Chương 5: Gặp lại người cuồng bạo cố chấp
Điều mà Thôi Phàm không muốn nói chính là, anh từng nghe thấy một tin đồn, Quân Cẩn Ngôn từng vô cùng quan tâm đến một cô gái, bởi vì cô mà trong một đêm, hắn đã phá hủy một câu lạc bộ đêm lớn nhất thành phố B, bởi vì cô, hắn bị những tên săn ảnh chụp được bức ảnh đẹp nhất, chấn động một thời.
Nhưng mà cuối cùng, hắn lại để người con gái ở bên cạnh hắn rời đi, hơn nữa không cho bất kì kẻ nào nhắc đến tên cô như thể cô chưa bao giờ tồn tại.
Mà Thôi Phàm, một lần tình cờ, ngẫu nhiên nghe được Quân Cẩn Ngôn trong lúc hôn mê nói ra hai chữ "Kỳ Kỳ"...
---
Hạ Kỳ lấy túi xách từ trong phòng ra liền bị Quân Cẩn Ngôn kéo thẳng ra ngoài quán bar, tới bãi đỗ xe ngầm.
Xe của Quân Cẩn Ngôn là một chiếc xe Lamborghini màu đen, loại xe này kể cả có mấy trăm vạn cũng không mua nổi. Mở cửa xe, hắn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô.
Quân Cẩn Ngôn có một đôi mắt rất xinh đẹp mê muội, hẹp dài mà thâm thúy, đuôi mắt hơi nhướng lên mang theo vẻ đẹp đào hoa nhưng cũng mang đến cho người ta cảm giác thuần khiết đến lạ kỳ.
Nhưng một đôi mắt như vậy cứ nhìn chằm chằm vào người khác như thế thường thường sẽ khiến con người ta có cảm giác run sợ.
Hạ Kỳ hoài nghi, nếu cô không ngồi lên xe, sợ rằng Quân Cẩn Ngôn vẫn duy trì tư thế như vậy nhìn cô. Nhưng khi cô ngồi trực tiếp trên ghế lái phụ, hắn cũng không đóng cửa xe ngay, hắn vòng qua kéo dây an toàn cho cô rồi mới đóng cửa xe. Hắn đi vòng qua bên kia rồi ngồi vào ghế lái.
Cô nhìn một bên mặt của hắn, trên làn da
vẫn còn lưu lại màu đỏ của rượu vang, chưa kể đến vết màu đỏ loang lổ trên âu phục trắng tinh của hắn.
Từ trong túi cô lấy ra một xấp khăn giấy ướt, Hạ Kỳ rút ra một tờ giấy rồi đưa về phía Quân Cẩn Ngôn:
"Anh lau mặt đi."
Hắn liếc nhìn cô, cũng không dơ tay tiếp nhận khăn giấy mà đưa mặt tiến lại gần tay cô.
"Giúp tôi lau." Giọng điệu nhẹ nhàng nỉ non nhưng lại tựa như một mệnh lệnh.
"Anh có thể tự mình lau." Hạ Kỳ nói
Đôi lông mày kiếm thanh tú hơi nhăn lại, khuôn mặt hắn càng tiến gần hơn:
"Giúp tôi lau." Hắn lặp lại một lần nữa.
Hạ Kỳ mím môi, không nói gì, cầm khăn ướt lau mặt cho Quân Cẩn Ngôn.
Ngón tay cách một lớp khăn giấy ẩm vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên mặt Quân Cẩn Ngôn. Cô cảm giác tay mình đang run rẩy, hay nên nói rằng bây giờ, tâm lí cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với Quân Cẩn Ngôn.
Sau khi lau qua loa vết rượu vang trên khuôn mặt Quân Cẩn Ngôn, cô muốn thu tay về, Quân Cẩn Ngôn đã nhanh hơn một bước nắm chặt lấy tay cô, ngón tay hắn len lỏi vào từng khe ngón tay cô, cầm chặt rồi đưa lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát.
Trong lòng bàn tay toàn là độ ấm trên khuôn mặt, so với lúc nãy càng rõ ràng hơn nhiều.
Cô có chút không được tự nhiên muốn rút tay về nhưng lại càng khiến hắn gia tăng sức lực hơn.
"Không quen sao?" Giọng nói của Quân Cẩn Ngôn chợt vang lên trong xe.
Cô bàng hoàng một lúc mới phản ứng lại hắn đang hỏi cái gì, mở miệng nói:
"Không quen. Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp rồi."
"Ừm, đã nhiều năm không gặp."
Lông mi hắn chớp chớp, tầm mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô.
"Có điều, mỗi ngày tôi đều nhớ đến em."
Cơ thể cô cứng đờ, chỉ nghe thấy hắn hỏi lại:
"Còn em, em có nhớ đến tôi không?"
Hạ Kỳ không biết nên trả lời thế nào, Quân Cẩn Ngôn tỏ vẻ không vui, khẽ nhăn mày:
"Xem ra là không nhớ tới rồi"
Cô trầm mặc còn hắn cúi đầu, môi dán lên lòng bàn tay phải của cô.
Bình luận truyện