Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 28: Chỉ hẹn được 1 tiếng đồng hồ



Hôm qua là ngày tệ hại nhất mà Song Y từng trải qua! Cô bắt đầu hận Thế An, tại cô bạn nghịch ngợm này mà cô bị anh hành hạ cả đêm.

Sáng sớm! Thế Thiên tâm tình vui vẻ rời giường để lại ai kia như cái mền xẹp lép không cử động nổi.

_ Bảo bối! Em nghĩ thêm chút nữa, chiều nay anh về sớm cùng em! - Sau khi thay quần áo xong Thế Thiên bước đến giường dụ dỗ cô gái nhỏ đang không có chút sức sống nào.

Song Y lúc này đang tâm mệt muốn chết, lại giận anh vì xuống tay quá mạnh, càng tức hơn là sáng ra anh lại tỏ ra bộ mặt đầy vui vẻ như vậy. Đúng là đang trêu chọc cô mà.

Không thèm trả lời anh, cố gắng vươn tay lấy mền đấp toàn thân tiếp tục ngủ.

Thế Thiên thấy vậy đôi môi hấp dẫn của anh cong lên một đường, cánh tay lôi cái mền ra khỏi đầu cô.

_Bảo bối! Đừng ngộp chết mình, anh sẽ đau lòng - Hôn lên môi cô một cái rồi thổi khí vào tai cô khiến cho Song Y nhột mà cựa mình nhiều hơn.

Anh ngồi trên giường một chút, đến khi Song Y lại đi vào giấc ngủ, hơi thở của cô trở nên đều đặng thì Thế Thiên mới rời khỏi phòng đi đến công ty.

Đến hơn 10h Song Y mới tự mình tỉnh dậy, lúc này cũng không còn uể oải như lúc sáng sớm nên Song Y nằm hơn 10 phút nữa để lấy lại tinh thần.

Sau khi tự thu xếp cho mình tốt, Song Y mới bước xuống lầu mà không thấy Thế An đâu.

Cô liền hỏi quản gia thì mới biết Thế An đã trở về nhà từ lúc sáng. Do Thế Thiên không cho Thế An làm phiền cô nên cô bạn nhỏ đã tự trở về nhà.

Cũng chẳng phải là chuyện gì khác ngoài việc cái thẻ bị đóng băng. Nên Thế An quyết trở về nhà làm ầm một bữa nhầm lấy lại được cái thẻ, nhưng tình hình lại không khả quan chút nào.

_ Song Y! Cậu đã dậy mình đang ở nhà ba mẹ, chắc là hôm nay không về nhà anh đâu, cậu tự lo cho bản thân được chứ? - Từ sáng đến giờ cố gắng thoả hiệp với hai lão đại chả nhà nhưng lại chẳng ăn thua chút nào, nên Thế An quyết định ở đến khi nào hai người chịu mở thẻ cho cô mới thôi, lại nghĩ đến coi bạn đang ở nhà ông anh khó ưa kia, nên đã gọi điện thông báo một chút.

Lúc đầu trước khi đi, cô tính rằng sẽ đợi Song Y tỉnh rồi cùng nhau về nhà, nhưng ông anh già khó ưa lại không để mặt cô ở đâu, trực tiếp tống cô lên xe chở thẳng về nhà liện cô trước cửa nhà cho đến bây giờ.

_ Được! Mình không sao, cậu cứ làm việc cần làm - Song Y nghe được tiếng nức nở của Thế An, liền nói một tiếng cho cô bạn yên tâm.

_ Song Y! Mình sẽ đền bù cho cậu sau nếu lấy lại được thẻ huhuhu anh hai già đáng hận mà - nghe tiếng an ủi của Song Y, Thế An càng khóc rống lên, lúc này cô quyết tâm không lấy được thẻ sẽ không đi.

Song Y an ủi Thế An thêm hồi mới cúp máy rồi cô mới vào bếp tìm thứ gì đó để bỏ bụng. Đang dùng bữa thì điện thoại Song Y lại kêu lên. Số máy này khiến cho cô không khỏi nhiếu mày một cái.

Lưỡng lự một chút, đến khi điện thoại gọi lại lần thứ 2 Song Y mới quyết định bắt máy.

_ Hạo! Có việc gì sao? - Giọng nói của Song Y có chút lạnh , cô vốn nhớ rất rõ là Thế Thiên không thích cô đi gặp Trần Hạo sau đêm ở bãi biển cô không muốn liên lụy đến Trần Hạo vì thật sự Thế Thiên ghen rất kinh khủng.

_ Phải có việc gì thì mới được gọi cho em sao? - Trần Hạo vừa xuống đến máy bay, từ lúc gọi điện đến khi sắp xếp về là cũng 2 tháng. Nhớ đến cô bé nhỏ ở kế bên nhà liền mở máy gọi ngay nhưng lại nhận được một câu hỏi lạnh lùng.

_ Không có! - Song Y suy nghĩ một chút rồi trả lời.

_ Chiều em rãnh không, chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn tụ đi - Trần Hạo liền bắt một cuộc hẹn với Song Y.

_ Em chỉ có một tiếng để đi, vậy có tiện không? - Song Y nghĩ tới nghĩ lui, nếu như mà đi gặp Trần Hạo thì chắc chắn Thế Thiên không cho, vậy thì xin ra ngoài một tiếng đồng hồ gặp rồi ăn nhanh rồi về thì chắc sẽ không sao, lúc đó cô sẽ nói cô đi mua đồ. Vậy sẽ ổn.

_ Em bận đến vậy sao? - trước giờ Trần Hạo hẹn đi chơi với Song Y chưa bao giờ cô đề cập đến giờ giấc muốn đi đến chừng nào cũng được nhưng hôm nay cô lại nói ra thời gian quy định như vậy có phải là không muốn tiếp xúc với hắn không?

_ Uhm! Em giờ đi làm, nên thời gian nghĩ giữa giờ chỉ được 1 tiếng nên tranh thủ - Song Y nhỏ giọng đáp lại thật sự tôi không muốn nói dối với người anh này, càng xấu hổ hơn khi mà trước kia cô lại có tình cảm đặc biệt với anh nhưng anh chỉ thể hiện rằng cô như là một người em gái của anh. Chính vì điều này suốt bao nhiêu năm từ lúc anh chưa đi du học đến khi anh quyết định đi, đã làm tổn thương Song Y rất nhiều, cho đến khi Song Y gặp được Thế Thiên thì mọi chuyện nó đã diễn biến như vậy.

_ Song Y em đã lớn, thật đã biết trách nhiệm. Đang khen, vậy đi chiều nay 3h hẹn ở nhà hàng Z như cũ - Trần Hạo nghe được Song Y nói về vấn đề Vì sao lại chỉ gặp được mình chừng ấy thời gian cũng đã thở phào nhẹ nhõm hơn.

Lần này về mục đích của Trần Hạo không đi nữa mà sẽ ở lại để nắm lấy người con gái mà hắn đã để trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện