Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
Chương 54
Chuyện này nhanh chóng được xác định.
Bạc Kha Nhiễm đảm nhận vai nữ chính trong tác phẩm mới 《 nhậm trọng thành 》 của Ngưu đạo.
Qua mấy ngày, Bạc Kha Nhiễm liền nhận được điện thoại của Ngưu đạo, nói là muốn mời cô đi ăn liên hoan, thuận tiện thảo luận một chút về tác phẩm điện ảnh mới.
Ngưu đạo tự mình mời, cô tự nhiên đáp ứng ngay.
Lúc trước vốn là A Miên đưa đón cô về nhà, nhưng mà từ khi có Thẩm Dữ, A Miên giống như bị thất nghiệp.
Thẩm Dữ tự mình đưa Bạc Kha Nhiễm đến nhà hàng bọn họ liên hoan.
"Anh đi đây, lúc nào kết thúc thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."
Tuy rằng anh và Ngưu đạo có quen biết, nhưng trường hợp hiện tại không thích hợp để anh tham gia.
Bạc Kha Nhiễm mang khẩu trang, cúi đầu ôn nhu nói.
"Vâng, lúc kết thúc em sẽ gửi tin cho anh.."
"Được."
Bạc Kha Nhiễm cười cười với anh, sau đó mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Vào lúc tay cô vừa mới chạm vào then cửa, thanh âm chả Thẩm Dữ từ phía sau vang lên.
"Em cứ như vậy mà đi sao?"
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Dữ cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn cô.
Cơ hồ ba giây sau, Bạc Kha Nhiễm liền phản ứng lại, xoay người hôn anh.
"Là anh."
Bạc Kha Nhiễm nhìn phía xa liền cảm thấy người này ẩn ẩn có chút quen thuộc, sau khi đến gần, lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
Chu Thiệu Chi.
Nàng đã từng hợp tác đồng bọn.
Bọn họ đóng chung trong 《 mưa rào 》, thời điểm diễn 《 mưa rào 》, cô mới chỉ là một người mới, dựa vào bộ phim này xuất đạo.
Mà Chu Thiệu Chi lúc ấy đã là một tiểu sinh, tự mang lưu lượng, được không ít các fan theo đuổi.
Cũng là dựa vào độ nóng của Chu Thiệu Chi, bộ phim kia của bọn họ thành tích cũng không tệ lắm, còn khiến cô lần đầu tiến vào hàng ngũ tiểu hoa.
Chu Thiệu Chu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi cười nói.
"Như thế nào, không thể là anh sao?"
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi cô phản ứng có chút quá kích động sao?
"Không, không có." Cô cười cười che dấu chút suy nghĩ.
Cũng chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.
Ngưu Đạo nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đã đến, nhiệt tình vẫy tay gọi cô.
"Kha Nhiễm, mau tới đây ngồi."
Bạc Kha Nhiễm vui vẻ chào Ngưu đạo, thong dong đi qua chỗ ông.
"Ngưu Đạo, đã lâu không gặp."
Từ lúc Bạc Kha Nhiễm diễn 《 mưa rào 》, ông vẫn luôn xem trọng cô bé này, nếu không sẽ không muốn mời cô một lần nữa diễn vai nữ chính trong tác phẩm mới của mình.
"Đúng vậy, nhoáng cái đã năm tháng."
"Đúng rồi việc nam chính là Thiệu Chi, ta còn không kịp nói với cháu, lúc liên hệ với cậu ấy thì cậu ấy còn đang ở nước ngoài, không thu xếp được hành trình, cho nên cũng tạm thời chưa định ra nam chính, gần đây mới thu xếp xong, lúc này mới xác định nam chính là Thiệu Chi."
"Hoá ra là như như vậy." Nói xong, Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống bên cạnh.
"Kha Nhiễm, thật cao hứng khi lại được cùng hợp tác." Chu Thiệu Chi lịch sự chào hỏi cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn gương mặt tràn đầy sức sống của Chu Thiệu Chi, cảm thấy thật không công bằng, rõ ràng cô còn nhỏ hơn anh ta vài tuổi.
"Em cũng vậy." Cô cười đáp lại hắn.
Ngưu đạo nhìn hai người tuấn nam mỹ nữ nói chuyện với nhau, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
"Tới tới tới, hôm nay chúng ta là người một nhà, dùng bữa dùng bữa." Ngưu đạo nói.
Bạc Kha Nhiễm nhìn ông một cái.
Chỉ có mấy người bọn họ?
Buổi liên hoan này là do Ngưu Đạo tổ chức.
Lúc đến, cô không biết hôm nay chỉ có ông và Chu Thiệu Chi, cô còn tưởng sẽ có phó đạo diện cùng với biên kịch gì đó, vậy mà chỉ có ba người bọn họ.
"Tới, ăn đi ăn đi."
Ba người vừa dùng bữa, vừa trò chuyện một ít đề tài, không biết như thế nào, Ngưu đạo đã nói đến chuyện này.
"Kha Nhiễm, cháu mới tham gia một bộ phim của A Dữ, cảm giác thế nào?" Ngưu đạo hỏi.
Tuy rằng ông lớn hơn Thẩm Dữ mười mấy tuổi, nhưng đối với người trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, ông vẫn rất thưởng thức cùng kính nể.
Lâu dần ông mới phát hiện, người đàn ông này không chỉ có bản lĩnh thâm hậu, cả người tài hoa, hơn nữa cậu ta làm người rất trầm ổn, không kiêu ngạo, cậu ta có thể đứng đầu trong giới cũng không có hiếm lạ.
Chu Thiệu Chi buông chén rượu trong tay, hắn nhìn Bạc Kha Nhiễm ngồi đối diện, con ngươi ẩn ẩn cơ chút dị động.
Bạc Kha Nhiễm cười cười, nghĩ đến ba tháng kia lăn lộn ở đoàn phim, nói:
"Vâng, Thẩm Đạo yêu cầu rất nghiêm khắc, ở đoàn phim của Thẩm Đạo, cháu học được rất nhiều."
Ngưu Đạo gật đầu, đối với việc Bạc Kha Nhiễm nói Thẩm Dữ nghiêm khắc, ông có thể cảm nhận được, có một lần ông đến thăm ban đoàn phim Thẩm Dữ, ông đã bị không khí trong đoàn phim làm cho chấn động.
Lúc trước chưa gặp qua Thẩm Dữ, ông cho rằng yêu cầu của mình đối với diễn viên đã rất nghiêm khắc, tận đến khi gặp gỡ Thẩm Dữ, ông mới cảm thấy lúc trước mình quá ôn nhu.
Ông nhìn vẻ mặt khiêm tốn thụ giáo của Bạc Kha Nhiễm, trong lòng càng thêm hài lòng, càng cảm thấy lựa chọn của bản thân vô cùng chính xác.
Ông quen biết không ít diễn viên nhỏ từng đóng phim ở đoàn phim Thẩm Dữ, cũng không đóng những vai quan trọng, nhưng cố tình mỗi khi bọn họ nói đến Thẩm Dữ, đều có chút oán giận.
Bởi vì áp lực thật sự quá lớn.
Nếu là những nhân vật nam phụ nữ phụ này ở trong các đoàn phim khác, đều dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc ở đoàn phim Thẩm Dữ.
Nhưng mà ông cũng biết.
Phàm là những người chỉ biết oán giận, thường thường đều không nổi tiếng được.
Cho nên ông có thể khẳng định, cô nương này bạo hồng, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nghĩ đến đây, trong đầu ông lại hiện lên khuôn mặt của một người khác.
Liễu Hâm.
Hiện tại cô bé chính là trụ cột của công ty giải trí YM, vững vàng ngồi vị trí đại tỷ ở, mà năm nay cô bé mới hai mươi bảy tuổi.
"Kha Nhiễm, cháu biết Liễu Hâm không?"
Bạc Kha Nhiễm đang gắp đồ ăn liền dừng một chút, "có ạ, sao có thể không biết chứ?"
Ngưu đạo cười nói: "Vừa rồi cháu nói câu kia làm chú không khỏi nhớ đến Liễu Hâm, lúc trước Liễu Hâm cũng từng nói như vậy."
Bạc Kha Nhiễm, "chị ấy cũng nói như vậy sao?"
Ngưu đạo lắc đầu, "Cũng không phải hoàn toàn như vậy, nhưng là đại khái cũng có chút ý tứ như cháu."
Chu Thiệu Chi đến nói: "Chỉ có chịu được khổ mà người khác không chịu được, mới có thể nếm được vị ngọt mà người khác không nếm được.."
Ngưu đạo vỗ tay: "Chính là ý như vậy."
Bữa cơm này diễn ra qua hai giờ mới kết thúc.
Bạc Kha Nhiễm lấy áo khoác vắt trên ghế, giúp Chu Thiệu Chi đỡ Ngưu Đạo, ông ấy đã có chút say.
Cũng may trợ lý của Ngưu đạo kịp thời quay lại, Chu Thiệu Chi giao Ngưu đạo cho trợ lý của ông, xoay người nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Kha Nhiễm, để anh đưa em về?"
Bạc Kha Nhiễm cười cự tuyệt, "Không cần đâu, lại nói, anh cũng uống không ít rượu, chính anh về nhà còn có vấn đề."
Chu Thiệu Chi, "anh Thôi sẽ lập tức đến."
Thời điểm Ngưu đạo mời anh ta uốmg rượu, anh ta đã lập tức nhắn tin cho anh Thôi, bởi vì anh ta biết nếu anh ta uống rượu sẽ không thể tự mình lái xe về nhà, nếu như bị cảnh sát bắt gặp, đây không phải chuyện đùa nữa.
Bạc Kha Nhiễm biết anh Thôi trong miệng anh ta là ai.
Thôi Nham, người đại diện của Chu Thiệu Chi.
Đang nói chuyện, một chiếc Toyota màu đen chạy về phía họ.
Bạc Kha Nhiễm biết chiếc xe này, đây đúng là xe của Thôi Nham.
Không bao lâu, Toyota liền dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, Bạc Kha Nhiễm thấy được Thôi Nham đã lâu không gặp.
"Anh Thôi."
Thôi Nham nhìn Bạc Kha Nhiễm đứng xạnh Chu Thiệu Chi, cười nói: "Kha Nhiễm à đã lâu không gặp, vẫn tốt chứ?"
Bạc Kha Nhiễm, "Khá tốt ạ."
Tiện đà cô nghiêng người nói với Chu Thiệu Chi: "Anh mau lên xe để anh Thôi đưa về nhà nghỉ ngơi đi."
Chu Thiệu Chu nhìn Bạc Kha Nhiễm, "Chúng ta đưa em về nhà trước."
Bạc Kha Nhiễm xua tay, "Thật sự không cần, đã có người tới đón em."
Trước khi bữa ăn thúc khoảnh nửa giờ, cô đã nhắn tin cho Thẩm Dữ, căn cứ theo thời gian, đại khái giờ này anh đã tới rồi.
"Nhưng......"
Một tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên đánh gãy câu nói của Chu Thiệu Chi.
Là điện thoại của Bạc Kha Nhiễm.
Cô nhìn Chu Thiệu Chi nói xin lỗi, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn thấy tên hiện thị người gọi trên màn hình, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
"Alo."
"Phía trước bên trái." Thanh âm của anh vang lên xuyên qua điện thoại tiến vào tai cô.
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn qua phương hướng theo lời anh nói, quả nhiên nhìn thấy xe riêng xủa anh đang đỗ ở đó.
Cô xoay người lại, nói với Chu Thiệu Chi.
"Thiệu Chi, anh mau trở về đi thôi, chú nhỏ của em đến rồi, em về trước, hẹn gặp lại ở đoàn phim.."
Trước mặt người ngoài, chỉ cần Thẩm Dữ tới đón cô, cô đều dùng "Chú nhỏ" làm tấm bình phong.
Bạc Kha Nhiễm cũng lập tức cùng Thôi Nham tạm biệt, sau đó đi về phía triều Thẩm Dữ.
Chu Thiệu Chi nhìn Bạc Kha Nhiễm đi về phía xe Porsche đỗ cách đó không xa, anh ta cau mày.
Cô ấy có chú nhỏ sao?
Sao anh ta chưa từng nghe nói qua?
Thôi Nham nhìn Chu Thiệu Chi còn đang ngẩn người, anh ta gõ gõ cửa xe.
"Lão Chu, đừng nhìn nữa, người ta đã lên xe rồi, hơn nữa cô ấy cũng không cần cậu đưa về nhà."
Chu Thiệu Chu phục hồi tinh lại, sau đó mở cửa xe ngồi xuống.
"Anh thật lắm chuyện."
Thôi Nham cười dẫm chân ga.
"Nói nhiều nhưng mà đúng nha, tôi nói này, cậu còn không từ bỏ sao?"
Chu Thiệu Chi, "Có ý gì?"
Thôi Nham liếc mắt nhìn anh, "Cậu xem lại cậu đi."
"Xem gì?"
"Người khác không biết, tôi còn không biết rõ cậu sao, nếu không phải biết Kha Nhiễm là nữ chính bộ điện ảnh này, sao cậu lại đẩy nhanh lịch trình ở nước ngoài, nhanh chóng nhận bộ điện ảnh này?"
Anh ta không chút do dự chọc thủng, Chu Thiệu Chi cũng không nói gì, anh ta chỉnh lại ghế, dựa người qua liền nhắm mắt lại.
"Lúc nào tới thì gọi tôi." Anh ta nhàn nhạt nói.
Thôi Nham ghé mắt liếc anh ta một cái.
"Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi."
========
Bạc Kha Nhiễm mở cửa xe ngồi xuống, cô vừa thắt dây an toàn, vừa nói với Thẩm Dữ.
"Anh tới thật nhanh."
Cô cột kỹ dây an toàn vẫn không thấy Thẩm Dữ đáp lại cô, cô khô h khỏi ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt anh không dừng trên người mình, mà nhìn ra chỗ đám người Chu Thiệu Chi.
"Làm sao vậy?" Cô vươn ngón tay chọc cánh tay anh.
Thẩm Dữ vẫn không có phản ứng, vì thế cô tiếp tục chọc anh thêm vài lần, vào lúc cô chuẩn bị xuống tay, tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Rốt cuộc anh đã phục hồi tinh thần lại?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
Ánh mắt Thẩm Dữ dịch đến trên mặt cô, anh hỏi: "người đàn ông vừa cùng em nói chuyện là ai?"
Bạc Kha Nhiễm một tay nỏ khẩu trang trên mặt, cô quay đầu nhìn thoáng Chu Thiệu Chi vẫn còn đứng đó, nói.
"Chu Thiệu Chi."
"Chu Thiệu Chi?"
"Vâng, nam chính nhậm trọng thành, cũng là người lúc trước hợp tác với em trong Mưa Rào, tính ra đây là lần thứ hai em cùng anh ta hợp tác rồi."
Thẩm Dữ không nói chuyện, một lần nữa nhìn lướt qua người đàn ông kia.
"Đi sao?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
"Ừ, đi."
Thẩm Dữ nhéo nhéo tay cô, lúc này mới buông ra, anh gật đầu, một lần nữa khởi động ô tô, dẫm chân ga, xe liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Em cảm thấy cậu ta là người thế nào?"
Trên đường trở về, Thẩm Dữ ra vẻ tùy ý hỏi cô.
"Anh ta?"
"Ai ạ?" Bạc Kha Nhiễm có chút kỳ quái.
"Chu Thiệu Chi."
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, sau đó nói.
"Anh ta a, khá tốt ạ."
"Khá tốt, như thế nào là khá tốt?"
Bạc Kha Nhiễm lại nghĩ, vừa mới chuẩn bị trả lời, đột nhiên đã nhận ra một tia không thích hợp, cô bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Thẩm Dữ đang lái xe.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn phía trước, thoạt nhìn không khác gì ngày thường, nhưng khoá môi anh lại tiết lộ cảm xúc lúc này của anh.
Tức khắc trong lòng Bạc Kha Nhiễm liền hiểu rõ, vẻ mặt lập tức thay đổi, khoé môi khẽ cong lên, trong mắt mang theo ý cười thật sâu.
Cô nâng ghế dựa lên, nghiêng người qua chỗ anh.
"Anh ghen sao?"
Thẩm Dữ tiếp tục nhìn thẳng.
"Em cảm thấy thế nào?"
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay vuốt cằm, làm bộ tự hoi
"Em cảm thấy......"
"Em cảm thấy chính anh đang ghe."
Nghe vậy, Thẩm Dữ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt nhạt nhẽo.
Khoé miệng Bạc Kha Nhiễm vẫn cười như cũ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
"Em với anh ta cái gì cũng không có, chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, anh đừng hiểu lầm."
Thẩm Dữ thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, vốn dĩ trong lòng còn chít buồn bực liền nhanh chóng được chữa khỏi, khuôn mặt nhẹ nhàng không ít.
"Ừ, anh biết."
Bạc Kha Nhiễm nhịn không được cười ra tiếng.
Thẩm Dữ buồn bực nhìn cô một cái.
"Em cười cái gì?"
Bạc Kha Nhiễm dùng bàn tay che miệng lại, hiển nhiên là không muốn nói cho anh nghe.
Trong đôi mắt cô mang theo ý cưới, thoạt nhìn long lanh nước, bàn tay trắng nõn che miệng lại, ngón tay trắng nõn tinh tế, khớp xương rõ ràng, trong lúc nhất thời Thẩm Dữ sửng sốt thấy thần.
Giây tiếp theo, Thẩm Dữ phục hồi tinh thần, nháy mắt đã nhận ra sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Anh cư nhiên trong lúc lái xe lại ngây người, đây là một sau lầm quá lớn, trên xe không chỉ có mình anh, còn có cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dữ theo bản năng nắm chặt tay lái.
"Đừng nhìn anh, xoay đầu lại." Anh lạnh nhạt nói với Bạc Kha Nhiễm.
Điều này khiến Bạc Kha Nhiễm sửng sốt.
Anh...... l làm sao vậy?
Một hồi công phu giải thích, thanh âm của anh còn lạnh nhạt hơn.
"Anh, làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Không có việc gì, nghe lời, em đừng nhìn anh, ngồi nghiêm chỉnh."
Bạc Kha Nhiễm càng thêm khó hiểu, nhưng mà trời sinh cô có tính bắt bẻ, vẫn nhìn chằm chằm anh như cũ không bỏ.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, đánh phải ăn ngay nói thật.
"Em nhìn anh như vậy, anh sẽ chịu không nổi."
Chịu...... Chịu không nổi?
Chịu không nổi cái gì?
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ hai giây, lúc này mới phản ứng lại.
Cô không thể tin được nhìn Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ càng thêm bất đắc dĩ, "Đừng nhìn anh, bằng không anh....."
Lần này anh còn chưa nói xong, Bạc Kha Nhiễm không chút do dự xoay đầu, chỉ chừa cho anh một cái ót.
Thấy thế, Thẩm Dữ có chút dở khóc dở cười, lại không thể không chuyên tâm tiếp túc lái xe.
Hai người cũng không nói nữa, trong xe cũng an tĩnh hơn, nhanh chóng liền đến tiểu khu nhà bọn họ.
Thẩm Dữ dừng xe, Bạc Kha Nhiễm xuống xe trước, cô đứng một bên chờ Thẩm Dữ.
Chờ anh đỗ xe xong, lúc này cô mới đi qua phía anh.
Thẩm Dữ đem xe khóa kỹ liền mở cửa xuống xe, anh tự nhiên duỗi tay nắm chặt bàn tay Bạc Kha Nhiễm, mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay cô tinh tế, vô cùng phù hợp với anh.
"Đi thôi."
Hai người cùng nhau đi đến thang máy, sau đó đi đến tầng ba, cửa thang máy mở, một người đàn ông đi vào.
Người đàn ông này trong suốt hành trình đều cúi đầu, khẩu trang mũ áo, che chắn đầy đủ.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đặc biệt là ánh mắt của Thẩm Dữ, toàn bộ hành trình người đàn ông đều không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.
Nhưng mà chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta liền không dời được tầm mắt.
Thẩm Dữ!
Tuy rằng Thẩm Dữ mang khẩu trang, nhưng mà anh ta vẫn nhận ra được, bởi vì ánh mắt người này nhìn anh ta quá mức quen thuộc, đời này anh ta không có khả năng quên được ánh mắt nhìn chăm chú của "tử thần".
"Thẩm...... Thẩm Đạo......" anh ta không thể tưởng tượng mở miệng hỏi.
Anh ta vừa nói xong, Bạc Kha Nhiễm cũng nhận ra anh ta.
Cố Hựu!
Cố Hựu nhận ra Thẩm Dữ, giây tiếp theo ánh mắt tự nhiên liền chuyển qua người con gái bên cạnh Thẩm Dữ.
Phụ nữ?
Cảm giác giống như một nữ sinh?
Áo khoác hồng, quần jean, giày búp bê, tuy rằng bị khẩu trang che khuấy phân nửa khuôn mặt, nhưng từ làn da có thể nhìn ra, đây là một nữ sinh, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Chỉ là anh ga cảm thấy trong mắt nữ sinh đầy ý cười, mặt mày có chút quen thuộc.
Bất quá anh ta không có kịp nghĩ nhiều như vậy, liền bị hai bàn tay nắm chặt của bọn họ hấp dẫn, vừa lúc anb ta thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái Thẩm Dữ.
Ngón áp út tay trái mang nhẫn.
Là biểu thị đã kết hôn.
Lại đem ánh mắt dịch đến trên tay trái nữ sinh, không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta thấy được trên ngón áp út mang nhẫn.
Hai người bọn họ đeo nhẫn cưới!!!
Cố Hựu lập tức có chút ngốc.
Thẩm Dữ kết hôn!
Vậy Bạc Kha Nhiễm đâu?
Nghĩ đến Bạc Kha Nhiễm, tỏng lòng Cố Hựu không khỏi bốc lên một trận lửa giận!
Thẩm Dữ cư nhiên kết hôn, vậy chuyện của anh ta và Kha Nhiễm thì sao?
"Thẩm Đạo, sao anh có thể làm như vậy với Tiểu Nhiễm?"
Hiện tại anh ta mặc kệ bên cạnh có nữ sinh đang ở đây, lòng đầy căm phẫn chất vấn Thẩm Dữ.
Bởi vì còn có điều cố kỵ, cho nên anh nói là Tiểu Nhiễm, cũng không có nói ra tên đầy đủ của Bạc Kha Nhiễm, anh ta cũng sợ nữ sinh này biết.
Nghe xong mấy lời này, hai người Thẩm Dữ đều ngây ngẩn cả người.
Bạc Kha Nhiễm giống như lọt vào trong sương mù, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dữ, Thẩm Dữ cũng nhìn cô.
Cố Hựu thấy hai người này còn trắng trợn táo bạo mà liếc mắt đưa tình, trong lòng càng thêm bực bội, thật sự thấy Bạc Kha Nhiễm không đáng giá, uổng công anh ta còn nghĩ rằng Thẩm Dữ là thật lòng với Kha Nhiễm, haizz.
"Tôi thật sự không nghĩ tới, anh lại là người như này!"
Tra nam!
"Người như nào?" Thẩm Dữ nhàn nhạt hỏi.
Cố Hựu chỉ muốn đấm ngực dậm chân.
Anh chính là tra nam, anh ta là dạng nguoeif gì, bản thân còn không biết sao?
"Anh đương nhiên là tra......"
"Cố Hựu."
Cố Hựu còn chưa nói xong, liền nghe thấy nữ sinh bên cạnh Thẩm Dữ gọi tên anh ta.
"Tôi chính là Cố Hựu, làm sao vậy! Làm sao vậy!"
Nói xong, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên kỳ quái.
Thanh âm của nữ sinh này sao lại quen thuộc như vậy?
Giống như là...... Giống như là...... Bạc Kha Nhiễm......
Cố Hựu bị ý nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng sợ.
"Cố Hựu, ann hiểu lầm."
Thật thật, giọng nói này giống như đúc giọng nói của Bạc Kha Nhiễm.
"Kha...... Kha nhiễm?" Anh ta kinh ngạc hỏi.
"Ừ, là em."
Cố Hựu phảng phất nghe được một âm thanh thanh thúy, suy nghĩ trong đầu anh ta liền gãy.
Điều này khiến cho anh ta phát ngốc.
Nữ sinh đứng bên cạnh ở Thẩm Dữ là Bạc Kha Nhiễm.
Mừoi ngón tay bọn họ đan vào nhau, cùng mang nhẫn cưới.
Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ bọn họ kết hôn!
Chứng tỏ Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm kết hôn!!!
"Hai người......"
"Ừ, như anh thấy." Bạc Kha Nhiễm nhấc tay mang nhẫn cưới về phía ann ta.
"Cái...... Chuyện khi nào?"
Hai mắt Bạc Kha Nhiễm khẽ đảo, nói.
"Năm tháng trước."
"Gì?"
Lúc này Cố Hựu thật sự chết lặng.
Năm tháng trước, nói cách khác, thời điểm bọn họ quay Cung Phi, hai người này đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Chẳng phải là nói, lúc trước anh ta lo lắng đều là vô nghĩa?!
"Anh...... Các người......" anh ta đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, nghĩ lại bản thân lúc trước, giống như một thằng ngốc.
Nhưng mà, anh ta còn chưa ủy khuất xong, liền nghe được thanh âm Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.
"Vừa rồi cậu nói tôi là tra gì?"
===========
Chanh: bạn nhỏ Cố Hựu lúc nào cũng đáng yêu, nam phụ đã lên sàn, chương sau nữ phụ sẽ xuất hiện.
Bạc Kha Nhiễm đảm nhận vai nữ chính trong tác phẩm mới 《 nhậm trọng thành 》 của Ngưu đạo.
Qua mấy ngày, Bạc Kha Nhiễm liền nhận được điện thoại của Ngưu đạo, nói là muốn mời cô đi ăn liên hoan, thuận tiện thảo luận một chút về tác phẩm điện ảnh mới.
Ngưu đạo tự mình mời, cô tự nhiên đáp ứng ngay.
Lúc trước vốn là A Miên đưa đón cô về nhà, nhưng mà từ khi có Thẩm Dữ, A Miên giống như bị thất nghiệp.
Thẩm Dữ tự mình đưa Bạc Kha Nhiễm đến nhà hàng bọn họ liên hoan.
"Anh đi đây, lúc nào kết thúc thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."
Tuy rằng anh và Ngưu đạo có quen biết, nhưng trường hợp hiện tại không thích hợp để anh tham gia.
Bạc Kha Nhiễm mang khẩu trang, cúi đầu ôn nhu nói.
"Vâng, lúc kết thúc em sẽ gửi tin cho anh.."
"Được."
Bạc Kha Nhiễm cười cười với anh, sau đó mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Vào lúc tay cô vừa mới chạm vào then cửa, thanh âm chả Thẩm Dữ từ phía sau vang lên.
"Em cứ như vậy mà đi sao?"
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Dữ cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn cô.
Cơ hồ ba giây sau, Bạc Kha Nhiễm liền phản ứng lại, xoay người hôn anh.
"Là anh."
Bạc Kha Nhiễm nhìn phía xa liền cảm thấy người này ẩn ẩn có chút quen thuộc, sau khi đến gần, lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
Chu Thiệu Chi.
Nàng đã từng hợp tác đồng bọn.
Bọn họ đóng chung trong 《 mưa rào 》, thời điểm diễn 《 mưa rào 》, cô mới chỉ là một người mới, dựa vào bộ phim này xuất đạo.
Mà Chu Thiệu Chi lúc ấy đã là một tiểu sinh, tự mang lưu lượng, được không ít các fan theo đuổi.
Cũng là dựa vào độ nóng của Chu Thiệu Chi, bộ phim kia của bọn họ thành tích cũng không tệ lắm, còn khiến cô lần đầu tiến vào hàng ngũ tiểu hoa.
Chu Thiệu Chu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi cười nói.
"Như thế nào, không thể là anh sao?"
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi cô phản ứng có chút quá kích động sao?
"Không, không có." Cô cười cười che dấu chút suy nghĩ.
Cũng chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.
Ngưu Đạo nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đã đến, nhiệt tình vẫy tay gọi cô.
"Kha Nhiễm, mau tới đây ngồi."
Bạc Kha Nhiễm vui vẻ chào Ngưu đạo, thong dong đi qua chỗ ông.
"Ngưu Đạo, đã lâu không gặp."
Từ lúc Bạc Kha Nhiễm diễn 《 mưa rào 》, ông vẫn luôn xem trọng cô bé này, nếu không sẽ không muốn mời cô một lần nữa diễn vai nữ chính trong tác phẩm mới của mình.
"Đúng vậy, nhoáng cái đã năm tháng."
"Đúng rồi việc nam chính là Thiệu Chi, ta còn không kịp nói với cháu, lúc liên hệ với cậu ấy thì cậu ấy còn đang ở nước ngoài, không thu xếp được hành trình, cho nên cũng tạm thời chưa định ra nam chính, gần đây mới thu xếp xong, lúc này mới xác định nam chính là Thiệu Chi."
"Hoá ra là như như vậy." Nói xong, Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống bên cạnh.
"Kha Nhiễm, thật cao hứng khi lại được cùng hợp tác." Chu Thiệu Chi lịch sự chào hỏi cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn gương mặt tràn đầy sức sống của Chu Thiệu Chi, cảm thấy thật không công bằng, rõ ràng cô còn nhỏ hơn anh ta vài tuổi.
"Em cũng vậy." Cô cười đáp lại hắn.
Ngưu đạo nhìn hai người tuấn nam mỹ nữ nói chuyện với nhau, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
"Tới tới tới, hôm nay chúng ta là người một nhà, dùng bữa dùng bữa." Ngưu đạo nói.
Bạc Kha Nhiễm nhìn ông một cái.
Chỉ có mấy người bọn họ?
Buổi liên hoan này là do Ngưu Đạo tổ chức.
Lúc đến, cô không biết hôm nay chỉ có ông và Chu Thiệu Chi, cô còn tưởng sẽ có phó đạo diện cùng với biên kịch gì đó, vậy mà chỉ có ba người bọn họ.
"Tới, ăn đi ăn đi."
Ba người vừa dùng bữa, vừa trò chuyện một ít đề tài, không biết như thế nào, Ngưu đạo đã nói đến chuyện này.
"Kha Nhiễm, cháu mới tham gia một bộ phim của A Dữ, cảm giác thế nào?" Ngưu đạo hỏi.
Tuy rằng ông lớn hơn Thẩm Dữ mười mấy tuổi, nhưng đối với người trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, ông vẫn rất thưởng thức cùng kính nể.
Lâu dần ông mới phát hiện, người đàn ông này không chỉ có bản lĩnh thâm hậu, cả người tài hoa, hơn nữa cậu ta làm người rất trầm ổn, không kiêu ngạo, cậu ta có thể đứng đầu trong giới cũng không có hiếm lạ.
Chu Thiệu Chi buông chén rượu trong tay, hắn nhìn Bạc Kha Nhiễm ngồi đối diện, con ngươi ẩn ẩn cơ chút dị động.
Bạc Kha Nhiễm cười cười, nghĩ đến ba tháng kia lăn lộn ở đoàn phim, nói:
"Vâng, Thẩm Đạo yêu cầu rất nghiêm khắc, ở đoàn phim của Thẩm Đạo, cháu học được rất nhiều."
Ngưu Đạo gật đầu, đối với việc Bạc Kha Nhiễm nói Thẩm Dữ nghiêm khắc, ông có thể cảm nhận được, có một lần ông đến thăm ban đoàn phim Thẩm Dữ, ông đã bị không khí trong đoàn phim làm cho chấn động.
Lúc trước chưa gặp qua Thẩm Dữ, ông cho rằng yêu cầu của mình đối với diễn viên đã rất nghiêm khắc, tận đến khi gặp gỡ Thẩm Dữ, ông mới cảm thấy lúc trước mình quá ôn nhu.
Ông nhìn vẻ mặt khiêm tốn thụ giáo của Bạc Kha Nhiễm, trong lòng càng thêm hài lòng, càng cảm thấy lựa chọn của bản thân vô cùng chính xác.
Ông quen biết không ít diễn viên nhỏ từng đóng phim ở đoàn phim Thẩm Dữ, cũng không đóng những vai quan trọng, nhưng cố tình mỗi khi bọn họ nói đến Thẩm Dữ, đều có chút oán giận.
Bởi vì áp lực thật sự quá lớn.
Nếu là những nhân vật nam phụ nữ phụ này ở trong các đoàn phim khác, đều dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc ở đoàn phim Thẩm Dữ.
Nhưng mà ông cũng biết.
Phàm là những người chỉ biết oán giận, thường thường đều không nổi tiếng được.
Cho nên ông có thể khẳng định, cô nương này bạo hồng, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nghĩ đến đây, trong đầu ông lại hiện lên khuôn mặt của một người khác.
Liễu Hâm.
Hiện tại cô bé chính là trụ cột của công ty giải trí YM, vững vàng ngồi vị trí đại tỷ ở, mà năm nay cô bé mới hai mươi bảy tuổi.
"Kha Nhiễm, cháu biết Liễu Hâm không?"
Bạc Kha Nhiễm đang gắp đồ ăn liền dừng một chút, "có ạ, sao có thể không biết chứ?"
Ngưu đạo cười nói: "Vừa rồi cháu nói câu kia làm chú không khỏi nhớ đến Liễu Hâm, lúc trước Liễu Hâm cũng từng nói như vậy."
Bạc Kha Nhiễm, "chị ấy cũng nói như vậy sao?"
Ngưu đạo lắc đầu, "Cũng không phải hoàn toàn như vậy, nhưng là đại khái cũng có chút ý tứ như cháu."
Chu Thiệu Chi đến nói: "Chỉ có chịu được khổ mà người khác không chịu được, mới có thể nếm được vị ngọt mà người khác không nếm được.."
Ngưu đạo vỗ tay: "Chính là ý như vậy."
Bữa cơm này diễn ra qua hai giờ mới kết thúc.
Bạc Kha Nhiễm lấy áo khoác vắt trên ghế, giúp Chu Thiệu Chi đỡ Ngưu Đạo, ông ấy đã có chút say.
Cũng may trợ lý của Ngưu đạo kịp thời quay lại, Chu Thiệu Chi giao Ngưu đạo cho trợ lý của ông, xoay người nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Kha Nhiễm, để anh đưa em về?"
Bạc Kha Nhiễm cười cự tuyệt, "Không cần đâu, lại nói, anh cũng uống không ít rượu, chính anh về nhà còn có vấn đề."
Chu Thiệu Chi, "anh Thôi sẽ lập tức đến."
Thời điểm Ngưu đạo mời anh ta uốmg rượu, anh ta đã lập tức nhắn tin cho anh Thôi, bởi vì anh ta biết nếu anh ta uống rượu sẽ không thể tự mình lái xe về nhà, nếu như bị cảnh sát bắt gặp, đây không phải chuyện đùa nữa.
Bạc Kha Nhiễm biết anh Thôi trong miệng anh ta là ai.
Thôi Nham, người đại diện của Chu Thiệu Chi.
Đang nói chuyện, một chiếc Toyota màu đen chạy về phía họ.
Bạc Kha Nhiễm biết chiếc xe này, đây đúng là xe của Thôi Nham.
Không bao lâu, Toyota liền dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, Bạc Kha Nhiễm thấy được Thôi Nham đã lâu không gặp.
"Anh Thôi."
Thôi Nham nhìn Bạc Kha Nhiễm đứng xạnh Chu Thiệu Chi, cười nói: "Kha Nhiễm à đã lâu không gặp, vẫn tốt chứ?"
Bạc Kha Nhiễm, "Khá tốt ạ."
Tiện đà cô nghiêng người nói với Chu Thiệu Chi: "Anh mau lên xe để anh Thôi đưa về nhà nghỉ ngơi đi."
Chu Thiệu Chu nhìn Bạc Kha Nhiễm, "Chúng ta đưa em về nhà trước."
Bạc Kha Nhiễm xua tay, "Thật sự không cần, đã có người tới đón em."
Trước khi bữa ăn thúc khoảnh nửa giờ, cô đã nhắn tin cho Thẩm Dữ, căn cứ theo thời gian, đại khái giờ này anh đã tới rồi.
"Nhưng......"
Một tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên đánh gãy câu nói của Chu Thiệu Chi.
Là điện thoại của Bạc Kha Nhiễm.
Cô nhìn Chu Thiệu Chi nói xin lỗi, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn thấy tên hiện thị người gọi trên màn hình, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
"Alo."
"Phía trước bên trái." Thanh âm của anh vang lên xuyên qua điện thoại tiến vào tai cô.
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn qua phương hướng theo lời anh nói, quả nhiên nhìn thấy xe riêng xủa anh đang đỗ ở đó.
Cô xoay người lại, nói với Chu Thiệu Chi.
"Thiệu Chi, anh mau trở về đi thôi, chú nhỏ của em đến rồi, em về trước, hẹn gặp lại ở đoàn phim.."
Trước mặt người ngoài, chỉ cần Thẩm Dữ tới đón cô, cô đều dùng "Chú nhỏ" làm tấm bình phong.
Bạc Kha Nhiễm cũng lập tức cùng Thôi Nham tạm biệt, sau đó đi về phía triều Thẩm Dữ.
Chu Thiệu Chi nhìn Bạc Kha Nhiễm đi về phía xe Porsche đỗ cách đó không xa, anh ta cau mày.
Cô ấy có chú nhỏ sao?
Sao anh ta chưa từng nghe nói qua?
Thôi Nham nhìn Chu Thiệu Chi còn đang ngẩn người, anh ta gõ gõ cửa xe.
"Lão Chu, đừng nhìn nữa, người ta đã lên xe rồi, hơn nữa cô ấy cũng không cần cậu đưa về nhà."
Chu Thiệu Chu phục hồi tinh lại, sau đó mở cửa xe ngồi xuống.
"Anh thật lắm chuyện."
Thôi Nham cười dẫm chân ga.
"Nói nhiều nhưng mà đúng nha, tôi nói này, cậu còn không từ bỏ sao?"
Chu Thiệu Chi, "Có ý gì?"
Thôi Nham liếc mắt nhìn anh, "Cậu xem lại cậu đi."
"Xem gì?"
"Người khác không biết, tôi còn không biết rõ cậu sao, nếu không phải biết Kha Nhiễm là nữ chính bộ điện ảnh này, sao cậu lại đẩy nhanh lịch trình ở nước ngoài, nhanh chóng nhận bộ điện ảnh này?"
Anh ta không chút do dự chọc thủng, Chu Thiệu Chi cũng không nói gì, anh ta chỉnh lại ghế, dựa người qua liền nhắm mắt lại.
"Lúc nào tới thì gọi tôi." Anh ta nhàn nhạt nói.
Thôi Nham ghé mắt liếc anh ta một cái.
"Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi."
========
Bạc Kha Nhiễm mở cửa xe ngồi xuống, cô vừa thắt dây an toàn, vừa nói với Thẩm Dữ.
"Anh tới thật nhanh."
Cô cột kỹ dây an toàn vẫn không thấy Thẩm Dữ đáp lại cô, cô khô h khỏi ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt anh không dừng trên người mình, mà nhìn ra chỗ đám người Chu Thiệu Chi.
"Làm sao vậy?" Cô vươn ngón tay chọc cánh tay anh.
Thẩm Dữ vẫn không có phản ứng, vì thế cô tiếp tục chọc anh thêm vài lần, vào lúc cô chuẩn bị xuống tay, tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Rốt cuộc anh đã phục hồi tinh thần lại?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
Ánh mắt Thẩm Dữ dịch đến trên mặt cô, anh hỏi: "người đàn ông vừa cùng em nói chuyện là ai?"
Bạc Kha Nhiễm một tay nỏ khẩu trang trên mặt, cô quay đầu nhìn thoáng Chu Thiệu Chi vẫn còn đứng đó, nói.
"Chu Thiệu Chi."
"Chu Thiệu Chi?"
"Vâng, nam chính nhậm trọng thành, cũng là người lúc trước hợp tác với em trong Mưa Rào, tính ra đây là lần thứ hai em cùng anh ta hợp tác rồi."
Thẩm Dữ không nói chuyện, một lần nữa nhìn lướt qua người đàn ông kia.
"Đi sao?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
"Ừ, đi."
Thẩm Dữ nhéo nhéo tay cô, lúc này mới buông ra, anh gật đầu, một lần nữa khởi động ô tô, dẫm chân ga, xe liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Em cảm thấy cậu ta là người thế nào?"
Trên đường trở về, Thẩm Dữ ra vẻ tùy ý hỏi cô.
"Anh ta?"
"Ai ạ?" Bạc Kha Nhiễm có chút kỳ quái.
"Chu Thiệu Chi."
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, sau đó nói.
"Anh ta a, khá tốt ạ."
"Khá tốt, như thế nào là khá tốt?"
Bạc Kha Nhiễm lại nghĩ, vừa mới chuẩn bị trả lời, đột nhiên đã nhận ra một tia không thích hợp, cô bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Thẩm Dữ đang lái xe.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn phía trước, thoạt nhìn không khác gì ngày thường, nhưng khoá môi anh lại tiết lộ cảm xúc lúc này của anh.
Tức khắc trong lòng Bạc Kha Nhiễm liền hiểu rõ, vẻ mặt lập tức thay đổi, khoé môi khẽ cong lên, trong mắt mang theo ý cười thật sâu.
Cô nâng ghế dựa lên, nghiêng người qua chỗ anh.
"Anh ghen sao?"
Thẩm Dữ tiếp tục nhìn thẳng.
"Em cảm thấy thế nào?"
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay vuốt cằm, làm bộ tự hoi
"Em cảm thấy......"
"Em cảm thấy chính anh đang ghe."
Nghe vậy, Thẩm Dữ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt nhạt nhẽo.
Khoé miệng Bạc Kha Nhiễm vẫn cười như cũ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
"Em với anh ta cái gì cũng không có, chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, anh đừng hiểu lầm."
Thẩm Dữ thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, vốn dĩ trong lòng còn chít buồn bực liền nhanh chóng được chữa khỏi, khuôn mặt nhẹ nhàng không ít.
"Ừ, anh biết."
Bạc Kha Nhiễm nhịn không được cười ra tiếng.
Thẩm Dữ buồn bực nhìn cô một cái.
"Em cười cái gì?"
Bạc Kha Nhiễm dùng bàn tay che miệng lại, hiển nhiên là không muốn nói cho anh nghe.
Trong đôi mắt cô mang theo ý cưới, thoạt nhìn long lanh nước, bàn tay trắng nõn che miệng lại, ngón tay trắng nõn tinh tế, khớp xương rõ ràng, trong lúc nhất thời Thẩm Dữ sửng sốt thấy thần.
Giây tiếp theo, Thẩm Dữ phục hồi tinh thần, nháy mắt đã nhận ra sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Anh cư nhiên trong lúc lái xe lại ngây người, đây là một sau lầm quá lớn, trên xe không chỉ có mình anh, còn có cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dữ theo bản năng nắm chặt tay lái.
"Đừng nhìn anh, xoay đầu lại." Anh lạnh nhạt nói với Bạc Kha Nhiễm.
Điều này khiến Bạc Kha Nhiễm sửng sốt.
Anh...... l làm sao vậy?
Một hồi công phu giải thích, thanh âm của anh còn lạnh nhạt hơn.
"Anh, làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Không có việc gì, nghe lời, em đừng nhìn anh, ngồi nghiêm chỉnh."
Bạc Kha Nhiễm càng thêm khó hiểu, nhưng mà trời sinh cô có tính bắt bẻ, vẫn nhìn chằm chằm anh như cũ không bỏ.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, đánh phải ăn ngay nói thật.
"Em nhìn anh như vậy, anh sẽ chịu không nổi."
Chịu...... Chịu không nổi?
Chịu không nổi cái gì?
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ hai giây, lúc này mới phản ứng lại.
Cô không thể tin được nhìn Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ càng thêm bất đắc dĩ, "Đừng nhìn anh, bằng không anh....."
Lần này anh còn chưa nói xong, Bạc Kha Nhiễm không chút do dự xoay đầu, chỉ chừa cho anh một cái ót.
Thấy thế, Thẩm Dữ có chút dở khóc dở cười, lại không thể không chuyên tâm tiếp túc lái xe.
Hai người cũng không nói nữa, trong xe cũng an tĩnh hơn, nhanh chóng liền đến tiểu khu nhà bọn họ.
Thẩm Dữ dừng xe, Bạc Kha Nhiễm xuống xe trước, cô đứng một bên chờ Thẩm Dữ.
Chờ anh đỗ xe xong, lúc này cô mới đi qua phía anh.
Thẩm Dữ đem xe khóa kỹ liền mở cửa xuống xe, anh tự nhiên duỗi tay nắm chặt bàn tay Bạc Kha Nhiễm, mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay cô tinh tế, vô cùng phù hợp với anh.
"Đi thôi."
Hai người cùng nhau đi đến thang máy, sau đó đi đến tầng ba, cửa thang máy mở, một người đàn ông đi vào.
Người đàn ông này trong suốt hành trình đều cúi đầu, khẩu trang mũ áo, che chắn đầy đủ.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đặc biệt là ánh mắt của Thẩm Dữ, toàn bộ hành trình người đàn ông đều không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.
Nhưng mà chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta liền không dời được tầm mắt.
Thẩm Dữ!
Tuy rằng Thẩm Dữ mang khẩu trang, nhưng mà anh ta vẫn nhận ra được, bởi vì ánh mắt người này nhìn anh ta quá mức quen thuộc, đời này anh ta không có khả năng quên được ánh mắt nhìn chăm chú của "tử thần".
"Thẩm...... Thẩm Đạo......" anh ta không thể tưởng tượng mở miệng hỏi.
Anh ta vừa nói xong, Bạc Kha Nhiễm cũng nhận ra anh ta.
Cố Hựu!
Cố Hựu nhận ra Thẩm Dữ, giây tiếp theo ánh mắt tự nhiên liền chuyển qua người con gái bên cạnh Thẩm Dữ.
Phụ nữ?
Cảm giác giống như một nữ sinh?
Áo khoác hồng, quần jean, giày búp bê, tuy rằng bị khẩu trang che khuấy phân nửa khuôn mặt, nhưng từ làn da có thể nhìn ra, đây là một nữ sinh, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Chỉ là anh ga cảm thấy trong mắt nữ sinh đầy ý cười, mặt mày có chút quen thuộc.
Bất quá anh ta không có kịp nghĩ nhiều như vậy, liền bị hai bàn tay nắm chặt của bọn họ hấp dẫn, vừa lúc anb ta thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái Thẩm Dữ.
Ngón áp út tay trái mang nhẫn.
Là biểu thị đã kết hôn.
Lại đem ánh mắt dịch đến trên tay trái nữ sinh, không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta thấy được trên ngón áp út mang nhẫn.
Hai người bọn họ đeo nhẫn cưới!!!
Cố Hựu lập tức có chút ngốc.
Thẩm Dữ kết hôn!
Vậy Bạc Kha Nhiễm đâu?
Nghĩ đến Bạc Kha Nhiễm, tỏng lòng Cố Hựu không khỏi bốc lên một trận lửa giận!
Thẩm Dữ cư nhiên kết hôn, vậy chuyện của anh ta và Kha Nhiễm thì sao?
"Thẩm Đạo, sao anh có thể làm như vậy với Tiểu Nhiễm?"
Hiện tại anh ta mặc kệ bên cạnh có nữ sinh đang ở đây, lòng đầy căm phẫn chất vấn Thẩm Dữ.
Bởi vì còn có điều cố kỵ, cho nên anh nói là Tiểu Nhiễm, cũng không có nói ra tên đầy đủ của Bạc Kha Nhiễm, anh ta cũng sợ nữ sinh này biết.
Nghe xong mấy lời này, hai người Thẩm Dữ đều ngây ngẩn cả người.
Bạc Kha Nhiễm giống như lọt vào trong sương mù, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dữ, Thẩm Dữ cũng nhìn cô.
Cố Hựu thấy hai người này còn trắng trợn táo bạo mà liếc mắt đưa tình, trong lòng càng thêm bực bội, thật sự thấy Bạc Kha Nhiễm không đáng giá, uổng công anh ta còn nghĩ rằng Thẩm Dữ là thật lòng với Kha Nhiễm, haizz.
"Tôi thật sự không nghĩ tới, anh lại là người như này!"
Tra nam!
"Người như nào?" Thẩm Dữ nhàn nhạt hỏi.
Cố Hựu chỉ muốn đấm ngực dậm chân.
Anh chính là tra nam, anh ta là dạng nguoeif gì, bản thân còn không biết sao?
"Anh đương nhiên là tra......"
"Cố Hựu."
Cố Hựu còn chưa nói xong, liền nghe thấy nữ sinh bên cạnh Thẩm Dữ gọi tên anh ta.
"Tôi chính là Cố Hựu, làm sao vậy! Làm sao vậy!"
Nói xong, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên kỳ quái.
Thanh âm của nữ sinh này sao lại quen thuộc như vậy?
Giống như là...... Giống như là...... Bạc Kha Nhiễm......
Cố Hựu bị ý nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng sợ.
"Cố Hựu, ann hiểu lầm."
Thật thật, giọng nói này giống như đúc giọng nói của Bạc Kha Nhiễm.
"Kha...... Kha nhiễm?" Anh ta kinh ngạc hỏi.
"Ừ, là em."
Cố Hựu phảng phất nghe được một âm thanh thanh thúy, suy nghĩ trong đầu anh ta liền gãy.
Điều này khiến cho anh ta phát ngốc.
Nữ sinh đứng bên cạnh ở Thẩm Dữ là Bạc Kha Nhiễm.
Mừoi ngón tay bọn họ đan vào nhau, cùng mang nhẫn cưới.
Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ bọn họ kết hôn!
Chứng tỏ Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm kết hôn!!!
"Hai người......"
"Ừ, như anh thấy." Bạc Kha Nhiễm nhấc tay mang nhẫn cưới về phía ann ta.
"Cái...... Chuyện khi nào?"
Hai mắt Bạc Kha Nhiễm khẽ đảo, nói.
"Năm tháng trước."
"Gì?"
Lúc này Cố Hựu thật sự chết lặng.
Năm tháng trước, nói cách khác, thời điểm bọn họ quay Cung Phi, hai người này đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Chẳng phải là nói, lúc trước anh ta lo lắng đều là vô nghĩa?!
"Anh...... Các người......" anh ta đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, nghĩ lại bản thân lúc trước, giống như một thằng ngốc.
Nhưng mà, anh ta còn chưa ủy khuất xong, liền nghe được thanh âm Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.
"Vừa rồi cậu nói tôi là tra gì?"
===========
Chanh: bạn nhỏ Cố Hựu lúc nào cũng đáng yêu, nam phụ đã lên sàn, chương sau nữ phụ sẽ xuất hiện.
Bình luận truyện