Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 38: Câu chuyện của kẻ bạc tình



Người vợ hiện tại của hắn Nhã Dung một thiên kim độc nhất trong gia đình giàu có, năm đó hắn ta vì sự giàu có và tính tình trăng hoa kia mà không ngừng ngại vứt bỏ mẹ con Song Y.

Vốn thật rằng, mẹ Song Y đã chính thức vào cửa nhà họ Song, gia đình hắn lúc đó nghèo túng, chỉ làm một mâm cơm rồi thấp nhang coi như là xin cho Ngọc Vân vô cửa chứ chẳng cưới hỏi cho đàn hoàn. Mẹ của hắn cũng không gọi là người hà khắc nhưng cũng tỏ thái độ chê mẹ Song Y là trẻ mồ côi, trước bằng mặt sau không bằng lòng. Nhưng vì con trai bảo yêu nên nhắm mắt cho vào, lại tự nhiên có người sai vặt trong nhà bà ta coi như là trúc bớt gánh nặng gia đình đi.

Đến khi con trai của bà Song Tử Hùng được nhận vào công ty lớn, bà vang danh với mọi người, một thời gian sau con trai bà báo tin con gái của giám đốc đó có thai với hắn. Bà đây không quát mắng mà ngược lại vui mừng, không hề biết ngại miệng mà bảo hắn li hôn với Ngọc Vân ngay dù biết lúc đó Ngọc Vân đã mang thai 5 tháng.

Sau sự việc đó, hắn trong lòng thấy có lỗi chút, bán căn nhà cũ nát kia được một số tiền hắn đưa cho Ngọc Vân một ít coi như là để đền bù bà dưỡng thai.

Chẳng hiểu thời thế ra sao, sau khi li hôn, trong lúc bà lưu trú lại cô nhi viện thì ba mẹ ruột của Ngọc Vân lại quay trở về nhận con gái, thời thế thay đổi, Ngọc Vân đem nổi đau này giấu trong lòng. Một lòng vì đứa con trong bụng, bà đi học lại đam mê khảo cổ học của mình. Cứ như là vận may đã đến, cuộc sống thay đổi từng ngày khiến cho bà quên đi nổi đau kia và cả sự hiện diện của người bạc tình kia suốt bao nhiêu năm qua.

Về phần Song Tử Hùng, hắn bán căn nhà dùng sự say mê của Nhã Dung để kêu bà đưa mẹ hắn về ở chung. Nhã Dung vì yêu hắn nên chấp nhận, sau khi chuyển về lại nghe được tin động trời là người bà ta yêu đã có vợ lại có đứa con trong bụng 5 tháng, thời gian đầu bà ta tức tối giận hờn muốn đuổi hắn đi nhưng khi thấy tờ giấy li hôn kia cùng với những lời thề ngọt liệm của hắn làm bà siêu lòng mà chấp nhận bỏ qua.

Từ lúc đó, bà hạ sinh Song Mẫn Uyên, thấy hắn một lòng chăm lo cho bà cùng con gái, chăm chỉ làm việc không hề có động tĩnh là luyến tiếc người xưa, nhiều lần Nhã Dung cũng cho người điều tra quả thật hắn ngoài đi làm là về thẳng nhà, điều tra cuộc gọi của máy hắn cũng chỉ gọi cho bà ta cùng vài người bạn.

Năm tháng trôi qua cũng khiến cho bà ta quên đi sự tồn tại của 2 người kia. Cho đến cái ngày Song Tử Hùng đưa bà cùng con gái bảo bối đi dạo shopping nghe hắn không kiên nể gọi tên một cô bé, lại còn quay sang nói với Song Mẫn Uyên đó là chị của con bé quả thật bà rất sốc, sốc đến không ăn không ngủ suốt cả tuần liền, vốn dĩ vết thương xưa đã mất nay nó lại khơi màu. Trong lòng bà ta câm tức vô cực, một lòng muốn đi kiếm hai mẹ con kia xã giận. Nhưng lại nghe tin Ngọc Vân đang công tác ở nước ngoài, còn con bé Song Y kia ở nhờ nhà người bạn còn người bạn đó là ai bà lại không điều tra được. Nên nhất thời cũng coi như cho qua đi vì đây không phải sự sắp đặc từ phía bên kia mà là tình cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện