Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc
Chương 71: Có một người có thể cứu
Dọc hành lang bệnh viện, một hàng người áo đen đứng dài hai bên.
Lúc này không một ai được phép ra vào nơi này.
Thế Thiên lần đầu nếm cảm giác đau như vậy, tay anh phát rung đến lợi hại, nỗi đau này đang lan khắp người anh.
Anh giận bản thân mình vì sao lúc đó anh không phát hiện có người ám sát.
Vì sao anh lại có một phút lơ là như vậy mà để cô phải đỡ lấy cho anh phát đạn đó.
Cả con người của Thế Thiên rung lên từng cơn, ba mẹ Thế, Thế An và Ngọc Vân mẹ của Song Y cũng đang trong cơn hoản loạn.
Mẹ của Song Y khóc không ngừng, cuộc đời này bà chỉ còn mỗi mình Song Y, vậy mà... Vậy mà.
Ôn Nhu cũng ở bên ôm lấy Ngọc Vân khóc không ngừng.
Thế Thiên đầu đau đến hoa mắt, anh suy nghĩ quá nhiều, anh muốn ngay khắc này có thể nhớ ra cô, ngay lúc này mọi việc sẽ lại như cũ.
Nhưng anh lại không nhớ ra được.
Nhưng nổi đau này khiến anh biết được cô ở trong lòng anh không chỉ đơn giản là một người vợ sắp cưới.
Không khí xung quanh trùng xuống một cách lợi hại, ai cũng mang một nổi lo trong lòng rất lớn.
Cánh cửa lạnh lẽo kia, phía trên ánh đèn mang chữ " Cấp Cứu " khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
Trong thời khắc không khí sắp không còn có thể thở được thì cánh cửa lạnh lẽo đó bật ra thật mạnh.
Bác sĩ Thạch với dáng vẻ đâỳ mồ hôi, hoản loạn chạy thẳng ra.
_ Không xong rồi, viên đạn nằm cách tim 0.2cm , cần phải mổ gấp - Thạch bác sĩ nhất cử nhất động từng giây.
_ Vậy còn không mau mổ - Thế Thiên tức giận quát lớn.
Giờ phút này mà còn báo, báo con khỉ.
_ Mổ ngay được nhưng chỉ là không có máu - Thạch bác sĩ không sợ mắt trừng lớn nhìn Thế Thiên.
_ Vậy ngân hàng máu đó là sao, sao lại không có máu - Thế Thiên siết chặc nắm áo blue kia càng ngày càng mạnh.
_ Thế tổng, Song Y tiểu thư nhóm máu hiếm. Ở thành phố không có - Thạch bác sĩ vẫn giữ nguyên giọng nói rất cứng rắng đưa ra vấn đề.
_ Làm sao lại có chuyện vô lí như vậy, bệnh viện này ta xây lên để chưng hay sao. Mau đi kiếm máu cho ta - Thế Thiên nổi giận vô cùng thét lớn.
_ Có! Có, có một người có thể cứu - Ngọc Vân đứng ở một gốc từ nãy đến giờ bà đã ngừng khóc.
_ Thật, thật sao? - Thế Thiên bỏ bác sĩ Thạch ra quay nhanh hướng về phía mẹ của Song Y, như bắt được tin vui.
_ Đó là ai? -Ôn Nhu đứng kế bên lắc tay của Ngọc Vân không ngừng.
_ Đó là... Đó là ba của Song Y, Song Tử Hùng! - Cái tên này bà không muốn nhắc, 4 từ " Ba của Song Y " bà càng không bao giờ muốn thừa nhận.
_ Song Tử Hùng? Hắn ta là ba của Song Y - Thế Tường một khắc lớn giọng nói.
_ Mau, mau đi kiếm hắn ta về đây - Thế Thiên bỏ qua tất cả chỉ một nước muốn lấy tên lửa phóng hắn ta đên đây ngay lậ tức.
4 tên vệ sĩ nghe lệnh của Thế Thiên cuối chào liền quay lưng đi.
_ Ta.... Ta đi chung! - Ngọc Vân một bên ngại ngùng lên tiếng.
Thế Thiên không còn thời gian liền gật đầu ra hiệu cho 4 tên vệ sĩ bảo vệ bà.
Cả đám người rời đi, bên này bác sĩ Thạch chạy liền vào phòng mổ, điều trước mắt ổn định lại mạch tượng và cầm máu cho cô có như vậy mới kéo dài thời gian.
Ngọc Vân cùng đám vệ sĩ tiến đến Nhan gia, bà trên xe rung đến không ngờ.
Cánh cửa lớn của Nhan gia mở ra, chiếc xe bóng loáng của Thế gia chạy thẳng vào trong.
_ Lão gia, có người của Thế gia đến - Quản gia nhận được thông báo, chạy đi kêu người.
Ngọc Vân được người đưa vào trong phòng khách. Bà nắm lấy vạch áo tay siết chặc không buông.
Đây là lần đầu tiên bà vào Nhan gia, đây là nơi cái người bà gọi là chồng trước kia vì nơi này mà bỏ rơi mẹ con bà.
_ Vân Vân! Em đến tìm anh? - Song Tử Hùng đang ở trong thư phòng nghe quản gia báo có người của Thế gia đến.
Ông vội chạy ra xem lí do gì tự nhiên Thế gia tìm đến nhà. Nào ngờ ra tới phòng khách người ông trong thấy lại là Ngọc Vân.
_ Song Tử Hùng, ông... Ông còn xem Song Y là con gái của ông không? - Câu nói này, bà chưa bao giờ muốn nói đến, chưa bao giờ để người nào nhắc đến.
Vậy mà bây giờ, chính miệng bà lại là người nhắc.
Tất cả vì sinh mạng của Song Y lúc này.
_ Vân Vân! Em....! - Song Tử Hùng cũng nhiều lần đến tìm, mới đây còn bị bà phủ nhận kịch liệt, nào ngờ câu hỏi ngày hôm nay của bà khiến ông bất ngờ.
_ Tôi xin ông.... Tôi xin ông... Cứu, hãy cứu lấy Song Y.... ô ô ô... Tôi xin ông - đầu gối của bà vô thức rơi xuống , bà quỳ trước mặt ông để cầu xin sự sống cho con gái của mình.
Song Tử Hùng nhất thời bị hành động này của bà làm cho đứng hình.
_ Song Y, Song Y bị làm sao? - Song Tử Hùng hoàn hồn, quỳ một gối xuống nắm lấy bã vai đang rung không ngừng của bà.
_ Nó cần máu, cần máu của ông - Ngọc Vân nghẹn từng cơn.
_ Nó đang ở đâu? Chúng ta đi ngay! - Song Tử Hùng không đợi được bà giải thích. Trực tiếp lôi bà đứng dậy, cùng nhau đi ra cửa lớn
Cần máu, đúng ông là nhóm máu hiếm, Song Y là con của ông đương nhiên là dùng máu của hắn.
_ Đứng lại! Không được đi - Tiếng thét lớn giận dữ này từ trên lầu rơi xuống.
_
Lúc này không một ai được phép ra vào nơi này.
Thế Thiên lần đầu nếm cảm giác đau như vậy, tay anh phát rung đến lợi hại, nỗi đau này đang lan khắp người anh.
Anh giận bản thân mình vì sao lúc đó anh không phát hiện có người ám sát.
Vì sao anh lại có một phút lơ là như vậy mà để cô phải đỡ lấy cho anh phát đạn đó.
Cả con người của Thế Thiên rung lên từng cơn, ba mẹ Thế, Thế An và Ngọc Vân mẹ của Song Y cũng đang trong cơn hoản loạn.
Mẹ của Song Y khóc không ngừng, cuộc đời này bà chỉ còn mỗi mình Song Y, vậy mà... Vậy mà.
Ôn Nhu cũng ở bên ôm lấy Ngọc Vân khóc không ngừng.
Thế Thiên đầu đau đến hoa mắt, anh suy nghĩ quá nhiều, anh muốn ngay khắc này có thể nhớ ra cô, ngay lúc này mọi việc sẽ lại như cũ.
Nhưng anh lại không nhớ ra được.
Nhưng nổi đau này khiến anh biết được cô ở trong lòng anh không chỉ đơn giản là một người vợ sắp cưới.
Không khí xung quanh trùng xuống một cách lợi hại, ai cũng mang một nổi lo trong lòng rất lớn.
Cánh cửa lạnh lẽo kia, phía trên ánh đèn mang chữ " Cấp Cứu " khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
Trong thời khắc không khí sắp không còn có thể thở được thì cánh cửa lạnh lẽo đó bật ra thật mạnh.
Bác sĩ Thạch với dáng vẻ đâỳ mồ hôi, hoản loạn chạy thẳng ra.
_ Không xong rồi, viên đạn nằm cách tim 0.2cm , cần phải mổ gấp - Thạch bác sĩ nhất cử nhất động từng giây.
_ Vậy còn không mau mổ - Thế Thiên tức giận quát lớn.
Giờ phút này mà còn báo, báo con khỉ.
_ Mổ ngay được nhưng chỉ là không có máu - Thạch bác sĩ không sợ mắt trừng lớn nhìn Thế Thiên.
_ Vậy ngân hàng máu đó là sao, sao lại không có máu - Thế Thiên siết chặc nắm áo blue kia càng ngày càng mạnh.
_ Thế tổng, Song Y tiểu thư nhóm máu hiếm. Ở thành phố không có - Thạch bác sĩ vẫn giữ nguyên giọng nói rất cứng rắng đưa ra vấn đề.
_ Làm sao lại có chuyện vô lí như vậy, bệnh viện này ta xây lên để chưng hay sao. Mau đi kiếm máu cho ta - Thế Thiên nổi giận vô cùng thét lớn.
_ Có! Có, có một người có thể cứu - Ngọc Vân đứng ở một gốc từ nãy đến giờ bà đã ngừng khóc.
_ Thật, thật sao? - Thế Thiên bỏ bác sĩ Thạch ra quay nhanh hướng về phía mẹ của Song Y, như bắt được tin vui.
_ Đó là ai? -Ôn Nhu đứng kế bên lắc tay của Ngọc Vân không ngừng.
_ Đó là... Đó là ba của Song Y, Song Tử Hùng! - Cái tên này bà không muốn nhắc, 4 từ " Ba của Song Y " bà càng không bao giờ muốn thừa nhận.
_ Song Tử Hùng? Hắn ta là ba của Song Y - Thế Tường một khắc lớn giọng nói.
_ Mau, mau đi kiếm hắn ta về đây - Thế Thiên bỏ qua tất cả chỉ một nước muốn lấy tên lửa phóng hắn ta đên đây ngay lậ tức.
4 tên vệ sĩ nghe lệnh của Thế Thiên cuối chào liền quay lưng đi.
_ Ta.... Ta đi chung! - Ngọc Vân một bên ngại ngùng lên tiếng.
Thế Thiên không còn thời gian liền gật đầu ra hiệu cho 4 tên vệ sĩ bảo vệ bà.
Cả đám người rời đi, bên này bác sĩ Thạch chạy liền vào phòng mổ, điều trước mắt ổn định lại mạch tượng và cầm máu cho cô có như vậy mới kéo dài thời gian.
Ngọc Vân cùng đám vệ sĩ tiến đến Nhan gia, bà trên xe rung đến không ngờ.
Cánh cửa lớn của Nhan gia mở ra, chiếc xe bóng loáng của Thế gia chạy thẳng vào trong.
_ Lão gia, có người của Thế gia đến - Quản gia nhận được thông báo, chạy đi kêu người.
Ngọc Vân được người đưa vào trong phòng khách. Bà nắm lấy vạch áo tay siết chặc không buông.
Đây là lần đầu tiên bà vào Nhan gia, đây là nơi cái người bà gọi là chồng trước kia vì nơi này mà bỏ rơi mẹ con bà.
_ Vân Vân! Em đến tìm anh? - Song Tử Hùng đang ở trong thư phòng nghe quản gia báo có người của Thế gia đến.
Ông vội chạy ra xem lí do gì tự nhiên Thế gia tìm đến nhà. Nào ngờ ra tới phòng khách người ông trong thấy lại là Ngọc Vân.
_ Song Tử Hùng, ông... Ông còn xem Song Y là con gái của ông không? - Câu nói này, bà chưa bao giờ muốn nói đến, chưa bao giờ để người nào nhắc đến.
Vậy mà bây giờ, chính miệng bà lại là người nhắc.
Tất cả vì sinh mạng của Song Y lúc này.
_ Vân Vân! Em....! - Song Tử Hùng cũng nhiều lần đến tìm, mới đây còn bị bà phủ nhận kịch liệt, nào ngờ câu hỏi ngày hôm nay của bà khiến ông bất ngờ.
_ Tôi xin ông.... Tôi xin ông... Cứu, hãy cứu lấy Song Y.... ô ô ô... Tôi xin ông - đầu gối của bà vô thức rơi xuống , bà quỳ trước mặt ông để cầu xin sự sống cho con gái của mình.
Song Tử Hùng nhất thời bị hành động này của bà làm cho đứng hình.
_ Song Y, Song Y bị làm sao? - Song Tử Hùng hoàn hồn, quỳ một gối xuống nắm lấy bã vai đang rung không ngừng của bà.
_ Nó cần máu, cần máu của ông - Ngọc Vân nghẹn từng cơn.
_ Nó đang ở đâu? Chúng ta đi ngay! - Song Tử Hùng không đợi được bà giải thích. Trực tiếp lôi bà đứng dậy, cùng nhau đi ra cửa lớn
Cần máu, đúng ông là nhóm máu hiếm, Song Y là con của ông đương nhiên là dùng máu của hắn.
_ Đứng lại! Không được đi - Tiếng thét lớn giận dữ này từ trên lầu rơi xuống.
_
Bình luận truyện