Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 1



Buổi trưa, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng lá cây, ẩn hiện dừng trên gò má người nọ,cô nghiêng đầu, mũ áo lông vũ che khuất hơn nửa khuôn mặt,ngày thường chính là đôi mắt linh động mà lúc này lại đầy lười biếng.

Nguyễn Lệ vẫn luôn biết Bạc Kha Nhiễm là 1 người xinh đẹp.

Mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn giống như sữa dê, rõ ràng có một đôi mắt đào hoa câu người nhưng lại thanh triệt sáng ngời giống như hồ nước, môi mỏng không điểm mà xích.

Rốt cuộc mới chỉ hai mươi tuổi, đúng là như hoa như ngọc.

Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm, hơi thở đều đều, không hề phát hiện có người đến, xem ra đang ngủ say sưa.

Nguyễn Lệ duỗi tay muốn gọi cô, ai ngờ tay mới chạm đến áo khoác, người trước đó một giây còn ngủ say sưa lập tức bừng tỉnh.

"Lệ tỷ, chị đã đến rồi?" Giọng mũi hơi ngạt.

"uh." Nguyễn Lệ liền ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt cô.

Ngủ dậy liền cảm thấy lạnh, Bạc Kha Nhiễm không khỏi bọc mình trong áo lông vũ.

Thấy thế, Nguyễn Lệ mở miệng: "Đã nói với em bao nhiêu lần, đừng có ngủ ở bên ngoài, giờ mới thấy lạnh đi?"

Bạc Kha Nhiễm hướng cô cười cười, sau đó kéo cao khóa kéo áo lông vũ.

Nguyễn Lệ ngồi thẳng người, gọi cô tới gần, mở miệng hỏi: "Em biết cung phi đi?"

"Cung phi?"

Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Lệ.

Sao có thể không biết?

Cung Phi hiện tại là kịch bản nhà nhà đều tranh đấu nhau giành giật.

Mà chủ nhân của kịch bản này, chính là đạo diễn kim bài của giới giải trí - Thẩm Dữ.

Người này mới chỉ hai mươi bảy tuổi, bốn năm trước ra nước ngoài đào tạo sâu, năm trước trở về liền sản xuất Vây Thành, làm sự nghiệp của hắn giống như lên như diều gặp gió, một bước lên trời. Sau đó chỉ trong một năm ngắn ngủi, hoàn toàn đứng vững gót chân trong giới giải trí, mới vừa tuyên bố kết thúc quay Thiện Mị, sang năm sẽ công chiếu phim, phỏng chừng lại làm giá trị con người hắn tăng thêm mấy phần.

Lúc này mọi người đều liều mạng muốn đi nịnh bợ đạo diễn kim bài Thẩm Dữ.

Tính ra chính là chú nhỏ có nửa phần quan hệ với cô.

Đồng thời cũng là vị hôn phu của cô.

Năm cô mười bảy tuổi, liền biết mình có một vị hôn phu, hơn nữa người này là Thẩm Dữ.

Ngẫu nhiên nghe được Bạc Lập cùng Thẩm Sưởng thảo luận ở thư phòng, lúc ấy trái tim cô không tránh khỏi nhảy dựng lên.

Tâm tình phức tạp không nói nên lời.

Hôn ước của bọn họ là do tổ tông định, theo thông tục chính là vừa sinh ra đã định.

Ở thế kỷ 21, cư nhiên còn sẽ có hôn ước này, nói ra chắc không ai tin, mà thật không may việc này liền chân thật phát sinh trên người cô.

Lại nói đến việc gọi chú nhỏ Thẩm Dữ, nguyên nhân bởi vì Thẩm Tư Gia.

Thẩm Dữ là đường thúc của Thẩm Tư Gia, mà cô và Thẩm Tư Gia là bạn từ bé, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thẩm Tư Gia gọi anh là chú nhỏ, cô cứ như vậy lẽo đẽo theo sau kêu chú nhỏ.

Rõ ràng hai người không có quan hệ huyết thống, cô lại cứ như vậy nhiều năm gọi anh là chú nhỏ.

Sau này khi biết được bí mật,một đoạn thời gian, cô không dám cùng Thẩm Dữ gặp mặt.

Không lâu sau đấy, cô nghe Thẩm Tư Gia nói, Thẩm Dữ muốn xuất ngoại.

Lần này anh đi, liền đi luôn bốn năm, mấy năm nay, trên cơ bản bọn họ không có bất cứ liên hệ gì.

Thẩm Dữ đi được một năm, Bạc Lập liền cùng cô đề cập qua chuyện này, không phải thương lượng, mà là thông báo.

Bạc Lập tựa hồ không cho cô cơ hội lựa chọn.

Nháy mắt, cô tốt nghiệp đại học.

Tháng bảy năm nay Thẩm Dữ về nước, lập tức bận rộn quay chụp Thiện Mị, cho đến giờ hai người vẫn chưa gặp mặt.

"Biết, làm sao vậy?" Cô ra vẻ trấn định hỏi Nguyễn Lệ.

Nguyễn Lệ đột nhiên cắn môi cười, duỗi tay đem một bên túi mở ra, lấy ra một tập tiều liệu đưa cho cô.

"Cái gì vậy chị?"

"Kịch bản Cung phi."

Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên run tay, kịch bản vừa mới chạm đến ngón tay cô, liên trực tiếp rơi trên mặt đất.

"Sao thế?"

Nguyễn Lệ lập tức đem kịch bản nhặt lên, một lần nữa nhét vào tay cô.

"Như thế nào, cao hứng choáng váng? Nhìn tiền đồ của em này?"

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nuốt nước miếng,run rẩy đem kịch bản chuyển qua, bìa mặt quả nhiên viết to hai chữ Cung Phi, mà góc phải bên dưới đạo diễn tên là.

Thẩm Dữ.

"Lệ tỷ, không phải nói rất khó được đến cơ hội sao, chị như thế nào sẽ......"

"Em không cần quan tâm sao chị có được, hiện tại cơ hội nằm ở trong tay chúng ta, em cẩn thẩn xem kịch bản, cân nhắc một chút."

"Cân nhắc một chút...... Làm cái gì?" Bạc Kha Nhiễm cẩn thận hỏi.

Nguyễn Lệ cắn môi.

"Thử kính."

"A?"

"A cái gì, cung phi chính là tác phẩm cuối phẩm cuối cùng trong năm này Thẩm đạo diễn chế tác, điện ảnh còn không có quay chụp, hiện tại đâu đâu cũng đề cập, không ít đại minh tinh hàng đầu đều muốn đi tranh thủ......"

"Lệ tỷ, tựa như chị nói, không ít đại minh tinh đều muốn đi tranh thủ, cạnh tranh khẳng định là phi thường kịch liệt, em bất quá chỉ là một tiểu hoa, nhân khí không có, sao có thể chọn em?" Bạc Kha Nhiễm lắc đầu nói.

Mắt Nguyễn Lệ chợt lóe, trầm giọng hướng Bạc Kha Nhiễm nói:

"Quản hắn chọn hay không chọn, làm không được nữ chính, nhưng chỉ cần may mắn, có thể xuất hiện trong tác phẩm của Thẩm đạo diễn so với nữ chính trong các tác phẩm khác, vẫn là hơn ngàn vạn lần."

Lời này của Nguyễn Lệ, Bạc Kha Nhiễm tuyệt đối tin tưởng, bởi vì đạo diễn của Cung phi là Thẩm Dữ, mà Thẩm Dữ là cái tên bảo đảm ratings, đại biểu phòng bán vé.

"Chính là......"

"Không có chính là, thử kính em cần phải đi." Nguyễn Lệ ngữ khí kiên định, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp miệng.

"Em đã biết."

"Lúc này mới ngoan, chúng ta đến nắm lấy cơ hội, chỉ cần có thể trở thành đả nữ, sau này sẽ là một bước ngoặt, một lần là nổi tiếng."

Nguyễn Lệ tươi cười sáng lạn, bộ dáng giống như là đã nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đứng ở trên đỉnh mây.

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Lệ, thói quen ma xát bìa sách, lòng bàn tay ma xát đúng góc viết tên Thẩm Dữ, ma xát tới nhăn lại mà vẫn không hề hay biết.

Nguyễn Lệ duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô, "Chuẩn bị một chút, hôm sau còn có quay chụp, cuối tuần cùng chị đi thử kính."

"Vâng."

Sau khi buổi quay chụp kết thúc, Bạc Kha Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, dựa theo dặn dò của Nguyễn Lệ, cô vẫn luôn nghiên cứu kịch bản Cung phi.

Cô nghiêm túc cầm kịch bản xem qua.

《 cung phi 》là tác phẩm xoay quanh tình bạn, tình yêu, quyền lợi.

Tranh đoạt quyền lợi, đặt bi kịch của nhân vật chính làm nền tảng.

Không biết vì sao, thời điểm nghiên cứu kịch bản, Bạc Kha Nhiễm luôn có cảm giác lạc vào trong kịch bản.

Nhân vật chính Ngọc Khê là một tiểu cung nữ hèn mọn. Lúc mới vào cung, nàng quen một tiểu cung nữ tên Minh Châu. Bên trong thâm cung to lớn, nàng cùng Minh Châu nương tựa lẫn nhau.

Vốn tưởng rằng, hai người vẫn luôn như vậy bình sinh sống qua ngày, chính là ở trong vũng bùn ngốc lâu rồi, liền có người không an phận mà nảy sinh ham muốn.

Khát vọng hy vọng, phải thỏa mãn dục vọng, mà một khi sinh ra dục vọng, hết thảy đều là thân bất do kỷ.

Tình cảm cùng quyền lợi liền bắt đầu xung đột mâu thuẫn.

Bạc Kha Nhiễm im lặng thật lâu, mới từ cốt truyện thoát ra, nhưng luôn cảm thấy trái tim vắng vẻ, khó chịu.

Nữ chính của 《 cung phi 》 Ngọc Khê là một nhân vật có sức khiêu chiến rất cao.

Cô cũng tin tưởng, mặc kệ nữ chính 《 cung phi 》 là ai, chỉ cần kỹ thuật diễn cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Thẩm Dữ, tuyệt đối có thể dựa vào bộ điện ảnh này xoay người thượng vị.

Nếu đạo diễn của 《 cung phi 》 không phải là Thẩm Dữ, cô thật sự rất muốn dùng toàn lực đi thử một lần, nhưng đạo diễn lại cố tình là Thẩm Dữ.

Cô cùng Thẩm Dữ gần bốn năm không gặp, cũng không biết cô có còn trong trí nhớ người kia không, huống hồ vừa thấy đến anh, cô lại nghĩ tới kia sự kiện.

Cô không phủ nhận, cô có chút túng quẫn.

7 giờ tối thứ bảy, mọi người đúng giờ tới hiện trường thử kính.

Phòng nghỉ có rất nhiều diễn viên tiến đến thử kính, tùy ý nhìn qua, trên cơ bản đều là tiền bối của cô, nhân khí đều xếp trên cô.

Liếc qua nơi nào đó, Bạc Kha Nhiễm giật mình mở to hai mắt, bởi vì cô nhìn thấy nữ chính của 《 vây thành 》 ảnh hậu Liễu Hâm.

Vì thế, cô nhanh chóng cảm thấy phiền lòng, người ta từ lúc tiến vào là một đường phát triển, hiện tại ở giới giải trí cũng coi như là một đại nhân vật.

Liễu Hâm là người một tay Thẩm Dữ nâng lên, bên ngoài có không ít tin tức bát quái của hai người, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đương sự làm sáng tỏ, quan hệ của hai người vẫn luôn làm người ngoài khó phân biệt.

Thời điểm rút thăm, Bạc Kha Nhiễm chần chừ mấy giây.

Sân khấu thử kính là một sân khấu nhỏ, người đến thử kính có thể ngồi xung quanh xem diễn, gần sân khấu nhất chính là bàn ban giám khảo.

Vài vị giám khảo đều đã ngồi xuống, nhưng ánh mắt Bạc Kha Nhiễm lại dừng ở vị trí giám khảo chính giữa.

Người nọ còn chưa tới.

Bạc Kha Nhiễm nhịn không được khẩn trương, lòng bàn tay không khỏi thấm ra mồ hôi, cô ngượng ngùng xoắn xít, có chút không được tự nhiên.

"Lệ tỷ, em cảm thấy có chút khó chịu." Cô hướng Nguyễn Lệ nói.

Nguyễn Lệ biết tính tình Bạc Kha Nhiễm, chỉ cần khẩn trương nói liền sẽ cảm thấy áp lực, vì thế mở miệng nói:

"Hiện tại còn chưa có bắt đầu, em đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện giảm bớt một ít áp lực."

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, tiếp theo đứng dậy rời đi.

Đi ra ngoài phòng thử kính, hành lang rộng lớn, bầu không khí áp lực lập tức bị tản bớt, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng không ít.

Bạc Kha Nhiễm đứng trên hành lang pha lê, đưa mắt nhìn xuống đường.

Đèn đường đã mở, dòng xe tới lui không dứt, ngập tràn ánh sáng rực rỡ.

Cảnh đêm thật đẹp.

Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy đứng vài phút, cảm giác đã điều tiết không sai biệt lắm, lúc này mới theo đường cũ trở về.

Xuyên qua hành lang, cô hướng phòng thử kính đi đến, vừa qua khỏi chỗ ngoặt, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn.

Anh đưa lưng về phía cô, trong tay là điện thoại di động, như là đang cùng người nào đó ở đầu dây bên kia trò chuyện.

Cứ nhìn như vậy, liền cảm giác được có gì không đúng, chắc cũng là một nhân vật lớn.

Bởi vì anh chỉ đứng một mình nhưng bầu không khí xung quanh lại quá mức cường đại.

Vóc dáng cao lớn, trên người là một thân tây trang màu xám kết hợp cùng quần tây, chắc chắn là một cơ thể rắn chắc hữu lực.

Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm dừng trên người anh không quá ba giây liền thu hồi tầm mắt, lướt qua anh rời đi.

Thẩm Dữ tắt điện thoại, xoay người đi tới.

Khuôn mặt quá mức lãnh đạm, ánh mắt lại thêm vài phần sắc bén.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt dừng ở bóng người phía trước.

Mơ hồ có chút quen thuộc.

"Thẩm Đạo?"

Phía sau có người gọi, lúc này anh phục hồi lại tinh thần.

"Thẩm Đạo, vẫn tốt chứ?" Từ Thông hỏi.

"Không sao." Thanh âm trầm thấp vang lên.

"Chúng ta vào đi thôi, thử kính sắp bắt đầu rồi."

Anh không nói nữa, hướng một cửa khác của phòng thử kính đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện