Nhưng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện kia lại làm cô sung sướng.
Sát thần đây là đang che chở cho cô sao?
Hết chương 64:
Bình luận truyện