Chương 7: Tốt nhất đừng nên nói một chữ nào
(7)
Xe chạy thẳng từ khu dân cư náo nhiệt đến chỗ thưa thớt, vắng vẻ, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Không biết đi được bao lâu, xe đột nhiên phanh lại, dừng ở bờ sông.
Hạ Kỳ chỉ cảm thấy cả cơ thể cô như đang bay, mở cửa xe, cô chật vật chạy xuống xe, vội vã hít thở không khí trong lành, mát mẻ để cơ thể ổn định lại.
Ban đêm ở bờ sông, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió vi vú thổi qua các tán cây, tiếng nước đập bờ. Một đôi tay từ đằng sau ôm lấy người Hạ Kỳ, ngay lập tức, cô rơi vào vòng tay ôm ấp rộng lớn.
"Em có biết bao nhiêu người đã chết ở con sông này không?" Môi Quân Cẩn Ngôn kề sát vào bên tai cô, thì thầm nói nhỏ.
Lông tơ trên người cô bỗng nhiên dựng thẳng lên, chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.
"Anh định làm gì?"
"Chỉ là muốn nói cho em biết, em đừng hòng thất hứa, nếu không, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Đôi môi Quân Cẩn Ngôn nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Hạ Kỳ, chậm rãi liếʍ ʍúŧ, giống như đang hút phải lượng ma túy chết người, cứ thế sa vào không lối thoát.
Điên rồi! Hắn ta thật giống như kẻ điên mà!
Cả người Hạ Kỳ cứng đờ, hai tay hắn ôm chặt lấy eo cô, càng ngày càng chặt.
"Là em nói, nghéo tay ước định, trăm năm không đổi. Lời hứa giữa em và tôi, cả đời này đều không thể thay đổi."
Hắn tiếp tục thì thầm bên tai cô, bên tai, bên má đều là hơi thở của hắn.
"Tôi thả em đi 10 năm, cho nên em sẽ là của tôi, của một mình tôi mà thôi, ai cũng không thể cướp đi. Bao gồm...chính em."
Nước sông lặng lẽ chảy, cùng với giọng điệu lạnh lùng từng chữ từng chữ vang vọng bên tai cô.
Hạ Kỳ xoay người, ngơ ngẩn nhìn Quân Cẩn Ngôn, dưới ánh trăng bàng bạc, khuôn mặt hiện lên vô cùng mê hoặc, diễm lệ giống như pháo hoa lúc tỏa sáng nhưng lại có cảm giác không chân thực. Con ngươi đen như mực lại ẩn chứa thật sâu sát ý bên trong...
Giống như âm thầm cảnh cáo cô, hắn không muốn nghe cô nói, cô tốt nhất một chữ cũng đừng nói!
Khi Hạ Kỳ quay trở lại phòng ngủ, bạn cùng phòng Lục Tiểu Nhứ của cô vẫn còn đang thức, thấy bạn tốt vẻ mặt trắng bệch liền quan tâm hỏi:
"Xảy ra chuyện gì thế? Sao sắc mặt lại khó coi thế kia?"
"Chắc là về vào buổi tối, gió có chút lạnh nên mới thế"
Hạ Kỳ tùy tiện tìm một cái cớ, bỏ túi xách đi vào phòng tắm.
Nhìn vào gương trong phòng tắm, sắc mặt tái nhợt của cô được phản chiếu một cách rõ ràng, ngay cả môi cũng trở nên trắng nhợt. Những lời nói của Quân Cẩn Ngôn khi đưa cô trở về cứ quanh quẩn bên tai cô.
"Kỳ Kỳ, tôi muốn em thích tôi, chỉ thích một mình tôi."
Thích? Một người như vậy, có khả năng cô sẽ thích được sao? Ngay cả chính cô cũng không rõ được, cảm xúc của cô đối với Quân Cẩn Ngôn rốt cuộc là loại cảm xúc gì.
Đồng tình? Thương hại? Chán ghét...hay là sợ hãi?
Hạ Kỳ vẫn luôn nhớ rõ, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Quân Cẩn Ngôn là khi cô sáu tuổi. Mà khi đó Quân Cẩn Ngôn giống như một con búp bê Barbie an tĩnh, đi theo cô từ công viên nhỏ gần nhà đến khi đứng trước cửa nhà, cuối cùng còn không kiêng dè đi thẳng vào trong nhà cô.
Khi cô muốn đuổi hắn đi, hắn chỉ nắm chặt làn váy của cô, không nói một lời, đôi mắt đen nhánh ươn ướt, cực kì giống như một con thú nhỏ đáng thương.
Hắn không thích nói chuyện, trên gương mặt nhỏ xinh đẹp kia không có một chút biểu cảm dư thừa nào, giống như một người vô hồn. Nhưng mà không biết tại sao, từ đầu tới cuối, hắn đều lôi kéo tay cô, nhìn cô bằng một đôi mắt trống rỗng.
Loại ánh mắt này không nhìn thấy một chút cảm xúc vui buồn nào, khiến người khác nhìn vô đều cảm thấy không thoải mái. Khi cô muốn hất tay hắn ra, ngược lại hắn càng cầm chặt hơn, ngay cả bà Hạ cũng không kéo ra được.
Bình luận truyện